Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 432
Chương 432: Mạnh tay chi năm trăm triệu
Các cháu gái nhà họ Diệp bàn tán xôn xao, khuôn mặt tràn đầy sự ghen tị.
Bố mẹ của Diệp Mỹ Na, Diệp Kiến Quan và vợ của ông ta cũng tự hào và hãnh diện, cười một cách ngạo mạn:
“Con gái của tôi lấy chồng, nhà họ Diệp cũng được thơm lây, từ nay về sau ai còn dám khinh thường nhà chúng ta nữa?”
Trần Di nói: “Con gái, phải cố gắng, mấy năm nữa sinh cho nhà họ Tiết vài đứa cháu trai, mẹ dựa vào con thì mới củng cố được địa vị trong gia đình, cho dù sau này Tiết Lang nó có tình yêu mới, thì vị trí của con cũng không thể lung lay được, hiểu không?”
Diệp Kiến Quan bất mãn nói: “Em nói cái gì vậy, con gái chúng ta xinh đẹp tuyệt trần như vậy, chẳng lẽ lại không xứng với cậu Tiết Lang đó sao?”
Diệp Mỹ Na nghe thấy bên tai tiếng nói chuyện rôm rả và tiếng cười giòn rã của mọi người, cô ấy thờ ơ nhìn vào trong gương, nhìn thấy gương mặt được trang điểm xinh đẹp diễm lệ của mình.
Chỉ là không có nụ cười nào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, càng không nhìn ra niềm vui e ấp nào của người sắp trở thành cô dâu.
Từ đầu đến cuối, đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến lợi ịch, cái gọi là ‘hào quang’ ở bên ngoài mà thôi.
Bao gồm cả bố mẹ ruột của mình.
Chỉ ngoại trừ một người, Sở Phàm!
Lúc này cuối cùng Diệp Mỹ Na cũng nhận ra thật hạnh phúc biết bao khi trên đời này có một người anh yêu thương và quan tâm đến mình.
Bất giác mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
“Báo chí nước ngoài đưa tin, tại buổi đấu giá của Tuần lễ thời trang Paris đêm qua, một báu vật của một trong ba thương hiệu cao cấp nhất thế giới, chiếc vòng cổ có tên ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ đã được một người đàn ông giàu có ở Đông Hoa mua lại với giá năm trăm triệu nhân dân tệ”.
“Đây là tuyệt phẩm khác sau chiếc váy cưới ‘Nữ Thần Ánh Trăng’. Có thông tin cho rằng sợi dây chuyền này đã được chuyển đến Đông Hoa trong đêm, nghe nói để tặng cho một cô dâu xinh đẹp làm quà cưới, không biết cô gái may mắn nào có được sợi dây chuyền ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ này nhỉ”.
Các tin tức về sợi dây chuyền này tràn ngập trên các phương tiện truyền thông và mạng internet!
Cư dân mạng bắt đầu bàn tán trôi nổi.
Vài đứa cháu gái nhà họ Diệp đỏ mắt vì ghen tị, cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Những món trang sức mà Tiết Lang tặng cho Diệp Mỹ Na có trị giá lên đến hàng triệu tệ, đã được coi là xa xỉ lắm rồi.
Nhưng so với sợi dây chuyền “Nụ Hôn Khuynh Thành” có giá trị lên tới năm trăm triệu tệ thì số trang sức mà Tiết Lang tặng cho Diệp Mỹ Na chẳng qua chỉ là một đống rác mà thôi.
“Ngưỡng mộ quá đi, khi nào em mới có được sợi dây chuyền như vậy nhỉ”.
“Mơ cái gì đấy, còn nhớ tin tức gây rúng động khắp nơi lần trước không, có một người đàn ông giàu có ở Giang Lăng bỏ ra hơn bốn trăm triệu để mua váy cưới ‘Nữ Thần Ánh Trăng’ cho em gái mình”.
“Oa, hạnh phúc quá đi!”
Ánh mắt cả Diệp Mỹ Na khẽ lóe lên, nhìn sợi dây chuyền hoàn mỹ trong video, hai mắt có hơi nóng lên, không giấu được sự yêu thích.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ lại trước đây Sở Phàm đã từng nói, sẽ tặng cô ấy một món quà lớn!
Lẽ nào, người đã mua sợi dây chuyền ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ này chính là anh?
Diệp Mỹ Na trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau, cô ấy bất lực lắc đầu, xua tan suy nghĩ viển vông trong đầu này.
“Hạnh phúc này làm sao có thể thuộc về loại người phụ nữ như cô ấy chứ?”
Diệp Mỹ Na mỉm cười thất vọng, vẻ mặt bất lực.
Hơn nữa, Sở Phàm cũng chỉ là một quân lính bình thường, làm gì giàu có đến mức có thể một phát bỏ ra năm trăm triệu tệ để mua sợi dây chuyền này được?”
Sắc mặt của Diệp Mỹ Na càng lúc càng trở nên nặng nề, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo.
Cuối cùng, thời gian một ngày trôi qua như cực hình.
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Diệp Mỹ Na và Tiết Lang.
Đó cũng là ngày mà hai gia đình quyền thế nhà họ Diệp và nhà họ Tiết bắt tay liên minh, bắt đầu hợp tác.
Toàn bộ khách sạn Hilton vô cùng náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ đủ loại màu sắc, xe hơi hạng sang lần lượt đến nơi, khiến các điểm giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Khách khứa tụ tập, bàn tán sôi nổi.
Chú rể Tiết Lang cao ráo, bảnh bao trong độ vest.
Chú rể nắm tay cô dâu Diệp Mỹ Na đi chào hỏi quan khách, nhận được vô số lời khen ngợi ‘trai tài, gái sắc’.
Các trưởng bối của nhà họ Diệp và nhà họ Diệp càng thêm vui mừng, tranh thủ cơ hội thể hiện ‘uy lực’ của nhà mình, chào hỏi những vị khách nặng ký, thể hiện phong thái cao ngạo của gia đình.
“Tổng giám đốc tập đoàn Nhuận Phong, xin gửi tặng một đôi ngọc bội, chúc cô dâu chú rể vạn sự như ý, bên nhau lâu dài”.
“Chủ tịch tập đoàn Đông Phong tặng một núi vàng, chúc cô dâu chú rể hạnh phúc mặn nồng”.
“Nhà họ Trương ở Tây Bắc tặng một con ngựa khắc bằng ngọc”.
Khách ra vào tấp nập, đều là các chủ tịch cấp cao hoặc là các quan chức quyền quý.
Điều này khiến cho ông cụ Diệp Vinh Thiều phổng hết cả mũi, cười nói không ngừng.
“Bố, nhà họ Diệp chúng ta từ lâu đã không được ánh hào quang như vậy!”, Diệp Kiến Lĩnh vô cùng cao hứng nhìn về phía đám khách mời.
Ánh mắt của Diệp Vinh Hữu cũng háo hức không kém: “Cũng nhờ do tài nguyên của nhà họ Tiết rất mạnh, những gia đình này trước đây đối với chúng ta rất kiêu căng ngạo mạn, bây giờ tất cả mọi người đều cúi đầu chúc mừng gia đình chúng ta, nhà họ Diệp chúng ta cuối cùng cũng đã trở thành gia đình hạng nhất rồi”.
Diệp Vinh Hữu là người tham vọng, hắn càng thêm ngưỡng mộ sức mạnh và uy lực của nhà họ Tiết.
Trong khung cảnh yên bình và không khí vui vẻ đang diễn ra trước mắt này thì sự xuất hiện của một người ngay lập tức khiến nhà họ Diệp dựng tóc gãy.
“Sở Phàm? Ai cho mày tới đây, đây là nơi mày có thể đến sao?”
Nhìn thấy Sở Phàm và La Cường đi tới, Hoàng Phương ngay lập tức nổi giận đùng đùng, phẫn nộ chỉ tay vào người họ chửi bới.
Ánh mắt tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều tràn đầy ai oán, nhìn anh một cách hung dữ.
Bọn họ sẽ không bao giờ quên được trong bữa tiệc từ thiện của Thẩm Vạn Tuyên vài ngày trước, chính vì thằng nhãi này mà bọn họ bị đưa vào danh sách đen, sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, mất mặt vô cùng. Tận hai tuần sau người nhà họ Diệp bọn họ vẫn không dám ló mặt ra ngoài.
Nếu không phải nhà họ Tiết có lòng tốt, đồng ý lấy con gái Diệp Mỹ Na của bọn họ, giúp bọn họ một tay, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn đang bị người đời chỉ trỏ chê cười!
Vì vậy, bọn họ làm sao có thiện cảm với Sở Phàm được.
Sắc mặt Diệp Vinh Hữu u ám, hắn đi tới, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh cậu, mời cậu rời đi ngay”.
Sở Phàm không thèm quan tâm hắn, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Tôi tới đây để tham dự đám cưới của Mỹ Na, không liên quan gì đến anh, tốt nhất là anh tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt anh, đánh què thêm một cái chân nữa của anh trước mặt mọi người”.
“Mày….”
Diệp Vinh Hữu tức giận đến mức sống mũi méo xệch, tên khốn này, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Nhưng hắn vẫn phải cắn răng nhường đường.
Chân của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn tin rằng Sở Phàm có thể làm được chuyện mà anh vừa nói.
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều không dám cản đường của ‘ngôi sao quả tạ’ Sở Phàm này, vội vàng tránh ra.
“Anh!”
Nhìn thấy Sở Phàm đến, Diệp Mỹ Na xúc động chạy đến và ôm chầm lấy anh, đôi mắt to của cô ấy ngấn lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Chị gái ngốc, em đến rồi, ngày vui mà, khóc cái gì chứ”, Sở Phàm lau nước mắt trên má Diệp Mỹ Na, cười nói.
Anh quét mắt nhìn về phía chú rể Tiết Lang ở bên cạnh, bình thản nói: “Sau này nhất định phải đối xử tốt với chị gái tôi, nếu như anh dám bắt nạt chị ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo vẻ bá đạo, khiến người khác phải tin tưởng và làm theo.
Các cháu gái nhà họ Diệp bàn tán xôn xao, khuôn mặt tràn đầy sự ghen tị.
Bố mẹ của Diệp Mỹ Na, Diệp Kiến Quan và vợ của ông ta cũng tự hào và hãnh diện, cười một cách ngạo mạn:
“Con gái của tôi lấy chồng, nhà họ Diệp cũng được thơm lây, từ nay về sau ai còn dám khinh thường nhà chúng ta nữa?”
Trần Di nói: “Con gái, phải cố gắng, mấy năm nữa sinh cho nhà họ Tiết vài đứa cháu trai, mẹ dựa vào con thì mới củng cố được địa vị trong gia đình, cho dù sau này Tiết Lang nó có tình yêu mới, thì vị trí của con cũng không thể lung lay được, hiểu không?”
Diệp Kiến Quan bất mãn nói: “Em nói cái gì vậy, con gái chúng ta xinh đẹp tuyệt trần như vậy, chẳng lẽ lại không xứng với cậu Tiết Lang đó sao?”
Diệp Mỹ Na nghe thấy bên tai tiếng nói chuyện rôm rả và tiếng cười giòn rã của mọi người, cô ấy thờ ơ nhìn vào trong gương, nhìn thấy gương mặt được trang điểm xinh đẹp diễm lệ của mình.
Chỉ là không có nụ cười nào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, càng không nhìn ra niềm vui e ấp nào của người sắp trở thành cô dâu.
Từ đầu đến cuối, đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến lợi ịch, cái gọi là ‘hào quang’ ở bên ngoài mà thôi.
Bao gồm cả bố mẹ ruột của mình.
Chỉ ngoại trừ một người, Sở Phàm!
Lúc này cuối cùng Diệp Mỹ Na cũng nhận ra thật hạnh phúc biết bao khi trên đời này có một người anh yêu thương và quan tâm đến mình.
Bất giác mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
“Báo chí nước ngoài đưa tin, tại buổi đấu giá của Tuần lễ thời trang Paris đêm qua, một báu vật của một trong ba thương hiệu cao cấp nhất thế giới, chiếc vòng cổ có tên ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ đã được một người đàn ông giàu có ở Đông Hoa mua lại với giá năm trăm triệu nhân dân tệ”.
“Đây là tuyệt phẩm khác sau chiếc váy cưới ‘Nữ Thần Ánh Trăng’. Có thông tin cho rằng sợi dây chuyền này đã được chuyển đến Đông Hoa trong đêm, nghe nói để tặng cho một cô dâu xinh đẹp làm quà cưới, không biết cô gái may mắn nào có được sợi dây chuyền ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ này nhỉ”.
Các tin tức về sợi dây chuyền này tràn ngập trên các phương tiện truyền thông và mạng internet!
Cư dân mạng bắt đầu bàn tán trôi nổi.
Vài đứa cháu gái nhà họ Diệp đỏ mắt vì ghen tị, cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Những món trang sức mà Tiết Lang tặng cho Diệp Mỹ Na có trị giá lên đến hàng triệu tệ, đã được coi là xa xỉ lắm rồi.
Nhưng so với sợi dây chuyền “Nụ Hôn Khuynh Thành” có giá trị lên tới năm trăm triệu tệ thì số trang sức mà Tiết Lang tặng cho Diệp Mỹ Na chẳng qua chỉ là một đống rác mà thôi.
“Ngưỡng mộ quá đi, khi nào em mới có được sợi dây chuyền như vậy nhỉ”.
“Mơ cái gì đấy, còn nhớ tin tức gây rúng động khắp nơi lần trước không, có một người đàn ông giàu có ở Giang Lăng bỏ ra hơn bốn trăm triệu để mua váy cưới ‘Nữ Thần Ánh Trăng’ cho em gái mình”.
“Oa, hạnh phúc quá đi!”
Ánh mắt cả Diệp Mỹ Na khẽ lóe lên, nhìn sợi dây chuyền hoàn mỹ trong video, hai mắt có hơi nóng lên, không giấu được sự yêu thích.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ lại trước đây Sở Phàm đã từng nói, sẽ tặng cô ấy một món quà lớn!
Lẽ nào, người đã mua sợi dây chuyền ‘Nụ Hôn Khuynh Thành’ này chính là anh?
Diệp Mỹ Na trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau, cô ấy bất lực lắc đầu, xua tan suy nghĩ viển vông trong đầu này.
“Hạnh phúc này làm sao có thể thuộc về loại người phụ nữ như cô ấy chứ?”
Diệp Mỹ Na mỉm cười thất vọng, vẻ mặt bất lực.
Hơn nữa, Sở Phàm cũng chỉ là một quân lính bình thường, làm gì giàu có đến mức có thể một phát bỏ ra năm trăm triệu tệ để mua sợi dây chuyền này được?”
Sắc mặt của Diệp Mỹ Na càng lúc càng trở nên nặng nề, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo.
Cuối cùng, thời gian một ngày trôi qua như cực hình.
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Diệp Mỹ Na và Tiết Lang.
Đó cũng là ngày mà hai gia đình quyền thế nhà họ Diệp và nhà họ Tiết bắt tay liên minh, bắt đầu hợp tác.
Toàn bộ khách sạn Hilton vô cùng náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ đủ loại màu sắc, xe hơi hạng sang lần lượt đến nơi, khiến các điểm giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Khách khứa tụ tập, bàn tán sôi nổi.
Chú rể Tiết Lang cao ráo, bảnh bao trong độ vest.
Chú rể nắm tay cô dâu Diệp Mỹ Na đi chào hỏi quan khách, nhận được vô số lời khen ngợi ‘trai tài, gái sắc’.
Các trưởng bối của nhà họ Diệp và nhà họ Diệp càng thêm vui mừng, tranh thủ cơ hội thể hiện ‘uy lực’ của nhà mình, chào hỏi những vị khách nặng ký, thể hiện phong thái cao ngạo của gia đình.
“Tổng giám đốc tập đoàn Nhuận Phong, xin gửi tặng một đôi ngọc bội, chúc cô dâu chú rể vạn sự như ý, bên nhau lâu dài”.
“Chủ tịch tập đoàn Đông Phong tặng một núi vàng, chúc cô dâu chú rể hạnh phúc mặn nồng”.
“Nhà họ Trương ở Tây Bắc tặng một con ngựa khắc bằng ngọc”.
Khách ra vào tấp nập, đều là các chủ tịch cấp cao hoặc là các quan chức quyền quý.
Điều này khiến cho ông cụ Diệp Vinh Thiều phổng hết cả mũi, cười nói không ngừng.
“Bố, nhà họ Diệp chúng ta từ lâu đã không được ánh hào quang như vậy!”, Diệp Kiến Lĩnh vô cùng cao hứng nhìn về phía đám khách mời.
Ánh mắt của Diệp Vinh Hữu cũng háo hức không kém: “Cũng nhờ do tài nguyên của nhà họ Tiết rất mạnh, những gia đình này trước đây đối với chúng ta rất kiêu căng ngạo mạn, bây giờ tất cả mọi người đều cúi đầu chúc mừng gia đình chúng ta, nhà họ Diệp chúng ta cuối cùng cũng đã trở thành gia đình hạng nhất rồi”.
Diệp Vinh Hữu là người tham vọng, hắn càng thêm ngưỡng mộ sức mạnh và uy lực của nhà họ Tiết.
Trong khung cảnh yên bình và không khí vui vẻ đang diễn ra trước mắt này thì sự xuất hiện của một người ngay lập tức khiến nhà họ Diệp dựng tóc gãy.
“Sở Phàm? Ai cho mày tới đây, đây là nơi mày có thể đến sao?”
Nhìn thấy Sở Phàm và La Cường đi tới, Hoàng Phương ngay lập tức nổi giận đùng đùng, phẫn nộ chỉ tay vào người họ chửi bới.
Ánh mắt tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều tràn đầy ai oán, nhìn anh một cách hung dữ.
Bọn họ sẽ không bao giờ quên được trong bữa tiệc từ thiện của Thẩm Vạn Tuyên vài ngày trước, chính vì thằng nhãi này mà bọn họ bị đưa vào danh sách đen, sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, mất mặt vô cùng. Tận hai tuần sau người nhà họ Diệp bọn họ vẫn không dám ló mặt ra ngoài.
Nếu không phải nhà họ Tiết có lòng tốt, đồng ý lấy con gái Diệp Mỹ Na của bọn họ, giúp bọn họ một tay, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn đang bị người đời chỉ trỏ chê cười!
Vì vậy, bọn họ làm sao có thiện cảm với Sở Phàm được.
Sắc mặt Diệp Vinh Hữu u ám, hắn đi tới, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh cậu, mời cậu rời đi ngay”.
Sở Phàm không thèm quan tâm hắn, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Tôi tới đây để tham dự đám cưới của Mỹ Na, không liên quan gì đến anh, tốt nhất là anh tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt anh, đánh què thêm một cái chân nữa của anh trước mặt mọi người”.
“Mày….”
Diệp Vinh Hữu tức giận đến mức sống mũi méo xệch, tên khốn này, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Nhưng hắn vẫn phải cắn răng nhường đường.
Chân của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn tin rằng Sở Phàm có thể làm được chuyện mà anh vừa nói.
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều không dám cản đường của ‘ngôi sao quả tạ’ Sở Phàm này, vội vàng tránh ra.
“Anh!”
Nhìn thấy Sở Phàm đến, Diệp Mỹ Na xúc động chạy đến và ôm chầm lấy anh, đôi mắt to của cô ấy ngấn lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Chị gái ngốc, em đến rồi, ngày vui mà, khóc cái gì chứ”, Sở Phàm lau nước mắt trên má Diệp Mỹ Na, cười nói.
Anh quét mắt nhìn về phía chú rể Tiết Lang ở bên cạnh, bình thản nói: “Sau này nhất định phải đối xử tốt với chị gái tôi, nếu như anh dám bắt nạt chị ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo vẻ bá đạo, khiến người khác phải tin tưởng và làm theo.
Bình luận facebook