Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 422
Chương 422: Dù xa cũng phải giết
Trận đánh này đã tạo nên phong thái của đàn ông Tây Dã, tạo nên khí phách của đấng nam nhi Đông Hoa.
Cả lãnh thổ Đông Hoa giống như sục sôi, vô số người dân đã phải bật khóc.
Thậm chí ở rất nhiều nơi, có người còn tự nguyện khắc tượng “Quân thần của Long Hồn” cho Sở Phàm để bày tỏ sự tôn kính đối với vị chiến thần phi phàm này.
Mà một số người tâm địa độc ác, đợi để cười nhạo Sở Phàm, thừa cơ giậu đổ bìm leo, ví dụ như Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân, mấy quan chức tham ô bị Sở Phàm đày đọa lại trầm mặc im ắng, không dám ho he nửa lời.
Với danh tiếng và uy lực của Sở Phàm bây giờ, nếu như bọn chúng dám nói mấy lời sai trái về Quân thần của Long Hồn, mấy trăm nghìn người dân Tây Dã, mỗi người nhổ một bãi nước bọt là có thể dìm chết bọn chúng!
Cùng với đó, tin tức Quân thần của Long Hồn thắng lớn, đánh chiếm thủ đô Tây Hạ đã lan truyền khắp Đông Hoa.
Sở công văn Yên Kinh, mấy vị trưởng lão vui tới mức râu cũng vểnh cả lên, hò hét sung sướng!
Bọn họ đã im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận được thư xin hàng của tên tiểu hoàng đế huênh hoang tự đại bên Tây Hạ, cảm giác này sao có thể chỉ dùng một chữ “sướng” là hình dung được cơ chứ!
“Ha ha, thằng nhóc Sở Phàm, năm đó tôi nhìn một cái là biết cậu ta là nhân tài rồi, không hổ là huyết mạch nhà họ Sở, y hệt phong thái của Vương gia Sở năm đó…”
“Thật đáng tiếc, thằng nhóc này lại kết hôn sớm, không thì tôi nhất định sẽ gả cháu gái của mình cho cậu ta, để cậu ta làm con rể nhà họ Từ tôi”.
“Trời đất ạ, ông Từ đúng là không sợ mất mặt, cô cháu gái đó của ông cũng bốn mươi rồi đấy!”
“Ô, ban đầu là tên khốn nào nói thằng nhóc Sở Phàm miệng còn hơi sữa, làm việc không nên chuyện, ầm ĩ lên đòi thay cậu ta? Cái ông già nhà ông, đúng là ba phải…”
Bên trong sở công văn, mấy ông lão lớn tuổi thân phận cao quý, có thể coi là nguyên thủ Đông Hoa ai cũng đều cáu kỉnh tranh cãi, không còn chút phong thái nào của nhân vật lớn.
Mấy người trợ lý trẻ tuổi nhìn thấy thì ngây ra, run lên lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Mà cùng lúc này, tại phủ Vương gia Sở.
Trong hoa viên sân sau, Vân Mộc Thanh đang rửa rau tươi, chuẩn bị làm bữa trưa ngày hôm nay.
Sở Trí Hậu ôm Đan Đan bé nhỏ, nhìn cô bé vụng về học viết thư pháp, không khí hòa thuận vui vẻ, đúng là một bức tranh gia đình hạnh phúc.
“Vương gia, Tây Dã thắng lớn, thắng lớn!”
Ông Bảo kích động chạy đến, thở hổn hển nói: “Đại Thế tử đánh ra ba trăm nghìn dặm, đánh bại quân Tây Hạ, thu hồi toàn bộ lãnh thổ đã mất!”
“Bây giờ ba trăm nghìn đại quân của Đại Thế tử đã đóng quân ở trên lãnh thổ Tây Hạ, chúng ta thắng lớn rồi!”
A!
“Thắng rồi?”
Vân Mộc Thanh kích động đứng dậy, vội đến mức làm đổ cả đống rau vừa mới rửa sạch sẽ.
Gương mặt xinh đẹp của cô ngập tràn vẻ phấn khích, nước mắt cứ thế tuôn rơi, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng vì lo lắng cuối cùng cũng có thể bình ổn trở lại.
“Đúng vậy, thắng rồi”.
Ông Bảo vui vẻ nói: “Lần này cuối cùng phu nhân cũng có thể yên tâm rồi, không lâu nữa, Đại Thế tử đã có thể chiến thắng trở về để mọi người được cùng nhau đoàn tụ”.
Vân Mộc Thanh không kiềm chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi, cảm xúc hơi rối loạn, cô che miệng, cố ý bước ra xa để không cho Đan Đan nhìn thấy tất cả những điều này.
Sở Trí Hậu cũng khẽ gật đầu, chỉ ung dung viết thư pháp, lạnh nhạt để lại một câu: “Biết rồi”.
“Cần tận bảy ngày mới dẹp yên được đám khỉ Tây Hạ, còn kém xa so với dự kiến của tôi”.
Khóe miệng Ông Bảo hơi nhếch lên, không biết nên khóc hay nên cười.
Năm đó, Sở Trí Hậu chỉ cần một đêm là diệt trừ hết mười bảy nước.
Cả thiên hạ này liệu có mấy người làm được giống như ông ấy đây?
Lúc này, Đan Đan hơi nghiêng cái đầu nhỏ, lau vết mực trên gương mặt nhỏ mũm mĩm: “Ông nội, bố đánh thắng trận không phải rất giỏi sao, sao ông vẫn không hài lòng vậy?”
Sở Trí Hậu bật cười, nói: “Bởi vì nó vẫn chưa đủ ưu tú, chưa đủ mạnh, kém xa so với ông nội năm đó”.
“Hừ, ông lừa người”.
Đan Đan lập tức bĩu môi: “Bố là anh hùng giỏi nhất và hùng mạnh nhất nữa, Đan Đan không chơi với ông nữa”.
Cô bé tức giận vứt cái bút lông sang một bên, giậm chân quay đầu bỏ đi.
Sở Trí Hậu và Ông Bảo quay sang nhìn nhau, chỉ biết cười ha ha.
“Con bé này, vẫn là gần gũi với bố nó…”
Sở Trí Hậu chắp tay sau lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu xa: “Ông Bảo, là một người bố, có phải tôi rất thất bại không?”
“Vương gia…”
Ông Bảo nhất thời nghẹn giọng, không biết nên trả lời ra sao, chỉ phức tạp thở dài một tiếng: “Sẽ có ngày Đại Thế tử hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ông”.
“Tôi cũng không mong nó có thể tha thứ cho tôi, dù sao cũng là tôi có lỗi với mẹ con nó trước”.
Sắc mặt Sở Trí Hậu bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm ấy như ánh lên cảm giác phức tạp và tội lỗi…
Mặc dù ông ta cưới cô chủ của ông Phương ở nước Tương về chỉ với mục đích giao dịch, để có được sự ủng hộ của hơn một trăm các gia đình giàu có nhà họ Phương, để có đủ quân lương để đánh xong trận chiến quan trọng đó, nếu không sẽ khiến cho tám trăm nghìn dân chết rét trên núi Đại Tuyết!
Mặc dù, ông ta chưa từng thay lòng, đã kết hôn với cô chủ nhà họ Phương hai mươi năm rồi nhưng vẫn chưa từng bước vào phòng bà ta một bước.
Mặc dù ông ta là thánh thần trong lòng mấy trăm nghìn nhân dân, công đức nhiều vô kể.
Mặc dù vô số…
Nhưng ông ta, đến cuối cùng thì vẫn phụ lòng hai mẹ con Diệp Khương Như và Sở Phàm.
Ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố, của một người chồng…
Đất nước được thái bình yên ấm, không phụ giang sơn, không phụ ông…
Trầm mặc một lúc lâu, Ông Bảo bước lên trước và đưa ra một bản tấu chương:
“Vương gia, hoàng tộc Tây Hạ gửi tới lá thư xin hàng thứ mười, tình nguyện quy thuận Đông Hoa kể từ bây giờ, năm nào cũng sẽ cống nạp, luôn luôn phục tùng, mãi không tạo phản…”
“Các đại thần sở công văn và triều đình, đây là tấu chương liên danh, trong đó bảy mươi phần trăm số người cho rằng nên giữ tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, thể hiện phong thái nước lớn, chấp nhận sự quy thuận của bọn chúng, bảo Đại Thế tử rút quân…”
Sơ Trí Hậu bước đến hồ cá, thuận tay thả xuống một nắm mồi, cười khẩy và khinh thường lên tiếng: “Chủ nghĩa nhân đạo? Phong thái nước lớn?”
“Sợ là bọn vương công quý tộc này đã bị mua chuộc bởi mỹ nữ của bên Tây Hạ, không chịu nổi cám dỗ mới bắt đầu giả đò lương thiện đây”.
“Chuyện này, đúng vậy!”
Da đầu Ông Bảo trở nên tê cứng, bất lực thở dài một tiếng.
Nước Tây Hạ cũng là một đất nước cổ đã tồn tại cả nghìn năm, vô số châu báu đều xứng tầm quốc lễ, giá trị rất cao.
Mà Tây Hạ còn là nơi sản sinh ra rất nhiều mỹ nữ từ thời xưa. Mỹ nữ Tây Hạ phong tình có một không hai, từ cổ chí kim đều được rất nhiều quan chức và quý tộc ưa thích, đối diện với những sự tấn công mềm mại này, vẫn có không ít người bị rơi vào bẫy.
Sở Trí Hậu lạnh lùng, bình tĩnh lên tiếng: “Lúc kỵ binh Tây Hạ bọn chúng tiến công vào lãnh thổ Đông Hoa tôi, đốt, giết, cướp bóc rồi chiếm lĩnh thành trì, sao bọn họ không từng nghĩ đến chủ nghĩa nhân đạo đi? Bây giờ bị người ta đánh đến cửa nhà rồi mới nghĩ tới chuyện vẫy đuôi cầu xin, một bức thư xin hàng là có thể xóa bỏ tất cả những tội lỗi của bọn chúng? Không đời nào!”
“Tây Hạ là một con chó sống hai mặt, lúc yếu ớt sẽ giả vờ đáng thương để lôi kéo sự đồng cảm, thương xót của chú, nhưng khi bọn chúng tìm thấy cơ hội, bọn chúng sẽ lật mặt ngay lập tức, không chịu nhận người, cắn một nhát đứt luôn cổ chú, rỉa nát nội tạng của chú, gặm nhấm xương tủy chú”.
“Loại chó này không thể giữ lại, phải đánh gãy tay chân của nó, bẻ gãy mấy cái răng của nó, đánh cho nó sợ, cho nó phục thì thôi!”
Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: “Lệnh cho Sở Phàm và toàn bộ tướng sĩ Tây Dã, ba trăm nghìn đại quân lập tức xuất trận, đánh thẳng vào đầu não, diệt trừ hoàng tộc Tây Hạ bọn chúng!”
“Phải cho bọn trộm cướp ấy hiểu được rằng, kẻ nào xâm phạm vào uy nghiêm của đất nước ta, dù xa cũng phải giết”.
Trận đánh này đã tạo nên phong thái của đàn ông Tây Dã, tạo nên khí phách của đấng nam nhi Đông Hoa.
Cả lãnh thổ Đông Hoa giống như sục sôi, vô số người dân đã phải bật khóc.
Thậm chí ở rất nhiều nơi, có người còn tự nguyện khắc tượng “Quân thần của Long Hồn” cho Sở Phàm để bày tỏ sự tôn kính đối với vị chiến thần phi phàm này.
Mà một số người tâm địa độc ác, đợi để cười nhạo Sở Phàm, thừa cơ giậu đổ bìm leo, ví dụ như Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân, mấy quan chức tham ô bị Sở Phàm đày đọa lại trầm mặc im ắng, không dám ho he nửa lời.
Với danh tiếng và uy lực của Sở Phàm bây giờ, nếu như bọn chúng dám nói mấy lời sai trái về Quân thần của Long Hồn, mấy trăm nghìn người dân Tây Dã, mỗi người nhổ một bãi nước bọt là có thể dìm chết bọn chúng!
Cùng với đó, tin tức Quân thần của Long Hồn thắng lớn, đánh chiếm thủ đô Tây Hạ đã lan truyền khắp Đông Hoa.
Sở công văn Yên Kinh, mấy vị trưởng lão vui tới mức râu cũng vểnh cả lên, hò hét sung sướng!
Bọn họ đã im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận được thư xin hàng của tên tiểu hoàng đế huênh hoang tự đại bên Tây Hạ, cảm giác này sao có thể chỉ dùng một chữ “sướng” là hình dung được cơ chứ!
“Ha ha, thằng nhóc Sở Phàm, năm đó tôi nhìn một cái là biết cậu ta là nhân tài rồi, không hổ là huyết mạch nhà họ Sở, y hệt phong thái của Vương gia Sở năm đó…”
“Thật đáng tiếc, thằng nhóc này lại kết hôn sớm, không thì tôi nhất định sẽ gả cháu gái của mình cho cậu ta, để cậu ta làm con rể nhà họ Từ tôi”.
“Trời đất ạ, ông Từ đúng là không sợ mất mặt, cô cháu gái đó của ông cũng bốn mươi rồi đấy!”
“Ô, ban đầu là tên khốn nào nói thằng nhóc Sở Phàm miệng còn hơi sữa, làm việc không nên chuyện, ầm ĩ lên đòi thay cậu ta? Cái ông già nhà ông, đúng là ba phải…”
Bên trong sở công văn, mấy ông lão lớn tuổi thân phận cao quý, có thể coi là nguyên thủ Đông Hoa ai cũng đều cáu kỉnh tranh cãi, không còn chút phong thái nào của nhân vật lớn.
Mấy người trợ lý trẻ tuổi nhìn thấy thì ngây ra, run lên lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Mà cùng lúc này, tại phủ Vương gia Sở.
Trong hoa viên sân sau, Vân Mộc Thanh đang rửa rau tươi, chuẩn bị làm bữa trưa ngày hôm nay.
Sở Trí Hậu ôm Đan Đan bé nhỏ, nhìn cô bé vụng về học viết thư pháp, không khí hòa thuận vui vẻ, đúng là một bức tranh gia đình hạnh phúc.
“Vương gia, Tây Dã thắng lớn, thắng lớn!”
Ông Bảo kích động chạy đến, thở hổn hển nói: “Đại Thế tử đánh ra ba trăm nghìn dặm, đánh bại quân Tây Hạ, thu hồi toàn bộ lãnh thổ đã mất!”
“Bây giờ ba trăm nghìn đại quân của Đại Thế tử đã đóng quân ở trên lãnh thổ Tây Hạ, chúng ta thắng lớn rồi!”
A!
“Thắng rồi?”
Vân Mộc Thanh kích động đứng dậy, vội đến mức làm đổ cả đống rau vừa mới rửa sạch sẽ.
Gương mặt xinh đẹp của cô ngập tràn vẻ phấn khích, nước mắt cứ thế tuôn rơi, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng vì lo lắng cuối cùng cũng có thể bình ổn trở lại.
“Đúng vậy, thắng rồi”.
Ông Bảo vui vẻ nói: “Lần này cuối cùng phu nhân cũng có thể yên tâm rồi, không lâu nữa, Đại Thế tử đã có thể chiến thắng trở về để mọi người được cùng nhau đoàn tụ”.
Vân Mộc Thanh không kiềm chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi, cảm xúc hơi rối loạn, cô che miệng, cố ý bước ra xa để không cho Đan Đan nhìn thấy tất cả những điều này.
Sở Trí Hậu cũng khẽ gật đầu, chỉ ung dung viết thư pháp, lạnh nhạt để lại một câu: “Biết rồi”.
“Cần tận bảy ngày mới dẹp yên được đám khỉ Tây Hạ, còn kém xa so với dự kiến của tôi”.
Khóe miệng Ông Bảo hơi nhếch lên, không biết nên khóc hay nên cười.
Năm đó, Sở Trí Hậu chỉ cần một đêm là diệt trừ hết mười bảy nước.
Cả thiên hạ này liệu có mấy người làm được giống như ông ấy đây?
Lúc này, Đan Đan hơi nghiêng cái đầu nhỏ, lau vết mực trên gương mặt nhỏ mũm mĩm: “Ông nội, bố đánh thắng trận không phải rất giỏi sao, sao ông vẫn không hài lòng vậy?”
Sở Trí Hậu bật cười, nói: “Bởi vì nó vẫn chưa đủ ưu tú, chưa đủ mạnh, kém xa so với ông nội năm đó”.
“Hừ, ông lừa người”.
Đan Đan lập tức bĩu môi: “Bố là anh hùng giỏi nhất và hùng mạnh nhất nữa, Đan Đan không chơi với ông nữa”.
Cô bé tức giận vứt cái bút lông sang một bên, giậm chân quay đầu bỏ đi.
Sở Trí Hậu và Ông Bảo quay sang nhìn nhau, chỉ biết cười ha ha.
“Con bé này, vẫn là gần gũi với bố nó…”
Sở Trí Hậu chắp tay sau lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu xa: “Ông Bảo, là một người bố, có phải tôi rất thất bại không?”
“Vương gia…”
Ông Bảo nhất thời nghẹn giọng, không biết nên trả lời ra sao, chỉ phức tạp thở dài một tiếng: “Sẽ có ngày Đại Thế tử hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ông”.
“Tôi cũng không mong nó có thể tha thứ cho tôi, dù sao cũng là tôi có lỗi với mẹ con nó trước”.
Sắc mặt Sở Trí Hậu bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm ấy như ánh lên cảm giác phức tạp và tội lỗi…
Mặc dù ông ta cưới cô chủ của ông Phương ở nước Tương về chỉ với mục đích giao dịch, để có được sự ủng hộ của hơn một trăm các gia đình giàu có nhà họ Phương, để có đủ quân lương để đánh xong trận chiến quan trọng đó, nếu không sẽ khiến cho tám trăm nghìn dân chết rét trên núi Đại Tuyết!
Mặc dù, ông ta chưa từng thay lòng, đã kết hôn với cô chủ nhà họ Phương hai mươi năm rồi nhưng vẫn chưa từng bước vào phòng bà ta một bước.
Mặc dù ông ta là thánh thần trong lòng mấy trăm nghìn nhân dân, công đức nhiều vô kể.
Mặc dù vô số…
Nhưng ông ta, đến cuối cùng thì vẫn phụ lòng hai mẹ con Diệp Khương Như và Sở Phàm.
Ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố, của một người chồng…
Đất nước được thái bình yên ấm, không phụ giang sơn, không phụ ông…
Trầm mặc một lúc lâu, Ông Bảo bước lên trước và đưa ra một bản tấu chương:
“Vương gia, hoàng tộc Tây Hạ gửi tới lá thư xin hàng thứ mười, tình nguyện quy thuận Đông Hoa kể từ bây giờ, năm nào cũng sẽ cống nạp, luôn luôn phục tùng, mãi không tạo phản…”
“Các đại thần sở công văn và triều đình, đây là tấu chương liên danh, trong đó bảy mươi phần trăm số người cho rằng nên giữ tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, thể hiện phong thái nước lớn, chấp nhận sự quy thuận của bọn chúng, bảo Đại Thế tử rút quân…”
Sơ Trí Hậu bước đến hồ cá, thuận tay thả xuống một nắm mồi, cười khẩy và khinh thường lên tiếng: “Chủ nghĩa nhân đạo? Phong thái nước lớn?”
“Sợ là bọn vương công quý tộc này đã bị mua chuộc bởi mỹ nữ của bên Tây Hạ, không chịu nổi cám dỗ mới bắt đầu giả đò lương thiện đây”.
“Chuyện này, đúng vậy!”
Da đầu Ông Bảo trở nên tê cứng, bất lực thở dài một tiếng.
Nước Tây Hạ cũng là một đất nước cổ đã tồn tại cả nghìn năm, vô số châu báu đều xứng tầm quốc lễ, giá trị rất cao.
Mà Tây Hạ còn là nơi sản sinh ra rất nhiều mỹ nữ từ thời xưa. Mỹ nữ Tây Hạ phong tình có một không hai, từ cổ chí kim đều được rất nhiều quan chức và quý tộc ưa thích, đối diện với những sự tấn công mềm mại này, vẫn có không ít người bị rơi vào bẫy.
Sở Trí Hậu lạnh lùng, bình tĩnh lên tiếng: “Lúc kỵ binh Tây Hạ bọn chúng tiến công vào lãnh thổ Đông Hoa tôi, đốt, giết, cướp bóc rồi chiếm lĩnh thành trì, sao bọn họ không từng nghĩ đến chủ nghĩa nhân đạo đi? Bây giờ bị người ta đánh đến cửa nhà rồi mới nghĩ tới chuyện vẫy đuôi cầu xin, một bức thư xin hàng là có thể xóa bỏ tất cả những tội lỗi của bọn chúng? Không đời nào!”
“Tây Hạ là một con chó sống hai mặt, lúc yếu ớt sẽ giả vờ đáng thương để lôi kéo sự đồng cảm, thương xót của chú, nhưng khi bọn chúng tìm thấy cơ hội, bọn chúng sẽ lật mặt ngay lập tức, không chịu nhận người, cắn một nhát đứt luôn cổ chú, rỉa nát nội tạng của chú, gặm nhấm xương tủy chú”.
“Loại chó này không thể giữ lại, phải đánh gãy tay chân của nó, bẻ gãy mấy cái răng của nó, đánh cho nó sợ, cho nó phục thì thôi!”
Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: “Lệnh cho Sở Phàm và toàn bộ tướng sĩ Tây Dã, ba trăm nghìn đại quân lập tức xuất trận, đánh thẳng vào đầu não, diệt trừ hoàng tộc Tây Hạ bọn chúng!”
“Phải cho bọn trộm cướp ấy hiểu được rằng, kẻ nào xâm phạm vào uy nghiêm của đất nước ta, dù xa cũng phải giết”.
Bình luận facebook