Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Rồng bay trên trời
“Sao lại đồng người thế chứ?” Vẻ mặt Đường Hải đần ra.
“Đường Hải, đang trong giờ hành chính mà anh không làm việc đi, còn đến chỗ em làm gì?” Triệu Thiên Ngọc đỏ mặt, nói.
Mặc dù biết đối phương chỉ có ý tốt, quan tâm đến sức khỏe của cô nhưng trong văn phòng còn có người khác nữa, mới nãy Đường Hải còn nói ra chuyện bí mật đó, có biết cô cảm thấy mất mặt như thế nào không?
“Sao anh biết Thiên Ngọc đang đến kì kinh nguyệt?” ở bên cạnh, Vũ Như Ngọc lại nổi máu hóng chuyện. "Tôi chỉ đoán thôi!” Đường Hải cười khổ.
“Giỏi như vậy cơ à? Vậy anh mau đoán xem xem khi nào thì kì kinh nguyệt của tôi tới đây?” Vũ Như Ngọc bĩu môi, nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không đúng!
Rất không đúng!
Trước kia Thiên Ngọc luôn miệng nói rằng quan hệ của cô với Đường Hải chỉ là bạn bè bình thường thôi mà. Bây giờ thì xem đi, chắc chắn có gian tình rồi.
Bạn bè bình thường gì mà ngay cả kì kinh nguyệt cũng biết chứ?
Tin chết liền!
“Vậy, các cô cứ bàn chuyện trước đi nha, tôi không làm phiền nữa!” Đường Hải muốn chuồn nhanh như thể chân bôi dầu.
"Chờ chút!”
Đột nhiên, Mạc Linh Lan hô lên: “Tự nhiên tôi nhớ ra mình không quên đường đến sân bay cho lắm, hay là anh tiên tôi một đoạn đi!”.
"Hả?" Vũ Như Ngọc sửng sốt. Vừa rồi tôi muốn tiễn cô mà cô còn không cho còn gì. Thế tại sao vừa nhìn thấy Đường Hải thì đột nhiên cô lại nói cô không biết đường?
Quanh năm suốt tháng cô tới sân bay không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn nhiều hơn số lần tôi đến tháng đây, thế mà cô lại kêu không biết đường?
“Này, tôi còn phải đi làm, bận lắm, hơn nữa, tôi cũng không biết đường đầu!” Đường Hải không vui, nói. Có ý gì? Chẳng lẽ là do buổi sáng cứu cô một lần thì bây giờ cô muốn quấn chặt lấy ông đây hả? Đầu bị cửa kẹp à?
“Không sao, điện thoại di động của tôi có chức năng maps, đảm bảo anh sẽ không lạc đường được đâu, hơn nữa, nếu anh đi tiên tôi thì nhất định tổng giám đốc Triệu sẽ cho anh nghỉ, đúng không Thiên Ngọc?” Mạc Linh Lan đắc ý, nói.
Nghe vậy, Triệu Thiên Ngọc cũng cảm thấy là lạ.
Bình thường, Mạc Linh Lan đều lạnh lùng và khó gần, đặc biệt là thái độ sẽ càng thêm gay gắt mỗi khi tiếp xúc với đàn ông.
ít hay nhiều cũng đã có những người đàn ông ưu tú trong giới chủ động theo đuổi cô, nhưng cô lại chẳng hề để ý.
Vậy bây giờ sao lại thế này? Mạc Linh Lan hình như rất nhiệt tình với Đường Hải.
"Đường Hải, anh đưa Linh Lan tới sân bay đi, nhớ lái xe cẩn thận đó!” Triệu Thiên Ngọc căn dặn anh một cách miễn cưỡng.
“Này... Được rồi!”
Đường Hải cáu giận trong lòng.
Đồ phụ nữ xấu xa, dám cản trở ông đây lan tỏa yêu thương với Thiên Ngọc, để xem tôi có làm cô tức chết hay không đi!
Rất nhanh, hai người bước theo nhau ra khỏi văn phòng.
“Hai người bọn họ đều không quen biết nhau từ trước mà. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của Linh Lan thật giống như mèo hoang đói khát khi gặp món ngon vậy?” Vũ Như Ngọc thật sự nghĩ không ra.
Trong lúc Vũ Như Ngọc đang hóng chuyện của Đường Hải thì ở sau lưng cô, vẻ mặt Thiên Ngọc lại lộ ra buồn phiền, cô đang suy nghĩ đến sự sống còn của công ty.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Như Ngọc, lập tức triệu tập tất cả các lãnh đạo từ cấp trung trở lên của công ty trở về phòng họp, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố" Triệu Thiên Ngọc quyết đoán nói.
"Cô muốn làm gì?” Vũ Như Ngọc hỏi.
“Giảm biên chế!”.
Vẻ mặt Triệu Thiên Ngọc không thể giấu nổi nét đau lòng: “Không chỉ giảm biên chế, bắt đầu từ tháng sau những người ở cấp lãnh đều giảm một nửa lương. Hiện giờ chỉ có giảm thiểu nguồn chi của công ty thì mới có khả năng vượt qua được cơn sóng dữ trước mắt này
"Ài, dù biết vậy nhưng sợ là chúng ta cũng không duy trì được quả ba tháng mất, nếu như lệnh chèn ép kia là thật thì chắc chỉ trong vòng ba ngày, tất cả các công ty đang hợp tác với chúng ta đều sẽ cử người đến đàm phán ngừng hẳn chuyện hợp tác. Khi đó, công ty của chúng ta chỉ có chi không có thu thì hoạt động thế nào đây?” Vũ Như Ngọc rầu rĩ, nói.
Vừa dứt lời, cô lại thấy Triệu Thiên Ngọc tháo đồng hồ trên tay và dây chuyền đeo trên cổ ra, còn thêm một chiếc chìa khóa xe, vỗ chúng lên mặt bàn.
“Đồ trang sức, ô tô, còn có bất động sản của nhà tôi, ra ngoài cầm cố thì có thể được hơn 10 tỷ, đủ chi cho công ty trong vòng một tháng”.
“Nhà họ Trịnh cùng với công ty của vùng này là một giuộc với nhau, muốn nhìn thấy tôi cam chịu chấp nhận ư, vậy thì tôi sẽ không để họ đạt được ý định đó đâu!”
“Dù có phá sản đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chống trả đến phút cuối cùng” “Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ từ bỏ!” Triệu Thiên Ngọc hùng hồn nói. Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?
Lúc này, nếu các cô vợ của anh Hải nhà ta ở Dubai xa xôi trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ hiểu rõ vì sao một ông vua vĩ đại lại chấp nhận từ bỏ tất cả, vượt qua ngàn dặm đại dương chỉ để đến bên cô gái này.
Cô xứng đáng nhận được tình yêu của Long Dương.
Cùng lúc đó, tại ngoại ô Thành phố Hồ Chí Minh, trong một biệt thự tư nhân.
“Ba, nhờ một cuộc điện thoại của ba mà các công ty trong vùng có hợp tác với nhà họ Triệu kia đều đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi, đã có hai công ty gọi điện thoại cho con, nói là đã cử người đi đàm phán ngừng hẳn chuyện. hợp tác với bên kia rồi!”
Trịnh Đức Sơn xoa tay, nhanh nhảu nói: “Ba thật lợi hại”
Ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ lim có một người đàn ông trung tuổi đang cầm bút luyện chữ.
Ông ta tên là Trịnh Thanh Trung, là ông trùm thương giới của thành phố Hồ Chí Minh, người thuộc một trong bốn nhà họ lớn đồng thời cũng là người phát ngôn của nhà họ Trịnh.
"Thương trường như chiến trường, phải biết kết hợp với kĩ năng sinh tồn, nếu bọn họ không biết điều thì cứ thẳng tay xóa sổ họ”.
Ông ta cầm bút lông, đưa từng nét bút cứng cáp, sau khi chữ viết hoàn thành mới ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Đức Sơn.
“Trước kia con thích con bé họ Triệu kia, ba vốn đã không đồng ý. Một họ tộc hạng ba, không có chút rễ má vững chắc nào mà cũng dám kết thông gia với nhà họ Trịnh chúng ta ư? Hiện giờ ba đang mượn việc này để luyện
cho con ít thủ đoạn mà thôi, thế nhưng biểu hiện của con lại làm ba rất thất vọng!”
Nghe vậy, Trịnh Đức Sơn cúi đầu không nói gì, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống giữa hai lông mày.
“Chuyện hôn nhân của con ba đã quyết định xong từ lâu rồi, ngày mai nhà gái sẽ cử người đến trao đổi cụ thể. Dù con có là con trai ba thì ba cũng sẽ không dung túng con, đám hỏi lần này là cơ hội cuối cùng con có thể biểu hiện trước mặt ba, cho nên tốt nhất đừng có làm ba thất vọng!” Trịnh Thanh Trung gằn giọng.
“Con hiểu rồi, ba cứ yên tâm đi!" Trong lòng Trịnh Đức Sơn mừng như điên. “Ừ, đi đi” Trịnh Thanh Trung lạnh nhạt khoát tay.
Đang lúc Trịnh Đức Sơn muốn quay người rời đi thì lại nghe thấy Trịnh Thanh Trung nói: “Ba nghe nói con không trị được cái con bé họ Triệu kia là vì sự xuất hiện đột ngột của một tên nhóc, còn khiến cho tình hình bị đảo lộn đúng không?”
“Đúng là như vậy thưa ba!” Trịnh Đức Sơn nói xong mới cung kính rời đi. Ánh mặt trời chói mắt chiều vào trong thư phòng cực cổ kính lại không kém phần xa hoa này.
Trịnh Thanh Trung tựa như một vị tướng nắm quyền thống trị đất nước, ngạo nghễ đứng nhìn khung cảnh rộng lớn bên ngoài cửa sổ, trong lòng hơi mất bình tĩnh.
"Tập đoàn Dalton United Capital đang muốn đầu tư vào Thành phố Hồ Chí Minh, đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo cho nhà họ Trịnh bước lên tầm cao của họ tộc lớn mạnh nhất Việt Nam đó sao?”
“Nhất định không thể bỏ qua!” “Trời phù hộ nhà họ Trịnh rồi!”
Cạch!
Trịnh Thanh Trung ném bút lông lên một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim. Bên cạnh là giấy tuyên chỉ, chính giữa viết bốn chữ thật lớn: Rồng bay trên trời.
“Đường Hải, đang trong giờ hành chính mà anh không làm việc đi, còn đến chỗ em làm gì?” Triệu Thiên Ngọc đỏ mặt, nói.
Mặc dù biết đối phương chỉ có ý tốt, quan tâm đến sức khỏe của cô nhưng trong văn phòng còn có người khác nữa, mới nãy Đường Hải còn nói ra chuyện bí mật đó, có biết cô cảm thấy mất mặt như thế nào không?
“Sao anh biết Thiên Ngọc đang đến kì kinh nguyệt?” ở bên cạnh, Vũ Như Ngọc lại nổi máu hóng chuyện. "Tôi chỉ đoán thôi!” Đường Hải cười khổ.
“Giỏi như vậy cơ à? Vậy anh mau đoán xem xem khi nào thì kì kinh nguyệt của tôi tới đây?” Vũ Như Ngọc bĩu môi, nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không đúng!
Rất không đúng!
Trước kia Thiên Ngọc luôn miệng nói rằng quan hệ của cô với Đường Hải chỉ là bạn bè bình thường thôi mà. Bây giờ thì xem đi, chắc chắn có gian tình rồi.
Bạn bè bình thường gì mà ngay cả kì kinh nguyệt cũng biết chứ?
Tin chết liền!
“Vậy, các cô cứ bàn chuyện trước đi nha, tôi không làm phiền nữa!” Đường Hải muốn chuồn nhanh như thể chân bôi dầu.
"Chờ chút!”
Đột nhiên, Mạc Linh Lan hô lên: “Tự nhiên tôi nhớ ra mình không quên đường đến sân bay cho lắm, hay là anh tiên tôi một đoạn đi!”.
"Hả?" Vũ Như Ngọc sửng sốt. Vừa rồi tôi muốn tiễn cô mà cô còn không cho còn gì. Thế tại sao vừa nhìn thấy Đường Hải thì đột nhiên cô lại nói cô không biết đường?
Quanh năm suốt tháng cô tới sân bay không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn nhiều hơn số lần tôi đến tháng đây, thế mà cô lại kêu không biết đường?
“Này, tôi còn phải đi làm, bận lắm, hơn nữa, tôi cũng không biết đường đầu!” Đường Hải không vui, nói. Có ý gì? Chẳng lẽ là do buổi sáng cứu cô một lần thì bây giờ cô muốn quấn chặt lấy ông đây hả? Đầu bị cửa kẹp à?
“Không sao, điện thoại di động của tôi có chức năng maps, đảm bảo anh sẽ không lạc đường được đâu, hơn nữa, nếu anh đi tiên tôi thì nhất định tổng giám đốc Triệu sẽ cho anh nghỉ, đúng không Thiên Ngọc?” Mạc Linh Lan đắc ý, nói.
Nghe vậy, Triệu Thiên Ngọc cũng cảm thấy là lạ.
Bình thường, Mạc Linh Lan đều lạnh lùng và khó gần, đặc biệt là thái độ sẽ càng thêm gay gắt mỗi khi tiếp xúc với đàn ông.
ít hay nhiều cũng đã có những người đàn ông ưu tú trong giới chủ động theo đuổi cô, nhưng cô lại chẳng hề để ý.
Vậy bây giờ sao lại thế này? Mạc Linh Lan hình như rất nhiệt tình với Đường Hải.
"Đường Hải, anh đưa Linh Lan tới sân bay đi, nhớ lái xe cẩn thận đó!” Triệu Thiên Ngọc căn dặn anh một cách miễn cưỡng.
“Này... Được rồi!”
Đường Hải cáu giận trong lòng.
Đồ phụ nữ xấu xa, dám cản trở ông đây lan tỏa yêu thương với Thiên Ngọc, để xem tôi có làm cô tức chết hay không đi!
Rất nhanh, hai người bước theo nhau ra khỏi văn phòng.
“Hai người bọn họ đều không quen biết nhau từ trước mà. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của Linh Lan thật giống như mèo hoang đói khát khi gặp món ngon vậy?” Vũ Như Ngọc thật sự nghĩ không ra.
Trong lúc Vũ Như Ngọc đang hóng chuyện của Đường Hải thì ở sau lưng cô, vẻ mặt Thiên Ngọc lại lộ ra buồn phiền, cô đang suy nghĩ đến sự sống còn của công ty.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Như Ngọc, lập tức triệu tập tất cả các lãnh đạo từ cấp trung trở lên của công ty trở về phòng họp, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố" Triệu Thiên Ngọc quyết đoán nói.
"Cô muốn làm gì?” Vũ Như Ngọc hỏi.
“Giảm biên chế!”.
Vẻ mặt Triệu Thiên Ngọc không thể giấu nổi nét đau lòng: “Không chỉ giảm biên chế, bắt đầu từ tháng sau những người ở cấp lãnh đều giảm một nửa lương. Hiện giờ chỉ có giảm thiểu nguồn chi của công ty thì mới có khả năng vượt qua được cơn sóng dữ trước mắt này
"Ài, dù biết vậy nhưng sợ là chúng ta cũng không duy trì được quả ba tháng mất, nếu như lệnh chèn ép kia là thật thì chắc chỉ trong vòng ba ngày, tất cả các công ty đang hợp tác với chúng ta đều sẽ cử người đến đàm phán ngừng hẳn chuyện hợp tác. Khi đó, công ty của chúng ta chỉ có chi không có thu thì hoạt động thế nào đây?” Vũ Như Ngọc rầu rĩ, nói.
Vừa dứt lời, cô lại thấy Triệu Thiên Ngọc tháo đồng hồ trên tay và dây chuyền đeo trên cổ ra, còn thêm một chiếc chìa khóa xe, vỗ chúng lên mặt bàn.
“Đồ trang sức, ô tô, còn có bất động sản của nhà tôi, ra ngoài cầm cố thì có thể được hơn 10 tỷ, đủ chi cho công ty trong vòng một tháng”.
“Nhà họ Trịnh cùng với công ty của vùng này là một giuộc với nhau, muốn nhìn thấy tôi cam chịu chấp nhận ư, vậy thì tôi sẽ không để họ đạt được ý định đó đâu!”
“Dù có phá sản đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chống trả đến phút cuối cùng” “Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ từ bỏ!” Triệu Thiên Ngọc hùng hồn nói. Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?
Lúc này, nếu các cô vợ của anh Hải nhà ta ở Dubai xa xôi trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ hiểu rõ vì sao một ông vua vĩ đại lại chấp nhận từ bỏ tất cả, vượt qua ngàn dặm đại dương chỉ để đến bên cô gái này.
Cô xứng đáng nhận được tình yêu của Long Dương.
Cùng lúc đó, tại ngoại ô Thành phố Hồ Chí Minh, trong một biệt thự tư nhân.
“Ba, nhờ một cuộc điện thoại của ba mà các công ty trong vùng có hợp tác với nhà họ Triệu kia đều đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi, đã có hai công ty gọi điện thoại cho con, nói là đã cử người đi đàm phán ngừng hẳn chuyện. hợp tác với bên kia rồi!”
Trịnh Đức Sơn xoa tay, nhanh nhảu nói: “Ba thật lợi hại”
Ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ lim có một người đàn ông trung tuổi đang cầm bút luyện chữ.
Ông ta tên là Trịnh Thanh Trung, là ông trùm thương giới của thành phố Hồ Chí Minh, người thuộc một trong bốn nhà họ lớn đồng thời cũng là người phát ngôn của nhà họ Trịnh.
"Thương trường như chiến trường, phải biết kết hợp với kĩ năng sinh tồn, nếu bọn họ không biết điều thì cứ thẳng tay xóa sổ họ”.
Ông ta cầm bút lông, đưa từng nét bút cứng cáp, sau khi chữ viết hoàn thành mới ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Đức Sơn.
“Trước kia con thích con bé họ Triệu kia, ba vốn đã không đồng ý. Một họ tộc hạng ba, không có chút rễ má vững chắc nào mà cũng dám kết thông gia với nhà họ Trịnh chúng ta ư? Hiện giờ ba đang mượn việc này để luyện
cho con ít thủ đoạn mà thôi, thế nhưng biểu hiện của con lại làm ba rất thất vọng!”
Nghe vậy, Trịnh Đức Sơn cúi đầu không nói gì, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống giữa hai lông mày.
“Chuyện hôn nhân của con ba đã quyết định xong từ lâu rồi, ngày mai nhà gái sẽ cử người đến trao đổi cụ thể. Dù con có là con trai ba thì ba cũng sẽ không dung túng con, đám hỏi lần này là cơ hội cuối cùng con có thể biểu hiện trước mặt ba, cho nên tốt nhất đừng có làm ba thất vọng!” Trịnh Thanh Trung gằn giọng.
“Con hiểu rồi, ba cứ yên tâm đi!" Trong lòng Trịnh Đức Sơn mừng như điên. “Ừ, đi đi” Trịnh Thanh Trung lạnh nhạt khoát tay.
Đang lúc Trịnh Đức Sơn muốn quay người rời đi thì lại nghe thấy Trịnh Thanh Trung nói: “Ba nghe nói con không trị được cái con bé họ Triệu kia là vì sự xuất hiện đột ngột của một tên nhóc, còn khiến cho tình hình bị đảo lộn đúng không?”
“Đúng là như vậy thưa ba!” Trịnh Đức Sơn nói xong mới cung kính rời đi. Ánh mặt trời chói mắt chiều vào trong thư phòng cực cổ kính lại không kém phần xa hoa này.
Trịnh Thanh Trung tựa như một vị tướng nắm quyền thống trị đất nước, ngạo nghễ đứng nhìn khung cảnh rộng lớn bên ngoài cửa sổ, trong lòng hơi mất bình tĩnh.
"Tập đoàn Dalton United Capital đang muốn đầu tư vào Thành phố Hồ Chí Minh, đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo cho nhà họ Trịnh bước lên tầm cao của họ tộc lớn mạnh nhất Việt Nam đó sao?”
“Nhất định không thể bỏ qua!” “Trời phù hộ nhà họ Trịnh rồi!”
Cạch!
Trịnh Thanh Trung ném bút lông lên một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim. Bên cạnh là giấy tuyên chỉ, chính giữa viết bốn chữ thật lớn: Rồng bay trên trời.
Bình luận facebook