Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Có cần tớ tiến cử một khách sạn tình nhân cho cậu không!
Thạch Thái Nhiên lắc đầu, cũng không biết Lưu Minh làm như vậy có dụng ý gì, thật ra thì anh ta cũng không muốn Lưu Minh làm như vậy, suy cho cùng nhà Chu Hầu cũng có chút sức mạnh, nếu thật sự giết gã ta, e rằng sẽ rất phiền toái.
“Sở dĩ tôi giữ lại mạng hắn chính là để cho cậu có cơ hội trả thù, tôi muốn đích thân cậu trả lại cho hắn những gì hắn đã gây ra với cậu, tôi muốn cậu thành lập công ty của riêng mình, để cậu dựa vào bản lĩnh của mình, khiến Chu Hầu chẳng còn cái gì”.
Lưu Minh mặt đầy nghiêm túc nói.
“Anh Minh, tôi…”
Lúc này Thạch Thái Nhiên mới hiểu rõ ý của Lưu Minh, trong lòng đau xót, không nhịn được lau nước mắt.
“Còn nữa, cậu không cần lo lắng tình hình ở chỗ chú Thạch và thím, tôi đã bảo lão Lâm giúp đỡ chăm sóc họ rồi, hơn nữa có thời gian tôi cũng sẽ giúp họ đi châm cứu, tin rằng họ sẽ có thể giống như người bình thường nhanh thôi”.
Lưu Minh vỗ vai Thạch Thái Nhiên.
“Anh Minh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng đâu”.
Thạch Thái Nhiên gật đầu đầy cố gắng.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu còn phải đi báo cáo trình diện đấy”.
Lưu Minh bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
Thạch Thái Nhiên cũng không ở lại lâu, anh ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.
“Thạch Đầu, nhận lấy!”
Đột nhiên, hình như Lưu Minh ném thứ gì đó qua, Thạch Thái Nhiên nhanh tay nhanh mắt nhận đồ vào tay.
“Anh Minh, xe này…”
“Cậu cứ lái đi, dù sao tập đoàn Thiên Nam cách thành phố Nam cũng xa, hơn nữa cậu tan làm đi đến bệnh viện cũng thuận tiện hơn chút!”
Nói xong, Lưu Minh liền đóng cửa.
“Anh Minh, vậy anh thì sao, bây giờ không có xe, ra ngoài rất bất tiện!”
“Nhà cậu không phải có chiếc xe đạp hai tám kiểu cũ sao? Ngày mai cậu mang qua để ở cửa nhà cho tôi!”
“Đúng rồi, anh Minh, thẻ này cho anh!”
Thạch Đầu vỗ đùi, lúc này mới nhớ ra tiền thắng được ở sòng bạc còn chưa đưa cho Lưu Minh.
“Thẻ kia cậu cầm đi, giúp chú thím trả xong tiền viện phí, còn thừa thì coi như là tiền vốn bước đầu gây dựng sự nghiệp, hết tiền lại nói với tôi!”
Nói xong, Lưu Minh đóng cửa lớn lại.
Ban đêm trong hẻm nhỏ có chút tối, thỉnh thoảng có làn gió đêm thổi qua hơi lạnh.
Nhưng Thạch Đầu lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cuộc đời u tối của anh ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng.
Mấy chục năm sau, thời điểm anh ta nắm giữ một phe đế quốc thương mại, anh ta vẫn không quên được ban đêm trong hẻm nhỏ này.
Giữa vân thủy, biệt thự nhà họ Mạc.
Mạc Liên Y vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của cô bạn thân.
“Nương nương, phượng bay đến đâu rồi? Có cần tớ tiến cử một khách sạn tình nhân cho cậu không!”
Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến giọng nói mềm mại của Lý Văn Dao.
“Đồ ngốc này, cậu nói bậy gì thế, tớ chỉ đưa anh ta về nhà thôi, vừa gặp mấy lần đã thuê phòng, cậu cho rằng tớ là cái loại phụ nữ không biết xấu hổ thế sao?”
Mạc Liên Y vừa nói vừa ợ một tiếng.
“Hình như ăn hơi nhiều rồi!”
Mạc Liên Y lẩm bẩm.
“Được lắm nương nương, cậu lại gạt tớ rồi, lén lút đi ăn đồ ngon với tên nhà quê kia, cậu quá không trượng nghĩa rồi, đây là thấy sắc quên nghĩa điển hình đó nha!”
“Nào có ăn cái gì ngon, chỉ là ăn chút mì ở nhà Lưu Minh mà thôi!”
“Xì, ai tin? Một chút mì có thể khiến cậu ăn no căng! Nói đi, tình hình chiến trận hôm nay thế nào?”
“Cũng được, thật ra tên nhãi kia không tồi đâu!”
Mạc Liên Y nói mập mờ không rõ, càng ở chung một chỗ với Lưu Minh, cô ta càng càng thấy con người này cũng không tệ lắm.
Anh là kiểu người vì bạn bè chuyện gì cũng làm được.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mãi mới cúp điện thoại.
Mạc Thiên Nam giả bộ đọc sách, thật ra thì toàn bộ tinh lực đều tập trung vào lời nói của con gái, không ngờ con gái và Lưu Minh đã ăn cùng nhau, xem ra hai người tiến triển không tệ, ông ta không nhịn được gật đầu hài lòng.
“Con gái, con về rồi?”
Mạc Thiên Nam đặt sách xuống, cưng chiều nhìn con gái của mình.
“Muộn như vậy rồi thì đừng đọc sách, không tốt cho mắt bố đâu!”
Mạc Liên Y cởi giày đi đến bên ghế sofa, cô ta cất sách đi.
Con gái nhà mình ngày càng hiểu chuyện, lại còn biết quan tâm đến mình nữa chứ!
Trong lòng Mạc Thiên Nam quả thật vui như nở hoa, xem ra Lưu Minh làm con gái mình thay đổi cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi, Liên Y, sắp tới mời Lưu Minh đến nhà ăn cơm đi, người ta chữa khỏi bệnh cho con, chúng ta vẫn chưa có cơ hội cảm ơn người ta!”
Mạc Thiên Nam nói.
“Vâng, chờ mai có thời gian, con hỏi anh ta lúc nào rảnh!”
Mạc Liên Y gật đầu.
...
Lưu Minh nằm trên giường đất, anh nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Bây giờ chuyện của Thạch Đầu xem như đã giải quyết xong.
Còn lại chính là vấn đề kiếm tiền, sau này kinh doanh nhất định phải có vốn, chờ đến ngày mai, mình phải mặt dày nhờ Lý Giai và cả lão Lâm hỏi thăm một chút xem gần đây có công việc kinh doanh gì có thể làm không.
Chỉ là kế hoạch lại có thay đổi không theo kịp.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Minh vừa thức dậy thì nhận được điện thoại cảu nữ cảnh sát.
“Lưu Minh, câu lạc bộ Đương Vị, anh mau qua đây sớm một chút!”
Nữ cảnh sát cực kỳ không khách khí nói địa chỉ cho Lưu Minh, sau đó liền cúp điện thoại.
Thật ra thì ngày hôm qua khi nữ cảnh sát uy hiếp mình, anh cũng biết cô nhóc này nhất định là muốn cầu cạnh mình đây mà.
Chỉ có điều Lưu Minh không ngờ đến, câu lạc bộ nữ cảnh sát nói và Nhâm Tử Huyên nói lại là một cái tên.
Chẳng trách nữ cảnh sát ở trên xe muốn ra như vậy, hóa ra là có chuyện không giải quyết được nên mời mình hỗ trợ.
“Sở dĩ tôi giữ lại mạng hắn chính là để cho cậu có cơ hội trả thù, tôi muốn đích thân cậu trả lại cho hắn những gì hắn đã gây ra với cậu, tôi muốn cậu thành lập công ty của riêng mình, để cậu dựa vào bản lĩnh của mình, khiến Chu Hầu chẳng còn cái gì”.
Lưu Minh mặt đầy nghiêm túc nói.
“Anh Minh, tôi…”
Lúc này Thạch Thái Nhiên mới hiểu rõ ý của Lưu Minh, trong lòng đau xót, không nhịn được lau nước mắt.
“Còn nữa, cậu không cần lo lắng tình hình ở chỗ chú Thạch và thím, tôi đã bảo lão Lâm giúp đỡ chăm sóc họ rồi, hơn nữa có thời gian tôi cũng sẽ giúp họ đi châm cứu, tin rằng họ sẽ có thể giống như người bình thường nhanh thôi”.
Lưu Minh vỗ vai Thạch Thái Nhiên.
“Anh Minh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng đâu”.
Thạch Thái Nhiên gật đầu đầy cố gắng.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu còn phải đi báo cáo trình diện đấy”.
Lưu Minh bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
Thạch Thái Nhiên cũng không ở lại lâu, anh ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.
“Thạch Đầu, nhận lấy!”
Đột nhiên, hình như Lưu Minh ném thứ gì đó qua, Thạch Thái Nhiên nhanh tay nhanh mắt nhận đồ vào tay.
“Anh Minh, xe này…”
“Cậu cứ lái đi, dù sao tập đoàn Thiên Nam cách thành phố Nam cũng xa, hơn nữa cậu tan làm đi đến bệnh viện cũng thuận tiện hơn chút!”
Nói xong, Lưu Minh liền đóng cửa.
“Anh Minh, vậy anh thì sao, bây giờ không có xe, ra ngoài rất bất tiện!”
“Nhà cậu không phải có chiếc xe đạp hai tám kiểu cũ sao? Ngày mai cậu mang qua để ở cửa nhà cho tôi!”
“Đúng rồi, anh Minh, thẻ này cho anh!”
Thạch Đầu vỗ đùi, lúc này mới nhớ ra tiền thắng được ở sòng bạc còn chưa đưa cho Lưu Minh.
“Thẻ kia cậu cầm đi, giúp chú thím trả xong tiền viện phí, còn thừa thì coi như là tiền vốn bước đầu gây dựng sự nghiệp, hết tiền lại nói với tôi!”
Nói xong, Lưu Minh đóng cửa lớn lại.
Ban đêm trong hẻm nhỏ có chút tối, thỉnh thoảng có làn gió đêm thổi qua hơi lạnh.
Nhưng Thạch Đầu lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cuộc đời u tối của anh ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng.
Mấy chục năm sau, thời điểm anh ta nắm giữ một phe đế quốc thương mại, anh ta vẫn không quên được ban đêm trong hẻm nhỏ này.
Giữa vân thủy, biệt thự nhà họ Mạc.
Mạc Liên Y vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của cô bạn thân.
“Nương nương, phượng bay đến đâu rồi? Có cần tớ tiến cử một khách sạn tình nhân cho cậu không!”
Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến giọng nói mềm mại của Lý Văn Dao.
“Đồ ngốc này, cậu nói bậy gì thế, tớ chỉ đưa anh ta về nhà thôi, vừa gặp mấy lần đã thuê phòng, cậu cho rằng tớ là cái loại phụ nữ không biết xấu hổ thế sao?”
Mạc Liên Y vừa nói vừa ợ một tiếng.
“Hình như ăn hơi nhiều rồi!”
Mạc Liên Y lẩm bẩm.
“Được lắm nương nương, cậu lại gạt tớ rồi, lén lút đi ăn đồ ngon với tên nhà quê kia, cậu quá không trượng nghĩa rồi, đây là thấy sắc quên nghĩa điển hình đó nha!”
“Nào có ăn cái gì ngon, chỉ là ăn chút mì ở nhà Lưu Minh mà thôi!”
“Xì, ai tin? Một chút mì có thể khiến cậu ăn no căng! Nói đi, tình hình chiến trận hôm nay thế nào?”
“Cũng được, thật ra tên nhãi kia không tồi đâu!”
Mạc Liên Y nói mập mờ không rõ, càng ở chung một chỗ với Lưu Minh, cô ta càng càng thấy con người này cũng không tệ lắm.
Anh là kiểu người vì bạn bè chuyện gì cũng làm được.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mãi mới cúp điện thoại.
Mạc Thiên Nam giả bộ đọc sách, thật ra thì toàn bộ tinh lực đều tập trung vào lời nói của con gái, không ngờ con gái và Lưu Minh đã ăn cùng nhau, xem ra hai người tiến triển không tệ, ông ta không nhịn được gật đầu hài lòng.
“Con gái, con về rồi?”
Mạc Thiên Nam đặt sách xuống, cưng chiều nhìn con gái của mình.
“Muộn như vậy rồi thì đừng đọc sách, không tốt cho mắt bố đâu!”
Mạc Liên Y cởi giày đi đến bên ghế sofa, cô ta cất sách đi.
Con gái nhà mình ngày càng hiểu chuyện, lại còn biết quan tâm đến mình nữa chứ!
Trong lòng Mạc Thiên Nam quả thật vui như nở hoa, xem ra Lưu Minh làm con gái mình thay đổi cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi, Liên Y, sắp tới mời Lưu Minh đến nhà ăn cơm đi, người ta chữa khỏi bệnh cho con, chúng ta vẫn chưa có cơ hội cảm ơn người ta!”
Mạc Thiên Nam nói.
“Vâng, chờ mai có thời gian, con hỏi anh ta lúc nào rảnh!”
Mạc Liên Y gật đầu.
...
Lưu Minh nằm trên giường đất, anh nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Bây giờ chuyện của Thạch Đầu xem như đã giải quyết xong.
Còn lại chính là vấn đề kiếm tiền, sau này kinh doanh nhất định phải có vốn, chờ đến ngày mai, mình phải mặt dày nhờ Lý Giai và cả lão Lâm hỏi thăm một chút xem gần đây có công việc kinh doanh gì có thể làm không.
Chỉ là kế hoạch lại có thay đổi không theo kịp.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Minh vừa thức dậy thì nhận được điện thoại cảu nữ cảnh sát.
“Lưu Minh, câu lạc bộ Đương Vị, anh mau qua đây sớm một chút!”
Nữ cảnh sát cực kỳ không khách khí nói địa chỉ cho Lưu Minh, sau đó liền cúp điện thoại.
Thật ra thì ngày hôm qua khi nữ cảnh sát uy hiếp mình, anh cũng biết cô nhóc này nhất định là muốn cầu cạnh mình đây mà.
Chỉ có điều Lưu Minh không ngờ đến, câu lạc bộ nữ cảnh sát nói và Nhâm Tử Huyên nói lại là một cái tên.
Chẳng trách nữ cảnh sát ở trên xe muốn ra như vậy, hóa ra là có chuyện không giải quyết được nên mời mình hỗ trợ.