Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Ồn ào
"Sở Bắc, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lạc Vinh Quang không thể ngồi yên được nữa, mặt nặng đến nỗi nước như sắp chảy ra!
Khó khăn lắm ông ta mới sắp đặt được mọi thứ ổn thỏa, và còn trước mặt bao nhiêu nhân vật máu mặt như này.
Nếu bị Sở Bắc phá hỏng thì không đơn giản chỉ là vấn đề mất mặt.
"Sở Bắc? Nếu tao nhớ không lầm, năm năm trước mày là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Lạc phải không?”
La Vạn Sơn liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Nhưng mày như thế này là ý gì? Phải chăng mày cảm thấy nhà họ La tao dễ ăn hiếp lắm?”
Chu Cầm vẫn luôn im lặng không nói như chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Sở Bắc chằm chằm, ánh mắt gần như phun ra lửa.
"Mày mày, mày chính là thằng súc sinh đã hại con gái tao 5 năm trước phải không?”
"Đồ súc sinh, đồ cặn bã, thằng mù! Mày có biết mày đã làm hại con gái tao thê thảm như thế nào không? Tại sao mày không đi chết đi?”
Chu Cầm trợn trừng mắt tức giận, cuồng loạn bùng nổ, hận một nỗi không thể bóp chết Sở Bắc!
Nếu không vì Sở Bắc, gia đình họ đâu đến nỗi giảm sút đến bước đường này?
Đâu cần phải chịu đựng nỗi nhục suốt 5 năm như vậy?
Lúc này biết kẻ hãm hại con gái mình thực ra chính là thằng ở rể của nhà họ Lạc.
Chu Cầm suýt chết tại chỗ vì tức giận.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Ánh mắt nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết càng thêm lạ lùng.
Ngày đó, Lạc Mai, cô cả của nhà họ Lạc đính hôn với một người đàn ông không hề có chút danh tiếng gì đã gây ra rất nhiều sóng gió ở Tân Hải.
Còn Lạc Tuyết, cô con gái thứ hai của nhà họ Lạc chưa chồng mà sinh con lại càng là chủ đề được nhiều người bàn tán.
Lạc Tuyết và Lạc Mai là chị em họ gần gũi!
Nhưng điều này có nghĩa là gì?
Em rể làm chồng sắp cưới của chị? Hay anh rể lăng nhăng với cô dì?
Chỉ có mấy người Chu Minh Hạo đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tiểu Tuyết, đi thôi, anh đưa em về nhà!"
Sở Bắc ngẩng đầu, bỏ qua mọi tiếng ồn ào, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tuyết đi ra ngoài.
Anh nóng lòng muốn gặp con gái mình.
"Đứng lại!"
Nhưng trước khi anh kịp nhấc chân lên, giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang lập tức vang lên.
"Sở Bắc, tốt hơn hết mày nên nhận rõ thân phận của mình, đừng tự tìm đường chết! Còn cháu, Lạc Tuyết, ông không muốn quá tuyệt tình, cháu đừng ép ông!"
La Huy đang quỳ trên mặt đất cũng đột ngột đứng dậy, dừng lại trước mặt Sở Bắc với vẻ mặt u ám.
"Thằng ranh, muốn cướp dâu trong đám cưới của cậu chủ này hả? Tao thấy mày chán sống rồi phải không?”
"Mày chỉ là một thằng ở rể phế vật mà thật sự tưởng mình là người có máu mặt đấy à? Mày có tin là cậu chủ tao chỉ cần nói một lời, đừng nói là mày mà cả nhà họ Lạc cũng đi đời luôn không?”
La Huy nghiến răng, hắn thật sự rất tức giận.
Việc làm này của Sở Bắc rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.
"Tiểu Huy, đừng lo, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Vinh Quang thót tim, vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn Sở Bắc.
"Sở Bắc, tao cho mày cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi Tân Hải. Bằng không tao không dám đảm bảo là mày có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!”
"Còn cháu nữa!"
Nói xong, ánh mắt Lạc Vinh Quang nhìn về phía Lạc Tuyết, với vẻ sát khí.
"Nếu không muốn con tiện nhân kia chết, cháu có thể cùng hắn rời đi!"
Xoẹt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tuyết lập tức tái đi.
Con gái dù sao cũng là điểm yếu của cô.
Hơn nữa, cô bé giờ còn đang nằm trong bệnh viện để chờ tiền của nhà họ La cứu mạng.
Về phần Sở Bắc, năm năm qua cô đương nhiên đã từng nghe nói qua.
Con rể phế vật nổi tiếng của chị cả Lạc Mai, anh ta thì lấy đâu ra tiền chứ?
Nếu thực sự đi với anh ta, lẽ nào cứ giương mắt nhìn con gái mình chết vì bệnh tật hay sao?
"Ông ơi, cháu..."
Lạc Tuyết do dự, cô sẵn sàng hy sinh tất cả vì con gái.
"Cháu biết vậy thì tốt! Tốt hơn hết cháu nên..."
"Lạc Vinh Quang!"
Lạc Vinh Quang hừ lạnh lùng, nhưng lời đe dọa của ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.
Sở Bắc quay lại, rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại luôn mang đến cho ông ta cảm giác lo sợ.
"Tôi có thể nhẫn nhịn để ông lừa tôi suốt 5 năm, cũng có thể nhẫn nhịn sự sỉ nhục 5 năm qua ông đối với tôi!”
"Nhưng nếu ông dùng con gái để uy hiếp Tiểu Tuyết và tôi, thì ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
Ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc toát ra một tia lạnh lẽo.
Trong chốc lát, nhiệt độ của toàn bộ khách sạn dường như giảm vài độ.
Lạc Vinh Quang cau mày, đối mặt với Sở Bắc, ông ta cảm thấy hơi áy náy.
Đúng vậy, năm năm qua, quả thực ông ta đã lừa Sở Bắc.
Trong thâm tâm ông ta cũng biết ân nhân thực sự của Sở Bắc chính là Lạc Tuyết.
Dưới sự sắp đặt của ông ta, dù là người cùng một nhà nhưng cả hai chưa từng gặp mặt.
Vốn tưởng rằng thân phận phi thường của Sở Bắc nhất định sẽ đem lại lợi ích lớn cho nhà họ Lục.
Nhưng không ngờ năm năm qua Sở Bắc hoàn toàn chỉ là kẻ vô dụng tầm thường.
Mà một kẻ vô dụng, chỉ có thể làm chó thôi.
Nhưng ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông mà mình coi như chó này lại trở thành biến số lớn nhất trong kế hoạch của ông ta!
"Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”
Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.
Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!
"Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!"
Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.
Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?
Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.
"Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”
La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.
"Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi. Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”
"Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”
"Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”
"Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”
La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.
Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.
Bầu không khí lạnh lẽo hơn.
Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.
“Ồn ào quá!”
Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.
Xoẹt!
Dường như có một tia chớp xoẹt qua.
Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.
Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.
Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.
"Phụt phụt phụt!"
La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.
Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.
Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!
"Huy!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.
La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.
Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã độc ác như vậy.
Trong khi những người khác, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng và ngứa ran ở da đầu.
Họ nuốt khan một miếng nước bọt, ánh mắt nhìn Sở Bắc trong nháy mắt đã thay đổi rất nhiều.
Chương 7: Tôi chọn giúp cô
"Đồ súc sinh, mày... mày dám làm con tao bị thương?".
La Vạn Sơn nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh.
Giọng nói lạnh lẽo mà khàn đặc, thể hiện cơn thịnh nộ trong lòng ông ta.
"Mày cắt lưỡi con tao, hôm nay tao phải xẻo từng miếng thịt trên người mày".
La Huy là con độc đinh của ông ta.
Giờ đây lại trực tiếp trở thành kẻ tàn phế.
La Vạn Sơn sao có thể không nổi giận chứ?
"Đây là cái giá phải trả!".
Với việc này, Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt như thường, giọng điệu thong dong.
"Còn về ông..."
Trong lúc nói, Sở Bắc ngừng một lát, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía La Vạn Sơn.
Không biết tại sao, La Vạn Sơn bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ trên người đồng thời dựng ngược hết cả.
Sau cặp kính râm, ánh mắt Sở Bắc như vực sâu, chỉ nhìn một cái là không thể kiểm soát nổi chính mình.
Có vẻ đến cả linh hồn cũng sẽ chìm vào đó.
Thằng ranh này hơi kỳ lạ.
La Vạn Sơn sợ đến mức vội vàng nhìn sang chỗ khác, mà Sở Bắc cũng lại lần nữa cất tiếng: "Còn về ông, cút đi cùng với sính lễ của ông đi. Cho ông năm phút, nếu còn không cút thì ở lại mãi mãi đi".
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại như ý chỉ của thượng đế, không hề có ý định thương lượng gì cả.
Đây là mệnh lệnh!
Hoặc là cút hoặc là chết, không có lựa chọn thứ ba.
"Mày...".
Đồng tử La Vạn Sơn trợn to, cả gương mặt bỗng chốc đỏ rực, tiếp đó là tái mét.
Ông ta không ngờ được một thằng ở rể vô dụng cỏn con của nhà họ Lạc vậy mà dám ăn nói ngông cuồng với gia chủ nhà họ La như ông ta.
Nhưng việc khiến ông ta bất ngờ hơn nữa là trong lòng ông ta vậy mà lại nảy sinh chút sợ hãi khó hiểu.
Dường như không làm theo lời Sở Bắc nói thì sẽ có việc rất đáng sợ xảy ra thật.
Mà các khách khứa có mặt đã mắt chữ A mồm chữ O từ lâu.
Ai cũng há hốc miệng, cứ như gặp ma vậy.
Trong mắt họ, La Vạn Sơn không những bị một gã ở rể cỏn con đe dọa, mà lại còn không dám cự lại?
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người họ Sở này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà dám nói lời này chứ?
Còn Lạc Tuyết ở bên cạnh Sở Bắc thì lại có biểu cảm càng rối rắm hơn.
Người đàn ông trước mặt mặc dù là bố của con gái cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết Sở Bắc đến từ đâu, điều kiện gia đình thế nào, có anh chị em gì không.
Thậm chí mười phút trước cô còn không biết tên của Sở Bắc.
Nhưng nghĩ lại kiểu người có thể ở rể năm năm ở nhà họ Lạc, mặc cho người ta đánh mắng, không dám cãi lại, địa vị còn không bằng con chó thì có tiền đồ gì chứ?
Chỉ e là cũng chỉ biết khua môi múa mép thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết nhắm chặt mắt, không kiềm được mà rơi lệ.
Chút hi vọng xuất hiện trong lòng vụt tắt hoàn toàn.
Cô thà rằng Sở Bắc chưa từng xuất hiện còn hơn. Nếu như vậy dù bản thân không thể có được hạnh phúc thì ít nhất con gái cô có thể sống hết quãng đời con lại thật bình an.
Nhưng giờ mọi thứ khác rồi.
Sở Bắc ơi Sở Bắc, anh lẽ nào thực sự là sao chổi trong số phận tôi?
"Sở Bắc, cậu biết mình đang làm gì không?”, đến lúc này rồi, Lạc Vinh Quang cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Mặc dù mặt mày bình thản, giọng nói vững vàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra được trong lòng ông ta đang tích tụ cơn giận ngút trời.
Sự xuất hiện của Sở Bắc đã làm rối loạn hết kế hoạch của ông ta.
"Đừng có quên, số phận cả nhà các cậu đều nằm trong sự kiểm soát của tôi, tôi cho các cậu sống thì các cậu được sống, nếu tôi muốn các cậu chết thì chắc chắn các cậu không sống được. Còn con gái cậu nữa, không có sự đồng ý của tôi thì nó chỉ có thể chờ chết trong viện. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kĩ việc đối đầu với tôi sẽ có kết cục gì".
Lạc Vinh Quang có vẻ tức đến mức hồ đồ thật rồi, không hề bận tâm còn các khách khứa trong sảnh và chủ tịch thành phố cùng với gia chủ hai gia tộc lớn.
Lời nói ra khiến Lạc Tuyết và Chu Cầm vô cùng sợ hãi.
Họ biết Lạc Vinh Quang chắc chắn nói được làm được.
“Đúng thế!”.
La Vạn Sơn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Sở Bắc: “Sở Bắc, hôm nay có chủ tịch thành phố Chu và ông Lý, mày đừng hòng làm càn. Mày phải biết quấy nhiễu họ là tội lỗi to lớn thế nào chứ? Đừng nói một tên vô dụng như mày, kể cả mày dùng cái mạng hèn mọn của cả nhà bọn mày cũng không gánh nổi”.
La Vạn Sơn trực tiếp lôi nhóm Chu Minh Hạo ra.
Ba nhân vật lớn hàng đầu này cùng đến chúc mừng, nhưng Sở Bắc lại đến gây rối, há chẳng phải không nể mặt họ sao?
“Vậy à?”.
Sở Bắc ngẩng đầu, nắm nạng, không thèm nhìn về phía Chu Minh Hạo.
“Ông có thể hỏi thử xem bọn họ dám hỏi tội tôi không”.
Cái gì?
Chỉ hai câu ngắn ngủi khiến mọi người có mặt lại lần nữa đờ ra.
Ánh mắt mọi người nhìn Sở Bắc đều trở nên quái dị.
Một gã ở rể vô dụng nhỏ bé thế mà không coi gia chủ của gia tộc hạng một Tân Hải và chủ tịch thành phố ra gì?
Việc này…
“Sở Bắc, anh đừng nói nữa”.
Lạc Tuyết vội vàng kéo gấu áo Sở Bắc, sợ anh lại nói sai nữa.
Trong lòng thì lại càng bất lực hơn.
Còn về Chu Cầm, bà ta đã trốn vào sau đám người từ lâu.
Dáng vẻ đó dường như chỉ sợ Sở Bắc liên lụy đến mình.
Mà tiếp sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào ba người Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Họ đều rất tò mò trước sự khiêu khích thế này thì ba nhân vật hàng đầu Tân Hải sẽ có phản ứng thế nào.
Quả nhiên, ngay sau đó chỉ thấy ba người đồng thời đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, cùng đi về phía Sở Bắc.
Có điều, biểu cảm trên mặt lại khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Ha ha, ranh con, mày toi rồi! Dù mày có ba đầu sáu tay thì hôm nay cũng chắc chắn phải chết”.
Thấy cảnh này, La Vạn Sơn bỗng chốc vui mừng quá đỗi.
“Hừ, tên ngu ngốc dốt đặc cán mai, tự gây nghiệp không thể sống”.
Lạc Vinh Quang hừ lạnh một tiếng, bệ vệ xua tay.
“Sở Bắc, giờ tôi tuyên bố, hôn ước của cậu và Tiểu Mai chính thức hủy bỏ. Từ giờ về sau, cậu và nhà họ Lạc tôi không còn quan hệ gì nữa”.
Nói xong, nhìn về phía Lạc Tuyết với ánh mắt lạnh băng.
“Còn cô muốn tàn đời với cậu ta, hay nghe sự sắp xếp của gia tộc, cô tự liệu lấy đi”.
Giọng điệu Lạc Vinh Quang lạnh lẽo, không hề che giấu sự uy hiếp trong lời nói.
Nhìn hành động của Chu Minh Hạo và hai người còn lại rõ ràng là định hỏi tội Sở Bắc.
Đồng thời đắc tội ba ông lớn này, hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết.
Không chỉ họ mà những người có mặt ở đây đều cho rằng như vậy.
Những người tai to mặt lớn đều rất sĩ diện.
Sở Bắc ăn nói hỗn hào trước mặt nhiều người thế này có khác gì muốn chết đâu?
“Phì, phì, thằng ranh này không những là kẻ mù mà đầu óc còn có vấn đề?”.
“Ai mà biết được, chắc là thanh niên vắt mũi chưa sạch”.
“Vốn dĩ còn khá thương hại cậu ta, giờ xem ra đúng là đáng đời”.
…
Không ít khách khứa thì thầm to nhỏ, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Vốn chỉ là dự bữa tiệc cưới, không ngờ còn thấy được một màn kịch này.
“Ông, cháu, cháu…”.
Mắt Lạc Tuyết ửng đỏ, nhìn Lạc Vinh Quang, rồi lại nhìn Sở Bắc, trong lòng đấu tranh dữ dội.
Hai lựa chọn đều như thuốc độc với cô.
Chỉ có điều một cái là kịch độc, có tác dụng ngay tại chỗ.
Một cái thời gian khá dài, hành hạ cô từng chút một đến chết mà thôi.
Đặc biệt là một phụ nữ như cô có thể chịu nổi không?
“Được rồi, nếu cô đã do dự vậy thì tôi sẽ chọn giúp cô”.
Lạc Vinh Quang bực mình hừ một tiếng, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
“Hôm nay, Sở Bắc phải chết, còn cô cũng phải gả vào nhà họ La”.
Chương 8: Đánh ông đấy
“Gả hay không gả từ từ rồi nói, nhưng mà, ông nói đúng một điểm”.
La Vạn Sơn tiến lên một bước, sát khí đằng đằng nói hùa theo.
“Hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết!”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên xoay người, chờ đến khi đứng trước mặt ba người Chu Minh Hạo, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.
“Ông Chu, ông cứ ngồi xuống, một tên phế vật mà thôi, để La mỗ làm thay là được rồi”.
“Đúng vậy, Vạn Sơn nói không sai!”
Lạc Vinh Quang cũng vội vàng góp lời, ánh mắt nhìn ba người tràn đầy ý lấy lòng.
“Một tên phế vật mà thôi, sao có thể để ba vị khách quý đích thân ra tay chứ? Để cho chúng tôi làm là được rồi!”
“Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng, nhất định sẽ để cho tên phế vật kia phải trả giá đắt!”
Hai người kẻ xướng người họa, hệt như chó Pug.
So với dáng vẻ khi răn dạy trách mắng Sở Bắc, quả thật tưởng như hai người khác nhau!
Dù sao, ba vị này là nhân vật lớn bình thường ngay cả gặp mặt cũng không có cơ hội.
Bây giờ có thể đến tham gia hôn lễ đã là cực kỳ nể mặt hai nhà rồi.
Nếu nịnh bợ tốt là có thể trèo lên ba chỗ dựa lớn này, vậy đúng là tương lai xán lạn.
Nói xong, hai người ăn ý nhìn nhau, lần nữa xoay người, hằm hằm nhìn Sở Bắc!
“Sở Bắc, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tao có thể cho mày được chết đẹp mắt chút!”
“Nếu tao đoán không sai, bốn năm này, mày còn chưa từng gặp con gái mày đâu nhỉ? Nếu mày khiến tao hài lòng, có lẽ tao có thể cho con gái mày một con đường sống, bằng không, tao không ngại cho bố con bọn mày gặp nhau dưới âm tào địa phủ!”
Có ba ông lớn Chu Minh Hạo làm chỗ dựa, có thể nói hai người tràn đầy tự tin.
Trừng trị một tên phế vật mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Xung quanh nơi này lập tức lặng ngắt như tờ!
Một đám khách khứa nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không trông thấy chút hồng hào nào.
E rằng Sở Bắc thật sự phải chết ở chỗ này.
Con gái đáng thương, có lẽ cả đời cũng không thể gặp được người bố mà cô bé vẫn luôn mong ngóng.
Vì sao?
Vì sao ông trời muốn tra tấn hai mẹ con chúng tôi như vậy.
Chỉ có Sở Bắc vẫn không hề bị lay động.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc vang lên, không coi ai ra gì đi đến vị trí bên cạnh Lạc Vinh Quang ngồi xuống.
Tư thế sừng sững không động, bình tĩnh mà tự nhiên.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Coi thường, coi thường một cách trần trụi!
“Đồ đáng chết!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Người đâu? Chết hết ở đâu rồi? Kéo tên phế vật này xuống, hung hăng đánh một trận, đánh đến chết mới thôi cho tôi!”
La Vạn Sơn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, vung tay ra lệnh.
Nhưng vừa dứt lời…
Bốp!
Tiếng tát chói tai lập tức vang vọng xung quanh.
Trong nháy mắt, trên mặt La Vạn Sơn nhiều thêm một dấu tay.
Mà gần như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, người đánh không phải Sở Bắc.
Mà lại là Lý Hải Đông.
“Lý… Gia chủ Lý, ông… ông đánh nhầm người rồi?”
La Vạn Sơn xoa khuôn mặt nóng rát, nhìn Lý Hải Đông lắp bắp hỏi.
Tất cả mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chẳng hiểu ra sao.
“Đánh sai cái rắm, ông đây chính là đánh ông đấy!”
Nào ngờ, sắc mặt Lý Hải Đông bỗng nhiên dữ tợn, vậy mà giận dữ chửi tục ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt trợn ngược nhìn La Vạn Sơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Bên cạnh ông ta, sắc mặt Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng khó coi.
Len lén liếc nhìn Sở Bắc, mơ hồ mang theo kính sợ.
“Hả? Gia chủ Lý, ông… ông đánh tôi làm gì chứ?”
Về phần La Vạn Sơn, khỏi phải nói ấm ức dường nào.
Nếu không phải người trước mặt là gia chủ của gia tộc hạng nhất, chỉ sợ ông ta sớm đã chửi ầm lên rồi.
“Gia chủ Lý, Sở Bắc ở bên kia kìa, ông…”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Lạc Vinh Quang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lý Hải Đông quát lớn, trực tiếp mắng ông ta té tát tơi bời.
“Ông đây vẫn chưa mù đâu, không cần lắm miệng nhắc nhở”.
Lý Hải Đông hằn học lườm ông ta, Lạc Vinh Quang sợ hãi lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trong lòng lại ấm ức không chịu nổi.
Hình như tôi chưa làm gì mà?
Đang yên đang lành, vì sao ông lớn này lại tức giận?
Mà La Vạn Sơn ở bên cạnh thì hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đều đã là người hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn bị người ta tát ngay trước mặt nhiều người.
Hôm nay, thể diện coi như vứt sạch.
Nhưng ông ta nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra, vì sao Lý Hải Đông lại muốn đánh mình.
Bọn họ nghĩ mãi không ra, những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Thậm chí có không ít người đến giờ vẫn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến cho mọi người trợn mắt ngoác miệng xảy ra rồi!
Chỉ thấy người đứng đầu thành phố Chu Minh Hạo đi đầu, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn theo ở phía sau.
Ba người dứt khoát bỏ qua Lạc Vinh Quang và La Vạn Sơn, gần như là chạy chậm, đi đến trước mặt Sở Bắc.
Trong mắt đều là kính sợ và ngưỡng mộ.
“Xin hỏi, ông… ông chính là…”
Người đứng đầu thành phố hơi cúi đầu, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Về phần La Vạn Sơn và Lạc Vinh Quang, ngay cả liếc mắt nhìn Sở Bắc cũng không dám.
Giờ phút này ông lớn giống như học sinh tiểu học mắc lỗi.
Khác nhau một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi.
“Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Thời gian năm năm, đủ để lãng quên rất nhiều thứ!”
Ánh mắt Sở Bắc nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mà ba người Chu Minh Hạo lại đều tỏ ra rung động, ngay sau đó ánh mắt càng thêm cung kính.
Thậm chí, mơ hồ mang theo cuồng nhiệt!
Một câu ngắn ngủi của Sở Bắc, không chỉ thừa nhận thân phận của mình, mà còn mang một tầng ý nghĩa khác.
Anh không muốn bại lộ thân phận thật.
Thảo nào!
Sở dĩ bọn họ đến đây là vì nhận được lệnh của Thanh Vũ, chúc mừng hôn lễ của thần tướng trấn quốc Long Quốc!
Đương nhiên, nghĩ lại thì nơi này không chỉ có ba người bọn họ.
Gần như toàn bộ quyền quý của Tân Hải đều mang quà cáp quý giá chờ ở bên ngoài.
Chỉ là cấp bậc của bọn họ cao nhất, vì vậy lên trước dò đường.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, hôn lễ vốn phải trang trọng nghiêm túc lại biến thành cảnh tượng như thế này.
Mà nhìn thấy thái độ của ba boss lớn, toàn bộ đại sảnh khách sạn lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho dù là khách khứa bên dưới, hay là người của nhà họ Lạc, nhà họ La.
Ngay cả Lạc Tuyết, cũng lập tức ngây người.
Tại sao lại như vậy?
Người đứng đầu thành phố Tân Hải, gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Trương.
Tùy tiện lấy ra một người thôi cũng đều là sự tồn tại giống như vua một cõi của thành phố Tân Hải.
Nhưng bây giờ, ba vị lão đại đỉnh cấp lại cung kính với một tên phế vật như vậy?
Đây được coi là cái gì?
Diễn kịch?
Nhưng kịch bản này cũng khó tin quá rồi?
Đặc biệt là Lạc Vinh Quang, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ!
Lúc trước, ông ta cũng là thấy Sở Bắc không tầm thường, nên có ý nhận Sở Bắc vào nhà ở rể.
Ngóng trông một ngày nào đó, Sở Bắc có thể mang lại huy hoàng cho nhà họ Lạc!
Nhưng ròng rã năm năm, Sở Bắc ngoài ăn và ngủ ra thì không có chút tác dụng gì.
Cũng khiến cho ông ta chắc chắn, Sở Bắc tuyệt đối chính là một tên phế vật.
Phế vật không bằng một con chó.
Nhưng bây giờ…
Cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông ta.
Chẳng lẽ, Sở Bắc thật sự là nhân vật lớn gì?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì ông ta thiệt thòi lớn rồi.
Chương 9: Đừng có mong nghĩ đến
Bầu không khí trong sân lập tức trở nên vô cùng tế nhị.
Chỉ có Sở Bắc là không thay đổi.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Một giọng nói bình tĩnh làm cho tất cả mọi người trở về thực tại!
"Ông còn ba phút, sống hay chết tuỳ ông quyết định”.
Vụt!
Sắc mặt La Vạn Sơn lập tức tái nhợt.
Đe dọa, rõ ràng đó chính là đe doạ.
Ông ta còn chưa kịp phản bác thì Chu Minh Hạo đã lạnh lùng nhìn sang.
"La Vạn Sơn,ông không nghe thấy ông Lâm nói gì sao? Mau lấy đồ rồi dẫn người cút khỏi đây!"
Lý Hải Đông cũng lạnh giọng hùa theo: "Vẫn còn ba phút, nếu ông không rời đi thì chúng tôi cũng không ngại thay mặt ông Lâm dạy cho ông một bài học đâu”.
Mặc dù Trương Hồng Viễn không nói, nhưng đôi mắt lạnh lùng của ông ta rõ ràng là đang ở cùng phe với bọn họ.
"Ông Chu, Lý gia chủ, tôi, tôi....."
Sắc mặt La Vạn Sơn tái nhợt, cảm thấy rối vô cùng.
Ba người này không phải đến để chúc mừng mình sao?
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại giúp cho Sở Bắc cả rồi?
"Ông cái gì mà ông? Tôi đếm đến mười, nếu còn không đi thì ông cứ tự gánh lấy hậu quả!”
Trương Hồng Viễn tiến lên một bước rồi nói, không hề tỏ ra chút khách khí nào!
"Đừng đừng, bây giờ tôi đi, đi ngay đây!"
La Vạn Sơn lập tức giật mình, sau đó nhìn về phía người nhà họ La.
Ông ta cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục đi ra khỏi khách sạn.
Ông ta không thể đắc tội với ai trong ba ông lớn này được.
"Đứng lại!"
Ngay lúc này, Sở Bắc mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Nó giống như một câu thần chú vậy, làm cho bước chân của La Vạn Sơn lập tức đông cứng lại, hoàn toàn không thể bước tiếp được.
Một lớp mồ hôi mỏng vô thức chảy ra trên trán ông ta.
"Đưa tên phế vật này đi!"
Lâm Hạo Thiên đứng lên, hoàn toàn không nhìn La Vạn Sơn, nhưng ông ta vẫn có cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm.
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cả nhà họ La”.
Từng chữ Sở Bắc nói ra hệt như sấm rền, làm cho La Vạn Sơn hít thở không thông.
Ông ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ thù hằn.
Sau đó liền cho người đưa La Huy ra khỏi khách sạn, trông chẳng khác nào chó mất nhà.
Nhưng ngay sau khi nhà họ La rời đi, khung cảnh náo nhiệt của hôn lễ cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả các khách mời lần lượt nhìn nhau.
Họ vốn đến đây để tham dự hôn lễ, nhưng bây giờ chú rể lại trở thành người tàn phế mất rồi.
Ngay cả gia đình chú rể cũng bị đuổi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến một hôn lễ kỳ lạ như vậy.
Còn Lạc Vinh Quang liền ngồi phịch xuống ghế.
Tuy trên mặt không cam tâm, nhưng ông ta lại cảm thấy bất lực và nghi ngờ nhiều hơn.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra được, cho dù có là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông hay Trương Hồng Viễn.
Tất cả bọn họ đều không phải đến đây để chúc mừng.
Vậy thì tại sao họ lại đến đây?
Chỉ vì Sở Bắc ư?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì mọi cố gắng của ông ta lúc này đều trở nên vô ích.
"Tôi, tôi tự do rồi sao?"
Lạc Tuyết tự lẩm bẩm.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút gì đó không thực.
Cô vốn nghĩ cả đời mình sẽ bị gia tộc kiểm soát, bị tên cặn bã La Huy đó huỷ hoại.
Nhưng không ngờ, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, tình thế đã được xoay chuyển.
Cô không thể nào tin được.
Nhìn thấy dáng người cao ráo điển trai của Sở Bắc.
Tâm trạng của cô lại lần nữa trở nên hỗn độn, không biết phải nói gì!
"Lạc Vinh Quang, ông treo đầu dê bán thịt chó, thủ đoạn cũng lợi hại đấy”.
"Đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến một người làm ông nội độc ác như ông đây”.
Sau khi xử xong La Vạn Sơn, Lý Hải Đông liền nhìn về phía Lạc Vinh Quang!
"Lý gia chủ, tôi......"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.
"Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
"Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!"
Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.
Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.
Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.
Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!
Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: "Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử..."
"Không hứng thú!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: "Về đi!"
"Vâng!"
Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.
Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.
Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.
Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.
Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Tiểu Tuyết, đi thôi!"
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.
Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.
Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.
Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?
Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.
Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?"
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.
Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em......"
Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.
Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?
Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.
Nhưng bây giờ . . . . . .
"Tiểu Tuyết, em cũng biết bệnh của Tâm Nhi kỳ lạ thế nào rồi mà, không thể chắc khi nào có thể tái phát! Ôi trời, em nên lấy được tiền càng sớm càng tốt, nếu không thì anh cũng đành bất lực”.
Giọng của người ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất lực.
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Lạc Tuyết cầm điện thoại trong tay, mặt mày tối sầm, nước mắt cứ như thế tuôn trào.
"Tiểu Tuyết, con gái em bị bệnh à? Đừng lo, anh sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi nhất để tiến hành phẫu thuật cho con gái em!"
Sở Bắc vô cùng nhạy bén.
Ngay khi nghe thấy con gái cô ốm, trái tim anh như co thắt lại.
Nhưng Lạc Tuyết lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến anh.
Cô liền hướng mắt về phía Lạc Vinh Quang, sau đó cầu xin.
"Ông nội, coi như cháu cầu xin ông, dù sao Tâm Nhi cũng là cháu cố của ông, con bé chỉ mới bốn tuổi, ông cam tâm nhìn con bé chết như vậy sao?"
Chi phí phẫu thuật cho con gái cô tốn rất nhiều tiền.
Điều duy nhất Lạc Tuyết có thể nghĩ đến chính là cầu xin Lạc Vinh Quang.
Còn về Sở Bắc, cô chẳng thèm quan tâm chút nào.
"Hừ, bây giờ còn biết cầu xin tôi sao?"
Ngay sau khi ba người Chu Minh Hạo rời đi, Lạc Vinh Quang lại bắt đầu giương oai.
"Nếu như cô chịu ngoan ngoãn gả cho Lạc Huy thì có lẽ tôi còn giúp, nhưng bây giờ..."
Lạc Vinh Quang vừa nói vừa nhìn Sở Bắc, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
"Còn bây giờ thì đừng hòng nghĩ tới nữa! Tôi cũng không có đứa cháu gái như cô!"
Chương 10: Con gái bệnh nặng
"Ông nội. . . . . ."
Sắc mặt Lạc Tuyết lại càng tái nhợt hơn nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Ông nội, cháu xin ông, số tiền này coi như cháu mượn của ông, sau này cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại cho ông gấp mười!"
Con gái Lạc Vũ Tâm là tất cả đối với cô.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì cô cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa.
"Trả? Cô lấy gì để trả đây? Dựa vào mấy đồng lương rách nát đó à? Hay là dựa vào tên phế vật này?"
Giọng điệu của Lạc Vinh Quang đầy vẻ khinh thường, không hề có chút cảm xúc nào!
"Cút đi! Lạc Tuyết, nếu tôi không gật đầu thì cô sẽ không thể lấy được bất kỳ đồng bạc nào ở nhà họ Lạc đâu”.
Những lời này vừa nói ra, giống hệt như sét đánh ngang tai Lạc Tuyết, trên mặt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Hai mắt cô trở nên mờ mịt, người đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất!
Ngay thời khắc mấu chốt, một đôi bàn tay đã kịp thời đỡ lấy eo cô.
Sở Bắc không biết mình đã đến bên cô từ lúc nào, nhưng anh đã đỡ lấy cơ thể đang ngã nhào của cô.
"Tiểu Tuyết, không cần cầu xin ông ta! Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, đảm bảo con gái em không sao! Anh đảm bảo!"
Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.
Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.
Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!
Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.
"Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!"
Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.
Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.
"Tiểu Tuyết, tin anh đi!"
Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.
Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.
Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!
Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.
Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.
Anh ta đang nói dối mà thôi.
Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.
Có gì đó rất tự tin!
Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?
"Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!"
Lạc Tuyết lau nước mắt!
Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?
Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.
"Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!"
Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.
Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!
Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.
Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!
"Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?"
"Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?"
Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!
Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.
Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.
Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm' xong vậy.
Lúc này, cả hai đều đang nhìn Lạc Tuyết và Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
"Chậc chậc, thằng nhóc cậu còn chưa chết sao? Còn mặt mũi tới tận đây cơ à? Da mặt dày như vậy coi như cũng được diện kiến rồi!”
Lý Nham chặn eo Lạc Mai lại, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích, miệng cười như không.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Tuyết lập tức nhíu mày.
Cô không hề có chút thiện cảm nào với người chị họ này!
Cho nên cô mới định cúi đầu đi qua, nhưng Lạc Mai lại không chịu để cô đi, vẫn đứng chặn ngay đó.
"Lạc Tuyết, gặp mặt nhau còn không chào lấy một câu! Nếu trở thành bà La rồi thì sẽ coi thường tôi mất? Nhưng mà, hôn lễ còn chưa kết thúc kia mà? Cô đi đâu thế?"
Lạc Mai ngạo mạn ngẩng đầu lên, nói với vẻ không hề có chút khách sáo nào.
"Lẽ nào tìm một tên đàn ông thô tục như này sao? Chẳng lẽ là tên mù hôi thối này à? Chậc chậc, khẩu vị của cô cũng độc đáo thật đấyị!"
Lạc Mai bày ra vẻ chán ghét, Lý Nham bên cạnh cũng cười hùa theo.
"Ai mà biết được, chẳng phải một con tiện nhân sẽ hợp với một tên mù hơn sao? Tôi chỉ không biết liệu La Huy đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này nhỉ! Bị cắm sừng trong ngày cưới trọng đại à, nghĩ thôi cũng thấy thú vị!"
Cả hai kẻ đánh trống người thổi kèn, mỉa mai không chút kiêng dè.
La Tuyết siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cố hết sức để nước mắt không rơi.
Mặc dù cô và Lạc Mai đều là con cái của nhà họ Lạc, nhưng vì bố mất sớm nên cô không được nhà họ Lạc yêu mến.
Kể từ khi sinh con ngoài giá thú cách đây năm năm, cô lại càng trở thành đối tượng bị nhà họ Lạc coi thường.
Và Lạc Mai chính là một trong số đó, thậm chí còn là người quá đáng nhất.
Còn cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn!
Mấy năm qua, cô cũng đã quen với điều đó.
Bây giờ bệnh tình của con gái cô mới là quan trọng nhất.
"Mẹ kiếp, con tiện nhân, không nghe thấy tôi đang nó chuyện với cô sao? Điếc à?"
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng!
Sự nhẫn nhịn của Lạc Tuyết lại đổi lấy những lời nói càng quá đáng hơn của Lạc Mai.
"Chậc chậc, tôi nghĩ con nhỏ này đã bị cậu chủ La bỏ rồi nhỉ? Nhưng cũng đúng thôi, một con góa phụ hôi hám còn mang theo con riêng thì vào nhà họ La được mới là lạ".
Trên mặt Lý Nham tràn đầy vẻ khinh thường.
"Đúng vậy, nhưng cũng có một vài con tiện nhân không được dạy dỗ đàng hoàng, nên phải dạy dỗ lại cho tốt mới được!"
Lạc Mai tỏ ra trịch thượng, ánh mắt đầy sự thâm độc, vừa nói vừa tát vào mặt Lạc Tuyết.
"Tôi lấy thân phận làm chị, hôm nay tôi phải dạy cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Đối mặt với cú tát này, Lạc Tuyết vô thức nhắm mắt lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Năm năm bị áp bức khiến cô đã quen với việc không phản kháng, mà chỉ âm thầm chịu đựng.
Nhưng sau một lúc, cơn đau như cô nghĩ lại không hề ập đến.
Lạc Tuyết trố mắt ra ngạc nhiên!
Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.
Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!
Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.
Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.
"Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?"
Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.
"Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”
"Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao......"
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.
Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.
"Mày, mày, mày......"
Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.
Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!
Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.
Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?
"Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!"
Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!
"Sở Bắc, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lạc Vinh Quang không thể ngồi yên được nữa, mặt nặng đến nỗi nước như sắp chảy ra!
Khó khăn lắm ông ta mới sắp đặt được mọi thứ ổn thỏa, và còn trước mặt bao nhiêu nhân vật máu mặt như này.
Nếu bị Sở Bắc phá hỏng thì không đơn giản chỉ là vấn đề mất mặt.
"Sở Bắc? Nếu tao nhớ không lầm, năm năm trước mày là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Lạc phải không?”
La Vạn Sơn liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Nhưng mày như thế này là ý gì? Phải chăng mày cảm thấy nhà họ La tao dễ ăn hiếp lắm?”
Chu Cầm vẫn luôn im lặng không nói như chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Sở Bắc chằm chằm, ánh mắt gần như phun ra lửa.
"Mày mày, mày chính là thằng súc sinh đã hại con gái tao 5 năm trước phải không?”
"Đồ súc sinh, đồ cặn bã, thằng mù! Mày có biết mày đã làm hại con gái tao thê thảm như thế nào không? Tại sao mày không đi chết đi?”
Chu Cầm trợn trừng mắt tức giận, cuồng loạn bùng nổ, hận một nỗi không thể bóp chết Sở Bắc!
Nếu không vì Sở Bắc, gia đình họ đâu đến nỗi giảm sút đến bước đường này?
Đâu cần phải chịu đựng nỗi nhục suốt 5 năm như vậy?
Lúc này biết kẻ hãm hại con gái mình thực ra chính là thằng ở rể của nhà họ Lạc.
Chu Cầm suýt chết tại chỗ vì tức giận.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Ánh mắt nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết càng thêm lạ lùng.
Ngày đó, Lạc Mai, cô cả của nhà họ Lạc đính hôn với một người đàn ông không hề có chút danh tiếng gì đã gây ra rất nhiều sóng gió ở Tân Hải.
Còn Lạc Tuyết, cô con gái thứ hai của nhà họ Lạc chưa chồng mà sinh con lại càng là chủ đề được nhiều người bàn tán.
Lạc Tuyết và Lạc Mai là chị em họ gần gũi!
Nhưng điều này có nghĩa là gì?
Em rể làm chồng sắp cưới của chị? Hay anh rể lăng nhăng với cô dì?
Chỉ có mấy người Chu Minh Hạo đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tiểu Tuyết, đi thôi, anh đưa em về nhà!"
Sở Bắc ngẩng đầu, bỏ qua mọi tiếng ồn ào, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tuyết đi ra ngoài.
Anh nóng lòng muốn gặp con gái mình.
"Đứng lại!"
Nhưng trước khi anh kịp nhấc chân lên, giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang lập tức vang lên.
"Sở Bắc, tốt hơn hết mày nên nhận rõ thân phận của mình, đừng tự tìm đường chết! Còn cháu, Lạc Tuyết, ông không muốn quá tuyệt tình, cháu đừng ép ông!"
La Huy đang quỳ trên mặt đất cũng đột ngột đứng dậy, dừng lại trước mặt Sở Bắc với vẻ mặt u ám.
"Thằng ranh, muốn cướp dâu trong đám cưới của cậu chủ này hả? Tao thấy mày chán sống rồi phải không?”
"Mày chỉ là một thằng ở rể phế vật mà thật sự tưởng mình là người có máu mặt đấy à? Mày có tin là cậu chủ tao chỉ cần nói một lời, đừng nói là mày mà cả nhà họ Lạc cũng đi đời luôn không?”
La Huy nghiến răng, hắn thật sự rất tức giận.
Việc làm này của Sở Bắc rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.
"Tiểu Huy, đừng lo, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Vinh Quang thót tim, vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn Sở Bắc.
"Sở Bắc, tao cho mày cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi Tân Hải. Bằng không tao không dám đảm bảo là mày có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!”
"Còn cháu nữa!"
Nói xong, ánh mắt Lạc Vinh Quang nhìn về phía Lạc Tuyết, với vẻ sát khí.
"Nếu không muốn con tiện nhân kia chết, cháu có thể cùng hắn rời đi!"
Xoẹt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tuyết lập tức tái đi.
Con gái dù sao cũng là điểm yếu của cô.
Hơn nữa, cô bé giờ còn đang nằm trong bệnh viện để chờ tiền của nhà họ La cứu mạng.
Về phần Sở Bắc, năm năm qua cô đương nhiên đã từng nghe nói qua.
Con rể phế vật nổi tiếng của chị cả Lạc Mai, anh ta thì lấy đâu ra tiền chứ?
Nếu thực sự đi với anh ta, lẽ nào cứ giương mắt nhìn con gái mình chết vì bệnh tật hay sao?
"Ông ơi, cháu..."
Lạc Tuyết do dự, cô sẵn sàng hy sinh tất cả vì con gái.
"Cháu biết vậy thì tốt! Tốt hơn hết cháu nên..."
"Lạc Vinh Quang!"
Lạc Vinh Quang hừ lạnh lùng, nhưng lời đe dọa của ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.
Sở Bắc quay lại, rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại luôn mang đến cho ông ta cảm giác lo sợ.
"Tôi có thể nhẫn nhịn để ông lừa tôi suốt 5 năm, cũng có thể nhẫn nhịn sự sỉ nhục 5 năm qua ông đối với tôi!”
"Nhưng nếu ông dùng con gái để uy hiếp Tiểu Tuyết và tôi, thì ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
Ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc toát ra một tia lạnh lẽo.
Trong chốc lát, nhiệt độ của toàn bộ khách sạn dường như giảm vài độ.
Lạc Vinh Quang cau mày, đối mặt với Sở Bắc, ông ta cảm thấy hơi áy náy.
Đúng vậy, năm năm qua, quả thực ông ta đã lừa Sở Bắc.
Trong thâm tâm ông ta cũng biết ân nhân thực sự của Sở Bắc chính là Lạc Tuyết.
Dưới sự sắp đặt của ông ta, dù là người cùng một nhà nhưng cả hai chưa từng gặp mặt.
Vốn tưởng rằng thân phận phi thường của Sở Bắc nhất định sẽ đem lại lợi ích lớn cho nhà họ Lục.
Nhưng không ngờ năm năm qua Sở Bắc hoàn toàn chỉ là kẻ vô dụng tầm thường.
Mà một kẻ vô dụng, chỉ có thể làm chó thôi.
Nhưng ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông mà mình coi như chó này lại trở thành biến số lớn nhất trong kế hoạch của ông ta!
"Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”
Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.
Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!
"Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!"
Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.
Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?
Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.
"Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”
La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.
"Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi. Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”
"Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”
"Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”
"Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”
La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.
Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.
Bầu không khí lạnh lẽo hơn.
Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.
“Ồn ào quá!”
Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.
Xoẹt!
Dường như có một tia chớp xoẹt qua.
Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.
Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.
Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.
"Phụt phụt phụt!"
La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.
Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.
Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!
"Huy!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.
La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.
Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã độc ác như vậy.
Trong khi những người khác, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng và ngứa ran ở da đầu.
Họ nuốt khan một miếng nước bọt, ánh mắt nhìn Sở Bắc trong nháy mắt đã thay đổi rất nhiều.
Chương 7: Tôi chọn giúp cô
"Đồ súc sinh, mày... mày dám làm con tao bị thương?".
La Vạn Sơn nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh.
Giọng nói lạnh lẽo mà khàn đặc, thể hiện cơn thịnh nộ trong lòng ông ta.
"Mày cắt lưỡi con tao, hôm nay tao phải xẻo từng miếng thịt trên người mày".
La Huy là con độc đinh của ông ta.
Giờ đây lại trực tiếp trở thành kẻ tàn phế.
La Vạn Sơn sao có thể không nổi giận chứ?
"Đây là cái giá phải trả!".
Với việc này, Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt như thường, giọng điệu thong dong.
"Còn về ông..."
Trong lúc nói, Sở Bắc ngừng một lát, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía La Vạn Sơn.
Không biết tại sao, La Vạn Sơn bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ trên người đồng thời dựng ngược hết cả.
Sau cặp kính râm, ánh mắt Sở Bắc như vực sâu, chỉ nhìn một cái là không thể kiểm soát nổi chính mình.
Có vẻ đến cả linh hồn cũng sẽ chìm vào đó.
Thằng ranh này hơi kỳ lạ.
La Vạn Sơn sợ đến mức vội vàng nhìn sang chỗ khác, mà Sở Bắc cũng lại lần nữa cất tiếng: "Còn về ông, cút đi cùng với sính lễ của ông đi. Cho ông năm phút, nếu còn không cút thì ở lại mãi mãi đi".
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại như ý chỉ của thượng đế, không hề có ý định thương lượng gì cả.
Đây là mệnh lệnh!
Hoặc là cút hoặc là chết, không có lựa chọn thứ ba.
"Mày...".
Đồng tử La Vạn Sơn trợn to, cả gương mặt bỗng chốc đỏ rực, tiếp đó là tái mét.
Ông ta không ngờ được một thằng ở rể vô dụng cỏn con của nhà họ Lạc vậy mà dám ăn nói ngông cuồng với gia chủ nhà họ La như ông ta.
Nhưng việc khiến ông ta bất ngờ hơn nữa là trong lòng ông ta vậy mà lại nảy sinh chút sợ hãi khó hiểu.
Dường như không làm theo lời Sở Bắc nói thì sẽ có việc rất đáng sợ xảy ra thật.
Mà các khách khứa có mặt đã mắt chữ A mồm chữ O từ lâu.
Ai cũng há hốc miệng, cứ như gặp ma vậy.
Trong mắt họ, La Vạn Sơn không những bị một gã ở rể cỏn con đe dọa, mà lại còn không dám cự lại?
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người họ Sở này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà dám nói lời này chứ?
Còn Lạc Tuyết ở bên cạnh Sở Bắc thì lại có biểu cảm càng rối rắm hơn.
Người đàn ông trước mặt mặc dù là bố của con gái cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết Sở Bắc đến từ đâu, điều kiện gia đình thế nào, có anh chị em gì không.
Thậm chí mười phút trước cô còn không biết tên của Sở Bắc.
Nhưng nghĩ lại kiểu người có thể ở rể năm năm ở nhà họ Lạc, mặc cho người ta đánh mắng, không dám cãi lại, địa vị còn không bằng con chó thì có tiền đồ gì chứ?
Chỉ e là cũng chỉ biết khua môi múa mép thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết nhắm chặt mắt, không kiềm được mà rơi lệ.
Chút hi vọng xuất hiện trong lòng vụt tắt hoàn toàn.
Cô thà rằng Sở Bắc chưa từng xuất hiện còn hơn. Nếu như vậy dù bản thân không thể có được hạnh phúc thì ít nhất con gái cô có thể sống hết quãng đời con lại thật bình an.
Nhưng giờ mọi thứ khác rồi.
Sở Bắc ơi Sở Bắc, anh lẽ nào thực sự là sao chổi trong số phận tôi?
"Sở Bắc, cậu biết mình đang làm gì không?”, đến lúc này rồi, Lạc Vinh Quang cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Mặc dù mặt mày bình thản, giọng nói vững vàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra được trong lòng ông ta đang tích tụ cơn giận ngút trời.
Sự xuất hiện của Sở Bắc đã làm rối loạn hết kế hoạch của ông ta.
"Đừng có quên, số phận cả nhà các cậu đều nằm trong sự kiểm soát của tôi, tôi cho các cậu sống thì các cậu được sống, nếu tôi muốn các cậu chết thì chắc chắn các cậu không sống được. Còn con gái cậu nữa, không có sự đồng ý của tôi thì nó chỉ có thể chờ chết trong viện. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kĩ việc đối đầu với tôi sẽ có kết cục gì".
Lạc Vinh Quang có vẻ tức đến mức hồ đồ thật rồi, không hề bận tâm còn các khách khứa trong sảnh và chủ tịch thành phố cùng với gia chủ hai gia tộc lớn.
Lời nói ra khiến Lạc Tuyết và Chu Cầm vô cùng sợ hãi.
Họ biết Lạc Vinh Quang chắc chắn nói được làm được.
“Đúng thế!”.
La Vạn Sơn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Sở Bắc: “Sở Bắc, hôm nay có chủ tịch thành phố Chu và ông Lý, mày đừng hòng làm càn. Mày phải biết quấy nhiễu họ là tội lỗi to lớn thế nào chứ? Đừng nói một tên vô dụng như mày, kể cả mày dùng cái mạng hèn mọn của cả nhà bọn mày cũng không gánh nổi”.
La Vạn Sơn trực tiếp lôi nhóm Chu Minh Hạo ra.
Ba nhân vật lớn hàng đầu này cùng đến chúc mừng, nhưng Sở Bắc lại đến gây rối, há chẳng phải không nể mặt họ sao?
“Vậy à?”.
Sở Bắc ngẩng đầu, nắm nạng, không thèm nhìn về phía Chu Minh Hạo.
“Ông có thể hỏi thử xem bọn họ dám hỏi tội tôi không”.
Cái gì?
Chỉ hai câu ngắn ngủi khiến mọi người có mặt lại lần nữa đờ ra.
Ánh mắt mọi người nhìn Sở Bắc đều trở nên quái dị.
Một gã ở rể vô dụng nhỏ bé thế mà không coi gia chủ của gia tộc hạng một Tân Hải và chủ tịch thành phố ra gì?
Việc này…
“Sở Bắc, anh đừng nói nữa”.
Lạc Tuyết vội vàng kéo gấu áo Sở Bắc, sợ anh lại nói sai nữa.
Trong lòng thì lại càng bất lực hơn.
Còn về Chu Cầm, bà ta đã trốn vào sau đám người từ lâu.
Dáng vẻ đó dường như chỉ sợ Sở Bắc liên lụy đến mình.
Mà tiếp sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào ba người Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Họ đều rất tò mò trước sự khiêu khích thế này thì ba nhân vật hàng đầu Tân Hải sẽ có phản ứng thế nào.
Quả nhiên, ngay sau đó chỉ thấy ba người đồng thời đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, cùng đi về phía Sở Bắc.
Có điều, biểu cảm trên mặt lại khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Ha ha, ranh con, mày toi rồi! Dù mày có ba đầu sáu tay thì hôm nay cũng chắc chắn phải chết”.
Thấy cảnh này, La Vạn Sơn bỗng chốc vui mừng quá đỗi.
“Hừ, tên ngu ngốc dốt đặc cán mai, tự gây nghiệp không thể sống”.
Lạc Vinh Quang hừ lạnh một tiếng, bệ vệ xua tay.
“Sở Bắc, giờ tôi tuyên bố, hôn ước của cậu và Tiểu Mai chính thức hủy bỏ. Từ giờ về sau, cậu và nhà họ Lạc tôi không còn quan hệ gì nữa”.
Nói xong, nhìn về phía Lạc Tuyết với ánh mắt lạnh băng.
“Còn cô muốn tàn đời với cậu ta, hay nghe sự sắp xếp của gia tộc, cô tự liệu lấy đi”.
Giọng điệu Lạc Vinh Quang lạnh lẽo, không hề che giấu sự uy hiếp trong lời nói.
Nhìn hành động của Chu Minh Hạo và hai người còn lại rõ ràng là định hỏi tội Sở Bắc.
Đồng thời đắc tội ba ông lớn này, hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết.
Không chỉ họ mà những người có mặt ở đây đều cho rằng như vậy.
Những người tai to mặt lớn đều rất sĩ diện.
Sở Bắc ăn nói hỗn hào trước mặt nhiều người thế này có khác gì muốn chết đâu?
“Phì, phì, thằng ranh này không những là kẻ mù mà đầu óc còn có vấn đề?”.
“Ai mà biết được, chắc là thanh niên vắt mũi chưa sạch”.
“Vốn dĩ còn khá thương hại cậu ta, giờ xem ra đúng là đáng đời”.
…
Không ít khách khứa thì thầm to nhỏ, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Vốn chỉ là dự bữa tiệc cưới, không ngờ còn thấy được một màn kịch này.
“Ông, cháu, cháu…”.
Mắt Lạc Tuyết ửng đỏ, nhìn Lạc Vinh Quang, rồi lại nhìn Sở Bắc, trong lòng đấu tranh dữ dội.
Hai lựa chọn đều như thuốc độc với cô.
Chỉ có điều một cái là kịch độc, có tác dụng ngay tại chỗ.
Một cái thời gian khá dài, hành hạ cô từng chút một đến chết mà thôi.
Đặc biệt là một phụ nữ như cô có thể chịu nổi không?
“Được rồi, nếu cô đã do dự vậy thì tôi sẽ chọn giúp cô”.
Lạc Vinh Quang bực mình hừ một tiếng, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
“Hôm nay, Sở Bắc phải chết, còn cô cũng phải gả vào nhà họ La”.
Chương 8: Đánh ông đấy
“Gả hay không gả từ từ rồi nói, nhưng mà, ông nói đúng một điểm”.
La Vạn Sơn tiến lên một bước, sát khí đằng đằng nói hùa theo.
“Hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết!”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên xoay người, chờ đến khi đứng trước mặt ba người Chu Minh Hạo, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.
“Ông Chu, ông cứ ngồi xuống, một tên phế vật mà thôi, để La mỗ làm thay là được rồi”.
“Đúng vậy, Vạn Sơn nói không sai!”
Lạc Vinh Quang cũng vội vàng góp lời, ánh mắt nhìn ba người tràn đầy ý lấy lòng.
“Một tên phế vật mà thôi, sao có thể để ba vị khách quý đích thân ra tay chứ? Để cho chúng tôi làm là được rồi!”
“Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng, nhất định sẽ để cho tên phế vật kia phải trả giá đắt!”
Hai người kẻ xướng người họa, hệt như chó Pug.
So với dáng vẻ khi răn dạy trách mắng Sở Bắc, quả thật tưởng như hai người khác nhau!
Dù sao, ba vị này là nhân vật lớn bình thường ngay cả gặp mặt cũng không có cơ hội.
Bây giờ có thể đến tham gia hôn lễ đã là cực kỳ nể mặt hai nhà rồi.
Nếu nịnh bợ tốt là có thể trèo lên ba chỗ dựa lớn này, vậy đúng là tương lai xán lạn.
Nói xong, hai người ăn ý nhìn nhau, lần nữa xoay người, hằm hằm nhìn Sở Bắc!
“Sở Bắc, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tao có thể cho mày được chết đẹp mắt chút!”
“Nếu tao đoán không sai, bốn năm này, mày còn chưa từng gặp con gái mày đâu nhỉ? Nếu mày khiến tao hài lòng, có lẽ tao có thể cho con gái mày một con đường sống, bằng không, tao không ngại cho bố con bọn mày gặp nhau dưới âm tào địa phủ!”
Có ba ông lớn Chu Minh Hạo làm chỗ dựa, có thể nói hai người tràn đầy tự tin.
Trừng trị một tên phế vật mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Xung quanh nơi này lập tức lặng ngắt như tờ!
Một đám khách khứa nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không trông thấy chút hồng hào nào.
E rằng Sở Bắc thật sự phải chết ở chỗ này.
Con gái đáng thương, có lẽ cả đời cũng không thể gặp được người bố mà cô bé vẫn luôn mong ngóng.
Vì sao?
Vì sao ông trời muốn tra tấn hai mẹ con chúng tôi như vậy.
Chỉ có Sở Bắc vẫn không hề bị lay động.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc vang lên, không coi ai ra gì đi đến vị trí bên cạnh Lạc Vinh Quang ngồi xuống.
Tư thế sừng sững không động, bình tĩnh mà tự nhiên.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Coi thường, coi thường một cách trần trụi!
“Đồ đáng chết!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Người đâu? Chết hết ở đâu rồi? Kéo tên phế vật này xuống, hung hăng đánh một trận, đánh đến chết mới thôi cho tôi!”
La Vạn Sơn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, vung tay ra lệnh.
Nhưng vừa dứt lời…
Bốp!
Tiếng tát chói tai lập tức vang vọng xung quanh.
Trong nháy mắt, trên mặt La Vạn Sơn nhiều thêm một dấu tay.
Mà gần như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, người đánh không phải Sở Bắc.
Mà lại là Lý Hải Đông.
“Lý… Gia chủ Lý, ông… ông đánh nhầm người rồi?”
La Vạn Sơn xoa khuôn mặt nóng rát, nhìn Lý Hải Đông lắp bắp hỏi.
Tất cả mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chẳng hiểu ra sao.
“Đánh sai cái rắm, ông đây chính là đánh ông đấy!”
Nào ngờ, sắc mặt Lý Hải Đông bỗng nhiên dữ tợn, vậy mà giận dữ chửi tục ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt trợn ngược nhìn La Vạn Sơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Bên cạnh ông ta, sắc mặt Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng khó coi.
Len lén liếc nhìn Sở Bắc, mơ hồ mang theo kính sợ.
“Hả? Gia chủ Lý, ông… ông đánh tôi làm gì chứ?”
Về phần La Vạn Sơn, khỏi phải nói ấm ức dường nào.
Nếu không phải người trước mặt là gia chủ của gia tộc hạng nhất, chỉ sợ ông ta sớm đã chửi ầm lên rồi.
“Gia chủ Lý, Sở Bắc ở bên kia kìa, ông…”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Lạc Vinh Quang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lý Hải Đông quát lớn, trực tiếp mắng ông ta té tát tơi bời.
“Ông đây vẫn chưa mù đâu, không cần lắm miệng nhắc nhở”.
Lý Hải Đông hằn học lườm ông ta, Lạc Vinh Quang sợ hãi lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trong lòng lại ấm ức không chịu nổi.
Hình như tôi chưa làm gì mà?
Đang yên đang lành, vì sao ông lớn này lại tức giận?
Mà La Vạn Sơn ở bên cạnh thì hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đều đã là người hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn bị người ta tát ngay trước mặt nhiều người.
Hôm nay, thể diện coi như vứt sạch.
Nhưng ông ta nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra, vì sao Lý Hải Đông lại muốn đánh mình.
Bọn họ nghĩ mãi không ra, những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Thậm chí có không ít người đến giờ vẫn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến cho mọi người trợn mắt ngoác miệng xảy ra rồi!
Chỉ thấy người đứng đầu thành phố Chu Minh Hạo đi đầu, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn theo ở phía sau.
Ba người dứt khoát bỏ qua Lạc Vinh Quang và La Vạn Sơn, gần như là chạy chậm, đi đến trước mặt Sở Bắc.
Trong mắt đều là kính sợ và ngưỡng mộ.
“Xin hỏi, ông… ông chính là…”
Người đứng đầu thành phố hơi cúi đầu, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Về phần La Vạn Sơn và Lạc Vinh Quang, ngay cả liếc mắt nhìn Sở Bắc cũng không dám.
Giờ phút này ông lớn giống như học sinh tiểu học mắc lỗi.
Khác nhau một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi.
“Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Thời gian năm năm, đủ để lãng quên rất nhiều thứ!”
Ánh mắt Sở Bắc nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mà ba người Chu Minh Hạo lại đều tỏ ra rung động, ngay sau đó ánh mắt càng thêm cung kính.
Thậm chí, mơ hồ mang theo cuồng nhiệt!
Một câu ngắn ngủi của Sở Bắc, không chỉ thừa nhận thân phận của mình, mà còn mang một tầng ý nghĩa khác.
Anh không muốn bại lộ thân phận thật.
Thảo nào!
Sở dĩ bọn họ đến đây là vì nhận được lệnh của Thanh Vũ, chúc mừng hôn lễ của thần tướng trấn quốc Long Quốc!
Đương nhiên, nghĩ lại thì nơi này không chỉ có ba người bọn họ.
Gần như toàn bộ quyền quý của Tân Hải đều mang quà cáp quý giá chờ ở bên ngoài.
Chỉ là cấp bậc của bọn họ cao nhất, vì vậy lên trước dò đường.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, hôn lễ vốn phải trang trọng nghiêm túc lại biến thành cảnh tượng như thế này.
Mà nhìn thấy thái độ của ba boss lớn, toàn bộ đại sảnh khách sạn lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho dù là khách khứa bên dưới, hay là người của nhà họ Lạc, nhà họ La.
Ngay cả Lạc Tuyết, cũng lập tức ngây người.
Tại sao lại như vậy?
Người đứng đầu thành phố Tân Hải, gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Trương.
Tùy tiện lấy ra một người thôi cũng đều là sự tồn tại giống như vua một cõi của thành phố Tân Hải.
Nhưng bây giờ, ba vị lão đại đỉnh cấp lại cung kính với một tên phế vật như vậy?
Đây được coi là cái gì?
Diễn kịch?
Nhưng kịch bản này cũng khó tin quá rồi?
Đặc biệt là Lạc Vinh Quang, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ!
Lúc trước, ông ta cũng là thấy Sở Bắc không tầm thường, nên có ý nhận Sở Bắc vào nhà ở rể.
Ngóng trông một ngày nào đó, Sở Bắc có thể mang lại huy hoàng cho nhà họ Lạc!
Nhưng ròng rã năm năm, Sở Bắc ngoài ăn và ngủ ra thì không có chút tác dụng gì.
Cũng khiến cho ông ta chắc chắn, Sở Bắc tuyệt đối chính là một tên phế vật.
Phế vật không bằng một con chó.
Nhưng bây giờ…
Cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông ta.
Chẳng lẽ, Sở Bắc thật sự là nhân vật lớn gì?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì ông ta thiệt thòi lớn rồi.
Chương 9: Đừng có mong nghĩ đến
Bầu không khí trong sân lập tức trở nên vô cùng tế nhị.
Chỉ có Sở Bắc là không thay đổi.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Một giọng nói bình tĩnh làm cho tất cả mọi người trở về thực tại!
"Ông còn ba phút, sống hay chết tuỳ ông quyết định”.
Vụt!
Sắc mặt La Vạn Sơn lập tức tái nhợt.
Đe dọa, rõ ràng đó chính là đe doạ.
Ông ta còn chưa kịp phản bác thì Chu Minh Hạo đã lạnh lùng nhìn sang.
"La Vạn Sơn,ông không nghe thấy ông Lâm nói gì sao? Mau lấy đồ rồi dẫn người cút khỏi đây!"
Lý Hải Đông cũng lạnh giọng hùa theo: "Vẫn còn ba phút, nếu ông không rời đi thì chúng tôi cũng không ngại thay mặt ông Lâm dạy cho ông một bài học đâu”.
Mặc dù Trương Hồng Viễn không nói, nhưng đôi mắt lạnh lùng của ông ta rõ ràng là đang ở cùng phe với bọn họ.
"Ông Chu, Lý gia chủ, tôi, tôi....."
Sắc mặt La Vạn Sơn tái nhợt, cảm thấy rối vô cùng.
Ba người này không phải đến để chúc mừng mình sao?
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại giúp cho Sở Bắc cả rồi?
"Ông cái gì mà ông? Tôi đếm đến mười, nếu còn không đi thì ông cứ tự gánh lấy hậu quả!”
Trương Hồng Viễn tiến lên một bước rồi nói, không hề tỏ ra chút khách khí nào!
"Đừng đừng, bây giờ tôi đi, đi ngay đây!"
La Vạn Sơn lập tức giật mình, sau đó nhìn về phía người nhà họ La.
Ông ta cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục đi ra khỏi khách sạn.
Ông ta không thể đắc tội với ai trong ba ông lớn này được.
"Đứng lại!"
Ngay lúc này, Sở Bắc mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Nó giống như một câu thần chú vậy, làm cho bước chân của La Vạn Sơn lập tức đông cứng lại, hoàn toàn không thể bước tiếp được.
Một lớp mồ hôi mỏng vô thức chảy ra trên trán ông ta.
"Đưa tên phế vật này đi!"
Lâm Hạo Thiên đứng lên, hoàn toàn không nhìn La Vạn Sơn, nhưng ông ta vẫn có cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm.
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cả nhà họ La”.
Từng chữ Sở Bắc nói ra hệt như sấm rền, làm cho La Vạn Sơn hít thở không thông.
Ông ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ thù hằn.
Sau đó liền cho người đưa La Huy ra khỏi khách sạn, trông chẳng khác nào chó mất nhà.
Nhưng ngay sau khi nhà họ La rời đi, khung cảnh náo nhiệt của hôn lễ cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả các khách mời lần lượt nhìn nhau.
Họ vốn đến đây để tham dự hôn lễ, nhưng bây giờ chú rể lại trở thành người tàn phế mất rồi.
Ngay cả gia đình chú rể cũng bị đuổi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến một hôn lễ kỳ lạ như vậy.
Còn Lạc Vinh Quang liền ngồi phịch xuống ghế.
Tuy trên mặt không cam tâm, nhưng ông ta lại cảm thấy bất lực và nghi ngờ nhiều hơn.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra được, cho dù có là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông hay Trương Hồng Viễn.
Tất cả bọn họ đều không phải đến đây để chúc mừng.
Vậy thì tại sao họ lại đến đây?
Chỉ vì Sở Bắc ư?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì mọi cố gắng của ông ta lúc này đều trở nên vô ích.
"Tôi, tôi tự do rồi sao?"
Lạc Tuyết tự lẩm bẩm.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút gì đó không thực.
Cô vốn nghĩ cả đời mình sẽ bị gia tộc kiểm soát, bị tên cặn bã La Huy đó huỷ hoại.
Nhưng không ngờ, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, tình thế đã được xoay chuyển.
Cô không thể nào tin được.
Nhìn thấy dáng người cao ráo điển trai của Sở Bắc.
Tâm trạng của cô lại lần nữa trở nên hỗn độn, không biết phải nói gì!
"Lạc Vinh Quang, ông treo đầu dê bán thịt chó, thủ đoạn cũng lợi hại đấy”.
"Đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến một người làm ông nội độc ác như ông đây”.
Sau khi xử xong La Vạn Sơn, Lý Hải Đông liền nhìn về phía Lạc Vinh Quang!
"Lý gia chủ, tôi......"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.
"Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
"Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!"
Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.
Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.
Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.
Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!
Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: "Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử..."
"Không hứng thú!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: "Về đi!"
"Vâng!"
Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.
Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.
Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.
Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.
Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Tiểu Tuyết, đi thôi!"
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.
Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.
Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.
Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?
Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.
Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?"
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.
Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em......"
Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.
Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?
Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.
Nhưng bây giờ . . . . . .
"Tiểu Tuyết, em cũng biết bệnh của Tâm Nhi kỳ lạ thế nào rồi mà, không thể chắc khi nào có thể tái phát! Ôi trời, em nên lấy được tiền càng sớm càng tốt, nếu không thì anh cũng đành bất lực”.
Giọng của người ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất lực.
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Lạc Tuyết cầm điện thoại trong tay, mặt mày tối sầm, nước mắt cứ như thế tuôn trào.
"Tiểu Tuyết, con gái em bị bệnh à? Đừng lo, anh sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi nhất để tiến hành phẫu thuật cho con gái em!"
Sở Bắc vô cùng nhạy bén.
Ngay khi nghe thấy con gái cô ốm, trái tim anh như co thắt lại.
Nhưng Lạc Tuyết lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến anh.
Cô liền hướng mắt về phía Lạc Vinh Quang, sau đó cầu xin.
"Ông nội, coi như cháu cầu xin ông, dù sao Tâm Nhi cũng là cháu cố của ông, con bé chỉ mới bốn tuổi, ông cam tâm nhìn con bé chết như vậy sao?"
Chi phí phẫu thuật cho con gái cô tốn rất nhiều tiền.
Điều duy nhất Lạc Tuyết có thể nghĩ đến chính là cầu xin Lạc Vinh Quang.
Còn về Sở Bắc, cô chẳng thèm quan tâm chút nào.
"Hừ, bây giờ còn biết cầu xin tôi sao?"
Ngay sau khi ba người Chu Minh Hạo rời đi, Lạc Vinh Quang lại bắt đầu giương oai.
"Nếu như cô chịu ngoan ngoãn gả cho Lạc Huy thì có lẽ tôi còn giúp, nhưng bây giờ..."
Lạc Vinh Quang vừa nói vừa nhìn Sở Bắc, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
"Còn bây giờ thì đừng hòng nghĩ tới nữa! Tôi cũng không có đứa cháu gái như cô!"
Chương 10: Con gái bệnh nặng
"Ông nội. . . . . ."
Sắc mặt Lạc Tuyết lại càng tái nhợt hơn nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Ông nội, cháu xin ông, số tiền này coi như cháu mượn của ông, sau này cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại cho ông gấp mười!"
Con gái Lạc Vũ Tâm là tất cả đối với cô.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì cô cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa.
"Trả? Cô lấy gì để trả đây? Dựa vào mấy đồng lương rách nát đó à? Hay là dựa vào tên phế vật này?"
Giọng điệu của Lạc Vinh Quang đầy vẻ khinh thường, không hề có chút cảm xúc nào!
"Cút đi! Lạc Tuyết, nếu tôi không gật đầu thì cô sẽ không thể lấy được bất kỳ đồng bạc nào ở nhà họ Lạc đâu”.
Những lời này vừa nói ra, giống hệt như sét đánh ngang tai Lạc Tuyết, trên mặt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Hai mắt cô trở nên mờ mịt, người đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất!
Ngay thời khắc mấu chốt, một đôi bàn tay đã kịp thời đỡ lấy eo cô.
Sở Bắc không biết mình đã đến bên cô từ lúc nào, nhưng anh đã đỡ lấy cơ thể đang ngã nhào của cô.
"Tiểu Tuyết, không cần cầu xin ông ta! Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, đảm bảo con gái em không sao! Anh đảm bảo!"
Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.
Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.
Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!
Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.
"Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!"
Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.
Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.
"Tiểu Tuyết, tin anh đi!"
Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.
Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.
Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!
Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.
Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.
Anh ta đang nói dối mà thôi.
Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.
Có gì đó rất tự tin!
Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?
"Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!"
Lạc Tuyết lau nước mắt!
Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?
Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.
"Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!"
Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.
Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!
Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.
Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!
"Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?"
"Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?"
Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!
Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.
Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.
Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm' xong vậy.
Lúc này, cả hai đều đang nhìn Lạc Tuyết và Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
"Chậc chậc, thằng nhóc cậu còn chưa chết sao? Còn mặt mũi tới tận đây cơ à? Da mặt dày như vậy coi như cũng được diện kiến rồi!”
Lý Nham chặn eo Lạc Mai lại, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích, miệng cười như không.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Tuyết lập tức nhíu mày.
Cô không hề có chút thiện cảm nào với người chị họ này!
Cho nên cô mới định cúi đầu đi qua, nhưng Lạc Mai lại không chịu để cô đi, vẫn đứng chặn ngay đó.
"Lạc Tuyết, gặp mặt nhau còn không chào lấy một câu! Nếu trở thành bà La rồi thì sẽ coi thường tôi mất? Nhưng mà, hôn lễ còn chưa kết thúc kia mà? Cô đi đâu thế?"
Lạc Mai ngạo mạn ngẩng đầu lên, nói với vẻ không hề có chút khách sáo nào.
"Lẽ nào tìm một tên đàn ông thô tục như này sao? Chẳng lẽ là tên mù hôi thối này à? Chậc chậc, khẩu vị của cô cũng độc đáo thật đấyị!"
Lạc Mai bày ra vẻ chán ghét, Lý Nham bên cạnh cũng cười hùa theo.
"Ai mà biết được, chẳng phải một con tiện nhân sẽ hợp với một tên mù hơn sao? Tôi chỉ không biết liệu La Huy đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này nhỉ! Bị cắm sừng trong ngày cưới trọng đại à, nghĩ thôi cũng thấy thú vị!"
Cả hai kẻ đánh trống người thổi kèn, mỉa mai không chút kiêng dè.
La Tuyết siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cố hết sức để nước mắt không rơi.
Mặc dù cô và Lạc Mai đều là con cái của nhà họ Lạc, nhưng vì bố mất sớm nên cô không được nhà họ Lạc yêu mến.
Kể từ khi sinh con ngoài giá thú cách đây năm năm, cô lại càng trở thành đối tượng bị nhà họ Lạc coi thường.
Và Lạc Mai chính là một trong số đó, thậm chí còn là người quá đáng nhất.
Còn cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn!
Mấy năm qua, cô cũng đã quen với điều đó.
Bây giờ bệnh tình của con gái cô mới là quan trọng nhất.
"Mẹ kiếp, con tiện nhân, không nghe thấy tôi đang nó chuyện với cô sao? Điếc à?"
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng!
Sự nhẫn nhịn của Lạc Tuyết lại đổi lấy những lời nói càng quá đáng hơn của Lạc Mai.
"Chậc chậc, tôi nghĩ con nhỏ này đã bị cậu chủ La bỏ rồi nhỉ? Nhưng cũng đúng thôi, một con góa phụ hôi hám còn mang theo con riêng thì vào nhà họ La được mới là lạ".
Trên mặt Lý Nham tràn đầy vẻ khinh thường.
"Đúng vậy, nhưng cũng có một vài con tiện nhân không được dạy dỗ đàng hoàng, nên phải dạy dỗ lại cho tốt mới được!"
Lạc Mai tỏ ra trịch thượng, ánh mắt đầy sự thâm độc, vừa nói vừa tát vào mặt Lạc Tuyết.
"Tôi lấy thân phận làm chị, hôm nay tôi phải dạy cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Đối mặt với cú tát này, Lạc Tuyết vô thức nhắm mắt lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Năm năm bị áp bức khiến cô đã quen với việc không phản kháng, mà chỉ âm thầm chịu đựng.
Nhưng sau một lúc, cơn đau như cô nghĩ lại không hề ập đến.
Lạc Tuyết trố mắt ra ngạc nhiên!
Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.
Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!
Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.
Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.
"Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?"
Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.
"Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”
"Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao......"
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.
Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.
"Mày, mày, mày......"
Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.
Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!
Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.
Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?
"Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!"
Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!
Bình luận facebook