Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Đừng trách tôi không cho cơ hội!
“Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm!”
Sở Bắc hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Vương Khôn.
“Tôi tìm ông chỉ để hỏi một chuyện thôi!”
“Chuyện gì?”
Trán Vương Khôn đã rịn mồ hôi, ông ta vô thức hỏi.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, ông đã làm gì ở toà nhà lớn La Hàng của Tân Hải?”
Sở Bắc cầm cây gậy trúc rồi nói rành mạch từng chữ.
Nghe thấy thế, ban đầu Vương Khôn ngẩn ra, sau đó thì đứng bật dậy.
Ông ta gần như đã phát điên.
“Trương Ha, Trương Hạ đâu? Đánh chết nó cho tôi, ngay bây giờ, nhanh…”
Vương Khôn đột nhiên gào lớn lên như vậy khiến mọi người ở đây đều giật bắn mình.
Không ai hiểu tại sao Vương Khôn lại phản ứng một cái thái quá như vậy.
“Chú Khôn, tôi…”
Trương Hạ có vẻ đắn đo, nhất thời không biết phải làm sao.
“Tôi bảo cậu đánh chết nó cơ mà, không nghe thấy sao?”
Vương Khôn như lên cơn điên, tiếp tục hò hét.
Trương Hạ nuốt nước miếng, vừa quay sang thì đã va vào ánh mắt của Sở Bắc.
Đôi mắt trống rỗng ấy khiến hắn ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Nếu giờ cậu đi ngay, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Sở Bắc bình tĩnh lên tiếng, còn tim của Trương Hạ thì đang đập thình thịch như đánh trống.
Hắn ta có cảm giác Sở Bắc có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Vì vậy, hắn ta cắn răng rồi quả quyết quay người rời khỏi phòng.
“Cậu đi đâu thế hả? Quay lại ngay cho tôi, Trương Hạ, thằng khốn này!”
Thấy Trương Hạ bỏ đi, Vương Khôn càng phát điên hơn.
Trông ông ta không còn dáng vẻ chững chạc của một người cao tuổi nữa, mà như một lão già điên.
Đến Long Tam và các lão già khác cũng chưa từng thấy Vương Khôn kích động như thế này bao giờ.
“Im ngay!”
Cộc!
Sở Bắc gõ cây gậy trúc trong tay, một âm thanh vang lên như tiếng chuông chùa.
Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm và bất khả xâm phạm!
Vương Khôn vô thức im bặt rồi ngã ngồi xuống sofa.
Lồng ngực ông ta phập phồng, mất hồn mất vía.
“Nói đi, rốt cuộc tối hôm đó ông đã làm gì?”
Sở Bắc lại dựa lưng vào ghế, như thể không hề vội vã, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Vương Khôn mới bình tĩnh lại.
Ông ta giơ tay vò đầu, không còn vẻ hăm hở như lúc đầu nữa.
“Tôi biết ngay mình không nên đồng ý chuyện đó mà!”
“Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi!”
Vương Khôn khàn giọng nói với vẻ hối hận và tiếc nuối vô tận.
Dứt lời, ông ta ngẩng lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Tôi không cần biết cậu là ai, tôi chỉ có thể nói tất cả là do ông ba nhà họ Dương bảo tôi làm”.
“Tôi chỉ hẹn tổng giám đốc Triệu của toà nhà La Hàng đi ăn, sau đó tiện thể mang giúp họ chút đồ thôi”.
“Ngoài ra, tôi không làm gì nữa cả”.
Nghe xong, Sở Bắc vô thức cau mày.
“Đó là thứ gì?”
“Tôi không biết!”
Vương Khôn lắc đầu: “Ông ba nhà họ Dương đưa cho tôi một túi công văn rồi bảo tôi chuyển cho tổng giám đốc Triệu, mà hình như họ cũng không quá để tâm đến túi công văn ấy đâu”.
“Ăn uống xong thì tôi đi về, sau đó mới biết…”
“Sau đó, ông mới biết có người chết ở toà nhà La Hàng! Ngay trong đêm đó, mọi người ở đấy đã bỏ đi hết, không còn gì cả”.
Sở Bắc nói tiếp với vẻ lạnh lùng.
“Đúng vậy!”
Vương Khôn khẽ gật đầu với vẻ mệt mỏi.
“Tôi không muốn vậy đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
“Nếu tôi bảo có liên quan thì sao?”
“Không thể nào!”, Vương Khôn nghiêm giọng phản bác, lồng ngực phập phồng.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều thấy rất khó hiểu.
Vương Khôn đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì tay đã nhuốm máu tươi không biết bao nhiêu lần.
Giờ chỉ có vài mạng người thôi, ông ta có nhất thiết phải xoắn xuýt vậy không?
Đúng lúc này, Sở Bắc đứng dậy rồi chống gậy trúc đi về phía Vương Khôn.
Anh đứng trên cao nhìn xuống ông ta.
“Chính ông đã gây ra cái chết của họ, không chỉ thế, suýt nữa cả nước Long Quốc đã bị huỷ diệt vì chuyện đó”.
Sở Bắc nói rất bình tĩnh, nhưng lời lẽ thì vô cùng đanh thép.
Vương Khôn cùng Long Tam và những người khác nghe thấy thì vô cùng chấn động.
Long Tam ngẩn người rồi nhìn Vương Khôn với vẻ không dám tin.
Những ông già ở phía sau Vương Khôn cũng đứng bật dậy nhìn Sở Bắc.
Mặt họ hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Còn Vương Khôn thì cúi thấp đầu xuống, như để che giấu điều gì đó.
Nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng ông ta.
“Rõ ràng ông đã biết tất cả, nhưng vẫn cố làm! Vì gã họ Dương kia hứa sẽ tẩy trắng cho ông!”
“Tổng giám đốc Triệu kia chỉ là thế thân thôi, còn người thật đã bỏ ra nước ngoài từ lâu rồi”.
“Hơn nữa, chính ông là người đã thiết kế lộ trình và đặt vé máy bay cho người đó bằng chính thân phận của mình!”
Từng câu từng chữ của anh như những mũi dao đâm vào tim Vương Khôn.
Vương Khôn ngày càng tái mặt hơn, thậm chí còn không đủ sức để ngồi thẳng.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, không nhìn ông ta nữa.
“Tôi biết ông sẽ không nói thật nên sẽ không ép ông nữa”.
“Tranh thủ nốt khoảng thời gian cuối cùng đi!”
“Cậu, cậu định làm gì?”, Vương Khôn cuống lên.
Nhưng Sở Bắc đã quay người đi, không để mắt đến ông ta nữa.
Bụp!
Cửa phòng bao chợt bị đạp mở một cách thô bạo.
Ngay sau đó, có năm, sáu người cao lớn mặc âu phục đen xông vào.
Họ mạnh mẽ đè Vương Khôn xuống đất.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, các lão già vừa nãy còn hung hăng giờ đều cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người!”
Vương Khôn sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn hùng hổ không chịu thoả hiệp.
Sau đó, có một người đã giơ một tờ giấy ra trước mặt ông ta.
Vương Khôn như hoá đả, cảm thấy hoàn toàn sụp đổ.
Thậm chí không còn ý định phản kháng nữa.
Trong giây phút ngắn ngủi, Long Tam hãi đến mức vã mồ hôi.
Gã liếc mắt ra ngoài thì thấy Trương Hạ đã bị khống chế.
Không cần nghĩ, gã cũng biết Tụ Hiền Lâu đã bị thất thủ rồi.
Chỉ cần Sở Bắc nói một câu, nơi này sẽ bị san bằng ngay.
Sở Bắc ngẩng lên rồi nhìn về phía những người khác.
“Còn các người có gì muốn nói không? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”
Nghe thấy thế, mấy lão già kia lập tức tái mặt, nhưng không biết phải nói gì.
Họ không ngờ, chỉ đi ăn một bữa thôi mà lại trắc trở thế này.
“Vào đi, những ai có tiền án tiền sự thì dẫn đi hết!”
Nghe thấy vậy, mấy người đô con kia lập tức hành lễ rồi dẫn người nhanh chóng đi ngay.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Loáng cái, chỉ còn lại Sở Bắc và Long Tam ở trên tầng năm.
"Tôi không thích Long Hổ Môn, không tồn tại thì tốt hơn, anh nghĩ sao?
Sở Bắc ngoảnh sang nhìn Long Tam.
“Vâng, vâng…”
Long Tam lắp bắp, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi cho anh một cơ hội, hãy tìm thế thân của tổng giám đốc Triệu của năm năm trước trong vòng một tháng”.
Long Tam đần người ra.
Gã có biết gì về chuyện này đâu, đã thế chuyện còn xảy ra từ năm năm trước, vậy có khác gì mò kim đáy biển chứ.
“Vâng, vâng ạ…”
“Tốt, chỉ có một tháng thôi, đừng làm mất cơ hội!”
Sở Bắc hài lòng nhìn Long Tam rồi chống gậy trúc rời đi.
Chỉ còn Long Tam ở lại há miệng thở dốc, mặt cắt không còn giọt máu…
Sở Bắc hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Vương Khôn.
“Tôi tìm ông chỉ để hỏi một chuyện thôi!”
“Chuyện gì?”
Trán Vương Khôn đã rịn mồ hôi, ông ta vô thức hỏi.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, ông đã làm gì ở toà nhà lớn La Hàng của Tân Hải?”
Sở Bắc cầm cây gậy trúc rồi nói rành mạch từng chữ.
Nghe thấy thế, ban đầu Vương Khôn ngẩn ra, sau đó thì đứng bật dậy.
Ông ta gần như đã phát điên.
“Trương Ha, Trương Hạ đâu? Đánh chết nó cho tôi, ngay bây giờ, nhanh…”
Vương Khôn đột nhiên gào lớn lên như vậy khiến mọi người ở đây đều giật bắn mình.
Không ai hiểu tại sao Vương Khôn lại phản ứng một cái thái quá như vậy.
“Chú Khôn, tôi…”
Trương Hạ có vẻ đắn đo, nhất thời không biết phải làm sao.
“Tôi bảo cậu đánh chết nó cơ mà, không nghe thấy sao?”
Vương Khôn như lên cơn điên, tiếp tục hò hét.
Trương Hạ nuốt nước miếng, vừa quay sang thì đã va vào ánh mắt của Sở Bắc.
Đôi mắt trống rỗng ấy khiến hắn ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Nếu giờ cậu đi ngay, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Sở Bắc bình tĩnh lên tiếng, còn tim của Trương Hạ thì đang đập thình thịch như đánh trống.
Hắn ta có cảm giác Sở Bắc có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Vì vậy, hắn ta cắn răng rồi quả quyết quay người rời khỏi phòng.
“Cậu đi đâu thế hả? Quay lại ngay cho tôi, Trương Hạ, thằng khốn này!”
Thấy Trương Hạ bỏ đi, Vương Khôn càng phát điên hơn.
Trông ông ta không còn dáng vẻ chững chạc của một người cao tuổi nữa, mà như một lão già điên.
Đến Long Tam và các lão già khác cũng chưa từng thấy Vương Khôn kích động như thế này bao giờ.
“Im ngay!”
Cộc!
Sở Bắc gõ cây gậy trúc trong tay, một âm thanh vang lên như tiếng chuông chùa.
Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm và bất khả xâm phạm!
Vương Khôn vô thức im bặt rồi ngã ngồi xuống sofa.
Lồng ngực ông ta phập phồng, mất hồn mất vía.
“Nói đi, rốt cuộc tối hôm đó ông đã làm gì?”
Sở Bắc lại dựa lưng vào ghế, như thể không hề vội vã, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Vương Khôn mới bình tĩnh lại.
Ông ta giơ tay vò đầu, không còn vẻ hăm hở như lúc đầu nữa.
“Tôi biết ngay mình không nên đồng ý chuyện đó mà!”
“Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi!”
Vương Khôn khàn giọng nói với vẻ hối hận và tiếc nuối vô tận.
Dứt lời, ông ta ngẩng lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Tôi không cần biết cậu là ai, tôi chỉ có thể nói tất cả là do ông ba nhà họ Dương bảo tôi làm”.
“Tôi chỉ hẹn tổng giám đốc Triệu của toà nhà La Hàng đi ăn, sau đó tiện thể mang giúp họ chút đồ thôi”.
“Ngoài ra, tôi không làm gì nữa cả”.
Nghe xong, Sở Bắc vô thức cau mày.
“Đó là thứ gì?”
“Tôi không biết!”
Vương Khôn lắc đầu: “Ông ba nhà họ Dương đưa cho tôi một túi công văn rồi bảo tôi chuyển cho tổng giám đốc Triệu, mà hình như họ cũng không quá để tâm đến túi công văn ấy đâu”.
“Ăn uống xong thì tôi đi về, sau đó mới biết…”
“Sau đó, ông mới biết có người chết ở toà nhà La Hàng! Ngay trong đêm đó, mọi người ở đấy đã bỏ đi hết, không còn gì cả”.
Sở Bắc nói tiếp với vẻ lạnh lùng.
“Đúng vậy!”
Vương Khôn khẽ gật đầu với vẻ mệt mỏi.
“Tôi không muốn vậy đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
“Nếu tôi bảo có liên quan thì sao?”
“Không thể nào!”, Vương Khôn nghiêm giọng phản bác, lồng ngực phập phồng.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều thấy rất khó hiểu.
Vương Khôn đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì tay đã nhuốm máu tươi không biết bao nhiêu lần.
Giờ chỉ có vài mạng người thôi, ông ta có nhất thiết phải xoắn xuýt vậy không?
Đúng lúc này, Sở Bắc đứng dậy rồi chống gậy trúc đi về phía Vương Khôn.
Anh đứng trên cao nhìn xuống ông ta.
“Chính ông đã gây ra cái chết của họ, không chỉ thế, suýt nữa cả nước Long Quốc đã bị huỷ diệt vì chuyện đó”.
Sở Bắc nói rất bình tĩnh, nhưng lời lẽ thì vô cùng đanh thép.
Vương Khôn cùng Long Tam và những người khác nghe thấy thì vô cùng chấn động.
Long Tam ngẩn người rồi nhìn Vương Khôn với vẻ không dám tin.
Những ông già ở phía sau Vương Khôn cũng đứng bật dậy nhìn Sở Bắc.
Mặt họ hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Còn Vương Khôn thì cúi thấp đầu xuống, như để che giấu điều gì đó.
Nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng ông ta.
“Rõ ràng ông đã biết tất cả, nhưng vẫn cố làm! Vì gã họ Dương kia hứa sẽ tẩy trắng cho ông!”
“Tổng giám đốc Triệu kia chỉ là thế thân thôi, còn người thật đã bỏ ra nước ngoài từ lâu rồi”.
“Hơn nữa, chính ông là người đã thiết kế lộ trình và đặt vé máy bay cho người đó bằng chính thân phận của mình!”
Từng câu từng chữ của anh như những mũi dao đâm vào tim Vương Khôn.
Vương Khôn ngày càng tái mặt hơn, thậm chí còn không đủ sức để ngồi thẳng.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, không nhìn ông ta nữa.
“Tôi biết ông sẽ không nói thật nên sẽ không ép ông nữa”.
“Tranh thủ nốt khoảng thời gian cuối cùng đi!”
“Cậu, cậu định làm gì?”, Vương Khôn cuống lên.
Nhưng Sở Bắc đã quay người đi, không để mắt đến ông ta nữa.
Bụp!
Cửa phòng bao chợt bị đạp mở một cách thô bạo.
Ngay sau đó, có năm, sáu người cao lớn mặc âu phục đen xông vào.
Họ mạnh mẽ đè Vương Khôn xuống đất.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, các lão già vừa nãy còn hung hăng giờ đều cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người!”
Vương Khôn sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn hùng hổ không chịu thoả hiệp.
Sau đó, có một người đã giơ một tờ giấy ra trước mặt ông ta.
Vương Khôn như hoá đả, cảm thấy hoàn toàn sụp đổ.
Thậm chí không còn ý định phản kháng nữa.
Trong giây phút ngắn ngủi, Long Tam hãi đến mức vã mồ hôi.
Gã liếc mắt ra ngoài thì thấy Trương Hạ đã bị khống chế.
Không cần nghĩ, gã cũng biết Tụ Hiền Lâu đã bị thất thủ rồi.
Chỉ cần Sở Bắc nói một câu, nơi này sẽ bị san bằng ngay.
Sở Bắc ngẩng lên rồi nhìn về phía những người khác.
“Còn các người có gì muốn nói không? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”
Nghe thấy thế, mấy lão già kia lập tức tái mặt, nhưng không biết phải nói gì.
Họ không ngờ, chỉ đi ăn một bữa thôi mà lại trắc trở thế này.
“Vào đi, những ai có tiền án tiền sự thì dẫn đi hết!”
Nghe thấy vậy, mấy người đô con kia lập tức hành lễ rồi dẫn người nhanh chóng đi ngay.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Loáng cái, chỉ còn lại Sở Bắc và Long Tam ở trên tầng năm.
"Tôi không thích Long Hổ Môn, không tồn tại thì tốt hơn, anh nghĩ sao?
Sở Bắc ngoảnh sang nhìn Long Tam.
“Vâng, vâng…”
Long Tam lắp bắp, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi cho anh một cơ hội, hãy tìm thế thân của tổng giám đốc Triệu của năm năm trước trong vòng một tháng”.
Long Tam đần người ra.
Gã có biết gì về chuyện này đâu, đã thế chuyện còn xảy ra từ năm năm trước, vậy có khác gì mò kim đáy biển chứ.
“Vâng, vâng ạ…”
“Tốt, chỉ có một tháng thôi, đừng làm mất cơ hội!”
Sở Bắc hài lòng nhìn Long Tam rồi chống gậy trúc rời đi.
Chỉ còn Long Tam ở lại há miệng thở dốc, mặt cắt không còn giọt máu…
Bình luận facebook