• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chờ gió, đợi em (1 Viewer)

  • chap-34

Chương 34: Càng Dễ Dàng Có Được Lại Càng Không Được Trân Trọng




Gần cuối kỳ, các sinh viên trong lớp Thời Cấm bắt đầu trở nên bận rộn, gần như mỗi ngày đều nán lại trong phòng tập múa để tập luyện các kỹ năng cơ bản.

“Cao Nhã, cậu có phát hiện ra không, mặc dù Cấm muội muội của chúng ta vóc dáng không cao lắm nhưng dáng người cực kỳ đẹp đấy.’’ Mộc Hân vừa xoạc chân vừa dùng giọng điệu lưu manh nói với Cao Nhã đang ở bên cạnh.

“Nếu Thời Cấm biết cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu ấy thì nhất định đánh cậu tơi tả, cậu có tin không?’’

“Cậu không nói, tớ không nói, ai biết được chứ?’’ Mộc Hân nhíu mày nhìn Cao Nhã.

Cao Nhã khinh bỉ liếc cô một cái nhưng sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Thời Cấm đang tập luyện.

Không thể phủ nhận Cấm muội muội không cao lắm nhưng dáng người quả thực lồi lõm quyến rũ, vòng eo nhỏ yêu kiều rắn chắc, bắp đùi thon nhỏ thẳng tắp.

Trong mắt các nam sinh đều cảm thấy mấy cô gái có vòng một lớn mới được xem là người có vóc dáng đẹp nhưng theo cô thấy những thứ kia đều là chó má.

Ngực to thì có ích lợi gì, người thoải mái cũng không phải là bản thân các cô.

Phải nói vòng một của Cấm muội muội không lớn lắm nhưng ngay cả ngực phẳng cũng có nét hấp dẫn của ngực phẳng, nhất là những nữ sinh học múa, ngực càng nhỏ càng quyến rũ.

Thời Cấm lặp đi lặp lại ôn tập một động tác nhiều lần rồi dừng lại để thư giãn cổ tay cổ chân, cô ngầng đầu nhìn Quản Hi Duyệt vẫn còn đang chăm chỉ luyện tập cách đó không xa.

Nhìn những điệu múa duyên dáng của cô ấy, Thời Cấm không khỏi cảm thán, những động tác của Quản Hi Duyệt thực sự rất xuất sắc, là một đối thủ ngang tài ngang sức.

Sau khi nghỉ ngơi mấy phút, cô lại tiếp tục luyện tập.

Có câu nói ba phút trên sân khấu bằng mười năm bỏ công luyện tập, đã không có tư chất thông minh trời sinh như người khác thì càng phải cố gắng chăm chỉ hơn gấp trăm lần.

“Thời Cấm, Quản Hi Duyệt, hai em đi ra ngoài một chút.’’

Đang chăm chú luyện tập thì giáo viên dạy múa Chung Nhạc của bọn họ đi vào gọi Thời Cấm và Quản Hi Duyệt ra ngoài.

Hai người dừng lại, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đi về phía Chung Nhạc.

Các cô đi theo hắn ra khỏi phòng tập múa.

"Thầy Chung, thầy tìm chúng em có chuyện gì không ạ?’’ Quản Hi Duyệt hỏi.

“Cũng không có chuyện gì lớn cả, có một học tỷ năm ba khoa dương cầm của các em có một tiết mục cần hai người nhảy phụ họa, cô ấy đến tìm thầy hỏi thầy nhờ hai sinh viên khoa chúng ta, thầy muốn hỏi các em có đồng ý hay không?’’

Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Đối với các cô mà nói đây là một chuyện rất tốt, có thể có cơ hội làm quen với sân khấu, hơn nữa còn là một dịp để thể hiện tài năng của bản thân, một lần được học hỏi kinh nghiệm, tại sao lại từ chối chứ?

“Được, vậy hai em chuẩn bị kỹ càng một chút, thầy sẽ đi nói lại với cô ấy, có chuyện gì các em cứ trực tiếp đến phòng biểu diễn hỏi là được, bài múa vẫn cần chính các em tự bàn bạc biên tập với nhau, bài kiểm tra cuối kỳ sắp tới cũng sẽ lấy bài này luôn, tiết kiệm cho các em khỏi phải biên tập một bài mới nữa.’’

Hai người gật đầu đồng ý.

Sau khi kết thúc,Thời Cấm và Quản Hi Duyệt nhanh chóng đi đến phòng biễu diễn, trong phòng biểu diễn lúc này có không ít người, có vẻ như tất cả đều là sinh viên năm ba, các cô vừa mới bước vào thì có một nữ sinh chạy đến chỗ họ.

“Hai người chính là học muội mà thầy Chung giới thiệu, Thời Cấm và Quản Hi Duyệt phải không?’’

“Vâng ạ.’’

“Chị là Lâu Mộng, trước hết cảm ơn hai em đã đồng ý giúp đỡ, lần này chị sẽ chơi khúc dương cầm “Bầu trời đầy sao’’ của Nhiếp Tinh Không, về phần nhảy phụ đạo của bài này chỉ có thể nhờ hai em biên soạn vậy.’’

“Chúng em biết rồi, thầy Chung đã nói qua ạ.’’

Sau đó Lâu Mộng ngồi xuống cây dương cầm đàn qua một lần bản “Bầu trời đầy sao”, hai người đã có thể hiểu sơ qua về ca khúc này.

Trong hơn một tuần tiếp theo, hàng ngày Thời Cấm và Quản Hi Duyệt đều đến phòng biểu diễn cùng nhau kết hợp với Lâu Mộng.

Lâu Mộng luyện đàn, các cô ở bên cạnh biên tập, sắp xếp các động tác múa sao cho phù hợp với ca khúc chính, những lúc rảnh rỗi mấy người Cao Nhã cũng sẽ chạy đến đây ngồi dưới sân khấu chăm chú nhìn các cô luyện tập.

Cứ như thế, quan hệ của bốn người dường như đã trở nên thân thiết hơn so với trước kia rất nhiều.

Biên tập các động tác múa xong thì bắt đầu bước vào giai đoạn luyện tập liên tục.

Chiều này hôm đó, hai người cùng nhau kết hợp với bản dương cầm của Lâu Mộng mấy lần.

“Cấm muội muội, điện thoại di động của cậu reo.’’ Mộc Hân ngồi dưới sân khấu quơ quơ điện thoại lên với Thời Cấm.

“Ai vậy?’’

“Trên màn hình viết là Lâm Tịch.’’

“Học tỷ, em xin lỗi, em đi nhận điện thoại một lát."

Lâu Mộng gật đầu với cô, “Không sao, đi đi.’’

Thời Cấm chạy xuống sân khấu, nhận lấy điện thoại từ trong tay Mộc Hân.

“Alo, Lâm Tịch.’’

“Cấm Cấm, cậu đang ở đâu đấy?’’ Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hít hà của Lâm Tịch, còn có thể nghe được tiếng gió phảng phất truyền vào ống nghe điện thoại.

“Tớ ở trường, còn cậu?’’

“Tớ đang ở trường học của cậu đây.’’

“Gì cơ?’’

Thời Cấm ngay cả áo khoác cũng không mặc vội vàng chạy ra ngoài, vừa bước ra phòng biểu điễn đã nhìn thấy Lâm Tịch đang đứng trước cổng trường.

Lâm Tịch mặc áó khoác lông vẫy vẫy tay với cô.

“Lâm Tịch.’’

Lâm Tịch xoa xoa tay chạy tới, hai cô gái ôm chặt lấy nhau.

“Cậu không lạnh sao, thậm chí còn không mặc áo khoác.’’ Lâm Tịch thấy cô chỉ mặc trang phục múa bó sát người, không khỏi cau mày trách móc.

Thời Cấm cười, “Được rồi, được rồi, còn không phải là tớ vội vàng chạy ra ngoài gặp cậu nên mới quên sao?’’

“Vội vàng làm gì, cẩn thận đừng bị cảm.’’ Lâm Tịch kéo Thời Cấm đi về phía căn phòng biểu diễn.

Thời Cấm cười rạng rỡ, Lâm Tịch của cô vẫn quan tâm đến cô như vậy.

Thời Cấm vừa mới ra ngoài đã mang theo một người đẹp về, Mộc Hân xưa nay vẫn luôn yêu thích cái đẹp vừa thấy Lâm Tịch đã nhanh miệng hỏi:

“Cấm muội muội, mỹ nhân này là ai vậy?’’

“Lâm Tịch, bạn thân từ nhỏ của tớ.’’

Lâm Tịch, họ tên đầy đủ thật ra là Trần Lâm Tịch nhưng Thời Cấm vẫn luôn theo thói quen từ nhỏ gọi cô là Lâm Tịch, theo thời gian cứ thế lược bỏ đi họ của cô nàng.

“Lâm Tịch, chào cậu, tớ là Mộc Hân, là bạn cùng phòng của Thời Cấm.’’

“Chào cậu, tớ là Cao Nhã, cũng là bạn cùng phòng của hai người kia.

Quản Hi Duyệt đứng ở trên sân khấu cũng chào hỏi.

“Tớ là Quản Hi Duyệt.’’

"Chào các cậu, tớ là Lâm Tịch, là bạn thân của Cấm Cấm, sau này có gì mong các cậu chăm sóc Cấm Cấm nhà tớ nhiều hơn.’’ Lâm Tịch sảng khoái chào hỏi.

Mộc Hân mỉm cười với cô, “Cậu yên tâm đi, chắc chắn bọn tớ sẽ làm như vậy mà.’’

“Lâm Tịch, cậu trò chuyện với mấy người Mộc Hân một lát, tớ còn phải tập múa, sau khi kết thúc chúng ta sẽ đi ăn cơm.’’

“Được, đi đi, tớ ở dưới này chờ cậu.’’

Thời Cấm gật đầu, sau đó tiếp tục luyện tập với Quản Hi Nguyệt và Lâu Mộng.

Lâm Tịch nhìn ba người trên sân khấu nhưng ánh mắt của cô lại đang tập trung vào trên người Quản Hi Duyệt.

Quản Hi Duyệt, tại sao cô cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc chứ?

Trong đầu Lâm Tịch bỗng nhiên thoáng qua một điều gì đó nhưng tốc độ quá nhanh khiến cô hoàn toàn không bắt được ý gì.

“Lâm Tịch, cậu học ở đâu vậy?’’ Mộc Hân mở miệng hỏi.

Lâm Tịch bất ngờ bị cô nàng hỏi như vậy, những suy nghĩ trong đầu nhanh chóng tan biến chẳng còn sót lại chút gì.

“Tớ học đại học Truyền thông S’’

“Đại học Truyền thông, khoa phát thanh sao?’’

“Ừ, đúng vậy.’’

“Khó trách giọng nói của cậu lại dễ nghe như vậy?’’ Mộc Hân hâm mộ.

Một Lâm Tịch luôn luôn sảng khoái lúc này lại hơi xấu hổ.

“Không có đâu, không có đâu.’’

Sau khi buổi tập kết thúc, mấy người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Ăn xong, ba người Mộc Hân liền thức thời trở về trước để cho hai người ở lại nói chuyện thoải mái hơn.

“Lâm Tịch, chiều nay cậu không có tiết sao?’’

“Có, nhưng tớ không muốn đi.’’

“Cậu cúp học?’’ Thời Cấm kinh ngạc trợn to hai mắt.

Lâm Tịch gõ gõ đầu cô, “Cúp học thì cúp học, tại sao cậu lại ngạc nhiên như vậy, cậu cho là đại học cũng giống như thời còn học cao trung sao, lên đại học cúp học là chuyện bình thường.’’

“Lâm Tịch, cậu học không giỏi.’’

“Này, Thời Cấm, tại sao tớ lại có cảm giác từ khi lên đại học cậu lại trở nên ngoan ngoãn hơn vậy, hơn nữa, nếu như tớ không cúp học thì sao có thể đến gặp cậu, đúng không?’’

“Chậc, chậc, chậc, cậu muốn cúp học thì nói cúp học, còn lấy lý do vì tớ nữa.’’

Lâm Tịch bật cười.

“Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, chuyện của cậu và Chu Nguyễn Hàng ra sao rồi?’’

Lâm Tịch mím môi, “Không ra sao cả, chỉ là cậu ta thường xuyên chạy đến trường tớ mà thôi.’’

Chu Nguyễn Hàng học ở trường đại học S cùng trường với mấy người Kỷ Hoài, học ngành tài chính.

“Đi tìm cậu sao?’’

“Nếu không thì là ai?’’

"Nói như vậy là cậu ta đang theo đuổi cậu?’’

“Ừ, có thể coi là vậy.’’ Nói đến đây, trên mặt Lâm Tịch nở một nụ cười xấu hổ.

“A a a, động lòng rồi sao?’’

“Dường như…. Có một chút.’’

Mặc dù trong lòng Lâm Tịch thật sự không muốn thay đổi từ quan hệ bạn bè thành quan hệ yêu đương với Chu Nguyễn Hàng, bởi vì cô sợ rằng bọn có thể bắt đầu từ bạn bè nhưng cuối cùng lại không thể lấy hai chữ bạn bè để kết thúc quan hệ.

Tuy nhiên cô lại không thể kiểm soát được trái tim mình, bởi vì mỗi một người con gái đều sẽ rung động với người con trai tốt với mình, Lâm Tịch cũng không ngoại lệ.

“Vậy thì nắm chặt lấy nó đi, con người Chu Nguyễn Hàng chúng ta cũng hiểu rõ, đừng bỏ lỡ cơ hội.’’

“Ừ, tớ muốn suy nghĩ thêm một chút nữa, dẫu sao thì những thứ càng dễ dàng có được lại càng không được trân trọng.’’

“Nói cũng đúng, còn cần phải thử thách thêm nữa.’’

Hai cô gái cứ như vậy đi dạo vòng quanh sân trường mấy vòng, vừa đi vừa trò chuyện với nhau, dường như không thể nói hết chuyện, thẳng cho đến khi mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, Lâm Tịch phải trở về trường học.

Thời Cấm giúp cô bắt một chiếc taxi ở cổng trường.

“Mau quay về đi, tạm biệt.’’ Thời Cấm vẫy tay tạm biệt với Lâm Tịch.

“Tạm biệt, bên ngoài lạnh lắm, cậu cũng về ký túc đi, về trường tớ sẽ gọi cho cậu.’’

Thời Cấm ra hiệu OK với cô nhưng vẫn dõi theo nhìn cô nàng rời đi mới xoay người trở về phòng.

Cô và Lâm Tịch chính là như thế, cho dù không liên lạc bao lâu, không gặp nhau bao lâu đi chăng nữa nhưng chỉ cần thấy nhau thì sẽ nói không hết chuyện, trò chuyện không bất kể thời gian tựa như chưa bao giờ xa nhau vậy.

Cuộc đời của mỗi người dù sao cũng phải có một người đàn ông và một người phụ nữ mà bạn không thể từ bỏ được.

Kỷ Hoài là người đàn ông cả đời này cô không thể từ bỏ.

Còn Lâm Tịch cũng là người phụ nữ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom