Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214:
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tài chính bị đóng băng khuôn mặt ông cụ cùng với Liễu Vĩnh vui vẻ vô cùng. Cuối cùng bọn họ cũng lấy được hạng mục lần này. Tuy rằng vượt qua dự toán hai trăm tỷ nhưng đáng giá. Bởi vì bọn họ đã thắng được Tiêu Hào.
Chờ sau khi hạng mục tiếp theo đưa ra, đầu tiên bọn họ sẽ thu hồi nhà cũng như phòng ở, xe cộ của Liễu Nguyệt Hân, làm cho bọn họ không có nhà để về, khiến cho Tiêu Hào nhận đủ nhục nhã. "Chúc mừng chúc mừng "Giám đốc Liễu đúng là người tài giỏi" "Lấy được hạnh một lần này về sau nhà họ Liễu chắc chắn sẽ giống như như hổ thêm cánh"
Tất cả mọi người vây quanh người chiến thắng vây quanh hai người chúc mừng. Giờ phút này hai người giống như sao sáng trắng sáng trên trời vậy. Phía bên Tiêu Hào không hề có động tĩnh gì, phía bên Châu Thiên Bắc cũng như vậy.
Mục đích Châu Thiên Bắc tới nơi này là không để cho Tiêu Hào lấy được hạng mục lần này, còn ai lấy được hạng mục lần này đều không sao cả. Tuy rằng Tiêu Hào không hề ra giả, nhưng mọi người đều hiểu rằng, Đường Minh Tam ra giả cũng đại diện cho Tiêu Hào,
Một cô gái xinh đẹp mang hạng mục trong hợp đồng đến, hai bên ký kết hợp đồng ngay tại hiện trường, một tay giao tiền, một tay lấy được hợp đồng.
Khuôn mặt ông cụ vô cùng kích động: "Hiện giờ trong tay chúng tôi chỉ có có hai trăm tỷ, ba ngày nữa ra nhất định sẽ chuyển cho giám đốc Lương mười ba tỷ còn lại." "Được, không sao." Lương Thiếu Thu cười nói. Đơn giản là nhà họ Lương không sợ gia tộc như nhà họ Liễu quỵt nợ, Lương Thiếu Thu biết, Tiêu Hào không ra giá khẳng định là có kế hoạch khác.
Tiếp theo, ông cụ nhà họ Liễu và Lương Thiếu Thu hoàn thành các bước chuyển giao hợp đồng
Lần này chuyển khoản số tiền lớn như vậy nhân viên ngân hàng đã sớm có mặt. "Ngại quả, thưa giảm đốc Liêu, tài khoản công ty của ngài có một trăm bảy lăm tỷ, đã bị đóng băng"
Khi Liễu Vĩnh đang muốn ký tên lên hợp đồng, đột nhiên nhân viên ngân hàng lại nói một câu như vậy. Tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Liễu Vĩnh không dám tin. "Cô nói cái gì?"
Vị nhân viên ngân hàng thành cực kỳ chắc chắn nói: Tài khoản của ngài đã bị đóng băng. Nguyên nhân cụ thể kể là có người đem đi khởi tố " "Một trăm bảy mươi lăm tỷ này thuộc loại tài sản phi pháp, cho nên đã bị đóng băng" Ông cụ nhìn máy tính lạnh lẽo, cứng nhắc trong tay nhân viên ngân hàng, nhìn đến con số một trăm bảy mươi lăm tỷ màu đỏ bên trong, cả người liền cảm thấy không ổn. "Đây là tài sản công ty chúng tôi, một trăm bảy mươi lăm tỷ này là của công ty chúng tôi, tại sao lại nói là tài sản phi pháp chứ?"
Nhân viên ngân hàng trả lời: "Chuyện này tôi chưa rõ ràng, tóm lại, tài sản của ông đã bị đóng băng" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Liễu Vĩnh hét lớn: "Không thể, không thể thể được." "Tôi phải gọi điện cho ngân hàng mấy người, dám đóng băng tài sản của tôi." "Ngay cả một thông tin báo cũng không có, vô duyên vô cớ đóng băng tài sản của tôi."
Liễu Vĩnh lập tức đi gọi điện cho tổng đài của ngân hàng. "Ngại quá, giám đốc Liễu, chúng tôi cũng vừa nhận được thông báo của cấp trên, nói số tiền kia là có người quyên góp cho công ty ông, số tiền đó có vấn đề." "Số tiền này là do một người giàu có chuyển cho Tiêu Hào, giúp cho Tiêu Hào lúc lên trình tòa, ngoài ra còn có mục đích sử dụng phát triển hơn." "Cũng không phải là quyền góp cho công ty nhà họ Liễu" "Cho nên số tiền này tạm thời bị đóng băng lại, hiện giờ các người hãy đến ngân hàng làm việc, trả lại tiền cho Tiêu Hào. Nói cách khác, nếu không làm sẽ bị khởi tố, vậy khả phiền phức.
Tổng đài ngân hàng nói xong liền cúp máy. "Tiêu Hào. Tiêu Hào!"
Liễu Vĩnh giống như nổi điên lên, vọt tới trước mặt Tiêu Hào. "Là anh, là anh giở trò quỷ đúng không?" "Là anh đóng bằng một trăm bảy lắm tỷ của tôi đúng chứ?"
Tiêu Hào uống một ngụm trà: "Đúng vậy, vốn dĩ là tiền của tôi mà." "Khốn nạn." Liễu Vĩnh mắng to: "Tiêu Hào, đó là tiền của chúng tôi, không phải tiến của anh. "Số tiền này, một đồng anh cũng đừng hòng lấy được. "Vậy hả?" Tiêu Hào cười cười. "Khởi tố nhà họ Liễu cũng không phải tôi, là người mà đã tặng tôi một trăm bảy mươi lăm tỷ cơ" "Các người dám cầm tiền của người giàu có ấy sao? Các người dám không trả sao?" "Hơn nữa số tiền này đã bị đóng băng lại, các người cũng không lấy được, số tiền đó không thuộc về các người nữa.
Khuôn mặt Liễu Vĩnh vì tức giận mà đỏ bừng lên, không lấy được hạng mục kia thì thôi vậy, nhưng cả công ty thì xong đời rồi. "Tiêu Hào..."
Đột nhiên, anh ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Hào.
Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không muốn, anh ta không cam lòng, trong lòng phải nguyền rủa Tiêu Hào cả trăm lần, nhưng mà anh ta vẫn quỳ gối trước mặt Tiêu Hào. Anh ta không còn còn cách nào khác, cho dù nhận hết nhục nhã anh ta cũng muốn lấy được một trăm bảy lăm tỷ kia. cầu xin anh cho tôi đường sống được không? Chúng tôi cần hạng mục này, nhà họ mới phát triển được, nếu anh lấy đi một trăm bảy lầm tỷ, nhà họ Liễu sẽ phá sản mất"
Tiêu Hào liếc mắt nhìn Liễu Vĩnh: "Nhà họ Liễu các người đối xử với tôi như thế nào, anh cực kỳ rõ ràng mà." "Các người chỉ nghĩ đến chuyện làm sao mới dồn được tôi vào chỗ chết, còn muốn tôi giúp đỡ các người?" "Nhà họ Liễu các người tốt nhất là phá sản đi, anh cùng với ông cụ rời khỏi thanh Danh Nam, có lẽ vẫn còn con đường sống" "Tiêu Hào, tôi cầu xin anh." Liễu Vĩnh than thở khóc lóc, ôm lấy chân Tiêu Hào, khuôn mặt khẩn cầu: "Cho dù thế nào đi nữa, Nguyệt Hân đều là em gái ruột của tôi, còn ông tôi vẫn là ông nội con "Anh có thể không để ý đến tôi, nhưng mà, ông nội vẫn còn ở đây, nếu công ty phá sản, ông nội phải làm sao đây?" Tiêu Hào nhấc chân, đá vào người Liễu Vĩnh: "Đừng có diễn trò ở trước mặt tôi, đừng tỏ ra đáng thương "Nhà họ Liễu các người đi tới bước đường này, tất cả là do các người gieo gió gặt "Tự làm tự Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Khi Tiêu Hào mới trở về từ miền Bắc, anh phải bảo vệ Liễu Nguyệt Hân, bảo vệ nhà họ Liễu, đáng tiếc chính là nhà họ Liễu làm cho anh quá thất vọng rồi."
Chẳng những tham dự vào vụ án mạng tàn khốc của nhà họ Tiêu, lại còn đối đầu với Tiêu Hào ở mọi nơi, muốn giết chết Tiêu Hào.
Tiêu Hào đã tha cho bọn họ rất nhiều lần rồi, thế mà bọn họ không biết quý trọng. "Tiêu Hào." Ông cụ đã đi đến, nổi giận đùng đùng: "Tại sao anh phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?" "Tại sao anh phải đưa chúng tôi vào con đường chết chứ?" "Anh không thể để cho chúng tôi một đường sống sao?" Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Thời điểm các người đối phó với tôi, có từng nghĩ đến việc cho tôi một con đường sống hay không?" "Ông cụ, chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi sáu năm về trước, ông rất rõ ràng. "Tôi nể Nguyệt Hãn mới để lại cho ông một con đường sống" "Nếu ông cứ không chịu tỉnh ngộ như vậy, tôi không nể tình nữa đâu."
Ông cụ nghiến răng nghiến lợi, mặt xám xịt như tro tàn vậy. "Đừng sợ, đừng sợ. Đúng lúc này, Châu Thiên Bắc bước tới nâng Liễu Vĩnh dậy: "Không phải chỉ có một trăm bảy lãm tỷ thôi sao, làm gì đến mức phải quỳ xuống trước mặt anh ta như vậy?" "Ông cụ, ông cũng đừng tức giận, lại mang mệt mỏi về thân mình." "Tôi cho các người vay một trăm bảy mươi lăm tỷ
Liễu Vĩnh đứng dậy, nghe thấy những lời này mừng rỡ nói: "Giám đốc Châu, thật sao? Ngài sẽ cho tôi vay một trăm bảy mươi lắm tỷ sao?" "Đúng vậy." Châu Thiên Bắc cười cười. "Một trăm bảy mươi lãm tỷ, đối với nhà họ Châu chúng tôi, xem như chút lòng thành vậy." "Ông đi ký hợp đồng đi, tiền, tôi sẽ đưa cho nhà họ Lương" "Cảm ơn tổng giám đốc Châu, cảm ơn tổng giám đốc Châu Liễu Vĩnh trực tiếp quỳ xuống cảm ơn Châu Thiên Bắc, còn dập đầu cảm ơn nữa.
Ông cụ cũng vô cùng kích động: "Tổng giám đốc Châu, cảm ơn ngài, ngài thật sự là cứu tinh của tôi." "Ngài là ân nhân lớn của chúng tôi."
Châu Thiên Bắc lấy ra một trăm bảy mươi lăm tỷ ra cho nhà họ Liễu. "Ngại quá. Lương Thiếu Thu lại nói: "Đây là nơi để đấu thầu, ngài làm như vậy, là trái với nguyên tắc" "Anh có ý gì?" Châu Thiên Bắc quay đầu nhìn thẳng vào Lương Thiếu Thu: "Tôi muốn cho ai vay tiền, tôi muốn trả tiền cho ai là chuyện của tôi, tôi làm trái với quy tắc gì rồi?"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tài chính bị đóng băng khuôn mặt ông cụ cùng với Liễu Vĩnh vui vẻ vô cùng. Cuối cùng bọn họ cũng lấy được hạng mục lần này. Tuy rằng vượt qua dự toán hai trăm tỷ nhưng đáng giá. Bởi vì bọn họ đã thắng được Tiêu Hào.
Chờ sau khi hạng mục tiếp theo đưa ra, đầu tiên bọn họ sẽ thu hồi nhà cũng như phòng ở, xe cộ của Liễu Nguyệt Hân, làm cho bọn họ không có nhà để về, khiến cho Tiêu Hào nhận đủ nhục nhã. "Chúc mừng chúc mừng "Giám đốc Liễu đúng là người tài giỏi" "Lấy được hạnh một lần này về sau nhà họ Liễu chắc chắn sẽ giống như như hổ thêm cánh"
Tất cả mọi người vây quanh người chiến thắng vây quanh hai người chúc mừng. Giờ phút này hai người giống như sao sáng trắng sáng trên trời vậy. Phía bên Tiêu Hào không hề có động tĩnh gì, phía bên Châu Thiên Bắc cũng như vậy.
Mục đích Châu Thiên Bắc tới nơi này là không để cho Tiêu Hào lấy được hạng mục lần này, còn ai lấy được hạng mục lần này đều không sao cả. Tuy rằng Tiêu Hào không hề ra giả, nhưng mọi người đều hiểu rằng, Đường Minh Tam ra giả cũng đại diện cho Tiêu Hào,
Một cô gái xinh đẹp mang hạng mục trong hợp đồng đến, hai bên ký kết hợp đồng ngay tại hiện trường, một tay giao tiền, một tay lấy được hợp đồng.
Khuôn mặt ông cụ vô cùng kích động: "Hiện giờ trong tay chúng tôi chỉ có có hai trăm tỷ, ba ngày nữa ra nhất định sẽ chuyển cho giám đốc Lương mười ba tỷ còn lại." "Được, không sao." Lương Thiếu Thu cười nói. Đơn giản là nhà họ Lương không sợ gia tộc như nhà họ Liễu quỵt nợ, Lương Thiếu Thu biết, Tiêu Hào không ra giá khẳng định là có kế hoạch khác.
Tiếp theo, ông cụ nhà họ Liễu và Lương Thiếu Thu hoàn thành các bước chuyển giao hợp đồng
Lần này chuyển khoản số tiền lớn như vậy nhân viên ngân hàng đã sớm có mặt. "Ngại quả, thưa giảm đốc Liêu, tài khoản công ty của ngài có một trăm bảy lăm tỷ, đã bị đóng băng"
Khi Liễu Vĩnh đang muốn ký tên lên hợp đồng, đột nhiên nhân viên ngân hàng lại nói một câu như vậy. Tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Liễu Vĩnh không dám tin. "Cô nói cái gì?"
Vị nhân viên ngân hàng thành cực kỳ chắc chắn nói: Tài khoản của ngài đã bị đóng băng. Nguyên nhân cụ thể kể là có người đem đi khởi tố " "Một trăm bảy mươi lăm tỷ này thuộc loại tài sản phi pháp, cho nên đã bị đóng băng" Ông cụ nhìn máy tính lạnh lẽo, cứng nhắc trong tay nhân viên ngân hàng, nhìn đến con số một trăm bảy mươi lăm tỷ màu đỏ bên trong, cả người liền cảm thấy không ổn. "Đây là tài sản công ty chúng tôi, một trăm bảy mươi lăm tỷ này là của công ty chúng tôi, tại sao lại nói là tài sản phi pháp chứ?"
Nhân viên ngân hàng trả lời: "Chuyện này tôi chưa rõ ràng, tóm lại, tài sản của ông đã bị đóng băng" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Liễu Vĩnh hét lớn: "Không thể, không thể thể được." "Tôi phải gọi điện cho ngân hàng mấy người, dám đóng băng tài sản của tôi." "Ngay cả một thông tin báo cũng không có, vô duyên vô cớ đóng băng tài sản của tôi."
Liễu Vĩnh lập tức đi gọi điện cho tổng đài của ngân hàng. "Ngại quá, giám đốc Liễu, chúng tôi cũng vừa nhận được thông báo của cấp trên, nói số tiền kia là có người quyên góp cho công ty ông, số tiền đó có vấn đề." "Số tiền này là do một người giàu có chuyển cho Tiêu Hào, giúp cho Tiêu Hào lúc lên trình tòa, ngoài ra còn có mục đích sử dụng phát triển hơn." "Cũng không phải là quyền góp cho công ty nhà họ Liễu" "Cho nên số tiền này tạm thời bị đóng băng lại, hiện giờ các người hãy đến ngân hàng làm việc, trả lại tiền cho Tiêu Hào. Nói cách khác, nếu không làm sẽ bị khởi tố, vậy khả phiền phức.
Tổng đài ngân hàng nói xong liền cúp máy. "Tiêu Hào. Tiêu Hào!"
Liễu Vĩnh giống như nổi điên lên, vọt tới trước mặt Tiêu Hào. "Là anh, là anh giở trò quỷ đúng không?" "Là anh đóng bằng một trăm bảy lắm tỷ của tôi đúng chứ?"
Tiêu Hào uống một ngụm trà: "Đúng vậy, vốn dĩ là tiền của tôi mà." "Khốn nạn." Liễu Vĩnh mắng to: "Tiêu Hào, đó là tiền của chúng tôi, không phải tiến của anh. "Số tiền này, một đồng anh cũng đừng hòng lấy được. "Vậy hả?" Tiêu Hào cười cười. "Khởi tố nhà họ Liễu cũng không phải tôi, là người mà đã tặng tôi một trăm bảy mươi lăm tỷ cơ" "Các người dám cầm tiền của người giàu có ấy sao? Các người dám không trả sao?" "Hơn nữa số tiền này đã bị đóng băng lại, các người cũng không lấy được, số tiền đó không thuộc về các người nữa.
Khuôn mặt Liễu Vĩnh vì tức giận mà đỏ bừng lên, không lấy được hạng mục kia thì thôi vậy, nhưng cả công ty thì xong đời rồi. "Tiêu Hào..."
Đột nhiên, anh ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Hào.
Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không muốn, anh ta không cam lòng, trong lòng phải nguyền rủa Tiêu Hào cả trăm lần, nhưng mà anh ta vẫn quỳ gối trước mặt Tiêu Hào. Anh ta không còn còn cách nào khác, cho dù nhận hết nhục nhã anh ta cũng muốn lấy được một trăm bảy lăm tỷ kia. cầu xin anh cho tôi đường sống được không? Chúng tôi cần hạng mục này, nhà họ mới phát triển được, nếu anh lấy đi một trăm bảy lầm tỷ, nhà họ Liễu sẽ phá sản mất"
Tiêu Hào liếc mắt nhìn Liễu Vĩnh: "Nhà họ Liễu các người đối xử với tôi như thế nào, anh cực kỳ rõ ràng mà." "Các người chỉ nghĩ đến chuyện làm sao mới dồn được tôi vào chỗ chết, còn muốn tôi giúp đỡ các người?" "Nhà họ Liễu các người tốt nhất là phá sản đi, anh cùng với ông cụ rời khỏi thanh Danh Nam, có lẽ vẫn còn con đường sống" "Tiêu Hào, tôi cầu xin anh." Liễu Vĩnh than thở khóc lóc, ôm lấy chân Tiêu Hào, khuôn mặt khẩn cầu: "Cho dù thế nào đi nữa, Nguyệt Hân đều là em gái ruột của tôi, còn ông tôi vẫn là ông nội con "Anh có thể không để ý đến tôi, nhưng mà, ông nội vẫn còn ở đây, nếu công ty phá sản, ông nội phải làm sao đây?" Tiêu Hào nhấc chân, đá vào người Liễu Vĩnh: "Đừng có diễn trò ở trước mặt tôi, đừng tỏ ra đáng thương "Nhà họ Liễu các người đi tới bước đường này, tất cả là do các người gieo gió gặt "Tự làm tự Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Khi Tiêu Hào mới trở về từ miền Bắc, anh phải bảo vệ Liễu Nguyệt Hân, bảo vệ nhà họ Liễu, đáng tiếc chính là nhà họ Liễu làm cho anh quá thất vọng rồi."
Chẳng những tham dự vào vụ án mạng tàn khốc của nhà họ Tiêu, lại còn đối đầu với Tiêu Hào ở mọi nơi, muốn giết chết Tiêu Hào.
Tiêu Hào đã tha cho bọn họ rất nhiều lần rồi, thế mà bọn họ không biết quý trọng. "Tiêu Hào." Ông cụ đã đi đến, nổi giận đùng đùng: "Tại sao anh phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?" "Tại sao anh phải đưa chúng tôi vào con đường chết chứ?" "Anh không thể để cho chúng tôi một đường sống sao?" Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Thời điểm các người đối phó với tôi, có từng nghĩ đến việc cho tôi một con đường sống hay không?" "Ông cụ, chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi sáu năm về trước, ông rất rõ ràng. "Tôi nể Nguyệt Hãn mới để lại cho ông một con đường sống" "Nếu ông cứ không chịu tỉnh ngộ như vậy, tôi không nể tình nữa đâu."
Ông cụ nghiến răng nghiến lợi, mặt xám xịt như tro tàn vậy. "Đừng sợ, đừng sợ. Đúng lúc này, Châu Thiên Bắc bước tới nâng Liễu Vĩnh dậy: "Không phải chỉ có một trăm bảy lãm tỷ thôi sao, làm gì đến mức phải quỳ xuống trước mặt anh ta như vậy?" "Ông cụ, ông cũng đừng tức giận, lại mang mệt mỏi về thân mình." "Tôi cho các người vay một trăm bảy mươi lăm tỷ
Liễu Vĩnh đứng dậy, nghe thấy những lời này mừng rỡ nói: "Giám đốc Châu, thật sao? Ngài sẽ cho tôi vay một trăm bảy mươi lắm tỷ sao?" "Đúng vậy." Châu Thiên Bắc cười cười. "Một trăm bảy mươi lãm tỷ, đối với nhà họ Châu chúng tôi, xem như chút lòng thành vậy." "Ông đi ký hợp đồng đi, tiền, tôi sẽ đưa cho nhà họ Lương" "Cảm ơn tổng giám đốc Châu, cảm ơn tổng giám đốc Châu Liễu Vĩnh trực tiếp quỳ xuống cảm ơn Châu Thiên Bắc, còn dập đầu cảm ơn nữa.
Ông cụ cũng vô cùng kích động: "Tổng giám đốc Châu, cảm ơn ngài, ngài thật sự là cứu tinh của tôi." "Ngài là ân nhân lớn của chúng tôi."
Châu Thiên Bắc lấy ra một trăm bảy mươi lăm tỷ ra cho nhà họ Liễu. "Ngại quá. Lương Thiếu Thu lại nói: "Đây là nơi để đấu thầu, ngài làm như vậy, là trái với nguyên tắc" "Anh có ý gì?" Châu Thiên Bắc quay đầu nhìn thẳng vào Lương Thiếu Thu: "Tôi muốn cho ai vay tiền, tôi muốn trả tiền cho ai là chuyện của tôi, tôi làm trái với quy tắc gì rồi?"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bình luận facebook