Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
Chương 434: Cảnh tượng này thật sự rất gây sốc…
“Bác gái, bác làm gì vậy, bác dựa vào đâu mà vứt quà Sở Phàm tặng cháu chứ?”
Cảm xúc của Diệp Mỹ Na vỡ òa tại chỗ, giận dữ chỉ vào Hoàng Phương rồi hét lên.
Cho dù sợi dây chuyền đó là bảo vật quý năm trăm triệu cũng được, là hàng giả mười tệ trên vỉa hè cũng chẳng sao, trong lòng cô ấy nó vẫn là bảo vật vô giá.
Bởi vì đó là dây chuyền Sở Phàm tặng cho cô ấy.
Là món quà do người duy nhất trên đời thật lòng yêu thương cô ấy, là người em họ thấu hiểu cô ấy tặng cho cô ấy.
Sắc mặt Hoàng Phương lập tức khó coi.
“Chán sống!”
La Cường thì lộ ánh mắt tức giận. Hoàng Phương dám vứt sợi dây chuyền Sở Phàm tặng cho Diệp Mỹ Na, hành vi sỉ nhục này khiến cậu ta không chấp nhận được. Cậu ta nhất định phải dạy cho bà ta một bài học.
Nếu ở trong quân doanh, có người cả gan coi thường Long thủ, thì đã bị chết chìm trong nước bọt của tất cả quân lính rồi.
“Cậu, cậu làm gì, đây là địa bàn của nhà họ Diệp và nhà họ Tiết, cậu đừng có làm loạn”, Hoàng Phương hoảng sợ trước khí thế của La Cường, sắc mặt trắng bệch liên tục lùi về phía sau chồng mình là Diệp Kiến Lĩnh.
Diệp Kiến Lĩnh cũng sợ sệt nói: “Sở Phàm, trông coi cấp dưới của mày cho cẩn thận vào. Đây không phải là chỗ bọn mày có thể giở trò ngang ngược đâu!”
Sở Phàm duỗi tay ngăn La Cường lại, nói: “Lui lại đi, hôm nay là ngày cưới của Mỹ Na, là ngày vui của chị ấy. Anh không muốn gây chuyện khiến chị ấy không vui”.
La Cường không cam lòng lùi lại, lúc này nhà họ Diệp mới thở phào một hơi.
Sở Phàm nhìn xoáy vào Hoàng Phương, nói: “Tôi cũng tin là nhất định bà sẽ nhặt sợi dây chuyền đó lại. Hiện tại ba kiêu ngạo bao nhiêu thì tiếp theo bà sẽ thảm hại bấy nhiêu”.
Hoàng Phương ngơ ngác vài giây, sau đó cười khanh khách:
“Tao sẽ nhặt cái thứ rác rưởi đó á? Ha ha ha, mày làm tao cười chết…”
Các khách khứa có mặt cũng khinh thường lắc đầu. Với thân phận của bọn họ, cho dù là đồ có quý giá hơn nữa rơi trên đất thì cũng sẽ không nhặt chứ đừng nói là đồ đã vứt vào thùng rác.
Bọn họ là quý bà quý cô thân phận cao quý, chứ không phải bà già móc bọc.
“Chủ nhà họ Tiết đến rồi, mau, chúng ta mau ra tiếp đón!”
“Đúng đấy, đừng lãng phí thời gian với đứa con hoang này mà chọc giận chủ nhà họ Tiết”.
Nhà họ Diệp đều lo lắng chạy đi đón tiếp bố mẹ của Tiết Lang.
“Sở Phàm, xin lỗi…”
Chỉ còn lại Diệp Mỹ Na hai mắt đỏ hoe, vô cùng áy náy nói: “Chị không ngờ nhà họ Diệp lại đối xử với em như thế, còn ném quà em tặng chị nữa”.
“Em không trách chị”.
Sở Phàm lau sạch nước mắt trên má cô ấy, nói: “Em sẽ mua cho chị cái khác đẹp hơn, đi thôi”.
Diệp Mỹ Na ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Tiết Lang đi đón tiếp người nhà họ Tiết.
Sở Phàm và La Cường ngồi vào ghế được người nhà họ Diệp sắp xếp.
Lễ cưới hôm nay được bố trí khắp cả sân sau rộng lớn, đủ sức chứa một nghìn người.
Theo tục lệ thì vị trí ngồi chia theo từng tầng lớp trong xã hội, địa vị và tài sản cao thì sẽ ngồi ở vị trí phía trước, không tiền không thế thì ngồi phía xa.
Người nhà họ Diệp ghét Sở Phàm nên xếp cho anh vị trí ở sát cửa sau của vườn, là vị trí thuộc tầng lớp thấp nhất, chỗ ngồi của người giúp việc và bảo vệ của nhà họ Diệp.
Sở Phàm cũng không quan tâm lắm. Đối với anh mà nói, xã giao với những nhân vật thượng lưu đạo đức giả ăn trắng mặc trơn đó còn chẳng bằng hút vài điếu thuốc, trò chuyện chân thành với mấy ông chú giản dị chất phát này.
Chẳng mấy chốc, Sở Phàm với bọn họ đã tụm thành một nhóm, nói vười vui vẻ.
“Hừ, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó. Thằng con hoang đó cũng chỉ xứng với đám dân đen thôi”.
Thấy Sở Phàm xấu mặt, Diệp Vinh Hữu với mấy người trẻ tuổi nhà họ Diệp đều vênh váo tự đắc, lòng đầy cảm giác ưu việt.
Ngồi ở ghế chính là bố mẹ của Tiết Lang, cũng chính là chủ nhà họ Tiết. Hai vợ chồng Tiết Trường Phương ngồi trên chiếc xe Rolls Royce xa xỉ, xuất hiện vô cùng trang trọng.
Người nhà họ Diệp dưới sự dẫn dắt của Diệp Vinh Thiều vội chạy ra tiếp đón, cố hết sức để lấy lòng họ.
Chỉ là bà Tiết vừa xuống xe thì có hơi ghét bỏ quét mắt qua hội trường, tháo kính râm xuống nói: “Ông Diệp, đây chính là ‘khách khứa có máu mặt’ mà các người mời đến đấy à?”
“Tất cả đều là đám người nhà giàu hạng hai, giá thị trường vài tỉ mà thôi. Chỉ có vài vị lãnh đạo cấp phó tỉnh thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận”.
“Tiết Lang nhà chúng tôi là đích tôn của nhà họ Tiết, nó kết hôn là chuyện lớn của nhà họ Tiết chúng tôi đấy, không được nở mày nở mặt thì cũng làm sao coi cho được chứ? Ông nhìn đi, đây là tất cả những người các ông có thể mời đến đấy à?”
Tiết Trường Phương cũng chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng: “Ông Diệp, tôi tin tưởng nhà họ Diệp các người nên mới giao chuyện tổ chức hôn lễ cho các người. Câu trả lời các người cho tôi chỉ đến thế nào thôi sao?”
“Chuyện này… Ông Tiết, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Vẻ mặt Diệp Vinh Thiều vô cùng ngượng ngùng, người nhà họ Diệp cũng xấu hổ muốn tìm cái hố nào để chui xuống cho xong.
Vì lễ cưới lần này, nhà họ Diệp đã dùng hết khả năng, Diệp Vinh Thiệu còn vứt bỏ cả sĩ diện để cầu xin người ta đến tham dự hôn lên.
Nhưng năng lực của nhà họ Diệp có hạn, có thể đạt được quy mô như hôm nay, mời được khách quý cấp bậc thế này đã là hết khả năng rồi.
Thế nhưng như vậy vẫn không thấm vào đâu so với nhà họ Tiết.
“Được rồi, tôi cũng không thèm so đo với các người, cứ như vậy đi. Ai bảo con trai chúng tôi bị ma ám yêu phải Diệp Mỹ Na nhà các người chứ!”, bà Tiết vô cùng không vui.
Nhà họ Diệp cũng thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn rất uất nghẹn.
Diệp Vinh Thiều kéo Diệp Vinh Hữu sang một bên, hỏi: “Vinh Hữu này, tuần trước ông bảo cháu đi mời Thẩm Vạn Tuyên đến tham dự lễ cưới nhà họ Diệp chúng ta, thế nào rồi, cháu có tin tức gì không?”
“Đúng đấy Vinh Hữu, con là bạn tâm giao của ông Thẩm, là thanh niên được ông Thẩm xem trọng, với mối quan hệ này của hai người, nói một câu chẳng phải xong chuyện à?”
“Mau mời ông Thẩm sang đây đi, để chúng ta khỏi phải chịu uất ức thế này”.
Người nhà họ Diệp liên tục thúc giục, đặt hi vọng vào Diệp Vinh Hữu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng, “người bạn tâm giao” mà Thẩm Vạn Tuyên nói là Diệp Vinh Hữu, quan hệ giữa Thẩm Vạn Tuyên và Diệp Vinh Hữu rất tốt.
“Chuyện này, chuyện này…”
Diệp Vinh Hữu toát mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt.
Trước đây vì thể diện nên hắn luôn cố gắng giấu chuyện này đi, nhưng hôm nay, e là giấy không gói được lửa rồi.
Thấy ánh mắt mong đợi của người nhà họ Diệp, quả thực Diệp Vinh Hữu không thể chịu nổi áp lực này, hắn cắn răng, định nói thật: “Ông nội, bố mẹ, thực ra con với ông Thẩm…”
“Nhà họ Thẩm ở Tây Bắc, ông Thẩm Vạn Tuyên đến!”
Đúng lúc này, đột nhiên có người hô lớn, cả hiện trường bỗng chốc xôn xao hẳn lên.
Ngay cả vợ chồng Tiết Trương Phương cao quý cũng chủ động đứng lên, cười ha ha chạy ra đón tiếp!
Thẩm Vạn Tuyên, nhà họ Thẩm với gia sản hàng trăm tỉ, giàu nhất Tây Bắc!
Là người dốc sức chuẩn bị đêm tiệc từ thiện, nhận được sự công nhân từ phía Quân thần của Long Hồn và của cả quân đội, bây giờ đang là nhân vật có máu mặt của Tây Dã.
Cả Tây Bắc này, có ai dám không nể mặt ông Thẩm?
Chẳng mấy chốc, Thẩm Vạn Tuyên đưa Thẩm Thu và những người khác vào vườn tổ chức lễ cưới, theo sau là mười mấy chủ nhân của các gia tộc giàu có hàng đầu.
Từng thế lực đều không hề thua kém nhà họ Tiết!
Cảnh tượng này thật sự rất gây sốc…
“Ôi chao, Vinh Hữu à, may mà có cháu”, Diệp Vinh Thiều vô cùng kích động, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo: “Không chỉ mời được ông Thẩm tới mà còn mời được cả ông chủ của nhiều gia độc lớn như vậy”.
“Ông Thẩm đúng là nể mặt nhà họ Diệp mà, đây đều là công lao của Vinh Hữu”.
“Anh Vinh Hữu quả nhiên là anh tài kiệt xuất thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu cho mà xem!”
Người nhà họ Diệp vô cùng vui vẻ, khen ngợi không ngớt.
Diệp Vinh Hữu ngẩn người, sững sờ tại chỗ, đầu phình to như muốn nổ tung.
Người nhà họ Diệp không biết, nhưng trong lòng hắn thì tỏ như gương.
Hắn làm gì có tư cách mời được Thẩm Vạn Tuyên và ông chủ của những gia tộc lớn này chứ.
Rốt cuộc là ai mời bọn họ đến nhỉ?
“Bác gái, bác làm gì vậy, bác dựa vào đâu mà vứt quà Sở Phàm tặng cháu chứ?”
Cảm xúc của Diệp Mỹ Na vỡ òa tại chỗ, giận dữ chỉ vào Hoàng Phương rồi hét lên.
Cho dù sợi dây chuyền đó là bảo vật quý năm trăm triệu cũng được, là hàng giả mười tệ trên vỉa hè cũng chẳng sao, trong lòng cô ấy nó vẫn là bảo vật vô giá.
Bởi vì đó là dây chuyền Sở Phàm tặng cho cô ấy.
Là món quà do người duy nhất trên đời thật lòng yêu thương cô ấy, là người em họ thấu hiểu cô ấy tặng cho cô ấy.
Sắc mặt Hoàng Phương lập tức khó coi.
“Chán sống!”
La Cường thì lộ ánh mắt tức giận. Hoàng Phương dám vứt sợi dây chuyền Sở Phàm tặng cho Diệp Mỹ Na, hành vi sỉ nhục này khiến cậu ta không chấp nhận được. Cậu ta nhất định phải dạy cho bà ta một bài học.
Nếu ở trong quân doanh, có người cả gan coi thường Long thủ, thì đã bị chết chìm trong nước bọt của tất cả quân lính rồi.
“Cậu, cậu làm gì, đây là địa bàn của nhà họ Diệp và nhà họ Tiết, cậu đừng có làm loạn”, Hoàng Phương hoảng sợ trước khí thế của La Cường, sắc mặt trắng bệch liên tục lùi về phía sau chồng mình là Diệp Kiến Lĩnh.
Diệp Kiến Lĩnh cũng sợ sệt nói: “Sở Phàm, trông coi cấp dưới của mày cho cẩn thận vào. Đây không phải là chỗ bọn mày có thể giở trò ngang ngược đâu!”
Sở Phàm duỗi tay ngăn La Cường lại, nói: “Lui lại đi, hôm nay là ngày cưới của Mỹ Na, là ngày vui của chị ấy. Anh không muốn gây chuyện khiến chị ấy không vui”.
La Cường không cam lòng lùi lại, lúc này nhà họ Diệp mới thở phào một hơi.
Sở Phàm nhìn xoáy vào Hoàng Phương, nói: “Tôi cũng tin là nhất định bà sẽ nhặt sợi dây chuyền đó lại. Hiện tại ba kiêu ngạo bao nhiêu thì tiếp theo bà sẽ thảm hại bấy nhiêu”.
Hoàng Phương ngơ ngác vài giây, sau đó cười khanh khách:
“Tao sẽ nhặt cái thứ rác rưởi đó á? Ha ha ha, mày làm tao cười chết…”
Các khách khứa có mặt cũng khinh thường lắc đầu. Với thân phận của bọn họ, cho dù là đồ có quý giá hơn nữa rơi trên đất thì cũng sẽ không nhặt chứ đừng nói là đồ đã vứt vào thùng rác.
Bọn họ là quý bà quý cô thân phận cao quý, chứ không phải bà già móc bọc.
“Chủ nhà họ Tiết đến rồi, mau, chúng ta mau ra tiếp đón!”
“Đúng đấy, đừng lãng phí thời gian với đứa con hoang này mà chọc giận chủ nhà họ Tiết”.
Nhà họ Diệp đều lo lắng chạy đi đón tiếp bố mẹ của Tiết Lang.
“Sở Phàm, xin lỗi…”
Chỉ còn lại Diệp Mỹ Na hai mắt đỏ hoe, vô cùng áy náy nói: “Chị không ngờ nhà họ Diệp lại đối xử với em như thế, còn ném quà em tặng chị nữa”.
“Em không trách chị”.
Sở Phàm lau sạch nước mắt trên má cô ấy, nói: “Em sẽ mua cho chị cái khác đẹp hơn, đi thôi”.
Diệp Mỹ Na ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Tiết Lang đi đón tiếp người nhà họ Tiết.
Sở Phàm và La Cường ngồi vào ghế được người nhà họ Diệp sắp xếp.
Lễ cưới hôm nay được bố trí khắp cả sân sau rộng lớn, đủ sức chứa một nghìn người.
Theo tục lệ thì vị trí ngồi chia theo từng tầng lớp trong xã hội, địa vị và tài sản cao thì sẽ ngồi ở vị trí phía trước, không tiền không thế thì ngồi phía xa.
Người nhà họ Diệp ghét Sở Phàm nên xếp cho anh vị trí ở sát cửa sau của vườn, là vị trí thuộc tầng lớp thấp nhất, chỗ ngồi của người giúp việc và bảo vệ của nhà họ Diệp.
Sở Phàm cũng không quan tâm lắm. Đối với anh mà nói, xã giao với những nhân vật thượng lưu đạo đức giả ăn trắng mặc trơn đó còn chẳng bằng hút vài điếu thuốc, trò chuyện chân thành với mấy ông chú giản dị chất phát này.
Chẳng mấy chốc, Sở Phàm với bọn họ đã tụm thành một nhóm, nói vười vui vẻ.
“Hừ, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó. Thằng con hoang đó cũng chỉ xứng với đám dân đen thôi”.
Thấy Sở Phàm xấu mặt, Diệp Vinh Hữu với mấy người trẻ tuổi nhà họ Diệp đều vênh váo tự đắc, lòng đầy cảm giác ưu việt.
Ngồi ở ghế chính là bố mẹ của Tiết Lang, cũng chính là chủ nhà họ Tiết. Hai vợ chồng Tiết Trường Phương ngồi trên chiếc xe Rolls Royce xa xỉ, xuất hiện vô cùng trang trọng.
Người nhà họ Diệp dưới sự dẫn dắt của Diệp Vinh Thiều vội chạy ra tiếp đón, cố hết sức để lấy lòng họ.
Chỉ là bà Tiết vừa xuống xe thì có hơi ghét bỏ quét mắt qua hội trường, tháo kính râm xuống nói: “Ông Diệp, đây chính là ‘khách khứa có máu mặt’ mà các người mời đến đấy à?”
“Tất cả đều là đám người nhà giàu hạng hai, giá thị trường vài tỉ mà thôi. Chỉ có vài vị lãnh đạo cấp phó tỉnh thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận”.
“Tiết Lang nhà chúng tôi là đích tôn của nhà họ Tiết, nó kết hôn là chuyện lớn của nhà họ Tiết chúng tôi đấy, không được nở mày nở mặt thì cũng làm sao coi cho được chứ? Ông nhìn đi, đây là tất cả những người các ông có thể mời đến đấy à?”
Tiết Trường Phương cũng chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng: “Ông Diệp, tôi tin tưởng nhà họ Diệp các người nên mới giao chuyện tổ chức hôn lễ cho các người. Câu trả lời các người cho tôi chỉ đến thế nào thôi sao?”
“Chuyện này… Ông Tiết, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Vẻ mặt Diệp Vinh Thiều vô cùng ngượng ngùng, người nhà họ Diệp cũng xấu hổ muốn tìm cái hố nào để chui xuống cho xong.
Vì lễ cưới lần này, nhà họ Diệp đã dùng hết khả năng, Diệp Vinh Thiệu còn vứt bỏ cả sĩ diện để cầu xin người ta đến tham dự hôn lên.
Nhưng năng lực của nhà họ Diệp có hạn, có thể đạt được quy mô như hôm nay, mời được khách quý cấp bậc thế này đã là hết khả năng rồi.
Thế nhưng như vậy vẫn không thấm vào đâu so với nhà họ Tiết.
“Được rồi, tôi cũng không thèm so đo với các người, cứ như vậy đi. Ai bảo con trai chúng tôi bị ma ám yêu phải Diệp Mỹ Na nhà các người chứ!”, bà Tiết vô cùng không vui.
Nhà họ Diệp cũng thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn rất uất nghẹn.
Diệp Vinh Thiều kéo Diệp Vinh Hữu sang một bên, hỏi: “Vinh Hữu này, tuần trước ông bảo cháu đi mời Thẩm Vạn Tuyên đến tham dự lễ cưới nhà họ Diệp chúng ta, thế nào rồi, cháu có tin tức gì không?”
“Đúng đấy Vinh Hữu, con là bạn tâm giao của ông Thẩm, là thanh niên được ông Thẩm xem trọng, với mối quan hệ này của hai người, nói một câu chẳng phải xong chuyện à?”
“Mau mời ông Thẩm sang đây đi, để chúng ta khỏi phải chịu uất ức thế này”.
Người nhà họ Diệp liên tục thúc giục, đặt hi vọng vào Diệp Vinh Hữu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng, “người bạn tâm giao” mà Thẩm Vạn Tuyên nói là Diệp Vinh Hữu, quan hệ giữa Thẩm Vạn Tuyên và Diệp Vinh Hữu rất tốt.
“Chuyện này, chuyện này…”
Diệp Vinh Hữu toát mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt.
Trước đây vì thể diện nên hắn luôn cố gắng giấu chuyện này đi, nhưng hôm nay, e là giấy không gói được lửa rồi.
Thấy ánh mắt mong đợi của người nhà họ Diệp, quả thực Diệp Vinh Hữu không thể chịu nổi áp lực này, hắn cắn răng, định nói thật: “Ông nội, bố mẹ, thực ra con với ông Thẩm…”
“Nhà họ Thẩm ở Tây Bắc, ông Thẩm Vạn Tuyên đến!”
Đúng lúc này, đột nhiên có người hô lớn, cả hiện trường bỗng chốc xôn xao hẳn lên.
Ngay cả vợ chồng Tiết Trương Phương cao quý cũng chủ động đứng lên, cười ha ha chạy ra đón tiếp!
Thẩm Vạn Tuyên, nhà họ Thẩm với gia sản hàng trăm tỉ, giàu nhất Tây Bắc!
Là người dốc sức chuẩn bị đêm tiệc từ thiện, nhận được sự công nhân từ phía Quân thần của Long Hồn và của cả quân đội, bây giờ đang là nhân vật có máu mặt của Tây Dã.
Cả Tây Bắc này, có ai dám không nể mặt ông Thẩm?
Chẳng mấy chốc, Thẩm Vạn Tuyên đưa Thẩm Thu và những người khác vào vườn tổ chức lễ cưới, theo sau là mười mấy chủ nhân của các gia tộc giàu có hàng đầu.
Từng thế lực đều không hề thua kém nhà họ Tiết!
Cảnh tượng này thật sự rất gây sốc…
“Ôi chao, Vinh Hữu à, may mà có cháu”, Diệp Vinh Thiều vô cùng kích động, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo: “Không chỉ mời được ông Thẩm tới mà còn mời được cả ông chủ của nhiều gia độc lớn như vậy”.
“Ông Thẩm đúng là nể mặt nhà họ Diệp mà, đây đều là công lao của Vinh Hữu”.
“Anh Vinh Hữu quả nhiên là anh tài kiệt xuất thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu cho mà xem!”
Người nhà họ Diệp vô cùng vui vẻ, khen ngợi không ngớt.
Diệp Vinh Hữu ngẩn người, sững sờ tại chỗ, đầu phình to như muốn nổ tung.
Người nhà họ Diệp không biết, nhưng trong lòng hắn thì tỏ như gương.
Hắn làm gì có tư cách mời được Thẩm Vạn Tuyên và ông chủ của những gia tộc lớn này chứ.
Rốt cuộc là ai mời bọn họ đến nhỉ?