Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424
Chương 424: Chiến thần lục quốc, Khương Mạn Quan
Ở sâu trong vách núi, mặt hồ rộng lớn tĩnh lặng gợn lên những tia phản chiếu rực rỡ.
Thư đồng đưa Hạ Hầu Quốc và đám người của anh ta đến đây và nói: “Sư phụ đang câu cá trong đây, tôi chỉ có thể giúp các anh đến đây thôi, còn có thể làm lay chuyển sư phụ hay không thì phải xem bản lĩnh của các anh rồi”.
Hạ Hầu Quốc vội vàng nói: “Cám ơn tiên đồng”.
Anh ta xua tay, lập tức có người đưa vàng bạc châu báu đã chuẩn bị sẵn cho thư đồng đó rồi đưa cậu ta đi.
Khi Hạ Hầu Quốc và hơn chục vị đại thần cao quý đi được chưa đầy mười mét, bọn họ nhìn thấy một ông lão mặc bộ đồ vải thô đang đánh cá trên bờ.
Dáng người cực kỳ nhỏ bé, nhìn tầm chưa tới một mét năm, hốc mắt trũng sâu, da thịt nhăn nheo dúm dó như vỏ cây già héo, trên đầu chỉ còn vài sợi tóc bạc lưa thưa, răng rụng gần hết.
Như thể một cơn gió cũng có thể dễ dàng thổi bay lão ta.
Đây….
Đây là Chiến thần bất khả chiến bại của lục quốc, Khương Mạn Quan?
Sao lại già đến mức này rồi!
Tất cả các vị đại thần quyền quý của Tây Hạ đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, tâm như chết lặng.
Thất vọng!
Quá thất vọng!
Khác hoàn toàn với những gì bọn họ mong đợi!
Lúc này bọn họ mới chợt nhớ ra, vị Chiến thần lục quốc này năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, còn sống đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi.
Đừng nói là lại ra trận giết địch, xem ra có xuống núi được hay không cũng là một vấn đề.
Xem ra, anh hùng dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chịu đựng được sự bào mòn của năm tháng, không cách nào chạy đua được với thời gian.
Đám quan chức của Tây Hạ hối hận vô cùng, xem ra chuyến đi đến đây đã định sẵn là không thành rồi, bọn họ phải chiến đấu đến chết với Quân thần của Long Hồn, thậm chí ngày diệt vong đất nước sắp đến rồi.
“Bụp!”
Đúng lúc này, Hạ Hầu Quốc đột nhiên quỳ gối, cung kính quỳ lạy, dập đầu với lão già đó, hét lớn:
“Vị Quốc quân đời thứ ba mươi hai của hoàng tộc Tây Hạ, Hạ Hầu Quốc, bái kiến Chiến thần Khương lão!”
Các vị quý tộc đều ngẩn người, vẻ mặt sửng sốt, khó hiểu.
Điều gây sốc là Hạ Hầu Quốc lại dập đầu quỳ gối, bày tỏ thái độ cung kính với Khương Mạn Quan như vậy, vị vua của một nước đã quỳ xuống vái lậy, điều này có thể sao?
Càng khó hiểu hơn là, lão già này rõ ràng đã biến thành đồ vô dụng, Hạ Hầu Quốc vì cớ gì mà phải khách khí với lão ta như vậy, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Một lúc lâu sau, Khương Mạn Quan đang câu cá mới chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn và yếu ớt, như có thể tắt thở bất cứ lúc nào: “Người của hoàng tộc Hạ Hầu đã truyền đến tận đời thứ ba mươi hai rồi”.
Lão ta xúc động nói: “Tôi và ông nội cậu đã cùng nhau xông pha chiến trường, sát cánh bên nhau giết chết kẻ thù, ông ta vẫn khỏe chứ?”
Hạ Hầu Quốc lễ độ cung kính, vẻ mặt lộ ra chút buồn bã: “Ông nội đã qua đời cách đây mười năm rồi, lúc còn sống, ông nội vẫn thường hay nhắc đến ông với cháu, cho đến khi qua đời, tiếc nuối lớn nhất của ông ấy là không thể gặp mặt ông lần cuối”.
“Ông ấy cũng căn dặn, nói ông mãi mãi là vị thần bảo hộ của Tây Hạ, sẽ luôn bảo vệ chúng cháu”.
Sắc mặt Khương Mạn Quan vẫn bình tĩnh, sau đó lão ta cười đắc ý: “Không chiến trước mà đánh vào đòn tâm lý, cậu nhóc này, vận dụng kỹ thuật hoàng đế thành thạo như vậy, cũng coi là người xuất sắc trong số các quân vương rồi”.
“Nói đi, cậu đến tìm tôi, có việc gì?”
Hạ Hầu Quốc cung kính cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, nói: “Quân Đông Hoa đã tiến gần đến thành của chúng ta, Tây Hạ đang lúc lâm nguy, xin Chiến thần Khương lão xuống núi, cứu lấy đất nước của chúng ta!”
Bụp bụp bụp!
Tất cả các đại thần quyền quý phía sau đều đồng thời quỳ xuống, hét lớn: “Xin Chiến thần Khương lão xuống núi, cứu lấy đất nước của chúng ta!”
Khương Mạn Quan vẫn không nhúc nhích, chỉ nói bằng chất giọng khàn khàn: “Tôi đã lui về ở ẩn từ lâu rồi, rửa tay gác kiếm, không còn can thiệp vào bất kỳ việc quốc gia đại sự nào nữa, năm đó Tây Hạ thu nhận tôi, che giấu tung tích của tôi, tôi cũng đã báo xong ân tình rồi”.
“Tôi đã giúp các người huấn luyện một trăm nghìn kỵ binh Tây Hạ, để lại đệ tử giỏi nhất của ta là Hô Diên Thiên cho các người. Trừ khi ‘Quân thần định quốc’ của Đông Hoa Tần Thiên Hạo đích thân dẫn quân đến, nếu không thì một trăm nghìn kỵ binh Tây Hạ của các người đã đủ để giải quyết mọi chuyện rồi”.
“Sao, lần này người chỉ huy quân đội Đông Hoa ra trận là Tần Thiên Hạo à?”
“Không, không phải ạ, là một vị tướng trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, vị đại tướng năm sao thứ ba của Đông Hoa, danh hiệu ‘Quân thần của Long Hồn’, Hạ Hầu Quốc xấu hổ nói.
“Hả?”
Trên khuôn mặt phờ phạc của Khương Mạn Quan lần đầu lóe lên một tia sắc bén: “Một đại tướng năm sao tầm hơn hai mươi tuổi, cũng đã được phong Quân thần. Thằng nhóc này đúng là có phong thái của tôi năm xưa!”
“Nhưng dù sao Hô Diên Thiên cũng là một đệ tử mà tôi hết lòng dạy dỗ, ông ta đã thừa hưởng bộ áo giáp và kỹ năng chiến đấu của tôi, tôi cũng đã gửi ông ta đến Thánh điện hắc ám thế giới ở phương Tây vài năm để tu luyện võ thuật, ông ta đã trải qua nhiều lần sinh tử, có ông ta ra trận, đối phó với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như vậy là đã quá đủ rồi”.
Khương Mạn Quan khẽ ho lên hai lần, hai má của lão ta trở nên hồng hào hơn!
Hô Diên Thiên là đệ tử mà lão ta tự hào và yêu quý nhất.
Vì tương lai của đệ tử này, lão ta thậm chí còn không ngần ngại ký kết thỏa thuận với hoàng gia Tây Hạ, đưa ông ta vào hàng ngũ tướng quân, kết hôn với gia tộc hoàng gia của Tây Hạ, trở thành ‘mãnh tướng đệ nhất Tây Hạ’.
Đây là niềm tự hào của lão ta, cũng là thành tựu của Khương Mạn Quan!
Tuy nhiên, lão ta phát hiện, sắc mặt đám người Hạ Hầu Quốc đều rất kỳ lạ, cảm giác xấu hổ và sợ hãi bao trùm.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào Hô Diên Thiên đã phạm phải sai lầm nào đó nên bị các người trừng phạt rồi?”, Khương Mạn Quan cau mày, tên đệ tử này của lão ta, trong đầu có gai, trong xương có máu hăng, đã không ít lần gây chuyện.
“Không phải, là, là….”
Hạ Hầu Quốc nhất thời không biết nói như thế nào, liền dừng lại.
Khương Mạn Quan như nhận ra điều gì đó, thân thể gầy gò đột nhiên bùng lên một khí thế bức người, như hổ xuống núi, khiến cho người khác không thể đứng vững, hai chân mềm nhũn.
“Cậu, nói mau!”, lão ta chỉ vào một đại thần đang run lên bần bật.
“Là, là….”, vị đại thần đó hoảng sợ đến mức nói líu vào nhau, sau dó vội vàng nói: “Đại tướng quân Hô Diên Thiên đã, đã hi sinh mạng sống của mình cho đất nước”.
“Ông ấy cùng mười mấy thuộc hạ đều bị Quân thần của Long Hồn chém đầu, treo ở ngoài thành, phơi nắng bảy ngày bảy đêm, thi thể bốc mùi khắp nơi, hôi thối đến mức chim chóc côn trùng cũng không thèm ăn”.
“Quốc quân, Quốc quân đã ra giá ba thành phố để đổi lấy thi thể của đại tướng quân, để ngài ra đi thanh thản”.
Bùng nổ!
Trong phút chốc, Khương Mạn Quan cảm thấy như sấm rền bên tai, đầu óc như muốn nổ tung.
Lão ta đã lui khỏi chốn giang hồ hơn năm mươi năm, tu tâm dưỡng tính, niệm Phật, ăn chay để chuộc lại tội ác giết người suốt một đời.
Trong năm mươi năm này, đến một con gà lão ta cũng không hề giết.
Nhưng vào lúc này, lão ta đột nhiên muốn giết người, thậm chí muốn uống máu ăn thịt, lọc da rút xương để trút hận!
Cả cuộc đời của Khương Mạn Quan, lão ta không có bất kỳ con cháu nào, chỉ có Hô Diên Thiên là đệ tử mà lão ta xem trọng nhất, thương yêu nhất, như một đứa con trai ruột trong lòng lão ta!
Nhưng bây giờ lại bị chặt đầu, trưng bày trước công chúng, thân xác không hoàn chỉnh!
Lão ta làm sao có thể không tức giận cho được!
“Á!”
Khương Mạn Quan gầm lên trời một tiếng, giống như dã thú đã ngủ yên mấy nghìn năm đột nhiên thức dậy, khí thế bức người và mạnh mẽ kia chính là sức mạnh của lão ta!
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống hơn chục độ, tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy như gió rít qua tai, hai chân mềm nhũn, sống lưng lạnh toát.
Vị chiến thần này, nổi giận rồi.
Ở sâu trong vách núi, mặt hồ rộng lớn tĩnh lặng gợn lên những tia phản chiếu rực rỡ.
Thư đồng đưa Hạ Hầu Quốc và đám người của anh ta đến đây và nói: “Sư phụ đang câu cá trong đây, tôi chỉ có thể giúp các anh đến đây thôi, còn có thể làm lay chuyển sư phụ hay không thì phải xem bản lĩnh của các anh rồi”.
Hạ Hầu Quốc vội vàng nói: “Cám ơn tiên đồng”.
Anh ta xua tay, lập tức có người đưa vàng bạc châu báu đã chuẩn bị sẵn cho thư đồng đó rồi đưa cậu ta đi.
Khi Hạ Hầu Quốc và hơn chục vị đại thần cao quý đi được chưa đầy mười mét, bọn họ nhìn thấy một ông lão mặc bộ đồ vải thô đang đánh cá trên bờ.
Dáng người cực kỳ nhỏ bé, nhìn tầm chưa tới một mét năm, hốc mắt trũng sâu, da thịt nhăn nheo dúm dó như vỏ cây già héo, trên đầu chỉ còn vài sợi tóc bạc lưa thưa, răng rụng gần hết.
Như thể một cơn gió cũng có thể dễ dàng thổi bay lão ta.
Đây….
Đây là Chiến thần bất khả chiến bại của lục quốc, Khương Mạn Quan?
Sao lại già đến mức này rồi!
Tất cả các vị đại thần quyền quý của Tây Hạ đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, tâm như chết lặng.
Thất vọng!
Quá thất vọng!
Khác hoàn toàn với những gì bọn họ mong đợi!
Lúc này bọn họ mới chợt nhớ ra, vị Chiến thần lục quốc này năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, còn sống đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi.
Đừng nói là lại ra trận giết địch, xem ra có xuống núi được hay không cũng là một vấn đề.
Xem ra, anh hùng dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chịu đựng được sự bào mòn của năm tháng, không cách nào chạy đua được với thời gian.
Đám quan chức của Tây Hạ hối hận vô cùng, xem ra chuyến đi đến đây đã định sẵn là không thành rồi, bọn họ phải chiến đấu đến chết với Quân thần của Long Hồn, thậm chí ngày diệt vong đất nước sắp đến rồi.
“Bụp!”
Đúng lúc này, Hạ Hầu Quốc đột nhiên quỳ gối, cung kính quỳ lạy, dập đầu với lão già đó, hét lớn:
“Vị Quốc quân đời thứ ba mươi hai của hoàng tộc Tây Hạ, Hạ Hầu Quốc, bái kiến Chiến thần Khương lão!”
Các vị quý tộc đều ngẩn người, vẻ mặt sửng sốt, khó hiểu.
Điều gây sốc là Hạ Hầu Quốc lại dập đầu quỳ gối, bày tỏ thái độ cung kính với Khương Mạn Quan như vậy, vị vua của một nước đã quỳ xuống vái lậy, điều này có thể sao?
Càng khó hiểu hơn là, lão già này rõ ràng đã biến thành đồ vô dụng, Hạ Hầu Quốc vì cớ gì mà phải khách khí với lão ta như vậy, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Một lúc lâu sau, Khương Mạn Quan đang câu cá mới chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn và yếu ớt, như có thể tắt thở bất cứ lúc nào: “Người của hoàng tộc Hạ Hầu đã truyền đến tận đời thứ ba mươi hai rồi”.
Lão ta xúc động nói: “Tôi và ông nội cậu đã cùng nhau xông pha chiến trường, sát cánh bên nhau giết chết kẻ thù, ông ta vẫn khỏe chứ?”
Hạ Hầu Quốc lễ độ cung kính, vẻ mặt lộ ra chút buồn bã: “Ông nội đã qua đời cách đây mười năm rồi, lúc còn sống, ông nội vẫn thường hay nhắc đến ông với cháu, cho đến khi qua đời, tiếc nuối lớn nhất của ông ấy là không thể gặp mặt ông lần cuối”.
“Ông ấy cũng căn dặn, nói ông mãi mãi là vị thần bảo hộ của Tây Hạ, sẽ luôn bảo vệ chúng cháu”.
Sắc mặt Khương Mạn Quan vẫn bình tĩnh, sau đó lão ta cười đắc ý: “Không chiến trước mà đánh vào đòn tâm lý, cậu nhóc này, vận dụng kỹ thuật hoàng đế thành thạo như vậy, cũng coi là người xuất sắc trong số các quân vương rồi”.
“Nói đi, cậu đến tìm tôi, có việc gì?”
Hạ Hầu Quốc cung kính cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, nói: “Quân Đông Hoa đã tiến gần đến thành của chúng ta, Tây Hạ đang lúc lâm nguy, xin Chiến thần Khương lão xuống núi, cứu lấy đất nước của chúng ta!”
Bụp bụp bụp!
Tất cả các đại thần quyền quý phía sau đều đồng thời quỳ xuống, hét lớn: “Xin Chiến thần Khương lão xuống núi, cứu lấy đất nước của chúng ta!”
Khương Mạn Quan vẫn không nhúc nhích, chỉ nói bằng chất giọng khàn khàn: “Tôi đã lui về ở ẩn từ lâu rồi, rửa tay gác kiếm, không còn can thiệp vào bất kỳ việc quốc gia đại sự nào nữa, năm đó Tây Hạ thu nhận tôi, che giấu tung tích của tôi, tôi cũng đã báo xong ân tình rồi”.
“Tôi đã giúp các người huấn luyện một trăm nghìn kỵ binh Tây Hạ, để lại đệ tử giỏi nhất của ta là Hô Diên Thiên cho các người. Trừ khi ‘Quân thần định quốc’ của Đông Hoa Tần Thiên Hạo đích thân dẫn quân đến, nếu không thì một trăm nghìn kỵ binh Tây Hạ của các người đã đủ để giải quyết mọi chuyện rồi”.
“Sao, lần này người chỉ huy quân đội Đông Hoa ra trận là Tần Thiên Hạo à?”
“Không, không phải ạ, là một vị tướng trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, vị đại tướng năm sao thứ ba của Đông Hoa, danh hiệu ‘Quân thần của Long Hồn’, Hạ Hầu Quốc xấu hổ nói.
“Hả?”
Trên khuôn mặt phờ phạc của Khương Mạn Quan lần đầu lóe lên một tia sắc bén: “Một đại tướng năm sao tầm hơn hai mươi tuổi, cũng đã được phong Quân thần. Thằng nhóc này đúng là có phong thái của tôi năm xưa!”
“Nhưng dù sao Hô Diên Thiên cũng là một đệ tử mà tôi hết lòng dạy dỗ, ông ta đã thừa hưởng bộ áo giáp và kỹ năng chiến đấu của tôi, tôi cũng đã gửi ông ta đến Thánh điện hắc ám thế giới ở phương Tây vài năm để tu luyện võ thuật, ông ta đã trải qua nhiều lần sinh tử, có ông ta ra trận, đối phó với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như vậy là đã quá đủ rồi”.
Khương Mạn Quan khẽ ho lên hai lần, hai má của lão ta trở nên hồng hào hơn!
Hô Diên Thiên là đệ tử mà lão ta tự hào và yêu quý nhất.
Vì tương lai của đệ tử này, lão ta thậm chí còn không ngần ngại ký kết thỏa thuận với hoàng gia Tây Hạ, đưa ông ta vào hàng ngũ tướng quân, kết hôn với gia tộc hoàng gia của Tây Hạ, trở thành ‘mãnh tướng đệ nhất Tây Hạ’.
Đây là niềm tự hào của lão ta, cũng là thành tựu của Khương Mạn Quan!
Tuy nhiên, lão ta phát hiện, sắc mặt đám người Hạ Hầu Quốc đều rất kỳ lạ, cảm giác xấu hổ và sợ hãi bao trùm.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào Hô Diên Thiên đã phạm phải sai lầm nào đó nên bị các người trừng phạt rồi?”, Khương Mạn Quan cau mày, tên đệ tử này của lão ta, trong đầu có gai, trong xương có máu hăng, đã không ít lần gây chuyện.
“Không phải, là, là….”
Hạ Hầu Quốc nhất thời không biết nói như thế nào, liền dừng lại.
Khương Mạn Quan như nhận ra điều gì đó, thân thể gầy gò đột nhiên bùng lên một khí thế bức người, như hổ xuống núi, khiến cho người khác không thể đứng vững, hai chân mềm nhũn.
“Cậu, nói mau!”, lão ta chỉ vào một đại thần đang run lên bần bật.
“Là, là….”, vị đại thần đó hoảng sợ đến mức nói líu vào nhau, sau dó vội vàng nói: “Đại tướng quân Hô Diên Thiên đã, đã hi sinh mạng sống của mình cho đất nước”.
“Ông ấy cùng mười mấy thuộc hạ đều bị Quân thần của Long Hồn chém đầu, treo ở ngoài thành, phơi nắng bảy ngày bảy đêm, thi thể bốc mùi khắp nơi, hôi thối đến mức chim chóc côn trùng cũng không thèm ăn”.
“Quốc quân, Quốc quân đã ra giá ba thành phố để đổi lấy thi thể của đại tướng quân, để ngài ra đi thanh thản”.
Bùng nổ!
Trong phút chốc, Khương Mạn Quan cảm thấy như sấm rền bên tai, đầu óc như muốn nổ tung.
Lão ta đã lui khỏi chốn giang hồ hơn năm mươi năm, tu tâm dưỡng tính, niệm Phật, ăn chay để chuộc lại tội ác giết người suốt một đời.
Trong năm mươi năm này, đến một con gà lão ta cũng không hề giết.
Nhưng vào lúc này, lão ta đột nhiên muốn giết người, thậm chí muốn uống máu ăn thịt, lọc da rút xương để trút hận!
Cả cuộc đời của Khương Mạn Quan, lão ta không có bất kỳ con cháu nào, chỉ có Hô Diên Thiên là đệ tử mà lão ta xem trọng nhất, thương yêu nhất, như một đứa con trai ruột trong lòng lão ta!
Nhưng bây giờ lại bị chặt đầu, trưng bày trước công chúng, thân xác không hoàn chỉnh!
Lão ta làm sao có thể không tức giận cho được!
“Á!”
Khương Mạn Quan gầm lên trời một tiếng, giống như dã thú đã ngủ yên mấy nghìn năm đột nhiên thức dậy, khí thế bức người và mạnh mẽ kia chính là sức mạnh của lão ta!
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống hơn chục độ, tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy như gió rít qua tai, hai chân mềm nhũn, sống lưng lạnh toát.
Vị chiến thần này, nổi giận rồi.