Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Nhánh cây bách này, tôi nhận (1)
Edit: Lim
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Chẳng mấy chốc đã tới tết âm lịch.
Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn vẫn duy trì tình trạng khó chịu với nhau. Dùng từ để hình dung vợ chồng là bằng mặt không bằng lòng ―― “tình cảm hòa thuận trêи mặt”, còn hai người họ lại là “hòa thuận trêи giường”.
Mạnh Vũ Phồn cũng đi vào ngõ cụt, cậu nhận ra tinh thần không tập trung của Dương Tiếu, vì thế sau khi lên giường cậu càng gắng sức, Dương Tiếu bị cậu làm đau, liền trả lại cho cậu đau đớn gấp bội, kết quả cả lưng Mạnh Vũ Phồn đều hằn lên vết móng tay cào, mỗi khi tắm đều đau đến phải nín thở.
May là gần đây đội bóng của cậu không phải tập luyện, nếu không sợ rằng mấy đồng đội ‘không sợ thiên hạ chưa đủ loạn’ của cậu nhìn thấy sẽ trêu chọc cậu bao nhiêu nữa.
Dương Tiếu mấy lần còn có chừng mực, không để lại dấu vết trêи cổ cậu, nhưng Mạnh Vũ Phồn lại không lo ngại nhiều như cô, nụ hôn nóng bỏng từ ngực lên đến xương quai xanh, rồi lại cắn từng chút một từ đùi tới đầu ngón chân cô, Dương Tiếu cực kỳ đau, liền giơ chân đá, rốt cuộc bị cậu ngăn lại, dùng cơ thể đè lên, lại hung hăng phục thù cô một phen.
Không cần biết sau khi đóng cửa, vợ chồng son khó chịu nhau chuyện gì; nhưng ở trước mặt phụ huynh, hai người họ vẫn cùng nhau diễn kịch.
Không biết bằng cách nào mà ba mẹ Dương Tiếu lại biết việc ba mẹ Mạnh Vũ Phồn về nước, hai người còn đang du lịch nước ngoài, lần du lịch này đều thấy không vui, cả đêm gọi điện về, dặn dò con gái cẩn thận, nhắc cô phải nhớ đạo đãi khách, tiếp đãi ba mẹ Mạnh Vũ Phồn thật tốt.
“Sớm biết vậy ba mẹ đã không đi du lịch rồi.” Mẹ Dương Tiếu ảo não nói: “Thân gia tới mà chúng ta lại không ở nhà!”
“Thân gia gì cơ ạ?” Dương Tiếu cắt ngang lời bà: “Việc chưa đâu vào đâu, hai người họ về nước để thăm con trai, không phải gặp con, mẹ đừng làm phức tạp chuyện này như thế.”
“Gì mà chưa đâu vào đâu?” Mẹ Dương Tiếu cực kỳ nôn nóng: “Mẹ thấy Mạnh Vũ Phồn không tồi, con cũng đến tuổi rồi. Vốn dĩ mẹ và ba con đều không tán thành con yêu người nhỏ tuổi hơn, nhưng sau khi gặp Phồn Tử, cảm thấy đàn ông và tuổi tác không liên quan đến nhau, chỉ cần quan tâm đến nhân phẩm là được. Con xem hai người bạn trai trước của con, nhìn thì đều là kiểu mẫu, kết quả thì sao, còn không phải là . . .”
“―― Hai người bạn trai?” Dương Tiếu sửng sốt.
Mẹ Dương Tiếu: “. . .”
Dương Tiếu hỏi bà: “Sao mẹ lại biết?”
Từ đầu đến cuối, cô chỉ nói với người nhà về người bạn trai đầu. Bạn trai thứ hai Vu Hoài Ba, cô mới chuẩn bị đưa hắn về ra mắt, thì phát hiện hắn là bạch tuộc tinh chân đạp nhiều thuyền vì để ba mẹ yên tâm, cô đã thuê Mạnh Vũ Phồn làm bạn trai mình.
Mẹ Dương Tiếu: “. . .” Bà úp úp mở mở, đưa điện thoại cho ba cô ở bên cạnh, để ông giải thích.
Hai người đẩy qua đẩy lại củ khoai nóng nửa ngày trời, cuối cùng ba Dương Tiếu thất bại, chỉ có thể kiên trì giải thích rõ ràng cho con gái.
“Cái đó . . . Tiếu Tiếu à, kỳ thật ba mẹ sớm đã biết Phồn Tử không phải bạn trai thứ hai của con rồi.” Ba Dương Tiếu vội ho một tiếng: “Có một lần họ hàng tới, nói là muốn cùng nhau ăn cơm. Ba và mẹ con đến đài truyền hình đón con tan làm, kết quả liền nhìn thấy một người đàn ông đeo kính màu vàng cầm một bó hoa đang đợi con, nhìn qua rất nho nhã. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, nhìn qua rất xứng đôi với con. Ba mẹ liền đoán, đó là bạn trai con, cho nên thời điểm Tết trung thu mới giục con dẫn cậu ấy về nhà.”
Rốt cuộc xảy ra việc ngoài ý muốn, ngày Trung thu đó, con gái lại không đưa người đàn ông hào hoa phong nhã đó về nhà, mà lại đưa về một chàng sói nhỏ.
Ba mẹ Dương Tiếu đoán mò, phản ứng đầu tiên có phải là con gái bắt cá hai tay, nhưng với sự tín nhiệm nhiều năm khiến họ tin chắc con gái không phải người như vậy. Sau đó vợ chồng họ nghĩ cách nghe ngóng một chút, sau khi biết chuyện xấu của Vu Hoài Ba, liền đại khái đoán được chân tướng sự việc: Đoán chừng Tiếu Tiếu không muốn bọn họ lo lắng, thông qua cách nào đó đã tìm một chàng trai trẻ tuổi, giả làm bạn trai cô.
Ngày hôm đó, Dương Tiếu vì muốn để ba mẹ yên tâm, đưa bạn trai giả về nhà đóng kịch một ngày.
Mà ba mẹ cô cũng muốn cô yên tâm, nên làm bộ không biết, cùng đóng kịch một ngày.
Dương Tiếu: “. . .” Không ngờ rằng trong khi cô ra sức kéo tấm màn che giấu chân tướng, thì ba mẹ cô sớm đã biết rõ mọi việc, hơn nữa dịu dàng bao dung tất cả lỗi của cô. Trong nháy mắt, hổ thẹn, tự trách, xấu hổ, cảm động, tủi thân. . . Những loại tình cảm phức tạp đều xuất hiện trong lòng cô, Dương Tiếu ôm điện thoại, cô không biết phải nói gì.
Cô hít hít mũi, dùng giọng nói hơi khàn khàn, gượng gạo thay đổi đề tài: “. . . Ba mẹ đi chơi vui vẻ nhé, không cần lo lắng cho con đâu.”
Sau đó cô giống như đang trốn tránh vậy, liền tắt điện thoại.
Tại nơi cách xa nghìn trùng, ba mẹ Dương Tiếu nghe thấy tiếng tút tút truyền tới trong điện thoại, liếc nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thôi vậy, con cháu có phúc của con cháu. Tiếu Tiếu từ trước đến nay là người có chủ kiến, cuộc đời của con bé để con bé tự làm chủ đi.
. . . . . .
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn vốn định ở lại qua Tết mới đi, nào ngờ công xưởng ở nước ngoài đột nhiên có vấn đề, bọn họ phải nhanh chóng về xử lý.
Mà thời gian vé máy bay gần nhất chính là sáng sớm ngày mùng một.
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn nhìn đứa con trai đã cao to cường tráng, trong lòng đặc biệt hổ thẹn, vốn dĩ nói muốn về nước đón Tết cùng con, rốt cuộc kế hoạch lại thay đổi.
Mạnh Vũ Phồn thật ra hiểu rõ, trái lại an ủi ba mẹ: “Không sao đâu, chí ít chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, ăn xong rồi con đưa hai người ra sân bay.”
Vì vậy giao thừa này, Dương Tiếu và ba người nhà Mạnh Vũ Phồn trải qua cùng nhau.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn không biết nấu ăn, để bà xuống bếp không khác gì ra trận, thế nên họ đặt trước bữa cơm đoàn viên ở một nhà hàng riêng tư.
Bình thường mà nói, tiệc đoàn viên kiểu này ít nhất phải đặt trước một hai tháng, họ mới đặt, lại còn là nhà hàng nổi tiếng như vậy, Dương Tiếu hết sức ép buộc bản thân không nghĩ đến chuyện, rốt cuộc nhà Mạnh Vũ Phồn đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền.
Bữa cơm tất niên này quả thật thịnh soạn. Ghế ngồi nhỏ nhưng lại tinh xảo, có sơn hào hải vị bình thường hiếm gặp, cũng có món ăn thường ngày, nhưng lại được đầu bếp chế biến khéo léo và nguyên liệu tươi ngon, mỗi một món ăn đều được chụp ảnh lại, ghép thành chín ô khoe trêи vòng tròn bạn bè.
Dương Tiếu cũng chụp hai tấm, thấy mọi người trêи vòng tròn bạn bè đều đăng ảnh cơm tất niên, cô cũng tràn đầy hào hứng chia sẻ một bức ảnh.
Đường Thư Cách ngửi thấy mùi khác lạ, lập tức nói chuyện riêng với cô.
Sugar Đường: Ba mẹ cậu không phải đang ở nước ngoài sao? Hai người trung niên trong ảnh là ai, không phải ba mẹ Mạnh Vũ Phồn đấy chứ? Cậu còn không muốn gả đi, cùng ba người nhà họ mừng năm mới làm gì?
Dương Tiếu hoảng sợ, khi cô chụp ảnh chỉ chụp món ăn, hết sức tránh người ngồi cùng bàn, Đường Thư Cách làm sao lại biết?
Lol: Cậu có thiên lý nhãn sao?
Lol: Hay là cậu bí mật cài camera theo dõi trêи ghế vậy?
Lol: Trong ảnh chỉ có món ăn, sao cậu nhìn ra vậy?
Rất nhanh, Đường Thư Cách gửi tới một bức ảnh ―― Đó là ảnh canh thịt bò Tây Hồ mà Dương Tiếu chụp, trêи món ăn, người phục vụ đặt cán muôi kim loại dài ở bên cạnh bát canh. Đường Thư Cách phóng to bức ảnh đến lớn nhất, trêи cán muôi kim loại dài có vẽ vòng màu đỏ bắt mắt, trong vòng màu đỏ, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người phản chiếu.
Lol: Này cũng được sao? ? Cậu xuất thân là đặc công à? ? ?
Sugar Đường: Tớ không phải đặc công, tớ là fan girl chính hiệu đấy.
Sugar Đường: Cậu có biết bao nhiêu nam thần tượng, chuyện tình yêu bị đưa ra ánh sáng là bởi sự phản chiếu của muôi kim loại không?
Lol: . . . . . .
Được rồi, fan trinh thám thật là quá giỏi. Cô bái phục!
Dương Tiếu nghĩ, nếu Đường Thư Cách nhìn ra bốn người bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, vậy thì không phải những người khác cũng nhìn ra sao? Ví như ba mẹ cô, người thân của cô, bạn bè đồng nghiệp của cô, còn có . . . Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Tiếu có chút thấp thỏm.
Ăn xong món chính, nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, mỗi người gọi một món tráng miệng.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn là người miền Nam, ở quê nhà của bà, lễ mừng năm mới không ăn bánh chẻo, mà là ăn bánh trôi nước. Viên tròn tròn, mật ngọt ngọt, trước mặt mỗi người họ đặt một bát chè đậu đỏ, hương vị rất ngon, Dương Tiếu lại ăn không vô.
Mạnh Vũ Phồn thấy cô ăn chậm như rùa, hỏi cô: “Không thích ăn à? Nếu không để anh gọi cho em bánh chẻo nhé.”
“Không cần đâu.” Dương Tiếu lắc đầu: “Không phải là không thích ăn, là do ăn quá no, thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không được thì để anh.” Mạnh Vũ Phồn liền lấy bát chè trước mặt Dương Tiếu, ăn sạch sẽ đồ còn lại trong bát cô, một chút cũng không ngại đây là đồ thừa của bạn gái.
Dương Tiếu không kịp ngăn cản, chỉ ngồi nhìn cậu nuốt toàn bộ vào bụng.
“Anh ăn chậm chút, món này vừa ngọt vừa dính không tốt cho tiêu hóa.” Dương Tiếu hạ giọng nói: “Ăn nhanh như vậy, cẩn thận dạ dày khó chịu đấy."
Tuy rằng quan hệ hiện tại của hai người còn ngượng ngùng, nhưng không thể hiện họ không thương yêu đối phương. Hoặc nên nói là, bởi vì bọn họ yêu thương lẫn nhau, cho nên quan hệ mới ngượng ngùng như vậy. Ít nhất trêи bàn cơm, hai người quan tâm lẫn nhau, nhướng mắt liếc mày, liền biết đối phương thích ăn gì, không thích ăn gì.
Thấy hai người tương thân tương ái như vậy, ba mẹ Mạnh Vũ Phồn càng nhìn càng vui mừng.
Con trai họ từ nhỏ đến lớn không hiểu chuyện, con gái bày tỏ tình cảm với cậu, cậu lại cảm thấy chuyện tình cảm không có hứng thú như chơi bóng rổ. Không ngờ đến giờ cậu lại hiểu chuyện, chớp mắt như biến thành một người khác, trưởng thành hơn nhiều, cũng biết quan tâm, đau lòng vì người khác. Cậu thay đổi lớn như vậy, đều có liên quan lớn tới Dương Tiếu.
Nếu đổi lại là một cô gái nhõng nhẽo ngang ngược thất thường, làm mình làm mẩy, bắt nạt Mạnh Vũ Phồn hết mức, vậy thì hai người bọn họ nhất định sẽ không đồng ý; Nhưng bây giờ xem ra, Dương Tiếu hiểu chuyện, EQ cao, sự nghiệp vững chắc, là người trẻ tuổi mà bọn họ tán thưởng nhất, họ còn có ý kiến gì có thể đưa ra nữa?
Ba Mạnh Vũ Phồn nhìn bà xã ở bên cạnh, hơi gật gật đầu với bà.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn nhận được ánh mắt của ông, ho nhẹ một tiếng, từ trong túi Hermes Birkin bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ.
Cái hộp hình chữ nhật hẹp dài, rộng khoảng ba ngón tay, dài khoảng bốn mươi centimet, trêи mặt có gắn một đoạn dây màu vàng kim, nhìn rất đẹp mắt.
“Cô Dương. . . ý cô là, Tiếu Tiếu à.” Khóe miệng mẹ Mạnh Vũ Phồn mỉm cười, nhìn về cô gái ở phía đối diện: “Mấy ngày nay cháu đã vất vả chăm sóc cho hai người chúng ta rồi. Vừa đưa chúng ta đi ăn, lại đưa chúng ta đi dạo phố mua sắm. Lần này về nước, chúng ta chính là muốn gặp bạn gái của con trai, rốt cuộc còn xuất sắc, hoàn mỹ hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta, Phồn Phồn nhà chúng ta có thể tìm được người bạn gái như cháu, đúng là phúc khí của nó. Có cháu ở bên, chúng ta có thể yên tâm đi rồi . . . Trước khi đi, chúng ta muốn tặng cháu chút quà, biểu thị một chút tâm ý của hai người chúng ta.”
“Cô khách khí quá rồi ạ.” Dương Tiếu nhìn hộp quà nhỏ màu vàng đỏ, vội từ chối: “Mấy ngày nay cô tặng cháu không ít đồ, với lại mỗi món đều quý giá, cháu nhận đều ngại ngùng. Chăm sóc hai cô chú là việc nên làm, quà cáp gì ạ, thật sự là không cần đâu ạ.”
Dương Tiếu đoán, dựa theo sự hào phóng từ trước tới giờ của mẹ Mạnh Vũ Phồn, có thể là một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh, hoặc là một chiếc trâm cài đá quý nặng trĩu.
“Món quà này không giống những món quà trước đâu.” Ba Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt nghiêm túc mở lời: “Đây là truyền thống của nhà chúng ta phải tặng.”
Ngay tại lúc Dương Tiếu từ chối, Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên từ bên cạnh giơ tay, chặn lại cái hộp nhỏ kia.
“Ba, mẹ, Tiếu Tiếu mắc cỡ kìa, hai người đừng đẩy nữa. Món quà này con thay cô ấy nhận trước.”
“. . .” Dương Tiếu ngỡ ngàng.
Thật là kỳ lạ, trước đây mỗi lần mẹ Mạnh Vũ Phồn tặng cô quà, Mạnh Vũ Phồn đều đứng như cái cột điện ở bên cạnh, bất kể là cô có nhận hay không, cậu đều không phát biểu ý kiến gì, hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của cô. Sao hôm nay lại có thái độ khác thường, thay cô làm chủ nhỉ?
Có điều may có cậu ngắt lời, ba mẹ Mạnh Vũ Phồn cuối cùng bỏ qua cô.
Vì thế món quà này là do Mạnh Vũ Phồn nhận thay, trêи mặt bà Mạnh hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền nén phần tiếc nuối đó xuống.
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Chẳng mấy chốc đã tới tết âm lịch.
Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn vẫn duy trì tình trạng khó chịu với nhau. Dùng từ để hình dung vợ chồng là bằng mặt không bằng lòng ―― “tình cảm hòa thuận trêи mặt”, còn hai người họ lại là “hòa thuận trêи giường”.
Mạnh Vũ Phồn cũng đi vào ngõ cụt, cậu nhận ra tinh thần không tập trung của Dương Tiếu, vì thế sau khi lên giường cậu càng gắng sức, Dương Tiếu bị cậu làm đau, liền trả lại cho cậu đau đớn gấp bội, kết quả cả lưng Mạnh Vũ Phồn đều hằn lên vết móng tay cào, mỗi khi tắm đều đau đến phải nín thở.
May là gần đây đội bóng của cậu không phải tập luyện, nếu không sợ rằng mấy đồng đội ‘không sợ thiên hạ chưa đủ loạn’ của cậu nhìn thấy sẽ trêu chọc cậu bao nhiêu nữa.
Dương Tiếu mấy lần còn có chừng mực, không để lại dấu vết trêи cổ cậu, nhưng Mạnh Vũ Phồn lại không lo ngại nhiều như cô, nụ hôn nóng bỏng từ ngực lên đến xương quai xanh, rồi lại cắn từng chút một từ đùi tới đầu ngón chân cô, Dương Tiếu cực kỳ đau, liền giơ chân đá, rốt cuộc bị cậu ngăn lại, dùng cơ thể đè lên, lại hung hăng phục thù cô một phen.
Không cần biết sau khi đóng cửa, vợ chồng son khó chịu nhau chuyện gì; nhưng ở trước mặt phụ huynh, hai người họ vẫn cùng nhau diễn kịch.
Không biết bằng cách nào mà ba mẹ Dương Tiếu lại biết việc ba mẹ Mạnh Vũ Phồn về nước, hai người còn đang du lịch nước ngoài, lần du lịch này đều thấy không vui, cả đêm gọi điện về, dặn dò con gái cẩn thận, nhắc cô phải nhớ đạo đãi khách, tiếp đãi ba mẹ Mạnh Vũ Phồn thật tốt.
“Sớm biết vậy ba mẹ đã không đi du lịch rồi.” Mẹ Dương Tiếu ảo não nói: “Thân gia tới mà chúng ta lại không ở nhà!”
“Thân gia gì cơ ạ?” Dương Tiếu cắt ngang lời bà: “Việc chưa đâu vào đâu, hai người họ về nước để thăm con trai, không phải gặp con, mẹ đừng làm phức tạp chuyện này như thế.”
“Gì mà chưa đâu vào đâu?” Mẹ Dương Tiếu cực kỳ nôn nóng: “Mẹ thấy Mạnh Vũ Phồn không tồi, con cũng đến tuổi rồi. Vốn dĩ mẹ và ba con đều không tán thành con yêu người nhỏ tuổi hơn, nhưng sau khi gặp Phồn Tử, cảm thấy đàn ông và tuổi tác không liên quan đến nhau, chỉ cần quan tâm đến nhân phẩm là được. Con xem hai người bạn trai trước của con, nhìn thì đều là kiểu mẫu, kết quả thì sao, còn không phải là . . .”
“―― Hai người bạn trai?” Dương Tiếu sửng sốt.
Mẹ Dương Tiếu: “. . .”
Dương Tiếu hỏi bà: “Sao mẹ lại biết?”
Từ đầu đến cuối, cô chỉ nói với người nhà về người bạn trai đầu. Bạn trai thứ hai Vu Hoài Ba, cô mới chuẩn bị đưa hắn về ra mắt, thì phát hiện hắn là bạch tuộc tinh chân đạp nhiều thuyền vì để ba mẹ yên tâm, cô đã thuê Mạnh Vũ Phồn làm bạn trai mình.
Mẹ Dương Tiếu: “. . .” Bà úp úp mở mở, đưa điện thoại cho ba cô ở bên cạnh, để ông giải thích.
Hai người đẩy qua đẩy lại củ khoai nóng nửa ngày trời, cuối cùng ba Dương Tiếu thất bại, chỉ có thể kiên trì giải thích rõ ràng cho con gái.
“Cái đó . . . Tiếu Tiếu à, kỳ thật ba mẹ sớm đã biết Phồn Tử không phải bạn trai thứ hai của con rồi.” Ba Dương Tiếu vội ho một tiếng: “Có một lần họ hàng tới, nói là muốn cùng nhau ăn cơm. Ba và mẹ con đến đài truyền hình đón con tan làm, kết quả liền nhìn thấy một người đàn ông đeo kính màu vàng cầm một bó hoa đang đợi con, nhìn qua rất nho nhã. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, nhìn qua rất xứng đôi với con. Ba mẹ liền đoán, đó là bạn trai con, cho nên thời điểm Tết trung thu mới giục con dẫn cậu ấy về nhà.”
Rốt cuộc xảy ra việc ngoài ý muốn, ngày Trung thu đó, con gái lại không đưa người đàn ông hào hoa phong nhã đó về nhà, mà lại đưa về một chàng sói nhỏ.
Ba mẹ Dương Tiếu đoán mò, phản ứng đầu tiên có phải là con gái bắt cá hai tay, nhưng với sự tín nhiệm nhiều năm khiến họ tin chắc con gái không phải người như vậy. Sau đó vợ chồng họ nghĩ cách nghe ngóng một chút, sau khi biết chuyện xấu của Vu Hoài Ba, liền đại khái đoán được chân tướng sự việc: Đoán chừng Tiếu Tiếu không muốn bọn họ lo lắng, thông qua cách nào đó đã tìm một chàng trai trẻ tuổi, giả làm bạn trai cô.
Ngày hôm đó, Dương Tiếu vì muốn để ba mẹ yên tâm, đưa bạn trai giả về nhà đóng kịch một ngày.
Mà ba mẹ cô cũng muốn cô yên tâm, nên làm bộ không biết, cùng đóng kịch một ngày.
Dương Tiếu: “. . .” Không ngờ rằng trong khi cô ra sức kéo tấm màn che giấu chân tướng, thì ba mẹ cô sớm đã biết rõ mọi việc, hơn nữa dịu dàng bao dung tất cả lỗi của cô. Trong nháy mắt, hổ thẹn, tự trách, xấu hổ, cảm động, tủi thân. . . Những loại tình cảm phức tạp đều xuất hiện trong lòng cô, Dương Tiếu ôm điện thoại, cô không biết phải nói gì.
Cô hít hít mũi, dùng giọng nói hơi khàn khàn, gượng gạo thay đổi đề tài: “. . . Ba mẹ đi chơi vui vẻ nhé, không cần lo lắng cho con đâu.”
Sau đó cô giống như đang trốn tránh vậy, liền tắt điện thoại.
Tại nơi cách xa nghìn trùng, ba mẹ Dương Tiếu nghe thấy tiếng tút tút truyền tới trong điện thoại, liếc nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thôi vậy, con cháu có phúc của con cháu. Tiếu Tiếu từ trước đến nay là người có chủ kiến, cuộc đời của con bé để con bé tự làm chủ đi.
. . . . . .
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn vốn định ở lại qua Tết mới đi, nào ngờ công xưởng ở nước ngoài đột nhiên có vấn đề, bọn họ phải nhanh chóng về xử lý.
Mà thời gian vé máy bay gần nhất chính là sáng sớm ngày mùng một.
Ba mẹ Mạnh Vũ Phồn nhìn đứa con trai đã cao to cường tráng, trong lòng đặc biệt hổ thẹn, vốn dĩ nói muốn về nước đón Tết cùng con, rốt cuộc kế hoạch lại thay đổi.
Mạnh Vũ Phồn thật ra hiểu rõ, trái lại an ủi ba mẹ: “Không sao đâu, chí ít chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, ăn xong rồi con đưa hai người ra sân bay.”
Vì vậy giao thừa này, Dương Tiếu và ba người nhà Mạnh Vũ Phồn trải qua cùng nhau.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn không biết nấu ăn, để bà xuống bếp không khác gì ra trận, thế nên họ đặt trước bữa cơm đoàn viên ở một nhà hàng riêng tư.
Bình thường mà nói, tiệc đoàn viên kiểu này ít nhất phải đặt trước một hai tháng, họ mới đặt, lại còn là nhà hàng nổi tiếng như vậy, Dương Tiếu hết sức ép buộc bản thân không nghĩ đến chuyện, rốt cuộc nhà Mạnh Vũ Phồn đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền.
Bữa cơm tất niên này quả thật thịnh soạn. Ghế ngồi nhỏ nhưng lại tinh xảo, có sơn hào hải vị bình thường hiếm gặp, cũng có món ăn thường ngày, nhưng lại được đầu bếp chế biến khéo léo và nguyên liệu tươi ngon, mỗi một món ăn đều được chụp ảnh lại, ghép thành chín ô khoe trêи vòng tròn bạn bè.
Dương Tiếu cũng chụp hai tấm, thấy mọi người trêи vòng tròn bạn bè đều đăng ảnh cơm tất niên, cô cũng tràn đầy hào hứng chia sẻ một bức ảnh.
Đường Thư Cách ngửi thấy mùi khác lạ, lập tức nói chuyện riêng với cô.
Sugar Đường: Ba mẹ cậu không phải đang ở nước ngoài sao? Hai người trung niên trong ảnh là ai, không phải ba mẹ Mạnh Vũ Phồn đấy chứ? Cậu còn không muốn gả đi, cùng ba người nhà họ mừng năm mới làm gì?
Dương Tiếu hoảng sợ, khi cô chụp ảnh chỉ chụp món ăn, hết sức tránh người ngồi cùng bàn, Đường Thư Cách làm sao lại biết?
Lol: Cậu có thiên lý nhãn sao?
Lol: Hay là cậu bí mật cài camera theo dõi trêи ghế vậy?
Lol: Trong ảnh chỉ có món ăn, sao cậu nhìn ra vậy?
Rất nhanh, Đường Thư Cách gửi tới một bức ảnh ―― Đó là ảnh canh thịt bò Tây Hồ mà Dương Tiếu chụp, trêи món ăn, người phục vụ đặt cán muôi kim loại dài ở bên cạnh bát canh. Đường Thư Cách phóng to bức ảnh đến lớn nhất, trêи cán muôi kim loại dài có vẽ vòng màu đỏ bắt mắt, trong vòng màu đỏ, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người phản chiếu.
Lol: Này cũng được sao? ? Cậu xuất thân là đặc công à? ? ?
Sugar Đường: Tớ không phải đặc công, tớ là fan girl chính hiệu đấy.
Sugar Đường: Cậu có biết bao nhiêu nam thần tượng, chuyện tình yêu bị đưa ra ánh sáng là bởi sự phản chiếu của muôi kim loại không?
Lol: . . . . . .
Được rồi, fan trinh thám thật là quá giỏi. Cô bái phục!
Dương Tiếu nghĩ, nếu Đường Thư Cách nhìn ra bốn người bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, vậy thì không phải những người khác cũng nhìn ra sao? Ví như ba mẹ cô, người thân của cô, bạn bè đồng nghiệp của cô, còn có . . . Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Tiếu có chút thấp thỏm.
Ăn xong món chính, nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, mỗi người gọi một món tráng miệng.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn là người miền Nam, ở quê nhà của bà, lễ mừng năm mới không ăn bánh chẻo, mà là ăn bánh trôi nước. Viên tròn tròn, mật ngọt ngọt, trước mặt mỗi người họ đặt một bát chè đậu đỏ, hương vị rất ngon, Dương Tiếu lại ăn không vô.
Mạnh Vũ Phồn thấy cô ăn chậm như rùa, hỏi cô: “Không thích ăn à? Nếu không để anh gọi cho em bánh chẻo nhé.”
“Không cần đâu.” Dương Tiếu lắc đầu: “Không phải là không thích ăn, là do ăn quá no, thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không được thì để anh.” Mạnh Vũ Phồn liền lấy bát chè trước mặt Dương Tiếu, ăn sạch sẽ đồ còn lại trong bát cô, một chút cũng không ngại đây là đồ thừa của bạn gái.
Dương Tiếu không kịp ngăn cản, chỉ ngồi nhìn cậu nuốt toàn bộ vào bụng.
“Anh ăn chậm chút, món này vừa ngọt vừa dính không tốt cho tiêu hóa.” Dương Tiếu hạ giọng nói: “Ăn nhanh như vậy, cẩn thận dạ dày khó chịu đấy."
Tuy rằng quan hệ hiện tại của hai người còn ngượng ngùng, nhưng không thể hiện họ không thương yêu đối phương. Hoặc nên nói là, bởi vì bọn họ yêu thương lẫn nhau, cho nên quan hệ mới ngượng ngùng như vậy. Ít nhất trêи bàn cơm, hai người quan tâm lẫn nhau, nhướng mắt liếc mày, liền biết đối phương thích ăn gì, không thích ăn gì.
Thấy hai người tương thân tương ái như vậy, ba mẹ Mạnh Vũ Phồn càng nhìn càng vui mừng.
Con trai họ từ nhỏ đến lớn không hiểu chuyện, con gái bày tỏ tình cảm với cậu, cậu lại cảm thấy chuyện tình cảm không có hứng thú như chơi bóng rổ. Không ngờ đến giờ cậu lại hiểu chuyện, chớp mắt như biến thành một người khác, trưởng thành hơn nhiều, cũng biết quan tâm, đau lòng vì người khác. Cậu thay đổi lớn như vậy, đều có liên quan lớn tới Dương Tiếu.
Nếu đổi lại là một cô gái nhõng nhẽo ngang ngược thất thường, làm mình làm mẩy, bắt nạt Mạnh Vũ Phồn hết mức, vậy thì hai người bọn họ nhất định sẽ không đồng ý; Nhưng bây giờ xem ra, Dương Tiếu hiểu chuyện, EQ cao, sự nghiệp vững chắc, là người trẻ tuổi mà bọn họ tán thưởng nhất, họ còn có ý kiến gì có thể đưa ra nữa?
Ba Mạnh Vũ Phồn nhìn bà xã ở bên cạnh, hơi gật gật đầu với bà.
Mẹ Mạnh Vũ Phồn nhận được ánh mắt của ông, ho nhẹ một tiếng, từ trong túi Hermes Birkin bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ.
Cái hộp hình chữ nhật hẹp dài, rộng khoảng ba ngón tay, dài khoảng bốn mươi centimet, trêи mặt có gắn một đoạn dây màu vàng kim, nhìn rất đẹp mắt.
“Cô Dương. . . ý cô là, Tiếu Tiếu à.” Khóe miệng mẹ Mạnh Vũ Phồn mỉm cười, nhìn về cô gái ở phía đối diện: “Mấy ngày nay cháu đã vất vả chăm sóc cho hai người chúng ta rồi. Vừa đưa chúng ta đi ăn, lại đưa chúng ta đi dạo phố mua sắm. Lần này về nước, chúng ta chính là muốn gặp bạn gái của con trai, rốt cuộc còn xuất sắc, hoàn mỹ hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta, Phồn Phồn nhà chúng ta có thể tìm được người bạn gái như cháu, đúng là phúc khí của nó. Có cháu ở bên, chúng ta có thể yên tâm đi rồi . . . Trước khi đi, chúng ta muốn tặng cháu chút quà, biểu thị một chút tâm ý của hai người chúng ta.”
“Cô khách khí quá rồi ạ.” Dương Tiếu nhìn hộp quà nhỏ màu vàng đỏ, vội từ chối: “Mấy ngày nay cô tặng cháu không ít đồ, với lại mỗi món đều quý giá, cháu nhận đều ngại ngùng. Chăm sóc hai cô chú là việc nên làm, quà cáp gì ạ, thật sự là không cần đâu ạ.”
Dương Tiếu đoán, dựa theo sự hào phóng từ trước tới giờ của mẹ Mạnh Vũ Phồn, có thể là một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh, hoặc là một chiếc trâm cài đá quý nặng trĩu.
“Món quà này không giống những món quà trước đâu.” Ba Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt nghiêm túc mở lời: “Đây là truyền thống của nhà chúng ta phải tặng.”
Ngay tại lúc Dương Tiếu từ chối, Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên từ bên cạnh giơ tay, chặn lại cái hộp nhỏ kia.
“Ba, mẹ, Tiếu Tiếu mắc cỡ kìa, hai người đừng đẩy nữa. Món quà này con thay cô ấy nhận trước.”
“. . .” Dương Tiếu ngỡ ngàng.
Thật là kỳ lạ, trước đây mỗi lần mẹ Mạnh Vũ Phồn tặng cô quà, Mạnh Vũ Phồn đều đứng như cái cột điện ở bên cạnh, bất kể là cô có nhận hay không, cậu đều không phát biểu ý kiến gì, hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của cô. Sao hôm nay lại có thái độ khác thường, thay cô làm chủ nhỉ?
Có điều may có cậu ngắt lời, ba mẹ Mạnh Vũ Phồn cuối cùng bỏ qua cô.
Vì thế món quà này là do Mạnh Vũ Phồn nhận thay, trêи mặt bà Mạnh hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền nén phần tiếc nuối đó xuống.
Bình luận facebook