Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Chương 372: Bắt chước một cách vụng về
Thấy Sở Phàm nhận thư mời, Lâm Thúy tỏ vẻ khinh thường, cô ta càng chắc chắn ấn tượng về Sở Phàm là một tên ‘chỉ biết lợi dụng người khác và không có năng lực’.
“Đúng rồi Mộc Thanh, hôm nay đi với chúng tôi còn vài người bạn thời cấp ba, đều là bạn cũ, hay là tối nay tụ họp một bữa nhé?”
Ánh mắt Lâm Thúy chợt lóe sáng cười nói.
Hoa khôi trường ngày trước Vân Mộc Thanh đã rơi vào bước đường như ngày hôm nay, tất nhiên cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội khiến cô mất mặt trước mọi người.
“Không cần, tối nay chúng tôi có việc rồi, các cậu chơi vui vẻ”.
Vân Mộc Thanh không vui vẻ gì khi nói chuyện với những người như Lâm Thúy, hay nói cách khác, họ cũng không có tư cách ngồi cùng bàn rượu với cô.
Lâm Thúy mất hứng, Tiền Khải cũng hơi thất vọng, hắn còn muốn nhân cơ hội này để thể hiện tài chính dồi dào và sự hấp dẫn của mình, ‘xứng đôi vừa lứa’ với người đẹp nghiêng nước nghiêng thành này.
“Ông chủ, tôi trả lại váy cưới nhé, đưa cho cậu ấy”.
Vân Mộc Thanh cởi váy cưới ra, nói vài câu, lấy ảnh chụp rồi rời đi với Sở Phàm và Đan Đan.
Lâm Thúy khoanh tay khinh thường nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ, cậu ta bỏ ra nổi hai triệu này sao? Cuối cùng cũng phải trả lại đấy thôi?”
Tiền Khải khẽ cười: “Em yêu, sao lại phải bận tâm đến đám người thấp cổ bé họng này, cứ lờ đi là được”.
“Sau này các người phải nhìn cho rõ, ai là người có tiền, ai là đám côn đồ vất vơ vất vưởng, mắt mù hay sao mà không nhìn ra được cái này?”
Hắn ngông cuồng dạy bảo mấy nhân viên trong cửa hàng khiến họ rất xấu hổ.
“Vậy, cô à, tôi gói chiếc váy quý giá này lại cho cô nhé?”
“Quẹt thẻ!”
Lâm Thúy kiêu ngạo lấy ra một tấm thẻ vàng, cực kỳ khó chịu, đố kị nhìn bức ảnh Vân Mộc Thanh vừa chụp.
‘Hừ, có gì giỏi đâu chứ, tôi chụp xong nhất định sẽ đẹp hơn cậu gấp nghìn lần!’
Lâm Thúy nghĩ thầm.
Sau khi trang điểm và thay đồ xong, cô ta vừa bước ra…
Roẹt.
Chiếc váy cưới đó bị rách từ trên xuống dưới, cơ thể Lâm Thúy hoàn toàn trần truồng khiến một đám người hóng hớt không khỏi bật cười.
“Ha ha, không có vóc dáng thì đừng học đòi với người ta, mặc cái gì mà vương bào các thứ”.
“Cười chết mất thôi, bắt chước một cách vụng về”.
“Bỏ tiền ra mua nhưng chẳng nhận lại được gì, thật tiếc chiếc váy hơn hai triệu”.
Lâm Thúy vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô ta chỉ ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Sắc mặt Tiền Khải lập tức trở nên tái xanh!
“Vân Mộc Thanh, chắc chắn là con đê tiện kia đã động tay động chân cố ý khiến tôi xấu mặt!”
Lâm Thúy vô cùng tức giận đổ hết mọi chuyện cho Vân Mộc Thanh, bật khóc: “Anh yêu, anh phải làm chủ cho em, trút giận thay em”.
Tiền Khải cũng đang tức giận, vội bảo đảm: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bắt hai đứa khốn kiếp đó phải trả giá!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ cách trả thù Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
Lúc này, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lại không hề hay biết có người đang oán hận mình.
Nhà hàng Tây ba sao Michelin rất sang trọng, bầu không khí cực kỳ lãng mạn.
Cả nhà Sở Phàm ngồi vào bàn gần cửa sổ vừa tận hưởng bữa ăn ngon miệng, vừa ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, rất thoải mái.
Đôi trai tài gái sắc và cô bé Đan Đan hoạt bát đáng yêu thu hút bao ánh mắt ghen tị của mọi người.
Sở Phàm hỏi: “Em không đi họp lớp tối nay à?”
“Không đi, chẳng có ý nghĩa gì”.
Vân Mộc Thanh thất vọng xua tay: “Họp lớp chẳng khác gì khoe khoang của cải, dạo này cậu mua được mấy chiếc xe hạng sang, cậu ấy mua mấy cái túi giới hạn, chồng nhà ai phát tài, thăng chức, chán lắm”.
Đan Đan chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: “Bố mẹ, họp lớp của bọn con có Tiểu Hổ, Đậu Đậu đều là bạn tốt của con, bọn con chơi vui lắm, tại sao bố mẹ lại không thích ạ?”
Sở Phàm cười xoa đầu cô bé: “Vì con người trưởng thành rồi sẽ thay đổi, con còn nhỏ, lớn rồi con sẽ hiểu thôi”.
“Ồ, vâng”, Đan Đan cái hiểu cái không gật đầu, tiếp tục vui vẻ bóc tôm.
Thế giới của người lớn thật phức tạp, chẳng vui tí nào.
“Có thời gian em còn phải xem mảnh đất mở rộng của cuộc đấu giá, tìm hiểu thêm thông tin nội bộ, cố gắng giành được nó với giá thấp nhất”.
Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, đây mới là mục đích cuối cùng cô đến khu resort lần này. Vị trí của mảnh đất đó quá tốt, rất phù hợp cho việc mở rộng chi nhánh tập đoàn Phàm Vân tại Yên Kinh.
Cơ hội một khi đã bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa, thế nên phải nắm thật chắc.
Lúc Vân Mộc Thanh đang nghiêm túc xem tư liệu, một người phục vụ bưng khay rượu đến, mỉm cười nói: “Thưa cô, đây là rượu khách ở phòng bao số một tặng cô”.
Nhà hàng Tây Michelin này là nhà hàng ba sao, muốn vào phòng bao thì phải đặt trước.
Hơn nữa phòng bao số một của họ là phòng đặc biệt, có tiền cũng không đặt được, chỉ có những người có địa vị và tầm ảnh hưởng nhất định mới có đủ tư cách vào phòng đó.
Nên vị khách đó không giàu sang thì cũng quyền quý.
Vân Mộc Thanh liếc mắt, sắc mặt ngờ vực.
Trong khay rượu có một chai Lafite 82, một chiếc quần tất và một tấm chi phiếu.
“Có ý gì?”
Người phục vụ nói: “Vị khách đó nói chỉ cần cô mặc bộ đồ này vào, tối này đến phòng 888 thì mười triệu này sẽ là của cô”.
Mắt người phục vụ hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Chỉ đi với người kia một đêm thôi mà đã có mười triệu. Đây là số tiền mà cả đời này hắn cũng không thể kiếm được, tiền này dễ kiếm quá còn gì.
Sở Phàm nheo mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía phòng bao số một.
Dám giành người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh, người này đúng là chán sống.
“Cậu có bút không?”
“Hả, có đây ạ”.
Sắc mặt Vân Mộc Thanh không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi lấy chi phiếu ra ký tên, vứt lên bàn.
“Cậu quay lại nói với anh ta, bảo anh ta mặc chiếc quần tất này chạy quanh nhà hàng một vòng thì một trăm triệu này sẽ là của anh ta”.
“Chúng ta đi thôi”.
Vân Mộc Thanh phớt lờ người phục vụ đã há hốc mồm, cô đi ra khỏi nhà hàng cùng Sở Phàm và Đan Đan.
Ánh mắt Sở Phàm hiện lên vẻ ngợi khen, người phụ nữ này đang dần tiến bộ, không còn là người phụ nữ nhu nhược mặc người khác ức hiếp nữa.
Người phục vụ cầm chi phiếu như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay, khóe miệng không ngừng giật giật.
Trong phòng bao số một, xa hoa trụy lạc.
Một đám con cháu nhà giàu ăn mặc rất mát mẻ, các người mẫu xinh đẹp nịnh nọt vây quanh một người đàn ông ôn hòa ngồi ở ghế chính giữa.
“Thưa anh…”
Lúc này, người phục vụ lo lắng bất an đẩy cửa ra.
“Cậu đã làm xong chuyện tôi bảo cậu làm chưa? Người phụ nữ đó có đồng ý không?”, một gã đàn ông bên cạnh người đàn ông ôn hòa đó đứng dậy, khinh thường nói.
Với hắn, mười triệu đừng nói là mua một đêm của một người phụ nữ, dù mua một trăm người cũng đủ.
Hơn nữa được cậu chủ của hắn xem trọng là vinh hạnh của người phụ nữ đó.
Phục vụ lo lắng, chỉ đưa tấm chi phiếu đó qua, run rẩy nói: “Cô, cô ấy nói, bảo anh mặc chiếc quần tất này chạy quanh nhà hàng một vòng thì một trăm triệu này sẽ của anh”.
Cả phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thấy Sở Phàm nhận thư mời, Lâm Thúy tỏ vẻ khinh thường, cô ta càng chắc chắn ấn tượng về Sở Phàm là một tên ‘chỉ biết lợi dụng người khác và không có năng lực’.
“Đúng rồi Mộc Thanh, hôm nay đi với chúng tôi còn vài người bạn thời cấp ba, đều là bạn cũ, hay là tối nay tụ họp một bữa nhé?”
Ánh mắt Lâm Thúy chợt lóe sáng cười nói.
Hoa khôi trường ngày trước Vân Mộc Thanh đã rơi vào bước đường như ngày hôm nay, tất nhiên cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội khiến cô mất mặt trước mọi người.
“Không cần, tối nay chúng tôi có việc rồi, các cậu chơi vui vẻ”.
Vân Mộc Thanh không vui vẻ gì khi nói chuyện với những người như Lâm Thúy, hay nói cách khác, họ cũng không có tư cách ngồi cùng bàn rượu với cô.
Lâm Thúy mất hứng, Tiền Khải cũng hơi thất vọng, hắn còn muốn nhân cơ hội này để thể hiện tài chính dồi dào và sự hấp dẫn của mình, ‘xứng đôi vừa lứa’ với người đẹp nghiêng nước nghiêng thành này.
“Ông chủ, tôi trả lại váy cưới nhé, đưa cho cậu ấy”.
Vân Mộc Thanh cởi váy cưới ra, nói vài câu, lấy ảnh chụp rồi rời đi với Sở Phàm và Đan Đan.
Lâm Thúy khoanh tay khinh thường nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ, cậu ta bỏ ra nổi hai triệu này sao? Cuối cùng cũng phải trả lại đấy thôi?”
Tiền Khải khẽ cười: “Em yêu, sao lại phải bận tâm đến đám người thấp cổ bé họng này, cứ lờ đi là được”.
“Sau này các người phải nhìn cho rõ, ai là người có tiền, ai là đám côn đồ vất vơ vất vưởng, mắt mù hay sao mà không nhìn ra được cái này?”
Hắn ngông cuồng dạy bảo mấy nhân viên trong cửa hàng khiến họ rất xấu hổ.
“Vậy, cô à, tôi gói chiếc váy quý giá này lại cho cô nhé?”
“Quẹt thẻ!”
Lâm Thúy kiêu ngạo lấy ra một tấm thẻ vàng, cực kỳ khó chịu, đố kị nhìn bức ảnh Vân Mộc Thanh vừa chụp.
‘Hừ, có gì giỏi đâu chứ, tôi chụp xong nhất định sẽ đẹp hơn cậu gấp nghìn lần!’
Lâm Thúy nghĩ thầm.
Sau khi trang điểm và thay đồ xong, cô ta vừa bước ra…
Roẹt.
Chiếc váy cưới đó bị rách từ trên xuống dưới, cơ thể Lâm Thúy hoàn toàn trần truồng khiến một đám người hóng hớt không khỏi bật cười.
“Ha ha, không có vóc dáng thì đừng học đòi với người ta, mặc cái gì mà vương bào các thứ”.
“Cười chết mất thôi, bắt chước một cách vụng về”.
“Bỏ tiền ra mua nhưng chẳng nhận lại được gì, thật tiếc chiếc váy hơn hai triệu”.
Lâm Thúy vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô ta chỉ ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Sắc mặt Tiền Khải lập tức trở nên tái xanh!
“Vân Mộc Thanh, chắc chắn là con đê tiện kia đã động tay động chân cố ý khiến tôi xấu mặt!”
Lâm Thúy vô cùng tức giận đổ hết mọi chuyện cho Vân Mộc Thanh, bật khóc: “Anh yêu, anh phải làm chủ cho em, trút giận thay em”.
Tiền Khải cũng đang tức giận, vội bảo đảm: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bắt hai đứa khốn kiếp đó phải trả giá!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ cách trả thù Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
Lúc này, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lại không hề hay biết có người đang oán hận mình.
Nhà hàng Tây ba sao Michelin rất sang trọng, bầu không khí cực kỳ lãng mạn.
Cả nhà Sở Phàm ngồi vào bàn gần cửa sổ vừa tận hưởng bữa ăn ngon miệng, vừa ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, rất thoải mái.
Đôi trai tài gái sắc và cô bé Đan Đan hoạt bát đáng yêu thu hút bao ánh mắt ghen tị của mọi người.
Sở Phàm hỏi: “Em không đi họp lớp tối nay à?”
“Không đi, chẳng có ý nghĩa gì”.
Vân Mộc Thanh thất vọng xua tay: “Họp lớp chẳng khác gì khoe khoang của cải, dạo này cậu mua được mấy chiếc xe hạng sang, cậu ấy mua mấy cái túi giới hạn, chồng nhà ai phát tài, thăng chức, chán lắm”.
Đan Đan chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: “Bố mẹ, họp lớp của bọn con có Tiểu Hổ, Đậu Đậu đều là bạn tốt của con, bọn con chơi vui lắm, tại sao bố mẹ lại không thích ạ?”
Sở Phàm cười xoa đầu cô bé: “Vì con người trưởng thành rồi sẽ thay đổi, con còn nhỏ, lớn rồi con sẽ hiểu thôi”.
“Ồ, vâng”, Đan Đan cái hiểu cái không gật đầu, tiếp tục vui vẻ bóc tôm.
Thế giới của người lớn thật phức tạp, chẳng vui tí nào.
“Có thời gian em còn phải xem mảnh đất mở rộng của cuộc đấu giá, tìm hiểu thêm thông tin nội bộ, cố gắng giành được nó với giá thấp nhất”.
Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, đây mới là mục đích cuối cùng cô đến khu resort lần này. Vị trí của mảnh đất đó quá tốt, rất phù hợp cho việc mở rộng chi nhánh tập đoàn Phàm Vân tại Yên Kinh.
Cơ hội một khi đã bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa, thế nên phải nắm thật chắc.
Lúc Vân Mộc Thanh đang nghiêm túc xem tư liệu, một người phục vụ bưng khay rượu đến, mỉm cười nói: “Thưa cô, đây là rượu khách ở phòng bao số một tặng cô”.
Nhà hàng Tây Michelin này là nhà hàng ba sao, muốn vào phòng bao thì phải đặt trước.
Hơn nữa phòng bao số một của họ là phòng đặc biệt, có tiền cũng không đặt được, chỉ có những người có địa vị và tầm ảnh hưởng nhất định mới có đủ tư cách vào phòng đó.
Nên vị khách đó không giàu sang thì cũng quyền quý.
Vân Mộc Thanh liếc mắt, sắc mặt ngờ vực.
Trong khay rượu có một chai Lafite 82, một chiếc quần tất và một tấm chi phiếu.
“Có ý gì?”
Người phục vụ nói: “Vị khách đó nói chỉ cần cô mặc bộ đồ này vào, tối này đến phòng 888 thì mười triệu này sẽ là của cô”.
Mắt người phục vụ hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Chỉ đi với người kia một đêm thôi mà đã có mười triệu. Đây là số tiền mà cả đời này hắn cũng không thể kiếm được, tiền này dễ kiếm quá còn gì.
Sở Phàm nheo mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía phòng bao số một.
Dám giành người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh, người này đúng là chán sống.
“Cậu có bút không?”
“Hả, có đây ạ”.
Sắc mặt Vân Mộc Thanh không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi lấy chi phiếu ra ký tên, vứt lên bàn.
“Cậu quay lại nói với anh ta, bảo anh ta mặc chiếc quần tất này chạy quanh nhà hàng một vòng thì một trăm triệu này sẽ là của anh ta”.
“Chúng ta đi thôi”.
Vân Mộc Thanh phớt lờ người phục vụ đã há hốc mồm, cô đi ra khỏi nhà hàng cùng Sở Phàm và Đan Đan.
Ánh mắt Sở Phàm hiện lên vẻ ngợi khen, người phụ nữ này đang dần tiến bộ, không còn là người phụ nữ nhu nhược mặc người khác ức hiếp nữa.
Người phục vụ cầm chi phiếu như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay, khóe miệng không ngừng giật giật.
Trong phòng bao số một, xa hoa trụy lạc.
Một đám con cháu nhà giàu ăn mặc rất mát mẻ, các người mẫu xinh đẹp nịnh nọt vây quanh một người đàn ông ôn hòa ngồi ở ghế chính giữa.
“Thưa anh…”
Lúc này, người phục vụ lo lắng bất an đẩy cửa ra.
“Cậu đã làm xong chuyện tôi bảo cậu làm chưa? Người phụ nữ đó có đồng ý không?”, một gã đàn ông bên cạnh người đàn ông ôn hòa đó đứng dậy, khinh thường nói.
Với hắn, mười triệu đừng nói là mua một đêm của một người phụ nữ, dù mua một trăm người cũng đủ.
Hơn nữa được cậu chủ của hắn xem trọng là vinh hạnh của người phụ nữ đó.
Phục vụ lo lắng, chỉ đưa tấm chi phiếu đó qua, run rẩy nói: “Cô, cô ấy nói, bảo anh mặc chiếc quần tất này chạy quanh nhà hàng một vòng thì một trăm triệu này sẽ của anh”.
Cả phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Bình luận facebook