Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 985: Thầy tôi là Viên Bình
Chương 985: Thầy tôi là Viên Bình
Sức mạnh mà giáo viên trung niên sử dụng đạt cấp năm cảnh giới Ngưng Nguyên. Bởi vì giáo viên cho rằng đối phương chỉ là Kim Đan đại viên mãn, một chiêu của cảnh giới Ngưng Nguyên đã có thể giết chết đối phương.
Cho nên ông ta hoàn toàn không cần sử dụng sức mạnh, giống như bạn muốn giết một con kiến thì không cần dùng hết tất cả sức mạnh để giẫm chết nó vậy.
Tiêu Vân nhanh ra tay trước, hét to lên: “Anh cả cẩn thận!”
Tiêu Vân cũng lấy sức mạnh cảnh giới Ngưng Nguyên ra, hơn nữa còn là Sức Mạnh Dương Nguyên màu trắng. Một tiếng ầm vang lên, giáo viên trung niên dùng một chiêu phá đã phá được sức mạnh Tiêu Vân, khiến cho bả vai cô bị thương.
Bả vai Tiêu Vân ngay lập tức đầm đìa máu tươi!
Tiêu Hào nhìn thấy Tiêu Vân bị thương thì đau lòng không thôi, vội vàng đi qua kiểm tra miệng vết thương của Tiêu Vân.
Miệng vết thương bầm đen, hơn nữa sức mạnh của giáo viên trung niên còn tàn sát bừa bãi trong cơ thể Tiêu Vân.
Đầu tiên Tiêu Hào đánh tan sức mạnh này, phong bế miệng vết thương của Tiêu Vân, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu.
Thật ra vừa rồi Tiêu Hào hoàn toàn có đủ sức hóa giải đòn tấn công của giáo viên trung niên.
Nhưng do Tiêu Vân muốn bảo vệ anh cả mà ra tay quá nhanh, đứng chắn phía trước cách Tiêu Hào hơn mười mấy mét nên mới bị giáo viên làm bị thương.
Trong mắt Tiêu Hào xuất hiện ham muốn giết người, căm hận nhìn giáo viên trung niên, tức giận nói: “Ông làm một cường giả Lĩnh Vực, thế nhưng ông lại muốn giết tôi là một cường giả Kim Đan? Quả thực là quá mất mặt!” “Xem ra người học viện Huỳnh Dương chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ, lúc trước tôi đã nói học viện Huỳnh Dương mấy người không có pháp luật, không có quy tắc, đúng là như vậy!”
Vẻ mặt giáo viên trung niên đầy độc ác, nói: “Thắng oắt con, cậu có nói cũng chẳng ích gì, bây giờ tôi tiến hai anh em các người tới Tây Thiên!”
Khắp người giáo viên trung niên bùng lên ham muốn giết người cùng với cảnh giới lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực, không hề có ý che giấu, tất cả đều phỏng về Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Khán giả xung quanh nhìn thấy giáo viên sử dụng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực thì nháo nhác lùi về phía sau, sợ ảnh hưởng đến bọn họ.
Tất cả mọi người biết cảnh giới lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của ông ta đã vượt qua hai người Tiêu Hào rất nhiều.
Lần này hai anh em Tiêu Hào nhất định chết chắc rồi, cậu chủ Dương đứng cách đó không xa nở nụ cười lạnh, anh ta đã đạt được mục đích của mình.
Hiệu trưởng Lương nhìn thấy giáo viên trung niên giết người, nhưng chỉ có giết chết hai người kia thì ông ta mới có thể trút hết cơn giận này.
Trong mắt Hiệu trưởng Lương, Thiết Quyền quá quan trọng. Hai người hại chết Thiết Quyền, nhất định phải bắt họ giết người đến mạng.
Sau khi giết hai người họ ông ta nhất định sẽ phát một thông cáo. Còn về nội dung thông cáo Hiệu trưởng muốn viết thế nào thì viết thế đó, tóm lại toàn bộ mọi chuyện đều là do hai người kia sai.
Tiêu Hào quát to: “Tôi nói cho các người biết, chỉ cần hôm nay tôi rời khỏi được đây, sau này tôi nhất định sẽ phá hủy học viện Huỳnh Dương này.
Đòn tấn công bằng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của giáo viên trung niên bắn đến, bốn phương tám hướng đều là mảnh băng màu xanh lam, phía xa mưa tuyết bay tán loạn.
Giờ phút này, hai người Tiêu Hào và Tiêu Vân đang đứng nơi lạnh âm năm mươi độ.
Tiêu Hào cảm giác giống như mình đang đi đến ngai để vương vậy.
Mà Tiêu Vân căn bản không thể nào chống lại lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực. Tay Tiêu Hào vẫn luôn nằm chặt tay Tiêu Vân, truyền cho cô một loại hơi thở thần bí đầy mạnh mẽ để chống lại lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực.
Nếu Tiêu Hào ở trong thời kỳ cực thịnh sẽ có thể xé nát loại lĩnh vực này trong một giây, sau đó giết chết đối phương.
Nhưng với Tiêu Hào hiện tại, để chiến đấu với lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực là cực kỳ khó khăn.
Biện pháp duy nhất chính là thúc đẩy sức mạnh huyết mạch, dùng Huyết Độn để chạy trốn!
Vì thế Tiêu Hào lập tức sử dụng sức mạnh Huyết Độn! Từng đợt sương máu bao quanh Tiêu Hào, anh ôm chặt lấy Tiêu Vân.
Ngay sau đó, hai người biến mất.
Còn cậu chủ Dương đứng ở ngoài lĩnh vực lại cười lạnh.
Ngay sau đó, Tiêu Hào và Tiêu Vân xuất hiện ở một nơi cách đó hơn ba bốn trăm mét, hai người vẫn ở trong khuôn viên học viện, chưa rời khỏi.
Tiêu Hào kinh hãi lắp bắp, vừa rồi khi anh sử dụng Huyết Độn để chạy trốn thì đột nhiên bị một sức mạnh thần bí ngăn lại.
Tiêu Hào phát hiện xung quanh có hai mươi mấy người, trên người bọn họ đều tản ra hơi thở thần bí.
Hai mươi mấy người kia lập tức vây quanh Tiêu Hào và Tiêu Vân. Những người này đều là thủ hạ của cậu chủ Dương. không phải là người của học viện, Đám người Hiệu trưởng Lương và hai giáo viên, còn có cậu chủ Dương nhanh chóng đi về phía này.
Những khán giả xung quanh cũng òn ào đi theo
Cậu chủ Dương đi đến trước mặt Tiêu Hào, cười to nói: “Đêm qua người cứu Trần Yên Nhiên đã sử dụng một bí pháp đặc biệt, đó là một loại sức mạnh huyết mạch để chạy trốn, tôi đã tìm rất lâu mà vẫn chưa tìm ra!” “Tuy rằng anh không giống người đêm qua, nhưng tôi nghĩ hôm nay vẫn sẽ có người muốn cứu Trần Yên Nhiên đi, có khả năng sẽ sử dụng lại cách cũ, cho nên tôi đã sớm đề phòng!” “Tối qua sau khi trở về tôi đã thỉnh giáo một vài cường giả, tôi đã biết sức mạnh huyết mạch này gọi là Huyết Độn, là sức mạnh của Ma Đô. “Lần đầu sử dụng loại sức mạnh này đúng là có thể chạy trốn đến nơi rất xa, nhưng tôi đã sớm thiết lập trận pháp và bẫy ở chỗ này, loại sức mạnh Huyết Độn này không có cửa!” tamlinh247.net trang web cập n*hật nhanh nhất
Tiêu Hào không ngờ rằng lòng dạ cậu chủ Dương lại thâm sâu đến vậy. Anh ta đã sớm sắp xếp bẫy ở đây để đối phó với Trần
Yên Nhiên. Giờ phút này Tiêu Hào đã hiểu rõ, anh căm tức nhìn cậu chủ Dương, nói: “Xem ra hôm nay cậu chủ Dương đã tính toán từ sớm, muốn dồn tôi vào chỗ chết đúng không?”
Cậu chủ Dương cười lạnh, nói: “Là do anh muốn tìm chết, đây không trách tôi được!”
Vị giáo viên vừa rồi lại vọt tới, tiếp tục sử dụng Lĩnh
Vực Băng của ông ta bao vây Tiêu Hào và Tiêu Vân. Tiêu Hào vừa sử dụng Huyết Độn xong, cơ thể lúc này đã yếu đi nhiều. Hai anh em đều bị vây bên trong trời bằng đất tuyết âm năm mươi độ.
Giáo viên trung niên cũng không dông dài, vung nhẹ tay phải, mười mấy mảnh băng phóng về phía Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Hết mảnh này đến mảnh khác, giống như mười mấy mũi kiếm bén nhọn muốn đâm xuyên qua người hai anh em.
Tiêu Hào cắn răng, hét lớn trong lòng “Ngàn dặm đóng băng!”
Trước mặt Tiêu Hào xuất hiện tầng tầng lớp băng, giáo viên trung niên sở hữu sức mạnh hung hăng đập lên lớp băng. “Ngàn dặm đóng băng” là một trong các tuyệt chiêu của Tiêu Hào.
Hơn nữa Tiêu Hào còn lợi dụng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của đối phương làm lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực yếu đi.
Đối phương phá tuyệt chiêu của Tiêu Hào, hung hăng tấn công lên người anh, Tiêu Hào bị đánh văng ra.
Còn có hai mũi băng đánh trên người Tiêu Vân, cô cũng bị đánh bay ra hơn mười mét.
Mười mấy mũi băng xuyên qua thân thể Tiêu Hào, nhưng thân thể Tiêu Hào lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nhưng Tiêu Vân không may mắn như vậy, một mũi băng xuyên qua bả vai cô, một mũi khác lại đâm qua bụng cô, Tiêu Vân bị thương nặng.
Miệng vết thương trên người Tiêu Vẫn lập tức đóng bằng, bởi vì nhiệt độ xung quanh cô quá thấp. Cả người Tiêu Vân chìm trong giá rét
Tiêu Hào vội vàng nhào qua ôm lấy Tiêu Vân, dùng từng đợt sức mạnh thần bí làm ấm cơ thể Tiêu Vân.
Tiêu Vân nghiến răng, căm tức nhìn giáo viên trung niên, nói: “Tôi nói cho các người biết, thầy tôi là Viên Bình, là một trong ba thợ rèn đứng đầu Thành Biển Vô Tận!” “Nếu các người giết tôi, thầy tôi nhất định sẽ không tha cho các người, sẽ không bỏ qua cho học viện Huỳnh Dương!"
Sức mạnh mà giáo viên trung niên sử dụng đạt cấp năm cảnh giới Ngưng Nguyên. Bởi vì giáo viên cho rằng đối phương chỉ là Kim Đan đại viên mãn, một chiêu của cảnh giới Ngưng Nguyên đã có thể giết chết đối phương.
Cho nên ông ta hoàn toàn không cần sử dụng sức mạnh, giống như bạn muốn giết một con kiến thì không cần dùng hết tất cả sức mạnh để giẫm chết nó vậy.
Tiêu Vân nhanh ra tay trước, hét to lên: “Anh cả cẩn thận!”
Tiêu Vân cũng lấy sức mạnh cảnh giới Ngưng Nguyên ra, hơn nữa còn là Sức Mạnh Dương Nguyên màu trắng. Một tiếng ầm vang lên, giáo viên trung niên dùng một chiêu phá đã phá được sức mạnh Tiêu Vân, khiến cho bả vai cô bị thương.
Bả vai Tiêu Vân ngay lập tức đầm đìa máu tươi!
Tiêu Hào nhìn thấy Tiêu Vân bị thương thì đau lòng không thôi, vội vàng đi qua kiểm tra miệng vết thương của Tiêu Vân.
Miệng vết thương bầm đen, hơn nữa sức mạnh của giáo viên trung niên còn tàn sát bừa bãi trong cơ thể Tiêu Vân.
Đầu tiên Tiêu Hào đánh tan sức mạnh này, phong bế miệng vết thương của Tiêu Vân, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu.
Thật ra vừa rồi Tiêu Hào hoàn toàn có đủ sức hóa giải đòn tấn công của giáo viên trung niên.
Nhưng do Tiêu Vân muốn bảo vệ anh cả mà ra tay quá nhanh, đứng chắn phía trước cách Tiêu Hào hơn mười mấy mét nên mới bị giáo viên làm bị thương.
Trong mắt Tiêu Hào xuất hiện ham muốn giết người, căm hận nhìn giáo viên trung niên, tức giận nói: “Ông làm một cường giả Lĩnh Vực, thế nhưng ông lại muốn giết tôi là một cường giả Kim Đan? Quả thực là quá mất mặt!” “Xem ra người học viện Huỳnh Dương chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ, lúc trước tôi đã nói học viện Huỳnh Dương mấy người không có pháp luật, không có quy tắc, đúng là như vậy!”
Vẻ mặt giáo viên trung niên đầy độc ác, nói: “Thắng oắt con, cậu có nói cũng chẳng ích gì, bây giờ tôi tiến hai anh em các người tới Tây Thiên!”
Khắp người giáo viên trung niên bùng lên ham muốn giết người cùng với cảnh giới lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực, không hề có ý che giấu, tất cả đều phỏng về Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Khán giả xung quanh nhìn thấy giáo viên sử dụng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực thì nháo nhác lùi về phía sau, sợ ảnh hưởng đến bọn họ.
Tất cả mọi người biết cảnh giới lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của ông ta đã vượt qua hai người Tiêu Hào rất nhiều.
Lần này hai anh em Tiêu Hào nhất định chết chắc rồi, cậu chủ Dương đứng cách đó không xa nở nụ cười lạnh, anh ta đã đạt được mục đích của mình.
Hiệu trưởng Lương nhìn thấy giáo viên trung niên giết người, nhưng chỉ có giết chết hai người kia thì ông ta mới có thể trút hết cơn giận này.
Trong mắt Hiệu trưởng Lương, Thiết Quyền quá quan trọng. Hai người hại chết Thiết Quyền, nhất định phải bắt họ giết người đến mạng.
Sau khi giết hai người họ ông ta nhất định sẽ phát một thông cáo. Còn về nội dung thông cáo Hiệu trưởng muốn viết thế nào thì viết thế đó, tóm lại toàn bộ mọi chuyện đều là do hai người kia sai.
Tiêu Hào quát to: “Tôi nói cho các người biết, chỉ cần hôm nay tôi rời khỏi được đây, sau này tôi nhất định sẽ phá hủy học viện Huỳnh Dương này.
Đòn tấn công bằng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của giáo viên trung niên bắn đến, bốn phương tám hướng đều là mảnh băng màu xanh lam, phía xa mưa tuyết bay tán loạn.
Giờ phút này, hai người Tiêu Hào và Tiêu Vân đang đứng nơi lạnh âm năm mươi độ.
Tiêu Hào cảm giác giống như mình đang đi đến ngai để vương vậy.
Mà Tiêu Vân căn bản không thể nào chống lại lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực. Tay Tiêu Hào vẫn luôn nằm chặt tay Tiêu Vân, truyền cho cô một loại hơi thở thần bí đầy mạnh mẽ để chống lại lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực.
Nếu Tiêu Hào ở trong thời kỳ cực thịnh sẽ có thể xé nát loại lĩnh vực này trong một giây, sau đó giết chết đối phương.
Nhưng với Tiêu Hào hiện tại, để chiến đấu với lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực là cực kỳ khó khăn.
Biện pháp duy nhất chính là thúc đẩy sức mạnh huyết mạch, dùng Huyết Độn để chạy trốn!
Vì thế Tiêu Hào lập tức sử dụng sức mạnh Huyết Độn! Từng đợt sương máu bao quanh Tiêu Hào, anh ôm chặt lấy Tiêu Vân.
Ngay sau đó, hai người biến mất.
Còn cậu chủ Dương đứng ở ngoài lĩnh vực lại cười lạnh.
Ngay sau đó, Tiêu Hào và Tiêu Vân xuất hiện ở một nơi cách đó hơn ba bốn trăm mét, hai người vẫn ở trong khuôn viên học viện, chưa rời khỏi.
Tiêu Hào kinh hãi lắp bắp, vừa rồi khi anh sử dụng Huyết Độn để chạy trốn thì đột nhiên bị một sức mạnh thần bí ngăn lại.
Tiêu Hào phát hiện xung quanh có hai mươi mấy người, trên người bọn họ đều tản ra hơi thở thần bí.
Hai mươi mấy người kia lập tức vây quanh Tiêu Hào và Tiêu Vân. Những người này đều là thủ hạ của cậu chủ Dương. không phải là người của học viện, Đám người Hiệu trưởng Lương và hai giáo viên, còn có cậu chủ Dương nhanh chóng đi về phía này.
Những khán giả xung quanh cũng òn ào đi theo
Cậu chủ Dương đi đến trước mặt Tiêu Hào, cười to nói: “Đêm qua người cứu Trần Yên Nhiên đã sử dụng một bí pháp đặc biệt, đó là một loại sức mạnh huyết mạch để chạy trốn, tôi đã tìm rất lâu mà vẫn chưa tìm ra!” “Tuy rằng anh không giống người đêm qua, nhưng tôi nghĩ hôm nay vẫn sẽ có người muốn cứu Trần Yên Nhiên đi, có khả năng sẽ sử dụng lại cách cũ, cho nên tôi đã sớm đề phòng!” “Tối qua sau khi trở về tôi đã thỉnh giáo một vài cường giả, tôi đã biết sức mạnh huyết mạch này gọi là Huyết Độn, là sức mạnh của Ma Đô. “Lần đầu sử dụng loại sức mạnh này đúng là có thể chạy trốn đến nơi rất xa, nhưng tôi đã sớm thiết lập trận pháp và bẫy ở chỗ này, loại sức mạnh Huyết Độn này không có cửa!” tamlinh247.net trang web cập n*hật nhanh nhất
Tiêu Hào không ngờ rằng lòng dạ cậu chủ Dương lại thâm sâu đến vậy. Anh ta đã sớm sắp xếp bẫy ở đây để đối phó với Trần
Yên Nhiên. Giờ phút này Tiêu Hào đã hiểu rõ, anh căm tức nhìn cậu chủ Dương, nói: “Xem ra hôm nay cậu chủ Dương đã tính toán từ sớm, muốn dồn tôi vào chỗ chết đúng không?”
Cậu chủ Dương cười lạnh, nói: “Là do anh muốn tìm chết, đây không trách tôi được!”
Vị giáo viên vừa rồi lại vọt tới, tiếp tục sử dụng Lĩnh
Vực Băng của ông ta bao vây Tiêu Hào và Tiêu Vân. Tiêu Hào vừa sử dụng Huyết Độn xong, cơ thể lúc này đã yếu đi nhiều. Hai anh em đều bị vây bên trong trời bằng đất tuyết âm năm mươi độ.
Giáo viên trung niên cũng không dông dài, vung nhẹ tay phải, mười mấy mảnh băng phóng về phía Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Hết mảnh này đến mảnh khác, giống như mười mấy mũi kiếm bén nhọn muốn đâm xuyên qua người hai anh em.
Tiêu Hào cắn răng, hét lớn trong lòng “Ngàn dặm đóng băng!”
Trước mặt Tiêu Hào xuất hiện tầng tầng lớp băng, giáo viên trung niên sở hữu sức mạnh hung hăng đập lên lớp băng. “Ngàn dặm đóng băng” là một trong các tuyệt chiêu của Tiêu Hào.
Hơn nữa Tiêu Hào còn lợi dụng lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực của đối phương làm lực lượng thuộc cảnh giới Lĩnh Vực yếu đi.
Đối phương phá tuyệt chiêu của Tiêu Hào, hung hăng tấn công lên người anh, Tiêu Hào bị đánh văng ra.
Còn có hai mũi băng đánh trên người Tiêu Vân, cô cũng bị đánh bay ra hơn mười mét.
Mười mấy mũi băng xuyên qua thân thể Tiêu Hào, nhưng thân thể Tiêu Hào lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nhưng Tiêu Vân không may mắn như vậy, một mũi băng xuyên qua bả vai cô, một mũi khác lại đâm qua bụng cô, Tiêu Vân bị thương nặng.
Miệng vết thương trên người Tiêu Vẫn lập tức đóng bằng, bởi vì nhiệt độ xung quanh cô quá thấp. Cả người Tiêu Vân chìm trong giá rét
Tiêu Hào vội vàng nhào qua ôm lấy Tiêu Vân, dùng từng đợt sức mạnh thần bí làm ấm cơ thể Tiêu Vân.
Tiêu Vân nghiến răng, căm tức nhìn giáo viên trung niên, nói: “Tôi nói cho các người biết, thầy tôi là Viên Bình, là một trong ba thợ rèn đứng đầu Thành Biển Vô Tận!” “Nếu các người giết tôi, thầy tôi nhất định sẽ không tha cho các người, sẽ không bỏ qua cho học viện Huỳnh Dương!"
Bình luận facebook