Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430
Chương 430: Việc kết hôn của Diệp Mỹ Na
Thôn Hạnh Hoa, thành phố Giang Lăng.
Chu Long cầm trên tay một bình rượu hoa mai, nhìn tin tức tràn ngập trên các phương tiện truyền thông về ‘Chiến công hiển hách’ của ‘Quân thần Long Hồn’, ông ấy cười sung sướng, tràn đầy tự hào.
“Này, ông Chu, sao sáng sớm ra đã uống rồi? Có chuyện gì vui thế kể ra để mọi người cùng vui nào”, mấy người hàng xóm ở đầu thôn cười hi hi lộ ra hàm răng vàng.
“Khốn kiếp, chuyện của ông đây, cần mấy người quản sao?”, Chu Long không hề nể mặt, khiến mấy người hàng xóm phẫn nộ mắng chửi đồ mặt người dạ chó.
Chu Long liếc nhìn tiêu đề bắt mắt trên tờ báo, cười toe toét, vẻ mặt tràn đầy tự hào:
Nhìn thấy chưa! Đây là con trai của tôi!
Đây là đứa con trai tôi nuôi suốt bao nhiêu năm nay!
Bây giờ công trạng của anh oai phong hiển hách, đã trở thành anh hùng của đất nước.
Yên Kinh, một vùng đất ven biển vô danh với những con sóng hùng vĩ đánh vào một tảng đá ngầm hình người.
Theo truyền thuyết, tảng đá này có tên là ‘Hòn Vọng Phu’.
Là một người phụ nữ cổ xưa giữ gìn trinh tiết, ngày đêm mong ngóng chồng đi tòng quân trở về, đợi suốt một đời, cuối cùng sự kiên trì và tình yêu của nàng đã hóa thành tảng đá này, mặc cho mưa gió bão bùng, trăm năm vẫn không thay đổi.
Theo thời gian, nơi đây đã trở thành thánh địa trong trái tim của những cặp đôi yêu nhau, những người phụ nữ hết lòng yêu thương chồng sẽ đến đây để cầu an và cầu phúc cho người đàn ông thân yêu đang ở nơi xa xôi của mình.
Trên bờ, Vân Mộc Thanh ôm Đan Đan, gương mặt xinh đẹp ngước nhìn về phía Tây Dã, vẻ mặt đầy phấn khích và tự hào:
“Con gái, bố của con là một anh hùng thật sự, là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất”.
“Vâng, bố là giỏi nhất”, cô gái nhỏ vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm, đôi mắt to long lanh: “Đan Đan và mẹ cùng chờ bố quay về!”
“Mẹ cũng tin rằng, bố sẽ nhanh sẽ trở về với chúng ta thôi”, Vân Mộc Thanh khẽ an ủi.
Quân thần Long Hồn trở nên nổi tiếng sau một trận chiến, danh tiếng của anh vang dội khắp đất trời.
Ở khắp mọi nơi trên đất nước, ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết và tự hào, bàn tán sôi nổi về những chiến công hiển hách của ‘Quân thần Long Hồn’, nhưng đối với chính Sở Phàm, anh cũng không có nhiều cảm xúc lắm.
Hơn mười năm trong quân ngũ, trải qua hàng trăm trận chiến, từ lâu tên tuổi của anh đã vang danh khắp nơi, không còn ở độ tuổi để kiêu căng ngạo mạn nữa.
Bây giờ anh giữ tâm thế của một người ‘sau khi làm xong mọi việc, ẩn giấu tất cả công lao của mình’.
Đối với anh, bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước là nghĩa vụ và là sứ mệnh thiêng liêng của một quân nhân, anh chỉ mong Đông Hoa thái bình thịnh trị, cái danh tiếng vang dội ấy anh không cần.
“Long thủ, sở công văn Yên Kinh đã có lệnh khen thưởng, bây giờ đang chuẩn bị một bữa tiệc ăn mừng, chờ cậu chiến thắng trở về”, Trần Phong Hoàng nói với vẻ tự hào và phấn khích.
Các tướng sĩ cũng tràn đầy vui mừng, cuộc chiến này đã đánh suốt ba tháng rồi, cuối cùng cũng chào đón được hòa bình rồi.
Sở Phàm chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi nói: “Phía bên Tây Dã còn rất nhiều việc phải làm, đợi khi nào xong việc, chúng ta sẽ quay về Yên Kinh”.
“Ngoài ra, trong danh sách vinh danh phải viết tên của tất cả mọi người có mặt ở đây, gửi về Yên Kinh, nói rằng đây là yêu cầu của tôi”.
Sở Phàm cười nói, anh có thể bỏ qua những công trạng hiển hách này, nhưng những người anh em này đã cùng anh xông pha chiến trường, càng vất vả công lao càng lớn, có người thậm chí còn là hy vọng của gia tộc, Sở Phàm không thể đối xử tệ bạc với bọn họ được.
“Cảm ơn Long thủ!”, các tướng quân cảm kích đồng thanh hét lớn.
Đây là loại việc này chưa từng thấy trong một thế kỷ này, những vị chủ tướng khác đều ôm hết công trạng về người mình, còn Sở Phàm này lại hào phóng chia đều công lao, chí khí này làm sao bọn họ có thể không khâm phục và kính nể cho được.
Dặn dò vài câu đơn giản, Sở Phàm lại tiếp tục xử lý hết tài liệu này đến tài liệu khác.
Mặc dù cuộc chiến với Tây Hạ lần này đã giành được thắng lợi, thậm chí lãnh thổ của Đông Hoa đã được mở rộng thêm một thành phố, nhưng thiệt hại mà cuộc chiến mang lại cho Tây Dã cũng rất lớn.
Một số nhiệm vụ cần làm sau chiến tranh và tạo điều kiện thuận lợi tiêu diệt các lực lượng quân địch Tây Hạ còn lại, đề phòng sự đánh trả của những kẻ cực đoan đó cùng là một bài kiểm trai đối với Sở Phàm và những người lính Long Hồn.
Có một câu nói rằng nguy hiểm thường đến ngay lúc thành công.
Càng đến thời khắc quan trọng, càng không thể buông lỏng cảnh giác.
Sở Phàm phải mất ba tiếng đồng hồ mới xử lý xong toàn bộ tài liệu, có chút mệt mỏi vươn vai.
Đúng lúc này, một thị vệ gõ cửa bước vào, cung kính nói: “Báo cáo Long thủ, có một cô gái tự xưng là ‘chị họ’ của anh muốn vào gặp anh”.
“Chị họ?”, Sở Phàm ngây ra.
“Vâng ạ, cô ấy nói mình tên là Diệp Mỹ Na, cô ấy đang chạy loạn trong doanh trại, cứ gặp ai cũng hỏi, hỏi em họ Sở Phàm của cô ấy có còn sống hay không?”, hộ vệ đó vẻ mặt bất lực: “Mọi người đều nghĩ rằng não cô ấy có vấn đề, anh là Quân thần Long Hồn, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
Nghĩ đến cô gái nhỏ ngốc nghếch này, Sở Phàm bật cười, trong lòng có chút cảm động.
Diệp Mỹ Na và người nhà họ Diệp vẫn chưa biết thân phận thực sự của anh, cô chỉ biết anh là quân lính ở tiền tuyến, xem ra là thật sự lo lắng mình ở trên tiền tuyến sẽ bị thương nên mới ngây ngốc chạy đến doanh trại hỏi thăm tin tức.
“Bảo cô ấy vào đây đi”.
Sở Phàm vẫy tay, trong lòng chợt nghĩ, bây giờ Diệp Mỹ Na vẫn chưa biết anh là Quân thần Long Hồn, nếu lát nữa được đưa đến đây, nhìn thấy anh mặc bộ quân phục Long Thương này, không biết có dọa cô gái đó một phen hết hồn không?
“Đợi một chút, cô ấy ở đâu, đưa tôi đi gặp cô ấy”, Sở Phàm thay một bộ quân phục rằn ri đơn giản nói.
“Vâng”, hộ vệ chào một cách cung kính.
Ngay sau đó, Sở Phàm gặp Diệp Mỹ Na trong phòng canh gác.
“Em Phàm!”
Vẻ mặt Diệp Mỹ Na căng thẳng và lo lắng, nhưng khi vừa nhìn thấy Sở Phàm, cô ấy đã rất phấn khích, chạy đến ôm chặt Sở Phàm, thút thít nói:
“Hu hu, Sở Phàm, chị lo lắng cho em lắm, thấy em không sao thế này thật tốt quá rồi”.
“Còn bọn họ nữa, chị hỏi bọn họ có quen biết Sở Phàm không, bọn họ đều dùng ánh mắt như nhìn một người người điên để nhìn chị, như thể chị là một con ngốc vậy”, Diệp Mỹ Na giậm chân, vẻ mặt ấm ức.
Lính canh gác sắc mặt đều xám xịt.
Hùng hùng hổ hổ chạy đến doanh trại, hỏi thăm tin tức của chủ tướng chúng tôi, không bắt cô đi xử lý là chúng tôi đã đối xử tốt với cô lắm rồi.
Sở Phàm bật cười ha ha, an ủi nói: “Trong doanh trại có mấy trăm nghìn người, chị cứ hỏi bừa một cái tên như thế, làm sao người ta biết được”.
Diệp Mỹ Na xấu hổ mỉm cười, có vẻ là do cô ấy đang lo lắng và bối rối quá độ.
Sở Phàm đưa Diệp Mỹ Na đi dạo quanh doanh trại, tán gẫu chuyện thường ngày, không khí rất hài hòa và ấm áp.
“Sở Phàm, chị sắp kết hôn rồi, trong tuần tới”.
Diệp Mỹ Na đột nhiên nói một câu, khiến Sở Phàm ngây người ra.
“Sao nhanh vậy đã kết hôn rồi? Em nhớ một tuần trước chị vẫn độc thân mà? Sao đã bàn chuyện kết hôn nhanh như vậy được?”, Sở Phàm khẽ cau mày, dáng vẻ nghiêm túc: “Người đàn ông đó là ai? Điều kiện gia đình như thế nào? Nhân cách ra sao? Có đối xử tốt với chị không?”
“Dừng dừng dừng, em họ, sao em càm ràm y như bố của chị vậy, đầu chị muốn nổ tung rồi đây này”.
Diệp Mỹ Na bịt tai, vẻ mặt cạn lời.
Sở Phàm tức giận gõ đầu cô ấy, nói: “Việc kết hôn của chị gái, em có thể không lo được sao? Người phụ nữ xinh đẹp như chị, làm sao có thể dễ dàng gả đi được”.
Thôn Hạnh Hoa, thành phố Giang Lăng.
Chu Long cầm trên tay một bình rượu hoa mai, nhìn tin tức tràn ngập trên các phương tiện truyền thông về ‘Chiến công hiển hách’ của ‘Quân thần Long Hồn’, ông ấy cười sung sướng, tràn đầy tự hào.
“Này, ông Chu, sao sáng sớm ra đã uống rồi? Có chuyện gì vui thế kể ra để mọi người cùng vui nào”, mấy người hàng xóm ở đầu thôn cười hi hi lộ ra hàm răng vàng.
“Khốn kiếp, chuyện của ông đây, cần mấy người quản sao?”, Chu Long không hề nể mặt, khiến mấy người hàng xóm phẫn nộ mắng chửi đồ mặt người dạ chó.
Chu Long liếc nhìn tiêu đề bắt mắt trên tờ báo, cười toe toét, vẻ mặt tràn đầy tự hào:
Nhìn thấy chưa! Đây là con trai của tôi!
Đây là đứa con trai tôi nuôi suốt bao nhiêu năm nay!
Bây giờ công trạng của anh oai phong hiển hách, đã trở thành anh hùng của đất nước.
Yên Kinh, một vùng đất ven biển vô danh với những con sóng hùng vĩ đánh vào một tảng đá ngầm hình người.
Theo truyền thuyết, tảng đá này có tên là ‘Hòn Vọng Phu’.
Là một người phụ nữ cổ xưa giữ gìn trinh tiết, ngày đêm mong ngóng chồng đi tòng quân trở về, đợi suốt một đời, cuối cùng sự kiên trì và tình yêu của nàng đã hóa thành tảng đá này, mặc cho mưa gió bão bùng, trăm năm vẫn không thay đổi.
Theo thời gian, nơi đây đã trở thành thánh địa trong trái tim của những cặp đôi yêu nhau, những người phụ nữ hết lòng yêu thương chồng sẽ đến đây để cầu an và cầu phúc cho người đàn ông thân yêu đang ở nơi xa xôi của mình.
Trên bờ, Vân Mộc Thanh ôm Đan Đan, gương mặt xinh đẹp ngước nhìn về phía Tây Dã, vẻ mặt đầy phấn khích và tự hào:
“Con gái, bố của con là một anh hùng thật sự, là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất”.
“Vâng, bố là giỏi nhất”, cô gái nhỏ vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm, đôi mắt to long lanh: “Đan Đan và mẹ cùng chờ bố quay về!”
“Mẹ cũng tin rằng, bố sẽ nhanh sẽ trở về với chúng ta thôi”, Vân Mộc Thanh khẽ an ủi.
Quân thần Long Hồn trở nên nổi tiếng sau một trận chiến, danh tiếng của anh vang dội khắp đất trời.
Ở khắp mọi nơi trên đất nước, ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết và tự hào, bàn tán sôi nổi về những chiến công hiển hách của ‘Quân thần Long Hồn’, nhưng đối với chính Sở Phàm, anh cũng không có nhiều cảm xúc lắm.
Hơn mười năm trong quân ngũ, trải qua hàng trăm trận chiến, từ lâu tên tuổi của anh đã vang danh khắp nơi, không còn ở độ tuổi để kiêu căng ngạo mạn nữa.
Bây giờ anh giữ tâm thế của một người ‘sau khi làm xong mọi việc, ẩn giấu tất cả công lao của mình’.
Đối với anh, bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước là nghĩa vụ và là sứ mệnh thiêng liêng của một quân nhân, anh chỉ mong Đông Hoa thái bình thịnh trị, cái danh tiếng vang dội ấy anh không cần.
“Long thủ, sở công văn Yên Kinh đã có lệnh khen thưởng, bây giờ đang chuẩn bị một bữa tiệc ăn mừng, chờ cậu chiến thắng trở về”, Trần Phong Hoàng nói với vẻ tự hào và phấn khích.
Các tướng sĩ cũng tràn đầy vui mừng, cuộc chiến này đã đánh suốt ba tháng rồi, cuối cùng cũng chào đón được hòa bình rồi.
Sở Phàm chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi nói: “Phía bên Tây Dã còn rất nhiều việc phải làm, đợi khi nào xong việc, chúng ta sẽ quay về Yên Kinh”.
“Ngoài ra, trong danh sách vinh danh phải viết tên của tất cả mọi người có mặt ở đây, gửi về Yên Kinh, nói rằng đây là yêu cầu của tôi”.
Sở Phàm cười nói, anh có thể bỏ qua những công trạng hiển hách này, nhưng những người anh em này đã cùng anh xông pha chiến trường, càng vất vả công lao càng lớn, có người thậm chí còn là hy vọng của gia tộc, Sở Phàm không thể đối xử tệ bạc với bọn họ được.
“Cảm ơn Long thủ!”, các tướng quân cảm kích đồng thanh hét lớn.
Đây là loại việc này chưa từng thấy trong một thế kỷ này, những vị chủ tướng khác đều ôm hết công trạng về người mình, còn Sở Phàm này lại hào phóng chia đều công lao, chí khí này làm sao bọn họ có thể không khâm phục và kính nể cho được.
Dặn dò vài câu đơn giản, Sở Phàm lại tiếp tục xử lý hết tài liệu này đến tài liệu khác.
Mặc dù cuộc chiến với Tây Hạ lần này đã giành được thắng lợi, thậm chí lãnh thổ của Đông Hoa đã được mở rộng thêm một thành phố, nhưng thiệt hại mà cuộc chiến mang lại cho Tây Dã cũng rất lớn.
Một số nhiệm vụ cần làm sau chiến tranh và tạo điều kiện thuận lợi tiêu diệt các lực lượng quân địch Tây Hạ còn lại, đề phòng sự đánh trả của những kẻ cực đoan đó cùng là một bài kiểm trai đối với Sở Phàm và những người lính Long Hồn.
Có một câu nói rằng nguy hiểm thường đến ngay lúc thành công.
Càng đến thời khắc quan trọng, càng không thể buông lỏng cảnh giác.
Sở Phàm phải mất ba tiếng đồng hồ mới xử lý xong toàn bộ tài liệu, có chút mệt mỏi vươn vai.
Đúng lúc này, một thị vệ gõ cửa bước vào, cung kính nói: “Báo cáo Long thủ, có một cô gái tự xưng là ‘chị họ’ của anh muốn vào gặp anh”.
“Chị họ?”, Sở Phàm ngây ra.
“Vâng ạ, cô ấy nói mình tên là Diệp Mỹ Na, cô ấy đang chạy loạn trong doanh trại, cứ gặp ai cũng hỏi, hỏi em họ Sở Phàm của cô ấy có còn sống hay không?”, hộ vệ đó vẻ mặt bất lực: “Mọi người đều nghĩ rằng não cô ấy có vấn đề, anh là Quân thần Long Hồn, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
Nghĩ đến cô gái nhỏ ngốc nghếch này, Sở Phàm bật cười, trong lòng có chút cảm động.
Diệp Mỹ Na và người nhà họ Diệp vẫn chưa biết thân phận thực sự của anh, cô chỉ biết anh là quân lính ở tiền tuyến, xem ra là thật sự lo lắng mình ở trên tiền tuyến sẽ bị thương nên mới ngây ngốc chạy đến doanh trại hỏi thăm tin tức.
“Bảo cô ấy vào đây đi”.
Sở Phàm vẫy tay, trong lòng chợt nghĩ, bây giờ Diệp Mỹ Na vẫn chưa biết anh là Quân thần Long Hồn, nếu lát nữa được đưa đến đây, nhìn thấy anh mặc bộ quân phục Long Thương này, không biết có dọa cô gái đó một phen hết hồn không?
“Đợi một chút, cô ấy ở đâu, đưa tôi đi gặp cô ấy”, Sở Phàm thay một bộ quân phục rằn ri đơn giản nói.
“Vâng”, hộ vệ chào một cách cung kính.
Ngay sau đó, Sở Phàm gặp Diệp Mỹ Na trong phòng canh gác.
“Em Phàm!”
Vẻ mặt Diệp Mỹ Na căng thẳng và lo lắng, nhưng khi vừa nhìn thấy Sở Phàm, cô ấy đã rất phấn khích, chạy đến ôm chặt Sở Phàm, thút thít nói:
“Hu hu, Sở Phàm, chị lo lắng cho em lắm, thấy em không sao thế này thật tốt quá rồi”.
“Còn bọn họ nữa, chị hỏi bọn họ có quen biết Sở Phàm không, bọn họ đều dùng ánh mắt như nhìn một người người điên để nhìn chị, như thể chị là một con ngốc vậy”, Diệp Mỹ Na giậm chân, vẻ mặt ấm ức.
Lính canh gác sắc mặt đều xám xịt.
Hùng hùng hổ hổ chạy đến doanh trại, hỏi thăm tin tức của chủ tướng chúng tôi, không bắt cô đi xử lý là chúng tôi đã đối xử tốt với cô lắm rồi.
Sở Phàm bật cười ha ha, an ủi nói: “Trong doanh trại có mấy trăm nghìn người, chị cứ hỏi bừa một cái tên như thế, làm sao người ta biết được”.
Diệp Mỹ Na xấu hổ mỉm cười, có vẻ là do cô ấy đang lo lắng và bối rối quá độ.
Sở Phàm đưa Diệp Mỹ Na đi dạo quanh doanh trại, tán gẫu chuyện thường ngày, không khí rất hài hòa và ấm áp.
“Sở Phàm, chị sắp kết hôn rồi, trong tuần tới”.
Diệp Mỹ Na đột nhiên nói một câu, khiến Sở Phàm ngây người ra.
“Sao nhanh vậy đã kết hôn rồi? Em nhớ một tuần trước chị vẫn độc thân mà? Sao đã bàn chuyện kết hôn nhanh như vậy được?”, Sở Phàm khẽ cau mày, dáng vẻ nghiêm túc: “Người đàn ông đó là ai? Điều kiện gia đình như thế nào? Nhân cách ra sao? Có đối xử tốt với chị không?”
“Dừng dừng dừng, em họ, sao em càm ràm y như bố của chị vậy, đầu chị muốn nổ tung rồi đây này”.
Diệp Mỹ Na bịt tai, vẻ mặt cạn lời.
Sở Phàm tức giận gõ đầu cô ấy, nói: “Việc kết hôn của chị gái, em có thể không lo được sao? Người phụ nữ xinh đẹp như chị, làm sao có thể dễ dàng gả đi được”.
Bình luận facebook