Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Hình như là lời anh nói
Mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu khổ.
Có thể nói hôm nay Dương Xuyên thua hoàn toàn.
Nghĩ đến hậu quả sắc mặt hắn ta càng khó coi hơn.
“Chết tiệt”.
Hắn ta thầm mắng, trợn mắt nhìn Thanh Phong, sau đó ánh mắt tập trung vào Sở Bắc.
Hắn ta không phải kẻ ngốc, đến lúc này, dù gì cũng phải nhìn ra được một chút.
Chỉ sợ quan hệ của Thanh Phong và Sở Bắc không phải bình thường.
Thậm chí Thanh Phong còn nghe theo lệnh của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Hắn ta nghĩ đến một khả năng nhưng nhanh chóng phủ nhận nó.
Sở Bắc chỉ là một tên mù và còn là con rể đi ở nhờ, địa vị sao có thể ở phía trên Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã?
Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều quá.
“Sở Bắc, chúng ta đi xem thử”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, đứng lên định đi.
“Cậu chủ Dương khoan đã”.
Nhưng thư ký Vương trên bục lại gọi hắn ta.
“Thư ký Dương, còn một dự án cuối cùng, chẳng lẽ cậu muốn bỏ sao?”
Một dự án cuối cùng?
Chẳng phải lúc này đều bán trọn gói sao? Sao vẫn còn?
Những người khác cũng không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ chứ đừng nói là Dương Xuyên.
“Hừ, chỉ một dự án nhỏ, tôi không hứng thú”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy tức giận.
Ai mà ngờ thư ký Vương lại khẽ cười.
“Cậu chủ Dương, cậu nói sai rồi”.
“Dự án cuối cùng này khá đặc biệt, được ông Chu nghiên cứu quyết định và thêm vào từ tối hôm qua”.
“Ồ? Nói xem thử”.
Dương Xuyên nhíu mày, sau đó cảm thấy khá hứng thú.
Những người khác cũng đều rất mong đợi.
Thư ký Vương và Chu Minh Hạo nhìn nhau, lúc này mới nói.
“Mọi người đều biết, mặc dù thành phố Tân Hải chúng ta ở gần Tân Hải, nhưng bến cảng lại nhỏ hẹp, ngoại thương không phát triển mạnh”.
“Nhưng mấy ngày trước, có doanh nghiệp nước ngoài chủ động tìm đến hợp ác, nhưng một trong các điều kiện là mở rộng bến cảng Tân Hải”.
Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều yên lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người.
Bến cảng Tân Hải đã đóng cửa năm năm vì một vài nguyên nhân đặc biệt.
Nếu mở rộng lại lần nữa, chỉ riêng chi phí thuê mướn cũng đã là một con số khổng lồ.
Càng đừng nói đến các chi phí khác.
Nhưng những gì nhận lại được chắc chắn là xứng đáng để bỏ ra.
Dù sao chỉ cần bến cảng được mở rộng.
Hơn một nửa hàng hóa xuất nhập khẩu của cả Tân Hải đều sẽ đi qua nơi này.
Cả hiện trường im ắng như tờ.
Dù là Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày nhìn Sở Bắc.
Trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc khác lạ.
Sở Bắc thu lại nụ cười, trầm ngâm suy xét, không nhìn ra cảm xúc.
“Được, tôi ngồi xuống đợi xem. Thư ký Vương, đừng nói nhiều nữa, báo giá luôn đi”.
Nếu có thể lấy được bến cảng chắc chắn là một món hời, dù trả thêm nhiều tiền hơn cũng đáng.
Bây giờ hắn ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không đấu giá được dự án kia.
Dù tập đoàn Bắc Dã có lớn mạnh cỡ nào cũng không có tiền vốn để tranh giành với hắn ta nhỉ?
Thư ký Vương lại khẽ cười trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Dự án tiếp theo đây là quyền kinh doanh mười năm của bến cảng”.
“Giá cả ấy à, cũng khó nói lắm. Mọi người nghĩ đáng giá bao nhiêu thì cứ đưa giá là được”.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Cách làm này của thư ký Vương vẫn rất thần kỳ.
Nếu trực tiếp đưa giá, có lẽ Dương Xuyên có thể nâng giá lên.
Nhưng thư ký Vương nói thế có ý vị rất sâu xa.
Dương Xuyên nhíu mày cũng không vội lên tiếng.
Mặc dù mấy gia tộc của các gia tộc nhỏ cảm thấy ngứa ngáy khó bề kìm nén nhưng lại không dám lên tiếng.
Giá quyền kinh doanh mười năm bến cảng không chừng còn rẻ hơn tám mươi tỷ lúc nãy.
Mà mấy người Lý Hải Đông lại vô thức nhìn Sở Bắc.
Thấy Sở Bắc không có bất kỳ động thái nào, dù là Thanh Phong cũng không lên tiếng.
Im lặng trong chốc lát, cuối cùng Dương Xuyên vẫn không nhịn được.
“Các vị, nếu không có ai ra giá, vậy thì tôi trước vậy”.
“Tám mươi tỷ! Nhà họ Dương tôi muốn mười năm của bến cảng này”.
Dương Xuyên vỗ ngực tỏ vẻ rất đắc ý.
Dù tập đoàn Bắc Dã anh có mạnh đến mức nào vẫn có thể chi ra tám mươi tỷ nữa sao?
Dương Xuyên vừa dứt lời, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Dù là mấy người Lý Đông Hải cũng thế.
Thế lực của nhà họ Dương rất mạnh, bụng bồ dao găm, nếu để hắn ta giành được bến cảng chưa chắc đã là chuyện tốt với Tân Hải.
Thanh Phong và Sở Bắc không nói gì không có nghĩa là không có tiền.
Chỉ là…
Năm năm trước, bến cảng đóng cửa vì chuyện kia.
Giờ lại muốn mở rộng bến cảng lần nữa có phải cũng có liên quan đến chuyện kia không?
Sở Bắc hít sâu một hơi, cuối cùng nói.
“Đồ của Tân Hải không thể để rơi vào tay người ngoài”.
Hửm?
Lạc Tuyết ngây người, không hiểu ý của Sở Bắc.
Nhưng Thanh Phong lại không do dự giơ bảng trong tay lên.
“Tám mươi tỷ lẻ một đồng”.
Ra giá một cách kỳ lạ như thế khiến không ít người không nhịn được bật cười.
Còn Dương Xuyên thì sa sầm mặt mày.
Rõ ràng Thanh Phong này đang chơi hắn ta mà.
“Anh Thanh Phong, không phải là tôi nghi ngờ khả năng của tập đoàn Bắc Dã, nhưng anh chi được nhiều tiền thế sao?”
Lúc này không chỉ là Dương Xuyên mà rất nhiều người đều thắc mắc như thế.
Một trăm sáu mươi tỷ không phải là một con số nhỏ.
“Tôi có trả được nhiều như thế không thì anh cứ đi hỏi Dương Thiên Trạch là biết thôi.
Sắc mặt Dương Xuyên càng khó coi hơn.
Nếu Thanh Phong đã dám ra giá chắc chắn có thể trả được.
Nhưng giới hạn của hắn ta cũng chỉ có tám mươi tỷ.
Lẽ nào vẫn phải nhường lại cho người khác sao?
“Cậu chủ, tin nhắn của ông chủ”.
Ngay khi hắn ta đang cảm thấy không cam lòng thì cấp dưới bỗng nói, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt hắn ta.
Dương Xuyên chỉ liếc nhìn một cái.
Bố hắn ta cũng là gia chủ nhà họ Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.
“Bằng mọi giá phải giành được bến cảng”.
“Tám mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên có chỗ dựa nên không sợ lại ra giá.
Thanh Phong chỉ cười nói: “Tám mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Anh… anh đang chơi tôi đấy à?”
Dương Xuyên trợn mắt, hơi tức giận nói.
“Cậu chủ Dương nói vậy là không đúng rồi”.
Thanh Phong khẽ cười: “Người đưa ra giá cao hơn thì thắng, thêm một đồng cũng là giá cạnh tranh, hình như đây là lời anh nói mà nhỉ?”
Phụt!
Lạc Tuyết vừa nghe nói thế không kiềm chế được phì cười.
Nhớ đến bật cười không đúng lúc, cô vội vàng che miệng lại.
Mấy gia chủ của các gia tộc nhỏ phía sau cũng bật cười.
Chỉ có Dương Xuyên mặt mày trắng bệch, cực kỳ tức giận.
“Chín mươi tỷ, để tôi xem anh tranh với tôi thế nào”.
Chín mươi tỷ.
Chỉ thoáng chốc giá đã bị đẩy lên đến mức cao nhất.
Quan trọng hơn là ai có thể giành được quyền kinh doanh của bến cảng.
Giới kinh doanh ở Tân Hải sau này sẽ do người đó quyết định.
“Chín mươi tỷ lẻ một đồng”.
Thanh Phong lại nhẹ nhàng tăng thêm một đồng nữa.
Dương Xuyên cảm giác mình sắp tức sôi máu.
“Chín mươi mốt tỷ”.
“Chín mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Chín mươi hai tỷ”.
“Chín mươi hai tỷ lẻ một đồng”.
…
“Một trăm tỷ”.
Cuối cùng sau vài lần nâng giá, Dương Xuyên nghiến răng nói ra giới hạn cuối cùng.
Một trăm tỷ.
Đúng thế.
Đây là cực hạn của Dương Xuyên.
Dương Xuyên bị ép đến mức bất lực, đã định liều mạng một phen.
Lúc này dù Thanh Phong thêm một đồng nữa cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Có thể nói hôm nay Dương Xuyên thua hoàn toàn.
Nghĩ đến hậu quả sắc mặt hắn ta càng khó coi hơn.
“Chết tiệt”.
Hắn ta thầm mắng, trợn mắt nhìn Thanh Phong, sau đó ánh mắt tập trung vào Sở Bắc.
Hắn ta không phải kẻ ngốc, đến lúc này, dù gì cũng phải nhìn ra được một chút.
Chỉ sợ quan hệ của Thanh Phong và Sở Bắc không phải bình thường.
Thậm chí Thanh Phong còn nghe theo lệnh của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Hắn ta nghĩ đến một khả năng nhưng nhanh chóng phủ nhận nó.
Sở Bắc chỉ là một tên mù và còn là con rể đi ở nhờ, địa vị sao có thể ở phía trên Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã?
Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều quá.
“Sở Bắc, chúng ta đi xem thử”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, đứng lên định đi.
“Cậu chủ Dương khoan đã”.
Nhưng thư ký Vương trên bục lại gọi hắn ta.
“Thư ký Dương, còn một dự án cuối cùng, chẳng lẽ cậu muốn bỏ sao?”
Một dự án cuối cùng?
Chẳng phải lúc này đều bán trọn gói sao? Sao vẫn còn?
Những người khác cũng không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ chứ đừng nói là Dương Xuyên.
“Hừ, chỉ một dự án nhỏ, tôi không hứng thú”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy tức giận.
Ai mà ngờ thư ký Vương lại khẽ cười.
“Cậu chủ Dương, cậu nói sai rồi”.
“Dự án cuối cùng này khá đặc biệt, được ông Chu nghiên cứu quyết định và thêm vào từ tối hôm qua”.
“Ồ? Nói xem thử”.
Dương Xuyên nhíu mày, sau đó cảm thấy khá hứng thú.
Những người khác cũng đều rất mong đợi.
Thư ký Vương và Chu Minh Hạo nhìn nhau, lúc này mới nói.
“Mọi người đều biết, mặc dù thành phố Tân Hải chúng ta ở gần Tân Hải, nhưng bến cảng lại nhỏ hẹp, ngoại thương không phát triển mạnh”.
“Nhưng mấy ngày trước, có doanh nghiệp nước ngoài chủ động tìm đến hợp ác, nhưng một trong các điều kiện là mở rộng bến cảng Tân Hải”.
Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều yên lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người.
Bến cảng Tân Hải đã đóng cửa năm năm vì một vài nguyên nhân đặc biệt.
Nếu mở rộng lại lần nữa, chỉ riêng chi phí thuê mướn cũng đã là một con số khổng lồ.
Càng đừng nói đến các chi phí khác.
Nhưng những gì nhận lại được chắc chắn là xứng đáng để bỏ ra.
Dù sao chỉ cần bến cảng được mở rộng.
Hơn một nửa hàng hóa xuất nhập khẩu của cả Tân Hải đều sẽ đi qua nơi này.
Cả hiện trường im ắng như tờ.
Dù là Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày nhìn Sở Bắc.
Trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc khác lạ.
Sở Bắc thu lại nụ cười, trầm ngâm suy xét, không nhìn ra cảm xúc.
“Được, tôi ngồi xuống đợi xem. Thư ký Vương, đừng nói nhiều nữa, báo giá luôn đi”.
Nếu có thể lấy được bến cảng chắc chắn là một món hời, dù trả thêm nhiều tiền hơn cũng đáng.
Bây giờ hắn ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không đấu giá được dự án kia.
Dù tập đoàn Bắc Dã có lớn mạnh cỡ nào cũng không có tiền vốn để tranh giành với hắn ta nhỉ?
Thư ký Vương lại khẽ cười trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Dự án tiếp theo đây là quyền kinh doanh mười năm của bến cảng”.
“Giá cả ấy à, cũng khó nói lắm. Mọi người nghĩ đáng giá bao nhiêu thì cứ đưa giá là được”.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Cách làm này của thư ký Vương vẫn rất thần kỳ.
Nếu trực tiếp đưa giá, có lẽ Dương Xuyên có thể nâng giá lên.
Nhưng thư ký Vương nói thế có ý vị rất sâu xa.
Dương Xuyên nhíu mày cũng không vội lên tiếng.
Mặc dù mấy gia tộc của các gia tộc nhỏ cảm thấy ngứa ngáy khó bề kìm nén nhưng lại không dám lên tiếng.
Giá quyền kinh doanh mười năm bến cảng không chừng còn rẻ hơn tám mươi tỷ lúc nãy.
Mà mấy người Lý Hải Đông lại vô thức nhìn Sở Bắc.
Thấy Sở Bắc không có bất kỳ động thái nào, dù là Thanh Phong cũng không lên tiếng.
Im lặng trong chốc lát, cuối cùng Dương Xuyên vẫn không nhịn được.
“Các vị, nếu không có ai ra giá, vậy thì tôi trước vậy”.
“Tám mươi tỷ! Nhà họ Dương tôi muốn mười năm của bến cảng này”.
Dương Xuyên vỗ ngực tỏ vẻ rất đắc ý.
Dù tập đoàn Bắc Dã anh có mạnh đến mức nào vẫn có thể chi ra tám mươi tỷ nữa sao?
Dương Xuyên vừa dứt lời, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Dù là mấy người Lý Đông Hải cũng thế.
Thế lực của nhà họ Dương rất mạnh, bụng bồ dao găm, nếu để hắn ta giành được bến cảng chưa chắc đã là chuyện tốt với Tân Hải.
Thanh Phong và Sở Bắc không nói gì không có nghĩa là không có tiền.
Chỉ là…
Năm năm trước, bến cảng đóng cửa vì chuyện kia.
Giờ lại muốn mở rộng bến cảng lần nữa có phải cũng có liên quan đến chuyện kia không?
Sở Bắc hít sâu một hơi, cuối cùng nói.
“Đồ của Tân Hải không thể để rơi vào tay người ngoài”.
Hửm?
Lạc Tuyết ngây người, không hiểu ý của Sở Bắc.
Nhưng Thanh Phong lại không do dự giơ bảng trong tay lên.
“Tám mươi tỷ lẻ một đồng”.
Ra giá một cách kỳ lạ như thế khiến không ít người không nhịn được bật cười.
Còn Dương Xuyên thì sa sầm mặt mày.
Rõ ràng Thanh Phong này đang chơi hắn ta mà.
“Anh Thanh Phong, không phải là tôi nghi ngờ khả năng của tập đoàn Bắc Dã, nhưng anh chi được nhiều tiền thế sao?”
Lúc này không chỉ là Dương Xuyên mà rất nhiều người đều thắc mắc như thế.
Một trăm sáu mươi tỷ không phải là một con số nhỏ.
“Tôi có trả được nhiều như thế không thì anh cứ đi hỏi Dương Thiên Trạch là biết thôi.
Sắc mặt Dương Xuyên càng khó coi hơn.
Nếu Thanh Phong đã dám ra giá chắc chắn có thể trả được.
Nhưng giới hạn của hắn ta cũng chỉ có tám mươi tỷ.
Lẽ nào vẫn phải nhường lại cho người khác sao?
“Cậu chủ, tin nhắn của ông chủ”.
Ngay khi hắn ta đang cảm thấy không cam lòng thì cấp dưới bỗng nói, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt hắn ta.
Dương Xuyên chỉ liếc nhìn một cái.
Bố hắn ta cũng là gia chủ nhà họ Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.
“Bằng mọi giá phải giành được bến cảng”.
“Tám mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên có chỗ dựa nên không sợ lại ra giá.
Thanh Phong chỉ cười nói: “Tám mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Anh… anh đang chơi tôi đấy à?”
Dương Xuyên trợn mắt, hơi tức giận nói.
“Cậu chủ Dương nói vậy là không đúng rồi”.
Thanh Phong khẽ cười: “Người đưa ra giá cao hơn thì thắng, thêm một đồng cũng là giá cạnh tranh, hình như đây là lời anh nói mà nhỉ?”
Phụt!
Lạc Tuyết vừa nghe nói thế không kiềm chế được phì cười.
Nhớ đến bật cười không đúng lúc, cô vội vàng che miệng lại.
Mấy gia chủ của các gia tộc nhỏ phía sau cũng bật cười.
Chỉ có Dương Xuyên mặt mày trắng bệch, cực kỳ tức giận.
“Chín mươi tỷ, để tôi xem anh tranh với tôi thế nào”.
Chín mươi tỷ.
Chỉ thoáng chốc giá đã bị đẩy lên đến mức cao nhất.
Quan trọng hơn là ai có thể giành được quyền kinh doanh của bến cảng.
Giới kinh doanh ở Tân Hải sau này sẽ do người đó quyết định.
“Chín mươi tỷ lẻ một đồng”.
Thanh Phong lại nhẹ nhàng tăng thêm một đồng nữa.
Dương Xuyên cảm giác mình sắp tức sôi máu.
“Chín mươi mốt tỷ”.
“Chín mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Chín mươi hai tỷ”.
“Chín mươi hai tỷ lẻ một đồng”.
…
“Một trăm tỷ”.
Cuối cùng sau vài lần nâng giá, Dương Xuyên nghiến răng nói ra giới hạn cuối cùng.
Một trăm tỷ.
Đúng thế.
Đây là cực hạn của Dương Xuyên.
Dương Xuyên bị ép đến mức bất lực, đã định liều mạng một phen.
Lúc này dù Thanh Phong thêm một đồng nữa cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.