-
Chương 25: Thất Thương Quyền, Tiên Thương Kỷ, Hậu Thương Nhân
Chương 25: Thất Thương Quyền, Tiên Thương Kỷ, Hậu Thương Nhân
Trong sách có viết: Thất thương quyền, tốc thành. Nhất luyện thất thương, tiên thương kỷ, hậu thương nhân.
.
Bây giờ, khi nhớ lại buổi lao động cuối kỳ của năm lớp Mười, Cát Niên vừa thấy vui vừa thấy buồn. Nếu như cạm bẫy của ai đó làm Cát Niên phải rợn tóc gáy, thì việc gặp lại Vu Vũ khiến cho tâm hồn và trái tim cô vui như Tết.
Mọi chuyện được bắt đầu như thế này, nhiệm vụ của Cát Niên là đổ rác. Các bạn gom lại cỏ dại và rác đã quét thành một đống, Cát Niên chịu trách nhiệm đẩy chiếc xe một bánh nhỏ chở rác đến bãi rác, cứ lấy rác đi đổ rồi lại quay lại lấy rác tiếp như vậy hết lần này đến lần khác. Công việc này Cát Niên thấy rất thú vị.
Không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu Cát Niên từ bãi rác trở về, từ xa cô đã nghe thấy tiếng Trần Khiết Khiết gọi mình.
“Tạ Cát Niên, có người tìm cậu này.”
Trần Khiết Khiết là bạn học cùng lớp với Cát Niên. Các nam sinh khóa trên đều nói lớp 10A3 có rất nhiều bạn gái xinh, nhưng Cát Niên chỉ phát hiện được có một bạn. Cô không phải là một người dễ bị kinh ngạc, nhưng vào ngày đăng ký học, khi gặp Khiết Khiết lần đầu, cô đã vô cùng kinh ngạc, hoặc có thể nói là sửng sốt trước vẻ đẹp của Khiết Khiết.
Trần Khiết Khiết có một vẻ đẹp khiến người khác khó có thể không chú ý. Đôi mắt đen, mũi dọc dừa, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng hơn phần lớn người phương Nam, dáng người uyển chuyển, thật đúng là mẫu người trong mộng. Tóc cô ấy rất dài, cứ như một dòng mực đang đổ xuống vậy, nếu như mái tóc này ở trên đầu người khác thì sẽ trông rất thô và quê, nhưng vẻ đẹp của Trần Khiết Khiết là một vẻ đẹp hoàn mỹ tựa như tranh vẽ không cần thêm bớt gì nữa.
Trước đây Cát Niên chưa từng nói chuyện với Khiết Khiết, không phải vì Khiết Khiết quá kiêu ngạo, trái lại, tuy điều kiện nhà Khiết Khiết rất tốt, nhưng nghe nói gia đình rất gia giáo, nề nếp, hoàn toàn không kiêu ngạo khoe khoang chút nào, Khiết Khiết rất hòa đồng với bạn bè và lễ phép với thầy cô giáo, nhìn đủ biết cô là tiểu thư con nhà giàu được giáo dục tử tế. Trước mắt cô công chúa thật sự, Cát Niên giống như một chú thỏ nhỏ bé làm nền trong những câu chuyện cổ tích.
Khiết Khiết, cái tên nghe mới thật êm tai làm sao, nhẹ nhàng hé mở hai môi là có thể gọi được hai tiếng này, nghe dịu dàng biết bao, nào có như ba tiếng “Tạ Cát Niên”, đọc lên đau cả mồm, chả có ý nghĩa gì.
Vì thế, Cát Niên cảm thấy kinh ngạc khi Khiết Khiết nói chuyện với cô, không chỉ vì đây là lần đầu tiên công chúa xinh đẹp nói chuyện với mình mà còn vì cô không biết ai tìm mình nữa. Cô ngây người nhìn về phía Trần Khiết Khiết, đầu tiên cô nhìn thấy một cái đầu bóng trơn, sau đó thấy một hàm răng trắng bóng.
Cát Niên thậm chí không dám tin vào mắt mình, mãi đến khi người ấy từ phía sau Khiết Khiết tiến về phía Cát Niên. Cô mới bám vào chiếc xe chở rác, mặt nghệch ra chỉ biết cười không biết làm gì nữa.
Trường dạy nghề thi cuối kỳ và nghỉ hè đều sớm hơn các trường phổ thông trung học khác, Vu Vũ tay cầm chiếc vợt cầu lông đứng trước mặt Cát Niên, cậu nói:
“Tớ và các bạn đang chơi ở sân cầu lông bên cạnh, tiện thể tới thăm cậu, trường cậu rộng và đẹp thật đấy.” Vu Vũ có lẽ cũng biết rằng xung quanh có rất nhiều người vừa làm việc vừa nhìn về phía bọn họ, nên cậu cũng hơi lúng túng.
Trần Khiết Khiết dẫn Vu Vũ đến gặp Cát Niên xong, biết ý liền đi ra chỗ khác.
“Thế à, cũng tạm coi là đẹp, ha ha.” Trong thời gian xa nhau, Cát Niên không lúc nào là không nhớ đến Vu Vũ, nhưng khi cậu đột nhiên đứng trước mặt, cô lại không biết phải làm thế nào, trong lòng vui quá khiến cô không biết phải nói gì nữa, ngoài việc cười ra, cô không biết làm gì cả.
“Trông cậu vẫn khỏe. Thế là tốt rồi.” Vu Vũ gảy lưới vợt rồi cười nói. “Thôi, tớ phải về đây, cậu làm việc tiếp đi.”
“Về á? Ồ… được.” Cát Niên bỗng dưng cảm thấy thất vọng, nhưng cô cũng không biết mình phải nói gì nữa, chỉ biết gật đầu.
Vu Vũ vẫy tay chào Cát Niên rồi quay lưng đi mất. Cát Niên ngây người nhìn theo hình bóng cậu ấy, tay vẫn không rời khỏi chiếc xe đẩy, cô nghĩ, bộ dạng của mình lúc nãy chắc chắn là ngốc lắm.
“Tạ Cát Niên, ở đây còn nhiều lá cây cần vứt đi này!” Các bạn trong lớp giục cô.
Cát Niên như chợt tỉnh giấc mộng, cô vội vàng đẩy xe lại. Trần Khiết Khiết ở phía bên kia đã quét lá cây thành một đống và đổ lên xe. Lá cây không nặng nhưng rất chiếm diện tích, chẳng mấy chốc đã đầy ắp cả xe. Cát Niên đẩy xe về phía khu đổ rác, Trần Khiết Khiết bỏ chổi, chủ động cùng Cát Niên đẩy xe rác.
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tớ làm một mình cũng được mà.” Cát Niên ngần ngại nói.
Trần Khiết Khiết nở một nụ cười thân thiện với Cát Niên: “Không sao đâu, đẩy xe rất thú vị. Tạ Cát Niên, người lúc nãy là bạn học cũ của cậu à?”
Cát Niên quay sang nhìn Khiết Khiết nhẹ nhàng đáp: “À, đó là, đó là… bạn… của tớ.”
Cô cảm thấy dùng hai chữ “bạn học” không chính xác lắm đối với quan hệ giữa cô và Vu Vũ, nhưng khi nói đến chữ “bạn”, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ lên. Đối với những cô bé ở độ tuổi này thì “bạn” là một từ rất nhạy cảm, đặc biệt khi đối phương lại là bạn nam cùng tuổi. Cát Niên không biết Trần Khiết Khiết sẽ nghĩ như thế nào, hừ, đằng nào thì cũng không quen nhau lắm, cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Trần Khiết Khiết không hề tỏ ra kinh ngạc, mà ngược lại cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Là thế à? Hay ghê. Nói thật, hình như tớ đã gặp cậu ý ở đâu đó rồi thì phải.”
“Chắc không phải đâu… bãi rác sao xa thế nhỉ?”
“Bọn mình vừa đi vừa nói chuyện sẽ không còn cảm thấy xa nữa. Tạ Cát Niên, bạn cậu đến đây để thăm cậu à? Sao mới nói được mấy câu đã đi rồi thế?”
Sự buồn bã của Cát Niên đã bị lời nói vô tư của Khiết Khiết làm cho bừng tỉnh, đáng lẽ ra cô có rất nhiều điều muốn nói với Vu Vũ, thế mà lúc đó tại sao cô lại chỉ biết cười một cách ngốc nghếch chứ?
Trần Khiết Khiết không hề chú ý đến sự thay đổi thái độ của người đứng bên cạnh mình, cô tiếp tục nói: “Tay cậu ấy cầm vợt cầu lông, chắc là cậu ấy chơi hay lắm nhỉ? Dạo này mình cũng đang học đánh cầu lông, nếu có thời gian bọn mình có thể đánh cầu lông cùng nhau không?”
Bỗng nhiên Cát Niên đứng sững lại không nhúc nhích.
“Mình chỉ nói thế thôi, cậu đừng để bụng nhé…”
Trần Khiết Khiết còn chưa nói hết, Cát Niên bỗng dúi tay cầm của chiếc xe đẩy vào tay cô.
“Xin lỗi cậu, tớ có chút việc gấp, phiền cậu đẩy giúp tớ được không?” Lời cô vừa dứt thì người cô cũng đã tiến được một đoạn cách xa đó rồi, nghĩ thế nào cô lại vội vàng quay người lại khom lưng làm động tác xin lỗi. “Xin lỗi nhé, tớ sẽ về ngay.”
Không thể để Vu Vũ đi như thế được. Ruột gan như thiêu đốt, cô đuổi theo hướng mà Vu Vũ vừa đi khỏi, cậu ấy đi đã được một lúc rồi, liệu đã ra khỏi cổng trường chưa nhỉ?
Chạy qua bãi cỏ của tòa nhà thực nghiệm, bên ngoài hành lang, ngoài sân bóng, đâu đâu cũng thấy các bạn đang quét dọn, một số bạn nam vừa làm vừa cười đùa với nhau, Cát Niên có vẻ như đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía cuối hành lang, nhưng do bị ngăn cách bởi quá nhiều người nên cô không thể chạy nhanh được.
Đã hơn một học kỳ rồi mà cô mới chỉ gặp Vu Vũ có một lần. Bình thường phải đi học, đến cuối tuần lại có bao nhiêu việc ở nhà thì gặp Vu Vũ vào lúc nào đây? Sao cô lại vô dụng như thế, giống như một con heo đất, bình thường ngày nào cũng gom góp tiền, gom đầy ụ lên, thế nhưng đến lúc quan trọng, lại không lấy ra được. Lao động cũng là một nhiệm vụ do nhà trường phân công, cô không thể đi xa quá được, hình bóng Vu Vũ dần dần nhỏ lại, hai mắt của Cát Niên hoe đỏ.
Đúng vào lúc Cát Niên sắp đi hết sân bóng, bỗng có một tiếng “binh”, không biết vật gì từ đâu bay đến rơi trúng vào đầu Cát Niên. Cảm giác bị va đập mạnh qua đi, tiếp theo là cảm giác đau rát như bom nổ, sau lưng cô là những tiếng gọi to nhỏ, tiếng huýt sáo của các bạn trai, tiếng hét, tiếng cười thầm… loạn hết cả lên.
Cát Niên bất ngờ bị đập vào đầu, cô ôm vết thương ngơ ngác quay đầu lại, cạnh chân cô là một chiếc chổi cán dài.
“Ô hô, thảm rồi, thảm rồi, đúng là có người trúng chiêu rồi.”
“Là ai ném vậy? Có phải cậu không? Hà hà…”
“Đó là ai thế, cậu đánh trúng ai thế?”
“Đã bảo là đừng có đẩy tớ mà.”
“Đừng cười nữa, hình như cô bé đó khóc rồi đó, có vẻ như mình gây họa thật rồi.”
“Hàn Thuật, hình như đó là chổi của cậu.”
“Hay là đi xin lỗi đi, thầy giáo mà đến là tiêu đấy.”
Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, Cát Niên thấy có người bước đến cạnh cô và nói: “Tại sao cậu lại đen đủi thế? Đau thật à?”
Thực ra Cát Niên không hề muốn khóc, có thể nước mắt chỉ là phản ứng tự nhiên khi bị đau đớn. Cô chỉ lo lắng, không biết Vu Vũ đã đi bao xa rồi.
“Cậu đừng có mà dọa tớ, cùng lắm thì tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế.”
Cát Niên lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước, cảm giác như có ai đó giữ tay cô lại.
“Cậu làm gì thế? Đi, đi đến phòng y tế.”
Trong lúc vội vàng, cô gạt cánh tay đó ra.
“Xin lỗi mà, có được không?” Người ngăn cô lại nói.
“Xin cậu đấy, làm ơn đừng cản đường tớ nữa được không?”
Cát Niên lấy tay gạt dòng nước mắt, tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng cô thầm mong, Vu Vũ, đi chậm một chút có được không, đợi tớ với.
Cô ôm vết thương đau như lửa đốt, cứ thế chạy đuổi theo, tất cả mọi người và cây xung quanh đều trở nên mờ ảo. Cô chạy một mạch đến cổng trường nhưng hình như cô đã đến chậm một bước, Tiểu hòa thượng của cô không biết đã đi đâu mất rồi.
Cát Niên nghẹn ngào, vết đau trên đầu khiến cô khóc như mưa.
Mọi người đều nói, bị chấn thương ở đầu sẽ gây ra ảo giác, quả nhiên là như vậy, cô khóc không thành tiếng, hình bóng đã đi xa khuất lại dần dần trở nên to hơn, quay lại bên cạnh cô.
“Cát, Cát Niên… tại sao cậu lại khóc thế?” Ảo giác lại còn cả tiếng nói, hơn nữa là tiếng nói lo lắng ngơ ngác quen thuộc.
“Tại sao cậu lại quay lại?” Cát Niên ngốc nghếch hỏi.
“Tớ nhớ là còn phải đưa cho cậu cái này… nhưng vấn đề là tại sao cậu khóc vậy?”
Tiểu hòa thượng của cô rút một chiếc lá từ trong túi ra, đó là một chiếc lá dày, bên trên vẫn còn một lớp lông tơ mỏng. Cái này thì Cát Niên biết, đó là lá cây tỳ bà.
“Lúc nãy tớ quên không nói với cậu, cây tỳ bà của cậu lớn rất nhanh. Nếu may mắn thì tháng Năm năm sau có thể ra quả đấy. Đây là chiếc lá đẹp nhất, tớ cũng không nỡ hái nó đâu nhưng mà cậu giữ nó đi.”
Cát Niên đặt chiếc lá vào lòng bàn tay, cô cười trong nước mắt.
“Có phải ai bắt nạt cậu không, tại sao cậu lại khóc?”
Cát Niên lắc đầu.
Vu Vũ không thể chịu đựng nổi: “Cậu hãy xem lại bộ dạng của mình đi, tớ không biết phải mô tả như thế nào nữa.”
“Vu Vũ tại sao mặt cậu lại bị thương… cả tay nữa? Cậu đánh nhau với ai à?”
Lúc này Cát Niên mới nhìn kỹ Vu Vũ, cậu ấy vốn không phải là người thích đánh nhau.
Vu Vũ nhìn vết thương trên cánh tay mình, trả lời qua quýt: “Vết thương nhỏ ý mà, Cát Niên, tớ không muốn bị người khác bắt nạt nữa, tớ cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.Tớ có quen vài bạn trong trường, bọn họ lớn hơn tớ một, hai tuổi, rất quan tâm đến tớ, và cũng rất nghĩa khí, tớ cũng không để ai bắt nạt cậu nữa đâu.”
“Bạn? Nghĩa khí?” Cát Niên nhắc lại những lời này, cô bỗng cảm thấy lo lắng một cách vô cớ. Vu Vũ đã có bạn khác, đáng lẽ ra cô phải sớm đoán được điều này mới phải, trước đây cậu ấy cô đơn đến như vậy, chỉ vì lòng ích kỷ của mình mà để cậu ấy tiếp tục cô đơn thì chẳng phải tàn nhẫn quá hay sao. Nhưng mà những người đó là người như thế nào, sao lại suốt ngày lôi cậu ấy đi đánh nhau?
“Vu Vũ, bọn họ…” Nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Cát Niên.
Dường như Vu Vũ biết cô định nói gì, cậu tìm cách đánh trống lảng, cố tìm những chuyện mà Cát Niên cảm thấy hứng thú.
“Biết đâu có ngày võ công của tớ giỏi rồi, thì sẽ không bị thương nữa đâu. Cát Niên, tớ nhớ là có lần cậu nói cho tớ về loại quyền gì ý nhỉ, à, loại võ công rất lợi hại mà luyện rất nhanh tên là gì nhỉ… tớ nghĩ mãi mà không nhớ ra.” Vu Vũ gãi đầu nói.
Cô bé ngốc nghếch Cát Niên quả nhiên bị đánh lạc hướng.
“Là Thất thương quyền.” Cô khịt mũi thật thà trả lời Vu Vũ. “Do Mộc Linh Tử của phái Không Động sáng lập ra, Kim Mao Sư, Vương Tạ Tốn chính là dùng loại võ công này để giết chết Không Kiến đại sư của Thiếu Lâm Tự. Một thế quyền có bảy loại công lực khác nhau, Kim Dung nói, trong con người có âm có dương…”
Vu Vũ cắt ngang lời Cát Niên: “Đúng rồi, chính là cái này, đợi tớ kiếm được quyển sách bí truyền này rồi luyện thành thì sẽ không còn bị thương nữa.”
Cát Niên biết cậu đang tìm cách làm cho mình vui, cô bật cười nhưng lại làm vết thương trên đầu nhói đau, cô méo xệch mồm rồi lại cố chịu đựng.
“Tớ về trước đây, lần sau tớ sẽ tới tìm cậu, để cậu xem kỹ thuật của tớ có tiến bộ không.”
“Vu…” Cát Niên đã nói tạm biệt rồi, nhưng lại nhớ ra một số chuyện, lần sau nhất định phải nói cho Vu Vũ biết, Thất thương quyền không phải là loại võ công tốt.
Trong sách có viết: Thất thương quyền, tốc thành. Nhất luyện thất thương, tiên thương kỷ, hậu thương nhân.
.
Trong sách có viết: Thất thương quyền, tốc thành. Nhất luyện thất thương, tiên thương kỷ, hậu thương nhân.
.
Bây giờ, khi nhớ lại buổi lao động cuối kỳ của năm lớp Mười, Cát Niên vừa thấy vui vừa thấy buồn. Nếu như cạm bẫy của ai đó làm Cát Niên phải rợn tóc gáy, thì việc gặp lại Vu Vũ khiến cho tâm hồn và trái tim cô vui như Tết.
Mọi chuyện được bắt đầu như thế này, nhiệm vụ của Cát Niên là đổ rác. Các bạn gom lại cỏ dại và rác đã quét thành một đống, Cát Niên chịu trách nhiệm đẩy chiếc xe một bánh nhỏ chở rác đến bãi rác, cứ lấy rác đi đổ rồi lại quay lại lấy rác tiếp như vậy hết lần này đến lần khác. Công việc này Cát Niên thấy rất thú vị.
Không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu Cát Niên từ bãi rác trở về, từ xa cô đã nghe thấy tiếng Trần Khiết Khiết gọi mình.
“Tạ Cát Niên, có người tìm cậu này.”
Trần Khiết Khiết là bạn học cùng lớp với Cát Niên. Các nam sinh khóa trên đều nói lớp 10A3 có rất nhiều bạn gái xinh, nhưng Cát Niên chỉ phát hiện được có một bạn. Cô không phải là một người dễ bị kinh ngạc, nhưng vào ngày đăng ký học, khi gặp Khiết Khiết lần đầu, cô đã vô cùng kinh ngạc, hoặc có thể nói là sửng sốt trước vẻ đẹp của Khiết Khiết.
Trần Khiết Khiết có một vẻ đẹp khiến người khác khó có thể không chú ý. Đôi mắt đen, mũi dọc dừa, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng hơn phần lớn người phương Nam, dáng người uyển chuyển, thật đúng là mẫu người trong mộng. Tóc cô ấy rất dài, cứ như một dòng mực đang đổ xuống vậy, nếu như mái tóc này ở trên đầu người khác thì sẽ trông rất thô và quê, nhưng vẻ đẹp của Trần Khiết Khiết là một vẻ đẹp hoàn mỹ tựa như tranh vẽ không cần thêm bớt gì nữa.
Trước đây Cát Niên chưa từng nói chuyện với Khiết Khiết, không phải vì Khiết Khiết quá kiêu ngạo, trái lại, tuy điều kiện nhà Khiết Khiết rất tốt, nhưng nghe nói gia đình rất gia giáo, nề nếp, hoàn toàn không kiêu ngạo khoe khoang chút nào, Khiết Khiết rất hòa đồng với bạn bè và lễ phép với thầy cô giáo, nhìn đủ biết cô là tiểu thư con nhà giàu được giáo dục tử tế. Trước mắt cô công chúa thật sự, Cát Niên giống như một chú thỏ nhỏ bé làm nền trong những câu chuyện cổ tích.
Khiết Khiết, cái tên nghe mới thật êm tai làm sao, nhẹ nhàng hé mở hai môi là có thể gọi được hai tiếng này, nghe dịu dàng biết bao, nào có như ba tiếng “Tạ Cát Niên”, đọc lên đau cả mồm, chả có ý nghĩa gì.
Vì thế, Cát Niên cảm thấy kinh ngạc khi Khiết Khiết nói chuyện với cô, không chỉ vì đây là lần đầu tiên công chúa xinh đẹp nói chuyện với mình mà còn vì cô không biết ai tìm mình nữa. Cô ngây người nhìn về phía Trần Khiết Khiết, đầu tiên cô nhìn thấy một cái đầu bóng trơn, sau đó thấy một hàm răng trắng bóng.
Cát Niên thậm chí không dám tin vào mắt mình, mãi đến khi người ấy từ phía sau Khiết Khiết tiến về phía Cát Niên. Cô mới bám vào chiếc xe chở rác, mặt nghệch ra chỉ biết cười không biết làm gì nữa.
Trường dạy nghề thi cuối kỳ và nghỉ hè đều sớm hơn các trường phổ thông trung học khác, Vu Vũ tay cầm chiếc vợt cầu lông đứng trước mặt Cát Niên, cậu nói:
“Tớ và các bạn đang chơi ở sân cầu lông bên cạnh, tiện thể tới thăm cậu, trường cậu rộng và đẹp thật đấy.” Vu Vũ có lẽ cũng biết rằng xung quanh có rất nhiều người vừa làm việc vừa nhìn về phía bọn họ, nên cậu cũng hơi lúng túng.
Trần Khiết Khiết dẫn Vu Vũ đến gặp Cát Niên xong, biết ý liền đi ra chỗ khác.
“Thế à, cũng tạm coi là đẹp, ha ha.” Trong thời gian xa nhau, Cát Niên không lúc nào là không nhớ đến Vu Vũ, nhưng khi cậu đột nhiên đứng trước mặt, cô lại không biết phải làm thế nào, trong lòng vui quá khiến cô không biết phải nói gì nữa, ngoài việc cười ra, cô không biết làm gì cả.
“Trông cậu vẫn khỏe. Thế là tốt rồi.” Vu Vũ gảy lưới vợt rồi cười nói. “Thôi, tớ phải về đây, cậu làm việc tiếp đi.”
“Về á? Ồ… được.” Cát Niên bỗng dưng cảm thấy thất vọng, nhưng cô cũng không biết mình phải nói gì nữa, chỉ biết gật đầu.
Vu Vũ vẫy tay chào Cát Niên rồi quay lưng đi mất. Cát Niên ngây người nhìn theo hình bóng cậu ấy, tay vẫn không rời khỏi chiếc xe đẩy, cô nghĩ, bộ dạng của mình lúc nãy chắc chắn là ngốc lắm.
“Tạ Cát Niên, ở đây còn nhiều lá cây cần vứt đi này!” Các bạn trong lớp giục cô.
Cát Niên như chợt tỉnh giấc mộng, cô vội vàng đẩy xe lại. Trần Khiết Khiết ở phía bên kia đã quét lá cây thành một đống và đổ lên xe. Lá cây không nặng nhưng rất chiếm diện tích, chẳng mấy chốc đã đầy ắp cả xe. Cát Niên đẩy xe về phía khu đổ rác, Trần Khiết Khiết bỏ chổi, chủ động cùng Cát Niên đẩy xe rác.
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tớ làm một mình cũng được mà.” Cát Niên ngần ngại nói.
Trần Khiết Khiết nở một nụ cười thân thiện với Cát Niên: “Không sao đâu, đẩy xe rất thú vị. Tạ Cát Niên, người lúc nãy là bạn học cũ của cậu à?”
Cát Niên quay sang nhìn Khiết Khiết nhẹ nhàng đáp: “À, đó là, đó là… bạn… của tớ.”
Cô cảm thấy dùng hai chữ “bạn học” không chính xác lắm đối với quan hệ giữa cô và Vu Vũ, nhưng khi nói đến chữ “bạn”, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ lên. Đối với những cô bé ở độ tuổi này thì “bạn” là một từ rất nhạy cảm, đặc biệt khi đối phương lại là bạn nam cùng tuổi. Cát Niên không biết Trần Khiết Khiết sẽ nghĩ như thế nào, hừ, đằng nào thì cũng không quen nhau lắm, cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Trần Khiết Khiết không hề tỏ ra kinh ngạc, mà ngược lại cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Là thế à? Hay ghê. Nói thật, hình như tớ đã gặp cậu ý ở đâu đó rồi thì phải.”
“Chắc không phải đâu… bãi rác sao xa thế nhỉ?”
“Bọn mình vừa đi vừa nói chuyện sẽ không còn cảm thấy xa nữa. Tạ Cát Niên, bạn cậu đến đây để thăm cậu à? Sao mới nói được mấy câu đã đi rồi thế?”
Sự buồn bã của Cát Niên đã bị lời nói vô tư của Khiết Khiết làm cho bừng tỉnh, đáng lẽ ra cô có rất nhiều điều muốn nói với Vu Vũ, thế mà lúc đó tại sao cô lại chỉ biết cười một cách ngốc nghếch chứ?
Trần Khiết Khiết không hề chú ý đến sự thay đổi thái độ của người đứng bên cạnh mình, cô tiếp tục nói: “Tay cậu ấy cầm vợt cầu lông, chắc là cậu ấy chơi hay lắm nhỉ? Dạo này mình cũng đang học đánh cầu lông, nếu có thời gian bọn mình có thể đánh cầu lông cùng nhau không?”
Bỗng nhiên Cát Niên đứng sững lại không nhúc nhích.
“Mình chỉ nói thế thôi, cậu đừng để bụng nhé…”
Trần Khiết Khiết còn chưa nói hết, Cát Niên bỗng dúi tay cầm của chiếc xe đẩy vào tay cô.
“Xin lỗi cậu, tớ có chút việc gấp, phiền cậu đẩy giúp tớ được không?” Lời cô vừa dứt thì người cô cũng đã tiến được một đoạn cách xa đó rồi, nghĩ thế nào cô lại vội vàng quay người lại khom lưng làm động tác xin lỗi. “Xin lỗi nhé, tớ sẽ về ngay.”
Không thể để Vu Vũ đi như thế được. Ruột gan như thiêu đốt, cô đuổi theo hướng mà Vu Vũ vừa đi khỏi, cậu ấy đi đã được một lúc rồi, liệu đã ra khỏi cổng trường chưa nhỉ?
Chạy qua bãi cỏ của tòa nhà thực nghiệm, bên ngoài hành lang, ngoài sân bóng, đâu đâu cũng thấy các bạn đang quét dọn, một số bạn nam vừa làm vừa cười đùa với nhau, Cát Niên có vẻ như đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía cuối hành lang, nhưng do bị ngăn cách bởi quá nhiều người nên cô không thể chạy nhanh được.
Đã hơn một học kỳ rồi mà cô mới chỉ gặp Vu Vũ có một lần. Bình thường phải đi học, đến cuối tuần lại có bao nhiêu việc ở nhà thì gặp Vu Vũ vào lúc nào đây? Sao cô lại vô dụng như thế, giống như một con heo đất, bình thường ngày nào cũng gom góp tiền, gom đầy ụ lên, thế nhưng đến lúc quan trọng, lại không lấy ra được. Lao động cũng là một nhiệm vụ do nhà trường phân công, cô không thể đi xa quá được, hình bóng Vu Vũ dần dần nhỏ lại, hai mắt của Cát Niên hoe đỏ.
Đúng vào lúc Cát Niên sắp đi hết sân bóng, bỗng có một tiếng “binh”, không biết vật gì từ đâu bay đến rơi trúng vào đầu Cát Niên. Cảm giác bị va đập mạnh qua đi, tiếp theo là cảm giác đau rát như bom nổ, sau lưng cô là những tiếng gọi to nhỏ, tiếng huýt sáo của các bạn trai, tiếng hét, tiếng cười thầm… loạn hết cả lên.
Cát Niên bất ngờ bị đập vào đầu, cô ôm vết thương ngơ ngác quay đầu lại, cạnh chân cô là một chiếc chổi cán dài.
“Ô hô, thảm rồi, thảm rồi, đúng là có người trúng chiêu rồi.”
“Là ai ném vậy? Có phải cậu không? Hà hà…”
“Đó là ai thế, cậu đánh trúng ai thế?”
“Đã bảo là đừng có đẩy tớ mà.”
“Đừng cười nữa, hình như cô bé đó khóc rồi đó, có vẻ như mình gây họa thật rồi.”
“Hàn Thuật, hình như đó là chổi của cậu.”
“Hay là đi xin lỗi đi, thầy giáo mà đến là tiêu đấy.”
Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, Cát Niên thấy có người bước đến cạnh cô và nói: “Tại sao cậu lại đen đủi thế? Đau thật à?”
Thực ra Cát Niên không hề muốn khóc, có thể nước mắt chỉ là phản ứng tự nhiên khi bị đau đớn. Cô chỉ lo lắng, không biết Vu Vũ đã đi bao xa rồi.
“Cậu đừng có mà dọa tớ, cùng lắm thì tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế.”
Cát Niên lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước, cảm giác như có ai đó giữ tay cô lại.
“Cậu làm gì thế? Đi, đi đến phòng y tế.”
Trong lúc vội vàng, cô gạt cánh tay đó ra.
“Xin lỗi mà, có được không?” Người ngăn cô lại nói.
“Xin cậu đấy, làm ơn đừng cản đường tớ nữa được không?”
Cát Niên lấy tay gạt dòng nước mắt, tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng cô thầm mong, Vu Vũ, đi chậm một chút có được không, đợi tớ với.
Cô ôm vết thương đau như lửa đốt, cứ thế chạy đuổi theo, tất cả mọi người và cây xung quanh đều trở nên mờ ảo. Cô chạy một mạch đến cổng trường nhưng hình như cô đã đến chậm một bước, Tiểu hòa thượng của cô không biết đã đi đâu mất rồi.
Cát Niên nghẹn ngào, vết đau trên đầu khiến cô khóc như mưa.
Mọi người đều nói, bị chấn thương ở đầu sẽ gây ra ảo giác, quả nhiên là như vậy, cô khóc không thành tiếng, hình bóng đã đi xa khuất lại dần dần trở nên to hơn, quay lại bên cạnh cô.
“Cát, Cát Niên… tại sao cậu lại khóc thế?” Ảo giác lại còn cả tiếng nói, hơn nữa là tiếng nói lo lắng ngơ ngác quen thuộc.
“Tại sao cậu lại quay lại?” Cát Niên ngốc nghếch hỏi.
“Tớ nhớ là còn phải đưa cho cậu cái này… nhưng vấn đề là tại sao cậu khóc vậy?”
Tiểu hòa thượng của cô rút một chiếc lá từ trong túi ra, đó là một chiếc lá dày, bên trên vẫn còn một lớp lông tơ mỏng. Cái này thì Cát Niên biết, đó là lá cây tỳ bà.
“Lúc nãy tớ quên không nói với cậu, cây tỳ bà của cậu lớn rất nhanh. Nếu may mắn thì tháng Năm năm sau có thể ra quả đấy. Đây là chiếc lá đẹp nhất, tớ cũng không nỡ hái nó đâu nhưng mà cậu giữ nó đi.”
Cát Niên đặt chiếc lá vào lòng bàn tay, cô cười trong nước mắt.
“Có phải ai bắt nạt cậu không, tại sao cậu lại khóc?”
Cát Niên lắc đầu.
Vu Vũ không thể chịu đựng nổi: “Cậu hãy xem lại bộ dạng của mình đi, tớ không biết phải mô tả như thế nào nữa.”
“Vu Vũ tại sao mặt cậu lại bị thương… cả tay nữa? Cậu đánh nhau với ai à?”
Lúc này Cát Niên mới nhìn kỹ Vu Vũ, cậu ấy vốn không phải là người thích đánh nhau.
Vu Vũ nhìn vết thương trên cánh tay mình, trả lời qua quýt: “Vết thương nhỏ ý mà, Cát Niên, tớ không muốn bị người khác bắt nạt nữa, tớ cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.Tớ có quen vài bạn trong trường, bọn họ lớn hơn tớ một, hai tuổi, rất quan tâm đến tớ, và cũng rất nghĩa khí, tớ cũng không để ai bắt nạt cậu nữa đâu.”
“Bạn? Nghĩa khí?” Cát Niên nhắc lại những lời này, cô bỗng cảm thấy lo lắng một cách vô cớ. Vu Vũ đã có bạn khác, đáng lẽ ra cô phải sớm đoán được điều này mới phải, trước đây cậu ấy cô đơn đến như vậy, chỉ vì lòng ích kỷ của mình mà để cậu ấy tiếp tục cô đơn thì chẳng phải tàn nhẫn quá hay sao. Nhưng mà những người đó là người như thế nào, sao lại suốt ngày lôi cậu ấy đi đánh nhau?
“Vu Vũ, bọn họ…” Nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Cát Niên.
Dường như Vu Vũ biết cô định nói gì, cậu tìm cách đánh trống lảng, cố tìm những chuyện mà Cát Niên cảm thấy hứng thú.
“Biết đâu có ngày võ công của tớ giỏi rồi, thì sẽ không bị thương nữa đâu. Cát Niên, tớ nhớ là có lần cậu nói cho tớ về loại quyền gì ý nhỉ, à, loại võ công rất lợi hại mà luyện rất nhanh tên là gì nhỉ… tớ nghĩ mãi mà không nhớ ra.” Vu Vũ gãi đầu nói.
Cô bé ngốc nghếch Cát Niên quả nhiên bị đánh lạc hướng.
“Là Thất thương quyền.” Cô khịt mũi thật thà trả lời Vu Vũ. “Do Mộc Linh Tử của phái Không Động sáng lập ra, Kim Mao Sư, Vương Tạ Tốn chính là dùng loại võ công này để giết chết Không Kiến đại sư của Thiếu Lâm Tự. Một thế quyền có bảy loại công lực khác nhau, Kim Dung nói, trong con người có âm có dương…”
Vu Vũ cắt ngang lời Cát Niên: “Đúng rồi, chính là cái này, đợi tớ kiếm được quyển sách bí truyền này rồi luyện thành thì sẽ không còn bị thương nữa.”
Cát Niên biết cậu đang tìm cách làm cho mình vui, cô bật cười nhưng lại làm vết thương trên đầu nhói đau, cô méo xệch mồm rồi lại cố chịu đựng.
“Tớ về trước đây, lần sau tớ sẽ tới tìm cậu, để cậu xem kỹ thuật của tớ có tiến bộ không.”
“Vu…” Cát Niên đã nói tạm biệt rồi, nhưng lại nhớ ra một số chuyện, lần sau nhất định phải nói cho Vu Vũ biết, Thất thương quyền không phải là loại võ công tốt.
Trong sách có viết: Thất thương quyền, tốc thành. Nhất luyện thất thương, tiên thương kỷ, hậu thương nhân.
.
Bình luận facebook