• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chính phi không bằng tiểu thiếp (4 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 11

Mộ Dung Thư chầm chậm đứng lên, trên người vẫn chưa có bao nhiêu hơi sức, nhưng nàng thẳng sống lưng, ánh mắt rét lạnh nhìn trực diện Phương Dung Mai, những lời nàng nói ra quả nhiên làm cho Phương Dung Mai biến sắc!



Mộ Dung Thư biết rõ Phương Dung Mai là người thế nào. Hiện thời nàng rơi vào tay ả ta, đương nhiên biết đối với Phương Dung Mai mà nói, nàng không có bất kì tính công kích hay khả năng phản kháng nào, có thể nói hiện tại nếu Phương Dung Mai muốn giết nàng cũng thật sự rất dễ dàng.



Về phần Phương Dung Mai ở phủ Nam Dương Vương đã lâu, tất nhiên biết rõ tính tình Vũ Văn Mặc, vì vậy nhất định ít nhiều sẽ có điều kiêng kị. Điềunàng muốn cũng chỉ như thế! Đồng thời, tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay thời điểm rơi vào nguy hiểm, nàng mới biết mình ỷ lại người kia đến mức nào.



Toàn bộ nữ tử trong phòng sững sờ nhìn Mộ Dung Thư và Phương Dung Mai, dù sao đã nhiều ngày ở trước mặt các nàng biểu hiện của Phương Dung Mai thật sự chẳng lấy gì làm hiền lành, ra tay tàn nhẫn, trong lòng bọn họ đều hết sức e ngại. Nhưng hôm nay nữ nhân mới bị bắt tới này lại dám nhìn thẳng vào ả ta, vẻ mặt còn không có một tia sợ hãi. Không biết vì sao, ngược lại các nàng đột nhiên cảm thấy Phương Dung Mai mới là người e ngại nữ tử kia!



Nhận thấy được ánh mắt bốn phía nhìn lại đây, Phương Dung Mai cau chặt mày. Nàng đột nhiên cảm giác được bản thân mình vô cùng buồn cười, đến tình trạng hiện thời, nàng lại vẫn còn sợ! Có điều Mộ Dung Thư không nói ngoa, tuy rằng ca rất lợi hại, nhưng Vũ Văn Mặc…



Mộ Dung Thư quan sát hết thảy biến hoá của Phương Dung Mai, trong lòng thoáng an tâm một chút. Chỉ cần Phương Dung Mai chần chừ, vậy có thể nói nàng ta còn e ngại Vũ Văn Mặc.



– Ngươi muốn làm ta sợ? Ngươi cho rằng giờ phút này ta còn biết sợ sao? Hiện thời bản thân ngươi còn khó bảo toàn, vẫn nên cẩn thận nghĩ xem đến lúc bị nam nhân đùa bỡn, làm thế nào khiến bọn họ vui vẻ một chút, bản thân mình ít bị tra tấn đi!



Phương Dung Mai quay đi, tránh ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư, bỏ lại mấy câu độc ác xong lập tức rời đi.



Sau khi nàng đi rồi, Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cong khóe môi.



– Phu nhân, ngươi quen biết nàng?



Chẳng biết lúc nào Nhã di nương đã đến bên cạnh Mộ Dung Thư, ngồi xổm thân mình ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, nghi ngờ hỏi.



Nghe vậy, Mộ Dung Thư từ trước cửa thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Nhã di nương, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:



-Nhã di nương, các ngươi có từng chạy trốn lúc trời đang mưa chưa?



Lời này vừa nói ra, nữ tử khắp phòng đều lấy làm khó hiểu nhìn về phía Mộ Dung Thư. Trời mưa đường xuống núi lầy lội trơn trượt, sao các nàng có thể chạy trốn chứ?



Nhã di nương đang nghĩ đến thân phận của Mộ Dung Thư, căn bản chưa kịp trả lời. Có điều từ vẻ mặt bọn họ Mộ Dung Thư đã có được đáp án. Nàng quay đầu, nhìn cái cửa sổ nhỏ duy nhất của căn phòng. Bên ngoài mưa vẫn rả rích, sắc trời âm u, xem ra trận mưa này còn duy trì một thời gian nữa.



Nàng quay đầu nhìn về phía mười mấy người bọn họ, nhẹ giọng hỏi:



– Các ngươi không muốn rời khỏi chỗ này?



Nếu chỉ dựa vào một mình nàng thì hơi khó, nhưng nếu cả bọn mười mấy người đồng loạt bỏ trốn, như vậy, khả năng thoát được là rất lớn.



Ánh mắt hơn mười nữ tử kia đều sáng lên nhìn Mộ Dung Thư. Bọn họ từng bỏ trốn nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại và bị trừng phạt. Tuy rằng rất sợ hãi, không có can đảm lặp lại nữa, nhưng nhìn Mộ Dung Thư trấn định như thế, dáng vẻ vô cùng tự tin. Mười mấy người hai mặt nhìn nhau, giây lát, đều gật gật đầu.



Đúng vậy, các nàng đều muốn bỏ trốn, không muốn sau này bị lưu lạc ở nơi thanh lâu kỹ viện.



Nhã di nương chăm chú nhìn Mộ Dung Thư, qua hồi lâu nàng lập tức đứng lên nhìn về phía Mộ Dung Thư:



– Ngươi có cách thoát khỏi chỗ này phải không?



Nhã di nương nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư. Nữ nhân này không giống người thường, nàng tuyệt đối không phải người thường, chỉ bằng việc nàng có thể đem Lưu gia đùa bỡn trong lòng bàn tay là có thể nhìn ra nàng tuyệt đối không phải một người bình thường!



Mộ Dung Thư nhàn nhạt liếc qua Nhã di nương, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, trên mặt lại không hề lộ ra dấu vết, nói:



– Ngươi cũng muốn trốn?



– Đương nhiên!



Nhã di nương trả lời quyết đoán. Nàng cũng không muốn phải quay về cuộc sống trước kia, quả thực là sống không bằng chết, vì một bữa cơm mà bị nam nhân tra tấn. Nếu lại bị bán vào kỹ viện, còn không bằng nàng chết đi coi như xong!



– Được!



Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời.



Nhã di nương nghe vậy lập tức yên tâm. Nàng thật không ngờ Mộ Dung Thư sẽ không để ý đến hiềm khích trước kia.



– Cái gã được gọi là ca kia mỗi ngày đều đi ra ngoài sao?



Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.



Mấy nữ tử cùng gật đầu.



– Đúng vậy, mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài nhưng đều sau buổi cơm trưa. Có khi nữ nhân kia cũng đi cùng.



Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cau mày lại, xem ra lại phải đợi thêm một thời gian. Thế nhưng, cho dù gã kia có xuống núi thì nếu không xảy ra sự cố, Phương Dung Mai cũng tuyệt đối không đi đâu. Không vội, nàng tạm thời nghỉ ngơi một chút.



Chưa đầy một lát sau, Phương Dung Mai lại vào. Nàng đến để đưa một ít thức ăn, nhưng lại là tùy tay ném xuống đất.



Ánh mắt Mộ Dung Thư quét tới, trên mặt đất chính là mấy củ khoai lang còn bốc lên hơi nóng, tổng cộng có mười mấy củ.



Mà Phương Dung Mai giống như muốn báo thù, cầm củ khoai cuối cùng ném tới trước mặt Mộ Dung Thư.



Vốn tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ không vì củ khoai mà hạ mình, nào ngờ Mộ Dung Thư lại lạnh nhạt nhặt củ khoai lang lên, tư thái tao nhã lột vỏ.



Phương Dung Mai sửng sốt. Vốn mang theo tâm tình muốn muốn nhục nhã người khác, trong lòng nhất thời trầm xuống, nàng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái, sau đó nhìn về phía mấy người nữ tử đang lột khoai ăn như sói như hổ lạnh giọng quát:



– Các ngươi đều đàng hoàng một chút cho ta! Nếu để cho ta biết các ngươi có ý định chạy trốn, để xem ta có đánh gãy chân của các ngươi không!



Những lời này cơ hồ là mỗi bữa trưa đều nghe, trước kia đám thiếu nữ này cũng không thèm để ý, nhưng từ sau khi chạy trốn bị bắt trở lại buộc phải chịu khổ hình không có tính người này, các nàng dần dần biết Phương Dung Mai tuyệt đối không phải chỉ doạ suông.



Thấy những người này đều sợ hãi run rẩy cả người, trên gương mặt gầy guộc của Phương Dung Mai hiện lên mấy nét cười lạnh, lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái rồi mới xoay người bỏ đi.



Sau buổi cơm trưa, gã kia cũng tới. Hắn vừa vào cửa đầu tiên chính là nhìn về phía Mộ Dung Thư. Trên gương mặt toàn xương nhô lên kia hiện lên ý cười dữ tợn lại dâm đãng, Mộ Dung Thư nhìn mà không khỏi cảm thấy ghê tởm.



Trong phòng, các nữ tử khác vừa thấy được gã kia đi vào, lập tức sợ hãi tụm lại một chỗ.



– Tiểu mĩ nhân, đừng có gấp, ta đi rồi về ngay thôi. Tiểu mĩ nhân đừng cho rằng ta đã xuống núi thì vọng tưởng muốn chạy trốn. Nếu bỏ trốn bị ta bắt trở lại, cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.



Gã kia một bên cười dâm đãng một bên uy hiếp. Có vẻ như đã nhận ra vẻ chán ghét trong mắt Mộ Dung Thư, hắn thu lại nụ cười trên mặt, trong mắt hiện một tia ngoan độc, nhưng chỉ là thoáng qua, hắn lại cười nói:



– Ta thật thích nữ nhân có cá tính.



Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.



– Hắn đây là xuống núi hỏi thăm tin tức. Chỉ cần quan binh lơi lỏng phòng bị, hắn sẽ đưa chúng ta đi.



Sau khi gã kia rời đi, Nhã di nương lập tức nhỏ giọng nói. Nhã di nương dù sao cũng là từ kỹ viện ra ngoài, thành thạo việc sử dụng tâm kế, đương nhiên việc gì cũng để ý cẩn thận.



– Chờ thêm một lát, ta cần ngươi diễn một tuồng kịch.



Mộ Dung Thư nhìn Nhã di nương nói. Nhã di nương từng sinh tồn tại nơi rồng rắn hỗn tạp kia, đối với việc diễn trò hẳn là không có vấn đề gì. Không ngờ cũng có lúc nàng ta lại hữu dụng như thế.



Nhã di nương gật đầu:



-Được.



Nàng cũng thật thông minh, nhìn một chút đã biết ý tưởng của Mộ Dung Thư.



Mộ Dung Thư vừa nhìn về phía những người khác, cười nhạt hỏi:



– Các ngươi sợ nữ nhân kia sao?



Các nàng cùng gật đầu. Có người nhỏ giọng trả lời:



– Chúng ta sợ bị bọn họ bắt trở lại, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta.



– Yên tâm, một lát nhớ làm theo lời ta. Lúc ra tay tuyệt đối không được do dự! Đừng để cho nữ nhân kia kêu to lên.



Mộ Dung Thư nhỏ giọng dặn dò. Nếu muốn chạy trốn, bọn họ không có nhiều thời gian, phải nắm chặt cơ hội. Ca thân có võ công, hắn lên núi xuống núi không mất bao nhiêu thời gian. Mà họ đều là nữ tử yếu đuối, tất nhiên không thể so sánh với hắn, vì vậy hết thảy đều phải vô cùng cẩn thận…



Huyện nha.



Sắc mặt Vũ Văn Mặc nặng nề nhìn từng giọt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, đôi mày kiếm lạnh lẽo cau chặt. Cả một đêm hắn đều đứng ở chỗ này, không hề nhúc nhích. Trên cằm và gò má lún phún đầy râu nhưng hắn không hề hay biết.



Triệu Sơngồi bên bàncũng một đêm chưa ngủ.



Cả ngày hôm qua đều không có tin gì về Mộ Dung Thư, mà lúc này đã là giữa trưa ngày thứ hai!



– Tra xét tất cả các vùng núi ở trấn Thượng Chí một lần.



Vũ Văn Mặc bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Triệu Sơ, hai mắt lạnh lẽo sâu thẳm, lạnh giọng nói.



– Được.



Triệu Sơ lập tức đáp.



Thật sự bọn họ đã đào ba thước đất của cả trấn để tìm kiếm nhưng vẫn hoàn toàn không có tin tức, mà gã bắt cóc này tuyệt đối chưa rời khỏi trấn Thượng Chí. Khả năng duy nhất cũng chính là hắn ẩn nấp trên núi!



Nửa khắc đồng hồ trôi qua.



Nhã di nương nhận được chỉ thị của Mộ Dung Thư, lập tức ôm bụng kêu rên đau đớn, âm thanh lớn tới mữa suýt nữa phá bay cả nóc nhà. Mộ Dung Thư thấy thế nhịn không được khóe miệng rụt rụt. Nhã di nương này tuy rằng không phải người tốt, nhưng lại tuyệt đối là diễn viên tiềm năng, mấy tiếng kêu rên này quả thật là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu! Nếu là những người khác nhất định không làm được như nàng!



Giây lát, cửa phòng bị đạp ra. Sắc mặt Phương Dung Mai cực kỳ khó coi nhìn về phía Nhã di nương, giận dữ hét:



– Kêu cái gì mà kêu? Chán sống rồi sao?



Mặt khác, một tiểu cô nương đã quỳ xuống, hướng về phía Phương Dung Mai dập đầu cầu xin:



– Xin giúp đỡ nàng ấy. Lúc nàng bị đưa tới đây đã có thai, không chừng là bị sinh non.



– Sinh non?



Phương Dung Mai cau mày, nhìn dáng vẻ này của Nhã di nương thật không giống giả vờ, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc. Nàng nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư đang ngồi một bên.



Mộ Dung Thư ôm lấy khóe môi cười lạnh nói:



– Nhìn cái gì? Cũng không phải ta sinh non.



Phương Dung Mai mang theo nghi hoặc đi về phía Nhã di nương. Ngay khi nàng đến trước mặt tiểu cô nương, tiểu cô nương kia bỗng nhiên vươn một chân ra gạt Phương Dung Mai té ngã.



Bị gạt té, Phương Dung Mai đang muốn cao giọng mắng to, trong mấy nữ tử bên cạnh có một người nhanh nhẹn bịt miệng nàng lại, một người khác lấy một cây gỗ không biết kiếm được ở đâu lấy hết sức lực đậpvào đầu Phương Dung Mai, những người khác đều rất ăn ý hợp lực trói ả talại.



Bị gậy gỗ đánh cho đầu óc choáng váng, lúc này Phương Dung Mai đã không còn nhận ra phương hướng, hai mắt hoa lên, vừa định kêu to, Nhã di nương lập tức đứng dậy, giơ chân lên dùng sức đạp thẳng vào miệng của nàng! Thẳng cho đến lúc miệng Phương Dung Mai ứa ra máu tươi, Nhã di nương mới nới lỏng chân.



Những nữ tử khác trong ngày thường bị Phương Dung Mai đánh đập đều đứng dậy dùng sức đấm đá lên người nàng, thẳng đến khi Phương Dung Mai không biết là bị đánh chết, hay là đã hôn mê mới dừng tay!



– Đủ! Không nên lãng phí thời gian, đi mau!



Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn lướt qua Phương Dung Mai đã bị đánh không còn ra hình dạng, nói.



Những nữ tử này cũng đều biết thời gian quý giá, mỗi người đạp cho Phương Dung Mai một cú rồi lập tức đi theo Mộ Dung Thư.



Sau khi ra khỏi phòng, Mộ Dung Thư nhìn quang cảnh xanh ngút ngát bốn phía. Quả nhiên như nàng đoán, nơi này là giữa sườn núi!



Nàng nhìn thấy trước cửa cách đó không xa có một cái giếng, lập tức chạy đến, dùng gầu múc nước, sau đó không chút do dự xối toàn bộ gầu nước giếng lạnh như băng lên người.



Những người khác nhìn thấy hành động này của Mộ Dung Thư, đồng loạt không hiểu.



– Nếu không muốn bị bắt lại thì mau xối nước lên người đi.



Giọng Mộ Dung Thư lạnh lùng vang lên. Hiện tại họ không có bao nhiêu thời gian để mà lãng phí. Việc nàng cần phải làm là dùng nước giếng xoá đi mùi hương trên người, tiếp đó lại lợi dụng trời mưa. Nước mưa và hơi đất bùn ẩm ướt có thể che giấu mùi hương trên người bọn họ rất tốt.



Mà trận mưa này đến lúc nào sẽ ngừng nàng không thể đoán trước được, vì vậy giữa việc bị nhiễm phong hàn và bỏ trốn, không hề nghi ngờ, bỏ trốn là quan trọng nhất!



Tối thiểu, nàng không muốn chết! Đúng vậy, không muốn chết.



Mấy người khác cũng đều dựa theo cách của Mộ Dung Thư xối nước giếng lên người. Sau đó, tất cả cùng bỏ chạy xuống núi. Dựa theo những gì đã bàn bạc, họ sẽ không tập trung lại một chỗ cùng nhau mà tách thành nhóm hai ba người chạy theo phương hướng khác nhau. Cứ như vậy, cho dù gã kia có bắt được bọn họ cũng sẽ có người chạy trốn thành công, đến lúc đó lại chỉ đường cho quan binh tới giải cứu những người còn lại.



Rất nhanh, mười mấy nữ tử chia làm bốn phương tám hướng chạy đi.



Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ đã dẫn theo quan binh tiến đến. Thế nhưng, bốn phía trấn Thượng Chí có đến mấy chục ngọn núi, việc truy tìm quả thật không dễ dàng.



– Vương gia, mỗi một ngọn núi đều có phạm vi khá rộng, thật sự là không dễ dàng tìm kiếm. Hơn nữa lúc này còn đang mưa.



Trong đám quan binh, phó thống lĩnh ôm quyền nói với Vũ Văn Mặc.



– Mỗi một ngọn núi đều phải lục soát kĩ càng, không thể bỏ qua bất kì một tấc đất nào.



Trong con ngươi đen của Vũ Văn Mặc vô cùng kiên định, lạnh giọng phân phó.



Gã phó thống lĩnh lĩnh mệnh mà đi, vài trăm người bắt đầu đồng loạt lục soát.



Mà gã bắt cóc kia vừa đến dưới núi đã phát giác ra có rất nhiều quan binh đang truy soát, lập tức cấp tốc chạy lên núi.



Bởi do trời mưa xuống, không có mặt trời, trên người cũng không có la bàn nên Mộ Dung Thư đành dựa vào việc cẩn thận quan sát cây cối xung quanh. Thực vật sinh trưởng, đa phần có loài hướng về phía nam, loài khác lại hướng về phía bắc. Xác định phương hướng xong, nàng lập tức âm thầm nhắm về hướng đại thụ sinh trưởng tươi tốt mà đi.



Nàng vốn không để việc có mấy người đi theo mình, kết quả khi quay đầu lại thấy có đến ba bốn người. Trong đó lại có cả Nhã di nương! Thời gian gấp gáp, nàng phải nghĩ cách bỏ trốn an toàn, không thừa thời gian bảo Nhã di nương chọn một con đường khác mà đi.



Dọc theo đường đi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, tiếng mưa rơi, tiếng thở dốc, mấy người không dám nói chuyện, sợ nếu gã kia quay lại sẽ có thể nghe thấy động tĩnh.Có thể là bản năng sinh tồn, cho dù thở hổn hển, cảm giác mệt như sắp chết, nhưng vẫn không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một lát. Một khi dừng chân, kế tiếp chờ đợi bọn họ chính là đau khổ vô tận.



Gần nửa canh giờ sau, bốn người bỗng nhiên dừng bước.



Mộ Dung Thư cau mày nhìn phía trước.



Nơi đó một mảnh u ám, qua làn mưa rả rích, nàng nhìn về phía vách núi đen cao cao trước mặt. Phía trước đã không còn đường đi.



– Tại sao có thể như vậy? Sao ngươi lại dẫn chúng ta đi con đường này?



Sau lưng nàng, một nữ tử nhìn phía trước, lập tức nhìn Mộ Dung Thư, oán giận nói.



Một nữ tử khác cũng không nhịn được trách móc:



– Kết quả là ngươi có biết đường thoát khỏi chỗ này không? Ngươi làm thế này sẽ hại chết chúng ta đó!



Hai người vừa thấy được phía trước là tình hình như thế, lập tức quả quyết không đi cùng Mộ Dung Thư nữa mà là hướng về một phía khác bỏ đi.



Sau khi đứng vững, Mộ Dung Thư hơi híp mắt nhìn tình hình phía trước. Không đếm xỉa đến lời trách cứ của hai nữ tử phía sau, chờ nàng xác định nên đi theo hướng nào, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn lại thì thấy Nhã di nương đang đứng ở chỗ cũ, không hề bỏ đi. Mộ Dung Thư thật sự rất kinh ngạc.



– Kế tiếp nên từ nơi này đi?



Nhã di nương trầm giọng hỏi.



Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía những cây gỗ đó, trong lòng nghĩ thầm: tuyệt đối không thể quay về theo đường cũ, như vậy duy nhất chỉ có thể đi về hai hướng trái phải.



– Bên trái!



Mộ Dung Thư trầm mặc nửa khắc rồi nói. Đây chính là hướng ngược lại với đường đi của hai nữ tử lúc nãy.



Nhã di nương gật đầu, theo sau Mộ Dung Thư hướng về phía bên trái mà bước.



Vì mải suy nghĩ, Mộ Dung Thư cũng không để ý tình hình xung quanh. Ngay lúc đó, mép váy vướng phải cành cây, rách một đoạn.



– Có người!



Nhã di nương hô nhỏ một tiếng. Phía sau truyền đến tiếng nhánh cây bị đạp lên lạo xạo cùng tiếng bước chân, Nhã di nương dừng lại quay đầu nhìn ra phía sau.



Mộ Dung Thư đứng cách Nhã di nương có vài bước, nghe vậy cũng không hề quay đầu mà là nhanh chóng chạy về phía trước, tìm được một cây đại thụ bèn nấp vào. May mà hôm nay trời mưa, thời tiết u ám, chỉ cần tìm được chỗ ẩn nấp thích hợp thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị phát hiện.



Mà chỉ trong một khoảnh khắc ngoái nhìn đó thôi đã khiến tốc độ Nhã di nương bị chậm lại.



Kết quả, một bóng người nghênh diện bay nhanh đến.



– Dám chạy!



Khi Nhã di nương còn chưa phản ứng kịp, gã bắt cóc đã từ phía trước xông thẳng tới cho nàng một chưởng. Một chưởng này hoàn toàn sử dụng nội lực, đánh vào người khiến đầu óc Nhã di nương choáng váng, miệng phun máu tươi.



Mà Mộ Dung Thư ở cách đó không xa, trốn sau một cây đại thụ nhìn thấy rành mạch tình cảnh trước mắt. Nàng nhìn Nhã di nương bị đánh ngã xuống, nhăn mày lại.



– Nói, tiểu mĩ nhân cùng chạy trốn với ngươi đi hướng nào?



Ca lại đánh một quyền lên người Nhã di nương, giọng nói tàn nhẫn ép hỏi. Vừa rồi khi hắn quay về, nhìn thấy Phương Dung Mai bị đánh chết khiếp thì lập tức biết sự tình không ổn! Thật không ngờ những nữ nhân này cũng dám chạy trốn! Nhất định là mỹ nhân kia nghĩ ra cách dùng nước lạnh xoá đi hương thơm trên người! Mỹ nhân này thân phận thật không đơn giản!



Mộ Dung Thư nhắm mắt lại, chờ đợi Nhã di nương khai ra chỗ ẩn thân của nàng.



Nhưng Nhã di nương lại vươn bàn tay không còn chút sức lực nào chỉ về một hướng khác.



– Nàng ta chạy theo hướng đó.



Ca nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống:



– Dám chạy? Ngươi thật sự là muốn chết!



Hai tay đang đặt trên người Nhã di nương bỗng nhiên dùng sức, thình lình chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, Nhã di nương còn không kịp kêu lên một tiếng đã xụi lơ trên mặt đất, tắt thở.



Mộ Dung Thư nín thở, mở to hai mắt nhìn Nhã di nương. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, thời điểm mấu chốt, Nhã di nương lại không bán đứng nàng. Nàng chăm chú nhìn Nhã di nương một cái, nén lại đau đớn và nỗi khiếp sợ trong lòng, quay đầu nhìn đi chỗ khác. Nàng không có bao nhiêu thời gian để lưu luyến ở nơi này, gã bắt cóc kia đã bỏ đi, nàng cũng phải mau chóng chạy tiếp.



Mộ Dung Thư đứng dậy hướng về chân núi mà chạy.



Nàng phải nắm chặt thời gian!



Nhưng đi được nửa khắc đồng hồ, đột nhiên một con rắn từ trong bụi cỏ xông ra, ngay lúc Mộ Dung Thư chưa kịp phản ứng, trực tiếp cắn lên bắp đùi của nàng!



Đau nhức thình lình tràn ra!



Con rắn kia cắn Mộ Dung Thư xong lập tức bò đi mất dạng.



Một cơn đau kịch liệt, tiếp đó là cảm giác tê dại choáng váng. Mộ Dung Thư biết y lý, nàng hiểu, con rắn này có độc! Nàng nhíu chặt mày, đúng lúc cam go này lại còn xảy ra chuyện như thế!



Nàng lập tức cắn răng xé mép váy, nhanh chóng buộc chặt vết thương trên đùi. Nàng không biết loại phương pháp này có thể kéo dài bao lâu, nhưng lúc này chỉ có thể ngăn chặn độc tố lan ra toàn thân mới có hi vọng!



Kéo lê cái chân đau đớn tê mỏi, Mộ Dung Thư cắn răng chạy xuống dưới chân núi.



Chỉ có điều, vết thương nơi đùi khiến cho tốc độ của nàng chậm lại.



Gã bắt cóc kia có võ công, lên núi xuống núi không mất bao lâu, rất nhanh hắn sẽ phát hiện bị Nhã di nương lừa. Mà lúc này tốc độ nàng rất chậm, không trụ được bao lâu nhất định sẽ bị bắt kịp!



Chẳng lẽ là ông trời muốn diệt nàng?



Không được! Nàng không thể buông tay, có nhiều người đang lo lắng cho nàng, chờ nàng như vậy! Nàng nhìn xuống chân núi, cũng không còn xa lắm!



Nàng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cái chân đau nhức đến mức hầu như không còn cảm giác mà chạy, nhưng rốt cuộc chân nàng cũng không thể dùng sức, còn bị cây cỏ xung quanh cản bước chân. Do trời mưa, đường đi trơn vô cùng, không kịp tránh, chân nàng trợt một cái, lập tức không thể gượng lại mà lăn thẳng xuống.



Chờ khi dừng lại Mộ Dung Thư mới phát hiện mình đã ngã xuống giữa đường, trong mơ hồ dường như trông thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.



Nàng lập tức dùng sức lăn ra giữa đường.



Xe ngựa đột ngột dừng lại.



Mộ Dung Thư dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại, khàn giọng hướng về phía xe ngựa hô to:



– Cứu ta…



Hai canh giờ sau, Vũ Văn Mặc đứng trên vách núi, xoay người, tay run run nắm lấy một mảnh vải giắt lại bên cành cây.



Mà đôi đồng tử của Triệu Sơ đỏ lên, nắm chặt hai đấm, một thân bạch y đã bị bùn đất nước mưa khiến cho nhếch nhác, nhưng hắn vẫn không hề hay biết. Hắn nhìn về phía thi thể Nhã di nương bị nước mưa xối lên.



– Hồi vương gia, ty chức đã cứu được năm người, những người khác vẫn đang trong quá trình tìm kiếm. Riêng gã bắt cóc kia lúc sắp bị bắt đã uống thuốc độc tự sát. Ngoài ra còn tìm được thi thể hai người khác. Trong đó có người nói, còn một nữ tử dung mạo vô cùng xinh đẹp đã chạy trốn cùng với ba nữ tử đã chết kia. Nhưng ty chức đã tìm khắp ngọn núi vẫn không tìm được nữ tử xinh đẹp mà cô gái kia đã nói.



Vị phó thống lĩnh trầm giọng báo cáo.



Nghe đến đó, mảnh vải mỏng manh trong Vũ Văn Mặc trượt khỏi đôi tay cứng đờ của hắn, nhẹ nhàng phiêu đãng rơi xuống mặt đất đầy bùn sình lầy lội!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom