• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến vương ở rể (5 Viewers)

  • Chương 233: Ý kiến bất đồng

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Chương 233: Ý kiến bất đồng

Sau khi Trương Canh và bà lão ngồi xuống, Chu môn chủ đứng dậy, đi tới trước mặt bà lão chào: "Tiền bối, xin hỏi ngài đến từ môn phái nào?"

Bà lão mặt không chút cảm xúc nói: "Các cậu không nên hỏi nhiều, tôi là tiên thiên cấp năm, có thể cùng Từ Tân

Bình quyết đấu một trận" Thấy bà lão tính tình quái dị, Chu môn chủ cũng không nói gì thêm, ông ta nói với Trương Canh: "Lão Canh, không biết lần này ai sẽ ra mặt cho nhà họ Châu?"

Trương Canh nói: "Chuyện này không liên quan gì nhiều đến nhà họ Châu nên có lẽ người nhà họ Châu sẽ không đến.

Mọi người hơi ngạc nhiên khi nghe tin người nhà họ Châu sẽ không đến. Ba năm trước, Từ Tân Bình và Châu Vương Bình nhất định có mối quan hệ, vậy mà lần này mọi người lại nhận được tin rằng Từ Tân Bình muốn đoạt lấy đi vị trí trước đây của Châu Vương Bình.

Chuyện quan trọng như vậy, người nhà họ Châu sao có thể ngồi yên mà không quan tâm được chứ?

Trên thực tế, có một số tin tức là do nhà Châu tung ra, nhà họ Châu và Từ Tân Bình sớm đã liên thủ với nhau, nhà Châu đây là đang cố tình khiến cho mọi người lầm tưởng rằng bọn họ đang đối đầu với Từ Tân Bình. Đến lúc đó, cho dù Từ Tân Bình có giết Tiêu Hào ở đây cũng không liên quan gì đến nhà họ Châu "Người nhà họ Châu có đến hay không quan trọng vậy sao?"

Lúc này, một thanh niên áo trắng từ ngoài cửa chậm rãi bước vào. Với mái tóc dài buộc sau đầu, lộ ra đường nét khuôn mặt tuấn tú cùng bộ trang phục võ sĩ trắng tinh, tao nhã và không gò bỏ, trông thật giống như những hiệp khách thời cổ đại. "Long Hoàng Hoa!"

Long đại ca!"

Long Hoàng Hoa là thủ lĩnh số một dưới trướng của

Châu Vương Bình!

Nhìn qua trông Long Hoàng Hoa chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng thật ra ông ta đã bốn mươi lăm tuổi và trồng cũng rất khỏe mạnh.

Hơn nữa, thực lực của ông ta cũng rất mạnh, ít nhất cũng phải đạt tới tiên thiên cấp năm!

Long Hoàng Hoa tự mình đến đây, ông ta thích hoạt động riêng lẽ, Châu Vương Bình rất tin tưởng ông ta, nhiều khi ông ta còn có thể thay mặt Châu Vương Bình ra lệnh.

Sau khi Châu Vương Bình chết, dường như tất cả lão đại của các thế lực ở Danh Nam đều hy vọng Long Hoàng Hoa sẽ trở thành lão đại mới. Nhưng mà, Ám Dạ đã phải người đến đảm nhiệm vị trí này, tuy các thế lực đều không phục và Long Hoàng Hoa cũng muốn tiếp quản vị trí của Châu Vương Bình, nhưng chỉ cần người của Ám Dạ vẫn còn ở đó thì cũng không ai dám tự mình xưng vương.

Chu môn chủ cười nói: "Có Long đại ca ra tay, chúng ta vừa đủ bốn vị cường giả. Chúng ta liên thủ nhất định có thể giết được Từ Tân Bình!"

Long Hoàng Hoa lại nói: "Muốn giết Từ Tân Bình không đơn giản như vậy. Cho dù chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể giết được hắn."

Ngay khi những lời vừa được nói ra, sắc mặt của nhiều người bỗng trở nên khó coi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Đổng Trác lạnh lùng nói: "Long Hoàng Hoa, anh đừng tự làm nhục chỉ người mình như vậy chứ." "Ở đây chúng ta có nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ không giết được một tên Từ Tân Bình sao?"

Long Hoàng Hoa thận trọng nói: "Đừng bao giờ coi thường kẻ thù của mình." "Tôi hỏi các người, ba năm trước Từ Tân Bình đã một mình quét sạch thành Danh Nam không một đối thủ" "Ba năm sau gặp lại, Từ Tân Bình lại một lần nữa khiêu chiến với tất cả các thế lực lớn ở thành Danh Nam. Từ Tân Bình can đảm và quyết đoán như vậy, tôi thử hỏi các người ở đây liệu có ai dám?"

Từ Tân Bình dám khiêu chiến với nhiều người như vậy, những người có mặt đều không dám

Câu nói đầu tiên của Long Hoàng Hoa đã đánh trúng trọng điểm! "Muốn giết Từ Tân Bình, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực ứng phó. Công pháp của Từ Tân Bình rất đặc biệt, có lẽ phần lớn các vị ở đây đều đã từng được chứng kiến qua công pháp của anh ta vào ba năm về trước. "Từ Tân Bình giỏi về cận chiến, dùng lực mượn lực, lấy lực đánh lực cho nên vây đánh anh ta cũng không phải là cách tốt nhất." "Hơn nữa, cùng là cường giả tiên thiên mà chúng ta lại lấy bốn người để vây công một người, như vậy chúng ta cũng có chút mất mặt và không phù hợp với quy tắc so tài của tu võ giả." "Chi bằng thay nhau đánh, dốc toàn lực đấu đơn để tiêu hao thực lực của anh ta, đây mới là lựa chọn tốt nhất."

Chu môn chủ nói: "Năm đó tôi đã bị Từ Tân Bình đánh một chưởng trọng khiến cho bản thân bị trọng thương rất nặng. Ba năm qua, tôi vẫn luôn miệt mài tu luyện chính là vì chờ đến ngày hôm nay!" "Nhưng mà Long đại ca, tôi không đồng ý với chuyện lấy một chọi một mà anh nói. Tôi thừa nhận rằng điểm mạnh ở công pháp của Từ Tân Bình là quần công, nhưng anh cũng đừng quên rằng Từ Tân Bình đấu đơn cũng cực kỳ mạnh mẽ!"

Đổng Tráng nói: “Điểm ấy, tôi tán thành cách nhìn của Chu môn chủ, tuy thực lực của tôi đủ để diệt Từ Tân Bình, nhưng mọi người liên thủ vẫn là lựa chọn tốt nhất, cũng là phương pháp an toàn nhất. “Ba năm trước đây, Từ Tân Bình đã giết không ít người, chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút.

Bất kể lúc nào, Đổng Tráng cũng thích khoe khoang thực lực của mình, luôn nói thực lực của ông ta cũng đủ để diệt Từ Tân Bình.

Hai người Long Hoàng Hoa nhìn với vẻ rất bất đắc dĩ, hỏi bà lão: “Tiền bối, bà thấy thế nào?”

Bà lão nói: “Tôi không thích bao vây tấn công một người cùng những người khác, tôi tu võ hơn sáu mươi năm không phải đi xử lý loại chuyện này." “Nếu là tỷ thí thì hẳn nên đấu một chọi một”

Sắc mặt Chu môn chủ lạnh xuống: “Tuổi mấy người! Đổng Tráng cũng nói: “Nói như vậy, tôi cũng không sao, tôi không sợ Từ Tân Bình, đến lúc đó, mấy người đừng để tôi đi cứu mấy người

Bốn người nói chuyện, rồi tan rã trong không vui. Tiêu Hào lắc đầu, đám người ô hợp này vốn không phải là đối thủ của Từ Tân Bình. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Từ Tân Bình có thể khiêu chiến nhiều người như vậy, thì chắc chắn có thể nghiền ép thể lực của những người này.

Chỉ có người Long Hoàng Hoa này là có suy nghĩ, nhưng ai cũng không phục, không nghe Long Hoàng Hoa sắp xếp.

Mọi người tản ra, sau đó mỗi người ngồi một chỗ uống trà.

Cuộc hẹn với Từ Tân Bình là trận chiến quyết định lúc chín giờ, giờ đã tám giờ rưỡi, Tiêu Hào rất kỳ lạ, Liệt Diễm còn chưa tới.

Tiêu Hào cũng không liên hệ với Liệt Diễm, anh ta tới cũng tốt, không đến cũng không sao, Tiêu Hào sẽ tự mình làm, vì Tiêu Hào có thể giải quyết chuyện này.

Tám giờ bốn mươi, mọi người bắt đầu dẫn người rời khỏi quán rượu, xuất phát đến hồ Bình Dương.

Tiêu Hào đưa Đường Minh Tam đi theo sau mọi người ra cửa.

Giám đốc Trịnh lạnh lùng nhìn Đường Minh Tam: “Đường Minh Tam, không phải mấy người nói làm một mình sao? Vừa rồi đã bị đá ra đi rồi, mấy người còn tới làm cái gì?”

Đường Minh Tam nói: “Giám đốc Trịnh, hồ Bình Dương là điểm tham quan công cộng, chẳng lẽ là của nhà ông sao?” “Tôi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. "Ha ha... Giám đốc Trịnh nhìn chằm chằm hai chân Đường Minh Tam: “Ba năm trước đây, hai chân của anh bị Từ Tân Bình phế đi, ba năm sau, anh vẫn muốn cánh tay của anh bị Từ Tân Bình phế đi sao?” “Ông... Đường Minh Tam nghe vậy, mặt lộ vẻ sát ý.

Đối với bất cứ chuyện khác gì, Đường Minh Tam đều có thể nhẫn nhịn.

Nhưng chân của mình và Từ Tân Bình, vẫn là khúc mắc của Đường Minh Tam. “Sao vậy? Tôi nói không đúng sao?” Giám đốc Trịnh tiếp tục đùa cợt: “Nếu tôi là anh, thì tôi đã ngoan ngoãn đợi ở nhà không đi ra ngoài rồi.” “Phế vật không có chân!”

Nếu bạn gái Đường Minh Tam là Lumos ở chỗ này, cô ta đã sớm phế Giám đốc Trịnh rồi.

Giám đốc Trịnh cười to rời đi.

Trong lòng Tiêu Hào đã sớm động sát ý: "Lát nữa quyết chiến với Từ Tân Bình, tôi sẽ tìm cơ hội giết giám đốc Trịnh. “Không cần.” Đường Minh Tam rất nhanh bình tĩnh lại: “Một giám đốc Trịnh mà thôi, tự tôi sẽ giải quyết.

Chỉ cần một câu nói của Đường Minh Tam, Tiêu Hào sẽ giết giám đốc Trịnh, nhưng Đường Minh Tam không muốn.

Đây chính là Đường Minh Tam, trong bình thường tình huống, anh ta sẽ không cần người hỗ trợ, chỉ có chuyện không giải quyết được, mới có thể tìm sự giúp đở.

Hai người đi theo phía sau đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đi tới một khoảng đất trống phía đông hồ Bình Dương.

Hai bên có một số nhà hàng và địa điểm giải trí.

Đổng Tráng đánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Nơi đây trống trải, Từ Tân Bình hẹn chúng ta tới đây, nhất định là sợ không đánh lại được chúng ta, và có thể lợi dụng địa hình để chạy trốn bất cứ lúc nào.

Chu môn chủ cười lạnh nói: “Có nhiều cao thủ của chúng ta tới như vậy, đêm nay, Từ Tân Bình có chạy đẳng trời!”

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom