Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 428
Chương 428: Anh hùng thất thế
Dũng mãnh!
Khí thế dũng mãnh khiến người ta sởn gai ốc!
Khí thế dũng mãnh quét sạch toàn bộ quân địch!
Hai trăm nghìn kỵ binh Bắc Lang xông thẳng vào đám quân Tây Hạ, như một vị thần giáng thế, chiến đấu với bọn chúng dễ như bẻ một cành khô.
Đám binh lính Tây Hạ mờ mắt vì tiền bạc, hùng hổ xông lên ngay lập tức bị hiện thực tàn khốc dội cho một gáo nước lạnh.
Bọn chúng không chịu đựng được nữa, hai chân mềm nhũn, run lên bần bật, lúc này bọn chúng mới đồng loạt hiểu ra, khí thế dũng mãnh và bất khả chiến bại của kỵ binh Bắc Lang đáng sợ đến mức nào!
“Các anh em, các kỵ binh Bắc Lang đã áp đảo đội quân của bọn chúng, quân Tây Hạ sắp không cầm cự được nữa rồi”.
Trên chiến trường, Trần Phong Hoàng người dính bê bết máu gào thét dữ dội, vung thanh kiếm trên tay: “Theo tôi xông lên, bắt sống Hạ Hầu Quốc, chiếm lấy đủ đô Tây Hạ để báo thù cho đồng bào của chúng ta!”
Xoẹt!
Một đường kiếm của Trần Phong Hoàng, ba tên binh lính Tây Hạ ở trước mặt lập tức đầu lìa khỏi cổ, máu văng ra tung tóe, đầu rơi lăn lốc trên đất như quả dưa hấu.
“Giết!”
Binh lính của Đông Hoa như được tiếp thêm sức lực, gầm thét xông lên.
Kỵ binh của Tây Hạ sau khi chiến đấu với kỵ binh Bắc Lang đã sức cùng lực kiệt, số quân còn lại là được tập hợp tạm thời, giữa bọn chúng làm gì có niềm tin và sự gắn kết.
Kiến thức không vững, kinh nghiệm không nhiều, đám binh lính này ném hết vũ khí xuống và bỏ chạy toán loạn.
“Xông lên, xông lên cho tôi, kẻ nào dám rút, chém đầu không tha!”
Hạ Hầu Quốc gằn giọng, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, vung kiếm chém chết hai tên lính vừa bỏ chạy để làm gương.
Trận chiến này có liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của Tây Hạ, liên quan trực tiếp đến vinh quanh của tổ tiên anh ta, anh ta không thể bại trận, càng không dám bại trận.
Nếu như thua rồi, anh ta sẽ trở thành quốc quân của nước bị diệt vong, anh ta còn có mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông của Tây Hạ chứ.
Khương Mạn Quan cũng cau mày, vẻ mặt đầy nghiêm trọng và sợ hãi.
Sự gan dạ của Sở Phàm, sự ngoan cường và bất khuất của đội quân Đông Hoa vượt xa sức tưởng tượng của lão ta, thậm chí khiến lão ta còn tự nghi ngờ về năng lực của mình.
Lẽ nào, lão ta đã già thật rồi? Thật sự đã bị đào thải bởi thời đại rồi?
Khương Mạn Quan hít sâu một hơi, không cam tâm hét lớn: “Đội quân yểm trợ của sáu nước kia vì sao vẫn chưa tới?”
Đây là nước cờ cuối cùng của lão ta, cũng là hơi thở cuối cùng của lão ta.
Chỉ cần hai trăm nghìn quân dự bị đến kịp thời, lão ta có thể chiến đấu hết mình, có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Tuy nhiên….
“Báo cáo, báo cáo Chiến thần….”
Một vị tướng lĩnh mặt mày xám xịt như đất, nói: “Quân yểm trợ của chúng ta đã bị địch bao vây phục kích, bị đánh tan tác trên đường tới đây rồi, hai trăm nghìn quân lính hoàn toàn bặt vô âm tín”.
Thì ra, Sở Phàm đã sớm đoán được bọn họ sẽ có viện trợ, sắp xếp La Cường dẫn đầu một trăm nghìn binh lính của quân đoàn Long Nha của chiến khu Giang Lăng đợi sẵn, mai phục ở trên đường mà bọn chúng sẽ đi qua, đội quân được gấp rút huy động này đã bị đánh tan tác.
Dù sao cũng là quân đội của sáu nước khác nhau, ngoại trừ việc chấp hành mệnh lệnh của Khương Mạn Quan thì bọn chúng vẫn cảnh giới và đề phòng lẫn nhau, khi gặp tình huống cấp bách, bản thân còn không bảo vệ nổi, thì làm sao đoàn kết mà chiến đấu được.
Bọn chúng bị đánh xẻ năm xẻ bảy, không còn giống một đội quân nữa.
“Bùm!”
Khi tin tức này vừa tới, sắc mặt Khương Mạn Quan hoàn toàn xám xịt như tro tàn.
Hạ Hầu Quốc và những người khác suýt nữa thì ngã khỏi lưng ngựa.
Bên tai, tiếng đánh nhau và tiếng chém giết của quân Đông Hoa vang lên càng lúc càng mạnh, khiến bọn họ tự thấy hổ thẹn trong lòng, một cảm giác bi thương và tan hoang trào dâng.
Kết thúc rồi, bọn họ thất bại rồi, thất bại hoàn toàn rồi!
Đội quân ở phía trước không đánh thắng lại địch, kỵ binh Tây Hạ ở giữa bị kỵ binh Bắc Lang đàn áp, hai trăm nghìn quân lính yểm trợ ở phía sau bị đánh tan tác.
Bọn họ dùng cái gì để chiến đấu với Sở Phàm đây?
Không có một cơ hội chiến thắng nào cả!
“Ông trời tiệt đường sống của tôi!”
Khương Mạn Quan tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi.
Không ngờ rằng, Khương Mạn Quan lão ta một thời oanh tạc trên chiến trường, kiên cường bất khuất, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảnh ‘da ngựa bọc thây’, tử trận nơi chiến trường.
Nhưng nực cười nhất là lão ta bị đánh bại bởi một thanh niên chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi!
Đúng là sự chế nhạo to lớn nhất!
“Quân Tây Hạ nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, Đông Hoa luôn đối xử nhân từ với tù nhân!”
Thanh kiếm dài của Sở Phàm chĩa vào, thanh âm vang lên dày đặc, xuyên thấu qua làn cát bụi mù mịt, truyền đến tai mỗi quân lính Tây Hạ.
Bộp bộp bộp!
Đội quân Tây Hạ chỉ còn lại mấy nghìn người, đối mặt với số lượng quân Đông Hoa nhiều hơn gấp mười lần quân của mình, người nào cũng bất lực và hoảng sợ, giống như con cừu non sắp bị làm thịt.
“Thua rồi, thua rồi”.
Hạ Hầu Quốc thở dài một tiếng, dẫn đầu cởi bỏ áo giáp long bào, ném vũ khí, xuống ngựa đầu hàng.
Vẻ mặt các tướng lĩnh khác cũng u ám ảm đạm, lần lượt vứt bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
“Bộp bộp bộp”.
Hàng nghìn binh lính vứt bỏ vũ khí, ánh mắt thất thần và tuyệt vọng.
Sở Phàm phất tay, Trần Phong Hoàng lập tức dẫn người đến khống chế đám tù nhân này, bọn họ khí thế hừng hực, phấn khích vô cùng.
Ba tháng rồi, bọn họ đã bị áp bức ba tháng rồi, cuối cùng bọn họ cũng đã được hưởng chiến thắng trọn vẹn!
Trận quyết chiến này, bọn họ thắng rồi!
Hả?
Tuy nhiên, trong quân đội của Tây Hạ, vẫn có một người ngồi trên chiến mã, thân hình cứng đờ, ánh mắt kiêu hãnh, không hề có ý định đầu hàng.
Chiến thần lục quốc, Khương Mạn Quan!
Gió mạnh cuộn lấy cát vàng, đập vào tấm áo bào đã trải qua vô số trận chiến của lão ta, Khương Mạn Quan cầm đao nghênh chiến, râu tóc bạc phơ lắc lư trong gió, mang theo khí thế anh dũng uy nghiêm.
“Khương lão, chúng ta thua rồi, đầu hàng đi”, Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
“Khương lão, đầu hàng đi!”, những tướng quân còn lại cũng lên tiếng, bọn họ biết rất rõ nếu Khương Mạn Quan không chịu đầu hàng thì chỉ có một con đường cụt đang chờ lão ta.
Soạt soạt soạt!
Trong quân đội Đông Hoa, hàng nghìn mũi đao lạnh lẽo, hung tợn nhắm thẳng vào người Khương Mạn Quan.
Khương Mạn Quan đột nhiên bật cười một cách điên dại, khinh thường nói: “Đầu hàng ư?”
“Đời này của lão phu, đã từng thua, từng bại, cũng từng tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đầu hàng”.
“Lão phu tôi năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, trước khi chết sẽ không thể lại cái danh ‘tướng quân đầu hàng’, để mặc cho đời sau chê cười”.
Đám người Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói lên lời.
“Chàng trai trẻ, cậu rất ưu tú, có thể bại trận trong tay cậu, lão phu tâm phục khẩu phục”, Khương Mạn Quan siết chặt dây cương, giơ thanh kiếm lên, cao ngạo nói:
“Không biết cậu có cái gan đanh một trận cuối cùng với lão phu không?”
Khuôn mặt Trần Phong Hoàng biến sắc, trầm giọng nói: “Long thủ, lão già này đã là tướng bại trận rồi, không cần phải quan tâm ông ta!”
“Đúng vậy, ai biết được ông ta có mưu hèn kế bẩn gì, cứ trực tiếp bắt ông ta là được rồi!”
Sở Phàm vươn tay chặn đám người đó lại, ánh mắt bình tĩnh và cung kính nói: “Sở Phàm nguyện tiễn Chiến thần Khương lão đoạn đường cuối cùng!”
“Ha ha ha, được lắm, cậu nhóc, tôi thừa nhận là tôi không bằng cậu”.
Khương Mạn Quan lại cười lớn, lòng bàn tay nhăn nheo đầy sẹo vỗ vào hông ngựa, sau khi xuống ngựa, giọng điệu lão ta dịu đi:
“Cậu nhóc, chiến đấu với lão phu trận cuối cùng!”
“Giết!”
Vừa dứt lời, trong mắt Khương Mạn Quan bộc phát ra sát khí nồng đậm, lão ta vung thanh kiếm trong tay, tư thế ngang tàn ngạo nghễ, như thể trời có sập xuống lão ta cũng có thể chống đỡ được.
Dũng mãnh!
Khí thế dũng mãnh khiến người ta sởn gai ốc!
Khí thế dũng mãnh quét sạch toàn bộ quân địch!
Hai trăm nghìn kỵ binh Bắc Lang xông thẳng vào đám quân Tây Hạ, như một vị thần giáng thế, chiến đấu với bọn chúng dễ như bẻ một cành khô.
Đám binh lính Tây Hạ mờ mắt vì tiền bạc, hùng hổ xông lên ngay lập tức bị hiện thực tàn khốc dội cho một gáo nước lạnh.
Bọn chúng không chịu đựng được nữa, hai chân mềm nhũn, run lên bần bật, lúc này bọn chúng mới đồng loạt hiểu ra, khí thế dũng mãnh và bất khả chiến bại của kỵ binh Bắc Lang đáng sợ đến mức nào!
“Các anh em, các kỵ binh Bắc Lang đã áp đảo đội quân của bọn chúng, quân Tây Hạ sắp không cầm cự được nữa rồi”.
Trên chiến trường, Trần Phong Hoàng người dính bê bết máu gào thét dữ dội, vung thanh kiếm trên tay: “Theo tôi xông lên, bắt sống Hạ Hầu Quốc, chiếm lấy đủ đô Tây Hạ để báo thù cho đồng bào của chúng ta!”
Xoẹt!
Một đường kiếm của Trần Phong Hoàng, ba tên binh lính Tây Hạ ở trước mặt lập tức đầu lìa khỏi cổ, máu văng ra tung tóe, đầu rơi lăn lốc trên đất như quả dưa hấu.
“Giết!”
Binh lính của Đông Hoa như được tiếp thêm sức lực, gầm thét xông lên.
Kỵ binh của Tây Hạ sau khi chiến đấu với kỵ binh Bắc Lang đã sức cùng lực kiệt, số quân còn lại là được tập hợp tạm thời, giữa bọn chúng làm gì có niềm tin và sự gắn kết.
Kiến thức không vững, kinh nghiệm không nhiều, đám binh lính này ném hết vũ khí xuống và bỏ chạy toán loạn.
“Xông lên, xông lên cho tôi, kẻ nào dám rút, chém đầu không tha!”
Hạ Hầu Quốc gằn giọng, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, vung kiếm chém chết hai tên lính vừa bỏ chạy để làm gương.
Trận chiến này có liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của Tây Hạ, liên quan trực tiếp đến vinh quanh của tổ tiên anh ta, anh ta không thể bại trận, càng không dám bại trận.
Nếu như thua rồi, anh ta sẽ trở thành quốc quân của nước bị diệt vong, anh ta còn có mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông của Tây Hạ chứ.
Khương Mạn Quan cũng cau mày, vẻ mặt đầy nghiêm trọng và sợ hãi.
Sự gan dạ của Sở Phàm, sự ngoan cường và bất khuất của đội quân Đông Hoa vượt xa sức tưởng tượng của lão ta, thậm chí khiến lão ta còn tự nghi ngờ về năng lực của mình.
Lẽ nào, lão ta đã già thật rồi? Thật sự đã bị đào thải bởi thời đại rồi?
Khương Mạn Quan hít sâu một hơi, không cam tâm hét lớn: “Đội quân yểm trợ của sáu nước kia vì sao vẫn chưa tới?”
Đây là nước cờ cuối cùng của lão ta, cũng là hơi thở cuối cùng của lão ta.
Chỉ cần hai trăm nghìn quân dự bị đến kịp thời, lão ta có thể chiến đấu hết mình, có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Tuy nhiên….
“Báo cáo, báo cáo Chiến thần….”
Một vị tướng lĩnh mặt mày xám xịt như đất, nói: “Quân yểm trợ của chúng ta đã bị địch bao vây phục kích, bị đánh tan tác trên đường tới đây rồi, hai trăm nghìn quân lính hoàn toàn bặt vô âm tín”.
Thì ra, Sở Phàm đã sớm đoán được bọn họ sẽ có viện trợ, sắp xếp La Cường dẫn đầu một trăm nghìn binh lính của quân đoàn Long Nha của chiến khu Giang Lăng đợi sẵn, mai phục ở trên đường mà bọn chúng sẽ đi qua, đội quân được gấp rút huy động này đã bị đánh tan tác.
Dù sao cũng là quân đội của sáu nước khác nhau, ngoại trừ việc chấp hành mệnh lệnh của Khương Mạn Quan thì bọn chúng vẫn cảnh giới và đề phòng lẫn nhau, khi gặp tình huống cấp bách, bản thân còn không bảo vệ nổi, thì làm sao đoàn kết mà chiến đấu được.
Bọn chúng bị đánh xẻ năm xẻ bảy, không còn giống một đội quân nữa.
“Bùm!”
Khi tin tức này vừa tới, sắc mặt Khương Mạn Quan hoàn toàn xám xịt như tro tàn.
Hạ Hầu Quốc và những người khác suýt nữa thì ngã khỏi lưng ngựa.
Bên tai, tiếng đánh nhau và tiếng chém giết của quân Đông Hoa vang lên càng lúc càng mạnh, khiến bọn họ tự thấy hổ thẹn trong lòng, một cảm giác bi thương và tan hoang trào dâng.
Kết thúc rồi, bọn họ thất bại rồi, thất bại hoàn toàn rồi!
Đội quân ở phía trước không đánh thắng lại địch, kỵ binh Tây Hạ ở giữa bị kỵ binh Bắc Lang đàn áp, hai trăm nghìn quân lính yểm trợ ở phía sau bị đánh tan tác.
Bọn họ dùng cái gì để chiến đấu với Sở Phàm đây?
Không có một cơ hội chiến thắng nào cả!
“Ông trời tiệt đường sống của tôi!”
Khương Mạn Quan tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi.
Không ngờ rằng, Khương Mạn Quan lão ta một thời oanh tạc trên chiến trường, kiên cường bất khuất, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảnh ‘da ngựa bọc thây’, tử trận nơi chiến trường.
Nhưng nực cười nhất là lão ta bị đánh bại bởi một thanh niên chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi!
Đúng là sự chế nhạo to lớn nhất!
“Quân Tây Hạ nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, Đông Hoa luôn đối xử nhân từ với tù nhân!”
Thanh kiếm dài của Sở Phàm chĩa vào, thanh âm vang lên dày đặc, xuyên thấu qua làn cát bụi mù mịt, truyền đến tai mỗi quân lính Tây Hạ.
Bộp bộp bộp!
Đội quân Tây Hạ chỉ còn lại mấy nghìn người, đối mặt với số lượng quân Đông Hoa nhiều hơn gấp mười lần quân của mình, người nào cũng bất lực và hoảng sợ, giống như con cừu non sắp bị làm thịt.
“Thua rồi, thua rồi”.
Hạ Hầu Quốc thở dài một tiếng, dẫn đầu cởi bỏ áo giáp long bào, ném vũ khí, xuống ngựa đầu hàng.
Vẻ mặt các tướng lĩnh khác cũng u ám ảm đạm, lần lượt vứt bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
“Bộp bộp bộp”.
Hàng nghìn binh lính vứt bỏ vũ khí, ánh mắt thất thần và tuyệt vọng.
Sở Phàm phất tay, Trần Phong Hoàng lập tức dẫn người đến khống chế đám tù nhân này, bọn họ khí thế hừng hực, phấn khích vô cùng.
Ba tháng rồi, bọn họ đã bị áp bức ba tháng rồi, cuối cùng bọn họ cũng đã được hưởng chiến thắng trọn vẹn!
Trận quyết chiến này, bọn họ thắng rồi!
Hả?
Tuy nhiên, trong quân đội của Tây Hạ, vẫn có một người ngồi trên chiến mã, thân hình cứng đờ, ánh mắt kiêu hãnh, không hề có ý định đầu hàng.
Chiến thần lục quốc, Khương Mạn Quan!
Gió mạnh cuộn lấy cát vàng, đập vào tấm áo bào đã trải qua vô số trận chiến của lão ta, Khương Mạn Quan cầm đao nghênh chiến, râu tóc bạc phơ lắc lư trong gió, mang theo khí thế anh dũng uy nghiêm.
“Khương lão, chúng ta thua rồi, đầu hàng đi”, Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
“Khương lão, đầu hàng đi!”, những tướng quân còn lại cũng lên tiếng, bọn họ biết rất rõ nếu Khương Mạn Quan không chịu đầu hàng thì chỉ có một con đường cụt đang chờ lão ta.
Soạt soạt soạt!
Trong quân đội Đông Hoa, hàng nghìn mũi đao lạnh lẽo, hung tợn nhắm thẳng vào người Khương Mạn Quan.
Khương Mạn Quan đột nhiên bật cười một cách điên dại, khinh thường nói: “Đầu hàng ư?”
“Đời này của lão phu, đã từng thua, từng bại, cũng từng tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đầu hàng”.
“Lão phu tôi năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, trước khi chết sẽ không thể lại cái danh ‘tướng quân đầu hàng’, để mặc cho đời sau chê cười”.
Đám người Hạ Hầu Quốc hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói lên lời.
“Chàng trai trẻ, cậu rất ưu tú, có thể bại trận trong tay cậu, lão phu tâm phục khẩu phục”, Khương Mạn Quan siết chặt dây cương, giơ thanh kiếm lên, cao ngạo nói:
“Không biết cậu có cái gan đanh một trận cuối cùng với lão phu không?”
Khuôn mặt Trần Phong Hoàng biến sắc, trầm giọng nói: “Long thủ, lão già này đã là tướng bại trận rồi, không cần phải quan tâm ông ta!”
“Đúng vậy, ai biết được ông ta có mưu hèn kế bẩn gì, cứ trực tiếp bắt ông ta là được rồi!”
Sở Phàm vươn tay chặn đám người đó lại, ánh mắt bình tĩnh và cung kính nói: “Sở Phàm nguyện tiễn Chiến thần Khương lão đoạn đường cuối cùng!”
“Ha ha ha, được lắm, cậu nhóc, tôi thừa nhận là tôi không bằng cậu”.
Khương Mạn Quan lại cười lớn, lòng bàn tay nhăn nheo đầy sẹo vỗ vào hông ngựa, sau khi xuống ngựa, giọng điệu lão ta dịu đi:
“Cậu nhóc, chiến đấu với lão phu trận cuối cùng!”
“Giết!”
Vừa dứt lời, trong mắt Khương Mạn Quan bộc phát ra sát khí nồng đậm, lão ta vung thanh kiếm trong tay, tư thế ngang tàn ngạo nghễ, như thể trời có sập xuống lão ta cũng có thể chống đỡ được.