Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Này,Thượng Nghiên
Cậu ổn chứ?
Với những "tổn thương" phải gánh chịu
Với những "nỗi buồn" chẳng nỡ quên
Với những "tổn thương" chồng chất
Với những "giọt nước mắt" chưa kịp hong khô
Này cậu đừng "buồn" lâu nhé!
Rồi sẽ "ổn" cả thôi !!
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong phòng vệ sinh, có chút gay mũi.
Hai người đứng đối mặt nhau, Thượng Nghiên giơ lên một vòng cười, quay một vòng về phía Tống Thanh Y,chiếc áo sơ mi hoa ô vuông bay phấp phới, cô mĩm cười hỏi: "Xinh đẹp không?"
Tống Thanh Y im lặng.
Thượng Nghiên đột nhiên cúi đầu xuống và thì thầm: "Hóa ra trông không đẹp."
Giọng nói có chút rụt rè.
Tống Thanh Y mím môi, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Thượng Nghiên, vài giây sau, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Nghiên nghe vậy liền ngẩng đầu, nghiêng người sang bên phải, nháy mắt, trong ánh mắt toàn bộ là ý cười lan tỏa phát sáng:"Không sao mà."
Đây là hành động thường xuyên của Thượng Nghiên năm cô 20 tuổi.
Cô luôn thích nháy mắt khi bắt đầu phỏng vấn, động tác đó trông rất ngọt ngào và dễ thương.
Nhưng chỉ là sau đó, khán giả đều đồng loạt nói rằng những động tác đó đều là giả tạo, bản thân Thượng Nghiên bởi vì vậy mà đã cố gắng thay đổi thói quen đó rất nhiều lần.
Thế cho nên,sau này theo thời gian, Tống Thanh Y hiếm khi thấy Thượng Nghiên làm những động tác như vậy.
Sự bất an sâu bên trong đáy lòng Tống Thanh Y dần mở rộng.
Cô nhìn thẳng Thượng Nghiên, cô ấy đang cười,một nụ cười vốn dĩ đã mất từ rất lâu, bây giờ khi thấy lại nụ cười khi xưa,tâm Tống thanh Y đột nhiên dâng lên sợ hãi.
"Cô, có khỏe không?" Tống Thanh Y ngập ngừng hỏi.
Thượng Nghiên phồng má, đầu tiên là lắc đầu về sau gật đầu "Tốt vô cùng."
"Cô cùng Quan Cảnh Minh..." Tống Thanh Y lại hỏi "Ở cùng một chỗ sao?"
Thượng Nghiên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút "Cảnh Minh á ~ "
"Như thế nào sẽ." Thượng Nghiên nói: " Cậu xem đi,tớ bây giờ có chỗ nào xứng đôi với anh ấy? Ba mẹ tớ, cậu cũng không phải không biết, nếu anh ấy muốn cưới tớ, anh ấy có thể thay tớ trả bao nhiêu tiền chứ."
"Ba mẹ cô lại đánh bạc sao?" Tống Thanh Y hỏi theo lời của cô.
Thượng Nghiên gật đầu như giã tỏi, cắn môi, đôi mắt xinh đẹp lập tức nhiễm một tầng sương mù, ủy khuất nói: "Lần trước tớ đã nói qua cùng cậu rồi mà, bọn họ cùng nhau đến Macao cược, thua 700 vạn, chủ nợ đã đến và yêu cầu tớ trả lại, bây giờ trong tay tớ chỉ có 300 vạn, nếu không lấy ra sẽ...."
"Sẽ thế nào?" Mắt Tống Thanh Y đỏ hoe.
"Còn có thể thế nào chứ?" Thượng Nghiên buồn bã nở nụ cười, cúi đầu nói: "Bọn họ sẽ phơi bày ra bên ngoài nói tớ không hiếu thuận,thậm chí họ còn uy hiếp muốn mang ảnh thỏa thân của tớ cho người khác xem, nếu tiếp tục không mang tiền ra sợ rằng nay mai sẽ thân bại danh liệt."
" Họ là cha mẹ ruột của cậu cơ mà." Tống Thanh Y giống như một cái máy lặp lại những lời này với một biểu cảm trống rỗng "Sẽ không đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy đâu?"
"Tớ thật sự không biết được bước kế tiếp họ sẽ làm ra chuyện như thế nào...." Nước mắt Thượng Nghiên chảy dài rơi xuống mặt đất, về sau hoảng hốt lau đi " Tớ không thể khóc,thật sự không thể... "
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Thượng Nghiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Y "A Thanh, tớ có đôi khi hâm mộ cậu lắm,thật sự trong lòng tớ lúc nào cũng nguyện cầu cho bọn họ mau chóng chết đi, cậu có phải hay không thấy tớ rất quá phận? Nhưng tớ thật sự không thể khống chế được ý nghĩ này trong đầu, cậu nói xem nếu bọn họ chết đi tớ có thể mua cho họ những ngôi mộ đắt nhất và dựng lên bia tốt nhất. Nhưng vì cái gì bọn họ cứ muốn sống tra tấn tớ chứ? Tớ thật sự sắp không chịu nổi."
Nói xong mấy lời này Thượng Nghiên tự nhiên giữ im lặng một lúc, sau bỗng nhiên rất nghiêm túc kêu cô "A Thanh."
"Sao?" Tống Thanh Y nhướn mi.
Thượng Nghiên đột nhiên chạy đến trước mặt Tống Thanh Y, nâng ngón tay chạm vào lông mày cô,khẽ nói " Lông mày của cậu rất vui."
Tống Thanh Y vô thức cố gắng đẩy cô ra, tay Thượng Nghiên treo ở giữa không trung, chậm chạp không cử động.
Đột nhiên Thượng Nghiên lui ra phía sau một bước, nhướng mày theo một cách nào đó "Tớ thì sao?"
"Cũng vui." Tống Thanh Y thấp giọng nói.
Thượng Nghiên nhướng mày trong một vài khoảnh khắc, sau đó cúi đầu xuống rồi lại cúi đầu xuống một lần nữa, lẩm bẩm thấp giọng than thở " Làm thế nào mà bọn họ có thể ra tay tàn nhẫn với tớ như vậy, vì bọn họ là cha mẹ tớ sao? "
Dây thần kinh Tống Thanh Y nháy mắt đứt đoạn.
Tựa như có một cây dây cung trong đầu, phanh một tiếng, đánh gãy.
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Định đưa tay lên lau, Thượng Nghiên bên này đã bước một bước, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt cho cô, giọng nói Thượng Nghiên nghẹn ngào "Không khóc không khóc, nước mắt là trân châu, đôi mắt A Thanh nhà ta xinh như vậy, sao có thể rơi lệ."
Hai tay Tống Thanh Y buông xuống vô thức nắm chặt, móng tay cô véo vào lòng bàn tay, cơ thể cô cứng đờ, giống như một cái cọc gỗ đứng ở nơi này, tùy ý để động tác Thượng Nghiên rơi trên người mình.
Thượng Nghiên lau nước mắt cho cô, sau đó lại tự mình lui ra phía sau nửa bước.
Tống Thanh Y điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi thật sâu và hỏi với giọng nghẹn ngào: "Lần trước cậu còn chưa nói cho tớ chuyện ba mẹ cậu là như nào đâu? Cậu còn nhớ rõ lần trước ba mẹ cậu thua cuộc là bao nhiêu tiền không?"
"Lần trước sao." Thượng Nghiên nghĩ ngợi, nói: "500 vạn. A Thanh, cậu quên sao? Tớ lúc đó thậm chí còn tìm A Đạc mượn 100 vạn."
"Ừm." Tống Thanh Y lui về phía sau nửa bước.
Hai người cách không xa nhìn nhau.
Tống Thanh Y nhìn vào đôi mắt Thượng Nghiên, đột nhiên cong mắt mỉm cười "Thượng Nghiên, có phải cô lại đang giả vờ không?"
Thượng Nghiên nhíu mày "Gỉa vờ sao?"
" Chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Quan Cảnh Minh thế này?" Tống Thanh Y hỏi.
Thượng Nghiên nở nụ cười "Cảnh Minh sao?? Tớ thật sự rất thích anh ấy"
Khi cô nói ra điều này, đôi mắt cong thành trăng non, những nếp nhăn ở khóe mắt nhìn được rất rõ ràng. Có thể thấy rằng cô ấy đã không chăm sóc da trong một khoảng thời gian dài.
Chỉ là nụ cười của Thượng Nghiên bây giờ trông rất chân thành.
Trong khoảng ba năm gần đây, Tống Thanh Y chưa bao giờ thấy Thượng Nghiên như thế này nữa.
Cũng trong ba năm đó, công việc của Thượng Nghiên ngày càng bận rộn.
Tống Thanh Y dừng lại và hỏi: "Cậu thích anh ta đến mức nào?"
"Rất thích,là rất rất thích." Thượng Nghiên tiếp tục thì thầm nói: " Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, nấu súp cho tớ sau đó còn tự mình đưa tớ về nhà, lúc anh ấy cười rộ lên đặc biệt xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khi tớ sờ trên mặt, anh ấy cũng sẽ không bởi vì hành động đó mà cùng tớ tức giận."
Thượng Nghiên bất ngờ nở nụ cười " Điều quan trọng nhất là anh ấy không bao giờ la mắng tớ,thậm chí còn rất dịu dàng. A Thanh, hình như tớ cũng tìm thấy tình yêu cho mình rồi."
"Vậy thì xin chúc mừng cậu." Tâm Tống Thanh Y có chút chát.
Thượng Nghiên nghe vậy liền quyệt miệng, lắc lắc đầu "Nhưng tớ luôn cảm thấy,tớ làm sao dám ôm yêu thích dành cho anh ấy chứ!!!."
"Anh ấy tốt như vậy." Thượng Nghiên nói: "Hẳn là nên đi tìm mùa xuân cho riêng mình."
Tống Thanh Y nghẹn ngào nói "Nhưng khi cậu cười,thật sự rất giống mùa xuân."
Thượng Nghiên ngạc nhiên: "Phải không?"
Tống Thanh Y gật đầu.
"Đi yêu anh ấy đi." Tống Thanh Y nói: "Hẳn là anh ta vẫn một mình chờ đợi cậu đó."
Thượng Nghiên đầu tiên là cười, về sau là khóc.
Ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối "Nhưng tớ không xứng với anh ấy."
Tống Thanh Y nhìn cô, vài giây sau, Thượng Nghiên bỗng nhiên cau mày, ngẩng đầu kêu "A Thanh."
"Sao?" Tống Thanh Y nhìn thấy được sự bối rối trong mắt Thượng Nghiên.
Từ từ đứng dậy, không nói một lời chậm rãi bước ra ngoài.
Tống Thanh Y hỏi cô "Cậu đi đâu?"
" Quay lại trường quay." Giọng Thượng Nghiên mười phần bình tĩnh hơn ban nãy, nhưng vì cô vừa mới khóc, khó tránh khỏi giọng hơi khàn, thậm chí còn mang theo giọng mũi "Hôm nay tôi đến tham ban, ở lại cũng không lâu, sẽ lập tức rời đi ngay."
Tống Thanh Y lại hỏi: "Cô bây giờ tốt chứ?"
"Vẫn được." Thượng Nghiên nở nụ cười, mang theo vài phần buồn bã đi ra ngoài.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng Thượng Nghiên bước ra khỏi cửa,trùng hợp lúc đó có một cơn gió mùa xuân thổi qua chiếc áo cô đang mang trên người, một khắc kia, Thượng Nghiên giống như một con hồ điệp đang nhảy múa.
Bóng lưng cô biến mất tại cửa ra vào, một phút sau quay trở về.
Đôi mắt của Thượng Nghiên đỏ hoe, nghiêm túc lại chân thành kêu cô "A Thanh."
Trong mắt Tống Thanh Y nổi lên một tầng sương mù, đôi môi hơi nhếch lên "Sao thế?"
"Cô hãy cẩn thận hơn." Thượng Nghiên nói.
Tống Thanh Y khó hiểu "Sao chứ?"
Sau vài giây im lặng,Thượng Nghiên giơ giơ di động lên "Bạn gái mới của Trần Đạc, cùng bề ngoài của cô rất giống."
"Nhất là đôi mắt."
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Cô nhìn áo sơ mi hoa ô vuông Thượng Nghiên ở trong gió xuân nhanh nhẹn bay lên, bím tóc màu đen vẫn như cũ được buộc bằng một bông hoa màu vàng, Thượng Nghiên nhìn cô vẫy tay tạm biệt, nói với cô "Tạm biệt, A Thanh."
Bóng lưng Thượng Nghiên biến mất tại cửa toilet, nước mắt của Tống Thanh Y lúc này mới rơi xuống.
Cuộc nói chuyện ban nãy chính là Tống Thanh Y 28 tuổi cùng Thượng Nghiên 20 tuổi ngày đó.
Không đúng hẳn là Tống Thanh Y 28 tuổi cùng Thượng Nghiên 20 và 28 tuổi đối thoại.
Cha mẹ Thượng Nghiên thiếu nợ 500 vạn cùng 700 vạn đều là chuyện phát sinh năm Thượng Nghiên hai mươi tuổi, một năm kia, đúng lúc bộ phim thứ hai của Thượng Nghiên vừa được phát sóng ra bên ngoài, nhiệt độ tăng không ít,vì vậy ba mẹ cô ấy thường xuyên tìm đến mượn tiền, cô ấy hoàn toàn không dám nói với người khác về chuyện trong nhà, vẫn là Tống Thanh Y trước khi đi ngủ giả vờ tức giận đôi co một hồi mới biết được.Ngay chính thời điểm đó cô mới biết rằng, hóa ra Thượng Nghiên nhịn ăn nhịn mặc,đều là vì trong nhà có hai người "Hấp huyết quỷ".( Hấp huyết quỷ còn gọi là quỷ hút máu,rõ hơn xíu chính là Vampire)
Hóa ra, trên thế giới này không phải chỉ có mình cha mẹ cô là người không thích con gái.
Đêm hôm đó, Thượng Nghiên ôm cô ngủ suốt đêm.
Trong giấc mơ, Thượng Nghiên không ngừng kêu " Tôi thực sự không có tiền, ô ô ô."
Đó là Thượng Nghiên,năm cô ấy 20 tuổi, luôn cúi đầu lầm bầm nói: "Bọn họ là ba mẹ tớ, như thế nào có thể tàn nhẫn với tớ như vậy? "
Nhưng cô lại nhớ Quan Cảnh Minh năm cô 28 tuổi.
Thượng Nghiên nói, cô tìm được tình yêu của mình, nhưng chính cô lại không xứng với anh ấy.
Tống Thanh Y ở trong nhà vệ sinh đứng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Hai cô gái cùng nhau nói chuyện đi vào, Tống Thanh Y vội vàng xoay người, đi đến bồn rửa tay, cúi đầu mở vòi nước, tiếng nước chảy truyền tới, che dấu tiếng khóc sụt sịt của bản thân mình vừa nãy.
Đại khái là nhân viên công tác trong đoàn phim nào đó.
A nói: "Vừa mới chính là Thượng Nghiên sao? Cô ấy không phải đã rời giới rồi sao? Còn tới nơi này làm gì?"
"Tôi nghe nói là tham ban." B nói: "Hình như là đoàn phim quay « Trường Độ » thì phải."
"Đó không phải là kịch bản của Tống Thanh Y sao?" A nói: "Đừng nói với tôi là trải qua nhiều chuyện như vậy, tình chị em giữa họ vẫn còn bền chặt?"
B hừ lạnh " Tôi không chắc. Có thể là cô ấy đang liên thủ với người khác đối phó với tên cặn bã kia thì sao? Dù sao ngày hôm qua Trần Đạc mang theo bạn gái mới công khai đến khách sạn, ân ân ái ái. Thật sự muốn nôn."
A thở dài "Thật là buồn bực."
B bất đắc dĩ nói: "Còn có biện pháp nào sao? Tôi vẫn nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Thượng Nghiên so với Trần Đạc tốt hơn rất nhiều,tôi còn đang thay Thượng Nghiên tiếc nuối cùng bất bình, vì cái gì mà tên cặn bã Trần Đạc bây giờ còn ở trong giới hút tiền, chẳng lẽ bởi vì anh ta là ảnh đế? Khinh thường ai chứ? Dù sao Thượng Nghiên cũng từng được đề danh ảnh hậu,nếu không phải bởi vì vận khí không tốt, bằng không so tên cặn bã kia tốt hơn nhiều."
A tức giận nói: " Fans Trần Đạc đa số đều là fan cuồng tất cả đều đạt tiêu chuẩn kép trong giới diễn viên, nếu cần nhiệt độ họ sẽ nghiêng về một phía để dựa vào, khi có chuyện gì đó xảy ra, họ sẽ đồng lòng nghiêng về phía các diễn viên, dù sao trong mọi chuyện tất cả đều rất phức tạp."
B lại nói: "Không chỉ có fans cuồng không đâu,cô không để ý rằng là tất cả đều là nữ,tất cả đều là nữ đó,như vậy còn đáng sợ hơn rất nhiều, cô không thấy rằng có một hiện tượng đang phổ biến trong xã hội này sao? Bình thường nữ đối với nữ sớm có ác ý rất lớn rồi, nhất là những người nổi tiếng, ông trời của tôi chứ, cô không biết những người trên đó mắng chửi người ta có bao nhiêu ác độc đâu, đặc biệt là trên mấy blog cá nhân,... Khi tin tức Thượng Nghiên xuất hiện, tôi đã đi đến khu bình luận Weibo của cô ấy, thật là không thể tin, nghĩ thầm nếu tôi là Thượng Nghiên lúc đó đoán chừng chắc phải thành người điên luôn rồi."
A: " Tôi cũng vậy! May mắn thay,tôi chưa từng tham gia vào, sức chiến đấu của fans thật đáng sợ. Đôi khi tôi vô tình nhấp vào trang chủ của một blogger,bên trong đó đầy những lời chửi thề, phát hiện lúc đó bên trên là ảnh Thượng Nghiên khi cô mới mười mấy tuổi, tâm của tôi liền thắt chặt."
"..."
Họ nói xong,nhanh chóng bước vào trong phòng.
Tống Thanh Y đem lời nói thu hết vào tai, cầm khăn,lau khô tay đi ra ngoài.
Gió nhẹ lướt qua mặt, Tống Thanh Y nghĩ: Thượng Nghiên năm hai mươi tuổi thật sự rất xinh đẹp.
<<<22:10>>>
Cậu ổn chứ?
Với những "tổn thương" phải gánh chịu
Với những "nỗi buồn" chẳng nỡ quên
Với những "tổn thương" chồng chất
Với những "giọt nước mắt" chưa kịp hong khô
Này cậu đừng "buồn" lâu nhé!
Rồi sẽ "ổn" cả thôi !!
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong phòng vệ sinh, có chút gay mũi.
Hai người đứng đối mặt nhau, Thượng Nghiên giơ lên một vòng cười, quay một vòng về phía Tống Thanh Y,chiếc áo sơ mi hoa ô vuông bay phấp phới, cô mĩm cười hỏi: "Xinh đẹp không?"
Tống Thanh Y im lặng.
Thượng Nghiên đột nhiên cúi đầu xuống và thì thầm: "Hóa ra trông không đẹp."
Giọng nói có chút rụt rè.
Tống Thanh Y mím môi, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Thượng Nghiên, vài giây sau, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Nghiên nghe vậy liền ngẩng đầu, nghiêng người sang bên phải, nháy mắt, trong ánh mắt toàn bộ là ý cười lan tỏa phát sáng:"Không sao mà."
Đây là hành động thường xuyên của Thượng Nghiên năm cô 20 tuổi.
Cô luôn thích nháy mắt khi bắt đầu phỏng vấn, động tác đó trông rất ngọt ngào và dễ thương.
Nhưng chỉ là sau đó, khán giả đều đồng loạt nói rằng những động tác đó đều là giả tạo, bản thân Thượng Nghiên bởi vì vậy mà đã cố gắng thay đổi thói quen đó rất nhiều lần.
Thế cho nên,sau này theo thời gian, Tống Thanh Y hiếm khi thấy Thượng Nghiên làm những động tác như vậy.
Sự bất an sâu bên trong đáy lòng Tống Thanh Y dần mở rộng.
Cô nhìn thẳng Thượng Nghiên, cô ấy đang cười,một nụ cười vốn dĩ đã mất từ rất lâu, bây giờ khi thấy lại nụ cười khi xưa,tâm Tống thanh Y đột nhiên dâng lên sợ hãi.
"Cô, có khỏe không?" Tống Thanh Y ngập ngừng hỏi.
Thượng Nghiên phồng má, đầu tiên là lắc đầu về sau gật đầu "Tốt vô cùng."
"Cô cùng Quan Cảnh Minh..." Tống Thanh Y lại hỏi "Ở cùng một chỗ sao?"
Thượng Nghiên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút "Cảnh Minh á ~ "
"Như thế nào sẽ." Thượng Nghiên nói: " Cậu xem đi,tớ bây giờ có chỗ nào xứng đôi với anh ấy? Ba mẹ tớ, cậu cũng không phải không biết, nếu anh ấy muốn cưới tớ, anh ấy có thể thay tớ trả bao nhiêu tiền chứ."
"Ba mẹ cô lại đánh bạc sao?" Tống Thanh Y hỏi theo lời của cô.
Thượng Nghiên gật đầu như giã tỏi, cắn môi, đôi mắt xinh đẹp lập tức nhiễm một tầng sương mù, ủy khuất nói: "Lần trước tớ đã nói qua cùng cậu rồi mà, bọn họ cùng nhau đến Macao cược, thua 700 vạn, chủ nợ đã đến và yêu cầu tớ trả lại, bây giờ trong tay tớ chỉ có 300 vạn, nếu không lấy ra sẽ...."
"Sẽ thế nào?" Mắt Tống Thanh Y đỏ hoe.
"Còn có thể thế nào chứ?" Thượng Nghiên buồn bã nở nụ cười, cúi đầu nói: "Bọn họ sẽ phơi bày ra bên ngoài nói tớ không hiếu thuận,thậm chí họ còn uy hiếp muốn mang ảnh thỏa thân của tớ cho người khác xem, nếu tiếp tục không mang tiền ra sợ rằng nay mai sẽ thân bại danh liệt."
" Họ là cha mẹ ruột của cậu cơ mà." Tống Thanh Y giống như một cái máy lặp lại những lời này với một biểu cảm trống rỗng "Sẽ không đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy đâu?"
"Tớ thật sự không biết được bước kế tiếp họ sẽ làm ra chuyện như thế nào...." Nước mắt Thượng Nghiên chảy dài rơi xuống mặt đất, về sau hoảng hốt lau đi " Tớ không thể khóc,thật sự không thể... "
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Thượng Nghiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Y "A Thanh, tớ có đôi khi hâm mộ cậu lắm,thật sự trong lòng tớ lúc nào cũng nguyện cầu cho bọn họ mau chóng chết đi, cậu có phải hay không thấy tớ rất quá phận? Nhưng tớ thật sự không thể khống chế được ý nghĩ này trong đầu, cậu nói xem nếu bọn họ chết đi tớ có thể mua cho họ những ngôi mộ đắt nhất và dựng lên bia tốt nhất. Nhưng vì cái gì bọn họ cứ muốn sống tra tấn tớ chứ? Tớ thật sự sắp không chịu nổi."
Nói xong mấy lời này Thượng Nghiên tự nhiên giữ im lặng một lúc, sau bỗng nhiên rất nghiêm túc kêu cô "A Thanh."
"Sao?" Tống Thanh Y nhướn mi.
Thượng Nghiên đột nhiên chạy đến trước mặt Tống Thanh Y, nâng ngón tay chạm vào lông mày cô,khẽ nói " Lông mày của cậu rất vui."
Tống Thanh Y vô thức cố gắng đẩy cô ra, tay Thượng Nghiên treo ở giữa không trung, chậm chạp không cử động.
Đột nhiên Thượng Nghiên lui ra phía sau một bước, nhướng mày theo một cách nào đó "Tớ thì sao?"
"Cũng vui." Tống Thanh Y thấp giọng nói.
Thượng Nghiên nhướng mày trong một vài khoảnh khắc, sau đó cúi đầu xuống rồi lại cúi đầu xuống một lần nữa, lẩm bẩm thấp giọng than thở " Làm thế nào mà bọn họ có thể ra tay tàn nhẫn với tớ như vậy, vì bọn họ là cha mẹ tớ sao? "
Dây thần kinh Tống Thanh Y nháy mắt đứt đoạn.
Tựa như có một cây dây cung trong đầu, phanh một tiếng, đánh gãy.
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Định đưa tay lên lau, Thượng Nghiên bên này đã bước một bước, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt cho cô, giọng nói Thượng Nghiên nghẹn ngào "Không khóc không khóc, nước mắt là trân châu, đôi mắt A Thanh nhà ta xinh như vậy, sao có thể rơi lệ."
Hai tay Tống Thanh Y buông xuống vô thức nắm chặt, móng tay cô véo vào lòng bàn tay, cơ thể cô cứng đờ, giống như một cái cọc gỗ đứng ở nơi này, tùy ý để động tác Thượng Nghiên rơi trên người mình.
Thượng Nghiên lau nước mắt cho cô, sau đó lại tự mình lui ra phía sau nửa bước.
Tống Thanh Y điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi thật sâu và hỏi với giọng nghẹn ngào: "Lần trước cậu còn chưa nói cho tớ chuyện ba mẹ cậu là như nào đâu? Cậu còn nhớ rõ lần trước ba mẹ cậu thua cuộc là bao nhiêu tiền không?"
"Lần trước sao." Thượng Nghiên nghĩ ngợi, nói: "500 vạn. A Thanh, cậu quên sao? Tớ lúc đó thậm chí còn tìm A Đạc mượn 100 vạn."
"Ừm." Tống Thanh Y lui về phía sau nửa bước.
Hai người cách không xa nhìn nhau.
Tống Thanh Y nhìn vào đôi mắt Thượng Nghiên, đột nhiên cong mắt mỉm cười "Thượng Nghiên, có phải cô lại đang giả vờ không?"
Thượng Nghiên nhíu mày "Gỉa vờ sao?"
" Chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Quan Cảnh Minh thế này?" Tống Thanh Y hỏi.
Thượng Nghiên nở nụ cười "Cảnh Minh sao?? Tớ thật sự rất thích anh ấy"
Khi cô nói ra điều này, đôi mắt cong thành trăng non, những nếp nhăn ở khóe mắt nhìn được rất rõ ràng. Có thể thấy rằng cô ấy đã không chăm sóc da trong một khoảng thời gian dài.
Chỉ là nụ cười của Thượng Nghiên bây giờ trông rất chân thành.
Trong khoảng ba năm gần đây, Tống Thanh Y chưa bao giờ thấy Thượng Nghiên như thế này nữa.
Cũng trong ba năm đó, công việc của Thượng Nghiên ngày càng bận rộn.
Tống Thanh Y dừng lại và hỏi: "Cậu thích anh ta đến mức nào?"
"Rất thích,là rất rất thích." Thượng Nghiên tiếp tục thì thầm nói: " Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, nấu súp cho tớ sau đó còn tự mình đưa tớ về nhà, lúc anh ấy cười rộ lên đặc biệt xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khi tớ sờ trên mặt, anh ấy cũng sẽ không bởi vì hành động đó mà cùng tớ tức giận."
Thượng Nghiên bất ngờ nở nụ cười " Điều quan trọng nhất là anh ấy không bao giờ la mắng tớ,thậm chí còn rất dịu dàng. A Thanh, hình như tớ cũng tìm thấy tình yêu cho mình rồi."
"Vậy thì xin chúc mừng cậu." Tâm Tống Thanh Y có chút chát.
Thượng Nghiên nghe vậy liền quyệt miệng, lắc lắc đầu "Nhưng tớ luôn cảm thấy,tớ làm sao dám ôm yêu thích dành cho anh ấy chứ!!!."
"Anh ấy tốt như vậy." Thượng Nghiên nói: "Hẳn là nên đi tìm mùa xuân cho riêng mình."
Tống Thanh Y nghẹn ngào nói "Nhưng khi cậu cười,thật sự rất giống mùa xuân."
Thượng Nghiên ngạc nhiên: "Phải không?"
Tống Thanh Y gật đầu.
"Đi yêu anh ấy đi." Tống Thanh Y nói: "Hẳn là anh ta vẫn một mình chờ đợi cậu đó."
Thượng Nghiên đầu tiên là cười, về sau là khóc.
Ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối "Nhưng tớ không xứng với anh ấy."
Tống Thanh Y nhìn cô, vài giây sau, Thượng Nghiên bỗng nhiên cau mày, ngẩng đầu kêu "A Thanh."
"Sao?" Tống Thanh Y nhìn thấy được sự bối rối trong mắt Thượng Nghiên.
Từ từ đứng dậy, không nói một lời chậm rãi bước ra ngoài.
Tống Thanh Y hỏi cô "Cậu đi đâu?"
" Quay lại trường quay." Giọng Thượng Nghiên mười phần bình tĩnh hơn ban nãy, nhưng vì cô vừa mới khóc, khó tránh khỏi giọng hơi khàn, thậm chí còn mang theo giọng mũi "Hôm nay tôi đến tham ban, ở lại cũng không lâu, sẽ lập tức rời đi ngay."
Tống Thanh Y lại hỏi: "Cô bây giờ tốt chứ?"
"Vẫn được." Thượng Nghiên nở nụ cười, mang theo vài phần buồn bã đi ra ngoài.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng Thượng Nghiên bước ra khỏi cửa,trùng hợp lúc đó có một cơn gió mùa xuân thổi qua chiếc áo cô đang mang trên người, một khắc kia, Thượng Nghiên giống như một con hồ điệp đang nhảy múa.
Bóng lưng cô biến mất tại cửa ra vào, một phút sau quay trở về.
Đôi mắt của Thượng Nghiên đỏ hoe, nghiêm túc lại chân thành kêu cô "A Thanh."
Trong mắt Tống Thanh Y nổi lên một tầng sương mù, đôi môi hơi nhếch lên "Sao thế?"
"Cô hãy cẩn thận hơn." Thượng Nghiên nói.
Tống Thanh Y khó hiểu "Sao chứ?"
Sau vài giây im lặng,Thượng Nghiên giơ giơ di động lên "Bạn gái mới của Trần Đạc, cùng bề ngoài của cô rất giống."
"Nhất là đôi mắt."
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Cô nhìn áo sơ mi hoa ô vuông Thượng Nghiên ở trong gió xuân nhanh nhẹn bay lên, bím tóc màu đen vẫn như cũ được buộc bằng một bông hoa màu vàng, Thượng Nghiên nhìn cô vẫy tay tạm biệt, nói với cô "Tạm biệt, A Thanh."
Bóng lưng Thượng Nghiên biến mất tại cửa toilet, nước mắt của Tống Thanh Y lúc này mới rơi xuống.
Cuộc nói chuyện ban nãy chính là Tống Thanh Y 28 tuổi cùng Thượng Nghiên 20 tuổi ngày đó.
Không đúng hẳn là Tống Thanh Y 28 tuổi cùng Thượng Nghiên 20 và 28 tuổi đối thoại.
Cha mẹ Thượng Nghiên thiếu nợ 500 vạn cùng 700 vạn đều là chuyện phát sinh năm Thượng Nghiên hai mươi tuổi, một năm kia, đúng lúc bộ phim thứ hai của Thượng Nghiên vừa được phát sóng ra bên ngoài, nhiệt độ tăng không ít,vì vậy ba mẹ cô ấy thường xuyên tìm đến mượn tiền, cô ấy hoàn toàn không dám nói với người khác về chuyện trong nhà, vẫn là Tống Thanh Y trước khi đi ngủ giả vờ tức giận đôi co một hồi mới biết được.Ngay chính thời điểm đó cô mới biết rằng, hóa ra Thượng Nghiên nhịn ăn nhịn mặc,đều là vì trong nhà có hai người "Hấp huyết quỷ".( Hấp huyết quỷ còn gọi là quỷ hút máu,rõ hơn xíu chính là Vampire)
Hóa ra, trên thế giới này không phải chỉ có mình cha mẹ cô là người không thích con gái.
Đêm hôm đó, Thượng Nghiên ôm cô ngủ suốt đêm.
Trong giấc mơ, Thượng Nghiên không ngừng kêu " Tôi thực sự không có tiền, ô ô ô."
Đó là Thượng Nghiên,năm cô ấy 20 tuổi, luôn cúi đầu lầm bầm nói: "Bọn họ là ba mẹ tớ, như thế nào có thể tàn nhẫn với tớ như vậy? "
Nhưng cô lại nhớ Quan Cảnh Minh năm cô 28 tuổi.
Thượng Nghiên nói, cô tìm được tình yêu của mình, nhưng chính cô lại không xứng với anh ấy.
Tống Thanh Y ở trong nhà vệ sinh đứng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Hai cô gái cùng nhau nói chuyện đi vào, Tống Thanh Y vội vàng xoay người, đi đến bồn rửa tay, cúi đầu mở vòi nước, tiếng nước chảy truyền tới, che dấu tiếng khóc sụt sịt của bản thân mình vừa nãy.
Đại khái là nhân viên công tác trong đoàn phim nào đó.
A nói: "Vừa mới chính là Thượng Nghiên sao? Cô ấy không phải đã rời giới rồi sao? Còn tới nơi này làm gì?"
"Tôi nghe nói là tham ban." B nói: "Hình như là đoàn phim quay « Trường Độ » thì phải."
"Đó không phải là kịch bản của Tống Thanh Y sao?" A nói: "Đừng nói với tôi là trải qua nhiều chuyện như vậy, tình chị em giữa họ vẫn còn bền chặt?"
B hừ lạnh " Tôi không chắc. Có thể là cô ấy đang liên thủ với người khác đối phó với tên cặn bã kia thì sao? Dù sao ngày hôm qua Trần Đạc mang theo bạn gái mới công khai đến khách sạn, ân ân ái ái. Thật sự muốn nôn."
A thở dài "Thật là buồn bực."
B bất đắc dĩ nói: "Còn có biện pháp nào sao? Tôi vẫn nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Thượng Nghiên so với Trần Đạc tốt hơn rất nhiều,tôi còn đang thay Thượng Nghiên tiếc nuối cùng bất bình, vì cái gì mà tên cặn bã Trần Đạc bây giờ còn ở trong giới hút tiền, chẳng lẽ bởi vì anh ta là ảnh đế? Khinh thường ai chứ? Dù sao Thượng Nghiên cũng từng được đề danh ảnh hậu,nếu không phải bởi vì vận khí không tốt, bằng không so tên cặn bã kia tốt hơn nhiều."
A tức giận nói: " Fans Trần Đạc đa số đều là fan cuồng tất cả đều đạt tiêu chuẩn kép trong giới diễn viên, nếu cần nhiệt độ họ sẽ nghiêng về một phía để dựa vào, khi có chuyện gì đó xảy ra, họ sẽ đồng lòng nghiêng về phía các diễn viên, dù sao trong mọi chuyện tất cả đều rất phức tạp."
B lại nói: "Không chỉ có fans cuồng không đâu,cô không để ý rằng là tất cả đều là nữ,tất cả đều là nữ đó,như vậy còn đáng sợ hơn rất nhiều, cô không thấy rằng có một hiện tượng đang phổ biến trong xã hội này sao? Bình thường nữ đối với nữ sớm có ác ý rất lớn rồi, nhất là những người nổi tiếng, ông trời của tôi chứ, cô không biết những người trên đó mắng chửi người ta có bao nhiêu ác độc đâu, đặc biệt là trên mấy blog cá nhân,... Khi tin tức Thượng Nghiên xuất hiện, tôi đã đi đến khu bình luận Weibo của cô ấy, thật là không thể tin, nghĩ thầm nếu tôi là Thượng Nghiên lúc đó đoán chừng chắc phải thành người điên luôn rồi."
A: " Tôi cũng vậy! May mắn thay,tôi chưa từng tham gia vào, sức chiến đấu của fans thật đáng sợ. Đôi khi tôi vô tình nhấp vào trang chủ của một blogger,bên trong đó đầy những lời chửi thề, phát hiện lúc đó bên trên là ảnh Thượng Nghiên khi cô mới mười mấy tuổi, tâm của tôi liền thắt chặt."
"..."
Họ nói xong,nhanh chóng bước vào trong phòng.
Tống Thanh Y đem lời nói thu hết vào tai, cầm khăn,lau khô tay đi ra ngoài.
Gió nhẹ lướt qua mặt, Tống Thanh Y nghĩ: Thượng Nghiên năm hai mươi tuổi thật sự rất xinh đẹp.
<<<22:10>>>
Bình luận facebook