Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Có việc gì?
Núi Thiên Linh!
Thấy Thanh Vũ ngắt máy, Lưu Phong cắn răng đứng im tại chỗ, không nói gì.
Để hắn xem thằng mù này có bản lĩnh gì, mà đến nhà họ Lưu cũng dám coi thường.
Trần Hào đứng cách hắn không xa đã cúp máy từ lâu với gương mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.
Mấy lần gã định lẻn đi, nhưng chân cứ như đã bị đổ bê tông.
Cuối cùng đành phải đứng chôn chân một chỗ chờ đợi.
Khoảng mười mấy phút sau, có một ông lão tóc hoa râm mệt mọc đi về phía núi Thiên Linh.
Người đó mặc bộ đồ màu xám trông khá cũ kỹ.
Gương mặt đầy những vết nhăn in hằn vẻ khổ cực và thật thà.
Chỉ đi bộ đường núi có mười mấy phút mà ông ấy thở hổn hển.
“Ông, ông ơi…”
Trông thấy ông lão đó, Trần Hào vội cúi đầu xuống, chỉ dám cất tiếng gọi nho nhỏ.
Nhưng ông lão không nhìn gã.
Mà đi thẳng tới chỗ Sở Nam rồi nhìn anh như thể để xác định thân phận.
Ông ấy thở dài một hơi với vẻ đầy hổ thẹn và bất đắc dĩ.
“Cậu Sở…”
Sở Nam chầm chậm quay lại, khoé miệng nhếch lên.
“Ông Trần, năm năm không gặp, ông vẫn khoẻ chứ!”
Năm năm mới gặp lại bạn cũ nên Sở Nam khó tránh khỏi thấy bùi ngùi.
“Cậu Sở, tôi thấy thẹn với ân huệ của cậu!”
Trần Trung Minh có vẻ đau thương, người cũng run lên.
Lúc nói chuyện, ông ấy còn trực quỳ xuống đất.
“Ông đừng như vậy!”
Sở Nam khẽ lắc đầu rồi quơ cái gậy trúc trong tay đỡ ông lão không cho quỳ xuống.
“Haizz, năm xưa nhờ có cậu Sở cứu nên tôi mới giữ được cái mạng già của mình! Nhưng sức khoẻ ngày một yếu dần, đến đi bộ cũng thấy mệt nhọc”.
“Đoán chừng chỉ một, hai năm nữa thôi là đi gặp ông bà tổ tiên rồi”.
Trần Trung Minh thở ngắn than dài, trong giọng nói còn có vẻ giận dữ.
“Tôi chỉ hận thằng cháu trời đánh của mình, hôm nay nó dám lấy trộm giấy tờ nhà đất của tôi định lén bán cho người ta”.
“Tôi thật sự thấy hổ thẹn với cậu Sở, mong cậu trách tội”.
Sở Nam khẽ lắc đầu.
“Ông quá lời rồi, tội ai người ấy chịu! Nếu cháu trai ông phạm lỗi thì tự cậu ta phải chịu trách nhiệm!”
Sở Nam đã hiểu quá rõ về Trần Trung Minh.
Ông ấy thuở nhỏ mất cha, lớn lên mất vợ, về già mất con.
Ba điều bất hạnh nhất trong cuộc đời con người đều dồn cả vào ông ấy.
Giờ chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa vào nhau.
Nhưng nào ngờ đâu, không chỉ có cháu trai ông ấy chưa hiểu chuyện, mà ông ấy còn đang bị ung thư, cần gấp một khoản tiền lớn để chữa trị.
Vì vậy, năm năm trước, ông ấy đã quyết định rao bán núi Thiên Linh với giá hai trăm nghìn.
Giá này không hề đắt, nhưng vừa hay đủ tiền chữa trị bệnh của ông ấy.
Nhưng tiếc là lúc đó, không có ai ngó ngàng đến khu này.
Ông lão chán nản, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý đi chầu diêm vương.
May có Sở Nam ra tay mua mảnh đất ấy.
Hơn nữa, anh còn trả năm trăm nghìn.
Điều kiện của anh vô cùng đơn giản, đó là hàng năm ông ấy phải đến hương khói cho người anh em của anh.
Chỉ có vậy thôi!
Mới có năm năm mà đã xảy ra chuyện này, ông ấy hoàn toàn không muốn như vậy.
“Haizz, cảm ơn cậu Sở lượng thứ!”
Trần Trung Minh thở dài rồi cúi người xuống, sau đó ngoảnh lại nhìn cháu mình với vẻ phẫn nộ.
“Thằng bất tài kia, mau qua xin lỗi cậu Sở đi!”
“Dù hôm nay, cậu Sở có đánh chết mày ở đây thì ông cũng không nói một lời đâu”.
Thấy ông mình trách mắng như vậy, Trần Hào cúi đầu xuống rồi đi về phía Sở Nam với vẻ không tình nguyện.
“Xin… lỗi, tôi sai rồi…”
Dù trong lòng gã thấy sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả là sự không cam tâm.
Tên mù chết bầm này, đến chẳng đúng lúc gì cả.
Một triệu đủ để gã ăn sung mặc sướng rồi.
Nhưng giờ thì còn gì nữa đâu!
“Cậu nên cảm ơn ông nội mình! Nhớ lấy, lần sau cậu không còn được may mắn như này nữa đâu”.
Sở Nam cất giọng bình thàn với vẻ cảnh cáo.
Nếu không phải anh thương ông cụ Trần già cả không nơi nương tựa thì đã giết Trần Hào này ngay rồi.
“Cậu Sở yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó lại cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu”.
Ông lão tiến lên trước rồi thề thốt đảm bảo.
Sở Nam không đáp lời, chỉ khẽ xua tay.
Ông lão khom người với anh rồi dẫn cháu mình chầm chậm xuống núi.
Ngoài Sở Nam và Thanh Vũ ra thì chỉ còn lại một mình Lưu Phong trên đỉnh núi.
Lúc này, hắn đi không được, mà ở lại cũng không xong.
Bị Thanh Vũ nhìn chằm chằm, khiến hắn thấy như đang ngồi trên bàn chông.
“Còn mười lăm phút nữa, cậu hãy cầu mong họ không đến muộn đi!”
Sở Nam liếc nhìn về phía Lưu Phong rồi quơ chiếc gậy trúc đi lên phía trước.
Tay anh dọn sạch cỏ dại.
Thanh Vũ cũng vậy, cô dọn dẹp cẩn thận với vẻ thành kính!
Mười một người này đều là anh hùng của dân tộc.
Họ mất không được lưu danh thì thôi, nhưng sao Sở Nam có thể nhẫn tâm để họ không được ai nhang khói chứ?
Vì vậy mới có cảnh tượng kỳ quái như bây giờ xuất hiện.
Sở Nam và Thanh Vũ thì vùi đầu dọn cỏ, còn Lưu Phong thì chỉ dám ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến hắn rùng mình.
Không lâu sau, có tiếng động cơ ô tô vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Lưu Phong vội vã nhìn theo hướng đó, thì thấy có năm chiếc Audi mới tinh đỗ dưới chân núi.
Mười mấy người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đi theo Lưu Tông Tín lên đỉnh núi.
Trông thấy bố mình đã tới, Lưu Phong mừng rỡ.
Khi trông thấy ông lão mặc áo dài màu xám đứng cạnh Lưu Tông Tín, dây thần kinh căng thẳng của hắn đã được thả lỏng.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Chính là thằng này, nó vừa phá hỏng chuyện của nhà mình, vừa bẻ gãy ngón tay của con! Bố với ông Mạc phải đòi lại công bằng cho con đấy!”
Lưu Phong khóc lóc chạy đi đón.
Lưu Tông Tín trợn mắt lườm hắn rồi thầm mắng Lưu Phong là thằng ăn hại.
Ông ta đi thẳng lên phía trước rồi liếc nhìn Thanh Vũ và Sở Nam.
“Cậu Sở phải không? Không biết cậu mời tôi đến đây có việc gì?”
Lưu Tông Tín chắp tay rồi nở một nụ cười khách sáo.
Ông ta bôn ba trên thương trường nhiều năm nên đã quá sành sỏi rồi.
Mềm mỏng trước, cứng rắn sau, ông ta vận dùng cách này rất trơn tru.
Trước khi chưa biết gì về Sở Nam, tốt nhất không nên động tay động chân vội.
Nhưng Sở Nam lại để ngoài tai câu nói của ông ta.
Anh vẫn cặm cụi dọn cỏ như thể những người khác không hề tồn tại.
Đến Thanh Vũ cũng vậy.
“Này, bố tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Có chỗ dựa là bố mình và ông Mạc một cái, Lưu Phong lập tức quay ngoắt thái độ.
Song, Sở Nam vẫn làm ngơ, tập trung dọn cỏ.
Thậm chí còn không thèm ngoái lại nhìn.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cau mày lại.
Ông ta có vẻ không vui.
Đến ông Mạc luôn cao ngạo cũng phải híp mắt lại.
Người quen sẽ biết đấy là dấu hiệu khi ông ta sắp nổi giận.
“Sở Nam, mẹ kiếp mày tưởng mày là ai chứ hả? Mẹ cái thằng…”
Lưu Phong nổi đoá, vừa định tiến lên trước thì Lưu Tông Tín đã giơ tay lên cản lại.
Trong mắt ông ta loé lên tia nguy hiểm.
“Bình tĩnh, để bố xem nó định giở trò gì!”
Thấy Thanh Vũ ngắt máy, Lưu Phong cắn răng đứng im tại chỗ, không nói gì.
Để hắn xem thằng mù này có bản lĩnh gì, mà đến nhà họ Lưu cũng dám coi thường.
Trần Hào đứng cách hắn không xa đã cúp máy từ lâu với gương mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.
Mấy lần gã định lẻn đi, nhưng chân cứ như đã bị đổ bê tông.
Cuối cùng đành phải đứng chôn chân một chỗ chờ đợi.
Khoảng mười mấy phút sau, có một ông lão tóc hoa râm mệt mọc đi về phía núi Thiên Linh.
Người đó mặc bộ đồ màu xám trông khá cũ kỹ.
Gương mặt đầy những vết nhăn in hằn vẻ khổ cực và thật thà.
Chỉ đi bộ đường núi có mười mấy phút mà ông ấy thở hổn hển.
“Ông, ông ơi…”
Trông thấy ông lão đó, Trần Hào vội cúi đầu xuống, chỉ dám cất tiếng gọi nho nhỏ.
Nhưng ông lão không nhìn gã.
Mà đi thẳng tới chỗ Sở Nam rồi nhìn anh như thể để xác định thân phận.
Ông ấy thở dài một hơi với vẻ đầy hổ thẹn và bất đắc dĩ.
“Cậu Sở…”
Sở Nam chầm chậm quay lại, khoé miệng nhếch lên.
“Ông Trần, năm năm không gặp, ông vẫn khoẻ chứ!”
Năm năm mới gặp lại bạn cũ nên Sở Nam khó tránh khỏi thấy bùi ngùi.
“Cậu Sở, tôi thấy thẹn với ân huệ của cậu!”
Trần Trung Minh có vẻ đau thương, người cũng run lên.
Lúc nói chuyện, ông ấy còn trực quỳ xuống đất.
“Ông đừng như vậy!”
Sở Nam khẽ lắc đầu rồi quơ cái gậy trúc trong tay đỡ ông lão không cho quỳ xuống.
“Haizz, năm xưa nhờ có cậu Sở cứu nên tôi mới giữ được cái mạng già của mình! Nhưng sức khoẻ ngày một yếu dần, đến đi bộ cũng thấy mệt nhọc”.
“Đoán chừng chỉ một, hai năm nữa thôi là đi gặp ông bà tổ tiên rồi”.
Trần Trung Minh thở ngắn than dài, trong giọng nói còn có vẻ giận dữ.
“Tôi chỉ hận thằng cháu trời đánh của mình, hôm nay nó dám lấy trộm giấy tờ nhà đất của tôi định lén bán cho người ta”.
“Tôi thật sự thấy hổ thẹn với cậu Sở, mong cậu trách tội”.
Sở Nam khẽ lắc đầu.
“Ông quá lời rồi, tội ai người ấy chịu! Nếu cháu trai ông phạm lỗi thì tự cậu ta phải chịu trách nhiệm!”
Sở Nam đã hiểu quá rõ về Trần Trung Minh.
Ông ấy thuở nhỏ mất cha, lớn lên mất vợ, về già mất con.
Ba điều bất hạnh nhất trong cuộc đời con người đều dồn cả vào ông ấy.
Giờ chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa vào nhau.
Nhưng nào ngờ đâu, không chỉ có cháu trai ông ấy chưa hiểu chuyện, mà ông ấy còn đang bị ung thư, cần gấp một khoản tiền lớn để chữa trị.
Vì vậy, năm năm trước, ông ấy đã quyết định rao bán núi Thiên Linh với giá hai trăm nghìn.
Giá này không hề đắt, nhưng vừa hay đủ tiền chữa trị bệnh của ông ấy.
Nhưng tiếc là lúc đó, không có ai ngó ngàng đến khu này.
Ông lão chán nản, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý đi chầu diêm vương.
May có Sở Nam ra tay mua mảnh đất ấy.
Hơn nữa, anh còn trả năm trăm nghìn.
Điều kiện của anh vô cùng đơn giản, đó là hàng năm ông ấy phải đến hương khói cho người anh em của anh.
Chỉ có vậy thôi!
Mới có năm năm mà đã xảy ra chuyện này, ông ấy hoàn toàn không muốn như vậy.
“Haizz, cảm ơn cậu Sở lượng thứ!”
Trần Trung Minh thở dài rồi cúi người xuống, sau đó ngoảnh lại nhìn cháu mình với vẻ phẫn nộ.
“Thằng bất tài kia, mau qua xin lỗi cậu Sở đi!”
“Dù hôm nay, cậu Sở có đánh chết mày ở đây thì ông cũng không nói một lời đâu”.
Thấy ông mình trách mắng như vậy, Trần Hào cúi đầu xuống rồi đi về phía Sở Nam với vẻ không tình nguyện.
“Xin… lỗi, tôi sai rồi…”
Dù trong lòng gã thấy sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả là sự không cam tâm.
Tên mù chết bầm này, đến chẳng đúng lúc gì cả.
Một triệu đủ để gã ăn sung mặc sướng rồi.
Nhưng giờ thì còn gì nữa đâu!
“Cậu nên cảm ơn ông nội mình! Nhớ lấy, lần sau cậu không còn được may mắn như này nữa đâu”.
Sở Nam cất giọng bình thàn với vẻ cảnh cáo.
Nếu không phải anh thương ông cụ Trần già cả không nơi nương tựa thì đã giết Trần Hào này ngay rồi.
“Cậu Sở yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó lại cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu”.
Ông lão tiến lên trước rồi thề thốt đảm bảo.
Sở Nam không đáp lời, chỉ khẽ xua tay.
Ông lão khom người với anh rồi dẫn cháu mình chầm chậm xuống núi.
Ngoài Sở Nam và Thanh Vũ ra thì chỉ còn lại một mình Lưu Phong trên đỉnh núi.
Lúc này, hắn đi không được, mà ở lại cũng không xong.
Bị Thanh Vũ nhìn chằm chằm, khiến hắn thấy như đang ngồi trên bàn chông.
“Còn mười lăm phút nữa, cậu hãy cầu mong họ không đến muộn đi!”
Sở Nam liếc nhìn về phía Lưu Phong rồi quơ chiếc gậy trúc đi lên phía trước.
Tay anh dọn sạch cỏ dại.
Thanh Vũ cũng vậy, cô dọn dẹp cẩn thận với vẻ thành kính!
Mười một người này đều là anh hùng của dân tộc.
Họ mất không được lưu danh thì thôi, nhưng sao Sở Nam có thể nhẫn tâm để họ không được ai nhang khói chứ?
Vì vậy mới có cảnh tượng kỳ quái như bây giờ xuất hiện.
Sở Nam và Thanh Vũ thì vùi đầu dọn cỏ, còn Lưu Phong thì chỉ dám ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến hắn rùng mình.
Không lâu sau, có tiếng động cơ ô tô vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Lưu Phong vội vã nhìn theo hướng đó, thì thấy có năm chiếc Audi mới tinh đỗ dưới chân núi.
Mười mấy người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đi theo Lưu Tông Tín lên đỉnh núi.
Trông thấy bố mình đã tới, Lưu Phong mừng rỡ.
Khi trông thấy ông lão mặc áo dài màu xám đứng cạnh Lưu Tông Tín, dây thần kinh căng thẳng của hắn đã được thả lỏng.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Chính là thằng này, nó vừa phá hỏng chuyện của nhà mình, vừa bẻ gãy ngón tay của con! Bố với ông Mạc phải đòi lại công bằng cho con đấy!”
Lưu Phong khóc lóc chạy đi đón.
Lưu Tông Tín trợn mắt lườm hắn rồi thầm mắng Lưu Phong là thằng ăn hại.
Ông ta đi thẳng lên phía trước rồi liếc nhìn Thanh Vũ và Sở Nam.
“Cậu Sở phải không? Không biết cậu mời tôi đến đây có việc gì?”
Lưu Tông Tín chắp tay rồi nở một nụ cười khách sáo.
Ông ta bôn ba trên thương trường nhiều năm nên đã quá sành sỏi rồi.
Mềm mỏng trước, cứng rắn sau, ông ta vận dùng cách này rất trơn tru.
Trước khi chưa biết gì về Sở Nam, tốt nhất không nên động tay động chân vội.
Nhưng Sở Nam lại để ngoài tai câu nói của ông ta.
Anh vẫn cặm cụi dọn cỏ như thể những người khác không hề tồn tại.
Đến Thanh Vũ cũng vậy.
“Này, bố tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Có chỗ dựa là bố mình và ông Mạc một cái, Lưu Phong lập tức quay ngoắt thái độ.
Song, Sở Nam vẫn làm ngơ, tập trung dọn cỏ.
Thậm chí còn không thèm ngoái lại nhìn.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cau mày lại.
Ông ta có vẻ không vui.
Đến ông Mạc luôn cao ngạo cũng phải híp mắt lại.
Người quen sẽ biết đấy là dấu hiệu khi ông ta sắp nổi giận.
“Sở Nam, mẹ kiếp mày tưởng mày là ai chứ hả? Mẹ cái thằng…”
Lưu Phong nổi đoá, vừa định tiến lên trước thì Lưu Tông Tín đã giơ tay lên cản lại.
Trong mắt ông ta loé lên tia nguy hiểm.
“Bình tĩnh, để bố xem nó định giở trò gì!”