Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351
Chương 351: Đánh đến khi ông ta chịu khai
Tôn Chương kìm nén cơn giận trong lòng, làm giám đốc của trung học Dục Hoa, đương nhiên ông ta nắm hết quyền hành, thân phận tôn quý.
Mà thứ những người đàn ông thành công như bọn họ yêu thích chỉ có tiền, quyền, và phụ nữ.
Ông ta tốn bao nhiêu lời đường mật và thủ đoạn, hôm nay mới hạ gục được cô thư ký vừa nhậm chức, nhưng chưa kịp hưởng thụ đủ thì đã bị mấy người Sở Phàm phá đám, đương nhiên ông ta rất căm hận chỉ vào bọn họ mà chửi lấy chửi để.
“Giám đốc Tôn, ông nghe tôi giải thích…”, Phùng Loan là giáo viên an phận, nhìn thấy cấp trên tức giận tay chân nhất thời hơi luống cuống.
“Giải thích cái rắm, cút cho tôi, cút ra ngoài!”
Tôn Chương nỗi giận đùng đùng đập bàn, quát lớn: “Làm một giáo viên mà ngay cả phép lịch sự và tôn trọng tối thiểu cô cũng không hiểu, cái tố chất như cô sao dạy người khác? Tạm cách chức cô trước một tháng, cô về nhà hối lỗi đàng hoàng cho tôi, chức danh giáo viên ưu tú năm nay cô cũng đừng hòng mơ đến”.
Lúc này sắc mặt Phùng Loan tái nhợt, luống cuống tay chân: “Giám, Giám đốc Tôn, tôi…”
“Cút ra ngoài!”, Tôn Chương hất đổ cả đống sách.
Rầm…
Lúc này, Sở Phàm bước lên phía trước, tung cú đấm đánh bay đống sách đó, lạnh lùng nói một câu: “Người nên cút là ông”.
“Ông là giám đốc trường mà lại làm chuyện bậy bạ ở văn phòng, bại hoại môi trường. Không giới hạn, không đạo đức, không năng lực, ông có tư cách gì để nói năng xằng bậy, giáo dục người khác?”
Dương Tuấn Huy cũng lạnh lùng nói theo: “Một giám đốc trường cấp ba tư lập cỏn con thôi mà thật sự nghĩ mình ghê gớm à? Cho dù ông là nhân vật số một của cơ cấu giáo dục, cũng không có tư cách kêu gào với Long thủ”.
Vừa dứt lời, cho dù là Phùng Loan, Trần Vi Vi, hay là Tôn Chương và cô thư ký bên cạnh cũng hoàn toàn sững sờ.
Phùng Loan càng bị dọa sợ, cô ấy dạy học ở trung học Dục Hoa mười năm, cũng coi như là giáo viên lão luyện, nhưng trước nay cô ấy chưa từng thấy một người dám chửi rủa thậm tệ trước mặt Tôn Chương, thẳng thừng sỉ nhục ông ta như vậy.
Ngoài ông ta là giám đốc hội đồng quản trị nhà trường, nắm hết mọi quyền hành. Nghe nói ông ta còn có bối cảnh chính phủ, anh rể của ông ta là giám đốc công an Yên Kinh, thế lực rất mạnh.
Tôn Chương tức đến toàn thân run rẩy, đây là lần đầu tiên ông ta bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng chửi.
Nhưng dẫu sao chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt, ông ta không biết Sở Phàm có chụp ảnh quay phim ông ta hay không nên vẫn nhẫn nhịn.
“Cô ra ngoài trước đi”, ông ta đuổi cô thư ký kia, sau đó đóng cửa lại, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, sửa sang lại sách vở và tài liệu, bộ dạng giả tạo.
“Nói đi, rốt cuộc các người muốn gì?”
Sở Phàm ngồi đối diện ông ta đầy khí thế, anh còn chưa lên tiếng, Trần Vi Vi đã đứng ra, khách sáo nói:
“Chào Giám đốc Tôn, em là Trần Vi Vi – học sinh tốt nghiệp năm ngoái của trung học Dục Hoa, em phát hiện thành tích thi đại học của mình bị người khác giả danh thay thế, có người cầm hồ sơ và tư liệu của em được đại học Yên Kinh nhận vào, mà em thì trở thành người không có bất kỳ thông tin giấy tờ nào”.
“Cho nên, hôm nay chúng em đến là muốn tìm lại tư liệu học bạ của em, điều tra xem rốt cuộc người kia là ai”.
Con ngươi Tôn Chương vô thức co rút lại, vẻ mặt lại thờ ơ nói: “Có chuyện này sao? Đây là chuyện lớn, chuyện này liên quan đến vấn đề danh dự của trung học Dục Hoa chúng ta, không được phép qua loa”.
Ông ta liếc nhìn Phùng Loan, lạnh lùng nói: “Cô giáo Phùng, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Vi Vi, tại sao không ngay lập tức phản ánh tình trạng này cho tôi? Tôi nói cô biết, nếu chuyện này không xử lý tốt, dẫn đến dư luận tiêu cực của xã hội đối với trường ta thì cô phải gánh vác trách nhiệm!”
Ông ta cảnh cáo Phùng Loan một cách sâu xa, ám chỉ cô ta đừng dính vào chuyện xấu này, nếu không cô ta không gánh vác nổi.
Phùng Loan điên tiết, năm trước cô ấy đi điều tra tư liệu đầu tiên, nhưng kết quả lại bị ông ta bác bỏ nghiêm khắc, bây giờ cắn ngược lại cô ấy sao?
Nhưng vừa nghĩ đến công việc của mình còn có tiền đồ, cô ấy chỉ đành miễn cưỡng nuốt nỗi khổ xuống, âm thầm chịu đựng chuyện này.
“Giám đốc Tôn, ý của ông là nhà trường sẽ giúp đỡ em ạ?”, Trần Vi Vi ngây thơ, vẻ mặt đầy kích động.
“Đương nhiên, em là một phần của Dục Hoa, vinh dự của em chính là vinh dự của trường ta, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Tôn Chương cười ha ha nói: “Thế này đi, mọi người về trước chờ tin tức, tôi chỉnh sửa tư liệu một chút, báo lên cấp trên, để hội đồng quản trị và lãnh đạo trường làm chủ cho mọi người”.
Ông ta nôn nóng muốn đuổi đám người Sở Phàm và Trần Vi Vi đi.
“Là chỉnh sửa tư liệu hay là định hủy chứng cứ?”, Sở Phàm liếc mắt tựa như một thanh đao nhọn, đâm thẳng vào sâu trong tim Tôn Chương.
Cơ thể Tôn Chương run rẩy theo bản năng, sau đó giận tím mặt: “Cậu có ý gì? Cậu đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi, sỉ nhục phẩm cách của tôi đấy!”
“Nhân phẩm của ông, còn cần sỉ nhục à?”, Sở Phàm liếc nhìn đồ lót nữ vẫn còn sót lại trong phòng với ánh mắt đầy vẻ chế giễu, khiến mặt Tôn Chương đỏ bừng, tức giận lúng túng không thôi.
“Chúng tôi không cần ông giúp đỡ, cũng không cần ông báo cáo lãnh đạo trường, hội đồng quản trị gì đó, tôi chỉ có một yêu cầu…”
Ánh mắt Sở Phàm nhìn thẳng vào ông ta: “Điều tra ra học bạ và tư liệu nhập học của Trần Vi Vi”.
“Không thể được!”
Tôn Chương cũng cười khẩy, từ chối dứt khoát.
“Những tư liệu học sinh này đều là cơ mật của trường tôi, dựa vào đâu mà giao cho người ngoài như cậu, các người không có tư cách này, càng không có quyền điều tra”.
Sở Phàm đứng dậy, hỏi lại lần nữa: “Là tôi không có quyền điều tra hay ông sợ tôi điều tra, thành tích thi đại học của Trần Vi Vi bị giả danh thay thế, ông cũng tham gia vào vụ này và cùng hưởng lợi, đúng không?”
Soạt soạt….
Hiện trường, ánh mắt của Trần Vi Vi và Phùng Loan đồng loạt nhìn Tôn Chương, khiến mồ hôi lạnh của ông ta chảy ròng, khóe miệng khẽ động.
Rầm!
“Nói bậy, đúng là một đám nói bậy…”
Tôn Chương đập bàn, nghiêm nghị quát: “Tôi cảnh cáo cậu, đây không phải chỗ các người có thể ngang ngược, mau đi cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người không được sống yên ổn...”
“Bảo vệ, bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi”.
Con ngươi Sở Phàm liếc xéo ông ta, mặt đầy vẻ thất vọng: “Xem ra, ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Anh nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ cầm một tách trà nóng lên rồi ngồi xuống: “Cạy miệng ông ta, đánh đến khi ông ta mở miệng thì thôi”.
Dương Tuấn Huy hơi khom người, sau đó đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Tôn Chương.
“Ông, ông muốn làm gì, tôi cảnh cáo ông, đây là trường học, ông đừng làm bậy… Hự!”
Chưa dứt lời, Dương Tuấn Huy đã bẻ gãy ngón tay của ông ta, sau đó cầm dập ghim trên bàn làm việc lên, rắc, rắc, đóng toàn bộ lên bàn sách…
Mười ngón nối liền tim, thoáng chốc ngón tay của Tôn Chương máu thịt lẫn lộn, đau đến mức ông ta gào khóc thảm thiết.
Trần Vi Vi và Phùng Loan đã không nhìn nổi nữa.
“Tôi, tôi nói, tôi nói, dừng tay, ông mau dừng tay…”
Chính vào lúc Dương Tuấn Huy thản nhiên bẻ gãy ngón tay thứ tư của ông ta, Tôn Chương không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Ở, ở phía sau kệ sách của tôi, có một phòng kín, chuyện năm đó, giao dịch năm đó, tôi đều ghi lên trên…”
“Tôi biết tôi chỉ là một người bình thường, tôi sợ bọn họ giết người diệt khẩu, nên phải chừa một đường lui, chuyện này chắc chắn là thật”.
Dương Tuấn Huy vỗ vào khuôn mặt mập của Tôn Chương, cười khẩy nói: “Tên mập, thủ đoạn này của tôi mới dùng chưa đến 10% mà ông đã chịu thua rồi à, thật là nhàm chán”.
Tôn Chương khóc không ra nước mắt, sắp bị dọa tè ra quần luôn rồi.
Ông trời ơi, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mới chưa đến 10%? Mẹ nó đây là kiểu người gì chứ?
Tôn Chương kìm nén cơn giận trong lòng, làm giám đốc của trung học Dục Hoa, đương nhiên ông ta nắm hết quyền hành, thân phận tôn quý.
Mà thứ những người đàn ông thành công như bọn họ yêu thích chỉ có tiền, quyền, và phụ nữ.
Ông ta tốn bao nhiêu lời đường mật và thủ đoạn, hôm nay mới hạ gục được cô thư ký vừa nhậm chức, nhưng chưa kịp hưởng thụ đủ thì đã bị mấy người Sở Phàm phá đám, đương nhiên ông ta rất căm hận chỉ vào bọn họ mà chửi lấy chửi để.
“Giám đốc Tôn, ông nghe tôi giải thích…”, Phùng Loan là giáo viên an phận, nhìn thấy cấp trên tức giận tay chân nhất thời hơi luống cuống.
“Giải thích cái rắm, cút cho tôi, cút ra ngoài!”
Tôn Chương nỗi giận đùng đùng đập bàn, quát lớn: “Làm một giáo viên mà ngay cả phép lịch sự và tôn trọng tối thiểu cô cũng không hiểu, cái tố chất như cô sao dạy người khác? Tạm cách chức cô trước một tháng, cô về nhà hối lỗi đàng hoàng cho tôi, chức danh giáo viên ưu tú năm nay cô cũng đừng hòng mơ đến”.
Lúc này sắc mặt Phùng Loan tái nhợt, luống cuống tay chân: “Giám, Giám đốc Tôn, tôi…”
“Cút ra ngoài!”, Tôn Chương hất đổ cả đống sách.
Rầm…
Lúc này, Sở Phàm bước lên phía trước, tung cú đấm đánh bay đống sách đó, lạnh lùng nói một câu: “Người nên cút là ông”.
“Ông là giám đốc trường mà lại làm chuyện bậy bạ ở văn phòng, bại hoại môi trường. Không giới hạn, không đạo đức, không năng lực, ông có tư cách gì để nói năng xằng bậy, giáo dục người khác?”
Dương Tuấn Huy cũng lạnh lùng nói theo: “Một giám đốc trường cấp ba tư lập cỏn con thôi mà thật sự nghĩ mình ghê gớm à? Cho dù ông là nhân vật số một của cơ cấu giáo dục, cũng không có tư cách kêu gào với Long thủ”.
Vừa dứt lời, cho dù là Phùng Loan, Trần Vi Vi, hay là Tôn Chương và cô thư ký bên cạnh cũng hoàn toàn sững sờ.
Phùng Loan càng bị dọa sợ, cô ấy dạy học ở trung học Dục Hoa mười năm, cũng coi như là giáo viên lão luyện, nhưng trước nay cô ấy chưa từng thấy một người dám chửi rủa thậm tệ trước mặt Tôn Chương, thẳng thừng sỉ nhục ông ta như vậy.
Ngoài ông ta là giám đốc hội đồng quản trị nhà trường, nắm hết mọi quyền hành. Nghe nói ông ta còn có bối cảnh chính phủ, anh rể của ông ta là giám đốc công an Yên Kinh, thế lực rất mạnh.
Tôn Chương tức đến toàn thân run rẩy, đây là lần đầu tiên ông ta bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng chửi.
Nhưng dẫu sao chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt, ông ta không biết Sở Phàm có chụp ảnh quay phim ông ta hay không nên vẫn nhẫn nhịn.
“Cô ra ngoài trước đi”, ông ta đuổi cô thư ký kia, sau đó đóng cửa lại, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, sửa sang lại sách vở và tài liệu, bộ dạng giả tạo.
“Nói đi, rốt cuộc các người muốn gì?”
Sở Phàm ngồi đối diện ông ta đầy khí thế, anh còn chưa lên tiếng, Trần Vi Vi đã đứng ra, khách sáo nói:
“Chào Giám đốc Tôn, em là Trần Vi Vi – học sinh tốt nghiệp năm ngoái của trung học Dục Hoa, em phát hiện thành tích thi đại học của mình bị người khác giả danh thay thế, có người cầm hồ sơ và tư liệu của em được đại học Yên Kinh nhận vào, mà em thì trở thành người không có bất kỳ thông tin giấy tờ nào”.
“Cho nên, hôm nay chúng em đến là muốn tìm lại tư liệu học bạ của em, điều tra xem rốt cuộc người kia là ai”.
Con ngươi Tôn Chương vô thức co rút lại, vẻ mặt lại thờ ơ nói: “Có chuyện này sao? Đây là chuyện lớn, chuyện này liên quan đến vấn đề danh dự của trung học Dục Hoa chúng ta, không được phép qua loa”.
Ông ta liếc nhìn Phùng Loan, lạnh lùng nói: “Cô giáo Phùng, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Vi Vi, tại sao không ngay lập tức phản ánh tình trạng này cho tôi? Tôi nói cô biết, nếu chuyện này không xử lý tốt, dẫn đến dư luận tiêu cực của xã hội đối với trường ta thì cô phải gánh vác trách nhiệm!”
Ông ta cảnh cáo Phùng Loan một cách sâu xa, ám chỉ cô ta đừng dính vào chuyện xấu này, nếu không cô ta không gánh vác nổi.
Phùng Loan điên tiết, năm trước cô ấy đi điều tra tư liệu đầu tiên, nhưng kết quả lại bị ông ta bác bỏ nghiêm khắc, bây giờ cắn ngược lại cô ấy sao?
Nhưng vừa nghĩ đến công việc của mình còn có tiền đồ, cô ấy chỉ đành miễn cưỡng nuốt nỗi khổ xuống, âm thầm chịu đựng chuyện này.
“Giám đốc Tôn, ý của ông là nhà trường sẽ giúp đỡ em ạ?”, Trần Vi Vi ngây thơ, vẻ mặt đầy kích động.
“Đương nhiên, em là một phần của Dục Hoa, vinh dự của em chính là vinh dự của trường ta, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Tôn Chương cười ha ha nói: “Thế này đi, mọi người về trước chờ tin tức, tôi chỉnh sửa tư liệu một chút, báo lên cấp trên, để hội đồng quản trị và lãnh đạo trường làm chủ cho mọi người”.
Ông ta nôn nóng muốn đuổi đám người Sở Phàm và Trần Vi Vi đi.
“Là chỉnh sửa tư liệu hay là định hủy chứng cứ?”, Sở Phàm liếc mắt tựa như một thanh đao nhọn, đâm thẳng vào sâu trong tim Tôn Chương.
Cơ thể Tôn Chương run rẩy theo bản năng, sau đó giận tím mặt: “Cậu có ý gì? Cậu đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi, sỉ nhục phẩm cách của tôi đấy!”
“Nhân phẩm của ông, còn cần sỉ nhục à?”, Sở Phàm liếc nhìn đồ lót nữ vẫn còn sót lại trong phòng với ánh mắt đầy vẻ chế giễu, khiến mặt Tôn Chương đỏ bừng, tức giận lúng túng không thôi.
“Chúng tôi không cần ông giúp đỡ, cũng không cần ông báo cáo lãnh đạo trường, hội đồng quản trị gì đó, tôi chỉ có một yêu cầu…”
Ánh mắt Sở Phàm nhìn thẳng vào ông ta: “Điều tra ra học bạ và tư liệu nhập học của Trần Vi Vi”.
“Không thể được!”
Tôn Chương cũng cười khẩy, từ chối dứt khoát.
“Những tư liệu học sinh này đều là cơ mật của trường tôi, dựa vào đâu mà giao cho người ngoài như cậu, các người không có tư cách này, càng không có quyền điều tra”.
Sở Phàm đứng dậy, hỏi lại lần nữa: “Là tôi không có quyền điều tra hay ông sợ tôi điều tra, thành tích thi đại học của Trần Vi Vi bị giả danh thay thế, ông cũng tham gia vào vụ này và cùng hưởng lợi, đúng không?”
Soạt soạt….
Hiện trường, ánh mắt của Trần Vi Vi và Phùng Loan đồng loạt nhìn Tôn Chương, khiến mồ hôi lạnh của ông ta chảy ròng, khóe miệng khẽ động.
Rầm!
“Nói bậy, đúng là một đám nói bậy…”
Tôn Chương đập bàn, nghiêm nghị quát: “Tôi cảnh cáo cậu, đây không phải chỗ các người có thể ngang ngược, mau đi cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người không được sống yên ổn...”
“Bảo vệ, bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi”.
Con ngươi Sở Phàm liếc xéo ông ta, mặt đầy vẻ thất vọng: “Xem ra, ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Anh nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ cầm một tách trà nóng lên rồi ngồi xuống: “Cạy miệng ông ta, đánh đến khi ông ta mở miệng thì thôi”.
Dương Tuấn Huy hơi khom người, sau đó đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Tôn Chương.
“Ông, ông muốn làm gì, tôi cảnh cáo ông, đây là trường học, ông đừng làm bậy… Hự!”
Chưa dứt lời, Dương Tuấn Huy đã bẻ gãy ngón tay của ông ta, sau đó cầm dập ghim trên bàn làm việc lên, rắc, rắc, đóng toàn bộ lên bàn sách…
Mười ngón nối liền tim, thoáng chốc ngón tay của Tôn Chương máu thịt lẫn lộn, đau đến mức ông ta gào khóc thảm thiết.
Trần Vi Vi và Phùng Loan đã không nhìn nổi nữa.
“Tôi, tôi nói, tôi nói, dừng tay, ông mau dừng tay…”
Chính vào lúc Dương Tuấn Huy thản nhiên bẻ gãy ngón tay thứ tư của ông ta, Tôn Chương không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Ở, ở phía sau kệ sách của tôi, có một phòng kín, chuyện năm đó, giao dịch năm đó, tôi đều ghi lên trên…”
“Tôi biết tôi chỉ là một người bình thường, tôi sợ bọn họ giết người diệt khẩu, nên phải chừa một đường lui, chuyện này chắc chắn là thật”.
Dương Tuấn Huy vỗ vào khuôn mặt mập của Tôn Chương, cười khẩy nói: “Tên mập, thủ đoạn này của tôi mới dùng chưa đến 10% mà ông đã chịu thua rồi à, thật là nhàm chán”.
Tôn Chương khóc không ra nước mắt, sắp bị dọa tè ra quần luôn rồi.
Ông trời ơi, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mới chưa đến 10%? Mẹ nó đây là kiểu người gì chứ?
Bình luận facebook