Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Giúp người khác thành công?
“Chuyện này…”
Thư ký Vương trên bục đột nhiên không thể quyết định.
Ông ta không thể quyết định một chuyện lớn như thế.
Chỉ có thể nhìn Chu Minh Hạo ở bên dưới.
Chu Minh Hạo nhíu mày, ông ta cũng lần đầu tiên gặp trường hợp này.
Nếu là trước đây, ông ta chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ…
Ông ta nghĩ ngợi một lúc, liếc nhìn Sở Bắc.
“Như thế cũng tốt, tiết kiệm được thời gian”.
Vẻ mặt Sở Bắc không hề dao động, anh khẽ gật đầu.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám quyết định, đưa mắt ra hiệu cho thư ký Vương.
“Được, cứ làm theo cậu chủ Dương nói”.
Thư ký Vương đồng ý, giọng nói không khỏi nặng nề thêm mấy phần.
“Vài dự án khác đều là phát triển đô thị, bất động sản, đất nền, tổng là sáu mươi hai tỷ năm trăm triệu”.
“Nếu đã muốn đấu thầu trọn gói thì tính tổng là sáu mươi tỷ”.
Thư ký Vương vung tay lên, mọi người bên dưới chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Làm tròn số là đã nuốt mất hai tỷ rưỡi rồi.
Hầu hết mọi người sống trên đời, chỉ sợ đến cuối đời cũng không thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Cả phòng lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
Sáu mươi tỷ!
Cái giá trên trời như thế không phải là thứ mà người bình thường gánh nổi.
Dù là Lý Hải Đông cũng không thể.
“Quả nhiên thư ký Vương rất thẳng thắn, nếu đã thế thì tôi sẽ chi ra sáu mươi tỷ”.
Dương Xuyên bình thản cười, một chốc đã thêm vào hai tỷ rưỡi.
Hắn ta vừa đắc ý ngồi tựa nửa người vào ghế, vừa khiêu khích nhìn Chu Minh Hạo và Sở Bắc.
Tôi muốn xem thử lần này ai dám giành với tôi.
Mọi người đều cúi đầu xuống, chỉ đành ngước nhìn con số này.
Dù là mấy ông lớn như Lưu Đông Hải và Lưu Tông Tín cũng hơi không theo kịp.
Mặc dù tài sản của họ không chỉ là con số này, nhưng chi ra nhiều tiền mặt như thế là không thực tế.
Cả căn phòng cũng chỉ có Sở Bắc và Thanh Phong không chỉ không ngạc nhiên, sợ hãi mà vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi.
Ngón tay Sở Bắc khẽ gõ lên bàn, đột nhiên dừng lại.
Thanh Phong nhếch môi, sau đó giơ bảng trong tay lên.
“Thú vị, tập đoàn Bắc Dã đồng ý đưa giá bảy mươi tỷ”.
…
Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
Quả nhiên tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính dồi dào.
Vừa giơ bảng đã là bảy mươi tỷ.
Lạc Tuyết bên cạnh gần như đã mất cảm giác.
Bảy mươi tỷ, chỉ sợ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi nhỉ?
Vẻ mặt Dương Xuyên hơi cứng lại, không được tự nhiên lắm.
Hắn ta không hiểu biết gì nhiều về tập đoàn Bắc Dã.
“Bảy mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên dự tính thêm một tỷ muốn xem giới hạn của Thanh Phong.
Dù tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính mạnh đến đâu, nhưng vừa xây dựng công ty tại Tân Hải mà còn có thể chi ra nhiều tiền như thế sao?
“Bảy mươi lăm tỷ”.
Không ngờ Thanh Phong chỉ bình thản tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ung dung.
Như thể số tiền lớn như thế chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Hắn ta có thể hét giá bảy mươi tỷ.
Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu giới hạn của Thanh Phong.
“Bảy mươi lăm tỷ một trăm triệu”.
Dương Xuyên cắn răng, lần này chỉ thêm một trăm triệu.
Nhưng dù là thế, con số này cũng đã đến mức khổng lồ rồi.
“Mới có một chút tiền, cậu chủ Dương đã sắp không lên nổi nữa à?”
Thanh Phong bình thản cười, lời nói của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ, thầm cảm thấy dở khóc dở cười.
Một chút tiền như thế? Anh xem tiền là từ trên trời rơi xuống à?
Mí mắt Dương Xuyên khẽ run lên, nếu không phải để ý đến thân phận của Thanh Phong thì hắn ta đã mắng cho một trận rồi.
“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, dù thêm một đồng thì tôi cũng đúng theo quy tắc”.
Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Thanh Phong mới nói được một câu.
Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ta Dương Xuyên đã sợ rồi.
Hắn ta đã bị Thanh Phong chèn ép về mặt khí thế.
Sở Bắc khẽ cười rồi lắc đầu, nhấp một hớp nước trà.
Lạc Tuyết bên cạnh không thể không bái phục tố chất tâm lý của anh.
Đây là cuộc tranh giành mấy mươi tỷ, dù chỉ là xem thôi cũng không khỏi khiến người ta tim đập bình bịch.
“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, nói hay lắm”.
Thanh Phong gật đầu: “Đã thế thì tôi làm tròn số”.
“Vậy thì… tám mươi tỷ đi”.
…
Cả sảnh lớn đều rơi vào yên tĩnh.
Sau đó mọi người đều hơi dở khóc dở cười.
Dù là Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông ngồi ở hàng trước đầu cũng giật khóe môi.
Một phát đã thêm vào bốn tỷ chín?
Cậu làm tròn là làm tròn thế à?
Quả nhiên có tiền thì có thể muốn làm gì cũng được.
Còn Dương Xuyên suýt nữa đã tức sôi máu.
Mẹ kiếp!
Đây rõ ràng là cố ý phá hắn ta mà?
Có người nâng giá như anh sao?
Nhưng Thanh Phong vẫn bình tĩnh như trước, khẽ cười nhìn Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, thế nào?”
“Tiếp tục ra giá, dù một đồng cũng được”.
Đệch…
Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, suýt nữa ngất tại chỗ.
Thêm một đồng? Vừa rồi hắn ta nói bừa thế cũng chỉ là vì thể diện.
Nếu làm thế thật thì nhà họ Dương còn không bị người ta cười chết mất à?
Nhưng bây giờ nếu không tăng giá, thế chẳng phải nói Dương Xuyên sợ rồi à?
“Tám mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên nghiến răng mới vừa nói được bốn chữ đã bị người bên cạnh ngắt lời”.
“Cậu chủ, suy xét cẩn thận”.
Nhìn sắc mặt khó coi của cấp dưới, Dương Xuyên sầm mặt, ý nghĩ muốn chết cũng đã có.
Tiền vốn mà gia tộc đưa cho hắn ta chỉ có tám mươi tỷ.
Dù hắn ta có tăng thêm thì chắc chắn Thanh Phong cũng sẽ không buông.
Đến lúc đó người mất mặt vẫn là hắn ta.
Hơn nữa ngộ nhỡ Thanh Phong đang âm mưu hại hắn ta, nâng giá lên rồi lại không lấy nữa.
Hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế để bù vào?
Giành được dự án nhưng không có tiền, đây là điều đại kị.
Chết tiệt!
Vẻ mặt Dương Xuyên bỗng chốc biến thành màu gan lợn.
Lẽ nào phí công đến thế mà lại không có tác dụng gì?
Hắn ta không cam lòng.
“Anh Thanh Phong ra giá tám mươi tỷ, còn ai thêm nữa không?”
Thư ký Vương hít sâu một hơi, nói thì nói thế nhưng lại nhìn Dương Xuyên.
Dù sao ngoài Dương Xuyên, còn ai có can đảm này nữa.
Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
Sắc mặt Dương Xuyên lúc xanh lúc đỏ.
Cuối cùng vẫn nghiến chặt răng.
“Nếu tập đoàn Bắc Dã đã muốn thì tôi giúp người khác thành công vậy”.
Nói thế nhưng Dương Xuyên lại tức không thôi.
Trước không nói tức đến mức này, bây giờ trở về tay không mà vẫn không bị người của gia tộc mắng được sao?
“Ha ha, nếu cậu chủ Dương đã nhường như thế thì tôi không khách sáo”.
Thanh Phong khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ sâu xa.
“Ok, tất cả những dự án này đều do anh Thanh Phong giành được”.
Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn bỗng chốc vang lên từng tiếng ngạc nhiên.
Tám mươi tỷ!
Dự án lớn như thế, chẳng phải sau này cả giới kinh doanh của Tân Hải đều do tập đoàn Bắc Dã quyết định sao?
Mọi người đều cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng cũng như thể đến một nơi khác.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Sau này tập đoàn Bắc Dã chính là đầu tàu của Tân Hải rồi, mong quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn mới phải”.
“Cậu Thanh Phong, sau này nếu có gì cần, tôi chắc chắn sẽ giúp”.
Lý Hải Đông và Lưu Tông Tín nhanh chóng làm thân.
Lời thì nói với Thanh Phong nhưng lại nhìn Sở Bắc.
Tóm lại không thể đắc ý với hai vị này.
Thư ký Vương trên bục đột nhiên không thể quyết định.
Ông ta không thể quyết định một chuyện lớn như thế.
Chỉ có thể nhìn Chu Minh Hạo ở bên dưới.
Chu Minh Hạo nhíu mày, ông ta cũng lần đầu tiên gặp trường hợp này.
Nếu là trước đây, ông ta chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ…
Ông ta nghĩ ngợi một lúc, liếc nhìn Sở Bắc.
“Như thế cũng tốt, tiết kiệm được thời gian”.
Vẻ mặt Sở Bắc không hề dao động, anh khẽ gật đầu.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám quyết định, đưa mắt ra hiệu cho thư ký Vương.
“Được, cứ làm theo cậu chủ Dương nói”.
Thư ký Vương đồng ý, giọng nói không khỏi nặng nề thêm mấy phần.
“Vài dự án khác đều là phát triển đô thị, bất động sản, đất nền, tổng là sáu mươi hai tỷ năm trăm triệu”.
“Nếu đã muốn đấu thầu trọn gói thì tính tổng là sáu mươi tỷ”.
Thư ký Vương vung tay lên, mọi người bên dưới chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Làm tròn số là đã nuốt mất hai tỷ rưỡi rồi.
Hầu hết mọi người sống trên đời, chỉ sợ đến cuối đời cũng không thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Cả phòng lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
Sáu mươi tỷ!
Cái giá trên trời như thế không phải là thứ mà người bình thường gánh nổi.
Dù là Lý Hải Đông cũng không thể.
“Quả nhiên thư ký Vương rất thẳng thắn, nếu đã thế thì tôi sẽ chi ra sáu mươi tỷ”.
Dương Xuyên bình thản cười, một chốc đã thêm vào hai tỷ rưỡi.
Hắn ta vừa đắc ý ngồi tựa nửa người vào ghế, vừa khiêu khích nhìn Chu Minh Hạo và Sở Bắc.
Tôi muốn xem thử lần này ai dám giành với tôi.
Mọi người đều cúi đầu xuống, chỉ đành ngước nhìn con số này.
Dù là mấy ông lớn như Lưu Đông Hải và Lưu Tông Tín cũng hơi không theo kịp.
Mặc dù tài sản của họ không chỉ là con số này, nhưng chi ra nhiều tiền mặt như thế là không thực tế.
Cả căn phòng cũng chỉ có Sở Bắc và Thanh Phong không chỉ không ngạc nhiên, sợ hãi mà vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi.
Ngón tay Sở Bắc khẽ gõ lên bàn, đột nhiên dừng lại.
Thanh Phong nhếch môi, sau đó giơ bảng trong tay lên.
“Thú vị, tập đoàn Bắc Dã đồng ý đưa giá bảy mươi tỷ”.
…
Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
Quả nhiên tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính dồi dào.
Vừa giơ bảng đã là bảy mươi tỷ.
Lạc Tuyết bên cạnh gần như đã mất cảm giác.
Bảy mươi tỷ, chỉ sợ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi nhỉ?
Vẻ mặt Dương Xuyên hơi cứng lại, không được tự nhiên lắm.
Hắn ta không hiểu biết gì nhiều về tập đoàn Bắc Dã.
“Bảy mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên dự tính thêm một tỷ muốn xem giới hạn của Thanh Phong.
Dù tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính mạnh đến đâu, nhưng vừa xây dựng công ty tại Tân Hải mà còn có thể chi ra nhiều tiền như thế sao?
“Bảy mươi lăm tỷ”.
Không ngờ Thanh Phong chỉ bình thản tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ung dung.
Như thể số tiền lớn như thế chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Hắn ta có thể hét giá bảy mươi tỷ.
Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu giới hạn của Thanh Phong.
“Bảy mươi lăm tỷ một trăm triệu”.
Dương Xuyên cắn răng, lần này chỉ thêm một trăm triệu.
Nhưng dù là thế, con số này cũng đã đến mức khổng lồ rồi.
“Mới có một chút tiền, cậu chủ Dương đã sắp không lên nổi nữa à?”
Thanh Phong bình thản cười, lời nói của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ, thầm cảm thấy dở khóc dở cười.
Một chút tiền như thế? Anh xem tiền là từ trên trời rơi xuống à?
Mí mắt Dương Xuyên khẽ run lên, nếu không phải để ý đến thân phận của Thanh Phong thì hắn ta đã mắng cho một trận rồi.
“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, dù thêm một đồng thì tôi cũng đúng theo quy tắc”.
Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Thanh Phong mới nói được một câu.
Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ta Dương Xuyên đã sợ rồi.
Hắn ta đã bị Thanh Phong chèn ép về mặt khí thế.
Sở Bắc khẽ cười rồi lắc đầu, nhấp một hớp nước trà.
Lạc Tuyết bên cạnh không thể không bái phục tố chất tâm lý của anh.
Đây là cuộc tranh giành mấy mươi tỷ, dù chỉ là xem thôi cũng không khỏi khiến người ta tim đập bình bịch.
“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, nói hay lắm”.
Thanh Phong gật đầu: “Đã thế thì tôi làm tròn số”.
“Vậy thì… tám mươi tỷ đi”.
…
Cả sảnh lớn đều rơi vào yên tĩnh.
Sau đó mọi người đều hơi dở khóc dở cười.
Dù là Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông ngồi ở hàng trước đầu cũng giật khóe môi.
Một phát đã thêm vào bốn tỷ chín?
Cậu làm tròn là làm tròn thế à?
Quả nhiên có tiền thì có thể muốn làm gì cũng được.
Còn Dương Xuyên suýt nữa đã tức sôi máu.
Mẹ kiếp!
Đây rõ ràng là cố ý phá hắn ta mà?
Có người nâng giá như anh sao?
Nhưng Thanh Phong vẫn bình tĩnh như trước, khẽ cười nhìn Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, thế nào?”
“Tiếp tục ra giá, dù một đồng cũng được”.
Đệch…
Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, suýt nữa ngất tại chỗ.
Thêm một đồng? Vừa rồi hắn ta nói bừa thế cũng chỉ là vì thể diện.
Nếu làm thế thật thì nhà họ Dương còn không bị người ta cười chết mất à?
Nhưng bây giờ nếu không tăng giá, thế chẳng phải nói Dương Xuyên sợ rồi à?
“Tám mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên nghiến răng mới vừa nói được bốn chữ đã bị người bên cạnh ngắt lời”.
“Cậu chủ, suy xét cẩn thận”.
Nhìn sắc mặt khó coi của cấp dưới, Dương Xuyên sầm mặt, ý nghĩ muốn chết cũng đã có.
Tiền vốn mà gia tộc đưa cho hắn ta chỉ có tám mươi tỷ.
Dù hắn ta có tăng thêm thì chắc chắn Thanh Phong cũng sẽ không buông.
Đến lúc đó người mất mặt vẫn là hắn ta.
Hơn nữa ngộ nhỡ Thanh Phong đang âm mưu hại hắn ta, nâng giá lên rồi lại không lấy nữa.
Hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế để bù vào?
Giành được dự án nhưng không có tiền, đây là điều đại kị.
Chết tiệt!
Vẻ mặt Dương Xuyên bỗng chốc biến thành màu gan lợn.
Lẽ nào phí công đến thế mà lại không có tác dụng gì?
Hắn ta không cam lòng.
“Anh Thanh Phong ra giá tám mươi tỷ, còn ai thêm nữa không?”
Thư ký Vương hít sâu một hơi, nói thì nói thế nhưng lại nhìn Dương Xuyên.
Dù sao ngoài Dương Xuyên, còn ai có can đảm này nữa.
Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
Sắc mặt Dương Xuyên lúc xanh lúc đỏ.
Cuối cùng vẫn nghiến chặt răng.
“Nếu tập đoàn Bắc Dã đã muốn thì tôi giúp người khác thành công vậy”.
Nói thế nhưng Dương Xuyên lại tức không thôi.
Trước không nói tức đến mức này, bây giờ trở về tay không mà vẫn không bị người của gia tộc mắng được sao?
“Ha ha, nếu cậu chủ Dương đã nhường như thế thì tôi không khách sáo”.
Thanh Phong khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ sâu xa.
“Ok, tất cả những dự án này đều do anh Thanh Phong giành được”.
Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn bỗng chốc vang lên từng tiếng ngạc nhiên.
Tám mươi tỷ!
Dự án lớn như thế, chẳng phải sau này cả giới kinh doanh của Tân Hải đều do tập đoàn Bắc Dã quyết định sao?
Mọi người đều cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng cũng như thể đến một nơi khác.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Sau này tập đoàn Bắc Dã chính là đầu tàu của Tân Hải rồi, mong quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn mới phải”.
“Cậu Thanh Phong, sau này nếu có gì cần, tôi chắc chắn sẽ giúp”.
Lý Hải Đông và Lưu Tông Tín nhanh chóng làm thân.
Lời thì nói với Thanh Phong nhưng lại nhìn Sở Bắc.
Tóm lại không thể đắc ý với hai vị này.
Bình luận facebook