Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379
Chương 379: Giơ tay ra
Kiểm tra tài sản!
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn hết về phía Sở Phàm.
Đúng vậy, sáu tỉ không phải là con số nhỏ, dù là đại gia nào có tài sản lên đến chục tỉ thì cũng sẽ thấy cực kỳ đau lòng khi bỏ ra con số này.
Sở Phàm có nhiều tiền vậy sao?!
Kim Hân cười khẩy, chỉ tay: "Nếu mày trả nổi thì chuyện này coi như xong. Còn nếu mày không trả nổi thì mảnh đất này thuộc về tao vì tao trả giá cao nhất".
"Thêm vào đó, tao sẽ kiện mày tội lừa đảo, gây rối thị trường thương mại, tống mày vào nhà đá ngồi bóc lịch mấy năm".
Mặt mày Kim Hân hung hăng, hắn thề, nếu thằng khốn này bị tống vào tù, hắn sẽ lập tức sử dụng những mối quan hệ của mình để khiến Sở Phàm sống không bằng chết.
Sở Phàm chỉ liếc hắn một cái: "Anh chắc chắn tôi không trả nổi số tiền này à?"
"Có giỏi thì mày lấy ra luôn đi", Kim Hân cười khẩy, hắn đang đặt cược.
Tề Đại Thuận lo lắng, bước lên trước nói: "Cậu Kim, cậu đừng nóng giận vậy mà. Thế này đi, nể mặt tôi chút, không ai có thể rút ra một lúc sáu tỉ ngay được hết. Hơn nữa, tất cả khách khứa đến tham gia đấu giá đều đã được chính quyền của chúng tôi kiểm chứng rồi. Cậu Sở dám đề ra giá này thì chắc chắn cậu ấy có thể trả được".
Bốp!
Kim Hân lập tức vung tay giáng một cái tát lên mặt Tề Đại Thuận, ông ta lập tức ngã lật ra đất, một bên má sưng phồng:
"Khốn kiếp, ông là cái thá gì mà bảo tôi phải nể mặt ông hả?"
Kim Hân dí tay vào mũi Tề Đại Thuận, chửi ầm lên: "Bớt nói nhảm đi cho tôi, tôi còn đang nghi ngờ ông với thằng khốn này đang giở trò. Ông thuê hắn tới để cố tình đẩy giá lên, để tôi mất tiền oan!"
Tề Đại Thuận này dám nói đỡ cho Sở Phàm khiến Kim Hân thấy rất khó chịu.
"Cậu... Cậu nói gì thế chứ? Lẽ nào danh tiếng nửa đời người của họ Tề tôi đây không bằng mấy tỉ bạc này à?", Tề Đại Thuận ôm gò má bị đánh sưng của mình, một bụng tức giận.
"Hừ, đúng là không bằng thật!", Kim Hân cười khẩy, khinh khỉnh nói: "Bớt lằng nhằng đi, hoặc là ông lập tức kiểm tra tài sản, bắt hắn trả tiền ngay lập tức. Hoặc là tôi gọi cảnh sát và luật sư, kiện ông ngồi tù, ông tự xem mà làm".
Hắn lấy điện thoại ra, tỏ vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng cho Sở Phàm biết tay rồi vậy.
Không khí ở hội trường trở nên căng thẳng.
Sở Phàm híp mắt liếc Kim Hân: "Tôi có thể lập tức trả tiền, nếu tôi trả đủ, thì anh cũng phải trả lại cái bạt tai mà anh vừa đánh Chủ tịch Tề, đồng ý không?"
Kim Hân cười khẩy: "Chỉ cần mày trả đủ tiền, đừng nói là một cái bạt tai, mười cái tao cũng chịu!"
"Được, nhớ lời anh nói đấy!"
Sở Phàm gật đầu, sau đó khẽ vung tay.
Sau đó, Lý Hải Đăng đứng ra, lạnh lùng đưa một tấm chi phiếu: "Tập đoàn Hải Đăng bằng lòng trả hai tỉ thay cậu Sở".
"Tưởng Thiên Sơn bằng lòng trả hai tỉ thay cho cậu Sở".
"Tập đoàn Tiêu thị bằng lòng trả hai tỉ thay cho cậu Sở!"
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, ba tấm chi phiếu nặng trĩu tay được đưa ra.
Đủ sáu tỉ!
Không cần phải kiểm tra chi phiếu là thật hay giả, vì danh tiếng của ba vị này còn thật hơn cả vàng.
Kim Hân bỗng chốc ngây ra như phỗng.
Tất cả khách khứa ở hội trường đều há hốc mồm, thấy kinh hãi.
Chẳng trách Sở Phàm lại vung tiền như nước, mở miệng đã hét giá lên đến sáu tỉ.
Thì ra sau lưng anh còn có mấy tập đoàn tài chính lớn như Tập đoàn Hải Đăng, Tiêu thị...
Chỉ riêng một trong ba tập đoàn này đã sở hữu khối tài sản lên đến mấy chục tỉ, ba bên hợp sức lại thì đừng nói là sáu tỉ, sáu chục tỉ họ cũng bỏ ra được.
"Sao... Sao có thể?"
Kim Hân mặt mũi tái mét, hãi hùng tuyệt vọng.
Sở Phàm cười khẩy: "Chủ tịch Tề, hắn nợ ông mười cái tát, bây giờ ông đòi lại đi".
Tề Đại Thuận hăm hở lắm, trở tay hung hăng tát lên mặt Kim Hân hết cái này đến cái khác.
Chát, chát, chát...
Ba cái tát liên tục khiến Kim Hân say sẩm mặt mày, rụng đến mấy cái răng.
"Nể mặt Hiệp hội võ thuật và Tiểu Thiên Tế, tôi chỉ tát cậu ba cái, sau này hội trường đấu giá của chúng tôi cấm cửa loại người như cậu, cút!"
Tề Đại Thuận hả dạ lắm, thật sướng tay.
Kim Hân bưng gương mặt sưng phồng, nhếch nhác chạy đi như chó nhà có tang.
Còn Sở Phàm cũng rời khỏi trường đấu giá trong tiếng vỗ tay hoan hô và ánh mắt cảm ơn vô ngần của Tề Đại Thuận, trở về khách sạn.
Trong phòng, Vân Mộc Thanh cầm một tờ giấy chứng nhận đất đai, kích động không nói nên lời, nhìn mãi cũng không chán.
Sở Phàm cười: "Về nhà rồi chúng ta từ từ nhìn tiếp. Anh đã giúp em một chuyện lớn rồi đấy, có phải em nên thưởng cho anh chút gì đó không?"
Vân Mộc Thanh hờn mát nói anh lưu manh, nhưng vẫn liếc mắt nhìn thấy Đan Đan đang chăm chú xem phim hoạt hình thì nhón chân thơm lên má anh một cái.
Một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt mặt nước.
Như gió xuân vờn trên mặt.
"Có thế thôi à?", Sở Phàm vẫn đang ngây ngất, vẻ mặt sầu thảm: "Sáu tỉ chỉ mua được một cái hôn thôi à, đắt quá đấy".
Vân Mộc Thanh nhoẻn miệng cười rồi vờ tỏ ra nghiêm túc, tức giận trợn mắt với anh: "Sao, anh hối hận rồi à?"
Sở Phàm cuống quýt xua tay.
Bây giờ Vân Mộc Thanh mới cười, ánh mắt cô hiện lên vẻ hơi lo âu: "Sở Phàm, em cứ cảm thấy không yên lòng. E là Kim Hân với vị Tiểu Thiên Tế ở Hiệp hội võ thuật kia sẽ không chịu thua dễ dàng vậy đâu".
"Em thường nghe đồn là mấy vị khách ăn tiền nhiều ở sòng bạc đều sẽ bị đánh trên đường về nhà lúc nửa đêm. Không những mất hết cả vốn lẫn lời mà còn bị uy hiếp đến tính mạng, em sợ..."
Sở Phàm siết chặt bàn tay ngọc ngà của người đẹp, cười khẽ: "Đừng sợ, có anh đây, chỉ là một Hiệp hội võ thuật thì có thể gây nên sóng gió gì".
Tiểu Thiên Tế, Ngụy Kỳ Luân?
Nếu có cơ hội, anh cũng muốn gặp thử xem người này có bản lĩnh gì.
"Vâng", Vân Mộc Thanh gật đầu, cảm thấy cực kỳ an toàn và hạnh phúc.
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự nào đó trong khu resort.
Ngụy Kỳ Luân ngồi trên sofa, vân vê một cặp nhẫn ngọc bản lớn cực phẩm, gương mặt u ám không để lộ cảm xúc, đôi mắt ti hí nheo lại, cảm xúc lóe lên trong đó không rõ ràng.
"Tiểu... Tiểu Thiên Tế, chuyện là như vậy đấy ạ".
Kim Hân đứng bên cạnh thấp thỏm kể lại rành mạch chuyện xảy ra ở buổi đấu giá.
Hắn quỳ thụp xuống: "Tiểu Thiên Tế, tôi vô dụng, tôi đáng chết, để anh thất vọng rồi".
"Mong anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn".
Bên cạnh cũng có người vội vã cầu xin cho hắn: "Tiểu Thiên Tế, đúng là lần này Sở Phàm kia quá mạnh mẽ, tôi làm chứng, có Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn và cả nhà họ Tiêu cũng chống lưng cho hắn, chúng tôi không đấu nổi".
"Cậu Kim đã dốc hết sức rồi".
Kim Hân run lẩy bẩy, không dám hó hé tiếng nào.
Ngụy Kỳ Luân ngồi thẳng dậy, cười rồi ngoắc tay: "Nào, giơ tay ra đây".
Sắc mặt Kim Hân tái mét nhưng vẫn run rẩy giơ bàn tay ra.
Mắt Ngụy Kỳ Luân sáng lóe lên, cầm một con dao gọt trái cây cắt đứt một ngón tay của Kim Hân luôn.
Á...
Kim Hân la lên thảm thiết.
Ngụy Kỳ Luân chả buồn chớp mắt, cạch cạch cạch, một mạch cắt bay năm ngón tay của Kim Hân!
Máu tươi đầm đìa.
Kiểm tra tài sản!
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn hết về phía Sở Phàm.
Đúng vậy, sáu tỉ không phải là con số nhỏ, dù là đại gia nào có tài sản lên đến chục tỉ thì cũng sẽ thấy cực kỳ đau lòng khi bỏ ra con số này.
Sở Phàm có nhiều tiền vậy sao?!
Kim Hân cười khẩy, chỉ tay: "Nếu mày trả nổi thì chuyện này coi như xong. Còn nếu mày không trả nổi thì mảnh đất này thuộc về tao vì tao trả giá cao nhất".
"Thêm vào đó, tao sẽ kiện mày tội lừa đảo, gây rối thị trường thương mại, tống mày vào nhà đá ngồi bóc lịch mấy năm".
Mặt mày Kim Hân hung hăng, hắn thề, nếu thằng khốn này bị tống vào tù, hắn sẽ lập tức sử dụng những mối quan hệ của mình để khiến Sở Phàm sống không bằng chết.
Sở Phàm chỉ liếc hắn một cái: "Anh chắc chắn tôi không trả nổi số tiền này à?"
"Có giỏi thì mày lấy ra luôn đi", Kim Hân cười khẩy, hắn đang đặt cược.
Tề Đại Thuận lo lắng, bước lên trước nói: "Cậu Kim, cậu đừng nóng giận vậy mà. Thế này đi, nể mặt tôi chút, không ai có thể rút ra một lúc sáu tỉ ngay được hết. Hơn nữa, tất cả khách khứa đến tham gia đấu giá đều đã được chính quyền của chúng tôi kiểm chứng rồi. Cậu Sở dám đề ra giá này thì chắc chắn cậu ấy có thể trả được".
Bốp!
Kim Hân lập tức vung tay giáng một cái tát lên mặt Tề Đại Thuận, ông ta lập tức ngã lật ra đất, một bên má sưng phồng:
"Khốn kiếp, ông là cái thá gì mà bảo tôi phải nể mặt ông hả?"
Kim Hân dí tay vào mũi Tề Đại Thuận, chửi ầm lên: "Bớt nói nhảm đi cho tôi, tôi còn đang nghi ngờ ông với thằng khốn này đang giở trò. Ông thuê hắn tới để cố tình đẩy giá lên, để tôi mất tiền oan!"
Tề Đại Thuận này dám nói đỡ cho Sở Phàm khiến Kim Hân thấy rất khó chịu.
"Cậu... Cậu nói gì thế chứ? Lẽ nào danh tiếng nửa đời người của họ Tề tôi đây không bằng mấy tỉ bạc này à?", Tề Đại Thuận ôm gò má bị đánh sưng của mình, một bụng tức giận.
"Hừ, đúng là không bằng thật!", Kim Hân cười khẩy, khinh khỉnh nói: "Bớt lằng nhằng đi, hoặc là ông lập tức kiểm tra tài sản, bắt hắn trả tiền ngay lập tức. Hoặc là tôi gọi cảnh sát và luật sư, kiện ông ngồi tù, ông tự xem mà làm".
Hắn lấy điện thoại ra, tỏ vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng cho Sở Phàm biết tay rồi vậy.
Không khí ở hội trường trở nên căng thẳng.
Sở Phàm híp mắt liếc Kim Hân: "Tôi có thể lập tức trả tiền, nếu tôi trả đủ, thì anh cũng phải trả lại cái bạt tai mà anh vừa đánh Chủ tịch Tề, đồng ý không?"
Kim Hân cười khẩy: "Chỉ cần mày trả đủ tiền, đừng nói là một cái bạt tai, mười cái tao cũng chịu!"
"Được, nhớ lời anh nói đấy!"
Sở Phàm gật đầu, sau đó khẽ vung tay.
Sau đó, Lý Hải Đăng đứng ra, lạnh lùng đưa một tấm chi phiếu: "Tập đoàn Hải Đăng bằng lòng trả hai tỉ thay cậu Sở".
"Tưởng Thiên Sơn bằng lòng trả hai tỉ thay cho cậu Sở".
"Tập đoàn Tiêu thị bằng lòng trả hai tỉ thay cho cậu Sở!"
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, ba tấm chi phiếu nặng trĩu tay được đưa ra.
Đủ sáu tỉ!
Không cần phải kiểm tra chi phiếu là thật hay giả, vì danh tiếng của ba vị này còn thật hơn cả vàng.
Kim Hân bỗng chốc ngây ra như phỗng.
Tất cả khách khứa ở hội trường đều há hốc mồm, thấy kinh hãi.
Chẳng trách Sở Phàm lại vung tiền như nước, mở miệng đã hét giá lên đến sáu tỉ.
Thì ra sau lưng anh còn có mấy tập đoàn tài chính lớn như Tập đoàn Hải Đăng, Tiêu thị...
Chỉ riêng một trong ba tập đoàn này đã sở hữu khối tài sản lên đến mấy chục tỉ, ba bên hợp sức lại thì đừng nói là sáu tỉ, sáu chục tỉ họ cũng bỏ ra được.
"Sao... Sao có thể?"
Kim Hân mặt mũi tái mét, hãi hùng tuyệt vọng.
Sở Phàm cười khẩy: "Chủ tịch Tề, hắn nợ ông mười cái tát, bây giờ ông đòi lại đi".
Tề Đại Thuận hăm hở lắm, trở tay hung hăng tát lên mặt Kim Hân hết cái này đến cái khác.
Chát, chát, chát...
Ba cái tát liên tục khiến Kim Hân say sẩm mặt mày, rụng đến mấy cái răng.
"Nể mặt Hiệp hội võ thuật và Tiểu Thiên Tế, tôi chỉ tát cậu ba cái, sau này hội trường đấu giá của chúng tôi cấm cửa loại người như cậu, cút!"
Tề Đại Thuận hả dạ lắm, thật sướng tay.
Kim Hân bưng gương mặt sưng phồng, nhếch nhác chạy đi như chó nhà có tang.
Còn Sở Phàm cũng rời khỏi trường đấu giá trong tiếng vỗ tay hoan hô và ánh mắt cảm ơn vô ngần của Tề Đại Thuận, trở về khách sạn.
Trong phòng, Vân Mộc Thanh cầm một tờ giấy chứng nhận đất đai, kích động không nói nên lời, nhìn mãi cũng không chán.
Sở Phàm cười: "Về nhà rồi chúng ta từ từ nhìn tiếp. Anh đã giúp em một chuyện lớn rồi đấy, có phải em nên thưởng cho anh chút gì đó không?"
Vân Mộc Thanh hờn mát nói anh lưu manh, nhưng vẫn liếc mắt nhìn thấy Đan Đan đang chăm chú xem phim hoạt hình thì nhón chân thơm lên má anh một cái.
Một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt mặt nước.
Như gió xuân vờn trên mặt.
"Có thế thôi à?", Sở Phàm vẫn đang ngây ngất, vẻ mặt sầu thảm: "Sáu tỉ chỉ mua được một cái hôn thôi à, đắt quá đấy".
Vân Mộc Thanh nhoẻn miệng cười rồi vờ tỏ ra nghiêm túc, tức giận trợn mắt với anh: "Sao, anh hối hận rồi à?"
Sở Phàm cuống quýt xua tay.
Bây giờ Vân Mộc Thanh mới cười, ánh mắt cô hiện lên vẻ hơi lo âu: "Sở Phàm, em cứ cảm thấy không yên lòng. E là Kim Hân với vị Tiểu Thiên Tế ở Hiệp hội võ thuật kia sẽ không chịu thua dễ dàng vậy đâu".
"Em thường nghe đồn là mấy vị khách ăn tiền nhiều ở sòng bạc đều sẽ bị đánh trên đường về nhà lúc nửa đêm. Không những mất hết cả vốn lẫn lời mà còn bị uy hiếp đến tính mạng, em sợ..."
Sở Phàm siết chặt bàn tay ngọc ngà của người đẹp, cười khẽ: "Đừng sợ, có anh đây, chỉ là một Hiệp hội võ thuật thì có thể gây nên sóng gió gì".
Tiểu Thiên Tế, Ngụy Kỳ Luân?
Nếu có cơ hội, anh cũng muốn gặp thử xem người này có bản lĩnh gì.
"Vâng", Vân Mộc Thanh gật đầu, cảm thấy cực kỳ an toàn và hạnh phúc.
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự nào đó trong khu resort.
Ngụy Kỳ Luân ngồi trên sofa, vân vê một cặp nhẫn ngọc bản lớn cực phẩm, gương mặt u ám không để lộ cảm xúc, đôi mắt ti hí nheo lại, cảm xúc lóe lên trong đó không rõ ràng.
"Tiểu... Tiểu Thiên Tế, chuyện là như vậy đấy ạ".
Kim Hân đứng bên cạnh thấp thỏm kể lại rành mạch chuyện xảy ra ở buổi đấu giá.
Hắn quỳ thụp xuống: "Tiểu Thiên Tế, tôi vô dụng, tôi đáng chết, để anh thất vọng rồi".
"Mong anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn".
Bên cạnh cũng có người vội vã cầu xin cho hắn: "Tiểu Thiên Tế, đúng là lần này Sở Phàm kia quá mạnh mẽ, tôi làm chứng, có Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn và cả nhà họ Tiêu cũng chống lưng cho hắn, chúng tôi không đấu nổi".
"Cậu Kim đã dốc hết sức rồi".
Kim Hân run lẩy bẩy, không dám hó hé tiếng nào.
Ngụy Kỳ Luân ngồi thẳng dậy, cười rồi ngoắc tay: "Nào, giơ tay ra đây".
Sắc mặt Kim Hân tái mét nhưng vẫn run rẩy giơ bàn tay ra.
Mắt Ngụy Kỳ Luân sáng lóe lên, cầm một con dao gọt trái cây cắt đứt một ngón tay của Kim Hân luôn.
Á...
Kim Hân la lên thảm thiết.
Ngụy Kỳ Luân chả buồn chớp mắt, cạch cạch cạch, một mạch cắt bay năm ngón tay của Kim Hân!
Máu tươi đầm đìa.