• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (4 Viewers)

  • Chương 163-166

Chương 163: Thể hiện

“Thành thật xin lỗi anh, phòng bao thật sự đã hết rồi ạ, mong anh thông cảm!”

Nghe thấy vậy, Chu Bân lập tức sa sầm mặt.

Anh ta cứ tưởng mình nói ra thân phận xong thì nhân viên nhà hàng sẽ nhanh chóng đi xếp phòng ngay.

Ai dè lại nhận được một câu trả lời thế này.

Tô Uyển và Lạc Tuyết đã nghe thấy hết, Chu Bân cảm thấy quá mất thể diện.

Nghĩ vậy, anh ta đập tay lên bàn lễ tân rồi tức tối quát: “Tôi muốn phòng riêng, dù thế nào đi nữa, hôm nay cô cũng phải xếp phòng cho tôi, không thì cô chuẩn bị nghỉ việc đi!”

Anh ta cất giọng phách lối kết hợp với biểu cảm kiêu ngạo.

Cô lễ tân chưa từng gặp chuyện này bao giờ nên lập tức sợ đến mức rơm rớm nước mắt.

Tô Uyển thấy thế thì vội tiến lên.

“Chu Bân, anh đang làm gì thế hả? Có ăn uống một cách bình thường được không? Bộ không có phòng bao thì anh nuốt không trôi hay gì mà phải gây khó dễ cho người ta thế?”

Tô Uyển bực mình nói.

Lúc này, Lạc Tuyết cũng bước tới rồi nói với Chu Bân: “Chu Bân, Tiểu Uyển nói đúng đấy! Chúng ta chỉ đến ăn bữa cơm thôi mà, đừng câu nệ quá, ngồi đâu cũng được mà. Không có phòng riêng thì mình ngồi luôn ở ngoài này cũng được”.

Nghe Lạc Tuyết và Tô Uyển nói vậy, Chu Bân quả quyết lắc đầu.

“Với thân phận của tôi thì sao ngồi ăn chung ở ngoài này được?”

Nói rồi, anh ta lại nhìn sang Sở Bắc vẫn im lặng nãy giờ rồi cất giọng châm chọc: “Với những người cao sang mà nói thì việc ăn uống không thể tuỳ tiện được, không giống như ai đó, đến phòng bao cũng không đặt nổi, chỉ được cái trò mua xe sang để loè thiên hạ thôi, đúng là nực cười!”

Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực khi nghe tháy Chu Bân nói vậy.

Chu Bân nói Sở Bắc như vậy khiến cô rất bực mình, nhưng vì Tô Uyển nên cô chỉ cau mày chứ không nói gì.

Tô Uyển phát bực rồi chán nản nhìn Chu Bân, quát: “Chu Bân, anh bị thần kinh à? Ăn mỗi bữa cơm thôi mà sao anh rách việc thế?”

Chu Bân đang định lên tiếng thì một người đàn ông trung niên có vẻ giống quản lý đã đi nhanh tới.

“Ra là cậu Chu, cậu ghé nhà hàng mà chúng tôi tiếp đón chậm trễ, mong cậu lượng thứ”.

Người đàn ông đó vừa xuất hiện là giảng hoà ngay.

Chu Bân nhìn thấy người đó thì càng thêm phách lối.

“Tôi bảo này quản lý Vương, tôi đến nhà hàng các ông ăn cơm, nhưng muốn đặt một phòng riêng thôi cũng không được. Giờ ông cho tôi một lời giải thích đi, bình thường tôi cũng tiêu kha khá tiền ở đây đấy”.

“Vâng vâng, cậu Chu nói phải ạ”.

Người đàn ông trung niên vội vàng cười xoà gật đầu rồi có vẻ khó xử nói: “Thật ra nhà hàng vẫn còn một phòng bao nữa, nhưng đã có người đặt trước rồi nên không thể xếp cho khách khác được. Nhân viên lễ tân không lừa cậu đâu, mong cậu Chu thông cảm!”

Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp! Các người vẫn còn phòng mà không xếp cho tôi, thế là coi thường tôi hay gì?”

Người đàn ông xua tay rồi vội nói: “Cậu Chu đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của nhà hàng chúng tôi, chứ không phải tôi làm trái ý cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ”.

“Bất đắc dĩ?”

Chu Bân cười lạnh nói: “Hừ, tôi có tiền, nếu các người còn phòng thì buộc phải xếp cho tôi, không thì ông chuẩn bị nghỉ việc đi”.

Người đàn ông tỏ vẻ chán nản, ông ta biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Cậu Chu, nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì tôi không cản nữa, cậu cứ dùng phòng đó. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm”.

Chịu trách nhiệm?

Chu Bân nghe vậy thì bật cười khinh bỉ rồi thản nhiên nói: “Mau đi chuẩn bị đi, có chuyện gì thì tôi cân tất”.

Nói rồi, Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với vẻ đắc y.

Người đàn ông kia gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi ông ấy đi rồi, Tô Uyển mới lo lắng nói: “Chu Bân, liệu anh làm vậy có gây phiền phức gì không?”

Phiền phức?

Chu Bân xua tay rồi ra vẻ nói: “Em yên tâm, anh quen nhà hàng này nên không sao đâu, mà dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được”.

Tô Uyển lặng lẽ lắc đầy, lời nói của người đàn ông ban nãy khiến cô ấy thấy hơi bất an.

Cô ấy có cảm giác sẽ có chuyện, nhưng dù bây giờ có nói ra thì Chu Bân cũng không tin.

“Haizz, mong chỉ là ảo giác thôi!”

Một lát sau, người đàn ông kia đã quay lại rồi lịch nói với Chu Bân: “Cậu Chu, phòng đã chuẩn bị xong, mời cậu!”

Chu Bân gật đầu rồi ngoái lại nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi”.

Sau đó, bọn họ đã được người đàn ông kia dẫn vào một phòng riêng.

Sắp xếp cho nhóm Chu Bân xong, người đàn ông lập tức rời đi.

Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết rồi đắc ý nói: “Con người lăn lộn trong xã hội mà không có tiền với quan hệ là không được. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu là người khác thì chắc chắn không lấy được phòng, nhưng anh thì khác”.

Nói rồi, anh ta vênh mặt lên rồi nói tiếp.

“Người ở đây chỉ quan tâm đến tiền thôi, chỉ cần mình có tiền thì bảo gì họ cũng phải nghe”.

Nói đến đây, Chu Bân chợt nhìn sang Lạc Tuyết rồi hỏi: “À, chồng cô làm nghề gì thế?”

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi cau mày.

Cô thật sự không biết phải trả lời Chu Bân thế nào.

Cô cũng không muốn giao thiệp với loại người như anh ta.

Lúc Lạc Tuyết do dự không biết trả lời thế nào thì Sở Bắc chợt lên tiếng.

“Tôi làm thuê thôi, có gì đáng nói đâu!”

Lạc Tuyết nghệt mặt ra với vẻ quái lạ, song không nói gì.

Nghe thấy thế, Chu Bân tỏ rõ vẻ coi thường.

“Đàn ông cần có sự nghiệp riêng, chứ đi làm thuê thì kiếm được mấy đồng, về lâu về dài là không ổn”.

Nói rồi, anh ta lại tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Sở Bắc.

“Tiếc là anh Sở đây lại bị mù, không thì có thể đến công ty của bố tôi làm việc, bố tôi đang thiếu tài xế”.

Lúc nhắc đến chữ mù, Chu Bân còn cố ý nhấn mạnh.

Sở Bắc mỉm cười hờ hững, không nói gì.

Còn Tô Uyển thì sầm mặt lại khi nghe Chu Bân nói vậy.

“Chu Bân, nếu anh còn nói chuyện kiểu khích bác nữa thì biến đi, chúng tôi đến ăn cơm, chứ không phải đến xem anh khoe khoang”.

Chu Bân nghe vậy thì lập tức nghiêm chỉnh rồi cười nói: “Anh nói thật mà, nếu không nhờ anh thì chúng ta phải ngồi ngoài kia rồi đấy”.

Tô Uyển càng tức giận hơn: “Ngồi bên ngoài thì có làm sao, phòng riêng này thối chết đi được ấy”.
Chương 164: Nổi giận!

“Làm gì có, anh thấy thơm mà, Tiểu Uyển, hay em ngửi nhầm rồi?”

Chu Bân cau mày, sau đó ra sức hít lấy hít để rồi tỏ vẻ khó hiểu.

Thấy thế, Tô Uyển chán không buồn nói gì nữa.

“Thôi bỏ đi, gọi món ăn cơm thôi”.

Tô Uyển lên tiếng rồi cầm thực đơn lên xem.

Song, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Chu Bân vẫn không biết điều mà huênh hoang tiếp.

“Haizz, nghĩ cũng đúng thật nhỉ, bỏ cả đống tiền ra để mua Bentley làm gì chứ? Vào lúc quan trọng nhất, vẫn phải bám vào anh đây thôi”.

Nói rồi, anh ta liếc mắt về phía Sở Bắc.

Nhưng khi nhìn thấy cặp kính râm của Sở Bắc thì Chu Bân mới nhớ ra là Sở Bắc bị mù.

Vì thế anh ta hậm hực nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.

Nhưng Tô Uyển và Lạc Tuyết chỉ chăm chú xem thực đơn, chứ chẳng hề ngó ngàng gì đến anh ta.

Thấy vậy, Chu Bân lập tức trở nên lúng túng.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nở một nụ cười xán lạn.

Anh ta bất ngờ đứng dậy rồi dí sắt cái mặt dày như thớt của mình tới gần Tô Uyển.

“Tiểu Uyển, đồ ăn ở đây ngon lắm. Nào, để anh giới thiệu cho bọn em mấy món đặc sắc nhé!”

Thấy Chu Bân lảm nhảm liên hồi, Tô Uyển không còn hứng chọn món nữa, cô ấy đưa luôn cả quyển thực đơn cho Chu Bân.

“Nếu anh quen nhà hàng này như vậy thì anh gọi món luôn đi”.

Chu Bân thấy thế thì cười tươi như hoa rồi nói: “Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm, các em cứ gọi món tuỳ thích, hôm nay anh mời!”

Nói rồi, anh ta lại đẩy quyển thực đơn tới trước mặt Tô Uyển.

Tô Uyển lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi cầm thực đơn lên, tiếp tục trao đổi với Lạc Tuyết.

Mãi một lúc lâu sau, Tô Uyển mới trả lại thực đơn cho Chu Bân.

“Chúng tôi chọn xong rồi, anh chọn đi!”

Ban nãy, cô ấy và Lạc Tuyết chỉ còn vài món khá bình dân.

Có hạng ruồi bâu như Chu Bân ở đây, họ cũng chẳng có hứng mà ăn uống.

“Tiểu Uyển, sao các em mới chọn được có mấy món thế này? Hơn nữa còn toàn chọn những món rẻ nhất!”

Sau khi nhìn thấy các món mà Tô Uyển và Lạc Tuyết chọn, Chu Bân lập tức tỏ vẻ khó hiểu.

Tô Uyển hờ hững nói: “Chúng tôi có ăn được nhiều đâu, vậy là đủ rồi”.

“Thế sao được!”

Nghe thấy thế, Chu Bân lập tức lắc đầu rồi nói: “Các em đừng ngại, anh có tiền mà nên không phải tiết kiệm cho anh đâu”.

Dứt lời, thấy Tô Uyển và Lạc Tuyết không có phản ứng gì, Chu Bân chỉ biết cười trừ.

“Hay thế này đi, để anh chọn nhé! Hôm nay, anh nhất định sẽ chiêu đãi bọn em một bữa ra trò!”

Nói rồi, Chu Bân lập tức vạch bút vào những món đắt nhất trong thực đơn.

Thấy các món mà Chu Bân chọn, Tô Uyển biến sắc mặt rồi hỏi: “Chu Bân, anh có nhầm không thế?”

Chu Bân toàn chọn những món đắt nhất trong nhà hàng này, Tô Uyển nhẩm tính thì thấy bằng cả mấy tháng lương của mình.

Chu Bân lắc đầu rồi cười nói: “Không, anh hay đến đây ăn mà, anh thuộc cả thực đơn rồi ấy chứ”.

Tô Uyển lập tức im bặt, sau đó nhớ tới các món bình dân mình vừa chọn rồi nhắc nhở.

“Nhưng các món mà anh chọn đắt quá!”

Nghe Tô Uyển nói thế, Chu Bân cố ý vênh mặt nói to.

“Đắt á? Tiểu Uyển, anh nói cho em nghe, đã đi ra ngoài ăn thì phải ăn uống cho đàng hoàng. Vả lại, hôm nay anh mời nên em đừng quan trọng chuyện đắt rẻ”.

Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lắc đầu, cần nói gì thì cô ấy đã nói hết rồi.

Chu Bân thấy thế thì đắc ý lắm: “Tiểu Uyển, em yên tâm, công ty nhà anh làm ăn lớn nên anh nuôi em được”.

Tô Uyển cạn lời luôn.

Nếu đúng là công ty nhà anh ta làm ăn phát đạt thật thì sao không mua nổi một chiếc Bentley?

Tô Uyển biết Chu Bân đang chém gió, nhưng cô ấy cũng chẳng buồn vạch mặt.

Nhưng Chu Bân vẫn không biết điều, lại quay sang Sở Bắc.

“Anh Sở, nếu anh đang không có chỗ nào nhận thì để tôi nói với bố tôi một tiếng, bảo bố tôi xếp cho anh một công việc nhàn hạ trong công ty”.

“Công việc nhàn hạ?”

Sở Bắc cười hỏi: “Ừm, nếu tôi đến công ty anh thì các anh định sắp xếp cho tôi làm ở vị trí nào? Lương tháng bao nhiêu?”

Nghe thấy thế, Chu Bân cười đáp: “Vì anh bị mù nên không có nhiều sự lựa chọn đâu, công ty nhà tôi đang thiếu một chân bảo vệ, dù mắt anh bị mù cũng không sao, lương tháng ba nghìn, anh thấy sao?”

Ba nghìn?

Sở Bắc chỉ cười chứ không đáp lời.

Thấy Chu Bân lại bắt đầu chĩa mũi dùi vào Sở Bắc, Lạc Tuyết lập tức thấy không vui.

“Anh Chu, anh nên xem lại thái độ của mình, dù mắt chồng tôi không còn thấy gì nữa, nhưng anh ấy có thể mua Bentley, còn anh thì sao? Không lẽ anh chỉ biết chém gió thôi à?”

Mặt Chu Bân xám xịt, vì bị Lạc Tuyết nói cho cứng họng.

Mãi sau, anh ta mới hằm hằm nhìn Lạc Tuyết rồi cất giọng hậm hực.

“Mua xong chiếc xe ấy cho cô chắc anh ta cũng khuynh gia bại sản luôn rồi, khéo phải trả góp cả đời mất, có gì đâu mà vênh váo thế?

Lạc Tuyết lắc đầu, không muốn đôi co với Chu Bân nữa.

Tô Uyển ngồi bên cạnh thì không thể chịu nổi được nữa.

Cô ấy đập tay xuống bàn rồi quát lên với Chu Bân: “Nếu anh không muốn ăn uống cho đàng hoàng thì biến ngay, đừng làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi”.

Bị Tô Uyển nạt cho một trận, Chu Bân mới chịu yên, nhưng mặt vẫn sa sầm, cuối cùng anh ta ngồi xuống rồi im lặng.

Nhưng hai mươi phút sau, đồ ăn vẫn chưa thấy đâu, Chu Bân lại bắt đầu nổi nóng.

“Nhân viên phục vụ của nhà hàng làm ăn kiểu gì mà mãi không mang đồ ăn lên vậy?”

Chu Bân lẩm bẩm rồi gọi nhân viên.

Ngay sau đó, đã có một người hớt hải chạy vào.

“Thưa anh, xin hỏi có việc gì vậy ạ?”

Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

Chu Bân bực mình hỏi lại: “Nhà hàng làm ăn kiểu gì thế? Chúng tôi chờ gần nửa tiếng rồi mà thức ăn vẫn chưa lên là sao?”

Nghe thấy thế, cậu nhân viên lập tức mỉm cười với vẻ áy náy.

“Xin lỗi anh, đột nhiên có khác quý đến, mà anh lại gọi khá nhiều món nên mong anh thông cảm chờ thêm một lát ạ, nhà bếp làm xong đơn của khách quý thì sẽ đến đơn của anh”.

Cái gì!

Nghe thấy thế, Chu Bân hoàn bùng nổ rồi đứng phắt dậy.

“Khách quý?”

Chu Bân cười lạnh một tiếng rồi gào lên: “Người ta là khách quý, thế tôi là khách gì?”

Cậu nhân viên lập tức thấy khó xử rồi vội cười trừ đáp: “Đương nhiên anh cũng là khách quý của nhà hàng, nhưng…”
Chương 165: Đắc tội với người khác!

“Không có nhưng nhị gì hết, cô mau bảo nhà bếp làm cho bàn tôi ngay lập tức!”

Cậu nhân viên còn chưa nói hết câu thì Chu Bân đã nổi sung rồi ngắt lời.

Nghe thấy thế, cậu nhân viên càng thấy khó xử hơn.

“Thưa anh, chúng tôi buộc phải xin lỗi vì đây là tình huống bất khả kháng. Vị khách đó có thân phận rất cao quý, chúng tôi buộc phải ưu tiên cho bàn ấy trước”.

Thân phận cao quý?

Chu Bân càng nổi điên hơn.

“Ai dám tự nhận mình có thân phận cao quý trước mặt tôi chứ?”

Cậu nhân viên biến sắc mặt, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Bân đẩy qua một bên.

“Để anh đây xem, đứa nào mà ngông cuồng thế!”

Nói rồi, anh ta định đi ra ngoài.

Song đúng lúc này, cậu nhân viên đã chạy theo rồi kéo anh ta lại.

“Thưa anh, anh đừng đi thì hơn, vị khách đó có thân phận rất lớn, nếu anh làm phiền người ta thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy ạ”.

Cậu nhân viên không nói vậy còn đỡ, chứ vừa nói một cái thì Chu Bân đã bừng lửa giận ngay.

“Hừ! Hôm nay mà tôi không đòi lại thể diện thì sao sau này sống ở Tân Hải được nữa!”

Anh ta đẩy cậu nhân viên ra rồi đi luôn.

Tô Uyển thấy thế thì vội vàng đứng dậy.

“Chu Bân, anh đừng có hành động theo cảm tính nữa được không? Chúng ta chờ thêm một lúc thì có chết ai? Sao anh cứ làm quá lên thế?”

Nghe Tô Uyển nói vậy, Chu Bân ngoái lại lắc đầu với cô ấy.

“Tiểu Uyển, em không hiểu đâu, đàn ông sống trên đời phải có sĩ diện, hơn nữa chúng ta đến trước thì phải được phục vụ trước. Anh không tin người kia có thân phận cao quý đến mức một tay che trời!”

Dứt lời, Chu Bân mặc kệ Tô Uyển nhăn nhó mặt mày rồi hằm hằm đi ra ngoài.

Xong rồi!

Thấy Chu Bân rời đi, cậu nhân viên tái mặt, không dám chần chừ mà chạy theo ngay.

“Tiểu Uyển, Chu Bân này tuỳ hứng quá, cậu nên giữ khoảng cách với anh ta thì tốt hơn”.

Sau khi Chu Bân đi ra ngoài, Lạc Tuyết mới nói với Tô Uyển.

Cô ấy cười khổ đáp: “Tớ cũng biết chứ, nhưng chuyện này hơi lằng nhằng. Mà cậu cũng thấy rồi đấy, mặt anh ta dày siêu cấp vô địch luôn, cứ quấn lấy tớ riết không tha, tớ cũng bó tay rồi!”

Lạc Tuyết chỉ biết thở dài, cô không phải người trong cuộc nên nhiều khi cũng không hiểu hết được.

Cô chỉ góp ý với Tô Uyển trên danh nghĩa bạn thân thôi, còn cô ấy lựa chọn thế nào thì cô không thể can thiệp được.

Ba người trò chuyện cả mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Chu Bân quay lại.

Lạc Tuyết cau mày rồi lo lắng nói: “Sao mãi chưa về nhỉ, hay có chuyện gì rồi?”

Tô Uyển cũng biến sắc mặt rồi tỏ vẻ hối hận.

“Lẽ ra tớ không nên cho anh ta đi cùng bọn mình, ăn có bữa cơm thôi mà bao chuyện, đúng là hết nói nổi!”

Lạc Tuyết an ủi Tô Uyển: “Thôi chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa, chắc anh ta cũng sắp quay lại rồi”.

Tô Uyển gật đầu rồi ngồi im, tâm trạng lúc này của cô ấy đang tan chậm.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng Chu Bân vẫn chưa quay lại, Tô Uyển và Lạc Tuyết càng có vẻ sốt ruột hơn.

Tô Uyển nôn nóng nói: “Sao mãi không về nhỉ, không lẽ có chuyện thật rồi?”

Lạc Tuyết do dự một lát rồi nói: “Hay chúng mình đi coi sao nhớ?”

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, nhưng người bước vào không phải Chu Bân, mà là cậu nhân viên ban nãy.

Lúc này, cậu ấy cũng đang có vẻ sốt sắng.

Vừa chạy vào, cậu ấy đã hô ầm lên: “Không xong rồi, có chuyện rồi!”

Có chuyện rồi?

Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều biến sắc mặt.

Điều họ lo lắng nhất đã xảy ra.

Chỉ có Sở Bắc là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.

Dù nghe thấy cậu nhân viên thông báo vậy, nhưng anh cũng chẳng biến sắc mặt.

Tô Uyển cuống lên hỏi cậu nhân viên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chu Bân đâu? Sao anh ta không quay lại?”

Cậu nhân viên hít sâu một hơi rồi căng thẳng đáp: “Cậu Chu đã đắc tội với khách quý, bây giờ đang quỳ bên phòng ấy, mọi người mau sang xem thế nào đi, nếu chậm trễ thì khéo có án mạng mất”.

Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều có vẻ bực bội.

Tô Uyển nhăn mặt nói: “Tất cả là tại anh ta, tớ cản không cho đi rồi mà không nghe, giờ gây ra hoạ lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm đi!”

Tuy nói là vậy, nhưng trong mắt Tô Uyển vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

Dù cô ấy có ghét Chu Bân đến mấy thì hai người cũng quen biết nhau, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta gặp chuyện được.

Lạc Tuyết cũng không biết phải làm sao, đành quay sang nhìn Sở Bắc.

“Sở Bắc, anh nói xem giờ phải làm sao?”

Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Yên tâm, không sao đâu, ai bảo anh ta vênh váo quá làm chi, nếm chút mùi khổ cực cho yên phận”.

Nghe Sở Bắc nói vậy, Lạc Tuyết sững người, không biết phải nói gì tiếp.

Tô Uyển cũng đồng ý với Sở Bắc: “Anh Sở nói đúng đấy, phải cho anh ta một bài học nhớ đời, không thì anh ta không chừa được đâu”.

Cậu nhân viên ở bên cạnh thì có vẻ lúng túng.

Cậu ấy không ngờ những người này lại mặc kệ Chu Bân nên nhất thời không biết phải làm sao.

Nhưng sau khi nhớ tới lời quản lý đã căn dặn, cậu ấy đành cắn răng rồi nói với nhóm Tô Uyển.

“Người mà cậu Chu đắc tội là cậu chủ Lưu Phong của nhà họ Lưu. Cậu Lưu có tính tình ngang ngược, xuống tay tàn nhẫn, tôi sợ nếu mọi người không đi ngăn cản, cậu Chu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy ạ”.

Nguy hiểm đến tính mạng?

Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết giật bắn mình, nghiêm trọng vậy ư?

Tô Uyển sợ hãi rồi bất lực nhìn sang Lạc Tuyết hỏi: “Tiểu Tuyết, giờ phải làm sao đây?”

Lạc Tuyết cũng tái mặt, không biết phải trả lời bạn mình thế nào.

Đúng lúc này, Sở Bắc chợt đứng dậy.

Anh lắc đầu rồi nói với cậu nhân viên: “Giờ cậu hãy đi bảo với cậu Lưu là thả Chu Bân ra, bắt anh ta xin lỗi là được rồi”.

Cậu nhân viên chỉ biết đần mặt ra.

Lưu Phong là cậu chủ của nhà họ Lưu, đến quản lý nhà hàng còn không dám đắc tội nữa là.

Một nhân vật nhỏ bé như cậu ây làm sao dám nói thế trước mặt Lưu Phong chứ?

“Các anh chị qua đó được không ạ, tôi không dám đắc tội với cậu Lưu đâu ạ”.

Sở Bắc nghe thấy thế thì bình thản nói: “Chỉ là chuyển lời thôi mà, cậu ta không dám làm gì cậu đâu, mau đi đi, hay cậu muốn chuyện này rùm beng lên?”
Chương 166: Xin lỗi!

Nghe Sở Bắc nói vậy, cậu nhân viên biến sắc mặt.

Trước khi đến đây, quản lý nhà hàng đã nhắc cậu ấy rồi mà.

Do dự một lát, cậu ấy cắn răng nói: “Được, để tôi chuyển lời. Nhưng cậu Lưu ấy có nghe theo hay không thì tôi không chắc đâu ạ”.

Dứt lời, cậu ấy hít sâu một hơi rồi quay người rời đi.

Khi cậu phục vụ đi rồi, Lạc Tuyết quay sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.

“Sở Bắc, anh vừa nói vậy là sao em không hiểu!”

Tô Uyển cũng nghi hoặc nhìn Sở Bắc, không biết anh có ý gì nữa.

Nghe ra vẻ lo lắng trong lời nói của Lạc Tuyết, Sở Bắc an ủi: “Em yên tâm, nhân viên phục vụ đi chuyển lời rồi, Chu Bân sẽ không sao đâu, cùng lắm thì chịu khổ chút thôi”.

Chuyển lời?

Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.

Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.

Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.

Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.

Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.

“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”

Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.

Một đám thanh niên xông vào, người đi đầu chính là người vừa cất tiếng mắng chửi.

Vì Sở Bắc ngồi trong góc khuất nên Lưu Phong không nhìn thấy anh.

“Chậc chậc, không ngờ ở đây cũng gặp được hàng cực phẩm cỡ này!”

Đám thanh niên nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với ánh mắt hau háu.

“Anh Phong, hai em này hết xẩy, hôm nay anh em mình số đỏ rồi, ha ha”.

Nghe thấy những lời tục tĩu của họ, Lạc Tuyết và Tô Uyển sợ đến mức rụt cổ, mặt thì tái xanh.

“Các người là ai? Vào đây làm gì?”

Lạc Tuyết cố kìm chế sự sợ hãi rồi nghiêm giọng hỏi đám thanh niên ấy.

Nghe cô hỏi vậy, đám đó càng nổi hứng dâm tà hơn.

“Bé đừng sợ, bọn anh chỉ muốn thương bé thôi mà, ha ha!”

Lưu Phong nghe đám bạn nói thế thì cũng nổi hứng, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Tô Uyển và Lạc Tuyết.

Uỳnh.

Khi hắn nhìn thấy Lạc Tuyết thì lập tức sững người.

Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn sang bên cạnh cô.

Khi nhìn thấy Sở Bắc đang ngồi cạnh Lạc Tuyết, mặt Lưu Phong biến sắc, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn.

Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán cứ thế túa ra.

Đám thanh niên kia không chú ý tới vẻ khác lạ của Lưu Phong nên vẫn tiếp tục cợt nhả với Tô Uyển và Lạc Tuyết.

“Anh Phong, anh yên tâm, bọn em sẽ dâng em đẹp nhất cho anh”.

Một tên chỉ vào Lạc Tuyết rồi nói bằng giọng nịnh bợ với Lưu Phong.

Chát!

Nghe thấy thế, Lưu Phong giật bắn mình rồi quay lại tát cho tên đó một cái đau điếng.

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo tao!”

Lưu Phong gào lên chửi bới tên đó.

Những người khác thấy thế thì tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ai cũng có vẻ oan ức.

“Anh Phong, sao anh lại đánh em? Em nói gì sai sao?”

Tên bị Lưu Phong tát vừa tủi thân vừa khó hiểu, quyết định phải hỏi cho ra lẽ.

Nhưng Lưu Phong đã nổi giận rồi đạp vào mông gã, khiến gã ngã nhào.

“Mẹ thằng này, đừng gọi tao là anh Phong nữa”.

Lưu Phong méo mặt nhìn gã đó rồi gào lên.

Sau đó, hắn quay sang Sở Bắc rồi tỏ vẻ sợ sệt.

“Anh Sở, xin lỗi anh! Tôi không biết anh đang ở đây, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám quấy rầy đâu ạ”.

Sở Bắc cười nói: “Nhưng cậu đã quấy rầy tôi mất rồi, hơn nữa trông cậu còn rất oai là đằng khác, không biết trên đời này còn có việc gì mà cậu không dám làm không?”

Nghe thấy thế, Lưu Phong như muốn phát điên.

Thực lực của nhà họ Lưu có thể khiến hắn ngông nghênh trước mặt bao người.

Nhưng với Sở Bắc thì có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám phạm lỗi với anh.

Ngày trước, khi nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Sở Bắc đã ra tay xoay chuyển tình thế và cứu nhà họ.

Hơn nữa, hắn đã biết thân phận của Sở Bắc, hiểu rõ rằng chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lưu của hắn sẽ biến mất ngay.

Đây không phải là sợ đông sợ tây, mà là sự thật.

Bố hắn đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần là tuyệt đối không được chọc giận Sở Bắc.

Nếu không thì hắn chết lúc nào cũng không hay.

“Sao thế, câm rồi à?”

Trong lúc Lưu Phong đang vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Sở Bắc lại vang lên.

Lưu Phong giật bắn mình, vội vàng dè dặt đáp: “Anh… Sở, là họ tự nói thế chứ không phải tôi sai khiến đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi”.

Lúc này, Lưu Phong chỉ muốn xoá sạch quan hệ với đám bạn bè xấu này thôi.

“Anh Phong, anh…”

Đám bạn của Lưu Phong nghe thấy thế thì tỏ vẻ khó tin.

“Tao đã nói rồi chúng mày đừng gọi tao là anh Phong nữa, tao không có anh em gì với chúng mày hết!”

Dứt lời, Lưu Phong phớt lờ đám đó rồi nhìn sang Sở Bắc với vẻ nịnh bợ.

"Anh Sở, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết là anh thì có cho một trăm lá gan thì tôi cũng không dám tới gây sự đâu ạ!”

Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ thái độ ra sao.

Một lát sau, anh nói: “Nói linh tinh vừa thôi, giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”

Thấy Sở Bắc đã nổi giận, Lưu Phong cuống lên ngay.

Nghĩ rồi, hắn quay lại rồi gào lên với đám bạn.

“Mẹ chúng mày còn ngây ra đấy à? Mau xin lỗi anh Sở, nhanh lên!”

Xin lỗi?

Đám kia nhăn mặt, nếu chuyện họ xin lỗi mà để bên ngoài biết được thì sau này biết sống sao ở cái đất này nữa?

Nhưng bây giờ, dù họ không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng từ thái độ của Lưu Phong có thể thấy chắc chắn Sở Bắc là một người không đơn giản.

Nghĩ tới đây, đám kia vội đi tới cạnh Sở Bắc rồi tỏ vẻ hối hận.

“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh rộng lòng bỏ quá cho!”

“Đúng đấy anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ!”

Không chờ Sở Bắc lên tiếng, Lưu Phong đã gầm lên tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom