Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
Chương 381: Tôi có tướng rồng
Hai phút!
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hơn trăm vệ sĩ tinh nhuệ của Tưởng Thiên Sơn đã chết và bị thương đến bảy, tám mươi người.
Kim Cảnh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì mất mạng, cả biệt thự đều lênh láng máu tươi, tay chân văng khắp nơi.
Tàn sát, hung bạo!
Thậm chí có mấy tay súng muốn bắn chết ông ta, nhưng viên đạn chỉ để lại một vết xướt nhẹ trên da ông ta mà thôi, không thể làm ông ta bị thương chút nào!
Há...
Lý Hải Đăng hoảng sợ, da đầu tê rần.
"Ha ha ha, chẳng phải các ông ngông cuồng lắm sao? Đối diện với Đại Tông sư võ đạo cửu phẩm, cho dù ông có gọi cả nghìn người tới cũng vô ích thôi", Kim Hân cười hung tợn, cực kỳ điên cuồng.
"Rốt cuộc... đây là thứ quái gì vậy?", nhìn thủ đoạn tàn khốc của Kim Cảnh, Tưởng Thiên Sơn thấy cực kỳ chấn động, tim rỉ máu.
Đám đàn em này đều do ông ta tận tay lựa chọn, đều là cao thủ đấm bốc hàng đầu từ trên đấu trường quyền anh ngầm, mỗi một người đều có thể lấy một đọ mười. Nhưng họ lại chẳng có chút sức phản kháng nào khi đối đầu với Kim Cảnh sao?
Mắt Tiêu Hùng thì co lại, kinh hãi nói: "Tông sư cửu phẩm... Tôi, tôi nhớ ra rồi, ông ta là một trong bốn chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Cửu Thiên Tế, Kim Cảnh!"
"Tôi cũng chỉ được nghe bố nói là bốn chiến tướng này ai cũng là cao thủ mạnh mẽ vô song, cùng vượt mọi chông gai với Cửu Thiên Tế để xây dựng nên bá nghiệp Hiệp hội võ thuật hùng cường như hiện nay".
"Kim Cảnh này trời sinh đã là Tông sư thất phẩm rồi, sức mạnh vô biên, không gì tổn hại được! Nghe đồn trong trận chiến đỉnh nhất của ông ta, ông ta đã dùng thân mình để đỡ đạn hỏa tiễn cỡ nhỏ, khiến giới võ đạo chấn động!"
Ầm...
Sắc mặt mấy người Lý Hải Đăng tái mét.
Dùng thân mình đỡ đạn hỏa tiễn?
Khái niệm gì thế này?
Một quả đạn hỏa tiễn cỡ nhỏ đủ để khiến một con voi nổ banh xác, thổi bay một căn nhà đấy.
Thân xác của tên này mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ!
Kim Cảnh nhếch mép cười với bọn họ, để lộ ra hai hàm răng trắng toát, dường như rất hài lòng với kiệt tác của chính mình.
Kim Hân thì cười ha hả: "Đúng vậy, mày có kiến thức đấy, không hổ danh là con chó mà Hiệp hội võ thuật nuôi dưỡng bao năm".
"Nếu đã dám đắc tội với Tiểu Thiên Tế thì hôm nay tất cả các người đều không thể chạy thoát. Kim Cảnh, đánh gãy chân bọn chúng, dẫn đi".
"Được".
Kim Cảnh cất giọng ồm ồm đồng ý. Ông ta nhấc luôn cái bàn gỗ lim nặng hàng trăm ký lên rồi ném về phía mấy người Lý Hải Đăng.
Ba người Lý Hải Đăng lập tức hộc máu, xương cốt toàn thân như gãy hết cả.
Bọn họ chỉ là người bình thường, sao có thể chống đỡ được cú này!
Lý Hải Đăng nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Kim Hân: "Mày tiêu đời rồi, cậu Sở sẽ không tha cho mày đâu, mày sẽ chết rất thảm đấy".
"Sở Phàm ấy à? Kẻ chết tiếp theo chính là thằng khốn đấy".
Kim Hân cười khẩy rồi lại hung hăng đá cho mấy người Lý Hải Đăng mấy phát nữa, sau đó mới ra lệnh: "Đưa bọn chúng đi để Tiểu Thiên Tế trừng trị".
Kim Cảnh kéo lê ba người họ như kéo ba con chó chết, để lại từng vệt máu hằn trên mặt đất.
Kim Hân đắc ý lắm, hắn có cảm giác sảng khoái như mình đã trả được mối thù lớn vậy.
Hắn lấy điện thoại ra quay lại tình cảnh thảm thương của mấy người Lý Hải Đăng rồi gửi thẳng cho Sở Phàm.
"Sở Phàm, mày trợn mắt mà nhìn cho rõ, đây là kết cục của kẻ dám chọc giận Hiệp hội võ thuật của bọn tao. Ha ha ha, muốn cứu bọn chúng không? Cho mày mười phút để tới khách sạn Quốc Tế”.
Hắn không chỉ muốn đập chết Sở Phàm mà hắn còn muốn hành hạ anh, muốn anh sống không bằng chết.
Mà lúc này, Sở Phàm vừa tắm xong đúng lúc nhìn thấy video này, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo.
"Thì ra mấy người chọn cái chết!"
"Ha ha, chưa biết ai chết đâu mày. Một con kiến hôi như mày mà cũng dám đối đầu với Hiệp hội võ thuật của tao, không biết tự lượng sức", Kim Hân khinh bỉ cười khẩy, cực kỳ hả dạ: "Bây giờ tao cho mày một con đường sống, lập tức mang toàn bộ tài sản và con đàn bà của mày đến khách sạn Quốc Tế, quỳ xuống xin Tiểu Thiên Tế tha mạng. Sau đó dâng con đàn bà của mày cho anh ấy chơi, nói không chừng anh ấy sẽ tha cho cái mạng quèn của mày".
Mắt của Sở Phàm long lên, cất giọng lạnh như băng:
"Mày bảo Ngụy Kỳ Luân rửa sạch cái cổ đi, tao đến lấy mạng chó của hắn".
Cúp máy xong, Sở Phàm đứng dậy đi luôn.
Đám khốn kiếp trong Hiệp hội võ thuật này thật sự tự đâm đầu vào chỗ chết!
Nếu đã vậy, mình cũng không ngại đưa bọn chúng đến gặp Diêm Vương!
Cùng lúc đó, tại phòng xa hoa và rộng rãi nhất trong khách sạn Quốc Tế.
Kim Hân mang mấy người Lý Hải Đăng chỉ còn nửa cái mạng, máu đẫm cả người vào trong phòng rồi cung kính khom lưng:
"Tiểu Thiên Tế, đã mang người đến rồi ạ".
"Vào đi".
Trong phòng truyền ra một giọng nói u ám, hôm nay giọng của Ngụy Kỳ Luân uy nghiêm khác hẳn ngày thường.
Lý Hải Đăng chật vật hé mí mắt, nhìn qua màn máu mờ nhạt thấy hình bóng một chàng trai trẻ, giây phút đó, đồng tử ông ta co mạnh lại, chợt thấy kinh hãi.
Chàng... Chàng trai này có khí thế mạnh mẽ quá!
Cách đó không xa, Ngụy Kỳ Luân khoác một bộ mãng bào màu đỏ rực, trên đó thêu một con Kỳ Lân đạp gió cưỡi mây, oai phong lẫm liệt, rõ ràng sắc nét.
Hắn mang giày quan, thắt lưng đeo bội kiếm, trông cực kỳ oai vệ, khí khái phi phàm!
Trước ngực có đeo một chiếc huy hiệu làm từ kim cương, cực kỳ đắt giá, đại diện cho địa vị cực kỳ quan trọng "dưới một người, trên vạn người" trong Hiệp hội võ thuật.
Chỉ có Tổng thủ lĩnh và người kế nhiệm của Hiệp hội võ thuật mới có thể đeo huy hiệu cấp kim cương, những người khác cho dù có thân phận cao đến đâu hoặc cống hiến nhiều cỡ nào cũng không có tư cách để đeo.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Hải Đăng sửng sốt, ánh mắt Tưởng Thiên Sơn cũng lờ đờ, Tiêu Hùng thì sợ run lẩy bẩy.
Kim Hân vô cùng kích động, mắt sáng rỡ lên!
"Bộ đồ này thế nào?", Ngụy Kỳ Luân liếc nhìn xuống, cười mỉm chi hỏi.
"Tiểu Thiên Tế uy phong phi phàm, chắc chắn sẽ thành người tài!", Kim Hân cung kính nịnh nọt.
Ngụy Kỳ Luân khá hứng thú, tự hào lắm: "Bộ mãng bào này được sửa lại từ một bộ Long bào của Tiên Hoàng năm xưa, Thái tử Hứa đã tặng nó cho tôi đấy".
"Bố nuôi đã tìm thầy về bói, nói tôi có tướng rồng, chắc chắn sẽ giúp ông ấy hoàn thành nghiệp lớn, để danh ngàn đời sau", Ngụy Kỳ Luân nheo mắt, tự hào ghê lắm.
Đây là Long bào của Tiên Hoàng...
Thái tử Hứa đã tặng...
Đám người Lý Hải Đăng toát mồ hôi lạnh dọc sống lưng, cảm nhận được lai lịch khủng khiếp của Tiểu Thiên Tế này một cách sâu sắc.
Kim Hân càng kích động hơn: "Lúc thằng khốn Sở Phàm kia tới gặp được Tiểu Thiên Tế trong trang phục thế này, không cần phải nói chuyện chắc hắn cũng đã sợ đến vãi cả ra quần rồi, ha ha ha..."
Ngụy Kỳ Luân chỉ cười, ngẩng cao đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời bên ngoài thành Yên Kinh.
Đây là thứ hắn muốn!
Hiệp hội võ thuật đã phát triển hơn hai mươi năm, đủ lông đủ cánh hệt như một con rồng vượt biển, như Côn Bằng bay lên trời cao, khí thế mạnh mẽ không thể cản được!
Bất kỳ một ai muốn cản bước chân xưng bá của Hiệp hội võ thuật, hắn sẽ giẫm kẻ đó xuống dưới gót chân, biến kẻ đó thành cát bụi.
"Yên Kinh, từ đêm nay, Ngụy Kỳ Luân tôi sẽ vang danh khắp mọi miền Nam Bắc, giẫm cả thành phố này dưới gót chân!"
Ngụy Kỳ Luân cực kỳ hào hùng và hăm hở.
Hai phút!
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hơn trăm vệ sĩ tinh nhuệ của Tưởng Thiên Sơn đã chết và bị thương đến bảy, tám mươi người.
Kim Cảnh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì mất mạng, cả biệt thự đều lênh láng máu tươi, tay chân văng khắp nơi.
Tàn sát, hung bạo!
Thậm chí có mấy tay súng muốn bắn chết ông ta, nhưng viên đạn chỉ để lại một vết xướt nhẹ trên da ông ta mà thôi, không thể làm ông ta bị thương chút nào!
Há...
Lý Hải Đăng hoảng sợ, da đầu tê rần.
"Ha ha ha, chẳng phải các ông ngông cuồng lắm sao? Đối diện với Đại Tông sư võ đạo cửu phẩm, cho dù ông có gọi cả nghìn người tới cũng vô ích thôi", Kim Hân cười hung tợn, cực kỳ điên cuồng.
"Rốt cuộc... đây là thứ quái gì vậy?", nhìn thủ đoạn tàn khốc của Kim Cảnh, Tưởng Thiên Sơn thấy cực kỳ chấn động, tim rỉ máu.
Đám đàn em này đều do ông ta tận tay lựa chọn, đều là cao thủ đấm bốc hàng đầu từ trên đấu trường quyền anh ngầm, mỗi một người đều có thể lấy một đọ mười. Nhưng họ lại chẳng có chút sức phản kháng nào khi đối đầu với Kim Cảnh sao?
Mắt Tiêu Hùng thì co lại, kinh hãi nói: "Tông sư cửu phẩm... Tôi, tôi nhớ ra rồi, ông ta là một trong bốn chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Cửu Thiên Tế, Kim Cảnh!"
"Tôi cũng chỉ được nghe bố nói là bốn chiến tướng này ai cũng là cao thủ mạnh mẽ vô song, cùng vượt mọi chông gai với Cửu Thiên Tế để xây dựng nên bá nghiệp Hiệp hội võ thuật hùng cường như hiện nay".
"Kim Cảnh này trời sinh đã là Tông sư thất phẩm rồi, sức mạnh vô biên, không gì tổn hại được! Nghe đồn trong trận chiến đỉnh nhất của ông ta, ông ta đã dùng thân mình để đỡ đạn hỏa tiễn cỡ nhỏ, khiến giới võ đạo chấn động!"
Ầm...
Sắc mặt mấy người Lý Hải Đăng tái mét.
Dùng thân mình đỡ đạn hỏa tiễn?
Khái niệm gì thế này?
Một quả đạn hỏa tiễn cỡ nhỏ đủ để khiến một con voi nổ banh xác, thổi bay một căn nhà đấy.
Thân xác của tên này mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ!
Kim Cảnh nhếch mép cười với bọn họ, để lộ ra hai hàm răng trắng toát, dường như rất hài lòng với kiệt tác của chính mình.
Kim Hân thì cười ha hả: "Đúng vậy, mày có kiến thức đấy, không hổ danh là con chó mà Hiệp hội võ thuật nuôi dưỡng bao năm".
"Nếu đã dám đắc tội với Tiểu Thiên Tế thì hôm nay tất cả các người đều không thể chạy thoát. Kim Cảnh, đánh gãy chân bọn chúng, dẫn đi".
"Được".
Kim Cảnh cất giọng ồm ồm đồng ý. Ông ta nhấc luôn cái bàn gỗ lim nặng hàng trăm ký lên rồi ném về phía mấy người Lý Hải Đăng.
Ba người Lý Hải Đăng lập tức hộc máu, xương cốt toàn thân như gãy hết cả.
Bọn họ chỉ là người bình thường, sao có thể chống đỡ được cú này!
Lý Hải Đăng nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Kim Hân: "Mày tiêu đời rồi, cậu Sở sẽ không tha cho mày đâu, mày sẽ chết rất thảm đấy".
"Sở Phàm ấy à? Kẻ chết tiếp theo chính là thằng khốn đấy".
Kim Hân cười khẩy rồi lại hung hăng đá cho mấy người Lý Hải Đăng mấy phát nữa, sau đó mới ra lệnh: "Đưa bọn chúng đi để Tiểu Thiên Tế trừng trị".
Kim Cảnh kéo lê ba người họ như kéo ba con chó chết, để lại từng vệt máu hằn trên mặt đất.
Kim Hân đắc ý lắm, hắn có cảm giác sảng khoái như mình đã trả được mối thù lớn vậy.
Hắn lấy điện thoại ra quay lại tình cảnh thảm thương của mấy người Lý Hải Đăng rồi gửi thẳng cho Sở Phàm.
"Sở Phàm, mày trợn mắt mà nhìn cho rõ, đây là kết cục của kẻ dám chọc giận Hiệp hội võ thuật của bọn tao. Ha ha ha, muốn cứu bọn chúng không? Cho mày mười phút để tới khách sạn Quốc Tế”.
Hắn không chỉ muốn đập chết Sở Phàm mà hắn còn muốn hành hạ anh, muốn anh sống không bằng chết.
Mà lúc này, Sở Phàm vừa tắm xong đúng lúc nhìn thấy video này, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo.
"Thì ra mấy người chọn cái chết!"
"Ha ha, chưa biết ai chết đâu mày. Một con kiến hôi như mày mà cũng dám đối đầu với Hiệp hội võ thuật của tao, không biết tự lượng sức", Kim Hân khinh bỉ cười khẩy, cực kỳ hả dạ: "Bây giờ tao cho mày một con đường sống, lập tức mang toàn bộ tài sản và con đàn bà của mày đến khách sạn Quốc Tế, quỳ xuống xin Tiểu Thiên Tế tha mạng. Sau đó dâng con đàn bà của mày cho anh ấy chơi, nói không chừng anh ấy sẽ tha cho cái mạng quèn của mày".
Mắt của Sở Phàm long lên, cất giọng lạnh như băng:
"Mày bảo Ngụy Kỳ Luân rửa sạch cái cổ đi, tao đến lấy mạng chó của hắn".
Cúp máy xong, Sở Phàm đứng dậy đi luôn.
Đám khốn kiếp trong Hiệp hội võ thuật này thật sự tự đâm đầu vào chỗ chết!
Nếu đã vậy, mình cũng không ngại đưa bọn chúng đến gặp Diêm Vương!
Cùng lúc đó, tại phòng xa hoa và rộng rãi nhất trong khách sạn Quốc Tế.
Kim Hân mang mấy người Lý Hải Đăng chỉ còn nửa cái mạng, máu đẫm cả người vào trong phòng rồi cung kính khom lưng:
"Tiểu Thiên Tế, đã mang người đến rồi ạ".
"Vào đi".
Trong phòng truyền ra một giọng nói u ám, hôm nay giọng của Ngụy Kỳ Luân uy nghiêm khác hẳn ngày thường.
Lý Hải Đăng chật vật hé mí mắt, nhìn qua màn máu mờ nhạt thấy hình bóng một chàng trai trẻ, giây phút đó, đồng tử ông ta co mạnh lại, chợt thấy kinh hãi.
Chàng... Chàng trai này có khí thế mạnh mẽ quá!
Cách đó không xa, Ngụy Kỳ Luân khoác một bộ mãng bào màu đỏ rực, trên đó thêu một con Kỳ Lân đạp gió cưỡi mây, oai phong lẫm liệt, rõ ràng sắc nét.
Hắn mang giày quan, thắt lưng đeo bội kiếm, trông cực kỳ oai vệ, khí khái phi phàm!
Trước ngực có đeo một chiếc huy hiệu làm từ kim cương, cực kỳ đắt giá, đại diện cho địa vị cực kỳ quan trọng "dưới một người, trên vạn người" trong Hiệp hội võ thuật.
Chỉ có Tổng thủ lĩnh và người kế nhiệm của Hiệp hội võ thuật mới có thể đeo huy hiệu cấp kim cương, những người khác cho dù có thân phận cao đến đâu hoặc cống hiến nhiều cỡ nào cũng không có tư cách để đeo.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Hải Đăng sửng sốt, ánh mắt Tưởng Thiên Sơn cũng lờ đờ, Tiêu Hùng thì sợ run lẩy bẩy.
Kim Hân vô cùng kích động, mắt sáng rỡ lên!
"Bộ đồ này thế nào?", Ngụy Kỳ Luân liếc nhìn xuống, cười mỉm chi hỏi.
"Tiểu Thiên Tế uy phong phi phàm, chắc chắn sẽ thành người tài!", Kim Hân cung kính nịnh nọt.
Ngụy Kỳ Luân khá hứng thú, tự hào lắm: "Bộ mãng bào này được sửa lại từ một bộ Long bào của Tiên Hoàng năm xưa, Thái tử Hứa đã tặng nó cho tôi đấy".
"Bố nuôi đã tìm thầy về bói, nói tôi có tướng rồng, chắc chắn sẽ giúp ông ấy hoàn thành nghiệp lớn, để danh ngàn đời sau", Ngụy Kỳ Luân nheo mắt, tự hào ghê lắm.
Đây là Long bào của Tiên Hoàng...
Thái tử Hứa đã tặng...
Đám người Lý Hải Đăng toát mồ hôi lạnh dọc sống lưng, cảm nhận được lai lịch khủng khiếp của Tiểu Thiên Tế này một cách sâu sắc.
Kim Hân càng kích động hơn: "Lúc thằng khốn Sở Phàm kia tới gặp được Tiểu Thiên Tế trong trang phục thế này, không cần phải nói chuyện chắc hắn cũng đã sợ đến vãi cả ra quần rồi, ha ha ha..."
Ngụy Kỳ Luân chỉ cười, ngẩng cao đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời bên ngoài thành Yên Kinh.
Đây là thứ hắn muốn!
Hiệp hội võ thuật đã phát triển hơn hai mươi năm, đủ lông đủ cánh hệt như một con rồng vượt biển, như Côn Bằng bay lên trời cao, khí thế mạnh mẽ không thể cản được!
Bất kỳ một ai muốn cản bước chân xưng bá của Hiệp hội võ thuật, hắn sẽ giẫm kẻ đó xuống dưới gót chân, biến kẻ đó thành cát bụi.
"Yên Kinh, từ đêm nay, Ngụy Kỳ Luân tôi sẽ vang danh khắp mọi miền Nam Bắc, giẫm cả thành phố này dưới gót chân!"
Ngụy Kỳ Luân cực kỳ hào hùng và hăm hở.
Bình luận facebook