Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193: Thẩm vấn
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 193: Thẩm vấn
Ôn Linh Anh trực tiếp lấy còng tay ra bắt người, hai người bên cạnh vội vàng giữ lấy Ôn Linh Anh. "Đội trưởng Ôn, cô cũng không phải là không biết thân phận của chủ nhiệm Châu, bắt anh ta chúng ta đều sẽ gặp rắc rối." "Đúng vậy, đội trưởng Ôn, chuyện này chúng ta vẫn nên dùng biện pháp nhẹ nhàng để giải quyết, mọi người coi chuyện to thành nhỏ, nhỏ thành không có."
Châu Thiên Bắc lộ vẻ kiêu ngạo khi nghe hai người của đội Chấp Quản nói. "Vẫn là hai cậu biết làm việc, còn đội trưởng của các cậu đúng là không biết làm việc, cũng không biết làm người. Các cậu bắt Tiêu Hào về đánh thật nặng, bắt cả vợ của cậu ta đi nữa. Làm theo lời tôi nói, một lát nữa tôi sẽ thưởng công cho các cậu!"
Hai đồng nghiệp của Ôn Linh Anh nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Châu Thiên Bắc quá khốn nạn rồi. "Hai người đừng lo, nếu có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu!"
Ôn Linh Anh nhịn không nổi nữa liền cầm còng tay còng lên cánh tay Châu Thiên Bắc. "Có chuyện gì thì đến đội Chấp Quản rồi nói chuyện tiếp. Tiêu Hào, Nguyệt Hân, hai người cũng đi một chuyến để lấy lời khai."
Châu Thiên Bắc không ngờ Ôn Linh Anh lại to gan như vậy, vô cùng tức giận: "Đồ khốn nạn, cô dám bắt tôi. Cô có biết hậu quả của việc bắt tôi không? Tôi nói cho cô biết, tôi có thể khiến cho cô mất việc ngay tức khắc." Bốp! Ôn Linh Anh tát anh ta một phát. Châu Thiên Bắc có thêm một vài dấu vân tay trên đôi mắt gấu trúc của mình. “Anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ tát anh vỡ mồm!” Ôn Linh Anh hung dữ nói. “Cô... cô dám đánh tôi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ khiến cho cô chống mắt lên mà xem!” Châu Thiên Bắc rống lên. Hai đồng nghiệp của Ôn Linh Anh đổ mồ hôi lạnh, đội trưởng của bọn đã đánh con trai trưởng nhà họ Châu.
Điều khiến họ kinh hãi hơn nữa là ngay khi Châu Thiên Bắc vừa rồng xong, Ôn Linh Anh lại tát thêm một phát nữa. Hai bên mặt Châu Thiên Bắc còn có thêm vài dấu tay trông rất cân đối.
Lần này, Châu Thiên Bắc thực sự đã biết nghe lời và không dám mở miệng nói nữa. Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Ôn Linh Anh, trong lòng thầm rủa, đồ khốn nạn hôi thối, chờ tao, chờ nhà họ Châu của tạo tới, mày sẽ chết thảm hại
Liễu Nguyệt Hân cười khổ, liếc nhìn Tiêu Hào rồi lại nhìn Ôn Linh Anh một cái: "Hai người các anh đúng là thích gây chuyện rắc rối" "Em không lo lắng sao?"
Liễu Nguyệt Hân rất lo lắng, vì cô ấy quan tâm nên rất lo lắng.
Ôn Linh Anh cười: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, lo lắng có tác dụng gì? Hơn nữa mình tin Tiêu Hào, cậu nói xem đúng không?"
Tiêu Hào tràn đầy tự tin nói: "Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ giải quyết"
Châu Thiên Bắc trừng mắt nhìn Tiêu Hào, trong lòng thầm nhủ, chúng mày dám bắt tao, tao sẽ khiến cho chúng mày phải chống mắt lên mà xem. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ôn Linh Anh áp chế Châu Thiên Bắc đi qua hành lang. Long thiếu gia đi tới. Kế hoạch của Long thiếu gia là sau khi gọi cảnh sát, người của đội Chấp Quản đến đây nhất định sẽ không dám đắc tội với người nhà họ Châu, sẽ bắt Tiêu Hào đi. Kết quả là bây giờ Tiêu Hào vẫn chưa bị bắt, còn anh họ của anh ta thì lại bị bắt đi. Long thiếu gia vội vàng ân cần bước tới. "Anh họ, anh sao vậy?"
Châu Thiên Bắc sắp khóc đến nơi: "Long à, anh bị bọn khốn kiếp này đánh, em mau thông báo cho người nhà họ Châu chúng ta, nhanh lên, nhất định phải trả thù cho anh. Tìm thêm nhiều người đến đánh cho lũ khốn nạn này no đòn!"
Long thiếu gia ngoài mặt lộ vẻ ân cần lo lắng, vui như mở cờ trong bụng, anh ta chỉ mong sao chuyện này ầm ĩ lên. Chuyện càng ầm ĩ bao nhiêu, Tiêu Hào càng chết thảm bấy nhiêu.
Long thiếu gia hỏi Ôn Linh Anh: "Có chuyện gì vậy? Các cô dám bắt anh họ tôi? Các cô có biết thân phận của anh họ tôi không? Có người bắt nạt và đánh anh họ tôi. Người của đội Chấp Quản các cô không phân phải trái đúng sai lại đi bắt người bị hại? Các cô lại còn đánh người?"
Ôn Cảnh Ngôn lại cầm còng tay lên: "Long thiếu gia, đi cùng chúng tôi." “Cô làm gì vậy!” Long thiếu gia lui về phía sau vài bước: “Các cô đã bắt anh họ tôi, giờ lại còn muốn bắt tôi."
Ôn Cảnh Ngôn lạnh lùng nói: "Đương nhiên anh phải đi cùng chúng tôi để lấy lời khai. Nếu như anh phản kháng thì chỉ có thể còng tay anh áp giải đi!"
Long thiếu gia tức giận sắc mặt xanh mét, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn lên xe.
Nhưng mà Long thiếu gia là cố ý để bị bắt, trong lòng thầm nghĩ, bắt hai anh em chúng tao thì coi như là đã đắc tội với cả nhà họ Châu, tao muốn xem chúng mà có kết cục như thế nào.
Ôn Linh Anh đưa Long thiếu gia đi cùng là đem mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu rồi làm cho mọi chuyện rõ ràng và trả lại sự trong sạch cho Tiêu Hào.
Mọi người vừa bước vào sân thì bất ngờ có một chiếc Porsche màu đen chạy vụt qua trước mặt. Ba người trong xe bước xuống. Cả ba người đều trong bộ vest và đi giày da, tràn đầy khí thế.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên trạc năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy bể dâu. “Chú Triệu, cứu cháu với!” Châu Thiên Bắc nhìn thấy vị khách đó vẻ mặt hết sức hưng phấn, như nhìn thấy cứu tinh: “Chú Triệu, bắt tên khốn Tiêu Hào này lại."
Người này nhân vật cấp cao của nhà họ Châu, là người mà Châu Nguyên - gia chủ nhà họ Châu vô cùng tin tưởng. Sau khi Châu Thiên Bắc xảy ra chuyện, Triệu Hùng vội vã chạy đến ngay lập tức để ngăn mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Long thiếu gia nhìn thấy Triệu Hùng, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn, anh ta chờ Triệu Hùng dạy dỗ cho Tiêu Hào một trận nên thân. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Triệu Hùng đi tới, ánh mắt quét qua mọi người rồi dừng lại trên người Ôn Linh Anh:, "Hóa ra là Linh Anh. Mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi."
Ôn Linh Anh vẻ mặt khó hiểu: "Ông biết tôi?"
Triệu Hùng cười nói: "Chú là chú Triệu của cháu đây,
Triệu Hùng. Ba năm trước bố cháu tổ chức lễ mừng thọ, chú thay mặt nhà họ Châu đến dự và tặng quà mừng thọ cho bố cháu, còn đã từng tặng quà cho cháu."
Ba năm trước, bố của Ôn Linh Anh sinh nhật lần thứ 60, quả thực mời không ít gia đình quý tộc nổi tiếng. Tuy nhiên, Ôn Linh Anh không có ấn tượng gì với Triệu Hùng. Nhưng Triệu Hùng đã nói như vậy, Ôn Linh Anh cũng mỉm cười trả lời: "Thì ra là chú Triệu, không biết chú có chuyện gì sao?"
Triệu Hùng vẻ mặt ân cần: "Châu Thiên Bắc và Châu Long là người nhà họ Châu, Linh Anh, có phải là có hiểu lầm gì không?"
Ôn Linh Anh thái độ làm việc chính trực: "Cháu làm việc hoàn toàn vì lợi ích chung, không có bất kỳ hiểu lầm nào, chính là nhà họ Châu của chủ đã gọi điện đến đội Chấp Quản và nói ở đây có chuyện"
Triệu Hùng cười nói: "Linh Anh, hai người trước mặt này đều là con cháu của nhà họ Châu, nể mặt chú thả hai đứa nó đi."
Châu Thiên Bắc nhìn thấy thái độ của Triệu Hùng, tức giận nói: "Chú Triệu, sao chú lại khách sáo với bọn họ như vậy! Chú Triệu, chú còn không mau bắt Tiêu Hào đánh một trận thật nặng cho cháu! Chú nhìn xem mặt cháu bị Tiêu Hào đánh thành bộ dạng gì rồi? Còn cả con khốn Ôn Linh Anh này, bắt lấy nó và cho nó một bài học!"
Triệu Hùng sắc mặt vô cùng khó coi nhưng lại không dám nổi giận: "Cậu chủ, tôi sẽ xử lý chuyện này, xin cậu đợi cho “Chờ cái gì?” Châu Thiên Bắc sớm đã không đợi nổi nữa, anh ta đã bị người khác đánh, bây giờ lại còn bị người ta bắt. Anh ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Anh ta không hiểu, nhà họ Châu từ khi nào lại trở nên ăn nói khép nép như vậy. "Chủ Triệu, lập tức đi làm theo lời tôi nói ngay bây giờ!"
Triệu Hùng thật muốn vả cho Châu Thiên Bắc vài cái bạt tại, Tiêu Hào dám, nhưng ông ta không dám.
Triệu Hùng là muốn giải quyết chuyện của hai anh em nhà họ Châu chứ không phải để làm chuyện trở nên ầm ĩ. “Cậu chủ.” Triệu Hùng nén giận trong lòng: “Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây càng sớm càng tốt, xin đừng lo lắng” "Cháu gái ngoan, Châu Thiên Bắc và Châu Long là người nhà họ Châu, nếu hai đứa nó có mắc phải lỗi gì xin hãy cho nhà họ Châu chút thể diện, thả hai đứa nó ra."
Châu Thiên Bắc càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Triệu Hùng, Triệu Hùng không chịu nghe theo mệnh lệnh của anh ta khiến cho anh ta càng thêm tức giận.
Tiêu Hào nói: "Cho dù đội trưởng Ôn cho ông thể diện thì tôi cũng không cho. Chuyện hôm nay, nhất định phải cho tôi một lời nhắn nhủ."
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chương 193: Thẩm vấn
Ôn Linh Anh trực tiếp lấy còng tay ra bắt người, hai người bên cạnh vội vàng giữ lấy Ôn Linh Anh. "Đội trưởng Ôn, cô cũng không phải là không biết thân phận của chủ nhiệm Châu, bắt anh ta chúng ta đều sẽ gặp rắc rối." "Đúng vậy, đội trưởng Ôn, chuyện này chúng ta vẫn nên dùng biện pháp nhẹ nhàng để giải quyết, mọi người coi chuyện to thành nhỏ, nhỏ thành không có."
Châu Thiên Bắc lộ vẻ kiêu ngạo khi nghe hai người của đội Chấp Quản nói. "Vẫn là hai cậu biết làm việc, còn đội trưởng của các cậu đúng là không biết làm việc, cũng không biết làm người. Các cậu bắt Tiêu Hào về đánh thật nặng, bắt cả vợ của cậu ta đi nữa. Làm theo lời tôi nói, một lát nữa tôi sẽ thưởng công cho các cậu!"
Hai đồng nghiệp của Ôn Linh Anh nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Châu Thiên Bắc quá khốn nạn rồi. "Hai người đừng lo, nếu có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu!"
Ôn Linh Anh nhịn không nổi nữa liền cầm còng tay còng lên cánh tay Châu Thiên Bắc. "Có chuyện gì thì đến đội Chấp Quản rồi nói chuyện tiếp. Tiêu Hào, Nguyệt Hân, hai người cũng đi một chuyến để lấy lời khai."
Châu Thiên Bắc không ngờ Ôn Linh Anh lại to gan như vậy, vô cùng tức giận: "Đồ khốn nạn, cô dám bắt tôi. Cô có biết hậu quả của việc bắt tôi không? Tôi nói cho cô biết, tôi có thể khiến cho cô mất việc ngay tức khắc." Bốp! Ôn Linh Anh tát anh ta một phát. Châu Thiên Bắc có thêm một vài dấu vân tay trên đôi mắt gấu trúc của mình. “Anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ tát anh vỡ mồm!” Ôn Linh Anh hung dữ nói. “Cô... cô dám đánh tôi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ khiến cho cô chống mắt lên mà xem!” Châu Thiên Bắc rống lên. Hai đồng nghiệp của Ôn Linh Anh đổ mồ hôi lạnh, đội trưởng của bọn đã đánh con trai trưởng nhà họ Châu.
Điều khiến họ kinh hãi hơn nữa là ngay khi Châu Thiên Bắc vừa rồng xong, Ôn Linh Anh lại tát thêm một phát nữa. Hai bên mặt Châu Thiên Bắc còn có thêm vài dấu tay trông rất cân đối.
Lần này, Châu Thiên Bắc thực sự đã biết nghe lời và không dám mở miệng nói nữa. Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Ôn Linh Anh, trong lòng thầm rủa, đồ khốn nạn hôi thối, chờ tao, chờ nhà họ Châu của tạo tới, mày sẽ chết thảm hại
Liễu Nguyệt Hân cười khổ, liếc nhìn Tiêu Hào rồi lại nhìn Ôn Linh Anh một cái: "Hai người các anh đúng là thích gây chuyện rắc rối" "Em không lo lắng sao?"
Liễu Nguyệt Hân rất lo lắng, vì cô ấy quan tâm nên rất lo lắng.
Ôn Linh Anh cười: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, lo lắng có tác dụng gì? Hơn nữa mình tin Tiêu Hào, cậu nói xem đúng không?"
Tiêu Hào tràn đầy tự tin nói: "Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ giải quyết"
Châu Thiên Bắc trừng mắt nhìn Tiêu Hào, trong lòng thầm nhủ, chúng mày dám bắt tao, tao sẽ khiến cho chúng mày phải chống mắt lên mà xem. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ôn Linh Anh áp chế Châu Thiên Bắc đi qua hành lang. Long thiếu gia đi tới. Kế hoạch của Long thiếu gia là sau khi gọi cảnh sát, người của đội Chấp Quản đến đây nhất định sẽ không dám đắc tội với người nhà họ Châu, sẽ bắt Tiêu Hào đi. Kết quả là bây giờ Tiêu Hào vẫn chưa bị bắt, còn anh họ của anh ta thì lại bị bắt đi. Long thiếu gia vội vàng ân cần bước tới. "Anh họ, anh sao vậy?"
Châu Thiên Bắc sắp khóc đến nơi: "Long à, anh bị bọn khốn kiếp này đánh, em mau thông báo cho người nhà họ Châu chúng ta, nhanh lên, nhất định phải trả thù cho anh. Tìm thêm nhiều người đến đánh cho lũ khốn nạn này no đòn!"
Long thiếu gia ngoài mặt lộ vẻ ân cần lo lắng, vui như mở cờ trong bụng, anh ta chỉ mong sao chuyện này ầm ĩ lên. Chuyện càng ầm ĩ bao nhiêu, Tiêu Hào càng chết thảm bấy nhiêu.
Long thiếu gia hỏi Ôn Linh Anh: "Có chuyện gì vậy? Các cô dám bắt anh họ tôi? Các cô có biết thân phận của anh họ tôi không? Có người bắt nạt và đánh anh họ tôi. Người của đội Chấp Quản các cô không phân phải trái đúng sai lại đi bắt người bị hại? Các cô lại còn đánh người?"
Ôn Cảnh Ngôn lại cầm còng tay lên: "Long thiếu gia, đi cùng chúng tôi." “Cô làm gì vậy!” Long thiếu gia lui về phía sau vài bước: “Các cô đã bắt anh họ tôi, giờ lại còn muốn bắt tôi."
Ôn Cảnh Ngôn lạnh lùng nói: "Đương nhiên anh phải đi cùng chúng tôi để lấy lời khai. Nếu như anh phản kháng thì chỉ có thể còng tay anh áp giải đi!"
Long thiếu gia tức giận sắc mặt xanh mét, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn lên xe.
Nhưng mà Long thiếu gia là cố ý để bị bắt, trong lòng thầm nghĩ, bắt hai anh em chúng tao thì coi như là đã đắc tội với cả nhà họ Châu, tao muốn xem chúng mà có kết cục như thế nào.
Ôn Linh Anh đưa Long thiếu gia đi cùng là đem mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu rồi làm cho mọi chuyện rõ ràng và trả lại sự trong sạch cho Tiêu Hào.
Mọi người vừa bước vào sân thì bất ngờ có một chiếc Porsche màu đen chạy vụt qua trước mặt. Ba người trong xe bước xuống. Cả ba người đều trong bộ vest và đi giày da, tràn đầy khí thế.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên trạc năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy bể dâu. “Chú Triệu, cứu cháu với!” Châu Thiên Bắc nhìn thấy vị khách đó vẻ mặt hết sức hưng phấn, như nhìn thấy cứu tinh: “Chú Triệu, bắt tên khốn Tiêu Hào này lại."
Người này nhân vật cấp cao của nhà họ Châu, là người mà Châu Nguyên - gia chủ nhà họ Châu vô cùng tin tưởng. Sau khi Châu Thiên Bắc xảy ra chuyện, Triệu Hùng vội vã chạy đến ngay lập tức để ngăn mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Long thiếu gia nhìn thấy Triệu Hùng, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn, anh ta chờ Triệu Hùng dạy dỗ cho Tiêu Hào một trận nên thân. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Triệu Hùng đi tới, ánh mắt quét qua mọi người rồi dừng lại trên người Ôn Linh Anh:, "Hóa ra là Linh Anh. Mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi."
Ôn Linh Anh vẻ mặt khó hiểu: "Ông biết tôi?"
Triệu Hùng cười nói: "Chú là chú Triệu của cháu đây,
Triệu Hùng. Ba năm trước bố cháu tổ chức lễ mừng thọ, chú thay mặt nhà họ Châu đến dự và tặng quà mừng thọ cho bố cháu, còn đã từng tặng quà cho cháu."
Ba năm trước, bố của Ôn Linh Anh sinh nhật lần thứ 60, quả thực mời không ít gia đình quý tộc nổi tiếng. Tuy nhiên, Ôn Linh Anh không có ấn tượng gì với Triệu Hùng. Nhưng Triệu Hùng đã nói như vậy, Ôn Linh Anh cũng mỉm cười trả lời: "Thì ra là chú Triệu, không biết chú có chuyện gì sao?"
Triệu Hùng vẻ mặt ân cần: "Châu Thiên Bắc và Châu Long là người nhà họ Châu, Linh Anh, có phải là có hiểu lầm gì không?"
Ôn Linh Anh thái độ làm việc chính trực: "Cháu làm việc hoàn toàn vì lợi ích chung, không có bất kỳ hiểu lầm nào, chính là nhà họ Châu của chủ đã gọi điện đến đội Chấp Quản và nói ở đây có chuyện"
Triệu Hùng cười nói: "Linh Anh, hai người trước mặt này đều là con cháu của nhà họ Châu, nể mặt chú thả hai đứa nó đi."
Châu Thiên Bắc nhìn thấy thái độ của Triệu Hùng, tức giận nói: "Chú Triệu, sao chú lại khách sáo với bọn họ như vậy! Chú Triệu, chú còn không mau bắt Tiêu Hào đánh một trận thật nặng cho cháu! Chú nhìn xem mặt cháu bị Tiêu Hào đánh thành bộ dạng gì rồi? Còn cả con khốn Ôn Linh Anh này, bắt lấy nó và cho nó một bài học!"
Triệu Hùng sắc mặt vô cùng khó coi nhưng lại không dám nổi giận: "Cậu chủ, tôi sẽ xử lý chuyện này, xin cậu đợi cho “Chờ cái gì?” Châu Thiên Bắc sớm đã không đợi nổi nữa, anh ta đã bị người khác đánh, bây giờ lại còn bị người ta bắt. Anh ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Anh ta không hiểu, nhà họ Châu từ khi nào lại trở nên ăn nói khép nép như vậy. "Chủ Triệu, lập tức đi làm theo lời tôi nói ngay bây giờ!"
Triệu Hùng thật muốn vả cho Châu Thiên Bắc vài cái bạt tại, Tiêu Hào dám, nhưng ông ta không dám.
Triệu Hùng là muốn giải quyết chuyện của hai anh em nhà họ Châu chứ không phải để làm chuyện trở nên ầm ĩ. “Cậu chủ.” Triệu Hùng nén giận trong lòng: “Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây càng sớm càng tốt, xin đừng lo lắng” "Cháu gái ngoan, Châu Thiên Bắc và Châu Long là người nhà họ Châu, nếu hai đứa nó có mắc phải lỗi gì xin hãy cho nhà họ Châu chút thể diện, thả hai đứa nó ra."
Châu Thiên Bắc càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Triệu Hùng, Triệu Hùng không chịu nghe theo mệnh lệnh của anh ta khiến cho anh ta càng thêm tức giận.
Tiêu Hào nói: "Cho dù đội trưởng Ôn cho ông thể diện thì tôi cũng không cho. Chuyện hôm nay, nhất định phải cho tôi một lời nhắn nhủ."
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Bình luận facebook