Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
« Trường Độ » bắt đầu quay vào tháng 1.
Tống Thanh Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không đi cùng tổ biên kịch.
Khi cô nói với Tân Thất về quyết định này, Tân Thất kinh ngạc một phen, bởi vì nhà biên kịch gốc là linh hồn của một kịch bản, đặc biệt hơn là một nhà biên kịch như Tống Thanh Y, người có nhiều kinh nghiệm nhất trong tất cả.
Nhưng mỗi người đều có lựa chọn riêng mình,vì thế Tân Thất cũng không hỏi nhiều.
Tống Thanh Y có thể nói ra với ông,hẳn nhất định là trải qua suy nghĩ kĩ lưỡng.
Cho nên Tân Thất chỉ hỏi: "Nghĩ xong?"
Tống Thanh Y đem ly nước trước mắt uống cạn, giọng nói trầm thấp lên tiếng "Vâng".
Vì nhà biên kịch không theo nên bên phía đạo diễn Tân Thất đành phải nhờ biên kịch bên đoàn đội,tất cả đều là những người bạn nhiều năm nối khố,đương nhiên khi hợp tác tự nhiên cũng không có cái gì khó khăn.
Tống Thanh Y cũng cảm thấy mình làm như vậy không quá đúng, đành phải nói: "Nếu ngài có cần, tùy thời đều có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được thôi." Tân đạo nói: " Thật đáng tiếc vì lần này, chúng ta về sau có cơ hội lại cộng sự."
"Vâng." Tống Thanh Y gật đầu.
Cùng Tân Thất nói xong, Tống Thanh Y lái xe về nhà.
Đi trên con đường quen thuộc, cô bất ngờ nảy sinh ý tưởng du học.
Đến một nơi xa lạ và sống một cuộc đời của chính mình.
Trong 28 năm của cô, 26 năm đã có rất nhiều người đồng hành bên cạnh. Nhưng trong suốt nửa năm thất bại, chỉ có Trình Dật ở bên cô.
Chỉ là ý tưởng đó thoáng qua.
Ông nội còn ở nơi này, nếu cô đi quá xa, khẳng định chắc chắn sẽ không có cách nào chăm sóc.
Tống Thanh Y đã suy nghĩ rất nhiều trên đường về và khi về đến nhà, cô là người duy nhất ở nhà.
Trình Dật đã đi ra ngoài làm việc,cô lấy một chai bia ra khỏi tủ lạnh.
Đến phòng và mở máy tính, vẫn còn một tài liệu Word chưa hoàn thành..
—— « gặp »
Tống Thanh Y đã nhìn chằm chằm nó trong một thời gian dài, cô không thể viết bất cứ điều gì trên đó.
Một lon bia đã uống xong, tiện tay đem lon bia ném vào trong thùng rác.
Lúc Trình Dật trở về đã gần chín giờ đêm.
Tiếng mở cửa làm Tống Thanh Y thức tỉnh.
Khép hờ mắt ngồi dậy nhìn về phía cửa, Trình Dật nhìn cô khẽ cười,anh bật đèn trong phòng khách, toàn bộ không gian trở nên sáng sủa ngay lập tức.
"Ngủ?" Trình Dật thấp giọng hỏi.
Tống Thanh Y lại nằm trở lại trên sô pha, mơ mơ màng màng lên tiếng "Vâng."
Trình Dật đi qua,bàn tay lạnh lẽo đặt lên mặt cô "Ăn cơm chưa?"
Tống Thanh Y lắc đầu " Ban đầu vốn nghĩ muốn viết bản thảo, nhưng không viết ra được nên đã ngủ từ lúc chiều đến bây giờ."
Trình Dật gật đầu.
"Anh đâu?" Tống Thanh Y hỏi "Ăn chưa?"
"Vẫn chưa." Trình Dật đứng lên đi vào phòng bếp "Cơm hộp ban chiều không quá dễ ăn, định chờ đến tối trở về ăn cùng em,chúng ta ăn cùng nhau."
Tống Thanh Y cũng ngồi dậy, đi sau lưng anh, đến cửa phòng bếp không có ý định tiến vào, đứng ở đó cào cửa phòng bếp, ló đầu vào bên trong.
Trình Dật quay đầu lại hỏi: "Ăn mì được không?"
"Mì ăn liền sao?" Tống Thanh Y nói "Muốn ăn."
Trình Dật: "..."
Dừng vài giây, cười bất đắc dĩ nói: "Em toàn thích đồ ăn hộp thôi."
Tống Thanh Y giương khóe miệng " Đồ ăn hộp hương vị không tốt sao?"
"Quá nhiều dầu mỡ." Trình Dật tựa vào kệ bếp đợi nước sôi, nói chuyện cũng không quá to, đặc biệt lười biếng.
"Có thể bỏ dầu ít hơn." Tống Thanh Y nói: "Có đôi khi em chỉ thả mì thôi."
"Ăn ngon sao?" Trình Dật nhíu mày hỏi.
Tống Thanh Y bĩu môi, cẩn thận nhớ lại một chút cảm giác, nghiêm túc bình luận: "Còn có thể, chính là quá nhạt."
Nước ùng ục ùng ục vang lên, Tống Thanh Y đi qua cùng Trình Dật gỡ mấy gói gia vị, hai người đứng trước kệ bếp, Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Anh gần đây, giống như bề bộn nhiều việc?"
Trình Dật gật đầu " Bên phía công ty không chỉ tham gia chương trình mà còn nhận thêm rất nhiều chương trình tạp kỹ. Gần đây, họ đang thu âm các chương trình truyền hình."
"Được rồi." Tống Thanh Y hạ thấp lông mày nói.
Trình Dật lại giải thích thêm: " Anh đã nói với bên phía công ty rằng sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ trừ khi công khai cần thiết trong tương lai."
Quá mệt mỏi.
Hơn nữa hoàn toàn không cần thiết.
Vốn tưởng rằng lời này khi nói ra,sẽ đổi lấy ánh mắt khác của Tống Thanh Y, không nghĩ đến cô chỉ lạnh lùng gật đầu, mặt tiếp tục chú ý trong nồi.
Trình Dật quay lại, bất ngờ ôm cô từ phía sau, hai tay gắt gao ôm chặt hông cô, cố tình phun ra không khí nóng bỏng quanh cổ cô.
Chọc cho Tống Thanh Y nháy mắt nổi lên một tầng da gà.
Quay đầu dịu dàng hỏi: "Làm sao?"
Trình Dật không nói chuyện, cúi đầu ở cổ cô cắn một cái, sau đó tới gần xương quai xanh cúi đầu xuống và cắn vào giữa cổ.
Anh không sử dụng nhiều sức, chỉ đơn giản chà nhẹ lên da bằng răng mình, sau đó liếm đầu lưỡi. Vài giây sau, trên cổ Tống Thanh Y xuất hiện một dấu màu xanh và tím.
Tống Thanh Y mím môi "Làm sao vậy?"
Trình Dật thì thầm vào tai cô: "Có phải hay không, giận?"
"Giận vì điều gì cơ chứ?" Tống Thanh Y nhíu mày tự hỏi.
Cô chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện.
Tất cả mọi chuyện được trộn lẫn với nhau khiến cho tâm trí bây giờ không tập trung lắm.
Hơi thở Trình Dật bên tai, tai Tống Thanh Y nháy mắt đỏ bừng.
Trình Dật thấp giọng nói: "Về sau anh sẽ không muộn như vậy trở về."
" Đội ngũ chương trình quay vào lúc 7 giờ. Vô tình xảy ra chút chuyện, có một nữ minh tinh đang quay một nửa liền không quay, nhất thời thiếu người, đoàn làm phim đã rối tung lên,anh phải dừng quay một lúc lâu."
Tống Thanh Y cầm chiếc đũa đưa vào bên trong nồi, lay vài cái,sau đó tắt lửa, đặc biệt kiên nhẫn nói: "Không sao."
Trình Dật từ trong ngăn tủ cầm chén lấy ra, sau đó yêu cầu Tống Thanh Y ở một bên chờ, anh đến vớt mì.
Tống Thanh Y tựa vào tủ lạnh bên cạnh, thấp giọng nói: " Em không phải là một cô gái mười tám tuổi,sẽ bám lấy anh khi em không có gì để làm,công tác bên ngoài không cần cùng em lý giải."
Trình Dật đem mì đặt lên bàn, Tống Thanh Y cầm đũa, ngồi ở bên bàn ăn.
Trình Dật đi đóng cửa phòng bếp,sau đó đi đến bên cạnh thì dừng bước, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc Tống Thanh Y.
"Em ở chỗ này của anh, vĩnh viễn mười tám tuổi."
Tống Thanh Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Hai người cùng nhau ăn, ăn được một nửa, Trình Dật bỗng nhiên nói: "« Trường Độ » sẽ bắt đầu quay vào tuần tới, đến thời điểm đó nếu có thời gian chúng ta gặp nhau."
Đũa trên tay Tống Thanh Y dừng lại, hạ tay xuống, về sau buông đũa nói: "Lần này em không đi cùng tổ biên kịch."
Trình Dật: "Sao?"
Tin tức này với anh mà nói có chút ngoài ý muốn.
Sau khi im lặng, anh hỏi: "Tại sao?"
Tống Thanh Y tìm lý do thoái thác, trầm giọng nói: "Ông nội tuổi đã lớn, em nghĩ muốn ở cùng ông nhiều một chút. Khoảng thời gian trước bà nội đột nhiên rời đi, em luôn cảm thấy điều này quan trọng hơn công việc. Lần này đạo diễn Tân Thất nhất định có thể đem « Trường Độ » quay tốt,sẽ không quan trọng việc em có ở đó hay không, cho nên em muốn thừa dịp này, dành nhiều thời gian hơn với ông nội."
Sợ lý do này không thuyết phục được Trình Dật, Tống Thanh Y còn nói: "Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, em cảm thấy hơi mệt, nghĩ muốn tĩnh tâm."
Trình Dật nhìn cô không chớp mắt, thật lâu sau mới gật đầu "Được."
Tống Thanh Y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
<<<Mỗi lần mình thấy sóng yên biển lặng như này,thế nào cũng có sóng to gió lớn, cứ chờ drama vậy >>>
Tống Thanh Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không đi cùng tổ biên kịch.
Khi cô nói với Tân Thất về quyết định này, Tân Thất kinh ngạc một phen, bởi vì nhà biên kịch gốc là linh hồn của một kịch bản, đặc biệt hơn là một nhà biên kịch như Tống Thanh Y, người có nhiều kinh nghiệm nhất trong tất cả.
Nhưng mỗi người đều có lựa chọn riêng mình,vì thế Tân Thất cũng không hỏi nhiều.
Tống Thanh Y có thể nói ra với ông,hẳn nhất định là trải qua suy nghĩ kĩ lưỡng.
Cho nên Tân Thất chỉ hỏi: "Nghĩ xong?"
Tống Thanh Y đem ly nước trước mắt uống cạn, giọng nói trầm thấp lên tiếng "Vâng".
Vì nhà biên kịch không theo nên bên phía đạo diễn Tân Thất đành phải nhờ biên kịch bên đoàn đội,tất cả đều là những người bạn nhiều năm nối khố,đương nhiên khi hợp tác tự nhiên cũng không có cái gì khó khăn.
Tống Thanh Y cũng cảm thấy mình làm như vậy không quá đúng, đành phải nói: "Nếu ngài có cần, tùy thời đều có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được thôi." Tân đạo nói: " Thật đáng tiếc vì lần này, chúng ta về sau có cơ hội lại cộng sự."
"Vâng." Tống Thanh Y gật đầu.
Cùng Tân Thất nói xong, Tống Thanh Y lái xe về nhà.
Đi trên con đường quen thuộc, cô bất ngờ nảy sinh ý tưởng du học.
Đến một nơi xa lạ và sống một cuộc đời của chính mình.
Trong 28 năm của cô, 26 năm đã có rất nhiều người đồng hành bên cạnh. Nhưng trong suốt nửa năm thất bại, chỉ có Trình Dật ở bên cô.
Chỉ là ý tưởng đó thoáng qua.
Ông nội còn ở nơi này, nếu cô đi quá xa, khẳng định chắc chắn sẽ không có cách nào chăm sóc.
Tống Thanh Y đã suy nghĩ rất nhiều trên đường về và khi về đến nhà, cô là người duy nhất ở nhà.
Trình Dật đã đi ra ngoài làm việc,cô lấy một chai bia ra khỏi tủ lạnh.
Đến phòng và mở máy tính, vẫn còn một tài liệu Word chưa hoàn thành..
—— « gặp »
Tống Thanh Y đã nhìn chằm chằm nó trong một thời gian dài, cô không thể viết bất cứ điều gì trên đó.
Một lon bia đã uống xong, tiện tay đem lon bia ném vào trong thùng rác.
Lúc Trình Dật trở về đã gần chín giờ đêm.
Tiếng mở cửa làm Tống Thanh Y thức tỉnh.
Khép hờ mắt ngồi dậy nhìn về phía cửa, Trình Dật nhìn cô khẽ cười,anh bật đèn trong phòng khách, toàn bộ không gian trở nên sáng sủa ngay lập tức.
"Ngủ?" Trình Dật thấp giọng hỏi.
Tống Thanh Y lại nằm trở lại trên sô pha, mơ mơ màng màng lên tiếng "Vâng."
Trình Dật đi qua,bàn tay lạnh lẽo đặt lên mặt cô "Ăn cơm chưa?"
Tống Thanh Y lắc đầu " Ban đầu vốn nghĩ muốn viết bản thảo, nhưng không viết ra được nên đã ngủ từ lúc chiều đến bây giờ."
Trình Dật gật đầu.
"Anh đâu?" Tống Thanh Y hỏi "Ăn chưa?"
"Vẫn chưa." Trình Dật đứng lên đi vào phòng bếp "Cơm hộp ban chiều không quá dễ ăn, định chờ đến tối trở về ăn cùng em,chúng ta ăn cùng nhau."
Tống Thanh Y cũng ngồi dậy, đi sau lưng anh, đến cửa phòng bếp không có ý định tiến vào, đứng ở đó cào cửa phòng bếp, ló đầu vào bên trong.
Trình Dật quay đầu lại hỏi: "Ăn mì được không?"
"Mì ăn liền sao?" Tống Thanh Y nói "Muốn ăn."
Trình Dật: "..."
Dừng vài giây, cười bất đắc dĩ nói: "Em toàn thích đồ ăn hộp thôi."
Tống Thanh Y giương khóe miệng " Đồ ăn hộp hương vị không tốt sao?"
"Quá nhiều dầu mỡ." Trình Dật tựa vào kệ bếp đợi nước sôi, nói chuyện cũng không quá to, đặc biệt lười biếng.
"Có thể bỏ dầu ít hơn." Tống Thanh Y nói: "Có đôi khi em chỉ thả mì thôi."
"Ăn ngon sao?" Trình Dật nhíu mày hỏi.
Tống Thanh Y bĩu môi, cẩn thận nhớ lại một chút cảm giác, nghiêm túc bình luận: "Còn có thể, chính là quá nhạt."
Nước ùng ục ùng ục vang lên, Tống Thanh Y đi qua cùng Trình Dật gỡ mấy gói gia vị, hai người đứng trước kệ bếp, Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Anh gần đây, giống như bề bộn nhiều việc?"
Trình Dật gật đầu " Bên phía công ty không chỉ tham gia chương trình mà còn nhận thêm rất nhiều chương trình tạp kỹ. Gần đây, họ đang thu âm các chương trình truyền hình."
"Được rồi." Tống Thanh Y hạ thấp lông mày nói.
Trình Dật lại giải thích thêm: " Anh đã nói với bên phía công ty rằng sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ trừ khi công khai cần thiết trong tương lai."
Quá mệt mỏi.
Hơn nữa hoàn toàn không cần thiết.
Vốn tưởng rằng lời này khi nói ra,sẽ đổi lấy ánh mắt khác của Tống Thanh Y, không nghĩ đến cô chỉ lạnh lùng gật đầu, mặt tiếp tục chú ý trong nồi.
Trình Dật quay lại, bất ngờ ôm cô từ phía sau, hai tay gắt gao ôm chặt hông cô, cố tình phun ra không khí nóng bỏng quanh cổ cô.
Chọc cho Tống Thanh Y nháy mắt nổi lên một tầng da gà.
Quay đầu dịu dàng hỏi: "Làm sao?"
Trình Dật không nói chuyện, cúi đầu ở cổ cô cắn một cái, sau đó tới gần xương quai xanh cúi đầu xuống và cắn vào giữa cổ.
Anh không sử dụng nhiều sức, chỉ đơn giản chà nhẹ lên da bằng răng mình, sau đó liếm đầu lưỡi. Vài giây sau, trên cổ Tống Thanh Y xuất hiện một dấu màu xanh và tím.
Tống Thanh Y mím môi "Làm sao vậy?"
Trình Dật thì thầm vào tai cô: "Có phải hay không, giận?"
"Giận vì điều gì cơ chứ?" Tống Thanh Y nhíu mày tự hỏi.
Cô chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện.
Tất cả mọi chuyện được trộn lẫn với nhau khiến cho tâm trí bây giờ không tập trung lắm.
Hơi thở Trình Dật bên tai, tai Tống Thanh Y nháy mắt đỏ bừng.
Trình Dật thấp giọng nói: "Về sau anh sẽ không muộn như vậy trở về."
" Đội ngũ chương trình quay vào lúc 7 giờ. Vô tình xảy ra chút chuyện, có một nữ minh tinh đang quay một nửa liền không quay, nhất thời thiếu người, đoàn làm phim đã rối tung lên,anh phải dừng quay một lúc lâu."
Tống Thanh Y cầm chiếc đũa đưa vào bên trong nồi, lay vài cái,sau đó tắt lửa, đặc biệt kiên nhẫn nói: "Không sao."
Trình Dật từ trong ngăn tủ cầm chén lấy ra, sau đó yêu cầu Tống Thanh Y ở một bên chờ, anh đến vớt mì.
Tống Thanh Y tựa vào tủ lạnh bên cạnh, thấp giọng nói: " Em không phải là một cô gái mười tám tuổi,sẽ bám lấy anh khi em không có gì để làm,công tác bên ngoài không cần cùng em lý giải."
Trình Dật đem mì đặt lên bàn, Tống Thanh Y cầm đũa, ngồi ở bên bàn ăn.
Trình Dật đi đóng cửa phòng bếp,sau đó đi đến bên cạnh thì dừng bước, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc Tống Thanh Y.
"Em ở chỗ này của anh, vĩnh viễn mười tám tuổi."
Tống Thanh Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Hai người cùng nhau ăn, ăn được một nửa, Trình Dật bỗng nhiên nói: "« Trường Độ » sẽ bắt đầu quay vào tuần tới, đến thời điểm đó nếu có thời gian chúng ta gặp nhau."
Đũa trên tay Tống Thanh Y dừng lại, hạ tay xuống, về sau buông đũa nói: "Lần này em không đi cùng tổ biên kịch."
Trình Dật: "Sao?"
Tin tức này với anh mà nói có chút ngoài ý muốn.
Sau khi im lặng, anh hỏi: "Tại sao?"
Tống Thanh Y tìm lý do thoái thác, trầm giọng nói: "Ông nội tuổi đã lớn, em nghĩ muốn ở cùng ông nhiều một chút. Khoảng thời gian trước bà nội đột nhiên rời đi, em luôn cảm thấy điều này quan trọng hơn công việc. Lần này đạo diễn Tân Thất nhất định có thể đem « Trường Độ » quay tốt,sẽ không quan trọng việc em có ở đó hay không, cho nên em muốn thừa dịp này, dành nhiều thời gian hơn với ông nội."
Sợ lý do này không thuyết phục được Trình Dật, Tống Thanh Y còn nói: "Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, em cảm thấy hơi mệt, nghĩ muốn tĩnh tâm."
Trình Dật nhìn cô không chớp mắt, thật lâu sau mới gật đầu "Được."
Tống Thanh Y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
<<<Mỗi lần mình thấy sóng yên biển lặng như này,thế nào cũng có sóng to gió lớn, cứ chờ drama vậy >>>
Bình luận facebook