Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-29
Chương 26: Đại nghịch bất đạo
Lạc Viễn Hà bình thản giơ tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thêm Sở Bắc lấy một cái.
“Ừm, lời của chú Lạc nói cũng có lý!”
Lý Nham đồng tình, lên tiếng phụ họa.
“Họ Sở, thế này nhé, thứ nhất chưa đăng kí kết hôn với Lạc Tuyết, thứ hai bọn họ cũng chưa từng tổ chức tiệc cưới, đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lạc!”
“Nhà họ Lạc để anh ăn không ngồi rồi năm năm, là đã tận tình tận nghĩa rồi! Cho dù có đuổi anh ra ngoài, để tự sinh tự diệt, cũng không phải là không thể!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Đối phó với loại người này thì không thể mềm lòng! Nếu như trong gia tộc có người nào không nỡ thì cùng với anh ta cút ra khỏi nhà họ Lạc luôn đi!”
Mặc dù Lạc Mai không chỉ đích danh, nhưng rất rõ ràng, ả ta đang nói mỉa Lạc Tuyết.
Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, cho dù là Chu Cầm, sắc mặt cũng rất khó coi.
Nếu chuyện này không được xử lý tốt, để liên đới đến bọn họ, tất cả đều sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Sở Bắc đáng chết, đúng là một tên xui xẻo!
Ánh mắt Lạc Vinh Quang sắc bén quét về phía Sở Bắc.
“Sở Bắc, cậu còn gì để nói? Nếu không thì cút đi! Giữa hai chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Tận tình tận nghĩa, ha!”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu mỉa mai.
“Tôi đối với ông quả thực là đã tận tình tận nghĩa, nhưng ông đối với tôi, chỉ sợ là tình không tận, nghĩa không hoàn toàn thôi!”
“Mày nói cái gì?”
Lạc Vinh Quang nheo mắt, mang theo sát khí nhàn nhạt.
“Sở Bắc, chẳng lẽ cậu không phục sao?”
Sở Bắc không trả lời, gõ nhẹ gậy trúc, bảo vệ Lạc Tuyết phía sau.
Đồng thời, anh nở một nụ cười trấn an cô.
“Tôi ở nhà họ Lạc chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình mà thôi!”
“Còn về chuyện năm năm qua ông lừa gạt tôi, tôi có thể bỏ qua không trách cứ, nước giếng không phạm nước sông!”
“Nhưng nếu mấy người muốn ép, vậy thì Sở tôi không thể không đòi một tiếng công bằng rồi”.
Từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều nhìn về phía trước, từng câu từng chữ đều rất bình thường VÀ giản đơn.
Nhưng cho dù là như vậy, nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác chân thật đáng tin.
“Sở Bắc, cậu… đang uy hiếp tôi sao?”
Lạc Vinh Quang đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám lộ ra nội tâm ông ta đang phẫn nộ.
“Sở Bắc, anh bớt nói vài câu đi!”
Sắc mặt Lạc Tuyết khó coi, nhỏ tiếng nhắc nhở.
Đúng là đã chọc giận đám người này rồi, nhưng chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
“Xì, một tên mù thối tha mà cũng dám nói lời ngông cuồng như thế? Đúng là nực cười”.
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Bắc càng thêm phần khó chịu.
“Còn con điếm nhà cô, cô rốt cuộc mang họ Lạc hay họ Sở? Một mực bênh vực bảo vệ thằng mù thối tha này, đúng là khiến nhà họ Lạc tôi mất hết mặt mũi mà”.
Lạc Mai vênh váo tự đắc, chỉ cần có cơ hội liền sẽ châm chọc khiêu khích Lạc Tuyết.
Song, ả ta vừa dứt lời, Sở Bắc đột nhiên quay người lại.
Ánh mắt trống rỗng dừng trên người Lạc Mai.
Một cơn ớn lạnh ập đến khiến ả ta không khỏi rùng mình.
“Cô… có thể thử xem!”
Chỉ vỏn vẹn năm từ mà lại tựa như đến từ địa ngục.
Toàn thân Lạc Mai khẽ run cầm cập, ngồi phệt xuống đất.
Vừa rồi, ả ta như nhìn thấy vực thẳm qua cặp kính râm của Sở Bắc.
Chỉ nhìn một cái đã khiến ả ta sởn cả da gà.
Hai mắt trợn to, cả người đờ đẫn giống như kẻ ngốc vậy.
“Tiểu Mai? Em sao thế?”
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến Lý Nham bị dọa giật mình.
Sở Bắc này hình như cũng đâu có làm gì, nhìn một cái đã khiến em sợ đến ngã ra đất rồi sao?
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí còn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng mơ hồ.
Cô đứng phía sau Sở Bắc, nhưng cũng hoàn toàn không biết Sở Bắc rốt cuộc đã làm gì.
“Sở Bắc, cậu đã làm gì con gái tôi?”
Lạc Viễn Hà trừng mắt nhìn Sở Bắc.
Sắc mặt Lạc Vinh Quang u ám, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở mặt.
Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng ngoại trừ Sở Bắc ra thì còn ai có thể động tay động chân chứ?
“Hừ, Sở Bắc, cậu đúng là càng lúc càng hỗn xược! Nếu đã như vậy, cộng thêm chuyện của ngày hôm qua, nợ cũ nợ mới, chúng ta tính luôn một lượt!”
Lạc Vinh Quang lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Sở Bắc, mày… mày… tao… tao…”
Mà lúc này, Lạc Mai cũng đã hoàn hồn lại.
Chỉ là không biết có phải kinh hãi quá độ không, cứ ngây ngốc nhìn Sở Bắc, nửa ngày nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.
Thấy vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại, sắc mặt phờ phạc mang theo tia tuyệt vọng.
Cho dù không nói gì, Sở Bắc cũng đã trở thành cái gai trong mắt của cả gia tộc, cái gai trong thịt.
Bị đuổi đi, chỉ là vấn đề thời gian.
Lạc Tuyết càng không ngốc, đợi sau khi giải quyết xong Sở Bắc, tiếp theo sẽ đến lượt mình rồi.
Cuối cùng cô không thể thoát khỏi số phận bị thao túng.
Không chỉ vậy, trải qua chuyện của ngày hôm qua, nhà họ La nhất định sẽ khiến mọi chuyện trầm trọng thêm.
Thậm chí, cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống bi thảm sau khi gả vào nhà họ La!
“Sở Bắc, tôi cho cậu một chút thể diện, cậu tự mình cút khỏi đây đi!”
Khuôn mặt của Lạc Vinh Quang nặng đến mức dường như có thể nhỏ ra giọt nước.
Ánh mắt đang nhìn Sở Bắc giống như nhìn một tên ăn mày.
“Nếu không, nửa đời sau, cậu chuẩn bị lên đường lớn để xin ăn đi!”
Một câu nói quả quyết kết án tử hình cho Sở Bắc.
Lạc Tuyết cười thảm thương một tiếng, đang định thuyết phục Sở Bắc rời đi.
Lại nghe thấy Sở Bắc khẽ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo sự giễu cợt và khinh thường.
“Đuổi tôi đi?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, cây trúc trong tay khẽ rơi xuống nền gạch.
“Mấy người, vẫn chưa đủ tư cách!”
Uỳnh!
Gậy trúc vừa rơi xuống đất, toàn bộ ngôi nhà cổ dường như rung chuyển.
Một luồng khí thế ác liệt lấy Sở Bắc làm trung tâm lan ra tứ phía, quét sạch nơi này!
Đùng đùng đùng!
Bất luận là Lạc Vinh Quang ở phía trước, hay là Lạc Viễn Hà và đám người Lý Nham ở phía sau ông ta đều lần lượt lùi lại mấy bước.
Người nào người nấy đều trố mắt, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn quái vật.
“Cậu… cậu, sao lại thế này?”
Lạc Vinh Quang kinh ngạc đến ngây người, chỉ tùy tiện vung gậy trúc một cái liền có thể đẩy lui nhiều người như vậy.
Đây phải là sức mạnh lớn mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng lẽ Sở Bắc này thật sự không phải là người phàm sao?
Mà cả nơi này chỉ có một mình Lạc Tuyết là không bị ảnh hưởng.
Lúc này, cô ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Bắc làm việc thì chưa tới phiên mấy người chỉ tay năm ngón ra lệnh đâu!”
Giọng điệu của Sở Bắc nhàn nhạt, nhưng mỗi một chữ đều tựa như sấm, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Số phận của Tiểu Tuyết cũng nên do chính cô ấy lựa chọn!”
“Các vị cứ gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ, coi Sở mỗ không tồn tại sao?”
Dứt lời, không gian xung quanh lập tức im ắng!
Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, không biết vì sao, chẳng ai dám nói gì.
Rõ ràng Sở Bắc chỉ là một tên mù tay trói gà không chặt, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác giống đang ở cùng với Sát Thần vậy!
Bầu không khí nhất thời có chút cổ quái.
Người nhà họ Lạc mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai dám nói câu nào.
Ngay cả Lạc Mai cũng hiếm khi ngậm miệng lại.
Một lúc sau, Lý Nham cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn ta nghiến răng, nhìn chằm chằm Sở Bắc.
“Sở Bắc, nhìn bộ dạng này của mày, chẳng lẽ còn muốn chờ tao động tay sao? Mày là cái đồ đại nghịch bất đạo!”
“Chuyện của ngày hôm qua, suy cho cùng cũng là do mày tự chuốc lấy”.
“Mày không chỉ cướp dâu tại chỗ, còn đánh cậu La thành thái giám, chuyện này nếu như không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, làm sao khiến lửa giận của nhà họ La lắng xuống?”
“Nếu mày là đàn ông thì hãy tự mình giải quyết đi”.
Chương 27: Thích quỳ thì quỳ đi
Ánh mắt Lý Nham sáng quắc, lớn tiếng chất vấn.
Mọi tội lỗi hôm qua đều đẩy cho Sở Bắc.
“Nhà họ La?
Sở Bắc cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Nếu không phải anh nhân từ thì nhà họ La đã bị tiêu diệt rồi.
Thế mà còn có gan đến gây chuyện sao?
“Mày cười cái gì?”
Vẻ mặt Lý Nham u ám, Sở Bắc hành động như vậy, chắc chắn là đang khiêu khích hắn ta!
“Chuyện này, không liên quan đến anh, cút!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Sở Bắc, mày phát điên gì vậy, cậu Lý là bạn trai của Tiểu Mai, đương nhiên cũng xem như là một nửa người nhà họ Lạc rồi!”
Lạc Viễn Hà bĩu môi, không vui nói.
“Không sai!”. Lúc này, Lạc Mai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Người nên cút đi là mày, tao cũng không muốn nhìn thấy mày nữa! Mau cút khỏi nhà tao!”
Thoáng chốc, Sở Bắc lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Lạc Vinh Quang tiến lên một bước, vung tay phải, lúc này trong đại đường mới yên tĩnh.
“Sở Bắc, đừng nói tao không cho mày cơ hội, đúng như cậu Lý nói, tai họa do mày tự gây ra thì tự giải quyết đi!”
Lạc Vinh Quang nhìn Sở Bắc, không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
“Tao cho mày thời gian hai ngày, chỉ cần mày có thể khiến nhà họ La nguôi giận, chuyện này sẽ không được nhắc lại nữa”.
Chuyện này…
Lạc Tuyết kinh ngạc, vẻ mặt lại khá lo lắng.
Hôm qua, nhà họ La bị cướp dâu ngay hiện trường, cậu chủ nhà họ La bị phế.
Thù lớn như vậy thật sự có thể dễ dàng nguôi ngoai sao?
Ông nội đây là đang muốn khiến Sở Bắc đi chết mà!
Mà mấy người Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đều cười lạnh.
Ông nội làm vậy đúng là cao tay!
Không chỉ đẩy trách nhiệm hết cho Sở Bắc, mà còn có thể mượn tay nhà họ La loại bỏ Sở bắc.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
“Đồ phế vật, đừng nói là mày không dám nhé?”
Lý Nham cười lạnh một tiếng: “Nếu mày sợ thì tao có thể giúp mày xử lý! Còn về điều kiện… cũng rất đơn giản!”
Lý Nham cười cợt, đột nhiên tiến lên một bước, dang rộng hai chân.
“Quỳ xuống, bò qua dưới này là được!”
Ha ha ha…
Lạc Mai lập tức bật cười, đắc ý nhìn Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà chỉ yên lặng nhìn, không có ý ngăn lại.
Chỉ Lạc Tuyết là bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhắm chặt lại.
Cho dù Sở Bắc có làm thế nào thì đó đều không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Không chừng mọi chuyện hôm qua chỉ là hồi quang phản chiếu vào thời khắc cuối cùng của vận mệnh mà thôi.
“Mày rất thích bắt người khác quỳ sao?”
Sở Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, có điều giọng điệu đã lạnh lùng hơn chút.
Nói xong thì anh cất bước, tới gần Lý Nham.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gậy trúc gõ xuống đất vang lên rất chói tai trong đại sảnh tĩnh lặng.
Thấy cảnh này, người nhà họ Lạc đều cười nhạo khinh thường.
Phế vật đúng là phế vật, có thể giữ được mạng đã là ban ơn cho rồi.
Lý Nham và Lạc Mai càng thêm đắc ý, nhất là Lạc Mai, hôm nay, chỉ cần Sở Bắc chui qua chân Lý Nham thì ả ta có thể rửa sạch tủi nhục.
“Nếu đã vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
Sở Bắc đứng lại, giọng điệu nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
Phù phù!
Tiếng đầu gối chạm đất kèm theo tiếng kêu rên đau đớn….
Nhưng người quỳ xuống không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham.
Tất cả mọi người đều ngây người, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay cả Lạc Mai cũng há hốc mồm.
Bởi vì, ngay cả ả ta cũng không nhìn rõ, Lý Nham quỳ xuống thế nào.
“Thích quỳ như vậy thì mày quỳ đi!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc bên trong.
“Mày mày, đáng chết, mày làm gì với tao rồi?”
Lý Nham trợn tròn mắt, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Vừa nãy, hắn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi khi phản ứng lại thì đã quỳ dưới đất rồi, mà chuyện quan trọng hơn là hắn ta lại không thể đứng dậy được nữa.
Trên vai tựa như bị núi đè vậy!
Không lâu sau, hai đầu gối đã đỏ ửng giống như cắm rễ dưới đất, không thể động đậy được.
“Mày mày mày, Sở Bắc, rốt cuộc mày đã làm gì?”
Lạc Mai sợ hãi trừng lớn đôi mắt, chân bước lùi về sau.
Ánh mắt ả ta nhìn Sở Bắc như nhìn quái vật vậy.
Những người nhà họ Lạc khác cũng há hốc mồm, vẻ mặt không tin nối.
Lạc Tuyết nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng Sở Bắc đã quỳ xuống, trong lòng thoáng chốc vô cùng tuyệt vọng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện có chuyện không đúng.
Khi mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh này toàn thân chấn động.
“Đây, chỉ là trừng phạt!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm: “Còn có lần sau nữa thì nhà họ Lý sẽ bị diệt cả tộc!”
Nói xong, anh đột nhiên quay người đi, “nhìn” Lạc Mai.
“Còn cô, suốt năm năm nay, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Mắt của tôi, tạm thời cứ gửi lại chỗ cô!”
Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.
Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?
Nói xong, anh lại quay đầu.
Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.
“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.
“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”
Ầm!
Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.
Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.
“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:
“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”
Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.
Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.
“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”
Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.
Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.
Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.
Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.
Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.
“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”
…
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”
Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.
“Ồ? Ông nói thử xem!”
Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.
La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”
“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.
“Ồ?”
Dương Xuyên ngồi thẳng người, khẽ nheo mắt đánh giá La Vạn Sơn.
“Ông sẽ không vì báo thù mà cố ý tìm đại một người ra để lừa tôi chứ?”
“Cậu Dương tuyệt đối đừng hiểu lầm, có cho tôi một trăm cái gan cũng không dám lừa cậu!”
La Vạn Sơn vội huơ tay, trong ánh mắt hoảng hốt chợt lóe lên tia sáng.
“Nghe nói, hôm qua con gái của Sở Bắc bỗng dưng phát bệnh nên cậu ta mới vội vàng chạy đến bệnh viện! Đường xá Tân Hải bị cưỡng chế ưu tiên là vì cậu ta phải đi qua!”
La Vạn Sơn vội giải thích nhưng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Xuyên.
“Ồ? Chuyện này cũng khá thú vị!”
Dương Xuyên lạnh nhạt cười, chỉ là vẻ mặt tươi cười lại ẩn hiện sự cay nghiệt.
Thấy hắn ta không còn do dự nữa, La Vạn Sơn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên ông ta không điều tra cụ thể.
Mấy lí do thoái thác này đã được chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
Chương 28: Mặt dây chuyền Thiên Long
“Cậu chủ Dương, chỉ cần cậu hạ lệnh một tiếng, tôi liền sẽ đi tóm cái tên Sở Bắc kia tới đây để tùy cậu xử lý!”
Giọng điệu La Vạn Sơn cung kính, ngay lập tức biểu thị lòng trung thành của mình.
Dương Xuyên híp mắt, không trả lời.
Một hồi lâu sau hắn ta mới đứng dây.
“Nhà họ Lạc? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tân Hải nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Mặc dù không biết tại sao Dương Xuyên lại hỏi như vậy, nhưng La Vạn Sơn vẫn đáp từng câu một.
“Năm năm trước, nhà họ Lạc cũng không biết từ đâu lại nhặt về được một đứa con rể phế vật, đính hôn với cô cả của nhà họ Lạc!”
“Nhưng đến hôm qua tôi mới biết, đứa con rể phế vật này chính là người đàn ông có quan hệ với cô hai của nhà họ Lạc năm năm trước”.
“Chuyện này thật thú vị!”
Dương Xuyên mỉm cười: “Con gái hắn ta hiện giờ đang ở đâu?”
La Vạn Sơn sửng sốt: “Vẫn đang ở bệnh viện thành phố!”
“Rất tốt!”
Nụ cười nơi khóe miệng Dương Xuyên trong chớp mắt trở nên rõ nét hơn.
“Ngày mai, đi mời con gái của hắn ta tới đây, còn về phần cái tên Sở Bắc gì đó, cậu đây có thể từ từ chơi với hắn ta!”
Hả?
La Vạn Sơn ngây người.
Ông ta thực sự không thể hiểu được rốt cuộc Dương Xuyên đang có ý đồ gì.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không…”
Đầu La Vạn Sơn lắc như đánh trống lắc.
“Bệnh viện thành phố có nội ứng của nhà họ La, cậu chủ Dương yên tâm, tuyệt đối không có sai sót”.
“Rất tốt! Nhớ kĩ, lịch sự một chút!”
Dương Xuyên vừa nói vừa đứng dậy, ung dung bước ra ngoài.
La Vạn Sơn đi theo phía sau, kính cẩn đưa tiễn.
Đích thân tiễn Dương Xuyên lên chiếc Maybach, ánh mắt La Vạn Sơn u ám, nhanh chóng rút điện thoại ra bấm một dãy số.
“Vương Hổ, liên hệ với Trương Khải, trong vòng ngày mai, nhất định phải đưa con gái của Lạc Tuyết đến cho tôi!”
“Không sai, chính là cái con gái ngoài giá thú của con điếm nhỏ kia! Chân tay nhanh nhẹn chút, nếu làm ổn thỏa, không thiếu phần của cậu đâu!”
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười nơi khóe môi La Vạn Sơn càng trở nên nham hiểm tàn ác.
“Sở Bắc, mày phế con trai của tao, tao cũng sẽ cho mày nếm thử mùi vị này!”
Mà ở đầu phía bên này, Dương Xuyên đang ngồi trong xe ô tô, mặt không cảm xúc, tay cũng đang bấm gọi điện thoại.
“Trong một tiếng, điều tra về một người tên là Sở Bắc, tôi muốn có tất cả các thông tin liên quan đến hắn ta!”
“Còn nữa, tạo cho tập đoàn của nhà họ Lạc ở Tân Hải một chút rắc rối!”
“Không cần huy động nhân lực, thăm dò thử là được!”
“Vâng, cậu chủ!”
Nhận được tiếng đáp từ đầu dây bên kia, Dương Xuyên lập tức cúp máy.
Hắn ta ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ trước đến giờ, hắn ta làm việc gì cũng luôn lên kế hoạch trước rồi mới hành động.
Xét cho cùng, hành động của Chu Minh Hạo ngày hôm qua quả thực có chút kỳ lạ.
Nếu Sở Bắc kia thực sự chỉ là một tên phế vật, Chu Minh Hạo làm sao có thể vì cái tên đó mà không cho hắn ta chút mặt mũi nào chứ?
Vậy nên, để cho nhà họ La thăm dò trước.
Nếu Sở Bắc thực sự chỉ là một tên mù bình thường, một kẻ trước giờ tính toán chi li như hắn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!
…
“Bố, mẹ, hai người cuối cùng cũng tới rồi! Tâm Nhi vẫn luôn rất ngoan ngoãn nha, không có khóc nhè nè!”
Sở Bắc và Lạc Tuyết vừa bước vào phòng bệnh, Lạc Vũ Tâm liền chạy tới lao vào trong vòng tay của Sở Bắc.
Cánh tay của Sở Bắc ôm chặt lấy cô bé, anh không nỡ buông ra.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tinh thần và thần sắc của Lạc Vũ Tâm đều chuyển biến tốt hơn.
Ít nhất, nhìn bên ngoài không thấy giống như đang bị bệnh.
“Tâm Nhi giỏi quá, bố có quà tặng con nè!”
Ôm con gái trong vòng tay, Sở Bắc mỉm cười dịu dàng, nói với vẻ thần bí.
“Thật không ạ? Tâm Nhi vẫn chưa từng nhận được món quà nào của bố đó!”
Cô bé Vũ Tâm mở đôi mắt to tròn ngấn nước, chớp chớp mắt nhìn Sở Bắc.
Dáng vẻ mũm mĩm hồng hào của con bé khiến người ta không nhịn được chỉ muốn véo một cái.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Sở Bắc mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của cô bé.
Tay phải anh lấy từ túi áo ngực ra một món đồ nhỏ, đó là một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền rất tinh xảo, có kích thước bằng hạt óc chó.
Tông màu hơi tối, cả mặt lẫn dây đều rất tối chìm.
Tựa như đồng thau chôn sâu trong lòng đất đã hàng vạn năm vậy.
Bình thường, mộc mạc lại thâm trầm, vừa dày vừa nặng!
Trên mặt dây chuyền nhỏ có chạm khắc một con rồng màu xanh trong tư thế đang chuẩn bị bay vút lên vạn dặm.
“Oa, dễ thương quá! Bố ơi, đây là cái gì vậy ạ?”
Cô bé nhìn Sở Bắc, hai mắt sáng lên.
Đây là món quà đầu tiên mà bố tặng cho cô bé.
Cô bé nhìn món đồ xinh đến mức không biết gọi là gì.
“Đây là rồng - Thiên Long!”
Sở Bắc khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền nhỏ hình rồng tinh xảo.
Giọng điệu kia tưởng chừng luôn trấn tĩnh, cuối cùng lại dao động.
Có hồi ức, có nhiệt huyết và cũng có cả tiếc nuối!
Một mặt dây chuyền nhỏ dường như chứa đựng tất cả quá khứ hơn 20 năm của anh.
“Đây cũng là tất cả của bố. Nó sẽ bảo vệ Tâm Nhi, không xa không rời”.
Giọng Sở Bắc ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền lên cổ con gái.
Mà lời nói của anh, cô bé Vũ Tâm lúc này hiển nhiên không thể hiểu hết được.
Nhưng một ngày nào đó, cô bé sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Sở Bắc.
“Cảm ơn bố, bố là người bố tốt nhất trên đời này, Tâm Nhi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Cô bé vô cùng đắc chí, bặm môi thơm lên má Sở Bắc một cái.
Sở Bắc mỉm cười, ôm chặt cô con gái vào trong lòng.
Tâm Nhi, bố sẽ bảo vệ con cả đời!
Nhìn cảnh tượng ấm áp, sống mũi Lạc Tuyết cay cay, cô quay đầu đi.
Về món quà của Sở Bắc, cô lại chẳng không quan tâm.
Nghĩ lại thì trông nó chỉ là một món đồ trang sức bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.
Tất nhiên, trong tương lai không xa, cô sẽ ý thức được ý nghĩ này mới thật ngu ngốc và hoàn toàn sai lầm làm sao!
Hai bố con chơi được một lúc thì cô bé Vũ Tâm cảm thấy mệt rồi ngủ thiếp đi.
Lạc Tuyết lúc này mới bước về phía trước, nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, chuyện của nhà họ La…”
Đây là tâm bệnh của cô!
Ngày nào không được giải quyết thì ngày đó cô ăn không ngon ngủ không yên.
Sở Bắc biết nỗi lo lắng của cô, mỉm cười lắc đầu.
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết!”
“Nhưng…”
Lạc Tuyết chau mày, cô đang định hỏi anh có thể giải quyết như thế nào?
Nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Sở Bắc che môi lại.
“Tiểu Tuyết, anh đã từng nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho em và Tâm Nhi, trên đời này, sẽ chẳng còn có ai có thể bắt nạt hai mẹ con em nữa!”
“Anh nói được làm được!”
Vẻ mặt Sở Bắc trân trọng, giọng điệu càng thêm vạn phần kiên định.
Lạc Tuyết ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù có tin hay không tin thì đều đã không còn đường lui nữa rồi, không phải sao?
Sở Bắc mỉm cười, chống gậy trúc bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước đến một góc, nhìn vô định về nơi xa xăm.
Khoảnh khắc tiếp theo, một người xuất hiện như một bóng ma, là Thanh Vũ!
“Cậu chủ!”
Thanh Vũ cúi người hành lễ!
“Dùng danh nghĩa của tôi nói với nhà họ La: Trong vòng ngày hôm nay, đích thân tới cửa thỉnh tội!”
“Như vậy thì còn có thể giữ lại một mạng!”
Sở Bắc không quay đầu lại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Bằng không, ngày mai họ Sở này nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi!”
“Tuân lệnh!”
Thanh Vũ kính cẩn đáp!
Đã năm năm rồi, đại nhân chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Thanh Vũ hiểu rất rõ, Sở Bắc vẫn còn lời chưa nói ra.
Lúc Thần Tướng tới cửa, chính là ngày cả nhà họ La bị diệt!
Chương 29: Trả bằng máu
"Gia chủ La, tôi đã liên lạc được với Trương Khải, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, lợi ích mà ông nói...".
Ở nhà họ La, La Vạn Sơn chẳng bao lâu đã nhận được điện thoại của Vương Hổ.
"Yên tâm, chỉ cần ngày mai thấy người thì sẽ không thiếu phần cậu đâu".
La Vạn Sơn lạnh nhạt cười, không hề bất ngờ.
Ai cũng là kẻ không có lợi thì không làm.
"Gia chủ La, mặc dù chúng ta đã hợp tác không ít lần, nhưng lần này quá khác mấy lần trước".
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói không mặn không nhạt.
"Nếu có chuyện gì thì không những mấy đàn em của tôi, mà có khi cả tôi cũng bị liên lụy".
"Được rồi, không cần phải lắm điều với tôi".
La Vạn Sơn trực tiếp ngắt lời.
"Một triệu đồng, năm phút nữa vào tài khoản. Nhưng nếu làm hỏng việc...".
"Yên tâm, ông còn không hiểu tôi chắc?".
Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: "12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!".
Nói xong thì dập máy luôn.
La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.
Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.
Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.
"Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?".
La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.
Không có địa điểm, không có số điện thoại.
Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.
Chuyện gì vậy chứ?
La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.
"La Vạn Sơn...".
Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.
"Cô là ai?".
La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.
Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.
"Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng - Lạc Tuyết".
Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.
"Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm".
"Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?".
La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.
Con người bây giờ đều điên thế này sao?
Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?
"Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!".
Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.
Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.
Nhưng thần tướng trấn quốc...
Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.
La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.
“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.
Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.
“Đồ thần kinh!”.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, La Vạn Sơn vốn định gọi lại chửi mấy câu, nhưng trong điện thoại chẳng những không có số điện thoại mà còn chẳng có cả lịch sử cuộc gọi.
“Gặp ma thật rồi!”.
La Vạn Sơn tức tối chửi một câu, tiện tay quẳng điện thoại lên sofa, không hề để tâm lời Thanh Vũ nói.
Xin lỗi Sở Bắc và Lạc Tuyết?
Vớ vẩn!
Ông ta không có thói quen xin lỗi kẻ sắp chết.
…
Ở bệnh viện thành phố!
Lạc Tuyết đi làm rồi, Sở Bắc một mình ở bên Lạc Vũ Tâm.
Vừa dỗ cô bé ngủ thiếp đi, thì Sở Bắc nhận được điện thoại của Thanh Vũ.
“Thưa cậu chủ, vừa nhận được tin các dự án lớn ở thành phố Tân Hải chuyển từ quyết định nội bộ sang đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện. Tập đoàn Bắc Dã xin chỉ thị có công khai tiến vào Tân Hải, phục vụ cho cậu chủ và vợ không?”.
Sở Bắc ngừng một lát, vốn định từ chối, nhưng nghĩ một lúc thì chợt thay đổi ý định.
“Được”.
Hiếm khi Tân Hải náo nhiệt thế này, Sở Bắc không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa.
“Có kết quả việc tôi bảo cô điều tra chưa?”.
Sở Bắc chuyển chủ đề, thêm đôi chút nghiêm túc.
“Thưa cậu chủ, đã có manh mối rồi, không quá ba ngày chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Tốt lắm”.
Sở Bắc hài lòng gật đầu.
“Nói với Thanh Phong, việc này không được chậm trễ, có tin tức phải báo cho tôi ngay”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Kết thúc cuộc gọi, Sở Bắc đi tới cạnh cửa sổ nhìn về phương xa.
Cả người từ trên xuống dưới có thêm chút cảm giác hung dữ.
Dù chỉ là đứng ở đó cũng khiến người ta thấy áp lực.
“Năm năm trước, có những việc dù gì cũng phải tính sổ”.
Năm năm trước, Sở Bắc đến Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, bị người khác bán đứng, trúng kịch độc.
Nếu không phải Lạc Tuyết tốt bụng cứu chữa thì e là đã thành nắm xương khô từ lâu.
Nhưng chiến hữu của anh, một nhóm 20 người chỉ có mình anh sống sót trở về.
Những người khác thì đều bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Năm năm qua, vì ràng buộc Sở Bắc chỉ có thể ẩn mình.
Nhưng giờ đã xóa bỏ ràng buộc.
Món nợ phải tính bắt buộc phải tính sổ rõ ràng.
Mạng phải trả bằng mạng.
Máu phải trả bằng máu.
Mà khi Sở Bắc nghe điện thoại một tin tức đã lan khắp Tân Hải chỉ trong một giờ ngắn ngủi.
Gây ra sóng to gió lớn với tốc độ nhanh chóng.
Các dự án lớn của thành phố Tân Hải sẽ tổ chức đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện vào bốn ngày sau.
Tin tức này mới tung ra thì không chỉ các thương nhân, các tập đoàn tài chính, mà người dân của Tân Hải cũng đều hết sức ngạc nhiên.
Năm nay, không biết Tân Hải chó ngáp phải ruồi thế nào mà nhận được sự chú ý của bên trên.
Vì thế các dự án lớn lần lượt từ trên trời rớt xuống Tân Hải.
Liên quan đến bất động sản, xây dựng thành phố, khu công nghệ cao và các lĩnh vực khác.
Cộng lại ít nhất phải trăm tỷ.
Cho nên để đảm bảo, thành phố Tân Hải quyết định trực tiếp phân những dự án này cho các tập đoàn tài chính, gia tộc lớn của tỉnh thành.
Nhà họ Dương là một trong số đó.
Còn các doanh nghiệp địa phương của Tân Hải chỉ có thể kiếm chác đôi chút.
Khá nhiều người từ lâu đã thấy bức xúc trong lòng về việc này.
Nhưng không ngờ sự việc lại đột nhiên có thay đổi.
Dự án lớn cả trăm tỷ chỉ cần ké chút thôi cũng có thể khiến đa số người no căng.
Nếu có thể lấy được một, hai dự án thì chắc chắn có thể một bước lên trời.
Gần như trong thời gian rất ngắn, những nhân vật máu mặt của cả Tân Hải đã bắt đầu hành động.
Nghĩ bụng có thể cố hết sức đạt được chút ưu thế trong buổi đấu thầu bốn ngày sau.
Còn buổi đấu thầu bốn ngày sau đã định trước là buổi cuồng hoan của cả Tân Hải.
Có người vui thì có kẻ buồn.
Khi cả Tân Hải chìm trong vui vẻ, thì tập đoàn Lạc Thị lại chìm trong không khí nặng nề.
“Thế này là sao? Rõ ràng lúc sáng còn yên ổn giờ sao lại thế này?”.
Trong văn phòng rộng rãi, Lạc Mai nhìn bảng tài vụ trong tay, sốt ruột đến mức đi vòng quanh.
Trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Giám đốc, chúng tôi cũng không biết. Lúc trưa, các đối tác lần lượt gọi điện đến, lập tức trực tiếp hủy hợp đồng. Phía ngân hàng không những tạm dừng cho vay, mà còn muốn chúng ta trả hết các khoản vay trong vòng ba ngày, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra việc gì”.
Ở bên cạnh, trợ lý nói với vẻ mặt bất lực.
“Nguồn vốn của chúng ta vốn đã không nhiều, tài vụ thiếu hụt nghiêm trọng, còn tiếp tục thì này chỉ e là không trụ được đến ba ngày nữa”.
“Ba ngày…”.
Lạc Mai thì thào tự nói, gương mặt bỗng chốc tái nhợt.
Ba ngày!
Ả ta ngồi vào ghế tổng giám đốc cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được ả ta còn chưa ngồi ấm chỗ đã xảy ra việc thế này.
Dòng vốn của công ty đứt gãy, thì là mất hơn nửa sinh mạng.
Nhỡ công ty phá sản thì ả ta chính là tội đồ của nhà họ Lạc.
“Chết tiệt, sao lại thế này…”.
Lạc Mai vô cùng sốt ruột, bỗng nhiên dường như nhớ ra gì đó.
“Đi, gọi Lạc Tuyết đến đây cho tôi”.
Lạc Viễn Hà bình thản giơ tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thêm Sở Bắc lấy một cái.
“Ừm, lời của chú Lạc nói cũng có lý!”
Lý Nham đồng tình, lên tiếng phụ họa.
“Họ Sở, thế này nhé, thứ nhất chưa đăng kí kết hôn với Lạc Tuyết, thứ hai bọn họ cũng chưa từng tổ chức tiệc cưới, đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lạc!”
“Nhà họ Lạc để anh ăn không ngồi rồi năm năm, là đã tận tình tận nghĩa rồi! Cho dù có đuổi anh ra ngoài, để tự sinh tự diệt, cũng không phải là không thể!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Đối phó với loại người này thì không thể mềm lòng! Nếu như trong gia tộc có người nào không nỡ thì cùng với anh ta cút ra khỏi nhà họ Lạc luôn đi!”
Mặc dù Lạc Mai không chỉ đích danh, nhưng rất rõ ràng, ả ta đang nói mỉa Lạc Tuyết.
Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, cho dù là Chu Cầm, sắc mặt cũng rất khó coi.
Nếu chuyện này không được xử lý tốt, để liên đới đến bọn họ, tất cả đều sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Sở Bắc đáng chết, đúng là một tên xui xẻo!
Ánh mắt Lạc Vinh Quang sắc bén quét về phía Sở Bắc.
“Sở Bắc, cậu còn gì để nói? Nếu không thì cút đi! Giữa hai chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Tận tình tận nghĩa, ha!”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu mỉa mai.
“Tôi đối với ông quả thực là đã tận tình tận nghĩa, nhưng ông đối với tôi, chỉ sợ là tình không tận, nghĩa không hoàn toàn thôi!”
“Mày nói cái gì?”
Lạc Vinh Quang nheo mắt, mang theo sát khí nhàn nhạt.
“Sở Bắc, chẳng lẽ cậu không phục sao?”
Sở Bắc không trả lời, gõ nhẹ gậy trúc, bảo vệ Lạc Tuyết phía sau.
Đồng thời, anh nở một nụ cười trấn an cô.
“Tôi ở nhà họ Lạc chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình mà thôi!”
“Còn về chuyện năm năm qua ông lừa gạt tôi, tôi có thể bỏ qua không trách cứ, nước giếng không phạm nước sông!”
“Nhưng nếu mấy người muốn ép, vậy thì Sở tôi không thể không đòi một tiếng công bằng rồi”.
Từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều nhìn về phía trước, từng câu từng chữ đều rất bình thường VÀ giản đơn.
Nhưng cho dù là như vậy, nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác chân thật đáng tin.
“Sở Bắc, cậu… đang uy hiếp tôi sao?”
Lạc Vinh Quang đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám lộ ra nội tâm ông ta đang phẫn nộ.
“Sở Bắc, anh bớt nói vài câu đi!”
Sắc mặt Lạc Tuyết khó coi, nhỏ tiếng nhắc nhở.
Đúng là đã chọc giận đám người này rồi, nhưng chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
“Xì, một tên mù thối tha mà cũng dám nói lời ngông cuồng như thế? Đúng là nực cười”.
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Bắc càng thêm phần khó chịu.
“Còn con điếm nhà cô, cô rốt cuộc mang họ Lạc hay họ Sở? Một mực bênh vực bảo vệ thằng mù thối tha này, đúng là khiến nhà họ Lạc tôi mất hết mặt mũi mà”.
Lạc Mai vênh váo tự đắc, chỉ cần có cơ hội liền sẽ châm chọc khiêu khích Lạc Tuyết.
Song, ả ta vừa dứt lời, Sở Bắc đột nhiên quay người lại.
Ánh mắt trống rỗng dừng trên người Lạc Mai.
Một cơn ớn lạnh ập đến khiến ả ta không khỏi rùng mình.
“Cô… có thể thử xem!”
Chỉ vỏn vẹn năm từ mà lại tựa như đến từ địa ngục.
Toàn thân Lạc Mai khẽ run cầm cập, ngồi phệt xuống đất.
Vừa rồi, ả ta như nhìn thấy vực thẳm qua cặp kính râm của Sở Bắc.
Chỉ nhìn một cái đã khiến ả ta sởn cả da gà.
Hai mắt trợn to, cả người đờ đẫn giống như kẻ ngốc vậy.
“Tiểu Mai? Em sao thế?”
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến Lý Nham bị dọa giật mình.
Sở Bắc này hình như cũng đâu có làm gì, nhìn một cái đã khiến em sợ đến ngã ra đất rồi sao?
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí còn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng mơ hồ.
Cô đứng phía sau Sở Bắc, nhưng cũng hoàn toàn không biết Sở Bắc rốt cuộc đã làm gì.
“Sở Bắc, cậu đã làm gì con gái tôi?”
Lạc Viễn Hà trừng mắt nhìn Sở Bắc.
Sắc mặt Lạc Vinh Quang u ám, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở mặt.
Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng ngoại trừ Sở Bắc ra thì còn ai có thể động tay động chân chứ?
“Hừ, Sở Bắc, cậu đúng là càng lúc càng hỗn xược! Nếu đã như vậy, cộng thêm chuyện của ngày hôm qua, nợ cũ nợ mới, chúng ta tính luôn một lượt!”
Lạc Vinh Quang lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Sở Bắc, mày… mày… tao… tao…”
Mà lúc này, Lạc Mai cũng đã hoàn hồn lại.
Chỉ là không biết có phải kinh hãi quá độ không, cứ ngây ngốc nhìn Sở Bắc, nửa ngày nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.
Thấy vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại, sắc mặt phờ phạc mang theo tia tuyệt vọng.
Cho dù không nói gì, Sở Bắc cũng đã trở thành cái gai trong mắt của cả gia tộc, cái gai trong thịt.
Bị đuổi đi, chỉ là vấn đề thời gian.
Lạc Tuyết càng không ngốc, đợi sau khi giải quyết xong Sở Bắc, tiếp theo sẽ đến lượt mình rồi.
Cuối cùng cô không thể thoát khỏi số phận bị thao túng.
Không chỉ vậy, trải qua chuyện của ngày hôm qua, nhà họ La nhất định sẽ khiến mọi chuyện trầm trọng thêm.
Thậm chí, cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống bi thảm sau khi gả vào nhà họ La!
“Sở Bắc, tôi cho cậu một chút thể diện, cậu tự mình cút khỏi đây đi!”
Khuôn mặt của Lạc Vinh Quang nặng đến mức dường như có thể nhỏ ra giọt nước.
Ánh mắt đang nhìn Sở Bắc giống như nhìn một tên ăn mày.
“Nếu không, nửa đời sau, cậu chuẩn bị lên đường lớn để xin ăn đi!”
Một câu nói quả quyết kết án tử hình cho Sở Bắc.
Lạc Tuyết cười thảm thương một tiếng, đang định thuyết phục Sở Bắc rời đi.
Lại nghe thấy Sở Bắc khẽ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo sự giễu cợt và khinh thường.
“Đuổi tôi đi?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, cây trúc trong tay khẽ rơi xuống nền gạch.
“Mấy người, vẫn chưa đủ tư cách!”
Uỳnh!
Gậy trúc vừa rơi xuống đất, toàn bộ ngôi nhà cổ dường như rung chuyển.
Một luồng khí thế ác liệt lấy Sở Bắc làm trung tâm lan ra tứ phía, quét sạch nơi này!
Đùng đùng đùng!
Bất luận là Lạc Vinh Quang ở phía trước, hay là Lạc Viễn Hà và đám người Lý Nham ở phía sau ông ta đều lần lượt lùi lại mấy bước.
Người nào người nấy đều trố mắt, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn quái vật.
“Cậu… cậu, sao lại thế này?”
Lạc Vinh Quang kinh ngạc đến ngây người, chỉ tùy tiện vung gậy trúc một cái liền có thể đẩy lui nhiều người như vậy.
Đây phải là sức mạnh lớn mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng lẽ Sở Bắc này thật sự không phải là người phàm sao?
Mà cả nơi này chỉ có một mình Lạc Tuyết là không bị ảnh hưởng.
Lúc này, cô ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Bắc làm việc thì chưa tới phiên mấy người chỉ tay năm ngón ra lệnh đâu!”
Giọng điệu của Sở Bắc nhàn nhạt, nhưng mỗi một chữ đều tựa như sấm, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Số phận của Tiểu Tuyết cũng nên do chính cô ấy lựa chọn!”
“Các vị cứ gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ, coi Sở mỗ không tồn tại sao?”
Dứt lời, không gian xung quanh lập tức im ắng!
Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, không biết vì sao, chẳng ai dám nói gì.
Rõ ràng Sở Bắc chỉ là một tên mù tay trói gà không chặt, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác giống đang ở cùng với Sát Thần vậy!
Bầu không khí nhất thời có chút cổ quái.
Người nhà họ Lạc mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai dám nói câu nào.
Ngay cả Lạc Mai cũng hiếm khi ngậm miệng lại.
Một lúc sau, Lý Nham cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn ta nghiến răng, nhìn chằm chằm Sở Bắc.
“Sở Bắc, nhìn bộ dạng này của mày, chẳng lẽ còn muốn chờ tao động tay sao? Mày là cái đồ đại nghịch bất đạo!”
“Chuyện của ngày hôm qua, suy cho cùng cũng là do mày tự chuốc lấy”.
“Mày không chỉ cướp dâu tại chỗ, còn đánh cậu La thành thái giám, chuyện này nếu như không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, làm sao khiến lửa giận của nhà họ La lắng xuống?”
“Nếu mày là đàn ông thì hãy tự mình giải quyết đi”.
Chương 27: Thích quỳ thì quỳ đi
Ánh mắt Lý Nham sáng quắc, lớn tiếng chất vấn.
Mọi tội lỗi hôm qua đều đẩy cho Sở Bắc.
“Nhà họ La?
Sở Bắc cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Nếu không phải anh nhân từ thì nhà họ La đã bị tiêu diệt rồi.
Thế mà còn có gan đến gây chuyện sao?
“Mày cười cái gì?”
Vẻ mặt Lý Nham u ám, Sở Bắc hành động như vậy, chắc chắn là đang khiêu khích hắn ta!
“Chuyện này, không liên quan đến anh, cút!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Sở Bắc, mày phát điên gì vậy, cậu Lý là bạn trai của Tiểu Mai, đương nhiên cũng xem như là một nửa người nhà họ Lạc rồi!”
Lạc Viễn Hà bĩu môi, không vui nói.
“Không sai!”. Lúc này, Lạc Mai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Người nên cút đi là mày, tao cũng không muốn nhìn thấy mày nữa! Mau cút khỏi nhà tao!”
Thoáng chốc, Sở Bắc lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Lạc Vinh Quang tiến lên một bước, vung tay phải, lúc này trong đại đường mới yên tĩnh.
“Sở Bắc, đừng nói tao không cho mày cơ hội, đúng như cậu Lý nói, tai họa do mày tự gây ra thì tự giải quyết đi!”
Lạc Vinh Quang nhìn Sở Bắc, không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
“Tao cho mày thời gian hai ngày, chỉ cần mày có thể khiến nhà họ La nguôi giận, chuyện này sẽ không được nhắc lại nữa”.
Chuyện này…
Lạc Tuyết kinh ngạc, vẻ mặt lại khá lo lắng.
Hôm qua, nhà họ La bị cướp dâu ngay hiện trường, cậu chủ nhà họ La bị phế.
Thù lớn như vậy thật sự có thể dễ dàng nguôi ngoai sao?
Ông nội đây là đang muốn khiến Sở Bắc đi chết mà!
Mà mấy người Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đều cười lạnh.
Ông nội làm vậy đúng là cao tay!
Không chỉ đẩy trách nhiệm hết cho Sở Bắc, mà còn có thể mượn tay nhà họ La loại bỏ Sở bắc.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
“Đồ phế vật, đừng nói là mày không dám nhé?”
Lý Nham cười lạnh một tiếng: “Nếu mày sợ thì tao có thể giúp mày xử lý! Còn về điều kiện… cũng rất đơn giản!”
Lý Nham cười cợt, đột nhiên tiến lên một bước, dang rộng hai chân.
“Quỳ xuống, bò qua dưới này là được!”
Ha ha ha…
Lạc Mai lập tức bật cười, đắc ý nhìn Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà chỉ yên lặng nhìn, không có ý ngăn lại.
Chỉ Lạc Tuyết là bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhắm chặt lại.
Cho dù Sở Bắc có làm thế nào thì đó đều không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Không chừng mọi chuyện hôm qua chỉ là hồi quang phản chiếu vào thời khắc cuối cùng của vận mệnh mà thôi.
“Mày rất thích bắt người khác quỳ sao?”
Sở Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, có điều giọng điệu đã lạnh lùng hơn chút.
Nói xong thì anh cất bước, tới gần Lý Nham.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gậy trúc gõ xuống đất vang lên rất chói tai trong đại sảnh tĩnh lặng.
Thấy cảnh này, người nhà họ Lạc đều cười nhạo khinh thường.
Phế vật đúng là phế vật, có thể giữ được mạng đã là ban ơn cho rồi.
Lý Nham và Lạc Mai càng thêm đắc ý, nhất là Lạc Mai, hôm nay, chỉ cần Sở Bắc chui qua chân Lý Nham thì ả ta có thể rửa sạch tủi nhục.
“Nếu đã vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
Sở Bắc đứng lại, giọng điệu nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
Phù phù!
Tiếng đầu gối chạm đất kèm theo tiếng kêu rên đau đớn….
Nhưng người quỳ xuống không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham.
Tất cả mọi người đều ngây người, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay cả Lạc Mai cũng há hốc mồm.
Bởi vì, ngay cả ả ta cũng không nhìn rõ, Lý Nham quỳ xuống thế nào.
“Thích quỳ như vậy thì mày quỳ đi!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc bên trong.
“Mày mày, đáng chết, mày làm gì với tao rồi?”
Lý Nham trợn tròn mắt, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Vừa nãy, hắn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi khi phản ứng lại thì đã quỳ dưới đất rồi, mà chuyện quan trọng hơn là hắn ta lại không thể đứng dậy được nữa.
Trên vai tựa như bị núi đè vậy!
Không lâu sau, hai đầu gối đã đỏ ửng giống như cắm rễ dưới đất, không thể động đậy được.
“Mày mày mày, Sở Bắc, rốt cuộc mày đã làm gì?”
Lạc Mai sợ hãi trừng lớn đôi mắt, chân bước lùi về sau.
Ánh mắt ả ta nhìn Sở Bắc như nhìn quái vật vậy.
Những người nhà họ Lạc khác cũng há hốc mồm, vẻ mặt không tin nối.
Lạc Tuyết nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng Sở Bắc đã quỳ xuống, trong lòng thoáng chốc vô cùng tuyệt vọng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện có chuyện không đúng.
Khi mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh này toàn thân chấn động.
“Đây, chỉ là trừng phạt!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm: “Còn có lần sau nữa thì nhà họ Lý sẽ bị diệt cả tộc!”
Nói xong, anh đột nhiên quay người đi, “nhìn” Lạc Mai.
“Còn cô, suốt năm năm nay, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Mắt của tôi, tạm thời cứ gửi lại chỗ cô!”
Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.
Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?
Nói xong, anh lại quay đầu.
Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.
“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.
“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”
Ầm!
Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.
Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.
“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:
“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”
Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.
Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.
“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”
Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.
Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.
Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.
Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.
Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.
“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”
…
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”
Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.
“Ồ? Ông nói thử xem!”
Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.
La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”
“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.
“Ồ?”
Dương Xuyên ngồi thẳng người, khẽ nheo mắt đánh giá La Vạn Sơn.
“Ông sẽ không vì báo thù mà cố ý tìm đại một người ra để lừa tôi chứ?”
“Cậu Dương tuyệt đối đừng hiểu lầm, có cho tôi một trăm cái gan cũng không dám lừa cậu!”
La Vạn Sơn vội huơ tay, trong ánh mắt hoảng hốt chợt lóe lên tia sáng.
“Nghe nói, hôm qua con gái của Sở Bắc bỗng dưng phát bệnh nên cậu ta mới vội vàng chạy đến bệnh viện! Đường xá Tân Hải bị cưỡng chế ưu tiên là vì cậu ta phải đi qua!”
La Vạn Sơn vội giải thích nhưng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Xuyên.
“Ồ? Chuyện này cũng khá thú vị!”
Dương Xuyên lạnh nhạt cười, chỉ là vẻ mặt tươi cười lại ẩn hiện sự cay nghiệt.
Thấy hắn ta không còn do dự nữa, La Vạn Sơn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên ông ta không điều tra cụ thể.
Mấy lí do thoái thác này đã được chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
Chương 28: Mặt dây chuyền Thiên Long
“Cậu chủ Dương, chỉ cần cậu hạ lệnh một tiếng, tôi liền sẽ đi tóm cái tên Sở Bắc kia tới đây để tùy cậu xử lý!”
Giọng điệu La Vạn Sơn cung kính, ngay lập tức biểu thị lòng trung thành của mình.
Dương Xuyên híp mắt, không trả lời.
Một hồi lâu sau hắn ta mới đứng dây.
“Nhà họ Lạc? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tân Hải nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Mặc dù không biết tại sao Dương Xuyên lại hỏi như vậy, nhưng La Vạn Sơn vẫn đáp từng câu một.
“Năm năm trước, nhà họ Lạc cũng không biết từ đâu lại nhặt về được một đứa con rể phế vật, đính hôn với cô cả của nhà họ Lạc!”
“Nhưng đến hôm qua tôi mới biết, đứa con rể phế vật này chính là người đàn ông có quan hệ với cô hai của nhà họ Lạc năm năm trước”.
“Chuyện này thật thú vị!”
Dương Xuyên mỉm cười: “Con gái hắn ta hiện giờ đang ở đâu?”
La Vạn Sơn sửng sốt: “Vẫn đang ở bệnh viện thành phố!”
“Rất tốt!”
Nụ cười nơi khóe miệng Dương Xuyên trong chớp mắt trở nên rõ nét hơn.
“Ngày mai, đi mời con gái của hắn ta tới đây, còn về phần cái tên Sở Bắc gì đó, cậu đây có thể từ từ chơi với hắn ta!”
Hả?
La Vạn Sơn ngây người.
Ông ta thực sự không thể hiểu được rốt cuộc Dương Xuyên đang có ý đồ gì.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không…”
Đầu La Vạn Sơn lắc như đánh trống lắc.
“Bệnh viện thành phố có nội ứng của nhà họ La, cậu chủ Dương yên tâm, tuyệt đối không có sai sót”.
“Rất tốt! Nhớ kĩ, lịch sự một chút!”
Dương Xuyên vừa nói vừa đứng dậy, ung dung bước ra ngoài.
La Vạn Sơn đi theo phía sau, kính cẩn đưa tiễn.
Đích thân tiễn Dương Xuyên lên chiếc Maybach, ánh mắt La Vạn Sơn u ám, nhanh chóng rút điện thoại ra bấm một dãy số.
“Vương Hổ, liên hệ với Trương Khải, trong vòng ngày mai, nhất định phải đưa con gái của Lạc Tuyết đến cho tôi!”
“Không sai, chính là cái con gái ngoài giá thú của con điếm nhỏ kia! Chân tay nhanh nhẹn chút, nếu làm ổn thỏa, không thiếu phần của cậu đâu!”
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười nơi khóe môi La Vạn Sơn càng trở nên nham hiểm tàn ác.
“Sở Bắc, mày phế con trai của tao, tao cũng sẽ cho mày nếm thử mùi vị này!”
Mà ở đầu phía bên này, Dương Xuyên đang ngồi trong xe ô tô, mặt không cảm xúc, tay cũng đang bấm gọi điện thoại.
“Trong một tiếng, điều tra về một người tên là Sở Bắc, tôi muốn có tất cả các thông tin liên quan đến hắn ta!”
“Còn nữa, tạo cho tập đoàn của nhà họ Lạc ở Tân Hải một chút rắc rối!”
“Không cần huy động nhân lực, thăm dò thử là được!”
“Vâng, cậu chủ!”
Nhận được tiếng đáp từ đầu dây bên kia, Dương Xuyên lập tức cúp máy.
Hắn ta ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ trước đến giờ, hắn ta làm việc gì cũng luôn lên kế hoạch trước rồi mới hành động.
Xét cho cùng, hành động của Chu Minh Hạo ngày hôm qua quả thực có chút kỳ lạ.
Nếu Sở Bắc kia thực sự chỉ là một tên phế vật, Chu Minh Hạo làm sao có thể vì cái tên đó mà không cho hắn ta chút mặt mũi nào chứ?
Vậy nên, để cho nhà họ La thăm dò trước.
Nếu Sở Bắc thực sự chỉ là một tên mù bình thường, một kẻ trước giờ tính toán chi li như hắn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!
…
“Bố, mẹ, hai người cuối cùng cũng tới rồi! Tâm Nhi vẫn luôn rất ngoan ngoãn nha, không có khóc nhè nè!”
Sở Bắc và Lạc Tuyết vừa bước vào phòng bệnh, Lạc Vũ Tâm liền chạy tới lao vào trong vòng tay của Sở Bắc.
Cánh tay của Sở Bắc ôm chặt lấy cô bé, anh không nỡ buông ra.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tinh thần và thần sắc của Lạc Vũ Tâm đều chuyển biến tốt hơn.
Ít nhất, nhìn bên ngoài không thấy giống như đang bị bệnh.
“Tâm Nhi giỏi quá, bố có quà tặng con nè!”
Ôm con gái trong vòng tay, Sở Bắc mỉm cười dịu dàng, nói với vẻ thần bí.
“Thật không ạ? Tâm Nhi vẫn chưa từng nhận được món quà nào của bố đó!”
Cô bé Vũ Tâm mở đôi mắt to tròn ngấn nước, chớp chớp mắt nhìn Sở Bắc.
Dáng vẻ mũm mĩm hồng hào của con bé khiến người ta không nhịn được chỉ muốn véo một cái.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Sở Bắc mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của cô bé.
Tay phải anh lấy từ túi áo ngực ra một món đồ nhỏ, đó là một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền rất tinh xảo, có kích thước bằng hạt óc chó.
Tông màu hơi tối, cả mặt lẫn dây đều rất tối chìm.
Tựa như đồng thau chôn sâu trong lòng đất đã hàng vạn năm vậy.
Bình thường, mộc mạc lại thâm trầm, vừa dày vừa nặng!
Trên mặt dây chuyền nhỏ có chạm khắc một con rồng màu xanh trong tư thế đang chuẩn bị bay vút lên vạn dặm.
“Oa, dễ thương quá! Bố ơi, đây là cái gì vậy ạ?”
Cô bé nhìn Sở Bắc, hai mắt sáng lên.
Đây là món quà đầu tiên mà bố tặng cho cô bé.
Cô bé nhìn món đồ xinh đến mức không biết gọi là gì.
“Đây là rồng - Thiên Long!”
Sở Bắc khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền nhỏ hình rồng tinh xảo.
Giọng điệu kia tưởng chừng luôn trấn tĩnh, cuối cùng lại dao động.
Có hồi ức, có nhiệt huyết và cũng có cả tiếc nuối!
Một mặt dây chuyền nhỏ dường như chứa đựng tất cả quá khứ hơn 20 năm của anh.
“Đây cũng là tất cả của bố. Nó sẽ bảo vệ Tâm Nhi, không xa không rời”.
Giọng Sở Bắc ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền lên cổ con gái.
Mà lời nói của anh, cô bé Vũ Tâm lúc này hiển nhiên không thể hiểu hết được.
Nhưng một ngày nào đó, cô bé sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Sở Bắc.
“Cảm ơn bố, bố là người bố tốt nhất trên đời này, Tâm Nhi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Cô bé vô cùng đắc chí, bặm môi thơm lên má Sở Bắc một cái.
Sở Bắc mỉm cười, ôm chặt cô con gái vào trong lòng.
Tâm Nhi, bố sẽ bảo vệ con cả đời!
Nhìn cảnh tượng ấm áp, sống mũi Lạc Tuyết cay cay, cô quay đầu đi.
Về món quà của Sở Bắc, cô lại chẳng không quan tâm.
Nghĩ lại thì trông nó chỉ là một món đồ trang sức bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.
Tất nhiên, trong tương lai không xa, cô sẽ ý thức được ý nghĩ này mới thật ngu ngốc và hoàn toàn sai lầm làm sao!
Hai bố con chơi được một lúc thì cô bé Vũ Tâm cảm thấy mệt rồi ngủ thiếp đi.
Lạc Tuyết lúc này mới bước về phía trước, nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, chuyện của nhà họ La…”
Đây là tâm bệnh của cô!
Ngày nào không được giải quyết thì ngày đó cô ăn không ngon ngủ không yên.
Sở Bắc biết nỗi lo lắng của cô, mỉm cười lắc đầu.
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết!”
“Nhưng…”
Lạc Tuyết chau mày, cô đang định hỏi anh có thể giải quyết như thế nào?
Nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Sở Bắc che môi lại.
“Tiểu Tuyết, anh đã từng nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho em và Tâm Nhi, trên đời này, sẽ chẳng còn có ai có thể bắt nạt hai mẹ con em nữa!”
“Anh nói được làm được!”
Vẻ mặt Sở Bắc trân trọng, giọng điệu càng thêm vạn phần kiên định.
Lạc Tuyết ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù có tin hay không tin thì đều đã không còn đường lui nữa rồi, không phải sao?
Sở Bắc mỉm cười, chống gậy trúc bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước đến một góc, nhìn vô định về nơi xa xăm.
Khoảnh khắc tiếp theo, một người xuất hiện như một bóng ma, là Thanh Vũ!
“Cậu chủ!”
Thanh Vũ cúi người hành lễ!
“Dùng danh nghĩa của tôi nói với nhà họ La: Trong vòng ngày hôm nay, đích thân tới cửa thỉnh tội!”
“Như vậy thì còn có thể giữ lại một mạng!”
Sở Bắc không quay đầu lại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Bằng không, ngày mai họ Sở này nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi!”
“Tuân lệnh!”
Thanh Vũ kính cẩn đáp!
Đã năm năm rồi, đại nhân chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Thanh Vũ hiểu rất rõ, Sở Bắc vẫn còn lời chưa nói ra.
Lúc Thần Tướng tới cửa, chính là ngày cả nhà họ La bị diệt!
Chương 29: Trả bằng máu
"Gia chủ La, tôi đã liên lạc được với Trương Khải, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, lợi ích mà ông nói...".
Ở nhà họ La, La Vạn Sơn chẳng bao lâu đã nhận được điện thoại của Vương Hổ.
"Yên tâm, chỉ cần ngày mai thấy người thì sẽ không thiếu phần cậu đâu".
La Vạn Sơn lạnh nhạt cười, không hề bất ngờ.
Ai cũng là kẻ không có lợi thì không làm.
"Gia chủ La, mặc dù chúng ta đã hợp tác không ít lần, nhưng lần này quá khác mấy lần trước".
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói không mặn không nhạt.
"Nếu có chuyện gì thì không những mấy đàn em của tôi, mà có khi cả tôi cũng bị liên lụy".
"Được rồi, không cần phải lắm điều với tôi".
La Vạn Sơn trực tiếp ngắt lời.
"Một triệu đồng, năm phút nữa vào tài khoản. Nhưng nếu làm hỏng việc...".
"Yên tâm, ông còn không hiểu tôi chắc?".
Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: "12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!".
Nói xong thì dập máy luôn.
La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.
Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.
Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.
"Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?".
La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.
Không có địa điểm, không có số điện thoại.
Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.
Chuyện gì vậy chứ?
La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.
"La Vạn Sơn...".
Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.
"Cô là ai?".
La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.
Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.
"Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng - Lạc Tuyết".
Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.
"Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm".
"Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?".
La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.
Con người bây giờ đều điên thế này sao?
Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?
"Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!".
Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.
Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.
Nhưng thần tướng trấn quốc...
Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.
La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.
“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.
Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.
“Đồ thần kinh!”.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, La Vạn Sơn vốn định gọi lại chửi mấy câu, nhưng trong điện thoại chẳng những không có số điện thoại mà còn chẳng có cả lịch sử cuộc gọi.
“Gặp ma thật rồi!”.
La Vạn Sơn tức tối chửi một câu, tiện tay quẳng điện thoại lên sofa, không hề để tâm lời Thanh Vũ nói.
Xin lỗi Sở Bắc và Lạc Tuyết?
Vớ vẩn!
Ông ta không có thói quen xin lỗi kẻ sắp chết.
…
Ở bệnh viện thành phố!
Lạc Tuyết đi làm rồi, Sở Bắc một mình ở bên Lạc Vũ Tâm.
Vừa dỗ cô bé ngủ thiếp đi, thì Sở Bắc nhận được điện thoại của Thanh Vũ.
“Thưa cậu chủ, vừa nhận được tin các dự án lớn ở thành phố Tân Hải chuyển từ quyết định nội bộ sang đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện. Tập đoàn Bắc Dã xin chỉ thị có công khai tiến vào Tân Hải, phục vụ cho cậu chủ và vợ không?”.
Sở Bắc ngừng một lát, vốn định từ chối, nhưng nghĩ một lúc thì chợt thay đổi ý định.
“Được”.
Hiếm khi Tân Hải náo nhiệt thế này, Sở Bắc không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa.
“Có kết quả việc tôi bảo cô điều tra chưa?”.
Sở Bắc chuyển chủ đề, thêm đôi chút nghiêm túc.
“Thưa cậu chủ, đã có manh mối rồi, không quá ba ngày chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Tốt lắm”.
Sở Bắc hài lòng gật đầu.
“Nói với Thanh Phong, việc này không được chậm trễ, có tin tức phải báo cho tôi ngay”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Kết thúc cuộc gọi, Sở Bắc đi tới cạnh cửa sổ nhìn về phương xa.
Cả người từ trên xuống dưới có thêm chút cảm giác hung dữ.
Dù chỉ là đứng ở đó cũng khiến người ta thấy áp lực.
“Năm năm trước, có những việc dù gì cũng phải tính sổ”.
Năm năm trước, Sở Bắc đến Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, bị người khác bán đứng, trúng kịch độc.
Nếu không phải Lạc Tuyết tốt bụng cứu chữa thì e là đã thành nắm xương khô từ lâu.
Nhưng chiến hữu của anh, một nhóm 20 người chỉ có mình anh sống sót trở về.
Những người khác thì đều bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Năm năm qua, vì ràng buộc Sở Bắc chỉ có thể ẩn mình.
Nhưng giờ đã xóa bỏ ràng buộc.
Món nợ phải tính bắt buộc phải tính sổ rõ ràng.
Mạng phải trả bằng mạng.
Máu phải trả bằng máu.
Mà khi Sở Bắc nghe điện thoại một tin tức đã lan khắp Tân Hải chỉ trong một giờ ngắn ngủi.
Gây ra sóng to gió lớn với tốc độ nhanh chóng.
Các dự án lớn của thành phố Tân Hải sẽ tổ chức đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện vào bốn ngày sau.
Tin tức này mới tung ra thì không chỉ các thương nhân, các tập đoàn tài chính, mà người dân của Tân Hải cũng đều hết sức ngạc nhiên.
Năm nay, không biết Tân Hải chó ngáp phải ruồi thế nào mà nhận được sự chú ý của bên trên.
Vì thế các dự án lớn lần lượt từ trên trời rớt xuống Tân Hải.
Liên quan đến bất động sản, xây dựng thành phố, khu công nghệ cao và các lĩnh vực khác.
Cộng lại ít nhất phải trăm tỷ.
Cho nên để đảm bảo, thành phố Tân Hải quyết định trực tiếp phân những dự án này cho các tập đoàn tài chính, gia tộc lớn của tỉnh thành.
Nhà họ Dương là một trong số đó.
Còn các doanh nghiệp địa phương của Tân Hải chỉ có thể kiếm chác đôi chút.
Khá nhiều người từ lâu đã thấy bức xúc trong lòng về việc này.
Nhưng không ngờ sự việc lại đột nhiên có thay đổi.
Dự án lớn cả trăm tỷ chỉ cần ké chút thôi cũng có thể khiến đa số người no căng.
Nếu có thể lấy được một, hai dự án thì chắc chắn có thể một bước lên trời.
Gần như trong thời gian rất ngắn, những nhân vật máu mặt của cả Tân Hải đã bắt đầu hành động.
Nghĩ bụng có thể cố hết sức đạt được chút ưu thế trong buổi đấu thầu bốn ngày sau.
Còn buổi đấu thầu bốn ngày sau đã định trước là buổi cuồng hoan của cả Tân Hải.
Có người vui thì có kẻ buồn.
Khi cả Tân Hải chìm trong vui vẻ, thì tập đoàn Lạc Thị lại chìm trong không khí nặng nề.
“Thế này là sao? Rõ ràng lúc sáng còn yên ổn giờ sao lại thế này?”.
Trong văn phòng rộng rãi, Lạc Mai nhìn bảng tài vụ trong tay, sốt ruột đến mức đi vòng quanh.
Trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Giám đốc, chúng tôi cũng không biết. Lúc trưa, các đối tác lần lượt gọi điện đến, lập tức trực tiếp hủy hợp đồng. Phía ngân hàng không những tạm dừng cho vay, mà còn muốn chúng ta trả hết các khoản vay trong vòng ba ngày, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra việc gì”.
Ở bên cạnh, trợ lý nói với vẻ mặt bất lực.
“Nguồn vốn của chúng ta vốn đã không nhiều, tài vụ thiếu hụt nghiêm trọng, còn tiếp tục thì này chỉ e là không trụ được đến ba ngày nữa”.
“Ba ngày…”.
Lạc Mai thì thào tự nói, gương mặt bỗng chốc tái nhợt.
Ba ngày!
Ả ta ngồi vào ghế tổng giám đốc cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được ả ta còn chưa ngồi ấm chỗ đã xảy ra việc thế này.
Dòng vốn của công ty đứt gãy, thì là mất hơn nửa sinh mạng.
Nhỡ công ty phá sản thì ả ta chính là tội đồ của nhà họ Lạc.
“Chết tiệt, sao lại thế này…”.
Lạc Mai vô cùng sốt ruột, bỗng nhiên dường như nhớ ra gì đó.
“Đi, gọi Lạc Tuyết đến đây cho tôi”.
Bình luận facebook