Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 Căn bản là không có lòng tốt gì cả
Vẻ mặt của mẹ Trần có chút khó coi, dường như nhớ đến chuyện tối hôm qua bà ta hạ mình xuống cầu xin Đường Tuấn. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trần Bá Phước, bà ta vẫn gật đầu, nói: “Nhật Minh quả thực là do cậu ta cứu.”
Tuy là mẹ Trần oán hận Đường Tuấn, nhưng chút lực phán đoán này thì vẫn có. Nếu thật sự giống như trên ti vi nói, là Lưu Hoan chữa khỏi cho Trần Nhật Minh, vậy thì vì sao trước khi Đường Tuấn đi vào, đến cả phương án phẫu thuật cơ bản bọn họ cũng không có. Cũng chính bởi vì thế này, mẹ Trần mới có suy nghĩ chuyển viện cho con trai, để tránh khỏi việc lúng túng chạm mặt với Đường Tuấn.
“À. Là thế à.” Trần Bá Phước nói: “Xem ra cậu còn có chút bản lĩnh.”
Sau đó ông ta lắc đầu, nói: “Nhưng tôi vẫn không thể tin tưởng cậu. Kẻ thù của Trần Bá Phước tôi có quá là nhiều, để con trai của mình ở đây, tôi không yên tâm.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt cân nhắc, nói: “Trừ phi cậu có thể cho tôi một lý do tín phục.”
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì Trần Nhật Minh là đứa con trai duy nhất của ông!”
VietWriter.vn
Anh bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc ông còn trẻ chắc là từng bị thương, căn bản là không thể có con được nữa. Nếu ông muốn nhà họ Trần tuyệt hậu, thì ha ha.”
Giọng nói của Đường Tuấn chỉ có hai người anh và Trần Bá Phước là có thể nghe thấy, chỉ thấy Trần Bá Phước vừa nghe, vẻ mặt đã thay đổi ngay lập tức. Cơ thể của ông ta quả thực là có vấn đề, tuy ở bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng quả thực là không thể có thêm một đứa con nữa. Chuyện này chỉ có bản thân ông ta biết, đến cả vợ của ông ta, người đàn bà trung niên ở bên cạnh này cũng không biết.
“Nếu đã nói đến nước này, ông vẫn muốn để con trai ông chuyển viện, thì tôi tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu nào nữa.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Đường Tuấn, nhưng.” Mộ Dung Lan nghe thấy vậy, không khỏi có chút luống cuống. Nếu như Trần Nhật Minh thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đám người của Lưu Hoan e là sẽ đổ tất cả nguyên nhân lên đầu của Đường Tuấn.
“Sao rồi?” Đường Tuấn lắc đầu với Mộ Dung Lan, sau đó hỏi Trần Bá Phước.
Vẻ mặt của Trần Bá Phước có chút khó coi, một người đàn ông bị người ta vạch trần ra bí mật ở nơi sâu nhất trong lòng, mà còn là loại không muốn cho người khác biết nhất, sao ông ta không tức giận, hoảng sợ được chứ. Trong nháy mắt, ông ta thậm chí còn có ý định muốn giết Đường Tuấn. Nhưng chỉ là mấy giây sau, vẻ mặt ông ta đã khôi phục lại bình thường.
“Trần Bá Phước, ông đừng tin cậu ta. Nhật Minh nhất định phải chuyển viện, đám người bọn họ căn bản là không có lòng tốt gì cả.” Mẹ Trần lập tức kêu gào lên.
“Câm miệng!” Trần Bá Phước quát người đàn bà trung niên.
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Nếu như con trai của tôi gặp phải bất trắc gì, thì tôi sẽ không tha cho cậu.”
Đường Tuấn lại không thèm để ý đến sự uy hiếp của ông ta. Nếu như không phải sợ thêm phiền phức cho Mộ Dung Lan, thì anh thật sự không muốn liên quan đến chuyện của Trần Minh Nhật.
Trần Bá Phước đi đến một góc gọi điện thoại, đại khái là gọi người đến phòng bệnh canh giữ, luân phiên thay nhau canh giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bảo đảm sự an toàn của Trần Nhật Minh. Giống như những gì Đường Tuấn nói, Trần Nhật Minh là đứa con trai duy nhất của ông ta, tuyệt đối không thể có chuyện gì được. Đặc biệt là dưới tình hình bây giờ, quan hệ giữa ông ta và Lý Quang Huy trở nên có chút căng thẳng.
Gọi điện thoại xong, Trần Bá Phước quay lại, cười nói: “Cậu quả thực là một thằng nhóc thú vị. Chẳng trách con nhóc Lý Ngọc Mai kia lại coi trọng cậu. Tôi xem trọng cậu, cố gắng nỗ lực đi. Nói không chừng cậu thật sự có cơ hội trở thành con rể của nhà họ Lý đó. Ngoài ra, lần này cậu đã cứu một mạng của con trai tôi, Trần Bá Phước tôi nợ cậu một ân huệ. Nếu như sau này cậu có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ mở miệng.”
Đường Tuấn gật đầu, anh đã có rất nhiều kẻ thù ở thành phố Vinh rồi, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Trần Bá Phước, thì quả thực là có ích cho anh rất nhiều.
Đợi sau khi vợ chồng Trần Bá Phước rời đi, ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tuấn, Thẩm Dũng, Mộ Dung Lan và mười mấy người vệ sĩ.
Mộ Dung Lan nhìn Đường Tuấn, đột nhiên hỏi: “Anh đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Lý kia sao?”
Đường Tuấn có chút lúng túng sờ mũi, nói: “Không có chuyện đó đâu. Cô đừng nghe ông ta nói bậy.”
Thẩm Dũng nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy thật là thú vị, cũng không vạch trần.
Thấy Mộ Dung Lan vẫn có chút không tin, Đường Tuấn vội vàng nói tiếp: “Nếu cô không tin lời tôi nói, hôm khác có thể gặp mặt cô ấy hỏi một tiếng.”
Tuy là mẹ Trần oán hận Đường Tuấn, nhưng chút lực phán đoán này thì vẫn có. Nếu thật sự giống như trên ti vi nói, là Lưu Hoan chữa khỏi cho Trần Nhật Minh, vậy thì vì sao trước khi Đường Tuấn đi vào, đến cả phương án phẫu thuật cơ bản bọn họ cũng không có. Cũng chính bởi vì thế này, mẹ Trần mới có suy nghĩ chuyển viện cho con trai, để tránh khỏi việc lúng túng chạm mặt với Đường Tuấn.
“À. Là thế à.” Trần Bá Phước nói: “Xem ra cậu còn có chút bản lĩnh.”
Sau đó ông ta lắc đầu, nói: “Nhưng tôi vẫn không thể tin tưởng cậu. Kẻ thù của Trần Bá Phước tôi có quá là nhiều, để con trai của mình ở đây, tôi không yên tâm.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt cân nhắc, nói: “Trừ phi cậu có thể cho tôi một lý do tín phục.”
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì Trần Nhật Minh là đứa con trai duy nhất của ông!”
VietWriter.vn
Anh bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc ông còn trẻ chắc là từng bị thương, căn bản là không thể có con được nữa. Nếu ông muốn nhà họ Trần tuyệt hậu, thì ha ha.”
Giọng nói của Đường Tuấn chỉ có hai người anh và Trần Bá Phước là có thể nghe thấy, chỉ thấy Trần Bá Phước vừa nghe, vẻ mặt đã thay đổi ngay lập tức. Cơ thể của ông ta quả thực là có vấn đề, tuy ở bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng quả thực là không thể có thêm một đứa con nữa. Chuyện này chỉ có bản thân ông ta biết, đến cả vợ của ông ta, người đàn bà trung niên ở bên cạnh này cũng không biết.
“Nếu đã nói đến nước này, ông vẫn muốn để con trai ông chuyển viện, thì tôi tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu nào nữa.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Đường Tuấn, nhưng.” Mộ Dung Lan nghe thấy vậy, không khỏi có chút luống cuống. Nếu như Trần Nhật Minh thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đám người của Lưu Hoan e là sẽ đổ tất cả nguyên nhân lên đầu của Đường Tuấn.
“Sao rồi?” Đường Tuấn lắc đầu với Mộ Dung Lan, sau đó hỏi Trần Bá Phước.
Vẻ mặt của Trần Bá Phước có chút khó coi, một người đàn ông bị người ta vạch trần ra bí mật ở nơi sâu nhất trong lòng, mà còn là loại không muốn cho người khác biết nhất, sao ông ta không tức giận, hoảng sợ được chứ. Trong nháy mắt, ông ta thậm chí còn có ý định muốn giết Đường Tuấn. Nhưng chỉ là mấy giây sau, vẻ mặt ông ta đã khôi phục lại bình thường.
“Trần Bá Phước, ông đừng tin cậu ta. Nhật Minh nhất định phải chuyển viện, đám người bọn họ căn bản là không có lòng tốt gì cả.” Mẹ Trần lập tức kêu gào lên.
“Câm miệng!” Trần Bá Phước quát người đàn bà trung niên.
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Nếu như con trai của tôi gặp phải bất trắc gì, thì tôi sẽ không tha cho cậu.”
Đường Tuấn lại không thèm để ý đến sự uy hiếp của ông ta. Nếu như không phải sợ thêm phiền phức cho Mộ Dung Lan, thì anh thật sự không muốn liên quan đến chuyện của Trần Minh Nhật.
Trần Bá Phước đi đến một góc gọi điện thoại, đại khái là gọi người đến phòng bệnh canh giữ, luân phiên thay nhau canh giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bảo đảm sự an toàn của Trần Nhật Minh. Giống như những gì Đường Tuấn nói, Trần Nhật Minh là đứa con trai duy nhất của ông ta, tuyệt đối không thể có chuyện gì được. Đặc biệt là dưới tình hình bây giờ, quan hệ giữa ông ta và Lý Quang Huy trở nên có chút căng thẳng.
Gọi điện thoại xong, Trần Bá Phước quay lại, cười nói: “Cậu quả thực là một thằng nhóc thú vị. Chẳng trách con nhóc Lý Ngọc Mai kia lại coi trọng cậu. Tôi xem trọng cậu, cố gắng nỗ lực đi. Nói không chừng cậu thật sự có cơ hội trở thành con rể của nhà họ Lý đó. Ngoài ra, lần này cậu đã cứu một mạng của con trai tôi, Trần Bá Phước tôi nợ cậu một ân huệ. Nếu như sau này cậu có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ mở miệng.”
Đường Tuấn gật đầu, anh đã có rất nhiều kẻ thù ở thành phố Vinh rồi, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Trần Bá Phước, thì quả thực là có ích cho anh rất nhiều.
Đợi sau khi vợ chồng Trần Bá Phước rời đi, ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tuấn, Thẩm Dũng, Mộ Dung Lan và mười mấy người vệ sĩ.
Mộ Dung Lan nhìn Đường Tuấn, đột nhiên hỏi: “Anh đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Lý kia sao?”
Đường Tuấn có chút lúng túng sờ mũi, nói: “Không có chuyện đó đâu. Cô đừng nghe ông ta nói bậy.”
Thẩm Dũng nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy thật là thú vị, cũng không vạch trần.
Thấy Mộ Dung Lan vẫn có chút không tin, Đường Tuấn vội vàng nói tiếp: “Nếu cô không tin lời tôi nói, hôm khác có thể gặp mặt cô ấy hỏi một tiếng.”
Bình luận facebook