Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406
Chương 406: Đệ nhất dũng sĩ của Tây Hạ
“Nếu cậu không làm được thì sao?”
Ánh mắt Ngô Trấn Quân run run, dáng vẻ dò hỏi.
Soạt!
Hàng trăm con mắt đều đổ dồn về phía Sở Phàm.
Chờ đợi câu trả lời từ Quân thần của Long Hồn.
Ánh mắt Sở Phàm thản nhiên nghênh đón Ngô Trấn Quân, bình tĩnh nói: “Nếu tôi không làm được thì sẽ lập tức xin từ chức, từ nay về sau không bước vào Tây Dã nữa”.
Mọi trở nên xôn xao, hai nhân vật lớn này muốn đánh cược tương lai của gia đình mình sao?
Một người thua thì phải từ bỏ mạng của con trai mình, từ nay lui về ở ẩn.
Một người thua thì phải từ chức, rời khỏi Tây Dã.
“Được, vui đấy, chúng ta cùng chờ xem!”
Ngô Trấn Quân vẫy tay, nghênh ngang ngồi xuống ghế, nheo nửa mắt, tự tin chờ tin tức tốt.
Trong lòng ông ta không khỏi chế nhạo: Quân thần của Long Hồn là cái thá gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là một thằng ranh tính khí nóng nảy, không chịu được sự khiêu khích.
Một chút kích thích có thể sẽ đánh mất lý trí và đánh cược với mình.
Trong hai tiếng đồng hồ, khiến quân Tây Hạ rút lui năm mươi cây số.
Chuyện này gần như chỉ có trong tưởng tượng!
Chưa kể quân Tây Hạ liên tiếp thắng trận, tinh thần chiến đấu ngút trời.
Trước tiên phải nói đến vị chủ soái dẫn binh Hô Diên Thiên, người được mệnh danh là ‘Vị tướng mạnh nhất Tây Hạ”, nghe đồn hắn đến từ một tổ chức bí mật ở thế giới hắc ám phương Tây, từng tàn sát toàn bộ thành phố của một quốc gia nào đó, vô cùng tàn nhẫn.
Để lôi kéo hắn, hoàng tộc Tây Hạ đã hứa gả trưởng công chúa xinh đẹp tài giỏi cho hắn, phong vương bái tướng, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của hắn.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, kỵ binh Tây Hạ do Hô Diên Thiên chỉ huy đã liên tiếp giành thắng lợi, không thua một trận nào, đưa danh tiếng và uy thế của hắn lên đỉnh cao.
Nhân vật cấp bậc chiến thần này chưa chắc là đã thua kém Quân thần của Long Hồn.
Sở Phàm này có tư cách gì, có năng lực gì khiến kẻ địch rút lui?
Ngô Trấn Quân coi như một trò cười.
Lúc này, Sở Phàm viết vài từ, rồi đưa mảnh giấy cho Trần Phong Hoàng nói: “Phái người qua đó khẩn cấp tám trăm cây số cấp báo, mang đồ đến đại doanh trại của quân Tây Hạ”.
“Rõ”, Trần Phong Hoàng đáp.
Đám tướng sĩ nhìn nhau, mơ hồ không hiểu gì.
Chỉ dựa vào một tờ giấy này đã có thể khiến quân của Hô Diên Thiên rút lui ư?
Chuyện này thật quá hoang đường!
Sở Phàm thật sự cho rằng cuộc giao chiến giữa hai quân đội là trò chơi sao?
Lúc này, tại một thị trấn nhỏ cách đó hàng nghìn cây số vốn rất yên bình, nhưng nay lại nghi ngút khói lửa, tiếng kêu thảm thiết ở khắp mọi nơi.
Trang viên tráng lệ và sang trọng nhất trong khu vực địa phương đã bị quân Tây Hạ chiếm giữ, làm nơi đóng quân của chủ soái Hô Diên Thiên.
Lúc này, trong trang viên đang tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng Hô Diên Thiên đại thắng trở về.
Sơn hào hải vị, ăn uống linh đình, còn có hơn chục người đẹp nhảy múa càng thêm phần náo nhiệt, cùng tiếng cười nói vô cùng vui vẻ.
“Chúc mừng tướng quân lại chiếm được một thành, giết ba mươi nghìn quân địch, lập đại công cho Tây Hạ chúng ta”.
“Đại tướng quân thực sự là không có gì cản nổi, đám người Đông Hoa kia chỉ là đám cừu non, đâu phải là đối thủ của đại tướng quân”.
“Một đám bại tướng, ếch ngồi đáy giếng!”
Trên vị trí chủ tọa, một người đàn ông dữ tợn, râu ria xồm xoàm, chân gác lên bàn, vẻ mặt kiêu hãnh ngồi uống rượu với đám thuộc hạ.
Khuôn mặt hắn hung dữ, đôi mắt sắc lạnh, trên ngực sau bộ áo giáp lộ ra một vết sẹo dài hơn hai mươi centimet, khiến người ta thấy mà kinh ngạc.
Đây chính là chủ soái của quân Tây Hạ - Hô Diên Thiên.
Rượu chảy vào cổ họng, cay, nồng, mà sảng khoái.
Hô Diên Thiên đưa tay lau khóe miệng, sau đó xé một cái chân cừu nguyên con nướng trên bàn, khinh bỉ bĩu môi: “Nghe nói Đông Hoa lại phái một vị tướng quân khác đến tên là ‘Quân thần của Long Hồn’ gì đó, cái tên thật ngớ ngẩn, ông đây đã kiểm tra rồi, mẹ kiếp, thì ra là một tên oắt con đôi mươi tuổi đầu”.
“Chiến thần cái thá gì chứ! Năm đó lúc ông đây ra trận giết địch, hắn còn đang đái dầm, chơi bời lêu lổng, tên vô dụng như vậy mà cũng muốn đấu với ông đây, ha ha ha!”
Hô Diên Thiên cười giễu cợt, hai bàn tay dầu mỡ lau lên người cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Tướng sĩ xung quanh bắt đầu khen ngợi lấy lòng:
“Đại tướng quân quả thực là ‘Đệ nhất dũng sĩ’, thậm chí còn là chiến binh của ‘Thánh điện’ thế giới bá chủ phương Tây, tên oắt con kia là cái thá gì chứ!”
“Có khi lên chiến trường lại bị đại tướng quân dọa cho tè ra quần, ha ha”.
“Theo tôi thấy, đại tướng quân sẽ quét sạch Tây Dã, tiến công thần tốc, đánh bại Đông Hoa một cách dễ dàng!”
Hô Diên Thiên được mọi người khen ngợi nên cười híp mắt.
Hắn thực sự coi thường đám chủ soái bất tài Đông Hoa.
Nếu không phải kiêng nể vị ‘Quỷ Vương’ bí ẩn kia thì hắn đã sớm tấn công thẳng vào đại bản doanh của Đông Hoa rồi.
Hô Diên Thiên nheo mắt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ kiêng sợ.
Hắn sẽ không bao giờ quên cảnh tượng năm năm trước…
Một thanh niên bí ẩn đeo mặt nạ, một người một đao, tấn công thẳng vào trại căn cứ Thánh điện.
Hắn đã tận mắt chứng kiến, những nhân vật lớn là Điện chủ và bảy vị Chiến vương bị người đó từng đao từng đao giết hết!
Toàn bộ Thánh điện bị giết sạch, hóa thành hư vô.
Hắn vô cùng kích động, nhưng vẫn nghiến răng chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng cuối cùng, đối phương chỉ vung một đao nhẹ nhàng.
Một đao kia thiếu chút nữa thì chém đứt nửa người của hắn, cho đến nay, trên người hắn vẫn có một vết sẹo dài trông rất đáng sợ.
“Bị tôi chém một đao mà không chết, cũng coi như là mạng anh sống lâu, hôm nay tôi sẽ giữ cho anh một mạng”.
“Sau này nếu dám tiến một bước vào Đông Hoa thì tôi sẽ giết anh”.
Nhân vật thần bí kia chỉ để lại một câu, sau đó rời đi.
Hô Diên Thiên cũng coi như đã lấy lại được cái mạng.
Dù đã năm năm trôi qua, nhưng cảnh tượng này lại giống như một cơn ác mộng, khiến hắn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Chính vì e ngại vị Quỷ Vương hung ác kia nên hắn luôn quanh quẩn ở biên giới, do dự, không dám bước chân vào lãnh thổ Đông Hoa!
“Quỷ Vương, tôi thừa nhận tôi không không phải đối thủ của anh, anh từng khiến tôi đau khổ, vậy thì hãy để đồng bào của anh gánh chịu hậu quả đi”.
Hô Diên Thiên chạm vết sẹo đáng sợ trên ngực, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn.
“Báo!”
Đúng lúc này, một tên lính quỳ ở bên ngoài hô to: “Báo cáo tướng quân, sứ thần Đông Hoa tới”.
“Ồ?”, Hô Diên Thiên nhướng mày, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao đánh giá cao khí thế của đám người Đông Hoa này, nhưng không ngờ mới ba ngày mà đã chịu không nổi, chủ động đến nói chuyện giải hòa rồi sao?”
“Ha ha ha, đại tướng quân uy thế ngất trời, đám người Đông Hoa này chỉ có thể đến tự nguyện đầu hàng mà thôi”.
“Ha ha, thật nhàm chán, còn chưa đánh mà đã đầu hàng luôn rồi”.
“Điều kiện lần này không thể dễ dàng được, tiền bạc châu báu, bê béo bọn ta đều muốn, đưa thêm cả ba trăm mỹ nhân đến đây, tôi thích nhất là người đẹp Đông Hoa, chinh phục được rất có cảm giác thành công”.
“Ha ha ha”.
“Nếu cậu không làm được thì sao?”
Ánh mắt Ngô Trấn Quân run run, dáng vẻ dò hỏi.
Soạt!
Hàng trăm con mắt đều đổ dồn về phía Sở Phàm.
Chờ đợi câu trả lời từ Quân thần của Long Hồn.
Ánh mắt Sở Phàm thản nhiên nghênh đón Ngô Trấn Quân, bình tĩnh nói: “Nếu tôi không làm được thì sẽ lập tức xin từ chức, từ nay về sau không bước vào Tây Dã nữa”.
Mọi trở nên xôn xao, hai nhân vật lớn này muốn đánh cược tương lai của gia đình mình sao?
Một người thua thì phải từ bỏ mạng của con trai mình, từ nay lui về ở ẩn.
Một người thua thì phải từ chức, rời khỏi Tây Dã.
“Được, vui đấy, chúng ta cùng chờ xem!”
Ngô Trấn Quân vẫy tay, nghênh ngang ngồi xuống ghế, nheo nửa mắt, tự tin chờ tin tức tốt.
Trong lòng ông ta không khỏi chế nhạo: Quân thần của Long Hồn là cái thá gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là một thằng ranh tính khí nóng nảy, không chịu được sự khiêu khích.
Một chút kích thích có thể sẽ đánh mất lý trí và đánh cược với mình.
Trong hai tiếng đồng hồ, khiến quân Tây Hạ rút lui năm mươi cây số.
Chuyện này gần như chỉ có trong tưởng tượng!
Chưa kể quân Tây Hạ liên tiếp thắng trận, tinh thần chiến đấu ngút trời.
Trước tiên phải nói đến vị chủ soái dẫn binh Hô Diên Thiên, người được mệnh danh là ‘Vị tướng mạnh nhất Tây Hạ”, nghe đồn hắn đến từ một tổ chức bí mật ở thế giới hắc ám phương Tây, từng tàn sát toàn bộ thành phố của một quốc gia nào đó, vô cùng tàn nhẫn.
Để lôi kéo hắn, hoàng tộc Tây Hạ đã hứa gả trưởng công chúa xinh đẹp tài giỏi cho hắn, phong vương bái tướng, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của hắn.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, kỵ binh Tây Hạ do Hô Diên Thiên chỉ huy đã liên tiếp giành thắng lợi, không thua một trận nào, đưa danh tiếng và uy thế của hắn lên đỉnh cao.
Nhân vật cấp bậc chiến thần này chưa chắc là đã thua kém Quân thần của Long Hồn.
Sở Phàm này có tư cách gì, có năng lực gì khiến kẻ địch rút lui?
Ngô Trấn Quân coi như một trò cười.
Lúc này, Sở Phàm viết vài từ, rồi đưa mảnh giấy cho Trần Phong Hoàng nói: “Phái người qua đó khẩn cấp tám trăm cây số cấp báo, mang đồ đến đại doanh trại của quân Tây Hạ”.
“Rõ”, Trần Phong Hoàng đáp.
Đám tướng sĩ nhìn nhau, mơ hồ không hiểu gì.
Chỉ dựa vào một tờ giấy này đã có thể khiến quân của Hô Diên Thiên rút lui ư?
Chuyện này thật quá hoang đường!
Sở Phàm thật sự cho rằng cuộc giao chiến giữa hai quân đội là trò chơi sao?
Lúc này, tại một thị trấn nhỏ cách đó hàng nghìn cây số vốn rất yên bình, nhưng nay lại nghi ngút khói lửa, tiếng kêu thảm thiết ở khắp mọi nơi.
Trang viên tráng lệ và sang trọng nhất trong khu vực địa phương đã bị quân Tây Hạ chiếm giữ, làm nơi đóng quân của chủ soái Hô Diên Thiên.
Lúc này, trong trang viên đang tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng Hô Diên Thiên đại thắng trở về.
Sơn hào hải vị, ăn uống linh đình, còn có hơn chục người đẹp nhảy múa càng thêm phần náo nhiệt, cùng tiếng cười nói vô cùng vui vẻ.
“Chúc mừng tướng quân lại chiếm được một thành, giết ba mươi nghìn quân địch, lập đại công cho Tây Hạ chúng ta”.
“Đại tướng quân thực sự là không có gì cản nổi, đám người Đông Hoa kia chỉ là đám cừu non, đâu phải là đối thủ của đại tướng quân”.
“Một đám bại tướng, ếch ngồi đáy giếng!”
Trên vị trí chủ tọa, một người đàn ông dữ tợn, râu ria xồm xoàm, chân gác lên bàn, vẻ mặt kiêu hãnh ngồi uống rượu với đám thuộc hạ.
Khuôn mặt hắn hung dữ, đôi mắt sắc lạnh, trên ngực sau bộ áo giáp lộ ra một vết sẹo dài hơn hai mươi centimet, khiến người ta thấy mà kinh ngạc.
Đây chính là chủ soái của quân Tây Hạ - Hô Diên Thiên.
Rượu chảy vào cổ họng, cay, nồng, mà sảng khoái.
Hô Diên Thiên đưa tay lau khóe miệng, sau đó xé một cái chân cừu nguyên con nướng trên bàn, khinh bỉ bĩu môi: “Nghe nói Đông Hoa lại phái một vị tướng quân khác đến tên là ‘Quân thần của Long Hồn’ gì đó, cái tên thật ngớ ngẩn, ông đây đã kiểm tra rồi, mẹ kiếp, thì ra là một tên oắt con đôi mươi tuổi đầu”.
“Chiến thần cái thá gì chứ! Năm đó lúc ông đây ra trận giết địch, hắn còn đang đái dầm, chơi bời lêu lổng, tên vô dụng như vậy mà cũng muốn đấu với ông đây, ha ha ha!”
Hô Diên Thiên cười giễu cợt, hai bàn tay dầu mỡ lau lên người cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Tướng sĩ xung quanh bắt đầu khen ngợi lấy lòng:
“Đại tướng quân quả thực là ‘Đệ nhất dũng sĩ’, thậm chí còn là chiến binh của ‘Thánh điện’ thế giới bá chủ phương Tây, tên oắt con kia là cái thá gì chứ!”
“Có khi lên chiến trường lại bị đại tướng quân dọa cho tè ra quần, ha ha”.
“Theo tôi thấy, đại tướng quân sẽ quét sạch Tây Dã, tiến công thần tốc, đánh bại Đông Hoa một cách dễ dàng!”
Hô Diên Thiên được mọi người khen ngợi nên cười híp mắt.
Hắn thực sự coi thường đám chủ soái bất tài Đông Hoa.
Nếu không phải kiêng nể vị ‘Quỷ Vương’ bí ẩn kia thì hắn đã sớm tấn công thẳng vào đại bản doanh của Đông Hoa rồi.
Hô Diên Thiên nheo mắt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ kiêng sợ.
Hắn sẽ không bao giờ quên cảnh tượng năm năm trước…
Một thanh niên bí ẩn đeo mặt nạ, một người một đao, tấn công thẳng vào trại căn cứ Thánh điện.
Hắn đã tận mắt chứng kiến, những nhân vật lớn là Điện chủ và bảy vị Chiến vương bị người đó từng đao từng đao giết hết!
Toàn bộ Thánh điện bị giết sạch, hóa thành hư vô.
Hắn vô cùng kích động, nhưng vẫn nghiến răng chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng cuối cùng, đối phương chỉ vung một đao nhẹ nhàng.
Một đao kia thiếu chút nữa thì chém đứt nửa người của hắn, cho đến nay, trên người hắn vẫn có một vết sẹo dài trông rất đáng sợ.
“Bị tôi chém một đao mà không chết, cũng coi như là mạng anh sống lâu, hôm nay tôi sẽ giữ cho anh một mạng”.
“Sau này nếu dám tiến một bước vào Đông Hoa thì tôi sẽ giết anh”.
Nhân vật thần bí kia chỉ để lại một câu, sau đó rời đi.
Hô Diên Thiên cũng coi như đã lấy lại được cái mạng.
Dù đã năm năm trôi qua, nhưng cảnh tượng này lại giống như một cơn ác mộng, khiến hắn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Chính vì e ngại vị Quỷ Vương hung ác kia nên hắn luôn quanh quẩn ở biên giới, do dự, không dám bước chân vào lãnh thổ Đông Hoa!
“Quỷ Vương, tôi thừa nhận tôi không không phải đối thủ của anh, anh từng khiến tôi đau khổ, vậy thì hãy để đồng bào của anh gánh chịu hậu quả đi”.
Hô Diên Thiên chạm vết sẹo đáng sợ trên ngực, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn.
“Báo!”
Đúng lúc này, một tên lính quỳ ở bên ngoài hô to: “Báo cáo tướng quân, sứ thần Đông Hoa tới”.
“Ồ?”, Hô Diên Thiên nhướng mày, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao đánh giá cao khí thế của đám người Đông Hoa này, nhưng không ngờ mới ba ngày mà đã chịu không nổi, chủ động đến nói chuyện giải hòa rồi sao?”
“Ha ha ha, đại tướng quân uy thế ngất trời, đám người Đông Hoa này chỉ có thể đến tự nguyện đầu hàng mà thôi”.
“Ha ha, thật nhàm chán, còn chưa đánh mà đã đầu hàng luôn rồi”.
“Điều kiện lần này không thể dễ dàng được, tiền bạc châu báu, bê béo bọn ta đều muốn, đưa thêm cả ba trăm mỹ nhân đến đây, tôi thích nhất là người đẹp Đông Hoa, chinh phục được rất có cảm giác thành công”.
“Ha ha ha”.
Bình luận facebook