Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Sáng sớm, lúc Tống Thanh Y tỉnh lại Trình Dật còn ở ngay bên cạnh ngủ.
Mưa bên ngoài cũng đã ngừng.
Tống Thanh Y đứng dậy kéo màn cửa sổ, bầu trời bên ngoài xám xịt, những hạt mưa còn đọng trượt xuống trên kính cửa sổ, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Bên ngoài lá cây diệp tử đã khô héo chậm rãi rơi xuống sân xuôi theo làn gió. Những chiếc lá rơi trên mặt đất cuộn lên hơi âm ẩm rơi lung tung khắp sân, nhìn từ chỗ Tống Thanh Y ra bên ngoài như là một cảnh hoang tàn sau cơn bão.
Tống Thanh Y liếc nhìn đồng hồ,đã bảy giờ rồi.
Đi đến bên giường lay bả vai Trình Dật "Trình Dật,mau chóng rời giường."
Cánh tay anh khẽ giơ lên che hai mắt của mình,hơi càu nhàu di chuyển về phía Tống Thanh Y thuận tiện còn nắm nắm tay, nói lầm bầm: "Buồn ngủ."
"Hôm nay gia đình anh đến đó,mau dậy nấu cơm." Tống Thanh Y nói
Tống Thanh Y quả thật không còn cách nào.
Một khi cô xuống phòng bếp, liền biến thành bài ca không hồi kết:
• Người không cần hẹn giờ làm phòng bếp bom nhanh nhất
• Sát thủ phòng bếp
• Đi đến chỗ nào thì tất có tai nạn chỗ đó
..........
Mà ông nội tuổi cũng đã cao, nếu nấu ăn cho nhiều người như vậy chắc chắn sẽ vô cùng mệt mỏi, còn có khả năng làm không xuể, hiện tại lực lượng lao động duy nhất trong gia đình này chỉ có duy nhất mình Trình Dật.
Đầu Trình Dật khẽ di chuyển đến bụng Tống Thanh Y,da thịt bên trong lạnh man mác anh khẽ cọ cọ hôn vài cái,sau đó mới duỗi tay ra lấy di động từ trên đầu giường, nheo mắt mở WeChat, tìm đến cuộc trò chuyện hôm qua, gửi định vị qua.
Bạch Điềm lập tức:???
Trình Dật phát giọng nói qua, hơi khàn khàn "Nhờ anh hai lái xe chở đến đây, lúc đến nhớ mua một ít đồ, đừng đi tay không, giữa trưa đến là vừa ăn, mua một ít đồ tốt một chút."
An bài sắp xếp rõ ràng.
Di động bắt đầu điên cuồng vang lên tiếng đinh đinh thông báo.
Trình Dật lờ đi, trực tiếp ấn tắt màn hình quăng qua một bên.
Tống Thanh Y đối với hành vi của anh chỉ nhìn nhưng không thể nào ca ngợi.Cô nhìn đầu anh ở trong bụng mình đang tiếp tục gây rối,nhân cơ hội này xoa xoa tóc anh, Trình Dật cọ cọ bên trong bụng, ừm một tiếng "Thoải mái, giúp anh gãi gãi một chút, đầu ngứa."
Tống Thanh Y: "..."
Không quá nguyện ý gãi vài cái.Vì thường xuyên gõ bàn phím, cho nên cô chưa bao giờ để móng tay dài, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, Trình Dật cảm thấy rất rất thoải mái.
"Anh hai khẳng định sẽ sắp xếp tốt." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y: "... Cho nên?"
Trình Dật nở nụ cười "Mọi chuyện giao cho anh ấy, anh rất yên tâm."
Vừa dứt lời, điện thoại chậm rãi vang lên.
Tên hiển thị: Anh hai
Vả mặt cũng quá nhanh rồi, còn hơn lốc xoáy.
Trình Dật nhìn cô,ấn nút nghe "Anh."
"Định vị em phát qua rất không chính xác lắm, mau chóng phát lại." Bạch Kiếm nói.
Trình Dật nhìn WeChat, xác định vị trí hiện tại đúng như anh đã gửi "Chính là vị trí này."
Bạch Kiếm: "... Anh đang ở cửa thôn, tìm không thấy đường đi vào."
Trình Dật bật ngửa ngồi dậy "Anh đến rồi? Không đúng... Anh đến sớm như vậy làm cái gì? Ai, một mình anh đến sao?"
Bạch Kiếm gãi gãi tóc "Anh còn chưa kịp chuẩn bị."
Dừng một chút,bất đắc dĩ lên tiếng "Chỉ là bởi vì có người rất rất ồn, cho nên anh mới tới đây sớm như vậy."
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Bạch Điềm liền truyền tới "Anh hai! Hình như chính là con đường này, từ đây đi qua, hướng bên đó, sau đó lại rẽ qua là được."
Trình Dật không thể nhịn được cười "Bạch Điềm ngốc đến cùng là đang nói bên nào?"
Bạch Kiếm: "... Anh cũng không biết."
Bạch Điềm thở phì phò hừ một cái "Chính là từ bên này đi qua, sau đó hướng bên kia quẹo, rồi đến bên kia, anh xem di động này, cứ như vậy đi là chính xác."
Trình Dật & Bạch Kiếm: "..."
Yên lặng sau đó, Trình Dật thở dài "Em đi đến cửa thôn đón hai người."
Cúp điện thoại sau, Trình Dật nhanh chóng thay quần áo.
Tống Thanh Y: "..."
**
Trình Dật đi tới cửa thôn đón Bạch Kiếm, Tống Thanh Y rời giường gấp chăn, nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp nấu nước pha trà.
Ông nội đã thức dậy từ sớm, đổi một bộ quần áo mới, cạo râu, trong rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.Ông cầm quải trượng đứng trước nhà "Sao chỉ mình con, Trình Dật đâu?"
Tống Thanh Y mở gói trà,thả vào đó một ít, sau đó đổ nước nóng "Anh hai cùng em gái anh ấy đến trước, tìm không thấy đường đi vào,anh ấy đi ra cửa thôn đón bọn họ rồi ạ!."
Ông nội khẽ nhíu mày nhìn cô "Con tại sao không đi?"
Tống Thanh Y: "... Con cảm thấy cần phải có một người ở nhà chuẩn bị chút trà nước."
Ông im lặng, sau lại hỏi: "Con có từng đi qua hỏi thăm nhà bên đó chưa?"
Tống Thanh Y lắc đầu.
"Vậy con có gặp qua ba mẹ nó bên đó chưa?"
Tống Thanh Y vẫn lắc lắc đầu "Đều không có."
Ông trừng mắt nhìn cô "Vậy con biết nhà nó bên đó như thế nào sao?"
"Con đã từng gặp qua em gái của anh ấy, là một tiểu cô nương nhỏ rất khả ái, sau đó có cùng anh hai anh ấy có video qua vài lần, cũng chưa thấy qua người thật bên ngoài."
Ông không nói chuyện.
Cách một chút, ông thấp nói một câu "Không lễ phép."
Tống Thanh Y: "... "
Cô bị khiển trách mà trong lòng hơi bàng hoàng.
"Con nói xem,nó vì con làm biết bao chuyện,con vẫn xem ông là ông nội con sao?Sao lại không hiểu chuyện như vậy!Ông đã dạy con như thế nào?Không một chút lễ phép nào cả"
Tống Thanh Y: "..."
Ông khẽ nói: "Người ta đối đãi con tốt thế kia, con cũng phải đối đãi với người ta tốt một chút, chút nữa người nhà nó đến, cũng cho nó chút mặt mũi, đừng cái gì cũng đều để nó làm,ông sẽ nói với con sao vì chuyện này, con hôm nay quá không biết chuyện."
Tống Thanh Y: "... Nhưng con cũng không biết làm..."
Thật lâu sau, ông thở dài một hơi "Ông chính là đem con nuông chiều đến hỏng rồi."
Nói xong,đứng ở cửa nhìn thời tiết xám xịt bên ngoài.
Tống Thanh Y chỉ nghe ông thấp giọng nói cái gì đó, cũng không quá rõ, nhưng nghe được vài chữ: Nếu bà không mất,có thể đến đây dạy nó rồi.
Bên ngoài gió lạnh ùa vào, Tống Thanh Y dọn dẹp phòng khách xong xui, nhìn ông nội khẽ nói "Ông nội, mau vào nhà thôi, bên ngoài gió nhiều rất lạnh."
Ông xua xua tay "Không được, ông phải đứng đây nhìn một chút nữa."
Bên ngoài đã là cuối mùa thu, màu xanh của cây cối đã giảm bớt đi rất nhiều, bởi vì vừa đổ mưa ngày hôm qua, trên núi đầy sương mù, rải rác khắp nơi, bao phủ không gian bên trong, sương khói lượn lờ, như là một nơi tiên cảnh.
Tống Thanh Y vào phòng lấy áo khoác của ông mang ra bên ngoài, vừa khoác lên vai cho ông liền nghe được tiếng ô tô.
"Bọn họ đến rồi." Tống Thanh Y nói: "Để con ra ngoài nghênh đón bọn họ."
Ông gật đầu "Đi đi." Nói xong đem áo khoác cầm chắc bên vai tập tễnh trở về phòng khách.
Tống Thanh Y mới vừa đi tới cửa đã nghe được giọng Bạch Điềm " Ahhh! Ở đây thật tuyệt! Giống như một thế giới thần tiên thu nhỏ!! Em muốn chụp mấy tấm nữa, sau đó sẽ đăng lên nhóm weibo."
"Cái gì nhóm weibo?" Trình Dật hỏi.
"Em có tạo một hội nhóm học sinh, tất cả mọi người đều rất thích nó."
"Vậy sao." Trình Dật cười "Chứ không phải bởi vì do em chính là người vung tiền như rác mua 300 tấm vé cùng cái gì mà phiếu rút thưởng nên mới được người người yêu thích sao."
Bạch Điềm dừng vài giây, tức giận nói to "Đây còn không phải là vì anh?! Lần đầu tiên anh làm nam chính, em phải mua vé ủng hộ mà cũng tốn hết gần một tháng tiền tiêu vặt chứ ít,mau nào, anh còn không mau cảm ơn em!"
Trình Dật: "Xác định em không phải là vì A Trạch?"
Bạch Điềm: "... Cũng có một chút xíu."
Trình Dật: "Một chút xíu?"
Bạch Điềm: "... Một nửa một nửa đi."
"Anh hai." Trình Dật bỗng nhiên kêu tên Bạch Kiếm, Bạch Kiếm thấp giọng "ừm", Trình Dật nói: "Điềm Điềm bỏ tiền mua vé cho bạn cùng phòng, dùng..."
Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra, đã bị Bạch Điềm nhảy dựng lên che miệng.
Lúc Tống Thanh Y đi ra ngoài thấy chính là một màn này, Bạch Điềm mặc áo trong màu vàng, áo khoác trùm đầu màu xanh sẫm, quần jean sáng màu, nhảy dựng lên che miệng Trình Dật,áo anh kéo lên một khúc, lộ eo.
Bạch Kiếm níu chặt kéo Bạch Điềm ra, lúc này Trình Dật mới thoát khỏi ma trảo của con bé.
"Ô oa!" Không đợi hai người nói, Bạch Điềm ấm ức la "Các anh thật quá đáng."
Bạch Kiếm & Trình Dật: ".....!"
Bạch Điềm còn định trách móc thêm vài câu, vừa quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Y một người đang đứng ở cửa, lập tức xoay người chạy về phía cô gọi "Chị dâu!"
Tống Thanh Y chưa kịp phản ứng đã bị cô gái nhỏ ôm chặt, Bạch Điềm ở bả vai cô cọ cọ, ủy khuất nói: "Ô ô ô, Chị dâu,anh ba bắt nạt em."
Còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Điềm đã bị Trình Dật níu chặt áo kéo về phía sau.
Bạch Điềm: "..."
Im lặng khoảng vài giây sau, Bạch Điềm hét lên: "Anh muốn mưu sát em sao!"
"Em có thể ôm Trạch Trạch " Vẻ mặt Trình Dật vô cùng thành thật, trực tiếp nắm tay Tống Thanh Y đi vào "Nhưng không thể tranh vợ của anh mình."
Bạch Điềm nhìn bọn họ, nhịn lại nhịn, nhịn không được mắng một câu "Dựa vào!"
Bạch Kiếm nhéo trên mặt cô một cái "Không được nói lời thô tục."
Bạch Điềm: "..."
Bạch Điềm cô chính là làm người cũng thật là khó đi.
****
Trong nhà không khí vô cùng náo nhiệt vì có sự xuất hiện của Bạch Điềm, Bạch Kiếm nắm vai Bạch Điềm qua cùng ông nội chào hỏi, sau đó xin phép đi đón ba mẹ Bạch.
Bạch Điềm từ nhỏ miệng vô cùng ngọt, Trình Dật cùng Tống Thanh Y bận bịu trong bếp, cô liền ở phòng khách cùng ông nội nói chuyện phiếm, làm cho ông nội rất là vui vẻ.
Trong phòng bếp Tống Thanh Y đang nhặt rau, lắng nghe âm thanh bên ngoài cười nói với Trình Dật: "Điềm Điềm thật là nhiều năng lượng còn có miệng vô cùng ngọt."
Trình Dật nói: "Nó lớn vậy rồi vẫn còn chưa trưởng thành,thích cười nói ồn ào suốt ngày,lại nói từ nhỏ cũng không thua kém con trai là bao nhiêu, nó đó,có lần còn đánh nhau với con trai nhà người ta."
"Sao?" Tống Thanh Y phì cười: "Có thể đánh thắng sao?"
Trình Dật tắt nước, đem đồ ăn đã rửa sạch để một bên, cong môi nở nụ cười"Đánh không lại,khóc đến tìm anh với Bạch Kiếm,hai người bọn anh thay nó ra mặt."
Tống Thanh Y: "Thật tốt."
Trình Dật nghe thấy sự hối tiếc trong lời nói của cô, nhịn không được đưa tay xoa tóc cô, trên tay còn mang nước, Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười,nói với cô "Về sau anh cũng thay em ra mặt."
Mưa bên ngoài cũng đã ngừng.
Tống Thanh Y đứng dậy kéo màn cửa sổ, bầu trời bên ngoài xám xịt, những hạt mưa còn đọng trượt xuống trên kính cửa sổ, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Bên ngoài lá cây diệp tử đã khô héo chậm rãi rơi xuống sân xuôi theo làn gió. Những chiếc lá rơi trên mặt đất cuộn lên hơi âm ẩm rơi lung tung khắp sân, nhìn từ chỗ Tống Thanh Y ra bên ngoài như là một cảnh hoang tàn sau cơn bão.
Tống Thanh Y liếc nhìn đồng hồ,đã bảy giờ rồi.
Đi đến bên giường lay bả vai Trình Dật "Trình Dật,mau chóng rời giường."
Cánh tay anh khẽ giơ lên che hai mắt của mình,hơi càu nhàu di chuyển về phía Tống Thanh Y thuận tiện còn nắm nắm tay, nói lầm bầm: "Buồn ngủ."
"Hôm nay gia đình anh đến đó,mau dậy nấu cơm." Tống Thanh Y nói
Tống Thanh Y quả thật không còn cách nào.
Một khi cô xuống phòng bếp, liền biến thành bài ca không hồi kết:
• Người không cần hẹn giờ làm phòng bếp bom nhanh nhất
• Sát thủ phòng bếp
• Đi đến chỗ nào thì tất có tai nạn chỗ đó
..........
Mà ông nội tuổi cũng đã cao, nếu nấu ăn cho nhiều người như vậy chắc chắn sẽ vô cùng mệt mỏi, còn có khả năng làm không xuể, hiện tại lực lượng lao động duy nhất trong gia đình này chỉ có duy nhất mình Trình Dật.
Đầu Trình Dật khẽ di chuyển đến bụng Tống Thanh Y,da thịt bên trong lạnh man mác anh khẽ cọ cọ hôn vài cái,sau đó mới duỗi tay ra lấy di động từ trên đầu giường, nheo mắt mở WeChat, tìm đến cuộc trò chuyện hôm qua, gửi định vị qua.
Bạch Điềm lập tức:???
Trình Dật phát giọng nói qua, hơi khàn khàn "Nhờ anh hai lái xe chở đến đây, lúc đến nhớ mua một ít đồ, đừng đi tay không, giữa trưa đến là vừa ăn, mua một ít đồ tốt một chút."
An bài sắp xếp rõ ràng.
Di động bắt đầu điên cuồng vang lên tiếng đinh đinh thông báo.
Trình Dật lờ đi, trực tiếp ấn tắt màn hình quăng qua một bên.
Tống Thanh Y đối với hành vi của anh chỉ nhìn nhưng không thể nào ca ngợi.Cô nhìn đầu anh ở trong bụng mình đang tiếp tục gây rối,nhân cơ hội này xoa xoa tóc anh, Trình Dật cọ cọ bên trong bụng, ừm một tiếng "Thoải mái, giúp anh gãi gãi một chút, đầu ngứa."
Tống Thanh Y: "..."
Không quá nguyện ý gãi vài cái.Vì thường xuyên gõ bàn phím, cho nên cô chưa bao giờ để móng tay dài, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, Trình Dật cảm thấy rất rất thoải mái.
"Anh hai khẳng định sẽ sắp xếp tốt." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y: "... Cho nên?"
Trình Dật nở nụ cười "Mọi chuyện giao cho anh ấy, anh rất yên tâm."
Vừa dứt lời, điện thoại chậm rãi vang lên.
Tên hiển thị: Anh hai
Vả mặt cũng quá nhanh rồi, còn hơn lốc xoáy.
Trình Dật nhìn cô,ấn nút nghe "Anh."
"Định vị em phát qua rất không chính xác lắm, mau chóng phát lại." Bạch Kiếm nói.
Trình Dật nhìn WeChat, xác định vị trí hiện tại đúng như anh đã gửi "Chính là vị trí này."
Bạch Kiếm: "... Anh đang ở cửa thôn, tìm không thấy đường đi vào."
Trình Dật bật ngửa ngồi dậy "Anh đến rồi? Không đúng... Anh đến sớm như vậy làm cái gì? Ai, một mình anh đến sao?"
Bạch Kiếm gãi gãi tóc "Anh còn chưa kịp chuẩn bị."
Dừng một chút,bất đắc dĩ lên tiếng "Chỉ là bởi vì có người rất rất ồn, cho nên anh mới tới đây sớm như vậy."
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Bạch Điềm liền truyền tới "Anh hai! Hình như chính là con đường này, từ đây đi qua, hướng bên đó, sau đó lại rẽ qua là được."
Trình Dật không thể nhịn được cười "Bạch Điềm ngốc đến cùng là đang nói bên nào?"
Bạch Kiếm: "... Anh cũng không biết."
Bạch Điềm thở phì phò hừ một cái "Chính là từ bên này đi qua, sau đó hướng bên kia quẹo, rồi đến bên kia, anh xem di động này, cứ như vậy đi là chính xác."
Trình Dật & Bạch Kiếm: "..."
Yên lặng sau đó, Trình Dật thở dài "Em đi đến cửa thôn đón hai người."
Cúp điện thoại sau, Trình Dật nhanh chóng thay quần áo.
Tống Thanh Y: "..."
**
Trình Dật đi tới cửa thôn đón Bạch Kiếm, Tống Thanh Y rời giường gấp chăn, nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp nấu nước pha trà.
Ông nội đã thức dậy từ sớm, đổi một bộ quần áo mới, cạo râu, trong rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.Ông cầm quải trượng đứng trước nhà "Sao chỉ mình con, Trình Dật đâu?"
Tống Thanh Y mở gói trà,thả vào đó một ít, sau đó đổ nước nóng "Anh hai cùng em gái anh ấy đến trước, tìm không thấy đường đi vào,anh ấy đi ra cửa thôn đón bọn họ rồi ạ!."
Ông nội khẽ nhíu mày nhìn cô "Con tại sao không đi?"
Tống Thanh Y: "... Con cảm thấy cần phải có một người ở nhà chuẩn bị chút trà nước."
Ông im lặng, sau lại hỏi: "Con có từng đi qua hỏi thăm nhà bên đó chưa?"
Tống Thanh Y lắc đầu.
"Vậy con có gặp qua ba mẹ nó bên đó chưa?"
Tống Thanh Y vẫn lắc lắc đầu "Đều không có."
Ông trừng mắt nhìn cô "Vậy con biết nhà nó bên đó như thế nào sao?"
"Con đã từng gặp qua em gái của anh ấy, là một tiểu cô nương nhỏ rất khả ái, sau đó có cùng anh hai anh ấy có video qua vài lần, cũng chưa thấy qua người thật bên ngoài."
Ông không nói chuyện.
Cách một chút, ông thấp nói một câu "Không lễ phép."
Tống Thanh Y: "... "
Cô bị khiển trách mà trong lòng hơi bàng hoàng.
"Con nói xem,nó vì con làm biết bao chuyện,con vẫn xem ông là ông nội con sao?Sao lại không hiểu chuyện như vậy!Ông đã dạy con như thế nào?Không một chút lễ phép nào cả"
Tống Thanh Y: "..."
Ông khẽ nói: "Người ta đối đãi con tốt thế kia, con cũng phải đối đãi với người ta tốt một chút, chút nữa người nhà nó đến, cũng cho nó chút mặt mũi, đừng cái gì cũng đều để nó làm,ông sẽ nói với con sao vì chuyện này, con hôm nay quá không biết chuyện."
Tống Thanh Y: "... Nhưng con cũng không biết làm..."
Thật lâu sau, ông thở dài một hơi "Ông chính là đem con nuông chiều đến hỏng rồi."
Nói xong,đứng ở cửa nhìn thời tiết xám xịt bên ngoài.
Tống Thanh Y chỉ nghe ông thấp giọng nói cái gì đó, cũng không quá rõ, nhưng nghe được vài chữ: Nếu bà không mất,có thể đến đây dạy nó rồi.
Bên ngoài gió lạnh ùa vào, Tống Thanh Y dọn dẹp phòng khách xong xui, nhìn ông nội khẽ nói "Ông nội, mau vào nhà thôi, bên ngoài gió nhiều rất lạnh."
Ông xua xua tay "Không được, ông phải đứng đây nhìn một chút nữa."
Bên ngoài đã là cuối mùa thu, màu xanh của cây cối đã giảm bớt đi rất nhiều, bởi vì vừa đổ mưa ngày hôm qua, trên núi đầy sương mù, rải rác khắp nơi, bao phủ không gian bên trong, sương khói lượn lờ, như là một nơi tiên cảnh.
Tống Thanh Y vào phòng lấy áo khoác của ông mang ra bên ngoài, vừa khoác lên vai cho ông liền nghe được tiếng ô tô.
"Bọn họ đến rồi." Tống Thanh Y nói: "Để con ra ngoài nghênh đón bọn họ."
Ông gật đầu "Đi đi." Nói xong đem áo khoác cầm chắc bên vai tập tễnh trở về phòng khách.
Tống Thanh Y mới vừa đi tới cửa đã nghe được giọng Bạch Điềm " Ahhh! Ở đây thật tuyệt! Giống như một thế giới thần tiên thu nhỏ!! Em muốn chụp mấy tấm nữa, sau đó sẽ đăng lên nhóm weibo."
"Cái gì nhóm weibo?" Trình Dật hỏi.
"Em có tạo một hội nhóm học sinh, tất cả mọi người đều rất thích nó."
"Vậy sao." Trình Dật cười "Chứ không phải bởi vì do em chính là người vung tiền như rác mua 300 tấm vé cùng cái gì mà phiếu rút thưởng nên mới được người người yêu thích sao."
Bạch Điềm dừng vài giây, tức giận nói to "Đây còn không phải là vì anh?! Lần đầu tiên anh làm nam chính, em phải mua vé ủng hộ mà cũng tốn hết gần một tháng tiền tiêu vặt chứ ít,mau nào, anh còn không mau cảm ơn em!"
Trình Dật: "Xác định em không phải là vì A Trạch?"
Bạch Điềm: "... Cũng có một chút xíu."
Trình Dật: "Một chút xíu?"
Bạch Điềm: "... Một nửa một nửa đi."
"Anh hai." Trình Dật bỗng nhiên kêu tên Bạch Kiếm, Bạch Kiếm thấp giọng "ừm", Trình Dật nói: "Điềm Điềm bỏ tiền mua vé cho bạn cùng phòng, dùng..."
Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra, đã bị Bạch Điềm nhảy dựng lên che miệng.
Lúc Tống Thanh Y đi ra ngoài thấy chính là một màn này, Bạch Điềm mặc áo trong màu vàng, áo khoác trùm đầu màu xanh sẫm, quần jean sáng màu, nhảy dựng lên che miệng Trình Dật,áo anh kéo lên một khúc, lộ eo.
Bạch Kiếm níu chặt kéo Bạch Điềm ra, lúc này Trình Dật mới thoát khỏi ma trảo của con bé.
"Ô oa!" Không đợi hai người nói, Bạch Điềm ấm ức la "Các anh thật quá đáng."
Bạch Kiếm & Trình Dật: ".....!"
Bạch Điềm còn định trách móc thêm vài câu, vừa quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Y một người đang đứng ở cửa, lập tức xoay người chạy về phía cô gọi "Chị dâu!"
Tống Thanh Y chưa kịp phản ứng đã bị cô gái nhỏ ôm chặt, Bạch Điềm ở bả vai cô cọ cọ, ủy khuất nói: "Ô ô ô, Chị dâu,anh ba bắt nạt em."
Còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Điềm đã bị Trình Dật níu chặt áo kéo về phía sau.
Bạch Điềm: "..."
Im lặng khoảng vài giây sau, Bạch Điềm hét lên: "Anh muốn mưu sát em sao!"
"Em có thể ôm Trạch Trạch " Vẻ mặt Trình Dật vô cùng thành thật, trực tiếp nắm tay Tống Thanh Y đi vào "Nhưng không thể tranh vợ của anh mình."
Bạch Điềm nhìn bọn họ, nhịn lại nhịn, nhịn không được mắng một câu "Dựa vào!"
Bạch Kiếm nhéo trên mặt cô một cái "Không được nói lời thô tục."
Bạch Điềm: "..."
Bạch Điềm cô chính là làm người cũng thật là khó đi.
****
Trong nhà không khí vô cùng náo nhiệt vì có sự xuất hiện của Bạch Điềm, Bạch Kiếm nắm vai Bạch Điềm qua cùng ông nội chào hỏi, sau đó xin phép đi đón ba mẹ Bạch.
Bạch Điềm từ nhỏ miệng vô cùng ngọt, Trình Dật cùng Tống Thanh Y bận bịu trong bếp, cô liền ở phòng khách cùng ông nội nói chuyện phiếm, làm cho ông nội rất là vui vẻ.
Trong phòng bếp Tống Thanh Y đang nhặt rau, lắng nghe âm thanh bên ngoài cười nói với Trình Dật: "Điềm Điềm thật là nhiều năng lượng còn có miệng vô cùng ngọt."
Trình Dật nói: "Nó lớn vậy rồi vẫn còn chưa trưởng thành,thích cười nói ồn ào suốt ngày,lại nói từ nhỏ cũng không thua kém con trai là bao nhiêu, nó đó,có lần còn đánh nhau với con trai nhà người ta."
"Sao?" Tống Thanh Y phì cười: "Có thể đánh thắng sao?"
Trình Dật tắt nước, đem đồ ăn đã rửa sạch để một bên, cong môi nở nụ cười"Đánh không lại,khóc đến tìm anh với Bạch Kiếm,hai người bọn anh thay nó ra mặt."
Tống Thanh Y: "Thật tốt."
Trình Dật nghe thấy sự hối tiếc trong lời nói của cô, nhịn không được đưa tay xoa tóc cô, trên tay còn mang nước, Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười,nói với cô "Về sau anh cũng thay em ra mặt."
Bình luận facebook