Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Giảng đạo
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 231: Giảng đạo
“Ha ha!” Lúc này, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục võ sĩ màu xanh lam đi tới.
Trong mắt người này hiện rõ vẻ nham hiểm, bước đi hổ báo, thân hình to khỏe, chung quanh là một đám đệ tử cũng không hề yếu thế. "Đường Minh Tam, chẳng phải anh nói muốn mời một cường giả lợi hại sao?" "Sao anh lại tìm đến một thằng nhóc miệng còn hội sữa thế này!" "Đây là muốn tự tìm đường chết đấy à?"
Người này chính là cao thủ được tổng giám đốc Trịnh mời tới, quán trưởng võ quán Danh Nam, Đổng Tráng Trịnh tổng nhìn Đường Minh Tam có chút khinh thường: "Nghe nói anh là người trẻ tuổi thông minh nhất thành Danh Nam. Bây giờ xem ra cùng lắm cũng chỉ có thế." Nhà họ Trịnh từng là thế lực thù địch với nhà họ Đường. Kể từ sau khi Đường Thiên Quân chết, nhà họ Trịnh vẫn luôn đối phó với nhà họ Đường, áp chế nhà họ
Đường bất kể là ngoài sáng hay trong tối.
Bây giờ, bắt được cơ hội đương nhiên phải làm bẽ mặt Đường Minh Tam.
Vẻ mặt Đường Minh Tam bình tĩnh: "Người anh em Tiêu Hào của tôi thường ngày rất lợi hại đấy. Kẻ thù lần này của chúng ta là một tiên thiên cường giả. Người mà tôi mời tới đương nhiên sức mạnh cũng phải ở đẳng cấp tiên thiên" "Kẻ thù của chúng ta ngày hôm nay chính là Từ Tân Bình. Tôi hy vọng mọi người có thể gác lại những thành kiến trước đây, đoàn kết nhất trí để đối phó với Từ Tân Bình"
Trịnh tổng khinh thường nói: "Muốn đoàn kết nhất trí cũng phải xem xem là đoàn kết với ai trước rồi mới nói. Đổng đại sư chính là cường giả tiên thiên mạnh nhất trong võ quán Danh Nam!" "Người anh đưa tới là người gì? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, anh ta chính là Tiêu Hào khét tiếng!" "Anh đưa anh ta tới đây là để chịu chết đấy à? Anh ta là tu võ giả sao?"
Sắc mặt Đường Minh Tam trở nên lạnh lùng: "Xin anh hãy tôn trọng người tôi đưa đến một chút." "Tôn trọng? Ha ha ... Trịnh tổng gượng cười: "Vì chuyện Từ Tân Bình muốn trở về mấy ngày nay, mọi người đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để mời các vị cường giả đối phó với Từ Tân Bình." "Đường Minh Tam, nếu anh đem theo Tiêu Hào đến đây chỉ để xem náo nhiệt thì tốt nhất là anh nên nhanh chóng trở về đi!"
Đường Minh Tam với sắc mặt lạnh lùng: "Tôi vừa mới nói người tôi đưa đến là tiên thiên cường giả, chẳng lẽ là lỗi tại của Trịnh tổng bị điếc à?"
Trịnh tổng hoàn toàn không tin Tiêu Hào là tiên thiên cường giả, anh ta nói với Đổng Tráng với vẻ tôn kính: “Đổng đại sư, ngài đến xem thử Tiêu Hào trước mặt có phải là tiên thiên cường giả không?”
Đổng Tráng liếc nhìn Tiêu Hào một thoáng không có bất kì hơi thở của cường giả nào, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Người này không phải tu võ giả, các người đối với sức mạnh của tu võ giả căn bản là không hiểu gì hết! Cái gọi là tiên thiên chính là kình khí đạt đến một hình thái thực chất hóa." "Đường Minh Tam, cậu biết kình khí thực chất hóa không?" “Tôi không biết.” Đường Minh Tam thản nhiên nói: "Kính xin Đổng quán trưởng giải thích cho Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đổng Tráng liếc Tiêu Hào một cái: "Kình khí thực chất hóa có nghĩa là kình khí có thể chuyển hóa thành thực chất có thể nhìn thấy sức mạnh của nó bằng mắt thường. Chỉ khi tu võ giả có kình khí hóa thành thực chất chân chính mới thực sự là tiên thiên" "Cậu bây giờ, cảnh giới cũng chỉ mới cấp sáu cấp bảy, chỉ có chút bản lĩnh phóng ra kình khí lại dám đến đây giả mạo tiên thiên!" "Cường giả tiên thiên chân chính, một cú đấm có thể đập nát phiến đá hàng trăm cân!" "Một cú đấm có thể đánh một người tan xương nát thịt!"
Tiêu Hào cau mày xem màn trình diễn của quán trưởng.
Đường Minh Tam nhíu mày: "Đổng quán trưởng, tôi nghe nói Từ Tân Bình là cường giả tiên thiên cấp tám, vậy Từ Tân Bình đó đã đạt tới trình độ nào rồi?"
Đổng Tráng nói: "Từ Tân Bình đương nhiên là đã đạt tới cảnh giới này. Ba năm trước, Từ Tân Bình đã càn quét Danh Nam, không có đối thủ!" "Sở dĩ Từ Tân Bình lợi hại như vậy thật ra không phải bởi vì cảnh giới của cậu ta cao tới bao nhiêu, mà là bởi vì cậu ta đã tu luyện được một bộ công pháp vô cùng lợi hại." Theo lời kể của Đổng Tráng, rất nhiều người đã vây quanh đây.
Đường Minh Tam lại tò mò nói: "Xin ngài nói tiếp."
Đổng Tráng tiếp tục: "Mỗi cảnh giới ở giữa đều được phân chia từ cấp một đến cấp chín. Căn cứ vào độ tinh khiết của kình khí và lực lượng cường hãn để phân chia thực lực cao thấp, nhưng giữa cường giả tiên thiên chân chính mà nói lực lượng chênh lệch cũng không lớn" “Nếu công pháp tu luyện lợi hại, thì người tiên thiên cấp một cũng có thể đánh bại người tiên thiên cấp chín!” “Tiêu Hào, nếu Đường Minh Tam nói anh là cường giả tiên thiên, vậy anh hiểu những thứ tôi nói này không?”
Đổng Tráng nhìn Tiêu Hào với vẻ mặt khiêu khích. Nếu đã hỏi Tiêu Hào, Tiêu Hào không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi không hiểu nhiều”
Tiêu Hào không muốn tranh luận những thứ này, anh nhường sân khấu cho Đổng Tráng, để Đổng Tráng suy diễn thoả thích.
Trên mặt của Đổng Tráng càng thêm khinh thường: “Ngay cả những thứ này cũng không biết, mà còn nói là cường giả tiên thiên à? Tôi thấy tối đa anh chỉ biết chút kình khí mà thôi. Hôm nay tôi dạy cho hậu bối mấy người một khóa học!” “Ồ ?” Tiêu Hào thản nhiên nói: “Vậy tôi đây khiêm tốn học hỏi.”
Người có thể để Tiêu Hào học hỏi, nhìn khắp thế giới cũng chỉ có lác đác mấy người!
Đổng Tráng thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, gương mặt trở nên kiêu ngạo: “Năm đó, Từ Tân Bình là tiền thiên cấp năm, nhưng thật ra là tiên thiên cấp ba. Nhưng năm đó anh ta giết sư huynh của tôi, mà sư huynh của tôi lại là tiên thiên cấp sáu!” “Từ Tân Bình dựa vào cái gì? Dựa trên còn là công pháp của anh ta, công pháp lấy được từ nước ngoài” “Sức công phá của công pháp kia rất mạnh, có thể tăng sức mạnh của Từ Tân Bình lên gấp mấy lần trong nháy mắt, Từ Tân Bình đã dùng sức mạnh này để nghiền ép chúng cường giả. “Cho nên, chỉ cần có công pháp mạnh mẽ, thì giết chết Từ Tân Bình vốn không phải việc gì khó!” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Một võ giả ở bên cạnh nói: “Quán trưởng Đổng, ông hiểu rõ Từ Tân Bình như vậy, xem ra đã điều tra cặn kẽ, nhưng vì sao năm đó không thấy ông ra tay?”
Đổng Tráng hừ lạnh một tiếng: “Năm đó tôi bế quan tu luyện ở bên ngoài, chờ lúc ta trở lại, Từ Tân Bình đã ra nước ngoài.” “Nếu lúc đó tôi ở đó, tôi đã sớm giết Từ Tân Bình!” “Tôi đã sớm biết chỗ sơ hở trong của công pháp Từ Tân Bình. Tối hôm nay, Từ Tân Bình dám đến, tôi sẽ chặt đầu của anh ta trong nửa phút!”
Một người khác nói: “Theo tôi được biết, thực lực của quán trưởng Đổng là Tiên Thiên cấp ba, nghe nói bây giờ Từ Tân Bình là tiên thiên cấp tám rồi. Quán trưởng Đồng, ông có thể đánh Từ Tân Bình như thế nào?”
Đổng Tráng hừ lạnh một tiếng, gương mặt ông ta trở nên kiêu ngạo: “Vị tiên sinh này, xem ra anh không chăm chú nghe tôi nói rồi!” “Chỉ cần có công pháp lợi hại, thì cấp một cũng có thể giết chết cấp chín!”
Nói rồi, Đổng Tráng trực tiếp đánh một chưởng lên bàn đá cẩm thạch.
Một kình khí nhàn nhạt biến thành thực thể, một dấu tay ấn mặt bàn đá cẩm thạch xuống.
Kình khí mạnh mẽ kia không đi vào mặt bàn, mặt bàn cũng không bị đập nát, mà xuất hiện dấu tay sâu mấy xăng-ti-mét. Chiêu thức ấy làm cho người đứng xem liên tục lấy làm kỳ lạ. Đập nát mặt bàn, chỉ cần là cường giả tiên thiên trong các võ giả ở đây thì đều có thể làm được. Thế nhưng, trong tình huống không làm hỏng mặt bàn hoàn toàn, mà để lại một dấu tay, cao minh như vậy thì mười người có tám chín người không làm được. “Quả nhiên quán trưởng Đổng rất lợi hại!” “Quán trưởng Đổng không hổ là người đứng đầu trong các võ quán ở thành Danh Nam!” “Nếu một chưởng này đánh vào người, thì chắc chắn sẽ ép thân thể của con người thành thịt vụn rồi!”
Rất nhiều người bắt đầu tán thưởng, a dua nịnh hót.
Giám đốc Trịnh nghe thấy mọi người tán thưởng Đổng Tráng, trên mặt của ông ta đỏ ửng lên, chỉ cần ngày hôm nay Đổng Tráng giết chết Từ Tân Bình, thì thế lực của nhà họ Trịnh sẽ cao vút tận trời! “Quán trưởng Đổng quả thực rất lợi hại, tuy nhiên muốn giết Từ Tân Bình đêm nay, sợ rằng thực lực vẫn chưa đủ!”
Lúc này, mười mấy người mặc đồng phục võ sĩ màu đen đi vào từ bên ngoài. Người cầm đầu là một người trung niên hơn năm mươi tuổi có diện mạo thô to. Một đám đệ tử đi theo phía sau người trung niên. “Chu môn chủ!” “Chu môn chủ, cuối cùng ngài cũng tới!”
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chương 231: Giảng đạo
“Ha ha!” Lúc này, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục võ sĩ màu xanh lam đi tới.
Trong mắt người này hiện rõ vẻ nham hiểm, bước đi hổ báo, thân hình to khỏe, chung quanh là một đám đệ tử cũng không hề yếu thế. "Đường Minh Tam, chẳng phải anh nói muốn mời một cường giả lợi hại sao?" "Sao anh lại tìm đến một thằng nhóc miệng còn hội sữa thế này!" "Đây là muốn tự tìm đường chết đấy à?"
Người này chính là cao thủ được tổng giám đốc Trịnh mời tới, quán trưởng võ quán Danh Nam, Đổng Tráng Trịnh tổng nhìn Đường Minh Tam có chút khinh thường: "Nghe nói anh là người trẻ tuổi thông minh nhất thành Danh Nam. Bây giờ xem ra cùng lắm cũng chỉ có thế." Nhà họ Trịnh từng là thế lực thù địch với nhà họ Đường. Kể từ sau khi Đường Thiên Quân chết, nhà họ Trịnh vẫn luôn đối phó với nhà họ Đường, áp chế nhà họ
Đường bất kể là ngoài sáng hay trong tối.
Bây giờ, bắt được cơ hội đương nhiên phải làm bẽ mặt Đường Minh Tam.
Vẻ mặt Đường Minh Tam bình tĩnh: "Người anh em Tiêu Hào của tôi thường ngày rất lợi hại đấy. Kẻ thù lần này của chúng ta là một tiên thiên cường giả. Người mà tôi mời tới đương nhiên sức mạnh cũng phải ở đẳng cấp tiên thiên" "Kẻ thù của chúng ta ngày hôm nay chính là Từ Tân Bình. Tôi hy vọng mọi người có thể gác lại những thành kiến trước đây, đoàn kết nhất trí để đối phó với Từ Tân Bình"
Trịnh tổng khinh thường nói: "Muốn đoàn kết nhất trí cũng phải xem xem là đoàn kết với ai trước rồi mới nói. Đổng đại sư chính là cường giả tiên thiên mạnh nhất trong võ quán Danh Nam!" "Người anh đưa tới là người gì? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, anh ta chính là Tiêu Hào khét tiếng!" "Anh đưa anh ta tới đây là để chịu chết đấy à? Anh ta là tu võ giả sao?"
Sắc mặt Đường Minh Tam trở nên lạnh lùng: "Xin anh hãy tôn trọng người tôi đưa đến một chút." "Tôn trọng? Ha ha ... Trịnh tổng gượng cười: "Vì chuyện Từ Tân Bình muốn trở về mấy ngày nay, mọi người đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để mời các vị cường giả đối phó với Từ Tân Bình." "Đường Minh Tam, nếu anh đem theo Tiêu Hào đến đây chỉ để xem náo nhiệt thì tốt nhất là anh nên nhanh chóng trở về đi!"
Đường Minh Tam với sắc mặt lạnh lùng: "Tôi vừa mới nói người tôi đưa đến là tiên thiên cường giả, chẳng lẽ là lỗi tại của Trịnh tổng bị điếc à?"
Trịnh tổng hoàn toàn không tin Tiêu Hào là tiên thiên cường giả, anh ta nói với Đổng Tráng với vẻ tôn kính: “Đổng đại sư, ngài đến xem thử Tiêu Hào trước mặt có phải là tiên thiên cường giả không?”
Đổng Tráng liếc nhìn Tiêu Hào một thoáng không có bất kì hơi thở của cường giả nào, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Người này không phải tu võ giả, các người đối với sức mạnh của tu võ giả căn bản là không hiểu gì hết! Cái gọi là tiên thiên chính là kình khí đạt đến một hình thái thực chất hóa." "Đường Minh Tam, cậu biết kình khí thực chất hóa không?" “Tôi không biết.” Đường Minh Tam thản nhiên nói: "Kính xin Đổng quán trưởng giải thích cho Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đổng Tráng liếc Tiêu Hào một cái: "Kình khí thực chất hóa có nghĩa là kình khí có thể chuyển hóa thành thực chất có thể nhìn thấy sức mạnh của nó bằng mắt thường. Chỉ khi tu võ giả có kình khí hóa thành thực chất chân chính mới thực sự là tiên thiên" "Cậu bây giờ, cảnh giới cũng chỉ mới cấp sáu cấp bảy, chỉ có chút bản lĩnh phóng ra kình khí lại dám đến đây giả mạo tiên thiên!" "Cường giả tiên thiên chân chính, một cú đấm có thể đập nát phiến đá hàng trăm cân!" "Một cú đấm có thể đánh một người tan xương nát thịt!"
Tiêu Hào cau mày xem màn trình diễn của quán trưởng.
Đường Minh Tam nhíu mày: "Đổng quán trưởng, tôi nghe nói Từ Tân Bình là cường giả tiên thiên cấp tám, vậy Từ Tân Bình đó đã đạt tới trình độ nào rồi?"
Đổng Tráng nói: "Từ Tân Bình đương nhiên là đã đạt tới cảnh giới này. Ba năm trước, Từ Tân Bình đã càn quét Danh Nam, không có đối thủ!" "Sở dĩ Từ Tân Bình lợi hại như vậy thật ra không phải bởi vì cảnh giới của cậu ta cao tới bao nhiêu, mà là bởi vì cậu ta đã tu luyện được một bộ công pháp vô cùng lợi hại." Theo lời kể của Đổng Tráng, rất nhiều người đã vây quanh đây.
Đường Minh Tam lại tò mò nói: "Xin ngài nói tiếp."
Đổng Tráng tiếp tục: "Mỗi cảnh giới ở giữa đều được phân chia từ cấp một đến cấp chín. Căn cứ vào độ tinh khiết của kình khí và lực lượng cường hãn để phân chia thực lực cao thấp, nhưng giữa cường giả tiên thiên chân chính mà nói lực lượng chênh lệch cũng không lớn" “Nếu công pháp tu luyện lợi hại, thì người tiên thiên cấp một cũng có thể đánh bại người tiên thiên cấp chín!” “Tiêu Hào, nếu Đường Minh Tam nói anh là cường giả tiên thiên, vậy anh hiểu những thứ tôi nói này không?”
Đổng Tráng nhìn Tiêu Hào với vẻ mặt khiêu khích. Nếu đã hỏi Tiêu Hào, Tiêu Hào không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi không hiểu nhiều”
Tiêu Hào không muốn tranh luận những thứ này, anh nhường sân khấu cho Đổng Tráng, để Đổng Tráng suy diễn thoả thích.
Trên mặt của Đổng Tráng càng thêm khinh thường: “Ngay cả những thứ này cũng không biết, mà còn nói là cường giả tiên thiên à? Tôi thấy tối đa anh chỉ biết chút kình khí mà thôi. Hôm nay tôi dạy cho hậu bối mấy người một khóa học!” “Ồ ?” Tiêu Hào thản nhiên nói: “Vậy tôi đây khiêm tốn học hỏi.”
Người có thể để Tiêu Hào học hỏi, nhìn khắp thế giới cũng chỉ có lác đác mấy người!
Đổng Tráng thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, gương mặt trở nên kiêu ngạo: “Năm đó, Từ Tân Bình là tiền thiên cấp năm, nhưng thật ra là tiên thiên cấp ba. Nhưng năm đó anh ta giết sư huynh của tôi, mà sư huynh của tôi lại là tiên thiên cấp sáu!” “Từ Tân Bình dựa vào cái gì? Dựa trên còn là công pháp của anh ta, công pháp lấy được từ nước ngoài” “Sức công phá của công pháp kia rất mạnh, có thể tăng sức mạnh của Từ Tân Bình lên gấp mấy lần trong nháy mắt, Từ Tân Bình đã dùng sức mạnh này để nghiền ép chúng cường giả. “Cho nên, chỉ cần có công pháp mạnh mẽ, thì giết chết Từ Tân Bình vốn không phải việc gì khó!” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Một võ giả ở bên cạnh nói: “Quán trưởng Đổng, ông hiểu rõ Từ Tân Bình như vậy, xem ra đã điều tra cặn kẽ, nhưng vì sao năm đó không thấy ông ra tay?”
Đổng Tráng hừ lạnh một tiếng: “Năm đó tôi bế quan tu luyện ở bên ngoài, chờ lúc ta trở lại, Từ Tân Bình đã ra nước ngoài.” “Nếu lúc đó tôi ở đó, tôi đã sớm giết Từ Tân Bình!” “Tôi đã sớm biết chỗ sơ hở trong của công pháp Từ Tân Bình. Tối hôm nay, Từ Tân Bình dám đến, tôi sẽ chặt đầu của anh ta trong nửa phút!”
Một người khác nói: “Theo tôi được biết, thực lực của quán trưởng Đổng là Tiên Thiên cấp ba, nghe nói bây giờ Từ Tân Bình là tiên thiên cấp tám rồi. Quán trưởng Đồng, ông có thể đánh Từ Tân Bình như thế nào?”
Đổng Tráng hừ lạnh một tiếng, gương mặt ông ta trở nên kiêu ngạo: “Vị tiên sinh này, xem ra anh không chăm chú nghe tôi nói rồi!” “Chỉ cần có công pháp lợi hại, thì cấp một cũng có thể giết chết cấp chín!”
Nói rồi, Đổng Tráng trực tiếp đánh một chưởng lên bàn đá cẩm thạch.
Một kình khí nhàn nhạt biến thành thực thể, một dấu tay ấn mặt bàn đá cẩm thạch xuống.
Kình khí mạnh mẽ kia không đi vào mặt bàn, mặt bàn cũng không bị đập nát, mà xuất hiện dấu tay sâu mấy xăng-ti-mét. Chiêu thức ấy làm cho người đứng xem liên tục lấy làm kỳ lạ. Đập nát mặt bàn, chỉ cần là cường giả tiên thiên trong các võ giả ở đây thì đều có thể làm được. Thế nhưng, trong tình huống không làm hỏng mặt bàn hoàn toàn, mà để lại một dấu tay, cao minh như vậy thì mười người có tám chín người không làm được. “Quả nhiên quán trưởng Đổng rất lợi hại!” “Quán trưởng Đổng không hổ là người đứng đầu trong các võ quán ở thành Danh Nam!” “Nếu một chưởng này đánh vào người, thì chắc chắn sẽ ép thân thể của con người thành thịt vụn rồi!”
Rất nhiều người bắt đầu tán thưởng, a dua nịnh hót.
Giám đốc Trịnh nghe thấy mọi người tán thưởng Đổng Tráng, trên mặt của ông ta đỏ ửng lên, chỉ cần ngày hôm nay Đổng Tráng giết chết Từ Tân Bình, thì thế lực của nhà họ Trịnh sẽ cao vút tận trời! “Quán trưởng Đổng quả thực rất lợi hại, tuy nhiên muốn giết Từ Tân Bình đêm nay, sợ rằng thực lực vẫn chưa đủ!”
Lúc này, mười mấy người mặc đồng phục võ sĩ màu đen đi vào từ bên ngoài. Người cầm đầu là một người trung niên hơn năm mươi tuổi có diện mạo thô to. Một đám đệ tử đi theo phía sau người trung niên. “Chu môn chủ!” “Chu môn chủ, cuối cùng ngài cũng tới!”
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Bình luận facebook