17.
Tên của Thẩm Mạn ngày càng xuất hiện thường xuyên từ miệng của Lục Mẫn, vì vậy tôi bắt đầu để mắt đến việc triển khai xây dựng lực lượng riêng của mình trong công ty.
Tất cả đàn ông đều rẻ tiền, đứng núi này trông núi nọ, bây giờ hai người bọn họ đã ly hôn, lỡ như hắn lại ngược lại thấy Thẩm Mạn tốt thì sao? Tôi không thể đi vào vết xe đổ của Thẩm Mạn.
Tôi bắt đầu lo lắng theo dõi hắn, ngày nào cũng gọi điện để kiểm tra, yêu cầu Lục Mẫn báo cáo tung tích của hắn cho tôi.
Lục Mẫn cười khổ.
“Mạn Mạn, em làm sao vậy, anh mỗi ngày vẫn ——“
Nói được nửa chừng, Lục Mẫn sửng sốt.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn với một nụ cười chế nhạo trên môi.
"Nói đi, nói tiếp đi, Mạn Mạn là ai?"
Lục Mẫn xấu hổ cúi đầu.
“Anh xin lỗi, Gia Kỳ, anh lỡ lời."
"Hừ, anh lỡ mấy lần rồi đấy, có khi trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến Thẩm Mạn đấy nhỉ, thôi thì anh mua cho em một cái túi đi, em sẽ tha thứ cho anh!”
Tôi đưa Lục Mẫn đến trung tâm mua sắm, hai người ăn đồ ăn tây, Lục Mẫn xin lỗi bằng nhiều cách, đưa tôi đến một cửa hàng sang trọng để mua một chiếc túi.
Lục Mẫn theo học chuyên ngành kép ở đại học, một trong số đó là tài chính, hắn rất biết cách quản lý tiền bạc, vì vậy hắn lấy điều này làm cái cớ để nắm toàn bộ quyền quản lý tài chính trong tay mình.
Khi hắn và Thẩm Mạn kết hôn, tất cả chuyện tiền bạc đều được Lục Mẫn lo liệu, khi họ ly hôn, Thẩm Mạn gần như rời khỏi nhà không có một xu dính túi.
Bây giờ ở với tôi rồi, hắn cũng cảnh giác với tôi, mỗi tháng chỉ đưa tôi mấy chục nghìn tiêu vặt, không chịu để tôi quản lý chi tiêu tiết kiệm trong gia đình.
Cuối cùng sau khi bắt thóp được hắn, tôi chọn liên tiếp ba chiếc túi lớn rồi kéo Lục Mẫn trả tiền.
Tại quầy tính tiền, Lục Mẫn sững sờ.
Hắn thẫn thờ nhìn người phụ nữ trước mặt, không cử động nổi.
Tôi nhìn theo hướng nhìn của hắn, tim tôi lập tức co lại, đó là Thẩm Mạn, nhưng là một Thẩm Mạn đã thay đổi rất nhiều!
Mới ly hôn được bốn tháng mà tính tình Thẩm Mạn đã hoàn toàn khác trước!
Cô ấy mặc một chiếc váy đen ôm sát, làn da trắng ngần, đường cong nuột nà, trang điểm tinh tế, thoạt nhìn còn tưởng là một tiểu thư nào đó.
18.
Thẩm Mạn cũng đang cầm một chiếc túi trên tay, đây là phiên bản giới hạn mới nhất, lúc nãy tôi vừa hỏi, nhân viên bán hàng rõ ràng nói là là hết hàng!
Cô ấy làm sao có tiền mua loại túi này, chẳng lẽ lúc ly hôn Lục Mẫn trả cho cô ấy một khoản tiền lớn?
Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đứng bên cạnh Thẩm Mạn còn có một người đàn ông khác, mặc vest, đeo kính gọng vàng, tướng mạo đường hoàng, đẹp trai hơn Lục Mẫn rất nhiều.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Đây đúng là một chuyện tốt với tôi, thì ra cũng không sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu, vừa mới ly hôn với Lục Mẫn đã lập tức trở thành nhà giàu mới nổi rồi, ai biết bọn họ có móc nối với nhau từ lâu trước kia hay không.
“Ôi, đây không phải chị Thẩm Mạn sao? Đây là bạn trai mới của chị phải không, hào phóng ghê ta, đưa chị tới đây mua túi cơ đó.”
"Thẩm Mạn, hắn là ai?"
Lục Mẫn dường như không nghe thấy tôi, hắn tiến lên một bước và nhìn người đàn ông bên cạnh Thẩm Mạn với sự thù địch.
“Em cẩn thận bị người ta lừa.”
Thẩm Mạn không thèm nhìn Lục Mẫn, cầm túi lên, nhẹ nhàng gật đầu với người đàn ông bên cạnh.
"Đi thôi.”
Lục Mẫn kinh ngạc mở to hai mắt, nắm lấy tay Thẩm Mạn.
"Thẩm Mạn, thái độ của em là thế nào? Không nghe thấy tôi nói chuyện với em sao?"
Thẩm Mạn sắc mặt lạnh lùng.
"Lục tổng, chúng ta không có gì để nói, nếu anh không buông ra, tôi gọi cảnh sát đấy.”
Nhân viên đứng bên cạnh nhìn thấy, lập tức đi tới.
"Thưa ngài, xin đừng gây rắc rối trong cửa hàng của chúng tôi."
Lục Mẫn lúng túng buông tay ra.
"Chúng ta không còn gì để nói sao? Ha ha, Thẩm Mạn, em không cần con trai của em nữa sao?"
Thẩm Mạn đi về phía trước không ngoái đầu lại.
"Tôi không có con trai."
Người đàn ông đeo kính quay lại và nhìn Lục Mẫn một cách khinh thường.
"Chị Mạn, đây là chồng cũ của chị à, chậc - mắt nhìn của chị thế nào vậy?”
Thẩm Mạn: "Câm miệng."
19.
Lục Mẫn sững sờ, khi tôi nói chuyện với hắn, hắn không phản ứng một chút nào. Về đến nhà, hắn túm lấy Dương Dương như túm lấy cọng rơm cứu mạng.
"Con trai, con có nhớ mẹ không?"
Dương Dương vừa ăn gà rán vừa xem tivi, miệng đầy dầu, lắc đầu.
"Con không nhớ! Bố đứng dậy đi, bố đang che tivi của con đấy."
Lục Mẫn cau mày.
"Dương Dương, con lại béo lên à?”
Tôi tròn mắt, Lục Mẫn thật sự chẳng có chút quan tâm nào tới con trai mình, bao lâu nay tôi mới phát hiện ra. Dương Dương ngày nào cũng ăn gà rán, kem, đủ loại đồ ăn vặt, không tăng cân được chắc?
"Con trai, lại đây gọi điện thoại cho mẹ con.”
Lục Mẫn đưa điện thoại cho Dương Dương, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi lao đến, giật lấy điện thoại và ném xuống đất.
"Lục Mẫn, anh đủ rồi đấy!”
“Tiện nhân kia vừa xuất hiện, anh đã bị câu mất hồn rồi hả? Dám ở trước mặt tôi tiếp xúc với cô ta, hiện tại tôi là vợ anh! Anh không để tôi vào mắt luôn ư?”
Đây là lần đầu tiên tôi mắng Lục Mẫn, hắn lùi lại một bước kinh ngạc nhìn tôi.
"Gia Kỳ, em ầm ĩ cái gì?”
"Cho dù Thẩm Mạn có như thế nào thì cô ấy cũng là mẹ ruột của Dương Dương, bọn anh ly hôn rồi, nhưng quan hệ huyết thống giữa cô ấy và con trai vẫn còn tồn tại. Anh bảo con trai gọi điện thoại cho cô ấy, có gì để mà gây sự như vậy!”
Mẹ chồng bưng một bát trái cây từ trong bếp đi ra, vừa nghe thấy Lục Mẫn nói như vậy, hai mắt bà ta sáng lên, đi tới đặt trái cây trước mặt Dương Dương.
"Đúng vậy! Con trai, ly hôn thì ly hôn, nhưng nó vẫn phải tới gặp Dương Dương chứ? Ngày mai mẹ gọi điện thoại bảo nó về nhà."
Mẹ chồng tự tin lấy điện thoại di động ra, nóng lòng muốn bấm số của Thẩm Mạn.
"Xin chào, số bạn vừa gọi không thể liên lạc được —“
Chuyện xảy ra mấy lần liên tiếp, mẹ chồng vẫn cứ tiếp tục gọi khiến tôi bịt miệng cười.
"Ôi, người ta chặn mẹ rồi, ha ha ha, mẹ còn vội vàng mời người ta tới thăm, buồn cười quá!”
"Người ta tìm được phi công rồi, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc lắm, còn con trai cái gì nữa!”
Sắc mặt mẹ chồng thay đổi.
"Ý của cô là, nó chưa gì đã tìm được thằng khác, sẽ không tái hôn với Lục Mẫn nhà ta?”
20.
Bà già chết tiệt này, nếu không phải còn có Lục Mẫn ở bên cạnh, tôi nhất định đánh ch*t bà ta!
“Tái hôn kiểu gì? Mẹ cho rằng con che*t rồi đúng không, ông xã, ông xã, nhìn mẹ đi, em gả vào cái nhà này, bà ấy lại chỉ quan tâm Thẩm Mạn, cho nên không thèm cho em vào mắt!”
Tôi khóc và nắm lấy cánh tay Lục Mẫn, nhưng hắn chỉ cáu kỉnh đẩy tôi ra, quay người đi lên lầu một mình.
"Đừng ồn ào nữa, để tôi yên lặng một lúc."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, mặt tôi tối sầm lại.
Tôi hiểu rất rõ tâm trạng lúc này của hắn.
Khi mới dây dưa với tôi, hắn cũng đối xử với Thẩm Mạn như vậy, chỉ cần vừa nghe thấy điện thoại của Thẩm Mạn gọi tới là hắn đã sốt ruột khó chịu.
"Mẹ già rồi, em bao dung bà ấy một tí thì sao? Đừng ồn ào nữa, để anh yên lặng một lúc có được không?”
"Thang máy của công ty ngày nào cũng đông người, son chẳng may bị bôi lên cổ áo cũng là bình thường, Mạn Mạn, đừng gây sự vô cớ nữa!"
Một người đàn ông che giấu tội lỗi của mình bằng cách tỏ ra mất bình tĩnh, chứng tỏ hắn ta đã thay lòng rồi!
Vài ngày sau đó, Lục Mẫn và tôi bắt đầu cãi nhau thường xuyên, mẹ chồng tôi cũng thêm dầu vào lửa, gia đình ngày nào cũng rối tung cả lên.
Toàn thân tôi kiệt sức.
Sau khi Lục Mẫn đi ngủ vào đêm hôm đó, tôi lén bật điện thoại di động của hắn lên.
“Mạn Mạn, em sống có tốt không?”
“Mạn Mạn, hôm nay mẹ anh lại nói với anh, bà ấy và Gia Kỳ không hợp nhau lắm. Bây giờ anh mới biết, tính cách của mẹ quả thật có vấn đề, năm xưa anh có lỗi với em, em tha thứ cho anh được không. Chúng ta vẫn có thể là bạn trong tương lai, phải không?”
“Mạn Mạn, anh tan sở rồi, anh không muốn về nhà nữa, bây giờ anh đang ngồi một mình trong phòng làm việc. Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta thuê tòa nhà văn phòng này không? Không có bàn ghế, sofa, hai chúng ta ngồi bệt dưới đất cùng nhau ăn chung một bát mì gói.”
“Em nói đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của em. Ánh đèn neon bên ngoài khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phản chiếu trên gương mặt em. Khoảnh khắc đó em thật đẹp. Bây giờ nhắm mắt lại anh vẫn nhớ đến khuôn mặt tươi cười của em lúc đó.”
“Mạn Mạn, anh đau bụng, khó chịu quá, Gia Kỳ chưa từng quan tâm anh—“
Thẩm Mạn chặn Lục Mẫn, toàn bộ câu chuyện là Lục Mẫn tự nói chuyện với chính mình, một chuỗi màu đỏ gây sốc và dấu chấm than, giống như những cái tát, tát vào mặt tôi.
Tôi toàn thân run rẩy, tức giận đến mức muốn bóp cổ tên đàn ông đạo đức giả nằm ngay bên cạnh này.
Bình luận facebook