Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195: Không khoan nhượng
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 195: Không khoan nhượng
Mọi người lại thêm một phen kinh ngạc. Bầu không khí bí bách như sắp muốn nổ tung. Tiêu Hào thế mà lại muốn Châu Vương Bình quỳ xuống nhận lỗi, đúng là chán sống.
Châu Vương Bình là một vị đại ca, chưa từng có ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ông ta.
Còn Tiêu Hào từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế, đến ý nghĩa đứng dậy cũng không có. Châu Vương Bình đang đứng trước mặt Tiêu Hào để xin lỗi, cảnh tượng này thật không thể tin được.
Hành động của Tiêu Hào không thể dùng từ kiêu căng hay ngạo mạn để miêu tả được, mà phải là đối nghịch với ông trời.
Đây rõ ràng là không cho Châu Vương Bình chút thể diện nào, lại còn khiêu khích Châu Vương Bình trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Hiện trường một màn im ắng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Mọi người đều nghĩ rằng Châu Vương Bình sẽ vô cùng tức giận, sẽ trở mặt với Tiêu Hào ngay tại chỗ. Thậm chí sẽ lập tức triệu tập nhà họ Châu để đối phó với Tiêu Hào.
Tiêu Hào cũng đang chờ đợi Châu Vương Bình nổi giận. Chỉ cần ngày hôm nay Châu Vương Bình ra tay tại đây, Tiêu Hào sẽ không chút do dự giẫm nát ông ta dưới chân. Cách xử lý của Tiêu Hào đối với nhà họ Châu hoàn toàn khác với cách thức hiện tại của anh.
Trong quá khứ, nhà họ Đường, nhà họ Trương, nhà họ Liễu bị xử lý theo pháp luật là để cải chính cho nhà họ Tiêu và làm sáng tỏ vụ án oan năm đó.
Vụ án oan đã được sáng tỏ, nhà họ Xiao đã được cải chính, Tiêu Hào sẽ dùng những cách riêng của mình để đối phó với những kẻ thù còn lại. "Ha ha..." Châu Vương Bình không hề tức giận, đột nhiên cười phá lên.
Tiếng cười có chút khô khốc như đang kìm nén cơn tức giận trong lòng. "Anh Tiêu quả thật biết nói đùa.
Tiêu Hào nở nụ cười: "Giám đốc Châu, ông cho rằng tôi đang nói đùa sao? Các ông muốn đưa hai người Châu Thiên Bắc và Châu Long đi thì phải cho tôi một lời nhắn nhủ chứ?" Tiêu Hào đang từng bước dồn ép ông ta.
Trái tim của những người khác đều nhảy lên cổ họng luôn rồi.
Châu Vương Bình vững như núi Thái Sơn, ánh mắt dừng trên người Long thiếu gia: "Lăn qua đây!" Long thiếu gia nói không ra tiếng, nơm nớp lo sợ bước tới. "Quỳ xuống xin lỗi Tiêu Hào!"
Long thiếu gia giật mình, anh ta không ngờ là chủ hai đến đây, không những không bênh vực mình, ngược lại còn bắt mình quỳ gối trước mặt Tiêu Hào.
Còn thể diện của nhà họ Châu thì sao? Còn sự uy nghiệm của nhà họ Châu thì sao? Chú hai là đại ca của thế lực ngầm, vậy mà lại sợ Tiêu Hào sao?
Chính Tiêu Hào đã đánh người, vậy mà bây giờ lại bắt nạn nhân xin lỗi? Điều này là không hợp lý, sao lại bất thường như thế được.
Long thiếu gia trong lòng có ngàn vạn nghi ngờ, nhưng hẳn không dám phản bác hay làm trái lại bất cứ mệnh lệnh nào của Châu Vương Bình. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Long thiếu gia nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Tiêu Hào. "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Tôi không nên tính kế hại cậu, không nên làm khó cậu. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là lỗi của tôi."
Tiêu Hào vẻ mặt cười như không cười: "Anh nói cái gì? Tôi không nghe thấy."
Long thiếu gia cao giọng: "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Chuyện xảy ra hôm nay là tôi sai. Xin hãy tha thứ cho tôi!"
Tiêu Hào bắt chéo hai chân, thái độ khiêu khích: "Tôi vẫn không nghe thấy."
Châu Long tức sôi máu nhưng cũng không dám nổi cáu, trực tiếp hét lớn: "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho tôi!" “Biết rồi, biết rồi.” Tiêu Hào che lỗ tại của mình: “Anh định hét cho tôi điếc tại à?"
Châu Vương Bình vẻ mặt bình tĩnh: "Anh Tiêu, anh hài lòng chưa?" “Không hài lòng. Tiêu Hào liếc nhìn Châu Vương Bình một cái: “Lời xin lỗi của Châu Long tôi đã nghe thấy, nhưng người làm khó tôi hôm nay là Châu Thiên Bắc. Kêu Châu Thiên Bắc qua đây và quỳ gối xin lỗi tôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua."
Ngay khi câu nói này vừa dứt, nét mặt của mọi người đều đông cứng lại.
Châu Vương Bình đã cho Tiêu Hào đủ thể diện, lại còn để Long thiếu gia quỳ gối xin lỗi.
Tuy nhiên, Tiêu Hào vẫn không hài lòng, từng bước dồn ép, hoàn toàn không cho Châu Vương Bình chút thể diện nào.
Muốn Châu Thiên Bắc quỳ xuống và xin lỗi! Lời xin lỗi của Châu Long thật sự sẽ không làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Châu, nhà họ Châu đương nhiên có cách trấn áp.
Nhưng Châu Thiên Bắc thì khác, Châu Thiên Bắc là con trai của gia chủ nhà họ Châu!
Tiêu Hào chính là muốn cố ý chọc giận Châu Vương Bình, muốn làm chuyện hôm nay ầm ĩ lên, càng ầm ĩ càng tốt. “Tiêu Hào!” Nghe thấy những lời này, Châu Thiên Bắc đang người bị thương nặng suýt nữa tức nôn ra máu. "Muốn tao quỳ xin lỗi mày, mày chống đỡ nổi không!"
Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Anh không xin lỗi cũng không thành vấn đề. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đội Chấp Quản sẽ xử lý theo lẽ công bằng. "Hơn nữa, đoạn video mà tôi quay trước đó sẽ trở thành điểm nóng. Họ Châu nhà anh sẽ thống trị màn ảnh và được nhiều người biết đến."
Cả khuôn mặt Châu Thiên Bắc méo xệch. Trước đây anh ta không sợ Tiêu Hào phơi bày video vì mọi phương tiện truyền thông lớn đều không dám lan truyền, các trang web cũng sẽ không cho phép tải những video như vậy lên. Trước đó đoạn video sớm đã bị phơi bày, đoạn video đó hoàn toàn không thể bị chặn, tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh. “Tiêu Hào, đồ khốn nạn!” Châu Thiên Bắc hét lên: "Mày có biết người trước mặt mày là ai không? Là chủ hai của tạo, ông trùm của thế lực ngầm ở thành Danh Nam. Tiêu Hào, chủ hai của tao có thể xé xác mày ra thành trăm mảnh!"
Tên Thiên Bảo này không phải là một tên ngốc bình thường. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Châu Vương Bình đã đến tận đây rồi, vậy mà anh ta vẫn ở đây nói khoác mà không biết ngượng
Tiêu Hào quay đầu nhìn Châu Vương Bình: "Giám đốc Châu, ông cũng thấy đấy. Không phải là tôi không cho ông thể diện mà là con cháu nhà họ Châu của ông ông không cho tôi thể diện. Chắc là đại ca Châu sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh thật" “Tiêu Hào.” Cho dù trong lòng có tức giận đến thế nào, Châu Vương Bình vẫn bình tĩnh như cũ, mặt không đổi sắc. “Đôi khi, gặp được chuyện tốt thì nên tiếp nhận nó, đó là lựa chọn tốt nhất. Làm gì cũng nên để cho mình một con đường lui, sau này còn dễ gặp nhau. Hôm nay, tôi đã cho cậu đủ thể diện rồi."
Tiêu Hào trực tiếp nhìn về phía Châu Vương Bình, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích: "Thể diện là do tự mình kiếm được, chứ không phải do người khác cho. Châu Long, Châu Thiên Bắc, còn cả ông nữa Châu Vương Bình, ba người các ông vẫn còn mặt mũi ở đây ư? Ở trước mặt tôi, thể diện của các người đều mất sạch rồi!"
Đối mặt với sự khiêu khích thẳng thừng của Tiêu Hào, Châu Vương Bình vẫn không nổi giận: "Tiêu Hào, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Khiêu khích nhà họ Châu của chúng tôi, hay là, cậu muốn chọc giận tôi khiến cho tôi nổi giận? Để tôi xử lý cậu ngay tại đây?"
Tiêu Hào thầm thở dài, mục đích của anh ta không ngờ lại bị Châu Vương Bình đoán ra. Tiêu Hào mỉm cười: "Đáng nhẽ ra lúc nãy tôi đã đi rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với hai kẻ ngốc." "Nhưng mà, tôi biết nhân vật cấp cao của nhà họ Châu sắp tới, tôi muốn xem đó rốt cuộc là ai. Không ngờ người tới lại là nhị đương gia nhà họ Châu. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu.” Ánh mắt của Tiêu Hào trực tiếp dồn ép Châu Vương Bình: “Sai người đi chặn giết Đại đô đốc Cao có vui không?" Tiêu Hào đã trực tiếp nói ra chuyện lần trước Đại độ đốc Cao bị chặn giết. “Tiêu Hào, cậu đang nói nhảm gì vậy?” Châu Vương Bình là trùm của thế lực ngầm ở Danh Nam, các loại tình huống, các kiểu người ông ta đều đã từng gặp. Ông ta gặp phải bất kì chuyện gì cũng luôn sừng sững như núi Thái Sơn, gặp sóng lớn cũng không hề sợ hãi. Nhưng khi Tiêu Hào trực tiếp nói đến sự việc đó, sắc mặt của Châu Vương Bình cuối cùng cũng thay đổi.
Chỉ là ông ta không hiểu tại sao Tiêu Hào lại nghi ngờ người nhà họ Châu. Những người mà ông ta cử đi cho dù có chết cũng sẽ không nói ra. “Giám đốc Châu, đại ca Châu, đừng căng thẳng.” Tiêu Hào tiến lại gần Châu Vương Bình, bước đến cách Châu Vương Bình khoảng một mét. "Chuyện này, sau này tôi sẽ từ từ tính sổ với ông. Còn nữa, trở về nói với anh cả của ông, nói với gia chủ nhà họ Châu!"
Trên mặt Tiêu Hào tràn ngập ý muốn giết người, kéo dài từng chữ: "Chuyện của sáu năm trước, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng!"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Chương 195: Không khoan nhượng
Mọi người lại thêm một phen kinh ngạc. Bầu không khí bí bách như sắp muốn nổ tung. Tiêu Hào thế mà lại muốn Châu Vương Bình quỳ xuống nhận lỗi, đúng là chán sống.
Châu Vương Bình là một vị đại ca, chưa từng có ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ông ta.
Còn Tiêu Hào từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế, đến ý nghĩa đứng dậy cũng không có. Châu Vương Bình đang đứng trước mặt Tiêu Hào để xin lỗi, cảnh tượng này thật không thể tin được.
Hành động của Tiêu Hào không thể dùng từ kiêu căng hay ngạo mạn để miêu tả được, mà phải là đối nghịch với ông trời.
Đây rõ ràng là không cho Châu Vương Bình chút thể diện nào, lại còn khiêu khích Châu Vương Bình trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Hiện trường một màn im ắng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Mọi người đều nghĩ rằng Châu Vương Bình sẽ vô cùng tức giận, sẽ trở mặt với Tiêu Hào ngay tại chỗ. Thậm chí sẽ lập tức triệu tập nhà họ Châu để đối phó với Tiêu Hào.
Tiêu Hào cũng đang chờ đợi Châu Vương Bình nổi giận. Chỉ cần ngày hôm nay Châu Vương Bình ra tay tại đây, Tiêu Hào sẽ không chút do dự giẫm nát ông ta dưới chân. Cách xử lý của Tiêu Hào đối với nhà họ Châu hoàn toàn khác với cách thức hiện tại của anh.
Trong quá khứ, nhà họ Đường, nhà họ Trương, nhà họ Liễu bị xử lý theo pháp luật là để cải chính cho nhà họ Tiêu và làm sáng tỏ vụ án oan năm đó.
Vụ án oan đã được sáng tỏ, nhà họ Xiao đã được cải chính, Tiêu Hào sẽ dùng những cách riêng của mình để đối phó với những kẻ thù còn lại. "Ha ha..." Châu Vương Bình không hề tức giận, đột nhiên cười phá lên.
Tiếng cười có chút khô khốc như đang kìm nén cơn tức giận trong lòng. "Anh Tiêu quả thật biết nói đùa.
Tiêu Hào nở nụ cười: "Giám đốc Châu, ông cho rằng tôi đang nói đùa sao? Các ông muốn đưa hai người Châu Thiên Bắc và Châu Long đi thì phải cho tôi một lời nhắn nhủ chứ?" Tiêu Hào đang từng bước dồn ép ông ta.
Trái tim của những người khác đều nhảy lên cổ họng luôn rồi.
Châu Vương Bình vững như núi Thái Sơn, ánh mắt dừng trên người Long thiếu gia: "Lăn qua đây!" Long thiếu gia nói không ra tiếng, nơm nớp lo sợ bước tới. "Quỳ xuống xin lỗi Tiêu Hào!"
Long thiếu gia giật mình, anh ta không ngờ là chủ hai đến đây, không những không bênh vực mình, ngược lại còn bắt mình quỳ gối trước mặt Tiêu Hào.
Còn thể diện của nhà họ Châu thì sao? Còn sự uy nghiệm của nhà họ Châu thì sao? Chú hai là đại ca của thế lực ngầm, vậy mà lại sợ Tiêu Hào sao?
Chính Tiêu Hào đã đánh người, vậy mà bây giờ lại bắt nạn nhân xin lỗi? Điều này là không hợp lý, sao lại bất thường như thế được.
Long thiếu gia trong lòng có ngàn vạn nghi ngờ, nhưng hẳn không dám phản bác hay làm trái lại bất cứ mệnh lệnh nào của Châu Vương Bình. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Long thiếu gia nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Tiêu Hào. "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Tôi không nên tính kế hại cậu, không nên làm khó cậu. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là lỗi của tôi."
Tiêu Hào vẻ mặt cười như không cười: "Anh nói cái gì? Tôi không nghe thấy."
Long thiếu gia cao giọng: "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Chuyện xảy ra hôm nay là tôi sai. Xin hãy tha thứ cho tôi!"
Tiêu Hào bắt chéo hai chân, thái độ khiêu khích: "Tôi vẫn không nghe thấy."
Châu Long tức sôi máu nhưng cũng không dám nổi cáu, trực tiếp hét lớn: "Tiêu Hào, tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho tôi!" “Biết rồi, biết rồi.” Tiêu Hào che lỗ tại của mình: “Anh định hét cho tôi điếc tại à?"
Châu Vương Bình vẻ mặt bình tĩnh: "Anh Tiêu, anh hài lòng chưa?" “Không hài lòng. Tiêu Hào liếc nhìn Châu Vương Bình một cái: “Lời xin lỗi của Châu Long tôi đã nghe thấy, nhưng người làm khó tôi hôm nay là Châu Thiên Bắc. Kêu Châu Thiên Bắc qua đây và quỳ gối xin lỗi tôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua."
Ngay khi câu nói này vừa dứt, nét mặt của mọi người đều đông cứng lại.
Châu Vương Bình đã cho Tiêu Hào đủ thể diện, lại còn để Long thiếu gia quỳ gối xin lỗi.
Tuy nhiên, Tiêu Hào vẫn không hài lòng, từng bước dồn ép, hoàn toàn không cho Châu Vương Bình chút thể diện nào.
Muốn Châu Thiên Bắc quỳ xuống và xin lỗi! Lời xin lỗi của Châu Long thật sự sẽ không làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Châu, nhà họ Châu đương nhiên có cách trấn áp.
Nhưng Châu Thiên Bắc thì khác, Châu Thiên Bắc là con trai của gia chủ nhà họ Châu!
Tiêu Hào chính là muốn cố ý chọc giận Châu Vương Bình, muốn làm chuyện hôm nay ầm ĩ lên, càng ầm ĩ càng tốt. “Tiêu Hào!” Nghe thấy những lời này, Châu Thiên Bắc đang người bị thương nặng suýt nữa tức nôn ra máu. "Muốn tao quỳ xin lỗi mày, mày chống đỡ nổi không!"
Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Anh không xin lỗi cũng không thành vấn đề. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đội Chấp Quản sẽ xử lý theo lẽ công bằng. "Hơn nữa, đoạn video mà tôi quay trước đó sẽ trở thành điểm nóng. Họ Châu nhà anh sẽ thống trị màn ảnh và được nhiều người biết đến."
Cả khuôn mặt Châu Thiên Bắc méo xệch. Trước đây anh ta không sợ Tiêu Hào phơi bày video vì mọi phương tiện truyền thông lớn đều không dám lan truyền, các trang web cũng sẽ không cho phép tải những video như vậy lên. Trước đó đoạn video sớm đã bị phơi bày, đoạn video đó hoàn toàn không thể bị chặn, tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh. “Tiêu Hào, đồ khốn nạn!” Châu Thiên Bắc hét lên: "Mày có biết người trước mặt mày là ai không? Là chủ hai của tạo, ông trùm của thế lực ngầm ở thành Danh Nam. Tiêu Hào, chủ hai của tao có thể xé xác mày ra thành trăm mảnh!"
Tên Thiên Bảo này không phải là một tên ngốc bình thường. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Châu Vương Bình đã đến tận đây rồi, vậy mà anh ta vẫn ở đây nói khoác mà không biết ngượng
Tiêu Hào quay đầu nhìn Châu Vương Bình: "Giám đốc Châu, ông cũng thấy đấy. Không phải là tôi không cho ông thể diện mà là con cháu nhà họ Châu của ông ông không cho tôi thể diện. Chắc là đại ca Châu sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh thật" “Tiêu Hào.” Cho dù trong lòng có tức giận đến thế nào, Châu Vương Bình vẫn bình tĩnh như cũ, mặt không đổi sắc. “Đôi khi, gặp được chuyện tốt thì nên tiếp nhận nó, đó là lựa chọn tốt nhất. Làm gì cũng nên để cho mình một con đường lui, sau này còn dễ gặp nhau. Hôm nay, tôi đã cho cậu đủ thể diện rồi."
Tiêu Hào trực tiếp nhìn về phía Châu Vương Bình, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích: "Thể diện là do tự mình kiếm được, chứ không phải do người khác cho. Châu Long, Châu Thiên Bắc, còn cả ông nữa Châu Vương Bình, ba người các ông vẫn còn mặt mũi ở đây ư? Ở trước mặt tôi, thể diện của các người đều mất sạch rồi!"
Đối mặt với sự khiêu khích thẳng thừng của Tiêu Hào, Châu Vương Bình vẫn không nổi giận: "Tiêu Hào, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Khiêu khích nhà họ Châu của chúng tôi, hay là, cậu muốn chọc giận tôi khiến cho tôi nổi giận? Để tôi xử lý cậu ngay tại đây?"
Tiêu Hào thầm thở dài, mục đích của anh ta không ngờ lại bị Châu Vương Bình đoán ra. Tiêu Hào mỉm cười: "Đáng nhẽ ra lúc nãy tôi đã đi rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với hai kẻ ngốc." "Nhưng mà, tôi biết nhân vật cấp cao của nhà họ Châu sắp tới, tôi muốn xem đó rốt cuộc là ai. Không ngờ người tới lại là nhị đương gia nhà họ Châu. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu.” Ánh mắt của Tiêu Hào trực tiếp dồn ép Châu Vương Bình: “Sai người đi chặn giết Đại đô đốc Cao có vui không?" Tiêu Hào đã trực tiếp nói ra chuyện lần trước Đại độ đốc Cao bị chặn giết. “Tiêu Hào, cậu đang nói nhảm gì vậy?” Châu Vương Bình là trùm của thế lực ngầm ở Danh Nam, các loại tình huống, các kiểu người ông ta đều đã từng gặp. Ông ta gặp phải bất kì chuyện gì cũng luôn sừng sững như núi Thái Sơn, gặp sóng lớn cũng không hề sợ hãi. Nhưng khi Tiêu Hào trực tiếp nói đến sự việc đó, sắc mặt của Châu Vương Bình cuối cùng cũng thay đổi.
Chỉ là ông ta không hiểu tại sao Tiêu Hào lại nghi ngờ người nhà họ Châu. Những người mà ông ta cử đi cho dù có chết cũng sẽ không nói ra. “Giám đốc Châu, đại ca Châu, đừng căng thẳng.” Tiêu Hào tiến lại gần Châu Vương Bình, bước đến cách Châu Vương Bình khoảng một mét. "Chuyện này, sau này tôi sẽ từ từ tính sổ với ông. Còn nữa, trở về nói với anh cả của ông, nói với gia chủ nhà họ Châu!"
Trên mặt Tiêu Hào tràn ngập ý muốn giết người, kéo dài từng chữ: "Chuyện của sáu năm trước, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng!"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bình luận facebook