Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117 "Làm càn!"
"Cậu yên tâm, tuy rằng những lão già như bọn tôi không có ích lợi gì, nhưng luôn luôn có bản lĩnh để giải quyết. Mời cậu chỉ để đề phòng, nếu chẳng may có sự việc phát sinh mà chúng tôi không thể ứng phó kịp thời, thì lúc đó phải làm phiền cậu." Thẩm Dũng chậm rãi nói.
Vì tình nghĩa nên không thể nào từ chối, hơn nữa Đường Tuấn cũng muốn đi xem xem đại hội Y học cổ truyền là cái gì. Suy nghĩ một chút, Đường Tuấn lập tức gật đầu đồng ý.
Nét mặt già nua của Thẩm Dũng bây giờ mới lộ ra một chút ý cười. Đúng lúc này, cửa chính phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Trương Trị chạy vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa dừng lại vừa thở hổn hển: "Thầy ơi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Thẩm Dũng sắc mặt tối sầm nói: "Có gì thì từ từ nói, làm sao vậy?"
VietWriter.vn
Trương Trị vốn là đứa học trò ông tự hào nhất, tài năng về Y học cổ truyền cũng khá xuất chúng. Nhưng bây giờ đã có viên ngọc quý là Đường Tuấn, nếu so sánh Trương Trị với anh thì đúng là kém hơn hẳn một bậc.
Trương Trị hít thở một cách khó khăn, vừa mới bình ổn được nhịp thở thì lại tiếp tục nói: "Ở bên ngoài người của nhà họ Trần đang làm loạn, bảo rằng muốn mang Trần Nhật Minh chuyển tới bệnh viện tỉnh."
"Làm càn!"
Vừa nói xong, Thẩm Dũng lập tức đập vào tay vịn ghế salon nói: "Tên nhóc kia bị thương nặng như vậy, cái mạng của anh ta không phải do Đường Tuấn cứu lấy, thì đã sớm xuống âm phủ báo cáo Diêm Vương rồi, bây giờ không phải đang nằm viện điều trị rất tốt sao, lại còn muốn chuyển viện."
"Mấy người Lưu Hoan đâu?" Thẩm Dũng hỏi. Sau khi Lưu Hoan nhận toàn bộ công lao chữa bệnh cho Trần Nhật Minh về mình, đương nhiên sẽ trở thành bác sĩ điều trị chính. Chuyện chuyển viện, thì phải xin được giấy có chữ ký của bác sĩ điều trị chính.
Sắc mặt Trương Trị có chút khó coi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Nói!" Thẩm Dũng hét lớn.
Lúc này Trương Trị mới dám mở miệng: "Bác sĩ Lưu đã đi ra ngoài vào buổi trưa, nói là cùng mấy nhà lãnh đạo của đài truyền hình dùng bữa, đến giờ vẫn chưa về, bác sĩ Mộ Dung Lan vẫn đang thương lượng với người nhà họ Trần, chỉ là thái độ của đối phương có chút kiên quyết, không hề nghe lời của bác sĩ Mộ Dung Lan."
"Cái đám người ngồi không ăn bám này!" Thẩm Dũng nghiến răng nói.
Ông ta đứng dậy hướng về phía Đường Tuấn nói: "Cậu Đường, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi xem chuyện thế nào đã."
Đường Tuấn đồng thời đứng dậy nói: "Để tôi đi cùng giáo sư Thẩm, vừa hay tôi cũng muốn đi dạo một vòng."
Thẩm Dũng nhìn Đường Tuấn rồi cũng gật đầu. Khi Đường Tuấn và Thẩm Dũng chạy ra bên ngoài phòng bệnh thì thấy mười mấy người vệ sĩ mạnh mẽ cường tráng đang bao quanh trước cửa phòng bệnh. Lúc trước Đường Tuấn đã từng gặp qua người phụ nữ trung niên kia, bà ta đang cùng Mộ Dung Lan thảo luận gì đó rất sôi nổi, mà bên cạnh bọn họ có một người đàn ông mặt lạnh đang ngồi trên ghế dọc hành lang hút thuốc, dù cho tấm biển đề chữ "cấm hút thuốc" đang treo trên đầu ông ta.
"Tôi nói là tình trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định, nếu như chuyển viện thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Giọng nói Mộ Dung Lan mang vẻ rất lo lắng truyền khắp hành lang.
Người phụ nữ trung niên đó cười miệt thị: "Có thể xảy ra nguy hiểm gì. Không phải bác sĩ Lưu đã nói với giới truyền thông rằng con tôi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi sao?"
Bà ta nhếch môi một cái đầy mỉa mai: "Cô đừng nghĩ là tôi không biết bệnh viện các người đang tính toán cái gì. Không phải nghĩ rằng nhà họ Trần tôi có tiền, muốn giữ con tôi ở viện một thời gian dài để các người vừa hay kiếm được kha khá đúng không?"
Vì tình nghĩa nên không thể nào từ chối, hơn nữa Đường Tuấn cũng muốn đi xem xem đại hội Y học cổ truyền là cái gì. Suy nghĩ một chút, Đường Tuấn lập tức gật đầu đồng ý.
Nét mặt già nua của Thẩm Dũng bây giờ mới lộ ra một chút ý cười. Đúng lúc này, cửa chính phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Trương Trị chạy vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa dừng lại vừa thở hổn hển: "Thầy ơi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Thẩm Dũng sắc mặt tối sầm nói: "Có gì thì từ từ nói, làm sao vậy?"
VietWriter.vn
Trương Trị vốn là đứa học trò ông tự hào nhất, tài năng về Y học cổ truyền cũng khá xuất chúng. Nhưng bây giờ đã có viên ngọc quý là Đường Tuấn, nếu so sánh Trương Trị với anh thì đúng là kém hơn hẳn một bậc.
Trương Trị hít thở một cách khó khăn, vừa mới bình ổn được nhịp thở thì lại tiếp tục nói: "Ở bên ngoài người của nhà họ Trần đang làm loạn, bảo rằng muốn mang Trần Nhật Minh chuyển tới bệnh viện tỉnh."
"Làm càn!"
Vừa nói xong, Thẩm Dũng lập tức đập vào tay vịn ghế salon nói: "Tên nhóc kia bị thương nặng như vậy, cái mạng của anh ta không phải do Đường Tuấn cứu lấy, thì đã sớm xuống âm phủ báo cáo Diêm Vương rồi, bây giờ không phải đang nằm viện điều trị rất tốt sao, lại còn muốn chuyển viện."
"Mấy người Lưu Hoan đâu?" Thẩm Dũng hỏi. Sau khi Lưu Hoan nhận toàn bộ công lao chữa bệnh cho Trần Nhật Minh về mình, đương nhiên sẽ trở thành bác sĩ điều trị chính. Chuyện chuyển viện, thì phải xin được giấy có chữ ký của bác sĩ điều trị chính.
Sắc mặt Trương Trị có chút khó coi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Nói!" Thẩm Dũng hét lớn.
Lúc này Trương Trị mới dám mở miệng: "Bác sĩ Lưu đã đi ra ngoài vào buổi trưa, nói là cùng mấy nhà lãnh đạo của đài truyền hình dùng bữa, đến giờ vẫn chưa về, bác sĩ Mộ Dung Lan vẫn đang thương lượng với người nhà họ Trần, chỉ là thái độ của đối phương có chút kiên quyết, không hề nghe lời của bác sĩ Mộ Dung Lan."
"Cái đám người ngồi không ăn bám này!" Thẩm Dũng nghiến răng nói.
Ông ta đứng dậy hướng về phía Đường Tuấn nói: "Cậu Đường, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi xem chuyện thế nào đã."
Đường Tuấn đồng thời đứng dậy nói: "Để tôi đi cùng giáo sư Thẩm, vừa hay tôi cũng muốn đi dạo một vòng."
Thẩm Dũng nhìn Đường Tuấn rồi cũng gật đầu. Khi Đường Tuấn và Thẩm Dũng chạy ra bên ngoài phòng bệnh thì thấy mười mấy người vệ sĩ mạnh mẽ cường tráng đang bao quanh trước cửa phòng bệnh. Lúc trước Đường Tuấn đã từng gặp qua người phụ nữ trung niên kia, bà ta đang cùng Mộ Dung Lan thảo luận gì đó rất sôi nổi, mà bên cạnh bọn họ có một người đàn ông mặt lạnh đang ngồi trên ghế dọc hành lang hút thuốc, dù cho tấm biển đề chữ "cấm hút thuốc" đang treo trên đầu ông ta.
"Tôi nói là tình trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định, nếu như chuyển viện thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Giọng nói Mộ Dung Lan mang vẻ rất lo lắng truyền khắp hành lang.
Người phụ nữ trung niên đó cười miệt thị: "Có thể xảy ra nguy hiểm gì. Không phải bác sĩ Lưu đã nói với giới truyền thông rằng con tôi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi sao?"
Bà ta nhếch môi một cái đầy mỉa mai: "Cô đừng nghĩ là tôi không biết bệnh viện các người đang tính toán cái gì. Không phải nghĩ rằng nhà họ Trần tôi có tiền, muốn giữ con tôi ở viện một thời gian dài để các người vừa hay kiếm được kha khá đúng không?"
Bình luận facebook