• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (2 Viewers)

  • Chương 171-174

Chương 171: Dựa vào cái gì?

Dương Ân vừa nghe lập tức cảm thấy không vui.

“Chẳng phải anh nói thế là thừa thãi rồi sao? Ông đây cần thiết phải gạt anh chuyện này sao?”

Nghe Dương Ân nói thế, thanh niên tóc vàng cười khẩy, ngượng ngùng gãi đầu.

“Anh Dương, anh đừng giận, tôi cũng chỉ hỏi bừa thôi, đúng là chuyện anh mua xe khiến tôi thấy ngạc nhiên”.

Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Dương Ân đắc ý cười.

“Đây có là gì, nói thật cho cậu biết xe ông đây mua không rẻ đâu, chỉ cần các cậu lăn lộn với tôi, tôi sẽ đảm bảo cho các cậu ăn no mặc đủ”.

Mọi người lại đồng loạt nịnh nọt Dương Ân khi nghe cậu ta nói thế.

“Anh Dương, các anh em biết anh là người nghĩa khí nhất, các anh em cảm thấy yên tâm”.

“Đúng thế, tôi lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp người nào đối xử rộng lượng với các anh em như anh Dương”.

“Đúng vậy, nhìn cả bàn thức ăn này xem, nói ít cũng phải mấy mươi ngàn, trước khi quen biết anh Dương, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có cơ hội ăn cơm ở nơi cao cấp thế này”.

Nghe mọi người nịnh bợ mình như thế, ánh mắt Dương Ân hiện lên vẻ đắc ý.

Cậu ta nhìn thức ăn trên bàn, đắc ý nói: “Các cậu đừng thấy cả bàn đồ ăn này đắt mà lầm, tôi ăn cơm ở đây không tốn một đồng”.

Không tốn tiền?

Mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực khi nghe Dương Ân nói thế.

Một thanh niên tóc xanh nhìn Dương Ân, ngờ vực hỏi: “Anh Dương, anh nói thật sao? Có người đến trả tiền cho cũng khó tin quá nhỉ?”

Thanh niên cao gầy cũng không dám tin nói: “Đúng thế, cả bàn thức ăn này không rẻ chút nào, e là không mấy ai có thể trả nổi”.

Nghe hai người này nói, thanh niên tóc vàng lúc đầu nói chuyện cảm thấy không vui.

“Hứ, bọn mày biết cái gì chứ, người giỏi giang như anh Dương thường sẽ không để lộ thân phận thật, nếu anh ấy đã nói thế thì chắc chắn có người đến tính tiền, chúng ta đợi xem là được rồi”.

Nghe thế mọi người đều gật đầu.

Dương Ân càng thêm đắc ý, cậu ta nhìn mọi người ung dung nói: “Các cậu đợi mà xem, người tính tiền sắp đến rồi”.

Mọi người cũng lộ ra vẻ mong đợi khi nghe Dương Ân nói thế.

Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Dương Ân càng tỏ ra kiêu ngạo.

Ánh mắt cậu ta nhìn mọi người hiện rõ sự khinh thường.

Lúc này cậu ta đã quên mất thân phận của mình, đã xem mình thành nhân vật chính giỏi giang vô cùng kia.

Mà đám người trước mặt này chỉ có thể là tùy tùng đi theo vỗ tay cho cậu ta.

Đúng lúc này cửa phòng VIP mở ra, một người đi vào.

Người này chính là Sở Bắc đã đồng ý với Lạc Tuyết đến đây tìm Dương Ân.

“Này, anh là ai? Có phải đi nhầm chỗ rồi không?”

Mọi người nhìn Sở Bắc đi vào, ánh mắt đều hiện lên vẻ ngờ vực khó hiểu.

Họ không hề quen với người đàn ông bỗng nhiên bước vào này.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Sở Bắc có thể cảm nhận được khói mù mịt, trên bàn có rất nhiều đồ ăn thừa.

Thậm chí có không ít thức ăn vẫn chưa động vào, nhưng lúc này những thức ăn này đều dính khói thuốc và rượu bia, không thể nào ăn được nữa.

Dương Ân thấy Sở Bắc bước vào, mắt lóe sáng, nhanh chóng vẫy tay.

“Để anh ta vào, anh ta người tính tiền tôi gọi đến”.

Dương Ân vừa nói vừa nhìn Sở Bắc với ánh mắt khinh thường.

“Sở Bắc, anh đến đúng lúc lắm, đến quầy lễ tân tính tiền đi, thanh toán xong anh có thể đi rồi”.

Dương Ân nói với Sở Bắc bằng giọng điệu ra lệnh.

Dường như Sở Bắc làm những việc này là điều đương nhiên vậy.

Đám bạn xấu ở một bên nghe Dương Ân nói thế cũng cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ cậu ta.

Anh Dương quả là anh Dương, ngay cả nói chuyện cũng ngạo mạn như thế.



Dương Ân bày ra vẻ mặt đắc ý đợi Sở Bắc đi thanh toán.

Nhưng cậu ta đợi hồi lâu mới nhận ra Sở Bắc chỉ đứng ở đó không hề động đậy.

Thấy thế sắc mặt cậu ta lập tức trở nên u ám.

“Sở Bắc, mẹ kiếp, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi thanh toán đi?”

Thế nhưng đúng lúc này một cảnh tượng khiến cậu ta không ngờ đến xảy ra.

Chỉ thấy Sở Bắc nghe cậu ta nói xong thì khoanh tay lại, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.

“Tại sao tôi phải làm thế?”

Sở Bắc lạnh nhạt cười hỏi.

Dương Ân sửng sốt, cái tên mù vô dụng này từ bao giờ mà dám cãi lại cậu ta thế?

Sau một chốc sững sờ, cậu ta sầm mặt nói.

“Mẹ nó, Sở Bắc, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi khuyên anh tốt nhất nên làm theo những gì tôi nói, nếu không ông đây sẽ cho anh đẹp mặt”.

Nghe Dương Ân nói thế, Sở Bắc khẽ cười.

“Tôi lại muốn nghe xem mấy người khiến tôi đẹp mặt thế nào?”

Dương Ân cười mỉa nói: “Nếu anh không làm thế, tôi sẽ nói với dì và dượng để họ đuổi cái tên vô dụng bám váy vợ là anh ra ngoài”.

Cậu ta nghĩ Sở Bắc là một kẻ mù, nếu bị đuổi ra khỏi nhà chắc chắn sẽ rất khó để sinh tồn.

Đến lúc đó chắc chắn Sở Bắc sẽ khóc lóc cầu xin cậu ta.

Nhưng cậu ta không ngờ Sở Bắc căn bản không cần người khác bảo vệ.

Sở Bắc không do dự chút nào, xoay người định đi trong ánh mắt chần chờ và sửng sốt của cậu ta.

Thấy thế sắc mặt Dương Ân càng trở nên khó coi.

Cùng lúc đó đám bạn xấu phía sau cậu ta bắt đầu xúi giục.

“Anh Dương, anh không nhầm chứ? Tên này trông cũng oách đấy, anh ta cũng không có ý định thanh toán đâu”.

“Đúng đó anh Dương, anh không nhận lầm người đó chứ?”

“Anh Dương, tôi nói này cả bàn thức ăn này không có mấy ai có thể mời nổi, chắc anh ta không có tiền nên mới như thế”.

Nghe đám bạn xấu nói vậy, sắc mặt Dương Ân lúc xanh lúc trắng.

Sở Bắc không chịu phối hợp khiến cậu ta cảm thấy rất mất mặt.

“Đứng lại”.

Thấy Sở Bắc sắp ra khỏi phòng VIP, sắc mặt Dương Ân thay đổi hét lên, vội vàng đi đến trước chặn trước cửa phòng VIP.

Sở Bắc nhíu mày trầm giọng nói: “Tránh ra”.

Dương Ân cười mỉa chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Anh phải trả tiền đống đồ ăn này thì ông đây mới cho anh đi, nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này”.

Lúc nãy cậu ta muốn khoe khoang nên mới dẫn họ đến đây ăn cơm trước mặt đám bạn xấu của mình.

Hơn nữa vì thể diện mà lúc gọi món cậu ta đã chọn toàn những món khá đắt.

Nhưng thật ra cậu ta không có tiền.

Cả bàn đồ ăn này nếu Sở Bắc không thanh toán, cậu ta không có tiền để trả.

Sở Bắc lắc đầu bình thản nói: “Cậu ăn tại sao lại bảo tôi phải thanh toán cho anh?”
Chương 172: Số tiền bồi thường cao ngất ngưởng

Nghe Sở Bắc nói thế, khóe miệng Dương Ân khẽ giật.

Sở dĩ cậu ta dám gọi mấy món đắt tiền thế là vì cậu ta đã tính toán rất chuẩn là Sở Bắc sẽ thanh toán cho cậu ta.

Nhưng cậu ta không ngờ cái tên vô dụng Sở Bắc này lại thờ ơ với lời đe dọa của mình.

Cậu ta lập tức nhận ra mình chơi hơi lớn rồi.

Nghĩ đến hậu quả mà cậu ta phải gánh chịu khi không thanh toán nổi thì cậu ta cảm thấy hoảng sợ.

Đồng thời cậu ta cũng càng kiên quyết muốn Sở Bắc thanh toán cho mình.

Nghĩ đến đây Dương Ân nghiến răng, sắc mặt u ám nói: “Hóa đơn hôm nay anh nhất định phải thanh toán, không thanh toán cũng phải thanh toán, anh không có sự lựa chọn khác”.

Nói rồi cậu ta nháy mắt ra hiệu cho đám bạn xấu của mình.

Mấy tên đó hiểu ý ngay, nhanh chóng bước đến bao vây Sở Bắc.

“Này, biết thức thời thì nghe lời anh Dương đi, nếu không các anh em bọn tao sẽ không ngại để mày chịu khổ chút đâu”.

“Đúng thế, anh Dương bảo mày thanh toán là xem trọng mày, mẹ kiếp đừng có mà kiêu ngạo”.

“Không thanh toán thì hôm nay ông đây chém mày”.

Sở Bắc cười nhạo, lạnh lùng nói: “Các người ai ăn người nấy trả, chuyện ở đây không liên quan đến tôi”.

Nói rồi anh bước ra đám người này đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này thanh niên tóc vàng lúc đầu nói chuyện đó bỗng hung hăng chặn trước mặt anh.

“Này, không thanh toán mà định đi đâu, có hỏi ông đây đồng ý chưa hay không?”

Bốp!

Thế nhưng cậu ta không ngờ khi cậu ta vừa dứt lời, Sở Bắc không do dự đấm vào mặt cậu ta một cú.

“A!”

Thanh niên tóc vàng hét lên thảm thiết, cơ thể ngã nhào xuống đất, đụng vào mấy chai bia dưới đất.

Thấy thế mọi người đều đổi sắc, sợ hãi nhìn Sở Bắc.

Họ không ngờ Sở Bắc lại hung dữ như thế, không nói gì đã ra tay đánh người, đúng là bạo lực thật.

Thấy thanh niên tóc vàng bị Sở Bắc đánh ngã nhào xuống đất, Dương Ân run rẩy.

Nhưng sau đó cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc với ánh mắt đầy hận thù.

“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Đánh hắn cho ông”.

Dương Ân kiêu căng nói với đám người kia.

Nghe thế mọi người đều lộ ra vẻ tàn nhẫn rồi bước đến trước.

Nhưng đúng lúc này một câu nói của Sở Bắc lại khiến chúng đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy như bị điểm huyệt.

“Không muốn chết thì tốt nhất các người đừng làm thế, nếu không hậu quả tự gánh lấy”.

Nói rồi khí thế hung bạo lập tức toát ra từ người Sở Bắc.

Lúc này Sở Bắc trông rất giống sát thần từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.

Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ Sở Bắc, sắc mặt họ trở nên trắng bệch, thù địch trong lòng đã tiêu tán mất.

“Chúng ta đi thôi”.

Dương Ân sợ hãi nhìn Sở Bắc, sau đó hét lên với đám bạn xấu của cậu ta rồi định đi.

Rầm!

Đúng lúc này cửa phòng VIP bỗng bị ai đó đạp mở ra, một người đàn ông trung niên bụng bự mặt mày hung dữ bước vào.

“Các vị muốn đi đâu?”

Người đàn ông trung niên hung ác nhìn mấy người Dương Ân hỏi.

Thấy người đàn ông trung niên, Dương Ân run rẩy, cậu ta biết người này, đây là ông chủ của khách sạn này, Ngô Lương.

Thấy Ngô Lương, Dương Ân hít sâu một hơi, dù rất sợ nhưng người giữ thể diện như cậu ta thì mặt ngoài vẫn tỏ ra mình bình thản.

“Chúng tôi ăn xong rồi đang định đi, anh Ngô có chuyện gì sao?”

Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cười khẩy.

“Các vị cứ thế mà đi e là không ổn lắm nhỉ?”

Ngô Lương cười ẩn ý hỏi.

Dương Ân run lên, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt.

“Chúng tôi ăn xong rồi, không thể cứ ở mãi đây được chứ, bây giờ rời khỏi đi có gì không ổn?”

Ngô Lương cười mỉa, lạnh lùng hỏi: “Muốn ra khỏi đây vẫn được, thanh toán trước đã”.

Trong lòng Dương Ân vang lên tiếng lạch cạch khi nghe Ngô Lương nói, chuyện cậu ta sợ nhất vẫn xảy ra.

Bảo cậu ta thanh toán?

Cậu ta không có bao nhiêu tiền, lấy gì mà thanh toán?

Nghĩ đến đây Dương Ân không giả vờ được nữa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nịnh bợ nhìn Ngô Lương.

“Ờ thì, anh Ngô, anh xem…”

Thế nhưng cậu ta chưa nói hết câu, Ngô Lương đã ngắt lời cậu ta.

“Bớt tỏ vẻ thân thiết với ông đây đi, tôi đã gặp nhiều người như cậu lắm rồi. Tôi nói cho cậu biết các cậu khiến phòng VIP của khách sạn khói mù mịt thế này thì phải bồi thường, cộng thêm bữa ăn của các cậu, tổng cộng là một trăm tám mươi ngàn, không được thiếu một xu”.

Câu nói của Ngô Lương như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Dương Ân.

Dương Ân và đám bạn xấu phía sau cậu ta nghe đến phải bồi thường một trăm tám mươi ngàn, sắc mặt đều tái nhợt.

Dù là mười ngàn họ cũng không có nữa chứ nói gì đến một trăm tám mươi ngàn.

Ngô Lương thấy Dương Ân không nói gì, sắc mặt càng trở nên âm hiểm.

“Sao thế, mẹ kiếp, lẽ nào cậu muốn ăn quỵt?”

Cảm nhận được sự hung ác của Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ lùi về sau, liên tục xua tay.

“Anh Ngô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”.

Dương Ân vội vàng giải thích, trong lòng thầm cấp tốc suy nghĩ cách giải quyết.

Lúc này tầm mắt cậu ta bỗng nhìn thấy Sở Bắc, cậu ta nghĩ ra được một cách khá nham hiểm.

Con ngươi cậu ta xoay chuyển, trong lòng đã có tính toán.

“Nhanh đền tiền đi, kiên nhẫn của ông đây có giới hạn”.

Lần này nghe Ngô Lương nói, Dương Ân không cảm thấy hoảng sợ nữa mà bước đến trước mặt Ngô Lương chỉ vào Sở Bắc.

“Anh Ngô, mọi chuyện này đều là lỗi của tên mù này, là hắn nói muốn mời bọn tôi ăn cơm, nơi này cũng bị anh ta làm loạn thành thế này nên số tiền này cứ bảo anh ta trả đi”.

Nói rồi Dương Ân vòng qua Ngô Lương định rời đi.

“Đứng lại! Mẹ kiếp, hôm nay không cho phép bất kỳ ai rời đi”.

Thấy Dương Ân định trốn, Ngô Lương cười mỉa, túm chặt lấy áo Dương Ân.

Là ông chủ của khách sạn, ông ta đã gặp rất nhiều chiêu trò như của Dương Ân rồi, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để cho cậu ta đi.

Dương Ân méo mặt nhìn Ngô Lương, run giọng nói: “Anh Ngô, tôi không gạt anh, mọi chuyện đúng là ý của anh ta, không liên quan gì đến tôi”.

Ngô Lương cười mỉa.

“Hừ, cậu nghĩ ông đây là trẻ con ba tuổi à, dễ bị cậu gạt thế sao? Tôi không biết trong các cậu ai thanh toán, chỉ cần thanh toán thì tôi sẽ thả cho các cậu đi”.

Nói đến đây, lời nói của ông ta bỗng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm hiểm.

“Nếu không hôm nay không ai được bước ra khỏi đây”.

Nghe thế Dương Ân thật sự muốn khóc luôn.

Nếu cậu ta biết chuyện sẽ như thế này, cậu ta tuyệt đối không giả vờ ở đây.

Bây giờ đối mặt với số tiền bồi thường cao ngất ngưỡng một trăm tám mươi ngàn, cậu ta lực bất tòng tâm.
Chương 173: Ông hỏi anh ta có dám hay không!

Nghĩ đến hậu quả không lấy ra được tiền, Dương Ân run sợ trong lòng.

Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn sang Sở Bắc.

“Sở Bắc, món nợ này anh trả đi, xem như tôi cầu xin anh”.

Lúc này, Dương Ân chẳng còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước nữa, dùng ánh mắt van xin nhìn Sở Bắc.

Suy tính trong lòng đã thất bại, bây giờ cậu ta chỉ có thể nhún nhường, để Sở Bắc giúp cậu ta giải quyết hậu quả chuyện này.

Thế nhưng, đối mặt với cầu xin của cậu ta, Sở Bắc vẫn lạnh nhạt lắc đầu.

“Tôi nói rồi, chuyện ở đây không liên quan gì đến tôi cả, tôi không có nghĩa vụ thanh toán giúp cậu”.

Nói xong, Sở Bắc định rời đi.

Thế nhưng khi anh vừa sắp ra đến cửa, Ngô Lương đột nhiên đứng chắn trước mặt anh.

Chỉ thấy vẻ mặt Ngô Lương nham hiểm nhìn Sở Bắc, lạnh giọng nói: “Trước khi chuyện được giải quyết, ai cũng không thể đi!”

Nghe thấy lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng.

“Ông muốn cản tôi?”

Ngô Lương hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, kiếm chuyện chỗ ông đây, bây giờ lại muốn đi, khắp thiên hạ này, nào có chuyện tốt như vậy?”

Sở Bắc nghe vậy, trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, chuyện ở đây, căn bản không liên quan gì đến tôi, ông nghe không hiểu sao?”

“Không liên quan?”

Ngô Lương lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Ông đây chỉ nhận tiền, còn về chuyện khác, không dính đến tôi, mấy người tự mình giải quyết”.

Sở Bắc lắc đầu, không nói gì, mà chuẩn bị vòng qua Ngô Lương rời đi.

Nhưng lúc này, Ngô Lương lại chắn trước mặt anh.

“Nhóc con, lời ông đây nói mà cậu không nghe à, cậu còn dám tiến lên một bước nữa, có tin ông đây đánh chết cậu không!”

Vẻ mặt Sở Bắc thờ ơ lắc đầu.

“Ông có thể thử xem! Tôi nói thật cho ông biết, chỉ cần ông dám làm gì thì tiệm cơm này của ông đừng nghĩ đến chuyện mở tiếp nữa!”

Nghe thấy Sở Bắc kiêu ngạo nói như vậy, Ngô Lương lập tức cười lớn ha ha.

“Nhóc con, mạnh miệng cũng sợ nuốt lưỡi, cậu nghĩ mình là ai, còn khiến tiệm tôi không mở được sao? Cũng không biết tự lượng sức mình!”

Sở Bắc lạnh nhạt nói: “Nếu không tin, ông có thể thử xem”.

Ngô Lương vốn cũng chẳng tin gì lời của Sở Bắc, nhưng lúc này ông ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Sở Bắc, trong lòng thoáng chốc cũng chùng xuống.

Nhưng, sau khi Ânghĩ đến át chủ bài của mình, trong lòng lại có chút tự tin.

“Nhóc con, cho dù cậu là ai, ông đây cũng không sợ, nói thật cho cậu vậy, sau lưng ông đây, có anh Long chống lưng đấy!”

Nói đến đây, ánh mắt ông ta chợt có chút khinh thường.

“À đúng rồi, với thân phận của cậu, chắc không biết anh Long là ai đâu, ông đây nói cho cậu biết, anh Long là bá chủ thế giới ngầm ở Tân Hải này, anh ta muốn cậu chết lúc canh ba thì chắc chắn cậu không sống đến canh năm, thế nào, sợ rồi chứ?”

Nghe hết lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc vẫn lạnh nhạt, không hề sợ hãi gì.

Trái lại mấy người Dương Ân nghe thấy lời Ngô Lương thì lập tức bị dọa sợ.

Thậm chí, mấy tên bạn bè tay chân sau lưng cậu ta cũng đã quỳ dưới đất, bắt đầu cầu xin.

Tuy Dương Ân không quỳ xuống, nhưng nếu nhìn kỹ thì hai chân cậu ta cũng run bần bật rồi.

Rõ ràng, lúc này trong lòng cậu ta cũng chẳng còn bình tĩnh gì.

Ngô Lương nhìn phản ứng mấy người Dương Ân thì vẻ mặt đắc ý.

“Hừ, bây giờ, các người đã biết ông đây lợi hại rồi chứ, hạn cho các người trong vòng mười phút, mau chóng trả tiền, nếu không, làm phiền đến anh Long, thì chuyện hôm nay không đơn giản vậy đâu”.

Nghe thấy lời của Ngô Lương, Dương Ân sợ hãi trong lòng.

Cậu ta quay người nhìn Sở Bắc, giọng nói nức nở, cầu xin: “Sở Bắc, ông nội Sở à, xin anh thương xót đấy, mau trả tiền đi”.

Sở Bắc giang tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi không có tiền”.

Anh không nói dối, bây giờ trên người anh đúng thật là không có tiền, bởi vì anh không có thói quen đem theo tiền.

Tiền của anh, thông thường đều là Thanh Vũ giữ giúp anh, mà hôm nay Thanh Vũ lại không đến cùng anh.

Không có tiền?

Nghe thấy lời của Sở Bắc, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên tái nhợt.

Đột nhiên, cậu ta như nghĩ đến gì, hai mắt sáng rực nhìn Sở Bắc chằm chằm, nói: “Chẳng phải anh có ba trăm nghìn cổ phiếu, anh lấy ra một trăm tám mươi nghìn rồi trả tiền đi”.

Nói xong, vẻ mặt cậu ta đầy mong chờ nhìn Sở Bắc, ánh mắt đều mang theo vẻ cầu xin.

Thế nhưng, thực tế lại khiến cậu ta thất vọng là Sở Bắc lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ba trăm nghìn kia, đã dùng hết rồi”.

Dùng hết rồi?

Dương Ân sửng sốt, sau đó, vẻ mặt không tin nói: “Không thể, đó là ba trăm nghìn đấy, sao có thể dùng nhanh như vậy được?”

Nghe thấy lời của Dương Ân, vẻ mặt Sở Bắc châm chọc nói: “Cậu ăn một bữa cơm còn có thể tốn đến một trăm tám mươi nghìn, tôi dùng ba trăm nghìn lâu lắm hay sao?”

“Anh!”

Miệng Dương Ân khẽ giật, trong lòng vô cùng tủi thân, lập tức bị Sở Bắc cướp lời chuẩn bị nói.

“Được rồi, các người bớt diễn trò trước mặt ông đây đi, bớt nói dông dài lại, hoặc là đưa tiền ra, hoặc là ông đây bảo anh Long xử lý các người!”

Vẻ mặt Dương Ân thay đổi, nỗi sợ trong lòng không nhịn được nữa, cũng bị dọa sợ quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin.

“Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, tôi thật không có nhiều tiền như vậy, giám đốc Ngô tha mạng cho tôi!”

Ánh mắt Ngô Lương chợt xem thường, đi đến trước mặt Dương Ân, một chân đá thẳng vào mông Dương Ân, khiến Dương Ân ngã ngửa ra.

“Không có tiền? Không có tiền mà mày còn đến chỗ ông đây làm trò? Còn chọn món đắt nhất, còn làm chướng khí chỗ ông đây, ai cho mày cái gan này?”

Vẻ mặt Dương Ân sợ hãi, run rẩy nói không nên lời.

Ngô Lương thấy vậy, như không có chỗ xả giận, lại đá một chân vào người Dương Ân.

“Mẹ nó, không có tiền còn giả vờ trước mặt ông, ông đây khinh nhất là loại người như mày!”

Nói xong, ông ta quay người nhìn Sở Bắc.

“Nhóc con, suy nghĩ thế nào rồi, cậu trả thay bọn họ, hay là để tôi báo với anh Long, đến lấy mạng bọn họ?”

Sở Bắc nghe vậy, ánh mắt có chút tươi cười, thờ ơ nói: “Tôi họ Sở, ông cứ đi hỏi Long Tam thử xem, anh ta có dám động đến tôi không”.

Cái gì!

Người này lại gọi thẳng tên của anh Long?

Ngô Lương lập tức sững người, thoáng chốc chưa kịp định thần.

Sở Bắc lắc đầu, không quan tâm đến Ngô Lương, mà trực tiếp quay người rời đi.

Sau khi Sở Bắc rời đi, cuối cùng Ngô Lương cũng định thần lại.

Thấy Sở Bắc đã rời đi, ông ta lập tức nổi giận, muốn đuổi theo.

Nhưng ông ta vừa đi một bước thì đột nhiên dừng lại.

Sau đó, ông ta như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thoáng chốc trở nên sợ hãi.

“Vữa nãy cậu ta nói, cậu ta họ Sở?”

Ngô Lương nghĩ đến một khả năng, ánh mắt càng lúc càng sợ hãi.

Đến cuối cùng, gương mặt ông ta đổ mồ như mưa, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.

Ngay lúc này, âm thanh Dương Ân đột nhiên vang lên bên tai ông ta.
Chương 174: Bị xa lánh!

“Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, cầu xin ông tha cho một lần, sau này tôi không dám nữa!”

Ngô Lương định thần lại, vẻ mặt có chút khó coi.

Nhất là khi ông ta nghĩ đến chuyện rất có thể bản thân đã đắc tội với người không nên đắc tội, tâm tình lại càng kém hơn.

“Mẹ nó! Đều là do cái đồ phế vật nhà mày, nếu không phải mày, ông đây sao lại ngu như vậy, đắc tội với người không nên đắc tội, nếu ông đây có chuyện gì, mẹ nó mày cũng đừng mong sống yên!”

Ngô Lương càng nói càng tức, lại đá một chân lên người Dương Ân.

Sau đó, tầm mắt ông ta lại nhìn sang mấy tên bạn lêu lỏng sau lưng Dương Ân, vẻ mặt cười hung tợn.

“Nói đi, mấy người muốn chết thế nào?”

Mấy đám bạn bè Dương Ân gọi đến, vốn đã rất sợ gặp chuyện, lúc này nghe thấy lời của Ngô Lương, ai trông cũng cười tráng thoáng chốc bị dọa sợ biến sắc, liên tục dập đầu xin tha.

Ngô Lương thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng.

“Mấy cái thứ rác rưởi bọn mày, hại ông đây đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ còn muốn xin tha, đã muộn rồi!”

Nghe thấy lời của Ngô Lương, mấy tên thanh niên lập tức tái mặt.

Ngay lúc này, ánh mắt thanh niên tóc vàng đột nhiên lóe lên vẻ hung tợn.

Chỉ thấy cậu ta vươn tay chỉ về phía Dương Ân, vẻ mặt cay độc nói: “Là nó, mọi chuyện đều là do lỗi của nó! Là nó nói với chúng tôi, chỉ cần đi cùng nó, đến đây thì giống như mà mình vậy”.

Nghe thấy lời thanh niên tóc vàng, Dương Ân lập tức ngây người.

Cậu ta không ngờ được, bạn bè mới vừa nãy còn bảo vệ mình, xưng anh gọi em, mà bây giờ đột nhiên lại đánh ngược lại, đẩy mọi trách nhiệm lên người mình

Định thần lại, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ tức giận.

Chỉ thấy cậu ta nhìn thanh niên tóc vàng chằm chằm rồi nói; “Lý Thủy, cái đồ khốn nạn! Vừa nãy lúc ông đây mời mày ăn cơm, mày còn một câu anh Dương hai câu anh Dương, bây giờ lại quay ngược cắn một miếng, lương tâm mày bị chó tha rồi sao?”

“Tao khinh!”

Thanh niên tóc vàng nhổ nước miếng xuống đất, vẻ mặt hung tợn nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng.

“Mẹ nó mày còn không ngại sao? Bản thân chẳng có tiền lại cứ ra vẻ rộng lượng, còn bảo ông đây đi theo mày, mày xem bộ dạng mày đi, bây giờ cả chó cũng chẳng bằng, bảo ông đây đi với mày, trừ khi ông đây đui mù mất rồi!”

Vẻ mặt Dương Ân đột nhiên trở nên ửng đỏ, hai tay cậu ta run rẩy, chỉ vào thanh niên tóc vàng, tức đến không nói nên lời.

Cậy ta chẳng thể nào ngờ được, người lúc đầu còn tôn trọng kính cẩn với mình, bây giờ lại có thái độ như vậy với mình.

Ngay lúc cậu ta sắp chửi ầm lên, thì một người đàn ông mập mạp đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt cậu ta.

“Lý Thủy nói không sai! Mẹ nó mày không có tiền lại còn ra vẻ, nếu mà ăn không trả nổi tiền thì mẹ nó đừng có đến mấy nơi như này ăn cơm, bây giờ mày hại mấy anh em thảm rồi, ông đây đánh chết mày!”

Nói rồi, thanh niên béo như cảm thấy vẫn không xả được tức, lại đánh một đấm vào ngực Dương Ân.

“A!”

Một đấm của thanh niên béo cũng không nhẹ, lập tức khiến Dương Ân kêu thảm thiết.

Cùng lúc đó, Dương Ân vừa mới từ dưới đất bò dậy lại ngã ngửa lại, bộ dạng trông rất buồn cười.

“La Bân, mẹ nó mày lại dám đánh ông đây, ông đây liều mạng với mày!”

Dương Ân chật vật bò dậy từ dưới đất, trông như muốn lao về phía thanh niên béo kia.

Thế nhưng ngay lúc này, hai thanh niên còn lại vẫn chưa rat ay và thanh niên béo tiến lên trước, đẩy Dương Ân ngã xuống đất, bắt đầu đánh đấm túi bụi.

“Mẹ mày, này thì ra vẻ!”

“Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ giả vờ, đây chính là kết cục của mày!”

Ngô Lương ở bên cạnh nhìn thấy vậy, chợt nhíu chặt mày.

Mấy tên thanh niên này xuống tay cũng chẳng nhẹ, nhanh chóng đã đánh Dương Ân sưng mặt chảy máu mũi.

Hơn nữa trông bộ dạng bọn họ cũng không có ý dừng lại, mà trái lại còn xuống tay càng lúc càng mạnh hơn.

Dương Ân kêu la thảm thiết, càng lúc cũng càng kêu to hơn.

“Được rồi, dừng hết lại cho tôi!”

Thấy Dương Ân thê thảm, Ngô Lương vội lên tiếng ngăn lại.

Ông ta cũng có phần lo lắng, nếu bản thân không ngăn lại, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mạng người.

Sau lưng ông ta tuy có anh Long làm chỗ dựa, nhưng nếu xảy ra án mạng, thì dù có anh Long cũng không thể bảo vệ được ông ta.

Mấy tên thanh niên nghe thấy giọng Ngô Lương, vẻ mặt ngập ngừng dừng lại.

“Ông chủ à, chúng tôi đã đánh Dương Ân một trận rồi, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”

Thanh niên tóc vàng cười xòa nói.

“Đi?”

Ngô Lương cười lạnh, chỉ vào phòng VIP đầy hỗn loạn, nói: “Náo loạn tiệm của ông đây ra như vậy, bọn mày muốn đi, muốn trốn tránh cũng được quá nhỉ?”

Thanh niên tóc vàng nghe vậy, lập tức cười khổ.

“Ông chủ à, chúng tôi thật sự không có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, lần này đều là do tên khốn nạn Dương Ân này làm, nếu ông muốn đòi tiền thì tìm nó đi!”

Thanh niên tóc vàng vừa nói xong, thanh niên béo vội lên tiếng hùa theo.

“Đúng vậy đó ông chủ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đều là do tên khốn Dương Ân này lừa chúng tôi, oan có đầu nợ có chủ, ông nên đi kiếm nó đi”.

Ngô Lương cười lạnh, lắc đầu.

“Lần sau ông đây mặc kệ lỗi ai, dù sao tụi mày đều phải bỏ tiền, không bỏ tiền ra được thì đừng nghĩ mà đi ra khỏi đây!”

Nghe thấy lời của Ngô Lương, sắc mặt nhóm thanh niên tóc vàng lập tức thay đổi.

“Ông chủ! Trên người chúng tôi thật sự khôn có nhiều tiền như vậy, dù cộng hết tiền trên người cả đám chúng tôi cũng không đủ một trăm tám mươi nghìn”.

Thanh niên tóc vàng khóc lóc cầu xin.

Ngô Lương cười lạnh: “Ông đây mặc kệ, bây giờ, lập tức lấy tiền trên người tụi mày đưa cho tôi, nếu không đủ, tụi mày cứ ở đây làm công trừ tiền đi, khi nào trả hết nợ, thì lúc đó tụi mày mới được đi”.

Nói xong, ông ta không buồn nhìn vẻ mặt đám thanh niên tóc vàng, lập tức gọi bảy tám bảo vệ quán bar đến.

Mấy tên bảo vệ ai cũng cao lớn, tay cầm gậy, vẻ mặt hung hăng vây mấy người họ lại.

Nhóm thanh niên tóc vàng nhìn mấy tên bảo vệ vây xung quanh, ánh mắt nhìn mình không tốt thì trong lòng vô cùng lo sợ.

Thấy nhóm thanh Ânhiên tóc vàng vẫn không có bất kỳ động tác gì, một bảo vệ vóc dáng cao lớn lập tức tiến lên, đánh thẳng một gậy vào một thanh niên ốm yếu kế bên thanh niên béo kia.

Vẻ mặt thanh niên ốm yếu kia lập tức nhăn nhó.

Hơn nữa, cậu ta còn kêu rên thảm thiết, mặt mũi cũng trở nên tái nhợt.

Sau đó, tên bảo vệ cười hung tợn nhìn mọi người, lạnh giọng nói: “Ông đây cho tụi mày mười giây, nếu bọn mày còn không lấy tiền ra, gậy điện trong tay ông đây cũng không nhường gì ai đâu!”

Nghe thấy lời của bảo vệ, nhóm thanh niên tóc vàng lập tức sợ ngây người, vội vàng lấy tiền trong người ra.

Ngay cả Dương Ân bị đánh nằm trên đất kêu la thảm thiết, lúc này cũng bò dậy, moi tiền trên người ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom