Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Liếm sạch đi
“Liếm sạch đi!”
Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.
“Mày, mày nói gì?”
Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.
Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.
Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.
Bụp!
Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.
Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.
Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.
“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”
Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.
Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.
“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!”
Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.
Không ai được sỉ nhục anh em của anh.
Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.
Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!
Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.
Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.
Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.
“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”
Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.
Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!”
Lưu Phong kêu gào thảm thiết.
Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.
Nhưng Thanh Vũ vẫn chưa chịu dừng lại, cô lại cầm sang mấy ngón tay nữa.
Các âm thanh sau đó vang lên đều khiến người nghe phải rùng mình.
Ngoài ngón cái ra thì cả bàn tay phải của Lưu Phong đều đã bị bẻ gãy ngón.
Một cơn đau mãnh liệt khiến người Lưu Phong co giật.
Mắt hắn đỏ ngầu như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Dừng, dừng tay, tôi… tôi liếm…”
Lưu Phong run rẩy gào lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị hành hạ thế này nên sao có thể chịu nổi?
Song, Thanh Vũ chỉ nhếch mép với thái độ bàng quan.
“Cứ bình tĩnh, để tôi xem sức chịu đựng của anh đến đâu”.
Rắc!
Lần này, đến ngón trỏ bên bàn tay trái của Lưu Phong bị bẻ gãy.
Ngón tay bị bẻ ngoặt ra phía ngoài đến biến dạng.
“Đừng đừng, tôi liếm, tôi liếm, xin cô… tha cho tôi, tôi van cô…”
Lần này, giọng nói của Lưu Phong còn có vẻ nức nở.
Cả người hắn bị Thanh Vũ ép lên tảng đá, mặt hắn tái mét vì sợ nên còn không ngừng run rẩy.
Bức tường thành trong lòng hắn đã sụp đổ rồi.
Thanh Vũ hệt như ma quỷ trong mắt hắn.
Cô khiến hắn sống không bằng chết.
“Anh còn ba mươi giây!”
Giọng nói của Sở Nam lại vang lên, so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
“Liếm!”
Thanh Vũ nắm cổ áo Lưu Phong rồi dí về phía bãi nước bọt.
Một mùi hôi tanh khiến Lưu Phong muốn nôn mửa.
Thấy mặt chỉ còn cách bãi nước bọt trong gang tấc, Lưu Phong nhăn nhó mặt mày.
Sao ban nãy hắn lại hồ đồ thế, tự nhiên đi khạc nhổ lung tung làm gì?
Thế này có khác gì tự cầm đá đập xuống chân mình đâu.
Nhưng dù có thấy buồn nôn thế nào thì hắn cũng chỉ còn cách nhắm mắt lại rồi run rẩy thè lưỡi ra.
Hắn tin chắc nếu mình không chịu liếm thì cô gái này sẽ hành hạ hắn bằng những cách tàn nhẫn nhất.
Bầu không khí như tĩnh lại!
Lưu Phong không dám thở mạnh, hắn lấy hết dũng khí ra quyết định rồi mới thè lưỡi ra.
Sau đó liếm sạch nước miếng trên tảng đá đó.
Thanh Vũ nhìn không chớp mắt, khi thấy hắn đã liếm sạch sẽ thì mới buông lỏng tay.
Lưu Phong lập tức ngã bụp xuống đất.
Sau đó, hắn không ngừng nhổ nước miếng ra ngoài.
Thậm chí còn không để ý đến cơn đau trên bàn tay.
Sau khi khạc nhổ một hồi, hắn tưởng như sắp nôn cả mật ra rồi.
Mặt hắn xanh như qua bí đao chưa chín.
“Giờ đã được chưa?”
Lưu Phong nghiến răng lên tiếng, đôi mắt thì như sắp phun ra lửa.
Một sự sỉ nhục lớn!
Không còn thể diện gì nữa!
May mà gần đây không có ai, nếu không thì mai này hắn đừng mơ trụ lại ở thành phố Tân Hải nữa.
Sở Nam quay lại nhìn hắn, đôi mắt anh trống rỗng khiến Lưu Phong vô thức thấy lạnh toát người.
“Giờ anh hãy gọi cho Lưu Tông Tín!”
“Trong vòng nửa tiếng nữa, phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ diệt nhà họ Lưu!”
Cái gì?
Lưu Phong ngẩn ra, còn tưởng mình nghe nhầm.
Hắn còn đang tính về nhà nhờ bố mình trút giận cho đây.
Không ngờ Sở Nam lại bảo hắn gọi điện cho bố hắn?
Anh ta tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn nào đó chắc?
“Anh chắc chưa? Đừng trách tôi không nhắc anh, bố tôi đang ăn cơm với ngài chủ tịch thành phố đấy, nếu giờ gọi điện quấy rầy họ thì tôi e anh không lường được hậu quả thế nào đâu”.
Lưu Phong híp mắt lại với vẻ u ám.
“Anh còn hai mươi chín phút nữa!”
Sở Nam cất giọng thờ ơ, dứt lời, anh quay người đi.
Đứng đối diện với ngôi mộ.
“Được, là anh bắt tôi đấy nhé, sau đừng có mà hối hận!”
Lưu Phong nghiến răng, sau đó cùng bốn ngón tay còn lành lặn trên bàn tay trái lấy điện thoại ra.
Sau đó gọi đi.
…
Tại một quán cà phê cao cấp trong trung tâm thành phố!
Chu Minh Hạo đi cùng thư ký lên tầng ba.
Có một người đàn ông trung niên mặc âu phục trông khá mập mạp có vẻ đã chờ ở đây lâu lắm rồi.
“Ha ha, chủ tịch Chu, tôi còn tưởng ông bề bộn nhiều việc nên không đến được cơ”.
Trông thấy Chu Minh Hạo, người đàn ông trung niên mỉm cười rồi chào hỏi.
Nhưng ông ta vẫn ngồi yên trên ghế sofa, không hề có ý định đứng dậy.
“Gia chủ Lưu có lời mời, tôi mà không đến thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi”.
Chu Minh Hạo híp mắt lại rồi mỉm cười.
Ông ta bảo thư ký chờ ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống phía đối diện Lưu Tông Nghĩa.
“Ha ha, chủ tịch Chu cứ đùa, tôi cũng chỉ là người dân bình thường thôi, sao có thể so với chủ tịch Chu được?”
Lưu Tông Tín mỉm cười rồi tiện tay đẩy menu ở trên bàn tới trước mặt Chu Minh Hạo.
“Chủ tịch Chu, cà phê ở quán này khá được, ông uống gì thì cứ gọi tự nhiên, đừng khách sáo với tôi!”
Chu Minh Hạo chỉ liếc nhìn một cái, nụ cười trên mặt đã nhạt dần.
“Không cần đâu, ông Lưu có gì thì nói luôn đi, lát nữa tôi còn có cuộc họp, không thể ở đây lâu được!”
Chu Minh Hạo cất giọng hờ hững rồi thoải mái dựa người vào sofa, sau đó như cười như không nhìn Lưu Tông Tín!
Chu Minh Hạo chưa từng thích qua lại với Lưu Tông Tín.
Vì nhà họ Lưu không có thế lực mạnh như nhà họ Lý và tập đoàn Hoành Viễn.
Nhưng họ ỷ có người chống lưng ở thành phố này nên chẳng coi chủ tịch thành phố là ông ta ra gì.
Nếu không vì nghĩ đến đại cục của Tân Hải thì ông ta đã xử lý nhà họ Lưu lâu rồi!
Đã thế, giờ Lưu Tông Tín còn có thái độ kiểu này thì ông ta còn niềm nở làm gì?
“Nếu chủ tịch Chu đã nói vậy thì tôi xin phép nói thẳng luôn!”
Lưu Tông Tín có vẻ không hài lòng với thái độ của Chu Minh Hạo nên nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
“Nhà họ Lưu chúng tôi không có hứng thú gì với buổi đấu thầu vào hai hôm tới! Đương nhiên, nếu chủ tịch Chu cho nhà tôi một, hai dự án nào đó trước thì tôi đảm bảo, chắc chắn sẽ không khiến chủ tịch Chu phải thất vọng đâu”.
Nghe thấy vậy, Chu Minh Hạo không hề biến sắc mặt, vì đã lường trước được chuyện này rồi.
Lúc này mà Lưu Tông Tín hẹn gặp riêng ông ta thì còn mục đích nào khác nữa.
Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.
“Mày, mày nói gì?”
Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.
Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.
Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.
Bụp!
Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.
Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.
Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.
“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”
Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.
Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.
“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!”
Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.
Không ai được sỉ nhục anh em của anh.
Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.
Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!
Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.
Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.
Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.
“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”
Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.
Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!”
Lưu Phong kêu gào thảm thiết.
Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.
Nhưng Thanh Vũ vẫn chưa chịu dừng lại, cô lại cầm sang mấy ngón tay nữa.
Các âm thanh sau đó vang lên đều khiến người nghe phải rùng mình.
Ngoài ngón cái ra thì cả bàn tay phải của Lưu Phong đều đã bị bẻ gãy ngón.
Một cơn đau mãnh liệt khiến người Lưu Phong co giật.
Mắt hắn đỏ ngầu như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Dừng, dừng tay, tôi… tôi liếm…”
Lưu Phong run rẩy gào lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị hành hạ thế này nên sao có thể chịu nổi?
Song, Thanh Vũ chỉ nhếch mép với thái độ bàng quan.
“Cứ bình tĩnh, để tôi xem sức chịu đựng của anh đến đâu”.
Rắc!
Lần này, đến ngón trỏ bên bàn tay trái của Lưu Phong bị bẻ gãy.
Ngón tay bị bẻ ngoặt ra phía ngoài đến biến dạng.
“Đừng đừng, tôi liếm, tôi liếm, xin cô… tha cho tôi, tôi van cô…”
Lần này, giọng nói của Lưu Phong còn có vẻ nức nở.
Cả người hắn bị Thanh Vũ ép lên tảng đá, mặt hắn tái mét vì sợ nên còn không ngừng run rẩy.
Bức tường thành trong lòng hắn đã sụp đổ rồi.
Thanh Vũ hệt như ma quỷ trong mắt hắn.
Cô khiến hắn sống không bằng chết.
“Anh còn ba mươi giây!”
Giọng nói của Sở Nam lại vang lên, so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
“Liếm!”
Thanh Vũ nắm cổ áo Lưu Phong rồi dí về phía bãi nước bọt.
Một mùi hôi tanh khiến Lưu Phong muốn nôn mửa.
Thấy mặt chỉ còn cách bãi nước bọt trong gang tấc, Lưu Phong nhăn nhó mặt mày.
Sao ban nãy hắn lại hồ đồ thế, tự nhiên đi khạc nhổ lung tung làm gì?
Thế này có khác gì tự cầm đá đập xuống chân mình đâu.
Nhưng dù có thấy buồn nôn thế nào thì hắn cũng chỉ còn cách nhắm mắt lại rồi run rẩy thè lưỡi ra.
Hắn tin chắc nếu mình không chịu liếm thì cô gái này sẽ hành hạ hắn bằng những cách tàn nhẫn nhất.
Bầu không khí như tĩnh lại!
Lưu Phong không dám thở mạnh, hắn lấy hết dũng khí ra quyết định rồi mới thè lưỡi ra.
Sau đó liếm sạch nước miếng trên tảng đá đó.
Thanh Vũ nhìn không chớp mắt, khi thấy hắn đã liếm sạch sẽ thì mới buông lỏng tay.
Lưu Phong lập tức ngã bụp xuống đất.
Sau đó, hắn không ngừng nhổ nước miếng ra ngoài.
Thậm chí còn không để ý đến cơn đau trên bàn tay.
Sau khi khạc nhổ một hồi, hắn tưởng như sắp nôn cả mật ra rồi.
Mặt hắn xanh như qua bí đao chưa chín.
“Giờ đã được chưa?”
Lưu Phong nghiến răng lên tiếng, đôi mắt thì như sắp phun ra lửa.
Một sự sỉ nhục lớn!
Không còn thể diện gì nữa!
May mà gần đây không có ai, nếu không thì mai này hắn đừng mơ trụ lại ở thành phố Tân Hải nữa.
Sở Nam quay lại nhìn hắn, đôi mắt anh trống rỗng khiến Lưu Phong vô thức thấy lạnh toát người.
“Giờ anh hãy gọi cho Lưu Tông Tín!”
“Trong vòng nửa tiếng nữa, phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ diệt nhà họ Lưu!”
Cái gì?
Lưu Phong ngẩn ra, còn tưởng mình nghe nhầm.
Hắn còn đang tính về nhà nhờ bố mình trút giận cho đây.
Không ngờ Sở Nam lại bảo hắn gọi điện cho bố hắn?
Anh ta tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn nào đó chắc?
“Anh chắc chưa? Đừng trách tôi không nhắc anh, bố tôi đang ăn cơm với ngài chủ tịch thành phố đấy, nếu giờ gọi điện quấy rầy họ thì tôi e anh không lường được hậu quả thế nào đâu”.
Lưu Phong híp mắt lại với vẻ u ám.
“Anh còn hai mươi chín phút nữa!”
Sở Nam cất giọng thờ ơ, dứt lời, anh quay người đi.
Đứng đối diện với ngôi mộ.
“Được, là anh bắt tôi đấy nhé, sau đừng có mà hối hận!”
Lưu Phong nghiến răng, sau đó cùng bốn ngón tay còn lành lặn trên bàn tay trái lấy điện thoại ra.
Sau đó gọi đi.
…
Tại một quán cà phê cao cấp trong trung tâm thành phố!
Chu Minh Hạo đi cùng thư ký lên tầng ba.
Có một người đàn ông trung niên mặc âu phục trông khá mập mạp có vẻ đã chờ ở đây lâu lắm rồi.
“Ha ha, chủ tịch Chu, tôi còn tưởng ông bề bộn nhiều việc nên không đến được cơ”.
Trông thấy Chu Minh Hạo, người đàn ông trung niên mỉm cười rồi chào hỏi.
Nhưng ông ta vẫn ngồi yên trên ghế sofa, không hề có ý định đứng dậy.
“Gia chủ Lưu có lời mời, tôi mà không đến thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi”.
Chu Minh Hạo híp mắt lại rồi mỉm cười.
Ông ta bảo thư ký chờ ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống phía đối diện Lưu Tông Nghĩa.
“Ha ha, chủ tịch Chu cứ đùa, tôi cũng chỉ là người dân bình thường thôi, sao có thể so với chủ tịch Chu được?”
Lưu Tông Tín mỉm cười rồi tiện tay đẩy menu ở trên bàn tới trước mặt Chu Minh Hạo.
“Chủ tịch Chu, cà phê ở quán này khá được, ông uống gì thì cứ gọi tự nhiên, đừng khách sáo với tôi!”
Chu Minh Hạo chỉ liếc nhìn một cái, nụ cười trên mặt đã nhạt dần.
“Không cần đâu, ông Lưu có gì thì nói luôn đi, lát nữa tôi còn có cuộc họp, không thể ở đây lâu được!”
Chu Minh Hạo cất giọng hờ hững rồi thoải mái dựa người vào sofa, sau đó như cười như không nhìn Lưu Tông Tín!
Chu Minh Hạo chưa từng thích qua lại với Lưu Tông Tín.
Vì nhà họ Lưu không có thế lực mạnh như nhà họ Lý và tập đoàn Hoành Viễn.
Nhưng họ ỷ có người chống lưng ở thành phố này nên chẳng coi chủ tịch thành phố là ông ta ra gì.
Nếu không vì nghĩ đến đại cục của Tân Hải thì ông ta đã xử lý nhà họ Lưu lâu rồi!
Đã thế, giờ Lưu Tông Tín còn có thái độ kiểu này thì ông ta còn niềm nở làm gì?
“Nếu chủ tịch Chu đã nói vậy thì tôi xin phép nói thẳng luôn!”
Lưu Tông Tín có vẻ không hài lòng với thái độ của Chu Minh Hạo nên nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
“Nhà họ Lưu chúng tôi không có hứng thú gì với buổi đấu thầu vào hai hôm tới! Đương nhiên, nếu chủ tịch Chu cho nhà tôi một, hai dự án nào đó trước thì tôi đảm bảo, chắc chắn sẽ không khiến chủ tịch Chu phải thất vọng đâu”.
Nghe thấy vậy, Chu Minh Hạo không hề biến sắc mặt, vì đã lường trước được chuyện này rồi.
Lúc này mà Lưu Tông Tín hẹn gặp riêng ông ta thì còn mục đích nào khác nữa.
Bình luận facebook