Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Cứ giao cho anh!
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh!”
Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.
“Anh…”
Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh, anh định làm gì?”
Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.
“Không làm gì cả, chỉ muốn cho anh một bài học nhớ đời thôi!”
Nói rồi, Sở Bắc lạnh mặt nhấc chân phải lên.
“Anh, không, đừng…!”
Rắc!
Dương Xuyên đã đoán được Sở Bắc định làm gì nên vội vàng hét lên.
Nhưng tiếc là đã quá muộn.
Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Dương Xuyên bị Sở Bắc giẫm dưới chân.
Xương tay của hắn ta đã bị gãy.
“Cú đạp này là vì anh đã động vào con gái tôi!”
Sở Bắc hờ hững cất lời, sau đó lại nhấc chân phải lên tiếp.
“Còn phát này là vì anh dám ăn nói càn rỡ với Tiểu Tuyết!”
Sở Bắc vừa nói dứt câu thì lại có tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay còn lại của Dương Xuyên cũng bị đạp gãy.
Trong căn phòng tan hoang chỉ còn vọng lại tiếng la hét thê thảm của Dương Xuyên.
Hắn ta nằm lăn lộn dưới đất, mặt tái đi vì quá đau đớn.
Mồ hôi trên trán cứ thế túa ra.
Nhưng đối mặt với thần tướng trấn quốc, hắn ta không có dũng khí xin tha.
Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sở Bắc tỉnh bơ rồi tiếp tục nhấc chân đạp thẳng vào hai chân của Dương Xuyên tiếp.
Mới mấy phút đồng hồ trôi qua, mà tứ chi của Dương Xuyên đã bị gãy hết, dù không đến mức mất mạng, nhưng có lẽ nửa đời còn lại, hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Lúc này, trông Dương Xuyên vô cùng thê thảm.
Tay chân hắn ta mất hết sức lực, còn mặt thì cắt không một giọt máu.
Cơn đau kịch liệt khiến toàn thân hắn ta run lên.
Nhưng trong mắt hắn ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.
“Có biết tại sao tôi không giết anh không?”
Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi bình thản nhìn Dương Xuyên.
Dương Xuyên đảo mắt, nhưng đến ngẩng đầu lên cũng không dám.
Khoé miệng hắn ta co giật.
“Anh nên thấy may mắn vì Vũ Tâm không làm sao!”
Sở Bắc liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Nếu Vũ Tâm chỉ bị xước da thôi thì giờ anh đã chết rồi, còn nhà họ Dương cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt.
Miệng hắn ta phát ra những tiếng ú ớ, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, hắn ta đang thấy vô cùng hối hận.
Hắn ta đã quá sai lầm…
Lẽ ra, hắn ta tuyệt đối không nên động tới con gái của Sở Bắc, đây có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn ta.
Bởi ai dám động tới cô bé thì sẽ phải chết.
Nhưng tiếc là dù bây giờ có hối hận gì cũng đã quá muộn.
“Nhớ cho kỹ lời tôi nói đấy!”
Dứt lời, Sở Bắc cất bước rời đi.
Chỉ còn một mình Dương Xuyên nằm dưới chất co giật, không biết tại đau đớn hay sợ hãi, nhưng sau đó hắn ta đã ngất xỉu.
“Bố ơi!”
Sở Bắc rẽ vào một ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Vũ Tâm giơ tay ra với mình rồi cười híp mắt.
Anh nở một nụ cười cưng chiều rồi bế bổng con gái lên.
“Ném anh ta về nhà họ Dương đi!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức đi làm ngay.
Xử lý xong Dương Xuyên, bấy giờ Sở Bắc mới đưa Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.
“Tâm Nhi, con đừng kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy nhé, được không?”
Sau khi ngồi lên ghế sau của xe, Sở Bắc cười nhìn con gái.
Hôm nay, Lạc Tuyết đã có đủ chuyện phiền não rồi, anh không đành lòng khiến cô thêm lo lắng nữa.
“Vâng ạ, đây là bí mật giữa bố con mình!”
Tiểu Vũ Tâm nháy mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai bố con về nhà thì Lạc Tuyết đã nấu nướng xong xuôi.
Gia đình nhỏ ba người quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Hiếm khi nào không có Chu Cầm phá đám.
“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về!”
Như đoán được suy nghĩ của Sở Bắc, Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.
Sở Bắc gật đầu.
Không có Chu Cầm, nhà càng bình yên.
“Sắp tới, em có dự định gì chưa?”
Thấy Sở Bắc hỏi vậy, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi mới thở dài một hơi.
“Ba trăm nghìn không ít mà cũng không nhiều, tôi định thuê mặt bằng rồi mở một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, anh thấy sao?”
Nghe thấy vậy, Sở Bắc còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Vũ Tâm đã vui đến mức đỏ bừng mặt.
“Được quá chứ mẹ, Vũ Tâm thích đồ chơi lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
“Được, mở cửa hàng đồ chơi cũng khá hay!”
Chỉ cần con gái thích, dù mở một hay một trăm cửa hàng đồ chơi, Sở Bắc cũng đồng ý ngay.
Lạc Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn hơi cau mày với vẻ lo lắng.
“Nhưng mặt bằng tốt bây giờ giá thuê khá cao nên chưa chắc ba trăm nghìn đã đủ được!”
“Em cứ yên tâm!”
Sở Bắc mỉm cười an ủi: “Chuyện mặt bằng cứ giao cho anh, trong ngày mai, anh sẽ lo xong”.
“Anh?”
Lạc Tuyết thấy hơi hoang mang.
Nếu muốn thuê một mặt bằng khá rộng rãi ở trung tâm thành phố thì có lẽ ba trăm nghìn sẽ không đủ.
Sao Sở Bắc dám nói một cách hùng hồn vậy chứ?
“Yên tâm, anh đã làm em thất vọng bao giờ chưa?”
Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.
Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.
Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”
Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.
Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.
Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.
May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.
Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.
Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.
Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.
Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.
Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.
“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”
Dương Sơn - con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.
“Tiểu Xuyên đã thất bại ở đó, có lẽ đối thủ cạnh tranh vẫn chưa phục nên mượn có ra tay với nhà mình?”
Phải công nhận rằng phân tích của Dương Sơn rất có lý.
Nhưng Dương Trạch Thiên chỉ hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu.
“Tân Hải bé như mắt muỗi thì có ai dám chống lại nhà họ Dương ta?”
Nghe thấy vậy, nhiều người khác cũng gật đầu đồng tình.
Nhà họ Dương là một trong sáu gia tộc lớn mạnh nhất ở tỉnh.
So với Tân Hải thì chắc chắn là một thế lực rất mạnh.
Ai dám kiếm chuyện với nhà họ chứ?
Dương Sơn như có điều suy nghĩ rồi nói.
“Bố, các gia tộc ở Tân Hải thì đương nhiên không dám, nhưng nếu là thế lực từ nơi khác đến thì sao?”
“Hả?”
Dương Trạch Thiên cau mày nói: “Ý của con là…”
“Tập đoàn Bắc Dã!”
Nghe thấy thế, cả căn phòng đều im lặng.
Đến Dương Trạch Thiên cũng phải nhíu chặt hàng lông mày lại.
Bắc Dã là một tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia.
Hơn nữa, cách đây không lâu, tập đoàn này đã tiến vào Tân Hải.
“Nhưng rõ ràng họ đã chèn ép được Dương Xuyên rồi, tại sao còn nhắm vào chúng ta nữa?”
Dương Trạch Thiên gần như nghiến răng nói ra câu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Dương Xuyên đã thất bại.
Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.
“Anh…”
Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh, anh định làm gì?”
Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.
“Không làm gì cả, chỉ muốn cho anh một bài học nhớ đời thôi!”
Nói rồi, Sở Bắc lạnh mặt nhấc chân phải lên.
“Anh, không, đừng…!”
Rắc!
Dương Xuyên đã đoán được Sở Bắc định làm gì nên vội vàng hét lên.
Nhưng tiếc là đã quá muộn.
Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Dương Xuyên bị Sở Bắc giẫm dưới chân.
Xương tay của hắn ta đã bị gãy.
“Cú đạp này là vì anh đã động vào con gái tôi!”
Sở Bắc hờ hững cất lời, sau đó lại nhấc chân phải lên tiếp.
“Còn phát này là vì anh dám ăn nói càn rỡ với Tiểu Tuyết!”
Sở Bắc vừa nói dứt câu thì lại có tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay còn lại của Dương Xuyên cũng bị đạp gãy.
Trong căn phòng tan hoang chỉ còn vọng lại tiếng la hét thê thảm của Dương Xuyên.
Hắn ta nằm lăn lộn dưới đất, mặt tái đi vì quá đau đớn.
Mồ hôi trên trán cứ thế túa ra.
Nhưng đối mặt với thần tướng trấn quốc, hắn ta không có dũng khí xin tha.
Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sở Bắc tỉnh bơ rồi tiếp tục nhấc chân đạp thẳng vào hai chân của Dương Xuyên tiếp.
Mới mấy phút đồng hồ trôi qua, mà tứ chi của Dương Xuyên đã bị gãy hết, dù không đến mức mất mạng, nhưng có lẽ nửa đời còn lại, hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Lúc này, trông Dương Xuyên vô cùng thê thảm.
Tay chân hắn ta mất hết sức lực, còn mặt thì cắt không một giọt máu.
Cơn đau kịch liệt khiến toàn thân hắn ta run lên.
Nhưng trong mắt hắn ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.
“Có biết tại sao tôi không giết anh không?”
Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi bình thản nhìn Dương Xuyên.
Dương Xuyên đảo mắt, nhưng đến ngẩng đầu lên cũng không dám.
Khoé miệng hắn ta co giật.
“Anh nên thấy may mắn vì Vũ Tâm không làm sao!”
Sở Bắc liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Nếu Vũ Tâm chỉ bị xước da thôi thì giờ anh đã chết rồi, còn nhà họ Dương cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt.
Miệng hắn ta phát ra những tiếng ú ớ, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, hắn ta đang thấy vô cùng hối hận.
Hắn ta đã quá sai lầm…
Lẽ ra, hắn ta tuyệt đối không nên động tới con gái của Sở Bắc, đây có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn ta.
Bởi ai dám động tới cô bé thì sẽ phải chết.
Nhưng tiếc là dù bây giờ có hối hận gì cũng đã quá muộn.
“Nhớ cho kỹ lời tôi nói đấy!”
Dứt lời, Sở Bắc cất bước rời đi.
Chỉ còn một mình Dương Xuyên nằm dưới chất co giật, không biết tại đau đớn hay sợ hãi, nhưng sau đó hắn ta đã ngất xỉu.
“Bố ơi!”
Sở Bắc rẽ vào một ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Vũ Tâm giơ tay ra với mình rồi cười híp mắt.
Anh nở một nụ cười cưng chiều rồi bế bổng con gái lên.
“Ném anh ta về nhà họ Dương đi!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức đi làm ngay.
Xử lý xong Dương Xuyên, bấy giờ Sở Bắc mới đưa Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.
“Tâm Nhi, con đừng kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy nhé, được không?”
Sau khi ngồi lên ghế sau của xe, Sở Bắc cười nhìn con gái.
Hôm nay, Lạc Tuyết đã có đủ chuyện phiền não rồi, anh không đành lòng khiến cô thêm lo lắng nữa.
“Vâng ạ, đây là bí mật giữa bố con mình!”
Tiểu Vũ Tâm nháy mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai bố con về nhà thì Lạc Tuyết đã nấu nướng xong xuôi.
Gia đình nhỏ ba người quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Hiếm khi nào không có Chu Cầm phá đám.
“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về!”
Như đoán được suy nghĩ của Sở Bắc, Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.
Sở Bắc gật đầu.
Không có Chu Cầm, nhà càng bình yên.
“Sắp tới, em có dự định gì chưa?”
Thấy Sở Bắc hỏi vậy, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi mới thở dài một hơi.
“Ba trăm nghìn không ít mà cũng không nhiều, tôi định thuê mặt bằng rồi mở một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, anh thấy sao?”
Nghe thấy vậy, Sở Bắc còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Vũ Tâm đã vui đến mức đỏ bừng mặt.
“Được quá chứ mẹ, Vũ Tâm thích đồ chơi lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
“Được, mở cửa hàng đồ chơi cũng khá hay!”
Chỉ cần con gái thích, dù mở một hay một trăm cửa hàng đồ chơi, Sở Bắc cũng đồng ý ngay.
Lạc Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn hơi cau mày với vẻ lo lắng.
“Nhưng mặt bằng tốt bây giờ giá thuê khá cao nên chưa chắc ba trăm nghìn đã đủ được!”
“Em cứ yên tâm!”
Sở Bắc mỉm cười an ủi: “Chuyện mặt bằng cứ giao cho anh, trong ngày mai, anh sẽ lo xong”.
“Anh?”
Lạc Tuyết thấy hơi hoang mang.
Nếu muốn thuê một mặt bằng khá rộng rãi ở trung tâm thành phố thì có lẽ ba trăm nghìn sẽ không đủ.
Sao Sở Bắc dám nói một cách hùng hồn vậy chứ?
“Yên tâm, anh đã làm em thất vọng bao giờ chưa?”
Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.
Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.
Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”
Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.
Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.
Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.
May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.
Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.
Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.
Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.
Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.
Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.
“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”
Dương Sơn - con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.
“Tiểu Xuyên đã thất bại ở đó, có lẽ đối thủ cạnh tranh vẫn chưa phục nên mượn có ra tay với nhà mình?”
Phải công nhận rằng phân tích của Dương Sơn rất có lý.
Nhưng Dương Trạch Thiên chỉ hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu.
“Tân Hải bé như mắt muỗi thì có ai dám chống lại nhà họ Dương ta?”
Nghe thấy vậy, nhiều người khác cũng gật đầu đồng tình.
Nhà họ Dương là một trong sáu gia tộc lớn mạnh nhất ở tỉnh.
So với Tân Hải thì chắc chắn là một thế lực rất mạnh.
Ai dám kiếm chuyện với nhà họ chứ?
Dương Sơn như có điều suy nghĩ rồi nói.
“Bố, các gia tộc ở Tân Hải thì đương nhiên không dám, nhưng nếu là thế lực từ nơi khác đến thì sao?”
“Hả?”
Dương Trạch Thiên cau mày nói: “Ý của con là…”
“Tập đoàn Bắc Dã!”
Nghe thấy thế, cả căn phòng đều im lặng.
Đến Dương Trạch Thiên cũng phải nhíu chặt hàng lông mày lại.
Bắc Dã là một tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia.
Hơn nữa, cách đây không lâu, tập đoàn này đã tiến vào Tân Hải.
“Nhưng rõ ràng họ đã chèn ép được Dương Xuyên rồi, tại sao còn nhắm vào chúng ta nữa?”
Dương Trạch Thiên gần như nghiến răng nói ra câu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Dương Xuyên đã thất bại.
Bình luận facebook