Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Nhảy thoát y (1)
Editor: Lim
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
---
Mạnh Vũ Phồn nhận thua, cậu không chỉ muốn miễn phí cho Dương Tiếu hai tháng hợp đồng làm bạn trai, thậm chí lấy điện thoại ra muốn hủy hợp đồng trước mặt Dương Tiếu.
Kết quả khi cậu mở app, phát hiện ứng dụng hiển thị hợp đồng lúc trước của họ hôm nay là vừa hết hạn.
Ứng dụng tự động tính tiền, tiền lương đã được chuyển từ tài khoản của Dương Tiếu đến tài khoản của cậu.
“Chúng ta quen nhau lâu như rồi vậy sao?” Dương Tiếu thì thào tự nói, giống như ngày hôm qua cô mới ở sân bóng rổ của tiểu khu gặp được chàng trai này, nhưng chỉ chớp mắt, họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
Nghĩ cũng đúng, lần đầu gặp mặt là vào cuối hè, giờ đã qua mùa thu, bắt đầu vào đông rồi.
Dương Tiếu thuê Mạnh Vũ Phồn một tháng, mục đích là vì đề phòng người yêu cũ - Vu Hoài Ba quấy rầy, kết quả cá mực tinh đột nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện nữa.
Như vậy ... Cô còn cần tiếp tục hợp đồng với Mạnh Vũ Phồn không?
Không đợi Dương Tiếu suy nghĩ kỹ vấn đề này, Mạnh Vũ Phồn đã hào hứng kiểm tra lịch ngày trên điện thoại, bắt đầu đếm ngày.
“Chị Tiếu Tiếu, chị xem, hai tháng nữa chính là lễ Giáng sinh.” Cậu chỉ vào ngày được đánh dấu đặc biệt trên màn hình điện thoại, tràn đầy hứng thú lập kế hoạch: “Ngày đó chị rảnh không, tôi biết một nhà hàng có view rất đẹp, tôi có thể đặt chỗ trước.”.
Một nam một nữ, vào đêm Giáng sinh, đi ăn nhà hàng?
... Như vậy thật sự khác gì người yêu đang hẹn hò?
“Việc hai tháng sau ai nói trước được chứ.” Dương Tiếu từ chối nói: “Công việc của tôi rất bận, cho dù được nghỉ, nói không chừng lãnh đạo gọi một cuộc điện thoại, tôi lại phải tăng ca.”
Đây là lời từ chối khéo léo nhất của người đã trưởng thành.
Nhưng Mạnh Vũ Phồn lại hoàn toàn không hiểu ý của cô, cậu đánh dấu vào ngày đó, tràn đầy lòng tin nói: “Không sao cả, nếu như kế hoạch thay đổi, chúng ta cùng nhau ăn đồ ăn bên ngoài cũng OK mà!”
“...”
Uốn lưỡi mấy lần để nói lời từ chối, Dương Tiếu muốn nói: “Vì sao tôi phải cùng cậu đón Giáng sinh?”, cô cũng muốn nói: “Cậu không cảm thấy chúng ta như vậy hơi quá giới hạn à?”, cô còn muốn nói: “Cậu cảm thấy tôi là dạng người sẽ ăn đồ ăn bên ngoài vào ngày kỷ niệm sao?”
Nhưng cuối cùng miệng của cô lại đi ngược ý của cô.
Cô gật gật đầu, nói: “OK.”
Thật sự là ...ok
*
“Phồn Tử, cậu nghe tin gì chưa, trung phong mới trong đội chúng ta thay ba người bạn gái rồi!”
Trong phòng thay đồ, hậu vệ Hoàng Hiểu Kha lại gần, thần thần bí bí chia sẻ thông tin cho Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn thật sự không hiểu, cậu trước kia cho rằng chỉ có nữ sinh mới thích nghe mấy chuyện ai chia tay rồi, ai đang hẹn hò, ai bắt cá hai tay, ai nɠɵạı ŧìиɦ, bất kể thế nào cũng không nghĩ trong đội bọn họ sẽ có một bà mối, quan tâm tới đời sống tình cảm của các thành viên trong đội.
Mạnh Vũ Phồn thuận miệng hỏi: “Sao cậu biết? Cậu thấy cậu ấy và bạn gái đi cùng nhau à?”
Hoàng Hiểu Kha trả lời: “Thấy trên hình nền điện thoại của cậu ấy thôi! Cô gái trên hình nền điện thoại một tháng đổi một lần, tớ vừa liếc một cái, lại đổi rồi!”
Mạnh Vũ Phồn: “...”
Hoàng Hiểu Kha tấm tắc nói: “Con gái đều như vậy, không có cảm giác an toàn. Sau khi quen bạn trai, đều muốn đối phương đổi hình nền, chỉ tiếc là không thể trực tiếp dán lên người bạn trai tấm biển ghi “hoa đã có chủ, xin đừng đến gần”, như vậy so với đeo nhẫn đôi, thay hình người yêu thì tốt hơn nhiều.”
Nghe đến đó, Mạnh Vũ Phồn dừng động tác lại, trên mặt lộ ra biểu cảm có chút đăm chiêu.
Hiện tại cậu miễn cưỡng xem như là có bạn gái (chẳng qua bạn gái của đồng đội cậu không tốn tiền nuôi bạn trai), nếu cậu muốn lấy ảnh của Tiếu Tiếu làm hình nền điện thoại, cô ấy có đồng ý không?
“Phồn Tử, biểu cảm của cậu rất lạ nha!” Hoàng Hiểu Kha giống như vừa phát hiện ra lục địa mới liền hô to gọi nhỏ: “Cậu đang nghĩ đến ai vậy?”
“Không, không có.” Mạnh Vũ Phồn giấu đầu hở đuôi, xoay người muốn rời đi.
Hoàng Hiểu Kha làm sao tha cho cậu, lập tức tiến tới, ỷ vào cân nặng nhào tới “Thái sơn áp đỉnh”, từ phía sau khóa chặt cổ cậu, tay kia thì cướp lấy điện thoại của cậu.
Mạnh Vũ Phồn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cậu ấy cướp mất điện thoại rồi.
“Để tớ xem xem trong điện thoại cậu là ai? Tớ cảm thấy cậu gần đây là lạ, có gì đó giấu bọn tớ thì phải!” Nói xong, Hoàng Hiểu Kha liền nhanh tay mở sáng màn hình, nhưng mà hình nền không phải mỹ nữ nào cả, mà là ――
Chỉ thấy dáng một vận động viên da đen cao quá hai mét đang ôm bóng rổ, hướng về ống kính nở nụ cười kiêu ngạo.
Hoàng Hiểu Kha: “...O’Neal?”
Mạnh Vũ Phồn: “Ừm, là O’Neal.”
Cá mập lớn O’Neal, trung phong truyền kỳ NBA, cao hai mét mười sáu, nổi tiếng nhất là đã sáu lần đạt quán quân, một cú ném làm vỡ rổ, khiến toàn khán đài khâm phục. Không có vận động viên bóng rổ nào lại không có ước muốn úp bóng vỡ rổ chứ? Mạnh Vũ Phồn đặc biệt để O’Neal làm hình nền điện thoại, lấy đó cổ vũ chính mình.
Hoàng Hiểu Kha không hiểu lý do: “Nếu là O’Neal, vậy có gì mà không thể xem? Cậu trốn cái gì?”
Mạnh Vũ Phồn vội nói: “Ai bảo cậu đuổi tớ? Cậu đuổi theo tớ, tớ theo bản năng liền bỏ chạy.”
Hoàng Hiểu Kha: “Cậu nếu như không trốn, tớ cần gì đuổi theo?”
Hai người nói qua nói lại nửa ngày, trông giống như các bạn nhỏ sáu tuổi mới vào lớp một. Đồng đội khác trong phòng thay đồ vui vẻ trêu đùa, còn có người thêm dầu vào lửa, nhất định muốn bọn họ phải phân thắng bại.
Nhất thời, cả phòng thay đồ đều ngập tràn tiếng cười nói của mọi người, trong phòng ồn ào đến nỗi ngay cả bên ngoài cũng nghe thấy.
“...ồn chết đi được.” Sắc mặt Từ Đông tái nhợt, đập vào cửa tủ quần áo một tiếng “thịch”, cắt đứt bầu không khí náo nhiệt, xoay người đi ra khỏi phòng thay đồ.
Trong nháy mắt, các chàng trai mới vừa cùng nhau hi ha đùa giỡn đều dừng lại, sắc mặt lộ ra sự xấu hổ.
“Từ Đông rốt cuộc làm sao vậy? Ngày ngày nét mặt khó chịu, giống như bị táo bón vậy.” Hoàng Hiểu Kha nói thầm: “Phồn Tử, hai cậu cãi nhau à? Dạo này không thấy hai cậu nói chuyện với nhau nữa.”
Mạnh Vũ Phồn nhìn bóng dáng đã đi xa của người từng là anh em tốt, không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lắc đầu, chuyển đề tài.
Bầu không khí trong phòng thay đồ trở nên có chút kỳ lạ, không khí thoải mái vừa nãy trong chớp mắt liền biến mất.
Cho đến khi trợ lý huấn luyện viên vào giục, bọn họ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thay quần áo, xếp hàng chạy về hướng phòng thể dục.
Đội bóng rổ Đại học Hoa Thành, luôn là hạt giống của giải đấu CUBA, toàn đội tổng cộng có mười tám đội viên, mỗi người đều nắm chắc đánh bại những cao thủ bóng rổ đường phố.
Mười tám chàng trai đầy sức sống đứng nghiêm, xếp thành hai hàng, nhìn lướt qua, giống như mười tám cây bạch dương cao ngất, làm cho người khác không rời được ánh mắt.
“Chào huấn luyện viên!” Họ đồng thanh chào.
Huấn luyện viên mặc quần áo thể thao, trên cổ đeo một cái còi màu đỏ, tay để sau lưng, chầm chậm đi từ bên cạnh sân tới.
Có đội viên nhạy bén phát hiện, hôm nay huấn luyện viên cầm trong tay một xấp tài liệu.
Kia chẳng lẽ là ...
Tiếng thảo luận xì xầm của các đội viên vang lên, trong đầu mọi người đều hiện lên cùng một suy đoán.
Huấn luyện viên vẫn chưa ngăn họ lại, mà đứng trước mặt bọn họ, chậm rãi mở tài liệu có danh sách ra.
“Trên mấy tờ giấy này có gì, tôi nghĩ các cậu cũng đoán được rồi.” Huấn luyện viên chầm chậm nói: “Nếu bây giờ tôi không tuyên bố kết quả, đoán chừng buổi huấn luyện hôm nay các cậu cũng không có tâm trạng tập.”
Tiếng thảo luận trong đội ngày càng lớn, hai vị trợ lý huấn luyện viên ở bên cạnh ho lên hai tiếng, nhắc nhở mọi người chú ý giữ trật tự.
Huấn luyện viên nói: “Vì vậy chúng ta mau giải quyết nhanh gọn đi. Đúng vậy, trên tay tôi chính là danh sách đội viên tham gia CUBA. Năm người đấu chính, bảy người dự bị.” Ông dừng một chút, tờ giấy trong tay rung rung, trang giấy kêu sột soạt: “Trong này có người cũ, cũng có người mới. Những người biểu hiện không tốt tôi đã đưa tên xuống dưới, cũng có người lúc trước bị tôi đưa xuống dưới nhưng lần này được đưa lên.”
CUBA một năm tổ chức một lần, đây là giải bóng rổ quan trọng của sinh viên, cũng là con đường chủ yếu để chuyển hướng sang CBA. Đại học Hoa Thành là trường phát triển mạnh về bóng rổ, xếp hạng hàng năm đều đứng trong Top3, nếu như có thể dẫn dắt đội bóng đoạt được quán quân, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý! Thậm chí có khả nặng được chọn vào danh sách CBA!
Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe theo bản năng, hy vọng trên danh sách quý giá này có tên của mình.
Huấn luyện viên không chần chừ, trực tiếp mở lời.
“Danh sách đấu chính như sau: hai hậu vệ: Tiếu Đằng, Lưu Phương Châu; một trung phong: Tôn Dược; hai tiền đạo: Phùng Nhất Khiên, cùng với ...”
Huấn luyện viên mặc dù đang đọc danh sách, nhưng ánh mắt của ông kỳ thật không ở trên tờ giấy, mà là ở trên mười tám đội viên trước mặt. Một loạt cái tên quen thuộc được huấn luyện viên đọc ra, rất nhanh chỉ còn một người cuối cùng trong danh sách là tiền đạo.
Mạnh Vũ Phồn hồi hộp đến nỗi cả người đều run lên, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý niệm. Cậu không chớp mắt nhìn về phía huấn luyện viên, thời gian dường như chậm lại, ngay cả tiếng nói của huấn luyện viên cũng bị ma pháp thời gian làm chậm lại.
“Cùng với …. Mạnh Vũ Phồn.”
“Yes! ! !” Lúc nghe thấy tên của mình được đọc lên, chàng trai vung mạnh nắm đấm vào không khí, miệng phát ra một tiếng reo to hưng phấn.
Cậu được chọn rồi!! Cậu thật sự được chọn rồi!! Cậu là người cuối cùng được chọn tham gia đội tuyển tham dự CUBA.
Đồng đội hai bên nhào tới ôm lấy cậu, chúc mừng cậu được chọn vào danh sách.
“Anh Phồn, chúc mừng anh.”
“Phồn Tử, chơi tốt nhé!”
“Vũ Phồn, thật sự có cậu rồi!”
Lời chúc mừng ùn ùn tới, Mạnh Vũ Phồn rất vui sướng, cậu theo bản năng hướng về Từ Đông ở bên ngoài hàng dang rộng đôi tay, nhưng Từ Đông lại xoay qua chỗ khác, né tránh ánh mắt của cậu.
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
---
Mạnh Vũ Phồn nhận thua, cậu không chỉ muốn miễn phí cho Dương Tiếu hai tháng hợp đồng làm bạn trai, thậm chí lấy điện thoại ra muốn hủy hợp đồng trước mặt Dương Tiếu.
Kết quả khi cậu mở app, phát hiện ứng dụng hiển thị hợp đồng lúc trước của họ hôm nay là vừa hết hạn.
Ứng dụng tự động tính tiền, tiền lương đã được chuyển từ tài khoản của Dương Tiếu đến tài khoản của cậu.
“Chúng ta quen nhau lâu như rồi vậy sao?” Dương Tiếu thì thào tự nói, giống như ngày hôm qua cô mới ở sân bóng rổ của tiểu khu gặp được chàng trai này, nhưng chỉ chớp mắt, họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
Nghĩ cũng đúng, lần đầu gặp mặt là vào cuối hè, giờ đã qua mùa thu, bắt đầu vào đông rồi.
Dương Tiếu thuê Mạnh Vũ Phồn một tháng, mục đích là vì đề phòng người yêu cũ - Vu Hoài Ba quấy rầy, kết quả cá mực tinh đột nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện nữa.
Như vậy ... Cô còn cần tiếp tục hợp đồng với Mạnh Vũ Phồn không?
Không đợi Dương Tiếu suy nghĩ kỹ vấn đề này, Mạnh Vũ Phồn đã hào hứng kiểm tra lịch ngày trên điện thoại, bắt đầu đếm ngày.
“Chị Tiếu Tiếu, chị xem, hai tháng nữa chính là lễ Giáng sinh.” Cậu chỉ vào ngày được đánh dấu đặc biệt trên màn hình điện thoại, tràn đầy hứng thú lập kế hoạch: “Ngày đó chị rảnh không, tôi biết một nhà hàng có view rất đẹp, tôi có thể đặt chỗ trước.”.
Một nam một nữ, vào đêm Giáng sinh, đi ăn nhà hàng?
... Như vậy thật sự khác gì người yêu đang hẹn hò?
“Việc hai tháng sau ai nói trước được chứ.” Dương Tiếu từ chối nói: “Công việc của tôi rất bận, cho dù được nghỉ, nói không chừng lãnh đạo gọi một cuộc điện thoại, tôi lại phải tăng ca.”
Đây là lời từ chối khéo léo nhất của người đã trưởng thành.
Nhưng Mạnh Vũ Phồn lại hoàn toàn không hiểu ý của cô, cậu đánh dấu vào ngày đó, tràn đầy lòng tin nói: “Không sao cả, nếu như kế hoạch thay đổi, chúng ta cùng nhau ăn đồ ăn bên ngoài cũng OK mà!”
“...”
Uốn lưỡi mấy lần để nói lời từ chối, Dương Tiếu muốn nói: “Vì sao tôi phải cùng cậu đón Giáng sinh?”, cô cũng muốn nói: “Cậu không cảm thấy chúng ta như vậy hơi quá giới hạn à?”, cô còn muốn nói: “Cậu cảm thấy tôi là dạng người sẽ ăn đồ ăn bên ngoài vào ngày kỷ niệm sao?”
Nhưng cuối cùng miệng của cô lại đi ngược ý của cô.
Cô gật gật đầu, nói: “OK.”
Thật sự là ...ok
*
“Phồn Tử, cậu nghe tin gì chưa, trung phong mới trong đội chúng ta thay ba người bạn gái rồi!”
Trong phòng thay đồ, hậu vệ Hoàng Hiểu Kha lại gần, thần thần bí bí chia sẻ thông tin cho Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn thật sự không hiểu, cậu trước kia cho rằng chỉ có nữ sinh mới thích nghe mấy chuyện ai chia tay rồi, ai đang hẹn hò, ai bắt cá hai tay, ai nɠɵạı ŧìиɦ, bất kể thế nào cũng không nghĩ trong đội bọn họ sẽ có một bà mối, quan tâm tới đời sống tình cảm của các thành viên trong đội.
Mạnh Vũ Phồn thuận miệng hỏi: “Sao cậu biết? Cậu thấy cậu ấy và bạn gái đi cùng nhau à?”
Hoàng Hiểu Kha trả lời: “Thấy trên hình nền điện thoại của cậu ấy thôi! Cô gái trên hình nền điện thoại một tháng đổi một lần, tớ vừa liếc một cái, lại đổi rồi!”
Mạnh Vũ Phồn: “...”
Hoàng Hiểu Kha tấm tắc nói: “Con gái đều như vậy, không có cảm giác an toàn. Sau khi quen bạn trai, đều muốn đối phương đổi hình nền, chỉ tiếc là không thể trực tiếp dán lên người bạn trai tấm biển ghi “hoa đã có chủ, xin đừng đến gần”, như vậy so với đeo nhẫn đôi, thay hình người yêu thì tốt hơn nhiều.”
Nghe đến đó, Mạnh Vũ Phồn dừng động tác lại, trên mặt lộ ra biểu cảm có chút đăm chiêu.
Hiện tại cậu miễn cưỡng xem như là có bạn gái (chẳng qua bạn gái của đồng đội cậu không tốn tiền nuôi bạn trai), nếu cậu muốn lấy ảnh của Tiếu Tiếu làm hình nền điện thoại, cô ấy có đồng ý không?
“Phồn Tử, biểu cảm của cậu rất lạ nha!” Hoàng Hiểu Kha giống như vừa phát hiện ra lục địa mới liền hô to gọi nhỏ: “Cậu đang nghĩ đến ai vậy?”
“Không, không có.” Mạnh Vũ Phồn giấu đầu hở đuôi, xoay người muốn rời đi.
Hoàng Hiểu Kha làm sao tha cho cậu, lập tức tiến tới, ỷ vào cân nặng nhào tới “Thái sơn áp đỉnh”, từ phía sau khóa chặt cổ cậu, tay kia thì cướp lấy điện thoại của cậu.
Mạnh Vũ Phồn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cậu ấy cướp mất điện thoại rồi.
“Để tớ xem xem trong điện thoại cậu là ai? Tớ cảm thấy cậu gần đây là lạ, có gì đó giấu bọn tớ thì phải!” Nói xong, Hoàng Hiểu Kha liền nhanh tay mở sáng màn hình, nhưng mà hình nền không phải mỹ nữ nào cả, mà là ――
Chỉ thấy dáng một vận động viên da đen cao quá hai mét đang ôm bóng rổ, hướng về ống kính nở nụ cười kiêu ngạo.
Hoàng Hiểu Kha: “...O’Neal?”
Mạnh Vũ Phồn: “Ừm, là O’Neal.”
Cá mập lớn O’Neal, trung phong truyền kỳ NBA, cao hai mét mười sáu, nổi tiếng nhất là đã sáu lần đạt quán quân, một cú ném làm vỡ rổ, khiến toàn khán đài khâm phục. Không có vận động viên bóng rổ nào lại không có ước muốn úp bóng vỡ rổ chứ? Mạnh Vũ Phồn đặc biệt để O’Neal làm hình nền điện thoại, lấy đó cổ vũ chính mình.
Hoàng Hiểu Kha không hiểu lý do: “Nếu là O’Neal, vậy có gì mà không thể xem? Cậu trốn cái gì?”
Mạnh Vũ Phồn vội nói: “Ai bảo cậu đuổi tớ? Cậu đuổi theo tớ, tớ theo bản năng liền bỏ chạy.”
Hoàng Hiểu Kha: “Cậu nếu như không trốn, tớ cần gì đuổi theo?”
Hai người nói qua nói lại nửa ngày, trông giống như các bạn nhỏ sáu tuổi mới vào lớp một. Đồng đội khác trong phòng thay đồ vui vẻ trêu đùa, còn có người thêm dầu vào lửa, nhất định muốn bọn họ phải phân thắng bại.
Nhất thời, cả phòng thay đồ đều ngập tràn tiếng cười nói của mọi người, trong phòng ồn ào đến nỗi ngay cả bên ngoài cũng nghe thấy.
“...ồn chết đi được.” Sắc mặt Từ Đông tái nhợt, đập vào cửa tủ quần áo một tiếng “thịch”, cắt đứt bầu không khí náo nhiệt, xoay người đi ra khỏi phòng thay đồ.
Trong nháy mắt, các chàng trai mới vừa cùng nhau hi ha đùa giỡn đều dừng lại, sắc mặt lộ ra sự xấu hổ.
“Từ Đông rốt cuộc làm sao vậy? Ngày ngày nét mặt khó chịu, giống như bị táo bón vậy.” Hoàng Hiểu Kha nói thầm: “Phồn Tử, hai cậu cãi nhau à? Dạo này không thấy hai cậu nói chuyện với nhau nữa.”
Mạnh Vũ Phồn nhìn bóng dáng đã đi xa của người từng là anh em tốt, không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lắc đầu, chuyển đề tài.
Bầu không khí trong phòng thay đồ trở nên có chút kỳ lạ, không khí thoải mái vừa nãy trong chớp mắt liền biến mất.
Cho đến khi trợ lý huấn luyện viên vào giục, bọn họ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thay quần áo, xếp hàng chạy về hướng phòng thể dục.
Đội bóng rổ Đại học Hoa Thành, luôn là hạt giống của giải đấu CUBA, toàn đội tổng cộng có mười tám đội viên, mỗi người đều nắm chắc đánh bại những cao thủ bóng rổ đường phố.
Mười tám chàng trai đầy sức sống đứng nghiêm, xếp thành hai hàng, nhìn lướt qua, giống như mười tám cây bạch dương cao ngất, làm cho người khác không rời được ánh mắt.
“Chào huấn luyện viên!” Họ đồng thanh chào.
Huấn luyện viên mặc quần áo thể thao, trên cổ đeo một cái còi màu đỏ, tay để sau lưng, chầm chậm đi từ bên cạnh sân tới.
Có đội viên nhạy bén phát hiện, hôm nay huấn luyện viên cầm trong tay một xấp tài liệu.
Kia chẳng lẽ là ...
Tiếng thảo luận xì xầm của các đội viên vang lên, trong đầu mọi người đều hiện lên cùng một suy đoán.
Huấn luyện viên vẫn chưa ngăn họ lại, mà đứng trước mặt bọn họ, chậm rãi mở tài liệu có danh sách ra.
“Trên mấy tờ giấy này có gì, tôi nghĩ các cậu cũng đoán được rồi.” Huấn luyện viên chầm chậm nói: “Nếu bây giờ tôi không tuyên bố kết quả, đoán chừng buổi huấn luyện hôm nay các cậu cũng không có tâm trạng tập.”
Tiếng thảo luận trong đội ngày càng lớn, hai vị trợ lý huấn luyện viên ở bên cạnh ho lên hai tiếng, nhắc nhở mọi người chú ý giữ trật tự.
Huấn luyện viên nói: “Vì vậy chúng ta mau giải quyết nhanh gọn đi. Đúng vậy, trên tay tôi chính là danh sách đội viên tham gia CUBA. Năm người đấu chính, bảy người dự bị.” Ông dừng một chút, tờ giấy trong tay rung rung, trang giấy kêu sột soạt: “Trong này có người cũ, cũng có người mới. Những người biểu hiện không tốt tôi đã đưa tên xuống dưới, cũng có người lúc trước bị tôi đưa xuống dưới nhưng lần này được đưa lên.”
CUBA một năm tổ chức một lần, đây là giải bóng rổ quan trọng của sinh viên, cũng là con đường chủ yếu để chuyển hướng sang CBA. Đại học Hoa Thành là trường phát triển mạnh về bóng rổ, xếp hạng hàng năm đều đứng trong Top3, nếu như có thể dẫn dắt đội bóng đoạt được quán quân, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý! Thậm chí có khả nặng được chọn vào danh sách CBA!
Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe theo bản năng, hy vọng trên danh sách quý giá này có tên của mình.
Huấn luyện viên không chần chừ, trực tiếp mở lời.
“Danh sách đấu chính như sau: hai hậu vệ: Tiếu Đằng, Lưu Phương Châu; một trung phong: Tôn Dược; hai tiền đạo: Phùng Nhất Khiên, cùng với ...”
Huấn luyện viên mặc dù đang đọc danh sách, nhưng ánh mắt của ông kỳ thật không ở trên tờ giấy, mà là ở trên mười tám đội viên trước mặt. Một loạt cái tên quen thuộc được huấn luyện viên đọc ra, rất nhanh chỉ còn một người cuối cùng trong danh sách là tiền đạo.
Mạnh Vũ Phồn hồi hộp đến nỗi cả người đều run lên, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý niệm. Cậu không chớp mắt nhìn về phía huấn luyện viên, thời gian dường như chậm lại, ngay cả tiếng nói của huấn luyện viên cũng bị ma pháp thời gian làm chậm lại.
“Cùng với …. Mạnh Vũ Phồn.”
“Yes! ! !” Lúc nghe thấy tên của mình được đọc lên, chàng trai vung mạnh nắm đấm vào không khí, miệng phát ra một tiếng reo to hưng phấn.
Cậu được chọn rồi!! Cậu thật sự được chọn rồi!! Cậu là người cuối cùng được chọn tham gia đội tuyển tham dự CUBA.
Đồng đội hai bên nhào tới ôm lấy cậu, chúc mừng cậu được chọn vào danh sách.
“Anh Phồn, chúc mừng anh.”
“Phồn Tử, chơi tốt nhé!”
“Vũ Phồn, thật sự có cậu rồi!”
Lời chúc mừng ùn ùn tới, Mạnh Vũ Phồn rất vui sướng, cậu theo bản năng hướng về Từ Đông ở bên ngoài hàng dang rộng đôi tay, nhưng Từ Đông lại xoay qua chỗ khác, né tránh ánh mắt của cậu.
Bình luận facebook