Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 992: Mong anh hãy bảo vệ chúng tôi
Chương 992: Mong anh hãy bảo vệ chúng tôi
Tiêu Hào nhanh chóng có ý kiến: “Sự tình không quá nghiêm trọng như mọi người nghĩ, vẫn sẽ có cách giải quyết, hãy nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
Ánh mắt của ba người đều rơi vào Tiêu Hào, chờ anh
Tiêu Hào hỏi: “Em có biết tổ chức đánh thuê hay tổ nói. chức sát thủ mạnh nhất ở thành phố Đêm Đen không?”
Tiêu Vân nhìn Tiêu Hào, vẻ mặt mang theo sự khó hiểu: “Anh cả hỏi cái này làm gì?” Tiêu Hào nói: “Anh chuẩn bị tìm những người này để bảo vệ chúng ta
Lưu Đan Bình nói: “Biện pháp của đàn anh không tồi, nhưng sẽ phải tốn rất nhiều tiền cho họ, chỉ sợ chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”
Trong chiếc nhẫn không gian của Tiêu Hào có rất nhiều đá quý, chiếc nhẫn này là được mẹ của anh tặng, những viên đá quý trong đó cũng là của mẹ anh.
Có hàng nghìn viên đá quý trong chiếc nhẫn này, mỗi viên đều vô giá. Đừng nói là thuê một tên sát thủ, thậm chí thuê cả trăm tên sát thủ cũng không thành vấn đề.
Tiêu Hào nói: "Vấn đề tiền bạc thì không cần lo lắng, tôi muốn thuê một người có cảnh giới đạt đến trên cảnh giới Âm Thần.” Cả hai người đều há hốc miệng ngạc nhiên khi nghe những lời của Tiêu Hào.
Tiêu Vân nói: “Anh cả, cảnh giới Âm Thần còn mạnh hơn cả cảnh giới Lĩnh Vực, thật sự khó kiếm người nào đạt đến trên cảnh giới Âm Thần.” “Kể cả có thuê được thì giá tiền hẳn là trên trời, tu vi của hiệu trưởng trường Huỳnh Dương mới đạt được đến cảnh giới đó.”
Tiêu Hào cười nói: “Không sao, chỉ cần em cho anh biết ở đầu có những người như vậy là được rồi!”
Tiêu Vân thấy Tiêu Hào nghiêm túc, suy nghĩ một chút thì cảm thấy anh cả mình vừa là thánh ý, vừa là hoàng đế, trong tay nhất định có rất nhiều tiền.
Tiêu Vân trong lòng nghĩ đến một người, nói: “Anh, mấy năm trước thầy nhờ một tên sát thủ bảo vệ mình, sau đó tên này cùng thầy có quen biết, giữa bọn họ có nhiều giao dịch. Tên này tu vi vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thầy cũng không nhìn ra được trình độ tu luyện thật của hắn!” “Ngoài ra, chỉ cần thầy mở miệng, tên sát thủ kia chắc chắn sẽ đến, nhưng giá cả để thuê hắn lại cao thái quá.
Tiêu Hào biết, trong quá khứ thầy Viên là một người vô cùng giàu có, tài sản của ông ấy có thể xếp vào hàng số ít người có ở thành phố Đêm Đen, vì vậy thuê một sát thủ như thế cũng không thành vấn đề.
Thầy Viên nói: “Tên bạn cũ kia của tôi, anh ta không lấy tính tiền, chỉ quan tâm đến vũ khí, ta từng là bậc thầy nổi tiếng của nghề rèn, trong tay có rất nhiều vũ khí quý giá, cho nên tên bạn cũ kia thường xuyên giúp tôi.” “Tên đó sẽ đến vì bất cứ thứ vũ khí nào trong tay tôi. Từ khi gặp chuyện không may, bị người ta đuổi giết, tôi liên lạc với anh ta bằng một chiếc nhẫn truyền âm, lúc đó tôi chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng anh ta vẫn đến và cứu tôi một mạng” “Nhưng mà, tên đó nói sẽ không bao giờ giúp tôi nữa, trừ khi tôi có một thứ vũ khí phù hợp để trả thù lao cho anh tôi.”
Tiêu Hào vẫy tay phải, một thanh đoản kiếm màu đỏ sẫm xuất hiện trong tay anh. “Thầy nghĩ sao về vũ khí này? Có thể mời tên bạn đó của thầy ra không?”
Hai tay thầy Viên đã bị phế, không có cách nào cầm được thanh đoản kiếm kia. Vì vậy Tiêu Hào đem vũ khí lại gần ông hơn.
Thầy Viên thấy vũ khí mà Tiêu Hào đang cầm, vô cùng kinh ngạc. Ông bị ám ảnh với việc rèn các loại vũ khí trong suốt cuộc đời và đã nghiên cứu chúng trong nhiều thập kỷ. Ông nhìn thanh đoản kiếm có vẻ ngoài vô cùng tầm thường trước mắt, không có bất cứ thứ gì kì quái.
Hơn nữa mặt trên của kiếm đã có một vết gỉ mờ, nó đang dần đỏ lên.
Nhưng thầy Viên nhìn kĩ các đường nét trên vũ khí, rất ngạc nhiên.
Những đường nét này không thể nào được rèn bởi các bậc thầy thông thường.
Ý nghĩa của hoa văn này vô cùng mạnh mẽ, thầy Viên chỉ liếc mắt một cái, tâm trí như bị cuốn vào trong đó luôn rồi.
Điều này chứng tỏ thanh đoản kiếm này không phải vũ khí bình thường, mà là vũ khí thượng hạng! Tiêu Hào đưa một ít sức mạnh vào trong vũ khí, lập tức vết gỉ sét trên đó đã tiêu tan không còn một dấu vết.
Toàn bộ thành đoản kiểm trở thành màu máu, toát lên hơi thở cường đại và những đường nét trên đó lấp lánh ảnh vàng.
Tiêu Hào giải thích: “Vũ khí này chém sắt như chém bùn, có thể sử dụng trong cảnh giới Dương Thần và có thể mang tất cả sức mạnh của cảnh giới Dương Thần, gồm cả sức mạnh huyết mạch vô cùng cường đại” “Vũ khí này có thể coi là vô giá, mời tên bạn kia của thầy đến chắc không có vấn đề gì chứ?”
Thầy Viên vô cùng sửng sốt khi nghe điều Tiêu Hào vừa nói, vũ khí sử dụng trong cảnh giới Dương Thần rất khó để rèn.
Lấy thực lực trước đây của thầy Viên, muốn rèn một thứ vũ khí như thế cũng phải mất vài năm.
Hơn nữa cũng cần tiêu tốn một lượng vật chất và tài chính rất lớn.
Bởi vì vũ khí của cảnh giới Dương Thần quá khó rèn nên tỷ lệ thất bại là cực kì cao. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập *nhật nhanh nhất
Chỉ cần một lần thất bại, tổn thất về vật chất và tài chính cũng là một con số trên trời. Tất nhiên, nếu có thể rèn thành công vũ khí, những gì có thể nhận lại cũng là một con số khó lường.
Nhưng những người kinh doanh vũ khí nói chung, họ sẽ không rèn vũ khí của cảnh giới Dương Thần, bởi vì khi thất bị một vài lần, họ sẽ không thể gánh nổi số tiền lớn như vậy.
Mà thầy Viên trước kia cũng đã rèn qua vũ khí của cảnh giới Dương Thần, hơn nữa, khi tỉ thí với chủ của môn phái Vạn Kiếm cũng chính là lúc ông rèn vũ khí của cảnh giới Dương Thần.
Trước kia, thầy Viên đã thắng trong cuộc tỉ thí đầu tiên với chủ của môn phái Vạn Kiếm.
Nhưng lần thứ hai, dưới sự đe dọa của chủ môn phái Vạn Kiếm, thầy Viên đã cố tình thua.
Tiêu Vân và Lưu Đan Bình vô cùng bất ngờ khi biết được vũ khí trong tay Tiêu Hào có thể sử dụng được trong cảnh giới Dương Thần.
Bởi vì hai người biết, thanh đoản kiếm này là vũ khí vô giá!
Thầy Viên hưng phấn nói: “Đã lâu rồi tôi không thấy vũ khí nào lợi hại như vậy! Với thanh đoản kiểm này, chắc chắn tôi có thể mời tên bạn cũ đó đến!”
Vì vậy, thầy Viên đã yêu cầu Tiêu Vân liên lạc với tên bạn cũ kia. Bởi vì tay chân của thầy Viên đã bị phế, không thể sử dụng nhẫn truyền âm.
Thật ra nhẫn truyền âm cũng gần giống như điện thoại di động, chỉ cần truyền sức mạnh vào nó là có thể trực tiếp gọi cho bên kia.
Theo cuộc gọi của Tiêu Vân, ngay sau đó nhấn truyền âm của bên kia đã được kết nối.
Tiêu Vân đưa chiếc nhẫn đến gần thầy Viên, ông lập tức giải thích danh tính của mình và nói. “Trung Phong, là tôi đây, tôi có việc cần tìm anh hỗ trợ Người đối diện là Cổ Trung Phong, bạn cũ của thầy
Viên, một trong những sát thủ hàng đầu ở thành Đêm Đen.
Giọng của Cổ Trung Phong rất lạnh lùng, anh ta nói: “Ông có thể nhờ tôi giúp, nhưng cũng biết giá thù lao của tôi, chỉ cần ông có được thứ tôi muốn, tất nhiên tôi sẽ giúp ông”
Cổ Trung Phong nói trực tiếp, mà đúng là sát thủ thì phải như vậy, cho dù trước kia có một chút quan hệ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Quan trọng hơn, danh tiếng của kẻ giết người vô cùng quan trọng.
Trong những trường hợp bình thường, sát thủ sẽ không phản bội lại người đã thuê mình, nhất định sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Miễn là họ được trả công xứng đáng, bọn họ sẽ làm việc, có một danh tiếng tốt.
Tiêu Hào nhanh chóng có ý kiến: “Sự tình không quá nghiêm trọng như mọi người nghĩ, vẫn sẽ có cách giải quyết, hãy nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
Ánh mắt của ba người đều rơi vào Tiêu Hào, chờ anh
Tiêu Hào hỏi: “Em có biết tổ chức đánh thuê hay tổ nói. chức sát thủ mạnh nhất ở thành phố Đêm Đen không?”
Tiêu Vân nhìn Tiêu Hào, vẻ mặt mang theo sự khó hiểu: “Anh cả hỏi cái này làm gì?” Tiêu Hào nói: “Anh chuẩn bị tìm những người này để bảo vệ chúng ta
Lưu Đan Bình nói: “Biện pháp của đàn anh không tồi, nhưng sẽ phải tốn rất nhiều tiền cho họ, chỉ sợ chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”
Trong chiếc nhẫn không gian của Tiêu Hào có rất nhiều đá quý, chiếc nhẫn này là được mẹ của anh tặng, những viên đá quý trong đó cũng là của mẹ anh.
Có hàng nghìn viên đá quý trong chiếc nhẫn này, mỗi viên đều vô giá. Đừng nói là thuê một tên sát thủ, thậm chí thuê cả trăm tên sát thủ cũng không thành vấn đề.
Tiêu Hào nói: "Vấn đề tiền bạc thì không cần lo lắng, tôi muốn thuê một người có cảnh giới đạt đến trên cảnh giới Âm Thần.” Cả hai người đều há hốc miệng ngạc nhiên khi nghe những lời của Tiêu Hào.
Tiêu Vân nói: “Anh cả, cảnh giới Âm Thần còn mạnh hơn cả cảnh giới Lĩnh Vực, thật sự khó kiếm người nào đạt đến trên cảnh giới Âm Thần.” “Kể cả có thuê được thì giá tiền hẳn là trên trời, tu vi của hiệu trưởng trường Huỳnh Dương mới đạt được đến cảnh giới đó.”
Tiêu Hào cười nói: “Không sao, chỉ cần em cho anh biết ở đầu có những người như vậy là được rồi!”
Tiêu Vân thấy Tiêu Hào nghiêm túc, suy nghĩ một chút thì cảm thấy anh cả mình vừa là thánh ý, vừa là hoàng đế, trong tay nhất định có rất nhiều tiền.
Tiêu Vân trong lòng nghĩ đến một người, nói: “Anh, mấy năm trước thầy nhờ một tên sát thủ bảo vệ mình, sau đó tên này cùng thầy có quen biết, giữa bọn họ có nhiều giao dịch. Tên này tu vi vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thầy cũng không nhìn ra được trình độ tu luyện thật của hắn!” “Ngoài ra, chỉ cần thầy mở miệng, tên sát thủ kia chắc chắn sẽ đến, nhưng giá cả để thuê hắn lại cao thái quá.
Tiêu Hào biết, trong quá khứ thầy Viên là một người vô cùng giàu có, tài sản của ông ấy có thể xếp vào hàng số ít người có ở thành phố Đêm Đen, vì vậy thuê một sát thủ như thế cũng không thành vấn đề.
Thầy Viên nói: “Tên bạn cũ kia của tôi, anh ta không lấy tính tiền, chỉ quan tâm đến vũ khí, ta từng là bậc thầy nổi tiếng của nghề rèn, trong tay có rất nhiều vũ khí quý giá, cho nên tên bạn cũ kia thường xuyên giúp tôi.” “Tên đó sẽ đến vì bất cứ thứ vũ khí nào trong tay tôi. Từ khi gặp chuyện không may, bị người ta đuổi giết, tôi liên lạc với anh ta bằng một chiếc nhẫn truyền âm, lúc đó tôi chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng anh ta vẫn đến và cứu tôi một mạng” “Nhưng mà, tên đó nói sẽ không bao giờ giúp tôi nữa, trừ khi tôi có một thứ vũ khí phù hợp để trả thù lao cho anh tôi.”
Tiêu Hào vẫy tay phải, một thanh đoản kiếm màu đỏ sẫm xuất hiện trong tay anh. “Thầy nghĩ sao về vũ khí này? Có thể mời tên bạn đó của thầy ra không?”
Hai tay thầy Viên đã bị phế, không có cách nào cầm được thanh đoản kiếm kia. Vì vậy Tiêu Hào đem vũ khí lại gần ông hơn.
Thầy Viên thấy vũ khí mà Tiêu Hào đang cầm, vô cùng kinh ngạc. Ông bị ám ảnh với việc rèn các loại vũ khí trong suốt cuộc đời và đã nghiên cứu chúng trong nhiều thập kỷ. Ông nhìn thanh đoản kiếm có vẻ ngoài vô cùng tầm thường trước mắt, không có bất cứ thứ gì kì quái.
Hơn nữa mặt trên của kiếm đã có một vết gỉ mờ, nó đang dần đỏ lên.
Nhưng thầy Viên nhìn kĩ các đường nét trên vũ khí, rất ngạc nhiên.
Những đường nét này không thể nào được rèn bởi các bậc thầy thông thường.
Ý nghĩa của hoa văn này vô cùng mạnh mẽ, thầy Viên chỉ liếc mắt một cái, tâm trí như bị cuốn vào trong đó luôn rồi.
Điều này chứng tỏ thanh đoản kiếm này không phải vũ khí bình thường, mà là vũ khí thượng hạng! Tiêu Hào đưa một ít sức mạnh vào trong vũ khí, lập tức vết gỉ sét trên đó đã tiêu tan không còn một dấu vết.
Toàn bộ thành đoản kiểm trở thành màu máu, toát lên hơi thở cường đại và những đường nét trên đó lấp lánh ảnh vàng.
Tiêu Hào giải thích: “Vũ khí này chém sắt như chém bùn, có thể sử dụng trong cảnh giới Dương Thần và có thể mang tất cả sức mạnh của cảnh giới Dương Thần, gồm cả sức mạnh huyết mạch vô cùng cường đại” “Vũ khí này có thể coi là vô giá, mời tên bạn kia của thầy đến chắc không có vấn đề gì chứ?”
Thầy Viên vô cùng sửng sốt khi nghe điều Tiêu Hào vừa nói, vũ khí sử dụng trong cảnh giới Dương Thần rất khó để rèn.
Lấy thực lực trước đây của thầy Viên, muốn rèn một thứ vũ khí như thế cũng phải mất vài năm.
Hơn nữa cũng cần tiêu tốn một lượng vật chất và tài chính rất lớn.
Bởi vì vũ khí của cảnh giới Dương Thần quá khó rèn nên tỷ lệ thất bại là cực kì cao. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập *nhật nhanh nhất
Chỉ cần một lần thất bại, tổn thất về vật chất và tài chính cũng là một con số trên trời. Tất nhiên, nếu có thể rèn thành công vũ khí, những gì có thể nhận lại cũng là một con số khó lường.
Nhưng những người kinh doanh vũ khí nói chung, họ sẽ không rèn vũ khí của cảnh giới Dương Thần, bởi vì khi thất bị một vài lần, họ sẽ không thể gánh nổi số tiền lớn như vậy.
Mà thầy Viên trước kia cũng đã rèn qua vũ khí của cảnh giới Dương Thần, hơn nữa, khi tỉ thí với chủ của môn phái Vạn Kiếm cũng chính là lúc ông rèn vũ khí của cảnh giới Dương Thần.
Trước kia, thầy Viên đã thắng trong cuộc tỉ thí đầu tiên với chủ của môn phái Vạn Kiếm.
Nhưng lần thứ hai, dưới sự đe dọa của chủ môn phái Vạn Kiếm, thầy Viên đã cố tình thua.
Tiêu Vân và Lưu Đan Bình vô cùng bất ngờ khi biết được vũ khí trong tay Tiêu Hào có thể sử dụng được trong cảnh giới Dương Thần.
Bởi vì hai người biết, thanh đoản kiếm này là vũ khí vô giá!
Thầy Viên hưng phấn nói: “Đã lâu rồi tôi không thấy vũ khí nào lợi hại như vậy! Với thanh đoản kiểm này, chắc chắn tôi có thể mời tên bạn cũ đó đến!”
Vì vậy, thầy Viên đã yêu cầu Tiêu Vân liên lạc với tên bạn cũ kia. Bởi vì tay chân của thầy Viên đã bị phế, không thể sử dụng nhẫn truyền âm.
Thật ra nhẫn truyền âm cũng gần giống như điện thoại di động, chỉ cần truyền sức mạnh vào nó là có thể trực tiếp gọi cho bên kia.
Theo cuộc gọi của Tiêu Vân, ngay sau đó nhấn truyền âm của bên kia đã được kết nối.
Tiêu Vân đưa chiếc nhẫn đến gần thầy Viên, ông lập tức giải thích danh tính của mình và nói. “Trung Phong, là tôi đây, tôi có việc cần tìm anh hỗ trợ Người đối diện là Cổ Trung Phong, bạn cũ của thầy
Viên, một trong những sát thủ hàng đầu ở thành Đêm Đen.
Giọng của Cổ Trung Phong rất lạnh lùng, anh ta nói: “Ông có thể nhờ tôi giúp, nhưng cũng biết giá thù lao của tôi, chỉ cần ông có được thứ tôi muốn, tất nhiên tôi sẽ giúp ông”
Cổ Trung Phong nói trực tiếp, mà đúng là sát thủ thì phải như vậy, cho dù trước kia có một chút quan hệ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Quan trọng hơn, danh tiếng của kẻ giết người vô cùng quan trọng.
Trong những trường hợp bình thường, sát thủ sẽ không phản bội lại người đã thuê mình, nhất định sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Miễn là họ được trả công xứng đáng, bọn họ sẽ làm việc, có một danh tiếng tốt.
Bình luận facebook