Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89-91
Chương 89: Sao phải đi?
“Khoan, chờ mẹ với!”
Chu Cầm mừng thầm, vội vàng chạy tới vì sợ bị bỏ ngoài cửa.
Nhà hàng Thần Tinh đấy, chỉ cần được vào trong đi một vòng thôi thì cũng được hãnh diện với đời rồi.
“Vào thôi!”
Dù Sở Bắc không nhìn thấy gì, nhưng vẫn biết Lạc Tuyết đang thần người ra vì kinh ngạc nên mỉm cười nhắc nhở.
Dứt lời, anh đi vào bên trong trước.
Bấy giờ, Lạc Tuyết mới phản ứng lại, dù cô đang thẫn thờ, nhưng vẫn đi theo Sở Bắc.
“Mời quý khách vào ạ!”
Một nhân viên phục vụ đứng dậy, cung kính làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.
Sở Bắc chỉ mỉm cười với vẻ nho nhã.
Còn Chu Cầm thì vô cùng kích động, điện thoại đã cầm sẵn trong tay.
Lát nữa nhất định bà ta phải chụp thật nhiều ảnh để khoe mẽ một phen.
“Anh Lý, phòng bao anh đặt đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời mọi người lên tầng trên!”
Nghe cách xưng hô của nhân viên phục vụ, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngẩn ra.
“Anh Lý? Anh Lý nào cơ?”
Hai mẹ con họ dừng bước rồi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có dự cảm chẳng lành.
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra.
“Có phải tôi gọi nhầm rồi không ạ?”
Chu Cầm có vẻ bực dọc: “Cậu ta họ Sở chứ không phải Lý, các người có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Dạ…”
Nhân viên phục vụ ấp úng rồi nhìn Sở Bắc.
“Anh không phải Lý Nham vừa gọi tới thông báo sắp đến ạ?”
Nghe thấy vậy, cả Chu Cầm và Lạc Tuyết đều tái mặt.
Họ cúi thấp đầu xuống, chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Hoá ra suốt từ nãy đến giờ là phía nhà hàng nhầm lẫn.
Người đặt phòng không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham ư?
Thái độ cung kính của họ cũng để đón tiếp Lý Nham sao?
Sở Bắc đi phía trước chợt cau mày.
Anh thò tay vào túi, còn chưa kịp lấy thẻ ra thì nhân viên phục vụ đó đã cau mày vì phát hiện ra điểm nhầm lẫn.
“Anh không phải anh Lý, không lẽ…”
“Không không, cậu đừng nghĩ thế…”
Nhân viên đó vừa cất giọng hỏi thì Chu Cầm đã giật bắn mình.
Bà ta vừa định giải thích thì đã có một giọng nói cợt nhả vang lên ở phía sau.
“Ơ, Sở Bắc đấy à? Sao thế, dạo này phất lên rồi hay sao mà lại dám đến đây ăn cơm thế?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngoái lại nhìn.
Đập vào mắt họ là nụ cười giễu cợt của Lý Nham.
Hai mẹ con Lạc Tuyết thấy chột dạ, mặt mày đều có vẻ khó coi.
Phiền rồi đây!
Chưa bàn đến vụ hiểu lầm này, nhưng lúc họ đang mất mặt lại bị Lý Nham nhìn thấy.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn thể diện gì nữa.
Hai mẹ con Lạc Tuyết cúi đầu xuống không nói gì.
Còn Chu Cầm thì đang thầm chửi bới Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
“Anh là…”
Nhân viên phục vụ cau mày, sau đó hết nhìn Lý Nham lại nhìn Sở Bắc.
Lý Nham liếc Sở Bắc một cái rồi tiến lên phía trước, sau đó lấy một tấm thẻ màu vàng ra khua khua trước mặt cậu nhân viên đó.
“Tôi với cậu không quen biết gì cả, nhưng cậu biết tấm thẻ này chứ?”
Lúc nói câu đó, Lý Nham còn liếc Sở Bắc một cái.
Giọng nói châm chọc của hắn ta như có ý khiêu khích.
“Thẻ VIP? Anh chính là anh Lý Nham ạ?”
Cậu nhân viên đó sững người, ánh mắt nhìn Lý Nham lập tức khác hẳn.
Lý Nham gật đầu nói: “Sao, có vấn đề gì không?”
“Phòng của cậu Lưu chuẩn bị xong chưa? Cậu ấy đến bây giờ đấy, đừng làm người ta thất vọng”.
Lý Nham kẹp chiếc thẻ bằng hai ngón tay rồi nói với giọng đắc ý.
Tấm thẻ này chính là của Lưu Phong.
Nếu không, với thân phận của nhà họ Lý thì hắn ta chưa đủ tư cách để sở hữu chiếc thẻ này.
Dù không biết tại sao tự nhiên cậu Lưu lại mời mình đi ăn, nhưng Lý Nham không ngại mượn cớ này để ra oai một phen.
Thậm chí, hắn ta còn thấy chắc chắn nhà họ Lý sẽ phất lên.
“Không ạ, không có vấn đề gì đâu ạ! Phòng đã chuẩn bị xong, mời anh lên tầng trên!”
Cậu nhân viên lắc đầu lia lịa rồi vội vàng làm động tác tay mời.
Nhưng Lý Nham không định đi ngay, mà lại liếc mắt nhìn hai mẹ con Lạc Tuyết và Chu Cầm.
Cuối cùng, hắn ta dừng lại ở Sở Bắc.
“Mà tên mù này đến đây làm gì thế? Đừng nói tên ăn hại nhà cậu cũng đến đây dùng bữa nhé?”
Giọng nói của Lý Nham có ý châm chọc rõ ràng.
Chính hắn ta cũng không ngờ sẽ gặp Sở Bắc ở đây.
Cho nên sao hắn ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được?
Tiếc là hắn ta không gọi Lạc Mai đi cùng, không thì có trò hay để xem rồi!
Tiếc thật!
Song, Sở Bắc lại coi Lý Nham như không khí.
Như thể hắn ta không hề tồn tại, anh bế con gái rồi đi tiếp vào bên trong.
Tuy nhiên, Lý Nham vẫn không buông tha, hắn ta sấn tới rồi chặn trước mặt Sở Bắc.
“Kinh rồi, định lên trên đấy à? Không xem lại đây là đâu hay sao, đừng nói là dùng bữa, đến tư cách bước chân vào đây, cậu cũng không có đâu”.
Lý Nham khoanh tay trước ngực với vẻ ngạo mạn.
Sau đó cất giọng khinh bỉ.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ cau mày.
Không chờ anh lên tiếng, Chu Cầm đã giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.
“Cậu Lý, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây dùng bữa đâu, chỉ đến ngó nghiêng tí thôi. Đúng rồi, chúng tôi chỉ định tham quan chút thôi”.
Vừa nói, Chu Cầm vừa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Tuyết.
Giờ mà không đi thì e không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tiến lên bế con gái vào lòng, sau đó kéo tay Sở Bắc.
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi”.
Với Lạc Tuyết mà nói thì mất thể diện chẳng là gì cả.
Cô chỉ không muốn con gái bị tổn thương.
“Đi đâu? Chúng ta đã ăn uống gì đâu mà đi?”
Sở Bắc lắc đầu, anh chỉ muốn mời mẹ con Lạc Tuyết ăn một bữa thôi mà.
Chứ có làm gì sai trái đâu.
Tại sao phải đi chứ?
“Anh…”
Lạc Tuyết đã chuẩn bị tinh thần nuốt hết tủi nhục vào bụng rồi.
Nhưng khi thấy Sở Bắc thế này, cô chỉ biết câm nín.
Không tức giận, không chán ghét, mà chỉ có thất vọng.
Đúng vậy, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Sở Bắc.
“Cái thằng chết bầm kia, đã bảo đừng đến đây rồi mà không chịu, giờ mất hết mặt mũi chưa?”
Chu Cầm trợn trừng mắt rồi quát tháo.
“Họ Sở kia, cậu nhất định muốn tôi với Tiểu Tuyết phải chịu khổ với cậu thì cậu mới vui đúng không?”
“Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à? Va phải tên vô dụng như cậu đúng là bất hạnh của đời tôi”.
“Cậu không muốn đi chứ gì? Tuỳ! Chết luôn ở đâu đó đi cũng được”.
Nói xong, Chu Cầm đã tức đến đỏ bừng mặt.
Bà ta quay người định bỏ đi trước.
Thậm chí đến con gái và cháu gái cũng mặc kệ luôn.
Mặt Lạc Tuyết gần như trắng bệch, cô nhìn con gái đang rơm rớm nước mắt ở trong lòng mà đi không được, ở lại cũng không xong.
Tủi thân mà không nói được nên lời.
“Đứng lại!”
Thấy Chu Cầm định chuồn, Lý Nham hừ lạnh một tiếng!
Nghe thấy thế, Chu Cầm dừng bước ngay rồi chỉ muốn bật khóc.
Lý Nham nhìn Sở Bắc với vẻ càng thêm khiêu khích.
“Hừ! Các người coi nơi này là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Dứt lời, Lý Nham lại nhìn sang cậu phục vụ.
“Trông vẻ nghèo túng của họ thế này thì không ăn uống gì ở đây được đâu! Tôi nghi họ đến trộm cắp đấy, các cậu phải để ý vào!”
Chương 90: Vô cớ gây sự!
“Không không, mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ… đến nhầm chỗ thôi, chứ không có ý trộm cắp gì đâu”.
Chu Cầm sợ hết hồn nên vội vã xua tay.
Ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn giết người.
“Sở Bắc, cậu nói gì đi chứ! Khốn kiếp, cậu định làm liên luỵ đến chúng tôi đấy à?”
Thấy thế, Sở Bắc cau mày nhưng không nói gì cả.
Lạc Tuyết đang bế con gái thì tái mặt.
Cô thầm nghiến răng, vành mắt thì đỏ hoe.
Cô biết rõ Lý Nham đang cố ý sinh sự.
Nhưng hắn ta nói không sai, đúng là họ nghèo thật nên cô nhịn!
Nhưng tại sao hắn ta dám nói họ là phường trộm cắp chứ.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Sở Bắc quay người lại rồi nhíu mày.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!
Lý Nham này liên tục đắc tội với anh, hắn ta tưởng anh dễ bị bắt nạt lắm sao?
Sở Bắc ngẩng đầu lên, đang định cất giọng thì Lạc Tuyết đã thở dài một hơi rồi kéo lấy ống tay áo anh.
“Thôi bỏ đi, Sở Bắc, về thôi!”
Lạc Tuyết như đã thoái chí, giọng nói cũng trở nên vô lực.
Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không gian như nổi lên một luồng khí thế đè nén.
Nhưng nghĩ tới con gái đang ở đây, Sở Bắc đành buông lỏng tay.
“Được rồi, mình về thôi!”
Dứt lời, anh chỉ biết lắc đầu, sau đó dẫn hai mẹ con Lạc Tuyết đi về.
Thấy thế, Chu Cầm mới thở phào một hơi.
Nếu Sở Bắc động tay động chân ở đây thì to chuyện mất.
“Khoan đã!”
Nhưng họ vừa định cất bước thì lại có một giọng nói hờ hững vang lên.
Chu Cầm và Lạc Tuyết cùng ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đứng chắn trước mặt mình.
Người đó lạnh mặt, khiến ai nhìn cũng thấy sợ.
“Các vị chờ đã, anh Lý nói cũng đúng! Mong các vị phối hợp để chúng tôi kiểm tra đã!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng sầm mặt.
Lý Nham chỉ tuỳ hứng nói một câu, rõ ràng chỉ để kiếm chuyện với họ thôi mà!
Họ đã chịu nhịn lùi một bước rồi.
Nhưng cậu nhân viên này lại tin lời hắn ta ư?
“Các vị, tôi cũng chỉ làm theo quy tắc thôi, dẫu sao đồ đạc trong nhà hàng cũng rất quý, nếu có gì mất mát, thì không ai chịu trách nhiệm được”.
Cậu nhân viên cất giọng bình thản.
Nghe thấy thế, cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Làm theo quy tắc? Phối hợp kiểm tra?
Rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
Bọn họ vừa vào đây đã đi theo cậu nhân viên này rồi.
Chẳng lẽ cậu ta không biết họ có lấy gì hay không sao?
Rõ ràng cậu ta đang cố tình gây khó dễ cho họ.
“Các người đừng có mà quá đáng!”
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ hoe, trong lòng trào dâng uất ức.
Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được.
Đến Sở Bắc cũng phải sa sầm mặt.
“Cậu chắc chưa?”
Giọng nói anh lạnh tanh, khiến bầu không khí ở đây nhưng đóng băng.
Cậu nhân viên rùng mình rồi nhìn Sở Bắc, không biết tại sao đột nhiên cậu ta thấy lạnh hết cả người.
Nhưng, cậu ta vẫn lắc đầu với vẻ không hề nao núng.
“Tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi, mong các vị thông cảm”.
Cậu nhân viên nghiến răng với vẻ nham hiểm.
Trước đó, cậu ta đã nhận nhầm một tên nghèo nàn là khách VIP.
Sao mà nuốt trôi cục tức này được chứ!
Giờ mà không tìm cách phát tiết thì cậu ta thấy bứt dứt lắm.
“Sở Bắc, cậu đừng không biết xấu hổ thế được không?”
Lý Nham ở phía sau khoanh tay trước ngực, thản nhiên đứng xem náo nhiệt.
“Chậc chậc, cháu gái nhà họ Lạc dẫn một tên mù đến nhà hàng Thần Tinh trộm cắp! Tin này sẽ hot lắm đây!”
Vẻ đắc ý của Lý Nham đối lập hoàn toàn với vẻ khó xử của bên Lạc Tuyết.
“Lý Nham, không có chứng cứ thì anh đừng có mà nói bừa, không tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy”.
Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa, lập tức trừng mắt nhìn Lý Nham.
“Kiện tôi ư? Ha ha, eo ôi sợ thế, tôi đang sợ lắm đây này!”
Lý Nham ôm ngực rồi bật cười ha hả.
“Muốn kiện thì cứ việc, cẩn thận chưa kiện được tôi thì mình đã bị tống vào tù trước rồi”.
Lạc Tuyết chỉ là cô cháu gái không được nhà họ Lạc đoái hoài tới thì Lý Nham sợ gì chứ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, tức đến đỏ cả mặt.
“Anh chán sống rồi đúng không?”
Một câu nói chợt vang lên.
Lý Nham đảo mắt nhìn thì vừa hay nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc, hắn ta lập tức thấy sợ hãi.
Đột nhiên hắn ta thấy Sở Bắc không hề dễ chọc vào.
Nếu hai người đánh nhau thì chưa biết ai sẽ gặp nạn đâu.
Lý Nham nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ sệt.
“Sao, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận à?”
Lý Nham hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn quyết đeo bám đến cùng.
“Nếu không trộm cắp thì sao không dám cho người ta kiểm tra? Chứ với thân phận của các người mà cũng đòi đến đây dùng bữa à?”
“Đúng đấy!”
Nghe thấy thế, cậu nhân viên cũng hùa theo.
“Chỉ cần các vị cho chúng tôi soát người thì sẽ được yên ổn ra về”.
Cậu ta và Lý Nham tung hứng với nhau rồi cùng ra vẻ trượng nghĩa.
Nhưng rõ ràng họ đang cố ý gây sự.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đỏ bừng mặt, không biết phải phản bác thế nào.
Sở Bắc lạnh mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm để cố đè nén cơn giận.
Nếu vợ và con gái anh không ở đây thì hai người kia đã chết ngay rồi.
Thấy Sở Bắc như sắp bùng nổ, Lạc Tuyết chỉ đành nhịn nhục giải thích.
“Chúng tôi thật sự chỉ đến đây để dùng bữa thôi, nhưng…”
“Ha ha, buồn cười chết mất…”
Lạc Tuyết còn chưa nói hết câu, Lý Nham đã bật cười ngắt lời.
“Lạc Tuyết, cô không soi gương bao giờ à? Các người mà cũng đòi đến đây ăn uống ư? Đừng nói là ăn, đến uống cốc nước lã cũng không đủ tư cách đâu”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì càng thêm coi thường họ.
“Phiền các vị phối hợp kiểm tra, nếu không chúng tôi buộc phải báo cảnh sát để giữ danh dự cho nhà hàng”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng cạn lời.
Đúng vậy, họ không thể ăn uống ở đây được.
Nhưng…
Cô liếc nhìn Sở Bắc rồi ôm chặt lấy con gái, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Còn Chu Cầm thì đang nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn băm vằm Sở Bắc ra thành trăm mảnh.
Nếu không phải anh sĩ diện đòi đến đây cho bằng được thì họ đâu gặp phải chuyện này.
Tất cả đều là tại anh hết.
Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.
Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.
“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”
Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.
Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!
Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.
“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”
Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.
Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.
Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.
Chương 91: Lạt mềm buộc chặt
“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.
Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.
Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.
Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.
“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.
Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa.
“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.
“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.
Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.
Năm trăm nghìn?
Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.
Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.
Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!
“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”
Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.
“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.
“Tôi không đặt bàn trước!”
Cuối cùng, Sở Bắc đã lên tiếng.
Câu trả lời của anh khiến Lý Nham và cậu nhân viên nhếch mép cười vì thấy người khác gặp hoạ.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì càng tái mặt hơn.
“Tôi cũng không có thẻ hội viên”.
Sở Bắc bình tĩnh đứng yên tại chỗ, giọng nói bình thản cất lên không hề nao núng.
“Cái gì cũng không mà dám đến đây? Gan to phết nhờ!”
Lý Nham cười khẩy, thậm chí hắn ta còn đang tưởng tượng đến cảnh cả nhà Sở Bắc bị tống cổ ra ngoài rồi.
Còn cậu nhân viên thì cũng không ngạc nhiên, chỉ tỏ rõ thái độ coi thường.
“Nếu không có gì cả thì tôi buộc phải soát người của nhà anh, nếu không chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát thôi!”
Nói rồi, cậu ta xua tay, gọi thêm mấy nhân viên phục vụ nữa tới soát người.
“Nhưng…”
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt ngẩng đầu lên rồi thò tay vào túi.
“Không biết chiếc thẻ này có giá trị gì không?”
Dứt lời, Sở Bắc lấy chiếc thẻ màu đen ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, sau đó khua trước mặt hai người đó.
“Bó tay! Sở Bắc, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Lý Nham chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức ngửa cổ lên cười.
“Lấy đại một cái thẻ rách ra mà cũng dám lên mặt với đời à? Buồn cười chết mất!”
Mọi người đều biết nhà hàng Thần Tinh chỉ có thẻ màu vàng thôi mà.
Hắn ta chưa từng nghe nói có loại thẻ màu đen bao giờ.
Rõ ràng Sở Bắc đang định loè thiên hạ, to gan thật đấy!
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận số phận rồi.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhân viên kia chợt hô lên, sau đó nhíu chặt mày nhìn tấm thẻ trong tay của Sở Bắc.
“Anh ơi,… anh cho tôi xem chiếc thẻ đó được không ạ?”
Cậu ta nuốt nước miếng.
Sau đó dán chặt đôi mắt vào chiếc thẻ đen đó, giọng điệu cũng thay đổi hẳn.
“Úi dào, có mỗi cái thẻ rách thì xem làm gì? Cậu mau gọi người đến kiểm tra đi, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, đừng làm cậu ấy mất hứng!”
Lý Nham chẹp miệng với vẻ mất kiên nhẫn.
Song, cậu nhân viên đã hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
Cậu ta run rẩy nhận lấy chiếc thẻ trong tay Sở Bắc.
Khi nhìn thấy tên của Lý Hải Đông bên trên chiếc thẻ, toàn thân cậu ta run lên, mắt thì như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Đây… là….”
Giọng nói của cậu ta cũng trở nên lắp bắp.
Thẻ đen!
Đây là thẻ đen của Lý Hải Đông.
Cả Tân Hải chỉ có duy nhất một chiếc thôi.
Mấy hôm trước, Lý Hải Đông còn đích thân nhắc nhở bọn họ rằng mình đã tặng thẻ đen cho một người khác.
Nếu người đó đến đây thì họ phải tiếp đón cẩn thận và tuyệt đối không được đắc tội với người ta.
Nhưng cậu ta thật sự không ngờ chiếc thẻ đen duy nhất đó lại nằm trong tay của người đàn ông này.
Xong rồi!
To chuyện rồi!
Đôi tay cầm chiếc thẻ của cậu nhân viên run lên.
Mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn Sở Bắc.
“Sao thế? Có mỗi chiếc thẻ thôi mà cậu băn khoăn gì thế hả?”
Lý Nham cau mày, song vẫn chưa phát hiện ra điểm kỳ lạ nên vẫn rất hống hách.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Lại có biến gì nữa chăng?
Mới có mấy phút trôi qua, mà lưng cậu nhân viên ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ta cung kính trả lại chiếc thẻ cho Sở Bắc bằng hai tay.
“Có phòng không?”
Sở Bắc không có ý nhận lại, thái độ của anh cũng không có gì thay đổi.
“Có ạ!”
Cậu nhân viên gật đầu ngay mà không dám nhiều lời.
“Có cần đặt trước không?”
“Không, không cần đâu ạ!”
“Cần thẻ hội viên nữa không?”
“Cũng không ạ!”
Vì thế, một cảnh tượng lạ lùng đã diễn ra.
Sở Bắc đứng chắp tay sau lưng rồi hờ hững hỏi.
Cậu nhân viên kia thì khúm núm rồi đáp lời một cách lễ phép.
Hơn nữa, trông dáng vẻ của cậu ta còn vô cùng sợ sệt.
Thái độ lúc nói chuyện cũng lễ phép đến lạ lùng.
Tóm lại đã hoàn toàn khác lúc trước.
Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều thấy có gì đó là lạ, nhưng không rõ là ở đâu.
Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.
Đến mức không ai có thể ngờ tới.
Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.
Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.
Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.
“Thế cậu còn chờ gì nữa?”
Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.
“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”
Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.
“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”
Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.
Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.
“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”
“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.
Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.
Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta đang rất căng thẳng.
Nếu để sếp Lý biết chuyện này thì cậu ta xong đời là cái chắc.
“Chuyện này…”
Chu Cầm và Lạc Tuyết hoàn toàn mù mờ.
Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.
Ban đầu, cậu ta đón tiếp họ rất chu đáo, nhưng sau đó chẳng những muốn đuổi họ đi, mà còn vu cho họ tội ăn cắp.
Nhưng bây giờ lại quay xe rồi ư?
Thế này là sao đây? Lạt mềm buộc chặt ư?
“Khoan, chờ mẹ với!”
Chu Cầm mừng thầm, vội vàng chạy tới vì sợ bị bỏ ngoài cửa.
Nhà hàng Thần Tinh đấy, chỉ cần được vào trong đi một vòng thôi thì cũng được hãnh diện với đời rồi.
“Vào thôi!”
Dù Sở Bắc không nhìn thấy gì, nhưng vẫn biết Lạc Tuyết đang thần người ra vì kinh ngạc nên mỉm cười nhắc nhở.
Dứt lời, anh đi vào bên trong trước.
Bấy giờ, Lạc Tuyết mới phản ứng lại, dù cô đang thẫn thờ, nhưng vẫn đi theo Sở Bắc.
“Mời quý khách vào ạ!”
Một nhân viên phục vụ đứng dậy, cung kính làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.
Sở Bắc chỉ mỉm cười với vẻ nho nhã.
Còn Chu Cầm thì vô cùng kích động, điện thoại đã cầm sẵn trong tay.
Lát nữa nhất định bà ta phải chụp thật nhiều ảnh để khoe mẽ một phen.
“Anh Lý, phòng bao anh đặt đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời mọi người lên tầng trên!”
Nghe cách xưng hô của nhân viên phục vụ, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngẩn ra.
“Anh Lý? Anh Lý nào cơ?”
Hai mẹ con họ dừng bước rồi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có dự cảm chẳng lành.
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra.
“Có phải tôi gọi nhầm rồi không ạ?”
Chu Cầm có vẻ bực dọc: “Cậu ta họ Sở chứ không phải Lý, các người có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Dạ…”
Nhân viên phục vụ ấp úng rồi nhìn Sở Bắc.
“Anh không phải Lý Nham vừa gọi tới thông báo sắp đến ạ?”
Nghe thấy vậy, cả Chu Cầm và Lạc Tuyết đều tái mặt.
Họ cúi thấp đầu xuống, chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Hoá ra suốt từ nãy đến giờ là phía nhà hàng nhầm lẫn.
Người đặt phòng không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham ư?
Thái độ cung kính của họ cũng để đón tiếp Lý Nham sao?
Sở Bắc đi phía trước chợt cau mày.
Anh thò tay vào túi, còn chưa kịp lấy thẻ ra thì nhân viên phục vụ đó đã cau mày vì phát hiện ra điểm nhầm lẫn.
“Anh không phải anh Lý, không lẽ…”
“Không không, cậu đừng nghĩ thế…”
Nhân viên đó vừa cất giọng hỏi thì Chu Cầm đã giật bắn mình.
Bà ta vừa định giải thích thì đã có một giọng nói cợt nhả vang lên ở phía sau.
“Ơ, Sở Bắc đấy à? Sao thế, dạo này phất lên rồi hay sao mà lại dám đến đây ăn cơm thế?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngoái lại nhìn.
Đập vào mắt họ là nụ cười giễu cợt của Lý Nham.
Hai mẹ con Lạc Tuyết thấy chột dạ, mặt mày đều có vẻ khó coi.
Phiền rồi đây!
Chưa bàn đến vụ hiểu lầm này, nhưng lúc họ đang mất mặt lại bị Lý Nham nhìn thấy.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn thể diện gì nữa.
Hai mẹ con Lạc Tuyết cúi đầu xuống không nói gì.
Còn Chu Cầm thì đang thầm chửi bới Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
“Anh là…”
Nhân viên phục vụ cau mày, sau đó hết nhìn Lý Nham lại nhìn Sở Bắc.
Lý Nham liếc Sở Bắc một cái rồi tiến lên phía trước, sau đó lấy một tấm thẻ màu vàng ra khua khua trước mặt cậu nhân viên đó.
“Tôi với cậu không quen biết gì cả, nhưng cậu biết tấm thẻ này chứ?”
Lúc nói câu đó, Lý Nham còn liếc Sở Bắc một cái.
Giọng nói châm chọc của hắn ta như có ý khiêu khích.
“Thẻ VIP? Anh chính là anh Lý Nham ạ?”
Cậu nhân viên đó sững người, ánh mắt nhìn Lý Nham lập tức khác hẳn.
Lý Nham gật đầu nói: “Sao, có vấn đề gì không?”
“Phòng của cậu Lưu chuẩn bị xong chưa? Cậu ấy đến bây giờ đấy, đừng làm người ta thất vọng”.
Lý Nham kẹp chiếc thẻ bằng hai ngón tay rồi nói với giọng đắc ý.
Tấm thẻ này chính là của Lưu Phong.
Nếu không, với thân phận của nhà họ Lý thì hắn ta chưa đủ tư cách để sở hữu chiếc thẻ này.
Dù không biết tại sao tự nhiên cậu Lưu lại mời mình đi ăn, nhưng Lý Nham không ngại mượn cớ này để ra oai một phen.
Thậm chí, hắn ta còn thấy chắc chắn nhà họ Lý sẽ phất lên.
“Không ạ, không có vấn đề gì đâu ạ! Phòng đã chuẩn bị xong, mời anh lên tầng trên!”
Cậu nhân viên lắc đầu lia lịa rồi vội vàng làm động tác tay mời.
Nhưng Lý Nham không định đi ngay, mà lại liếc mắt nhìn hai mẹ con Lạc Tuyết và Chu Cầm.
Cuối cùng, hắn ta dừng lại ở Sở Bắc.
“Mà tên mù này đến đây làm gì thế? Đừng nói tên ăn hại nhà cậu cũng đến đây dùng bữa nhé?”
Giọng nói của Lý Nham có ý châm chọc rõ ràng.
Chính hắn ta cũng không ngờ sẽ gặp Sở Bắc ở đây.
Cho nên sao hắn ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được?
Tiếc là hắn ta không gọi Lạc Mai đi cùng, không thì có trò hay để xem rồi!
Tiếc thật!
Song, Sở Bắc lại coi Lý Nham như không khí.
Như thể hắn ta không hề tồn tại, anh bế con gái rồi đi tiếp vào bên trong.
Tuy nhiên, Lý Nham vẫn không buông tha, hắn ta sấn tới rồi chặn trước mặt Sở Bắc.
“Kinh rồi, định lên trên đấy à? Không xem lại đây là đâu hay sao, đừng nói là dùng bữa, đến tư cách bước chân vào đây, cậu cũng không có đâu”.
Lý Nham khoanh tay trước ngực với vẻ ngạo mạn.
Sau đó cất giọng khinh bỉ.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ cau mày.
Không chờ anh lên tiếng, Chu Cầm đã giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.
“Cậu Lý, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây dùng bữa đâu, chỉ đến ngó nghiêng tí thôi. Đúng rồi, chúng tôi chỉ định tham quan chút thôi”.
Vừa nói, Chu Cầm vừa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Tuyết.
Giờ mà không đi thì e không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tiến lên bế con gái vào lòng, sau đó kéo tay Sở Bắc.
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi”.
Với Lạc Tuyết mà nói thì mất thể diện chẳng là gì cả.
Cô chỉ không muốn con gái bị tổn thương.
“Đi đâu? Chúng ta đã ăn uống gì đâu mà đi?”
Sở Bắc lắc đầu, anh chỉ muốn mời mẹ con Lạc Tuyết ăn một bữa thôi mà.
Chứ có làm gì sai trái đâu.
Tại sao phải đi chứ?
“Anh…”
Lạc Tuyết đã chuẩn bị tinh thần nuốt hết tủi nhục vào bụng rồi.
Nhưng khi thấy Sở Bắc thế này, cô chỉ biết câm nín.
Không tức giận, không chán ghét, mà chỉ có thất vọng.
Đúng vậy, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Sở Bắc.
“Cái thằng chết bầm kia, đã bảo đừng đến đây rồi mà không chịu, giờ mất hết mặt mũi chưa?”
Chu Cầm trợn trừng mắt rồi quát tháo.
“Họ Sở kia, cậu nhất định muốn tôi với Tiểu Tuyết phải chịu khổ với cậu thì cậu mới vui đúng không?”
“Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à? Va phải tên vô dụng như cậu đúng là bất hạnh của đời tôi”.
“Cậu không muốn đi chứ gì? Tuỳ! Chết luôn ở đâu đó đi cũng được”.
Nói xong, Chu Cầm đã tức đến đỏ bừng mặt.
Bà ta quay người định bỏ đi trước.
Thậm chí đến con gái và cháu gái cũng mặc kệ luôn.
Mặt Lạc Tuyết gần như trắng bệch, cô nhìn con gái đang rơm rớm nước mắt ở trong lòng mà đi không được, ở lại cũng không xong.
Tủi thân mà không nói được nên lời.
“Đứng lại!”
Thấy Chu Cầm định chuồn, Lý Nham hừ lạnh một tiếng!
Nghe thấy thế, Chu Cầm dừng bước ngay rồi chỉ muốn bật khóc.
Lý Nham nhìn Sở Bắc với vẻ càng thêm khiêu khích.
“Hừ! Các người coi nơi này là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Dứt lời, Lý Nham lại nhìn sang cậu phục vụ.
“Trông vẻ nghèo túng của họ thế này thì không ăn uống gì ở đây được đâu! Tôi nghi họ đến trộm cắp đấy, các cậu phải để ý vào!”
Chương 90: Vô cớ gây sự!
“Không không, mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ… đến nhầm chỗ thôi, chứ không có ý trộm cắp gì đâu”.
Chu Cầm sợ hết hồn nên vội vã xua tay.
Ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn giết người.
“Sở Bắc, cậu nói gì đi chứ! Khốn kiếp, cậu định làm liên luỵ đến chúng tôi đấy à?”
Thấy thế, Sở Bắc cau mày nhưng không nói gì cả.
Lạc Tuyết đang bế con gái thì tái mặt.
Cô thầm nghiến răng, vành mắt thì đỏ hoe.
Cô biết rõ Lý Nham đang cố ý sinh sự.
Nhưng hắn ta nói không sai, đúng là họ nghèo thật nên cô nhịn!
Nhưng tại sao hắn ta dám nói họ là phường trộm cắp chứ.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Sở Bắc quay người lại rồi nhíu mày.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!
Lý Nham này liên tục đắc tội với anh, hắn ta tưởng anh dễ bị bắt nạt lắm sao?
Sở Bắc ngẩng đầu lên, đang định cất giọng thì Lạc Tuyết đã thở dài một hơi rồi kéo lấy ống tay áo anh.
“Thôi bỏ đi, Sở Bắc, về thôi!”
Lạc Tuyết như đã thoái chí, giọng nói cũng trở nên vô lực.
Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không gian như nổi lên một luồng khí thế đè nén.
Nhưng nghĩ tới con gái đang ở đây, Sở Bắc đành buông lỏng tay.
“Được rồi, mình về thôi!”
Dứt lời, anh chỉ biết lắc đầu, sau đó dẫn hai mẹ con Lạc Tuyết đi về.
Thấy thế, Chu Cầm mới thở phào một hơi.
Nếu Sở Bắc động tay động chân ở đây thì to chuyện mất.
“Khoan đã!”
Nhưng họ vừa định cất bước thì lại có một giọng nói hờ hững vang lên.
Chu Cầm và Lạc Tuyết cùng ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đứng chắn trước mặt mình.
Người đó lạnh mặt, khiến ai nhìn cũng thấy sợ.
“Các vị chờ đã, anh Lý nói cũng đúng! Mong các vị phối hợp để chúng tôi kiểm tra đã!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng sầm mặt.
Lý Nham chỉ tuỳ hứng nói một câu, rõ ràng chỉ để kiếm chuyện với họ thôi mà!
Họ đã chịu nhịn lùi một bước rồi.
Nhưng cậu nhân viên này lại tin lời hắn ta ư?
“Các vị, tôi cũng chỉ làm theo quy tắc thôi, dẫu sao đồ đạc trong nhà hàng cũng rất quý, nếu có gì mất mát, thì không ai chịu trách nhiệm được”.
Cậu nhân viên cất giọng bình thản.
Nghe thấy thế, cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Làm theo quy tắc? Phối hợp kiểm tra?
Rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
Bọn họ vừa vào đây đã đi theo cậu nhân viên này rồi.
Chẳng lẽ cậu ta không biết họ có lấy gì hay không sao?
Rõ ràng cậu ta đang cố tình gây khó dễ cho họ.
“Các người đừng có mà quá đáng!”
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ hoe, trong lòng trào dâng uất ức.
Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được.
Đến Sở Bắc cũng phải sa sầm mặt.
“Cậu chắc chưa?”
Giọng nói anh lạnh tanh, khiến bầu không khí ở đây nhưng đóng băng.
Cậu nhân viên rùng mình rồi nhìn Sở Bắc, không biết tại sao đột nhiên cậu ta thấy lạnh hết cả người.
Nhưng, cậu ta vẫn lắc đầu với vẻ không hề nao núng.
“Tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi, mong các vị thông cảm”.
Cậu nhân viên nghiến răng với vẻ nham hiểm.
Trước đó, cậu ta đã nhận nhầm một tên nghèo nàn là khách VIP.
Sao mà nuốt trôi cục tức này được chứ!
Giờ mà không tìm cách phát tiết thì cậu ta thấy bứt dứt lắm.
“Sở Bắc, cậu đừng không biết xấu hổ thế được không?”
Lý Nham ở phía sau khoanh tay trước ngực, thản nhiên đứng xem náo nhiệt.
“Chậc chậc, cháu gái nhà họ Lạc dẫn một tên mù đến nhà hàng Thần Tinh trộm cắp! Tin này sẽ hot lắm đây!”
Vẻ đắc ý của Lý Nham đối lập hoàn toàn với vẻ khó xử của bên Lạc Tuyết.
“Lý Nham, không có chứng cứ thì anh đừng có mà nói bừa, không tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy”.
Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa, lập tức trừng mắt nhìn Lý Nham.
“Kiện tôi ư? Ha ha, eo ôi sợ thế, tôi đang sợ lắm đây này!”
Lý Nham ôm ngực rồi bật cười ha hả.
“Muốn kiện thì cứ việc, cẩn thận chưa kiện được tôi thì mình đã bị tống vào tù trước rồi”.
Lạc Tuyết chỉ là cô cháu gái không được nhà họ Lạc đoái hoài tới thì Lý Nham sợ gì chứ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, tức đến đỏ cả mặt.
“Anh chán sống rồi đúng không?”
Một câu nói chợt vang lên.
Lý Nham đảo mắt nhìn thì vừa hay nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc, hắn ta lập tức thấy sợ hãi.
Đột nhiên hắn ta thấy Sở Bắc không hề dễ chọc vào.
Nếu hai người đánh nhau thì chưa biết ai sẽ gặp nạn đâu.
Lý Nham nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ sệt.
“Sao, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận à?”
Lý Nham hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn quyết đeo bám đến cùng.
“Nếu không trộm cắp thì sao không dám cho người ta kiểm tra? Chứ với thân phận của các người mà cũng đòi đến đây dùng bữa à?”
“Đúng đấy!”
Nghe thấy thế, cậu nhân viên cũng hùa theo.
“Chỉ cần các vị cho chúng tôi soát người thì sẽ được yên ổn ra về”.
Cậu ta và Lý Nham tung hứng với nhau rồi cùng ra vẻ trượng nghĩa.
Nhưng rõ ràng họ đang cố ý gây sự.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đỏ bừng mặt, không biết phải phản bác thế nào.
Sở Bắc lạnh mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm để cố đè nén cơn giận.
Nếu vợ và con gái anh không ở đây thì hai người kia đã chết ngay rồi.
Thấy Sở Bắc như sắp bùng nổ, Lạc Tuyết chỉ đành nhịn nhục giải thích.
“Chúng tôi thật sự chỉ đến đây để dùng bữa thôi, nhưng…”
“Ha ha, buồn cười chết mất…”
Lạc Tuyết còn chưa nói hết câu, Lý Nham đã bật cười ngắt lời.
“Lạc Tuyết, cô không soi gương bao giờ à? Các người mà cũng đòi đến đây ăn uống ư? Đừng nói là ăn, đến uống cốc nước lã cũng không đủ tư cách đâu”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì càng thêm coi thường họ.
“Phiền các vị phối hợp kiểm tra, nếu không chúng tôi buộc phải báo cảnh sát để giữ danh dự cho nhà hàng”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng cạn lời.
Đúng vậy, họ không thể ăn uống ở đây được.
Nhưng…
Cô liếc nhìn Sở Bắc rồi ôm chặt lấy con gái, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Còn Chu Cầm thì đang nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn băm vằm Sở Bắc ra thành trăm mảnh.
Nếu không phải anh sĩ diện đòi đến đây cho bằng được thì họ đâu gặp phải chuyện này.
Tất cả đều là tại anh hết.
Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.
Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.
“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”
Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.
Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!
Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.
“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”
Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.
Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.
Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.
Chương 91: Lạt mềm buộc chặt
“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.
Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.
Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.
Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.
“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.
Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa.
“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.
“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.
Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.
Năm trăm nghìn?
Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.
Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.
Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!
“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”
Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.
“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.
“Tôi không đặt bàn trước!”
Cuối cùng, Sở Bắc đã lên tiếng.
Câu trả lời của anh khiến Lý Nham và cậu nhân viên nhếch mép cười vì thấy người khác gặp hoạ.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì càng tái mặt hơn.
“Tôi cũng không có thẻ hội viên”.
Sở Bắc bình tĩnh đứng yên tại chỗ, giọng nói bình thản cất lên không hề nao núng.
“Cái gì cũng không mà dám đến đây? Gan to phết nhờ!”
Lý Nham cười khẩy, thậm chí hắn ta còn đang tưởng tượng đến cảnh cả nhà Sở Bắc bị tống cổ ra ngoài rồi.
Còn cậu nhân viên thì cũng không ngạc nhiên, chỉ tỏ rõ thái độ coi thường.
“Nếu không có gì cả thì tôi buộc phải soát người của nhà anh, nếu không chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát thôi!”
Nói rồi, cậu ta xua tay, gọi thêm mấy nhân viên phục vụ nữa tới soát người.
“Nhưng…”
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt ngẩng đầu lên rồi thò tay vào túi.
“Không biết chiếc thẻ này có giá trị gì không?”
Dứt lời, Sở Bắc lấy chiếc thẻ màu đen ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, sau đó khua trước mặt hai người đó.
“Bó tay! Sở Bắc, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Lý Nham chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức ngửa cổ lên cười.
“Lấy đại một cái thẻ rách ra mà cũng dám lên mặt với đời à? Buồn cười chết mất!”
Mọi người đều biết nhà hàng Thần Tinh chỉ có thẻ màu vàng thôi mà.
Hắn ta chưa từng nghe nói có loại thẻ màu đen bao giờ.
Rõ ràng Sở Bắc đang định loè thiên hạ, to gan thật đấy!
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận số phận rồi.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhân viên kia chợt hô lên, sau đó nhíu chặt mày nhìn tấm thẻ trong tay của Sở Bắc.
“Anh ơi,… anh cho tôi xem chiếc thẻ đó được không ạ?”
Cậu ta nuốt nước miếng.
Sau đó dán chặt đôi mắt vào chiếc thẻ đen đó, giọng điệu cũng thay đổi hẳn.
“Úi dào, có mỗi cái thẻ rách thì xem làm gì? Cậu mau gọi người đến kiểm tra đi, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, đừng làm cậu ấy mất hứng!”
Lý Nham chẹp miệng với vẻ mất kiên nhẫn.
Song, cậu nhân viên đã hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
Cậu ta run rẩy nhận lấy chiếc thẻ trong tay Sở Bắc.
Khi nhìn thấy tên của Lý Hải Đông bên trên chiếc thẻ, toàn thân cậu ta run lên, mắt thì như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Đây… là….”
Giọng nói của cậu ta cũng trở nên lắp bắp.
Thẻ đen!
Đây là thẻ đen của Lý Hải Đông.
Cả Tân Hải chỉ có duy nhất một chiếc thôi.
Mấy hôm trước, Lý Hải Đông còn đích thân nhắc nhở bọn họ rằng mình đã tặng thẻ đen cho một người khác.
Nếu người đó đến đây thì họ phải tiếp đón cẩn thận và tuyệt đối không được đắc tội với người ta.
Nhưng cậu ta thật sự không ngờ chiếc thẻ đen duy nhất đó lại nằm trong tay của người đàn ông này.
Xong rồi!
To chuyện rồi!
Đôi tay cầm chiếc thẻ của cậu nhân viên run lên.
Mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn Sở Bắc.
“Sao thế? Có mỗi chiếc thẻ thôi mà cậu băn khoăn gì thế hả?”
Lý Nham cau mày, song vẫn chưa phát hiện ra điểm kỳ lạ nên vẫn rất hống hách.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Lại có biến gì nữa chăng?
Mới có mấy phút trôi qua, mà lưng cậu nhân viên ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ta cung kính trả lại chiếc thẻ cho Sở Bắc bằng hai tay.
“Có phòng không?”
Sở Bắc không có ý nhận lại, thái độ của anh cũng không có gì thay đổi.
“Có ạ!”
Cậu nhân viên gật đầu ngay mà không dám nhiều lời.
“Có cần đặt trước không?”
“Không, không cần đâu ạ!”
“Cần thẻ hội viên nữa không?”
“Cũng không ạ!”
Vì thế, một cảnh tượng lạ lùng đã diễn ra.
Sở Bắc đứng chắp tay sau lưng rồi hờ hững hỏi.
Cậu nhân viên kia thì khúm núm rồi đáp lời một cách lễ phép.
Hơn nữa, trông dáng vẻ của cậu ta còn vô cùng sợ sệt.
Thái độ lúc nói chuyện cũng lễ phép đến lạ lùng.
Tóm lại đã hoàn toàn khác lúc trước.
Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều thấy có gì đó là lạ, nhưng không rõ là ở đâu.
Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.
Đến mức không ai có thể ngờ tới.
Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.
Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.
Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.
“Thế cậu còn chờ gì nữa?”
Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.
“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”
Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.
“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”
Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.
Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.
“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”
“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.
Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.
Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta đang rất căng thẳng.
Nếu để sếp Lý biết chuyện này thì cậu ta xong đời là cái chắc.
“Chuyện này…”
Chu Cầm và Lạc Tuyết hoàn toàn mù mờ.
Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.
Ban đầu, cậu ta đón tiếp họ rất chu đáo, nhưng sau đó chẳng những muốn đuổi họ đi, mà còn vu cho họ tội ăn cắp.
Nhưng bây giờ lại quay xe rồi ư?
Thế này là sao đây? Lạt mềm buộc chặt ư?
Bình luận facebook