21.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn khác nhảy vào.
Tạ Hằng: “Tôi thậm chí không biết cậu đã nghĩ gì nữa, Thẩm Mạn là trưởng ban của chúng tôi khi đó, cô ấy cũng đã thiết lập khuôn khổ cho công ty mới thành lập của cậu. Cô ấy bản lĩnh hơn cậu rất nhiều, nhưng lại bằng lòng ở nhà nội trợ mấy năm, những chuyện đó cậu quên hết rồi à?”
Tạ Hằng là bạn thân nhất của Lục Mẫn, quan hệ của hai người luôn rất tốt, nhưng từ khi kết hôn với tôi, bọn họ rất ít liên lạc. Tôi lật xem lịch sử trò chuyện, chỉ thấy rằng Lục Mẫn đang hỏi Tạ Hằng về tình hình gần đây của Thẩm Mạn.
[Cô ấy hiện đang hợp tác với Giang Yến để mở một công ty livestream, tôi nghe nói rằng một số tài khoản đã bùng nổ và họ đang làm ăn khá được. Chắc cậu vẫn còn chút ấn tượng với Giang Yến chứ đúng đúng không, chính là cậu vãn bối khi chúng ta là sinh viên năm cuối, cậu ấy là sinh viên năm nhất, vừa vào trường đã điên cuồng theo đuổi Thẩm Mạn.”
"Khụ khụ, Mạn Mạn —, nước, anh muốn uống nước —“
Lục Mẫn trở mình ho sặc sụa, tôi vội vàng tắt điện thoại giả vờ ngủ, hắn kêu gào một hồi, thấy tôi không phản ứng, hắn tự mình ngồi dậy, ôm lấy chăn, thở ra một tiếng dài.
Lục Mẫn đứng dậy xuống giường, đi đến ngăn tủ cuối giường lấy cốc nước, cầm điện thoại lên, mở ra vài lần, cười lạnh nói.
"Giang Yến? Khó trách nhìn quen mắt, thì ra là hắn.”
Trong lòng tôi phát ghê tởm, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, tiền vẫn ở trong tay Lục Mẫn, bây giờ tôi lại nặng nhẹ với hắn, chẳng được ích gì.
Tôi muốn nín thở cho qua nhưng mẹ chồng lại bắt đầu giở trò.
Ngày hôm sau, Lục Mẫn đi làm trước, bà ta gọi điện cho người thân và bạn bè trước mặt tôi rồi mắng mỏ tôi không ra gì.
“Con ranh đĩ điếm, ngày nào cũng ăn mặc như khoác vài miếng vải, còn nháy mắt với nhân viên bảo vệ ở cổng cơ. Nó hực sự không thể so sánh với Thẩm Mạn được. Ôi, tôi thật là mù rồi mới để nó vào cửa mà ——“
Không chần chừ thêm nữa, tôi lao tới cúp điện thoại, túm tóc tát bà ta một cái như trời giáng.
"Con mẹ nó, tôi nhịn bà lâu lắm rồi đấy, chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, đúng không?"
Mẹ chồng gào lên.
“Mày lại đánh tao, mày đánh tao bao nhiêu lần, ôi ôi —— thân già này sắp ch*t mất!”
“Tôi đánh chính là đánh cái đồ già khọm nhà bà đấy! Không ngày nào muốn con trai bà sống yên ổn, khi Thẩm Mạn ở đây, bà bắt nạt Thẩm Mạn. Khi tôi ở đây, bà bắt nạt tôi. Là ai cũng thật vô phúc mới phải đi làm con dâu của bà! Bà đúng là đồ tâm thần chết tiệt, sao bà không tự đi lấy chính con trai của bà đi?”
"Chu Gia Kỳ!"
Một tiếng hét lớn phát ra từ phía cửa, tôi sợ hết hồn quay đầu lại.
“Ông — ông xã — sao anh còn chưa đi, em ——“
Mẹ chồng vừa khóc giờ đã chuyển thành cười.
"Con trai, nó đã đánh mẹ như thế đấy, trước kia cũng vậy, hu hu hu — Cuối cùng con cũng tin mẹ, mẹ sắp bị đánh ch*t rồi con trai ơi!”
22.
Lục Mẫn bước tới tát tôi một cái thật mạnh.
“Tiện nhân!”
Tai tôi ù đi, choáng váng, tôi lao vào đánh Lục Mẫn.
"Sao anh lại đánh tôi! Là mẹ anh mắng tôi trước, là bà ta bắt nạt tôi trước!"
Thấy có con về phe mình, mẹ chồng tôi lập tức phản công, Lục Mẫn một tay đè tôi xuống, mẹ chồng nhân cơ hội đó giật mạnh tóc tôi.
“Hồ ly tinh! Con đĩ thối tha! Cả nhà tao đều bị mày làm cho tan nát!"
Đôi mắt Lục Mẫn cũng đỏ ngầu lên.
"Chu Gia Kỳ, cô dám đánh mẹ tôi!”
Thực lực nam nữ chênh lệch quá lớn, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của Lục Mẫn, lập tức cân nhắc, cầu xin tha thứ.
“Xin lỗi chồng, em sai rồi, em sai rồi, em không bao giờ dám tái phạm nữa.”
"Nhưng bà ấy bắt nạt em, chồng ơi, em không còn lựa chọn nào khác ─"
Tôi bị Lục Mẫn và mẹ hắn đè xuống và đánh đập, tôi khóc và làm ầm lên, ba con người cùng ngồi dưới đất thở hổn hển.
Lúc này, Lục Mẫn nhận được một cuộc gọi.
"Cha mẹ Lục Viễn Dương đúng không? Con trai anh chị xảy ra chuyện, xin mau đến bệnh viện đi!"
"Đồn công an? Có nhầm lẫn không, con trai tôi đang đi học mà.”
Lục Mẫn cau mày nghe tiếng gọi một lúc rồi kéo tôi lên khỏi mặt đất.
"Đi, theo tôi tới bệnh viện!"
"Dương Dương xảy ra chuyện gì?"
Mẹ chồng tôi vội vàng chạy theo, cả gia đình ba người chúng tôi chạy đến bệnh viện và ngay lập tức bị bao vây bởi những bậc cha mẹ đang giận dữ khác.
"Anh là phụ huynh của Lục Viễn Dương, anh giáo dục con như thế nào vậy hả!”
Dương Dương đầu tóc rối bù, mặt đầy vết đỏ, quần áo rách bươm, nó đang bị vài cảnh sát chặn lại và bật khóc khi nhìn thấy chúng tôi.
"Bố, cứu con với!”
Lục Mẫn tức giận: “Dương Dương, đừng sợ, ai làm, ai đánh con trai tôi thế này?”
"Anh Lục, anh xem video này trước đi."
23.
Sau khi xem video giám sát của cảnh sát, tất cả chúng tôi đều im lặng.
Trong sân chơi, một bé gái đang ngồi chơi cầu trượt, Dương Dương đã túm tóc rồi tát bé.
"Tránh ra, chỗ này là của tao chơi!”
Cô bé bật khóc, những đứa trẻ bên cạnh lần lượt buộc tội Dương Dương.
"Sao mày dám đánh người, mày là thằng hư đốn!”
Anh trai của cô bé đó cũng ở gần đó, vội vàng chạy tới đấu với Dương Dương, hôm nay là thứ tư, ngày đi học, trẻ em trong sân chơi đều là những đứa trẻ ba, bốn tuổi.
Nó nhấc thẳng cậu bé đó lên và ném cậu xuống cầu trượt.
Tất cả bọn trẻ đều hét lên, một số khóc vì sợ hãi và một số mắng mỏ nó.
"Những phụ huynh này đã cùng nhau khởi kiện, ông Lục Mẫn, về vấn đề bồi thường dân sự tiếp theo, ông nên tìm luật sư trước đi.”
Lục Mẫn sắc mặt tái nhợt.
"Hôm nay nó không đi học sao? Sao nó không đi học? Thầy cô giáo đều là ăn giả làm thật à!”
Lục Mẫn lấy điện thoại di động ra và gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Dương Dương.
Thấy tình hình không ổn, tôi chuẩn bị để bỏ trốn.
Hạ bài rồi, mấy tháng nay Dương Dương nhiều ngày không đi học, sáng nay Lục Mẫn đưa nó đến trường, nhưng nó đã quen thói rồi, chẳng vào trường bao giờ, Lục Mẫn vừa rời đi, nó sẽ sử dụng điện thoại của mình để liên lạc với tôi. Tôi gọi xe cho nó, đưa nó đến sân chơi.
Tôi chạy được vài bước thì bị giật tóc lại một cách thô bạo.
Đôi mắt của Lục Mẫn như sắp nổ tung.
"Chu Gia Kỳ, cô muốn hủy hoại con trai của tôi!”�
"Đồ chó đẻ, ly hôn, tôi muốn ly hôn với cô!"
Mọi chuyện đã thành ra thế này, nhưng tôi không sợ nữa, tôi nhổ toẹt một miếng.
“Muốn ly hôn à, được thôi, lấy một nửa tài sản ra đây, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!”
24.
Lục Mẫn tức giận đến mức quay lại công ty rồi thông báo rằng tôi đã bị sa thải.
Hắn thu dọn quần áo của tôi và ném chiếc vali xuống đất.
"Chu Gia Kỳ, cút ra khỏi nhà tôi!"
Tôi chỉ chế nhạo và nằm xuống ghế sofa.
"Đây là nhà của tôi, không ai có quyền đuổi tôi đi, tôi đã nói rồi, nếu anh muốn ly hôn, thì đưa tiền cho tôi!"
Lục Mẫn đạp lên bụng tôi, cười lạnh nói: “Chu Gia Kỳ, đừng có vô liêm sỉ như vậy.”
“Cô có biết rằng luật hôn nhân ở Trung Quốc bảo vệ đàn ông không.”
"Không ly hôn, được thôi. Tôi có đánh cô thế nào, cũng là bạo lực gia đình thôi, nếu cô chịu được thì cứ việc ở.”
Nói rồi Lục Mẫn nhặt chiếc gạt tàn trên bàn trà đập mạnh vào đầu tôi.
Tôi hét lên một tiếng, trán chảy máu đầm đìa, mẹ chồng tôi đang đứng bên cạnh thì vỗ tay.
"Làm tốt lắm, gi*t con khốn đó đi!”
Tôi khóc và chạy ra ngoài.
Lục Mẫn, anh làm đến mức này với tôi, vậy thì đừng trách tôi cá ch*t lưới rách.
Tôi đã ở công ty được bốn năm, tôi cũng không phải là một người đơn giản.
Tôi đã giao một chồng lớn tài liệu báo cáo trốn thuế cho cục thuế, sau đó lấy hết tiền trong tài khoản công ty ra và bỏ trốn.
Bằng cấp của trường danh tiếng là giả, khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ cũng là giả, nhưng số tiền tôi nhận được là thật.
Từ khi còn trẻ, tôi đã biết rằng đi đường tắt là con đường nhanh nhất dẫn đến thành công.
Dựa vào cha mẹ, dựa vào đàn ông, dựa vào ai mà không phải là dựa, và ai thua kém ai cơ chứ. Những người phụ nữ hết lòng vì đàn ông thì cả đời lại có nổi một chút thoải mái sung sướng không. Lấy tình yêu và đàn ông làm bàn đạp mới chính là bí quyết thành công trong cuộc sống.
Trong số cha mẹ của những đứa trẻ đó, một số người trong số họ có địa vị cao trong xã hội.
Theo lệ, Lục Mẫn phải đối mặt với khoản bồi thường cao ngất trời, còn phải đối mặt với trách nhiệm giải trình với khách hàng của công ty, đồng thời phải nộp phạt trốn thuế rất cao.
Khi Lục Mẫn bán biệt thự, tôi đã đi nghỉ ở Tam Á rồi.
Tôi đang uống nước trái cây và vui vẻ phơi nắng trên ghế xếp thì bất ngờ có tiếng ồn ào trên bãi biển.
Tôi quay lại và nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.
25.
Lục Mẫn quỳ trên mặt đất, thảm thiết cầu xin.
"Mạn Mạn, anh không có gì ngoài em, hãy trở về với anh đi mà.”
“Anh sai rồi, ngay từ đầu là anh bị Chu Gia Kỳ dụ dỗ, anh sai rồi, anh sẽ không bao giờ nhìn đến cô gái khác nữa.”
Dương Dương cũng đang khóc bên cạnh anh, trông nó gầy đi rất nhiều, trên mặt vẫn còn kha khá vết sẹo.
“Mẹ ơi, ra đường ngày nào cũng bị người ta ném đá, các bạn trong lớp phớt lờ, con sợ lắm.”
“Mẹ, bố không mua gà rán cho con nữa, bố nói bố không có tiền, hu hu, con muốn ăn gà rán.”
Thẩm Mạn đẩy chiếc kính râm trên sống mũi xuống, sốt ruột đứng dậy.
"Làm sao anh tìm được chỗ này?”
“Cút!”
Chồng con mình thảm như thế, người phụ nữ này còn bỏ rơi họ nữa, tuyệt tình quá đi.
Tôi cười lạnh một tiếng, Lục Mẫn quay đầu nhìn sang, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Chu Gia Kỳ?"
Ch*t rồi, tôi đánh rơi thứ đang cầm trên tay và quay người bỏ chạy.
Lục Mẫn đã nhanh chóng đuổi kịp.
"Đồ chó đẻ, mày lấy nhiều tiền của tao như vậy còn hủy hoại gia đình tao.”
Tôi chạy được vài bước, chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Xung quanh đã có người kêu lên.
"Gi*t người rồi, gi*t người rồi ——"
Lục Mẫn giật lấy con dao từ quầy trái cây gần đó và đâm mạnh vào eo tôi.
Tôi lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất.
Bầu trời phía trên kia thật xanh.
Đột nhiên, khuôn mặt của mối tình đầu và những lời anh ấy gửi cho tôi khi chúng tôi chia tay hiện lên trong tâm trí tôi.
“Chu Gia Kỳ, tất cả những món quà mà số phận ban tặng đều đã được bí mật định giá.”
“Em sẽ hối hận đấy.”
Kết ——————
Bình luận facebook