Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 Băng vệ sinh
“Đàn ông sợ đi nhầm đường, đàn bà sợ cưới nhầm chồng, mẹ của con đây là một người đã từng trải”.
“Năm đó, mẹ gả cho ba con và trở thành con dâu nhà họ Triệu. Cho dù cả nửa đời sau cũng không có được vinh hoa phú quý nhưng ít nhất là chúng ta cơm no áo ấm mà không lo nghĩ gì?
“Ai mà ngờ, ba của con lại là một tên vô dụng như thế này, ngay cả một chút năng lực kiếm tiền cũng chẳng có. Mà nhà họ Triệu cũng chẳng nuông chiều ông ấy, mẹ kết hôn với ông ấy cũng đã mười mấy năm mà vẫn ở trong cái khu phổ thông này. Xem như là đời này của mẹ bị hủy mất rồi.”
"Thiên Ngọc, bây giờ con phụ trách quán xuyến công ty của dòng họ thì cần phải có năng lực và cả ngoại hình ưa nhìn nữa. Đời này mẹ chỉ trông mong con có thể được gả vào một gia đình tốt, để người mẹ ở nhà như mẹ đây được hãnh diện trước mặt bạn bè một lần, con đừng làm mẹ thất vọng có được không?
Cẩm Lan nắm lấy bàn tay của con gái bà rồi dùng giọng điệu thành khẩn nói. “Vâng thưa mẹ, con đã hiểu!” Triệu Thiên Ngọc buồn bã mà gật đầu với bà một cái. Rất nhanh thì màn đêm đã buông xuống.
Triệu Thiên Ngọc thấy mọi chuyện ở bên này đã được giải quyết ổn thỏa thì cô lập tức muốn bỏ Đường Hải ở lại chỗ này một mình, còn cô thì trở về công ty để xử lý công việc.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng khi cô vừa mới bước ra tới cửa thì đột nhiên ngoài trời đổ một trận mưa to.
Không thể làm gì khác hơn là cô đành phải ở nhà thêm một đêm nữa. Điều này khiến Đường Hải cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Phòng ngủ của anh chỉ cách phòng ngủ của Thiên Ngọc có một vách tường thôi, tối nay liệu em có muốn không... Hahaha!”
Đường Hải cười một cách sảng khoái, anh bắt đầu âm thầm vạch ra kế sách. "Anh không lo đi ngủ đi, đứng ở đấy cười ngây ngô làm gì thế?”
Đột nhiên Triệu Thiên Ngọc bước tới, bộ đồ ngủ ôm sát lấy người cô khiến cho vóc dáng thon thả và uyển chuyển của cô trở nên rất sống động.
"À, không có gì đâu, chỉ là bỗng dưng anh nghĩ tới một chuyện rất buồn cười mà thôi!” Đường Hải nhướng mày hỏi cô: “Em có muốn nghe một chút không?”
Lúc này, sắc mặt của Triệu Thiên Ngọc không được bình thường cho lắm, bàn tay của cô ôm lấy bụng. Chẳng qua là khi nghe được câu nói của Đường Hải, cô vẫn theo bản năng mà gật đầu một cái.
“Nhưng mà câu chuyện của anh có thể có chút mờ ám đấy!” Đường Hải nói với cô một cách mập mời “Vậy thì anh mau bỏ đi cái phần mờ ám đó đi!” Triệu Thiên Ngọc nói với anh.
“Thế thì em nghe cho kỹ đây, nhảy qua... Nhảy qua... Nhảy qua, câu chuyện đến đây là hết!” Đường Hải cảm thấy vui vẻ mà nói.
"..” Lúc này khuôn mặt của Triệu Thiên Ngọc xuất hiện đầy gân xanh. Hóa ra cái câu chuyện mờ ám của người tinh thông này thật sự không phù hợp với trẻ em. “A, đau quá!”. Đột nhiên, Triệu Thiên Ngọc ôm lấy bụng của chính cô rồi khom người dựa vào cái ghế sô pha kế bên. “Em sao thế?” Đường Hải cảm thấy có hơi sửng sốt mà vội vàng đỡ lấy đối phương. “Em đau bụng!” Triệu Thiên Ngọc nói với anh. “Em ăn trứng cái gì bị hư sao? Để anh đưa em đi bệnh viện!” “Em đau bụng!” "Anh biết em đau rồi, tới bệnh viện khám một chút là ổn thôi!” “Kinh... Kinh nguyệt của em tới, đi bệnh viện để làm gì chứ!”
Triệu Thiên Ngọc khẽ quát lên với anh.
Cái tên đầu gỗ này, chẳng lẽ anh không biết khi bà dì cả của người phụ nữ tới thì đều phải dùng từ đau bụng để thay thế sao?
Cứ nhất định phải để cô nói huych toẹt cái chuyện riêng tư này như thế, anh mới chịu hiểu phải không?
“Không biết có phải là em đau bụng kinh không?" Đường Hải chớp mắt nhìn cô.
"U!"
Triệu Thiên Ngọc cắn chặt lấy đôi môi của bản thân mà nói: “Cứ mỗi lần nó mới tới là lại đau, đợi một lát nữa thì sẽ ổn thôi”.
Vừa dứt lời thì cô khựng lại một chút, sau đó cô tiếp tục nói: “Anh có thể giúp em một việc nhỏ này không!”.
“Giúp em việc gì?” Đường Hải cảm thấy sững sờ.
Liệu có phải là bảo anh giúp cô chữa trị chuyện đau bụng kinh không? Lĩnh vực phụ khoa cũng không phải là chuyên môn của anh.
“Em quên đem theo băng vệ sinh mất rồi, anh có thể, có thể giúp em chạy ra ngoài mua một gói được không?” Khuôn mặt của Triệu Thiên Ngọc đỏ ửng giống như một trái táo lớn.
Vốn dĩ cô muốn tự đi ra ngoài mua nhưng cô đau đến nỗi không nhúc nhích được. Mà bây giờ thì lại cần dùng tới băng vệ sinh, chỉ có thể phiền Đường Hải ra tay thôi.
Bản thân Triệu Thiên Ngọc cũng thừa biết, chuyện này nói ra thì rất xấu hổ nhưng mà cô cũng không còn cách nào khác nữa.
“Được, em chờ anh chút!” Đường Hải cắn răng một cái rồi lập tức chạy ra ngoài.
Băng qua cả đại dương nhưng anh không ngờ điều đầu tiên mà anh làm vì nữ thần lại là đi mua băng vệ sinh... Nếu như để mấy ông lão ở nước ngoài kia biết được chuyện này thì e rằng họ sẽ cười anh đến mức rụng răng nhỉ?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bên ngoài, trời mưa to như trút. Đường Hải cầm ô dù che mà đứng trước một cửa hàng tiện lợi, anh chần chừ một hồi lâu. “Mình phải biết rằng biết bao nhiêu câu chuyện tình đẹp đều bắt đầu từ việc giúp bạn gái đi mua băng vệ sinh!”. Đường Hải hít một hơi thật sâu rồi quyết định cắm đầu đi vào cửa hàng. Đột nhiên đúng lúc này.
Rầm rầm.
Hai chiếc xe van màu trắng vọt đến từ trong cơn mưa và dừng lại ngay trước mặt Đường Hải.
Rầm rầm!
Cánh cửa của chiếc xe mở ra, mười mấy tên côn đồ đang cầm hung khí trong tay nhảy xuống xe.
Cầm đầu băng nhóm là một người đàn ông có vóc dáng cao to lực lưỡng, trên cánh tay còn có hình xăm con. rồng xanh, vừa mới bước xuống xe thì tên đó đã khạc nhổ nước bọt xuống đất, sau đó nhìn về phía Đường Hải mà nói: “Mày có biết cậu Trịnh, Trịnh Đức Sơn không?”
“Hít, hà!”
Đường Hải cũng chẳng trả lời tên kia mà thay vào đó là anh hút một hơi thuốc lá.
“À à mày cũng gan đấy, mày là Đường Hải đúng không? Cậu Trịnh sai chúng tao đến lấy cái mạng chó của mày này!”.
Người đàn ông kia cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu vẫy tay ra hiệu cho đám người ở đằng sau: “Tụi bây đầu, lên đi, chặt đứt hai tay hai chân nó rồi đem vứt xuống nghĩa địa cho chó ăn”
Người đàn ông này tên là Thành Long, là tay sai của nhà họ Trương và cũng là một trong bốn tên cầm đầu băng nhóm. Bình thường thì gã ta chuyên phụ trách chuyện đòi nợ, cưỡng chế đập phá, quản lý một số việc dơ bẩn khu đèn đỏ.
Việc giải quyết Đường Hải đối với gã ta mà nói, cũng chỉ là như dọn dẹp rác rưởi còn con mà thôi, bản thân gã ta vô cùng khinh thường anh.
Thế nên gã ta vừa dứt lời thì đã nhanh chóng xoay người lại mà bước lên xe. Nhưng mà...
Bich!
Gã ta vừa mới bước đi một bước, bất chợt có một bóng người văng ngang qua gã ta mà đập mạnh vào cảnh cửa chiếc xe.
Thành Long định hình mà quay lại nhìn, đó đàn em của gã vừa mới xông lên một cách hùng hổ đây mà. "Cái, cái khỉ gì đang diễn ra vậy?”
Lời nói vừa mới tuôn ra.
Bich!
Bịch bịch! Lần lượt hai người, ba người rồi lại bốn người. Mưa rơi như trút bao nhiêu thì đàn em của gã được vòng một cách vui sướng bấy nhiêu.
Tiếng va đập tạo nên tiết tấu, nhìn hiện trường cử như một buổi hòa nhạc do nhạc trưởng ưu tú chỉ huy và đang được truyền hình trực tiếp vậy.
Kèm theo đó là tiếng kêu gào của đám côn đồ, còn có cả tiếng mưa rơi và ánh mắt sợ chết khiếp của gã đàn ông tên Thanh Long, góp phần đưa phần diễn xuất lên tầm cao.
Chỉ tốn một chút thời gian, tổng cộng mười sáu tên đàn em của gã đã bị anh đánh văng ra xa, toàn bộ hiện trường đều tràn ngập tiếng rên đau đớn.
“Ực!”.
Cơ thể của Thành Long bắt đầu run rẩy, gã ta ngoảnh mặt lại nhìn. Người kia vẫn lẳng lặng cầm cây dù đứng dưới cơn mưa, giống như nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thậm chí là tàn thuốc được ngâm trong miệng người đàn ông vẫn cháy lên như cũ. “Hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm thôi, đại ca, chúng tôi tìm nhầm người rồi!” Thành Long bắt đầu chắp tay lia lịa, không ngừng khóc trong lòng. Tên này thật sự là con người sao?
Chỉ trong một thời gian ngắn, ngay cả mười sáu tên côn đồ chuyên nghiệp cũng không thể đụng đến một cọng lông của đối phương mà còn bị anh đánh cho te tua nữa chứ.
Trước đây, Trịnh Đức Sơn còn dùng giọng điệu ngon ngọt để thề với gã, chẳng qua chỉ là đối phó với một người bình thường có một chút thủ đoạn mà thôi.
Tin mày cái con khỉ! Điều đáng buồn nhất chính là đến cả gã ta mà cũng không thể nhìn thấy đòn đánh của đối phương. Quái vật, anh tuyệt đối là một tên quái vật. “Mày, lại đây!” Đường Hải ngoắt ngoắt ngón tay về phía gã ta. "Đại ca, tha được cho ai thì nên tha đi ạ!” Lúc này vẻ mặt của Thành Long cứ như đi đưa đám.
“Lại đây!” Đường Hải gập đầu ngón tay mà búng điếu thuốc ra. Sau đó, anh lập tức giẫm nát cái điếu thuốc đang còn cháy ở ngay trước mặt Thành Long.
Thân thể của Trương Thành Long run lên, gã ta vội vàng chạy tới chỗ của anh.
Nhưng không ngờ, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Đường Hải vậy mà không đánh gã ta, chỉ là ghé sát tai của gã ta mà thủ thỉ một câu.
Vừa nghe xong thì sắc mặt của Thành Long lập tức trở nên rất khó coi: “Đại ca, không phải là anh đang chơi em đấy chứ?”
"Bớt nói nhảm, đi mau đi, ông đây đứng đợi!” Đường Hải tức giận mà nói với gã ta. “Được được" Thành Long nhìn Đường Hải một cách kỳ quái rồi lật đật chạy vào khu cửa hàng tiện lợi. Người này... Nhìn vẻ ngoài hình như là có hơi biến thái. Anh vậy mà lại bảo gã ta đi mua băng vệ sinh. Đây là cái loại gì vậy? Từ trước tới giờ, gã ta chưa bao giờ nghe qua cái này.
“Năm đó, mẹ gả cho ba con và trở thành con dâu nhà họ Triệu. Cho dù cả nửa đời sau cũng không có được vinh hoa phú quý nhưng ít nhất là chúng ta cơm no áo ấm mà không lo nghĩ gì?
“Ai mà ngờ, ba của con lại là một tên vô dụng như thế này, ngay cả một chút năng lực kiếm tiền cũng chẳng có. Mà nhà họ Triệu cũng chẳng nuông chiều ông ấy, mẹ kết hôn với ông ấy cũng đã mười mấy năm mà vẫn ở trong cái khu phổ thông này. Xem như là đời này của mẹ bị hủy mất rồi.”
"Thiên Ngọc, bây giờ con phụ trách quán xuyến công ty của dòng họ thì cần phải có năng lực và cả ngoại hình ưa nhìn nữa. Đời này mẹ chỉ trông mong con có thể được gả vào một gia đình tốt, để người mẹ ở nhà như mẹ đây được hãnh diện trước mặt bạn bè một lần, con đừng làm mẹ thất vọng có được không?
Cẩm Lan nắm lấy bàn tay của con gái bà rồi dùng giọng điệu thành khẩn nói. “Vâng thưa mẹ, con đã hiểu!” Triệu Thiên Ngọc buồn bã mà gật đầu với bà một cái. Rất nhanh thì màn đêm đã buông xuống.
Triệu Thiên Ngọc thấy mọi chuyện ở bên này đã được giải quyết ổn thỏa thì cô lập tức muốn bỏ Đường Hải ở lại chỗ này một mình, còn cô thì trở về công ty để xử lý công việc.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng khi cô vừa mới bước ra tới cửa thì đột nhiên ngoài trời đổ một trận mưa to.
Không thể làm gì khác hơn là cô đành phải ở nhà thêm một đêm nữa. Điều này khiến Đường Hải cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Phòng ngủ của anh chỉ cách phòng ngủ của Thiên Ngọc có một vách tường thôi, tối nay liệu em có muốn không... Hahaha!”
Đường Hải cười một cách sảng khoái, anh bắt đầu âm thầm vạch ra kế sách. "Anh không lo đi ngủ đi, đứng ở đấy cười ngây ngô làm gì thế?”
Đột nhiên Triệu Thiên Ngọc bước tới, bộ đồ ngủ ôm sát lấy người cô khiến cho vóc dáng thon thả và uyển chuyển của cô trở nên rất sống động.
"À, không có gì đâu, chỉ là bỗng dưng anh nghĩ tới một chuyện rất buồn cười mà thôi!” Đường Hải nhướng mày hỏi cô: “Em có muốn nghe một chút không?”
Lúc này, sắc mặt của Triệu Thiên Ngọc không được bình thường cho lắm, bàn tay của cô ôm lấy bụng. Chẳng qua là khi nghe được câu nói của Đường Hải, cô vẫn theo bản năng mà gật đầu một cái.
“Nhưng mà câu chuyện của anh có thể có chút mờ ám đấy!” Đường Hải nói với cô một cách mập mời “Vậy thì anh mau bỏ đi cái phần mờ ám đó đi!” Triệu Thiên Ngọc nói với anh.
“Thế thì em nghe cho kỹ đây, nhảy qua... Nhảy qua... Nhảy qua, câu chuyện đến đây là hết!” Đường Hải cảm thấy vui vẻ mà nói.
"..” Lúc này khuôn mặt của Triệu Thiên Ngọc xuất hiện đầy gân xanh. Hóa ra cái câu chuyện mờ ám của người tinh thông này thật sự không phù hợp với trẻ em. “A, đau quá!”. Đột nhiên, Triệu Thiên Ngọc ôm lấy bụng của chính cô rồi khom người dựa vào cái ghế sô pha kế bên. “Em sao thế?” Đường Hải cảm thấy có hơi sửng sốt mà vội vàng đỡ lấy đối phương. “Em đau bụng!” Triệu Thiên Ngọc nói với anh. “Em ăn trứng cái gì bị hư sao? Để anh đưa em đi bệnh viện!” “Em đau bụng!” "Anh biết em đau rồi, tới bệnh viện khám một chút là ổn thôi!” “Kinh... Kinh nguyệt của em tới, đi bệnh viện để làm gì chứ!”
Triệu Thiên Ngọc khẽ quát lên với anh.
Cái tên đầu gỗ này, chẳng lẽ anh không biết khi bà dì cả của người phụ nữ tới thì đều phải dùng từ đau bụng để thay thế sao?
Cứ nhất định phải để cô nói huych toẹt cái chuyện riêng tư này như thế, anh mới chịu hiểu phải không?
“Không biết có phải là em đau bụng kinh không?" Đường Hải chớp mắt nhìn cô.
"U!"
Triệu Thiên Ngọc cắn chặt lấy đôi môi của bản thân mà nói: “Cứ mỗi lần nó mới tới là lại đau, đợi một lát nữa thì sẽ ổn thôi”.
Vừa dứt lời thì cô khựng lại một chút, sau đó cô tiếp tục nói: “Anh có thể giúp em một việc nhỏ này không!”.
“Giúp em việc gì?” Đường Hải cảm thấy sững sờ.
Liệu có phải là bảo anh giúp cô chữa trị chuyện đau bụng kinh không? Lĩnh vực phụ khoa cũng không phải là chuyên môn của anh.
“Em quên đem theo băng vệ sinh mất rồi, anh có thể, có thể giúp em chạy ra ngoài mua một gói được không?” Khuôn mặt của Triệu Thiên Ngọc đỏ ửng giống như một trái táo lớn.
Vốn dĩ cô muốn tự đi ra ngoài mua nhưng cô đau đến nỗi không nhúc nhích được. Mà bây giờ thì lại cần dùng tới băng vệ sinh, chỉ có thể phiền Đường Hải ra tay thôi.
Bản thân Triệu Thiên Ngọc cũng thừa biết, chuyện này nói ra thì rất xấu hổ nhưng mà cô cũng không còn cách nào khác nữa.
“Được, em chờ anh chút!” Đường Hải cắn răng một cái rồi lập tức chạy ra ngoài.
Băng qua cả đại dương nhưng anh không ngờ điều đầu tiên mà anh làm vì nữ thần lại là đi mua băng vệ sinh... Nếu như để mấy ông lão ở nước ngoài kia biết được chuyện này thì e rằng họ sẽ cười anh đến mức rụng răng nhỉ?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bên ngoài, trời mưa to như trút. Đường Hải cầm ô dù che mà đứng trước một cửa hàng tiện lợi, anh chần chừ một hồi lâu. “Mình phải biết rằng biết bao nhiêu câu chuyện tình đẹp đều bắt đầu từ việc giúp bạn gái đi mua băng vệ sinh!”. Đường Hải hít một hơi thật sâu rồi quyết định cắm đầu đi vào cửa hàng. Đột nhiên đúng lúc này.
Rầm rầm.
Hai chiếc xe van màu trắng vọt đến từ trong cơn mưa và dừng lại ngay trước mặt Đường Hải.
Rầm rầm!
Cánh cửa của chiếc xe mở ra, mười mấy tên côn đồ đang cầm hung khí trong tay nhảy xuống xe.
Cầm đầu băng nhóm là một người đàn ông có vóc dáng cao to lực lưỡng, trên cánh tay còn có hình xăm con. rồng xanh, vừa mới bước xuống xe thì tên đó đã khạc nhổ nước bọt xuống đất, sau đó nhìn về phía Đường Hải mà nói: “Mày có biết cậu Trịnh, Trịnh Đức Sơn không?”
“Hít, hà!”
Đường Hải cũng chẳng trả lời tên kia mà thay vào đó là anh hút một hơi thuốc lá.
“À à mày cũng gan đấy, mày là Đường Hải đúng không? Cậu Trịnh sai chúng tao đến lấy cái mạng chó của mày này!”.
Người đàn ông kia cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu vẫy tay ra hiệu cho đám người ở đằng sau: “Tụi bây đầu, lên đi, chặt đứt hai tay hai chân nó rồi đem vứt xuống nghĩa địa cho chó ăn”
Người đàn ông này tên là Thành Long, là tay sai của nhà họ Trương và cũng là một trong bốn tên cầm đầu băng nhóm. Bình thường thì gã ta chuyên phụ trách chuyện đòi nợ, cưỡng chế đập phá, quản lý một số việc dơ bẩn khu đèn đỏ.
Việc giải quyết Đường Hải đối với gã ta mà nói, cũng chỉ là như dọn dẹp rác rưởi còn con mà thôi, bản thân gã ta vô cùng khinh thường anh.
Thế nên gã ta vừa dứt lời thì đã nhanh chóng xoay người lại mà bước lên xe. Nhưng mà...
Bich!
Gã ta vừa mới bước đi một bước, bất chợt có một bóng người văng ngang qua gã ta mà đập mạnh vào cảnh cửa chiếc xe.
Thành Long định hình mà quay lại nhìn, đó đàn em của gã vừa mới xông lên một cách hùng hổ đây mà. "Cái, cái khỉ gì đang diễn ra vậy?”
Lời nói vừa mới tuôn ra.
Bich!
Bịch bịch! Lần lượt hai người, ba người rồi lại bốn người. Mưa rơi như trút bao nhiêu thì đàn em của gã được vòng một cách vui sướng bấy nhiêu.
Tiếng va đập tạo nên tiết tấu, nhìn hiện trường cử như một buổi hòa nhạc do nhạc trưởng ưu tú chỉ huy và đang được truyền hình trực tiếp vậy.
Kèm theo đó là tiếng kêu gào của đám côn đồ, còn có cả tiếng mưa rơi và ánh mắt sợ chết khiếp của gã đàn ông tên Thanh Long, góp phần đưa phần diễn xuất lên tầm cao.
Chỉ tốn một chút thời gian, tổng cộng mười sáu tên đàn em của gã đã bị anh đánh văng ra xa, toàn bộ hiện trường đều tràn ngập tiếng rên đau đớn.
“Ực!”.
Cơ thể của Thành Long bắt đầu run rẩy, gã ta ngoảnh mặt lại nhìn. Người kia vẫn lẳng lặng cầm cây dù đứng dưới cơn mưa, giống như nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thậm chí là tàn thuốc được ngâm trong miệng người đàn ông vẫn cháy lên như cũ. “Hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm thôi, đại ca, chúng tôi tìm nhầm người rồi!” Thành Long bắt đầu chắp tay lia lịa, không ngừng khóc trong lòng. Tên này thật sự là con người sao?
Chỉ trong một thời gian ngắn, ngay cả mười sáu tên côn đồ chuyên nghiệp cũng không thể đụng đến một cọng lông của đối phương mà còn bị anh đánh cho te tua nữa chứ.
Trước đây, Trịnh Đức Sơn còn dùng giọng điệu ngon ngọt để thề với gã, chẳng qua chỉ là đối phó với một người bình thường có một chút thủ đoạn mà thôi.
Tin mày cái con khỉ! Điều đáng buồn nhất chính là đến cả gã ta mà cũng không thể nhìn thấy đòn đánh của đối phương. Quái vật, anh tuyệt đối là một tên quái vật. “Mày, lại đây!” Đường Hải ngoắt ngoắt ngón tay về phía gã ta. "Đại ca, tha được cho ai thì nên tha đi ạ!” Lúc này vẻ mặt của Thành Long cứ như đi đưa đám.
“Lại đây!” Đường Hải gập đầu ngón tay mà búng điếu thuốc ra. Sau đó, anh lập tức giẫm nát cái điếu thuốc đang còn cháy ở ngay trước mặt Thành Long.
Thân thể của Trương Thành Long run lên, gã ta vội vàng chạy tới chỗ của anh.
Nhưng không ngờ, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Đường Hải vậy mà không đánh gã ta, chỉ là ghé sát tai của gã ta mà thủ thỉ một câu.
Vừa nghe xong thì sắc mặt của Thành Long lập tức trở nên rất khó coi: “Đại ca, không phải là anh đang chơi em đấy chứ?”
"Bớt nói nhảm, đi mau đi, ông đây đứng đợi!” Đường Hải tức giận mà nói với gã ta. “Được được" Thành Long nhìn Đường Hải một cách kỳ quái rồi lật đật chạy vào khu cửa hàng tiện lợi. Người này... Nhìn vẻ ngoài hình như là có hơi biến thái. Anh vậy mà lại bảo gã ta đi mua băng vệ sinh. Đây là cái loại gì vậy? Từ trước tới giờ, gã ta chưa bao giờ nghe qua cái này.
Bình luận facebook