Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Công việc mới
Edit: Lim
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Trong kế hoạch lúc đầu của [King of Rebound], tổ tiết mục muốn hình thức của chương trình gameshow này là chia thành hai đội đối kháng, một bên là vận động viên bóng rổ tại giải CUBA có xuất thân từ trường học, một bên là ông vua bóng rổ hoạt động sôi nổi ở đường phố, phong cách toàn bộ tiết mục mạnh mẽ đối lập nhau, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Cho tới nay, rất nhiều người đều đang tranh luận, bóng rổ đường phố và giải đấu bóng rổ league, rốt cuộc ai mạnh hơn? Phái đường phố cho rằng bóng rổ hàn lâm cứng nhắc, giáo điều, sợ bóng sợ gió, đánh bóng không đủ đặc sắc; Còn phái hàn lâm lại cho rằng phái đường phố thủ đoạn, cuối cùng tốn công vô ích, hoàn toàn không có giá trị đối chiến.
Hai bên gai mắt lẫn nhau. Mà biên đạo của chương trình nắm được cái cốt lõi này, đặt giáo và khiên ở cùng nhau, khiến cho bọn họ đối kháng nhau ―― Bởi vì hình thức sắp đặt này thật sự quá đặc sắc, vì vậy sau khi toàn bộ thành viên tổ chương trình bị kênh video kia cuỗm đi hết, nguồn nhân lực của [King of Rebound] bị tổn thất lớn, hoàn toàn không tìm được phương hướng tiếp tục tiến lên.
Lúc trước, Vu Lệnh Long liên tiếp đưa ra mấy phương án, đều không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hình thức sắp đặt này, nào nghĩ tới Dương Tiếu chỉ mất chưa đầy ba ngày, liền tìm được đường đi khác, đưa ra một phương án thú vị hơn! !
Dương Tiếu mạnh dạn thay đổi hình thức sắp đặt vốn có, đem sự so sánh hàng ngang vốn có, đổi thành hàng dọc ―― Người chơi không phải đấu với ‘cái tôi khác của chính mình’, mà là so sánh với ‘chính mình trước đây’ với ‘chính mình của tương lai’. Trong chớp mắt toàn bộ cốt lõi của chương trình được nâng cao.
Còn về format cụ thể, quy trình kỹ thuật quay phim ..., còn cần thảo luận tiếp, nhưng bản thân Dương Tiếu đã dựng ra một khung chương trình hoàn hảo, việc bổ sung tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.
Kết thúc nửa tiếng đồng hồ báo cáo, Dương Tiếu không để lãng phí một giây, trình bày rõ ràng suy nghĩ của mình.
Mà Chu Hội ở phía bên kia bàn hội nghị, từ lúc đầu không chút để ý, dần dần trở nên chăm chú lắng nghe.
Sau khi Dương Tiếu phát biểu xong, Chu Hội đã chỉ ra mấy vấn đề. Là người chịu trách nhiệm sản xuất, Chu Hội nhìn trêи góc độ và chiều sâu sự việc đều khác xa người thường, có vài vấn đề Dương Tiếu đã cân nhắc trước, cô nói ra đáp án đã chuẩn bị từ trước; có vài vấn đề cô chưa ý thức được, chỉ có thể thành thật nói với Chu Hội cho cô thời gian để suy nghĩ.
Trong khi Chu Hội và Dương Tiếu một hỏi một đáp, những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu tham dự vào. Nhân viên PR, nhân viên lập kế hoạch tổng thể, nhân viên copywriter, mỗi người đều bộc phát linh cảm, tranh luận vì ý kiến sáng tạo này mà góp một phần nhỏ công sức.
Nhân viên Copywriter nói: “Tôi thấy slogan còn có thể ngắn gọn hơn chút. . .”
Nhân viên PR nói: “Vậy khi chúng ta tuyển chọn có thể phối hợp với các trường cao đẳng ..."
Nhân viên lập kế hoạch tổng thể nói: “Tôi phụ trách kết nối với các trường thể thao . . .”
Chỉ có Vu Lệnh Long ngồi bên cạnh Chu Hội, vẻ mặt trắng bệch, một câu cũng không lên tiếng, file trêи máy tính đã mở đều trống rỗng.
Bất giác, thời gian nửa tiếng đồng hồ báo cáo đã định sẵn bị kéo dài ra tự lúc nào. Cho đến khi bên ngoài trời đã tối, bọn họ mới giật mình, hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy!
Dương Tiếu đứng ở phía trước màn hình chiếu, nhìn về phía các đồng nghiệp thảo luận sôi nổi trêи bàn hội nghị, lòng bàn tay cô đang nắm chặt từ từ buông lỏng ra.
Vốn dĩ, hòa nhập vào đây không khó khăn như vậy ―― quan trường như chiến trường, chỉ cần bạn thể hiện năng lực đủ xuất sắc, vậy thì người khác sẽ phục tùng bạn!
“Được rồi,” Chu Hội đang ngồi ở vị trí chủ tọa vỗ vỗ tay, tiếng vang lanh lảnh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người ngồi ngay ngắn lại, đồng loạt nhìn về phía cô ấy. Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, trêи mặt hiếm khi nở nụ cười: “Đề án của Dương Tiếu rất hay, chương trình của chúng ta sẽ tiếp tục tối ưu hóa theo hướng này.”
Cô ấy nhìn Dương Tiếu, lại lần nữa gõ gõ ngón tay xuống bàn: “Thứ sáu tuần sau cô update cho tôi bản đề cương chi tiết ―― không thể lại là thứ chung chung như thế này, phải kỹ càng hơn, không dưới ba mươi trang, phải có kế hoạch kịch bản và khách mời dự tính rõ ràng. Có vấn đề gì không?”
Dương Tiếu đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời: “Không thành vấn đề!”
Không phải chỉ là tăng ca thôi sao, cô hoàn toàn không sợ!
Nhưng Chu Hội trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: “Thôi đi. Tôi thấy trình độ Power Point của cô quá kém, thứ năm tuần sau cô gửi cho trợ lý của tôi, để cô ấy giúp tối ưu hóa giùm cô.”
Dương Tiếu: “. . .” What, sao lại sớm hơn một ngày vậy . . . Với lại Power Point của cô mặc dù làm không được thu hút, nhưng nền trắng chữ đen đơn giản rõ ràng tóm tắt, cũng rất tốt mà!
Chu Hội: “Dù sao đề án này cũng phải cầm đi bàn chuyện hợp tác, làm như cô bây giờ, tôi không có mặt mũi nào đưa cho người khác xem.”
“Hợp tác?” Dương Tiếu hỏi: “Có phải là cho các nhà tài trợ xem không?”
Những người lén cười thầm.
Chu Hội liếc nhìn cô một cách lỳ lạ, nói: “Nghĩ gì vậy ―― đương nhiên là đưa cho CBA xem rồi.” Cô ấy nhướng mày hỏi lại: “Cô không cảm thấy, sau khi đám phản bội kia nắm được kế hoạch, ‘tách bếp ở riêng’ (ý nói rời khỏi chỗ cũ ra làm riêng), tôi sẽ chừa cho bọn chúng một con đường sống ư?”
“. . .”
“Cho dù bọn chúng có thể lôi kéo được nhiều vốn đầu tư, nhưng chỉ có tôi, mới có thể kéo CBA tới hợp tác chính thức.”
Dương Tiếu thật sự nể phục rồi ! ! !
Vốn dĩ chỉ là đài truyền hình và video website mở cuộc cạnh tranh, không nghĩ rằng Chu Hội ra sức như vậy, trực tiếp kéo CBA tới hợp tác chính thức! Thật là giống như hai nước khai chiến, một nước bỗng nhiên kêu gọi viện trợ bên ngoài vũ trụ giải cứu trái đất ―― bước đi này hoàn toàn chính là giáng xuống đòn tấn công! ! ! !
Dương Tiếu nhất thời thu được một lượng tin tức lớn như vậy, lại thêm suốt đêm qua không ngủ, cả người cô đều ngu muội.
Cô ngây ngốc đứng ở đó, nhìn Chu Hội như một cơn gió vừa thổi qua.
. . . . . .
“Chu lão sư. . . Giám đốc sản xuất! Xin đợi một chút! !”
Trong thang máy, vang lên tiếng bước chân liên tiếp.
Đang định bước vào thang máy, Chu Hội dừng lại một chút, xoay người nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Vu Lệnh Long hoảng hốt, từ phòng hội nghị chạy đuổi theo.
Hắn ta vẫn luôn là hình tượng thanh niên hào hoa phong nhã, nhưng hiện giờ, lại đánh mất một phần nho nhã, cả người thở hổn hển, có phần nhếch nhác.
“Giám đốc sản xuất, tôi muốn nói chuyện với chị một chút !” Hắn ta đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn mặc kệ trợ lý của Chu Hội vẫn đang ở bên cạnh đang nhìn anh.
Chu Hội nhìn đồng hồ, tỏ vẻ sốt ruột, hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Về chuyện của Dương Tiếu.” Vu Lệnh Long phá bỏ thể diện của bản thân, nói trắng ra: “Lời nói vừa rồi của chị ở trong phòng hội nghị, bảo tất cả mọi người phối hợp làm việc với cô ấy, dựa vào đề án của cô ấy để tiếp tục đi sâu hơn ―― Ý của chị là muốn giao vị trí quyền lực thứ hai của chương trình cho cô ấy sao?”
“Đúng là như thế.” Chu Hội thản nhiên trả lời: “Cô ấy là đạo diễn, trong một chương trình, đạo diễn vốn dĩ chính là hạt nhân của tiết mục, viết quảng cáo, kế hoạch, lập kế hoạch tổng thể, tuyên truyền, quản lý nghệ thuật, những cái này đều xoay quanh phương án làm việc của đạo diễn. Người chịu trách nhiệm sản xuất trong đài cơ bản đều có xuất thân từ đạo diễn, sao nào, cậu có ý kiến à?”
“Tôi. . . Tôi. . . Nhưng tôi cũng là đạo diễn mà!” Vu Lệnh Long vội vàng nói: “Hơn nữa cô ấy mới đến kênh truyền hình vệ tinh được ba ngày, cái gì cũng hoàn toàn không hiểu! Còn tôi đã tận tụy làm việc ở kênh truyền hình vệ tinh đã nhiều năm, chương trình này cũng là tôi vẫn luôn theo từ lúc đầu được duyệt đến bây giờ! Hiện tại tôi là người lớn tuổi nhất dưới trướng chị, Chu lão sư, chị cất nhắc cô ấy lên như vậy, vậy tôi tính sao?”
“Cậu đã nói kinh nghiệm Dương Tiếu không đủ, vậy rất đơn giản.” Chu Hội bình tĩnh nói: “Tôi điều cậu làm dưới quyền cô ấy, từ nay về sau, cậu có trách nhiệm phối hợp làm việc với cô ấy. Cô ấy có chỗ nào không rõ, không hiểu, cậu có trách nhiệm giải thích rõ ràng cho cô ấy ―― Còn có vấn đề gì nữa không?”
Đương nhiên là có vấn đề! ! Không những có vấn đề mà là vấn đề lớn! !
Vu Lệnh Long tuyệt đối không nghĩ tới, vốn dĩ hắn ta muốn đòi lẽ công bằng, muốn Chu Hội coi trọng nỗ lực mấy năm nay của hắn. Nào nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại đi ngược lại mong đợi, đã vậy lại bị giáng xuống làm dưới quyền của một người mới ? !
Nếu việc này không gọi là sự sỉ nhục, thì còn việc nào có thể coi là sự sỉ nhục nữa chứ ? ?
Vu Lệnh Long nhẫn nhịn nói: “Chu lão sư, cho dù chị muốn bổ nhiệm người mới, nhưng chị có thể suy nghĩ một chút đến lập trường của một người lớn tuổi như tôi không? Lúc trước trang web video đến cuỗm người, toàn bộ thành viên đều vì lương cao mà chạy hết, chỉ có tôi, chỉ có tôi ở lại ! Chẳng lẽ lòng trung thành của tôi, trong mắt chị không đáng một đồng hay sao?”
“. . .” Chu Hội quả nhiên bị lời của hắn ta làm cho chấn động, cô ấy yên lặng mấy giây, thận trọng nhìn vị lão thần trung thành và tận tâm này. Ngay sau đó ―― cô ấy cười lớn thành tiếng.
Cô ấy chưa bao giờ cười như vậy, trong mắt của tất cả cấp dưới, nữ ma đầu này luôn nói năng thận trọng, lạnh lùng vô tình.
Khi cô ấy cười lên, người trợ lý đang trốn ở bên cạnh sợ đến run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Vu Lệnh Long cũng tràn đầy sự thương hại.
Lưng Vu Lệnh Long gồng lên, hỏi: “. . . Chị cười cái gì vậy?”
“Tôi cười cậu nói dối nhiều lần như vậy, có phải ngay cả bản thân cậu cũng tự lừa gạt chính mình không?” Ánh mắt Chu Hội sắc bén, miệng cười như dao: “Cậu nói cậu là vì trung thành mới không rời đi cùng bọn họ sao? . . . Nhưng sao tôi lại nghe nói, trong kế hoạch tìm người của bọn họ, vốn dĩ không có cậu nhỉ?”
Trang Web video muốn cuỗm đi chính là những thành viên nòng cốt của tổ chương trình, bởi vì trình độ làm việc của Vu Lệnh Long bình thường, vẫn không thể chen chân vào nhóm nòng cốt được. Vì vậy khi phía bên kia cuỗm người, tên của hắn ta hoàn toàn không được đưa vào.
Ngày hôm đó, khi tất cả đồng nghiệp cùng lúc trình đơn thôi việc, cùng lúc nghỉ làm, cùng lúc gia nhập vào công ty mới, hắn ta cũng ngạc nhiên như bao người khác.
Sau khi toàn bộ các thành viên nòng cốt rời đi, trong sự hỗn loạn ấy, hắn ta liền trở thành người có kinh nghiệm lâu nhất.
Cũng không biết lời đồn từ đâu dựng lên, mọi người nói Vu Lệnh Long trung thành và tận tâm, không cùng một giuộc với những người đã bỏ đi. Vu Lệnh Long xuất phát từ hư vinh, ngầm thừa nhận những lời này, mà hắn cũng dần dần bị những ý nghĩ này tẩy não, tận sâu trong lòng đắp nặn chính mình thành một người không khom lưng vì tiền tài. . . . . .
Đáng tiếc, lời nói dối này quá yếu ớt. Chu Hội có mạng lưới lớn mạnh như vậy, cô ấy sớm đã biết được chân tướng của sự việc.
Nhưng cô ấy bằng lòng cho Vu Lệnh Long một cơ hội để tôi luyện, vì vậy cô ấy giao cho hắn cơ hội viết phương án mới.
Đáng tiếc A Đẩu* vẫn mãi là A Đẩu (ý nói kẻ bất tài vẫn mãi là kẻ bất tài).
* A Đẩu là tên gọi lúc còn nhỏ của con trai Lưu Bị - Lưu Thiện, tức Hán Hoài Đế, vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Sinh thời, vị Hậu chủ này bị không ít người đánh giá là nhu nhược, vô năng. Thậm chí đã từng có lúc tiểu tự A Đẩu của ông còn được dùng như để thay thế tính từ "thiểu năng".
Vu Lệnh Long chỉ có thể làm chiếc đinh ốc tầm thường, hắn ta không thể tiến xa hơn được, để có thể trở thành một người lãnh đạo giỏi.
“Vu Lệnh Long, thấy cậu làm việc dưới quyền tôi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.” Chu Hội nói.
Vu Lệnh Long ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi.
Chu Hội nói: “Ở lại kênh vệ tinh, làm cấp dưới của Dương Tiếu; hoặc cậu chủ động làm đơn, tôi sẽ điều cậu đến kênh truyền hình mặt đất ―― cậu chọn một cái đi.”
. . . . . .
Nửa tháng sau.
“Có nghe tin gì chưa? !” Từ trước đến nay phòng Pantry là nơi tập hợp thông tin buôn chuyện mách lẻo, ánh mắt của nhân viên PR phát sáng, mách lẻo cùng các chị em: “Vu Lệnh Long trình đơn, xin chuyển sang kênh truyền hình mặt đất rồi!”
“Hả? ?" Mọi người hoàn toàn không tin vào điều này: “Tại sao vậy? Lúc trước người khác bỏ nhiều tiền để mời anh ấy, anh ấy cũng không đi, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn đi vậy. . .”
Vu Lệnh Long phong độ, độc thân lại chưa lập gia đình, là sự lựa chọn bạn đời trăm năm hoàn hảo trong lòng rất nhiều cô gái ở kênh truyền hình vệ tinh, hắn ta bỗng nhiên rời đi, khỏi phải nói mọi người rất buồn.
Nhân viên PR nói: “Nghe nói là sức khỏe không tốt, cường độ công việc ở kênh truyền hình vệ tinh quá lớn, anh ấy nói muốn đổi sang một kênh nhàn hơn chút để dưỡng lão.”
“Hả . . .”
Vậy thì không còn cách nào.
Hàng năm kênh truyền hình vệ tinh đều sẽ có người vì đủ loại lí do mà rời đi, mặc dù trong mắt rất nhiều người, việc chuyển từ kênh truyền hình vệ tinh sang kênh truyền hình mặt đất giống như “giáng chức”, nhưng đối với đương sự mà nói, đây chẳng phải là một loại giải thoát ư.
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên, cánh cửa phòng trà bị đẩy ra.
Dương Tiếu đi vào phòng trà, tung một mẻ lưới tóm gọn đám trốn việc, ngồi chơi xơi nước.
“Quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi.” Cô dựa vào khung cửa, bất đắc dĩ gõ gõ vào cửa: “Xin hỏi mọi người, slogan mới đã quyết định chưa? Lịch trình PR có chưa? Quản lý nghệ thuật bên kia giải quyết chưa? Vật liệu chuẩn bị xong chưa? Xác định nhà tài trợ chưa? Còn có. . .”
Mọi người lập tức giải tán, thật giống như là một đám gà rừng bị lửa đốt đến ʍôиɠ.
“Chết tiệt . . . ” Không biết là ai nói thầm một câu: “Dương Tiếu quả thực chính là bản sao của Chu Hội mà, đã có đại ma đầu lại còn có thêm tiểu ma đầu, một người tham công tiếc việc già lại thêm một người tham công tiếc việc trẻ, quả là địa ngục trần gian, sống không dễ dàng gì. ”
Cuộc sống quả thực không dễ dàng, nhưng tiền lương đáng giá với những gì đã bỏ ra.
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Trong kế hoạch lúc đầu của [King of Rebound], tổ tiết mục muốn hình thức của chương trình gameshow này là chia thành hai đội đối kháng, một bên là vận động viên bóng rổ tại giải CUBA có xuất thân từ trường học, một bên là ông vua bóng rổ hoạt động sôi nổi ở đường phố, phong cách toàn bộ tiết mục mạnh mẽ đối lập nhau, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Cho tới nay, rất nhiều người đều đang tranh luận, bóng rổ đường phố và giải đấu bóng rổ league, rốt cuộc ai mạnh hơn? Phái đường phố cho rằng bóng rổ hàn lâm cứng nhắc, giáo điều, sợ bóng sợ gió, đánh bóng không đủ đặc sắc; Còn phái hàn lâm lại cho rằng phái đường phố thủ đoạn, cuối cùng tốn công vô ích, hoàn toàn không có giá trị đối chiến.
Hai bên gai mắt lẫn nhau. Mà biên đạo của chương trình nắm được cái cốt lõi này, đặt giáo và khiên ở cùng nhau, khiến cho bọn họ đối kháng nhau ―― Bởi vì hình thức sắp đặt này thật sự quá đặc sắc, vì vậy sau khi toàn bộ thành viên tổ chương trình bị kênh video kia cuỗm đi hết, nguồn nhân lực của [King of Rebound] bị tổn thất lớn, hoàn toàn không tìm được phương hướng tiếp tục tiến lên.
Lúc trước, Vu Lệnh Long liên tiếp đưa ra mấy phương án, đều không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hình thức sắp đặt này, nào nghĩ tới Dương Tiếu chỉ mất chưa đầy ba ngày, liền tìm được đường đi khác, đưa ra một phương án thú vị hơn! !
Dương Tiếu mạnh dạn thay đổi hình thức sắp đặt vốn có, đem sự so sánh hàng ngang vốn có, đổi thành hàng dọc ―― Người chơi không phải đấu với ‘cái tôi khác của chính mình’, mà là so sánh với ‘chính mình trước đây’ với ‘chính mình của tương lai’. Trong chớp mắt toàn bộ cốt lõi của chương trình được nâng cao.
Còn về format cụ thể, quy trình kỹ thuật quay phim ..., còn cần thảo luận tiếp, nhưng bản thân Dương Tiếu đã dựng ra một khung chương trình hoàn hảo, việc bổ sung tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.
Kết thúc nửa tiếng đồng hồ báo cáo, Dương Tiếu không để lãng phí một giây, trình bày rõ ràng suy nghĩ của mình.
Mà Chu Hội ở phía bên kia bàn hội nghị, từ lúc đầu không chút để ý, dần dần trở nên chăm chú lắng nghe.
Sau khi Dương Tiếu phát biểu xong, Chu Hội đã chỉ ra mấy vấn đề. Là người chịu trách nhiệm sản xuất, Chu Hội nhìn trêи góc độ và chiều sâu sự việc đều khác xa người thường, có vài vấn đề Dương Tiếu đã cân nhắc trước, cô nói ra đáp án đã chuẩn bị từ trước; có vài vấn đề cô chưa ý thức được, chỉ có thể thành thật nói với Chu Hội cho cô thời gian để suy nghĩ.
Trong khi Chu Hội và Dương Tiếu một hỏi một đáp, những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu tham dự vào. Nhân viên PR, nhân viên lập kế hoạch tổng thể, nhân viên copywriter, mỗi người đều bộc phát linh cảm, tranh luận vì ý kiến sáng tạo này mà góp một phần nhỏ công sức.
Nhân viên Copywriter nói: “Tôi thấy slogan còn có thể ngắn gọn hơn chút. . .”
Nhân viên PR nói: “Vậy khi chúng ta tuyển chọn có thể phối hợp với các trường cao đẳng ..."
Nhân viên lập kế hoạch tổng thể nói: “Tôi phụ trách kết nối với các trường thể thao . . .”
Chỉ có Vu Lệnh Long ngồi bên cạnh Chu Hội, vẻ mặt trắng bệch, một câu cũng không lên tiếng, file trêи máy tính đã mở đều trống rỗng.
Bất giác, thời gian nửa tiếng đồng hồ báo cáo đã định sẵn bị kéo dài ra tự lúc nào. Cho đến khi bên ngoài trời đã tối, bọn họ mới giật mình, hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy!
Dương Tiếu đứng ở phía trước màn hình chiếu, nhìn về phía các đồng nghiệp thảo luận sôi nổi trêи bàn hội nghị, lòng bàn tay cô đang nắm chặt từ từ buông lỏng ra.
Vốn dĩ, hòa nhập vào đây không khó khăn như vậy ―― quan trường như chiến trường, chỉ cần bạn thể hiện năng lực đủ xuất sắc, vậy thì người khác sẽ phục tùng bạn!
“Được rồi,” Chu Hội đang ngồi ở vị trí chủ tọa vỗ vỗ tay, tiếng vang lanh lảnh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người ngồi ngay ngắn lại, đồng loạt nhìn về phía cô ấy. Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, trêи mặt hiếm khi nở nụ cười: “Đề án của Dương Tiếu rất hay, chương trình của chúng ta sẽ tiếp tục tối ưu hóa theo hướng này.”
Cô ấy nhìn Dương Tiếu, lại lần nữa gõ gõ ngón tay xuống bàn: “Thứ sáu tuần sau cô update cho tôi bản đề cương chi tiết ―― không thể lại là thứ chung chung như thế này, phải kỹ càng hơn, không dưới ba mươi trang, phải có kế hoạch kịch bản và khách mời dự tính rõ ràng. Có vấn đề gì không?”
Dương Tiếu đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời: “Không thành vấn đề!”
Không phải chỉ là tăng ca thôi sao, cô hoàn toàn không sợ!
Nhưng Chu Hội trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: “Thôi đi. Tôi thấy trình độ Power Point của cô quá kém, thứ năm tuần sau cô gửi cho trợ lý của tôi, để cô ấy giúp tối ưu hóa giùm cô.”
Dương Tiếu: “. . .” What, sao lại sớm hơn một ngày vậy . . . Với lại Power Point của cô mặc dù làm không được thu hút, nhưng nền trắng chữ đen đơn giản rõ ràng tóm tắt, cũng rất tốt mà!
Chu Hội: “Dù sao đề án này cũng phải cầm đi bàn chuyện hợp tác, làm như cô bây giờ, tôi không có mặt mũi nào đưa cho người khác xem.”
“Hợp tác?” Dương Tiếu hỏi: “Có phải là cho các nhà tài trợ xem không?”
Những người lén cười thầm.
Chu Hội liếc nhìn cô một cách lỳ lạ, nói: “Nghĩ gì vậy ―― đương nhiên là đưa cho CBA xem rồi.” Cô ấy nhướng mày hỏi lại: “Cô không cảm thấy, sau khi đám phản bội kia nắm được kế hoạch, ‘tách bếp ở riêng’ (ý nói rời khỏi chỗ cũ ra làm riêng), tôi sẽ chừa cho bọn chúng một con đường sống ư?”
“. . .”
“Cho dù bọn chúng có thể lôi kéo được nhiều vốn đầu tư, nhưng chỉ có tôi, mới có thể kéo CBA tới hợp tác chính thức.”
Dương Tiếu thật sự nể phục rồi ! ! !
Vốn dĩ chỉ là đài truyền hình và video website mở cuộc cạnh tranh, không nghĩ rằng Chu Hội ra sức như vậy, trực tiếp kéo CBA tới hợp tác chính thức! Thật là giống như hai nước khai chiến, một nước bỗng nhiên kêu gọi viện trợ bên ngoài vũ trụ giải cứu trái đất ―― bước đi này hoàn toàn chính là giáng xuống đòn tấn công! ! ! !
Dương Tiếu nhất thời thu được một lượng tin tức lớn như vậy, lại thêm suốt đêm qua không ngủ, cả người cô đều ngu muội.
Cô ngây ngốc đứng ở đó, nhìn Chu Hội như một cơn gió vừa thổi qua.
. . . . . .
“Chu lão sư. . . Giám đốc sản xuất! Xin đợi một chút! !”
Trong thang máy, vang lên tiếng bước chân liên tiếp.
Đang định bước vào thang máy, Chu Hội dừng lại một chút, xoay người nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Vu Lệnh Long hoảng hốt, từ phòng hội nghị chạy đuổi theo.
Hắn ta vẫn luôn là hình tượng thanh niên hào hoa phong nhã, nhưng hiện giờ, lại đánh mất một phần nho nhã, cả người thở hổn hển, có phần nhếch nhác.
“Giám đốc sản xuất, tôi muốn nói chuyện với chị một chút !” Hắn ta đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn mặc kệ trợ lý của Chu Hội vẫn đang ở bên cạnh đang nhìn anh.
Chu Hội nhìn đồng hồ, tỏ vẻ sốt ruột, hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Về chuyện của Dương Tiếu.” Vu Lệnh Long phá bỏ thể diện của bản thân, nói trắng ra: “Lời nói vừa rồi của chị ở trong phòng hội nghị, bảo tất cả mọi người phối hợp làm việc với cô ấy, dựa vào đề án của cô ấy để tiếp tục đi sâu hơn ―― Ý của chị là muốn giao vị trí quyền lực thứ hai của chương trình cho cô ấy sao?”
“Đúng là như thế.” Chu Hội thản nhiên trả lời: “Cô ấy là đạo diễn, trong một chương trình, đạo diễn vốn dĩ chính là hạt nhân của tiết mục, viết quảng cáo, kế hoạch, lập kế hoạch tổng thể, tuyên truyền, quản lý nghệ thuật, những cái này đều xoay quanh phương án làm việc của đạo diễn. Người chịu trách nhiệm sản xuất trong đài cơ bản đều có xuất thân từ đạo diễn, sao nào, cậu có ý kiến à?”
“Tôi. . . Tôi. . . Nhưng tôi cũng là đạo diễn mà!” Vu Lệnh Long vội vàng nói: “Hơn nữa cô ấy mới đến kênh truyền hình vệ tinh được ba ngày, cái gì cũng hoàn toàn không hiểu! Còn tôi đã tận tụy làm việc ở kênh truyền hình vệ tinh đã nhiều năm, chương trình này cũng là tôi vẫn luôn theo từ lúc đầu được duyệt đến bây giờ! Hiện tại tôi là người lớn tuổi nhất dưới trướng chị, Chu lão sư, chị cất nhắc cô ấy lên như vậy, vậy tôi tính sao?”
“Cậu đã nói kinh nghiệm Dương Tiếu không đủ, vậy rất đơn giản.” Chu Hội bình tĩnh nói: “Tôi điều cậu làm dưới quyền cô ấy, từ nay về sau, cậu có trách nhiệm phối hợp làm việc với cô ấy. Cô ấy có chỗ nào không rõ, không hiểu, cậu có trách nhiệm giải thích rõ ràng cho cô ấy ―― Còn có vấn đề gì nữa không?”
Đương nhiên là có vấn đề! ! Không những có vấn đề mà là vấn đề lớn! !
Vu Lệnh Long tuyệt đối không nghĩ tới, vốn dĩ hắn ta muốn đòi lẽ công bằng, muốn Chu Hội coi trọng nỗ lực mấy năm nay của hắn. Nào nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại đi ngược lại mong đợi, đã vậy lại bị giáng xuống làm dưới quyền của một người mới ? !
Nếu việc này không gọi là sự sỉ nhục, thì còn việc nào có thể coi là sự sỉ nhục nữa chứ ? ?
Vu Lệnh Long nhẫn nhịn nói: “Chu lão sư, cho dù chị muốn bổ nhiệm người mới, nhưng chị có thể suy nghĩ một chút đến lập trường của một người lớn tuổi như tôi không? Lúc trước trang web video đến cuỗm người, toàn bộ thành viên đều vì lương cao mà chạy hết, chỉ có tôi, chỉ có tôi ở lại ! Chẳng lẽ lòng trung thành của tôi, trong mắt chị không đáng một đồng hay sao?”
“. . .” Chu Hội quả nhiên bị lời của hắn ta làm cho chấn động, cô ấy yên lặng mấy giây, thận trọng nhìn vị lão thần trung thành và tận tâm này. Ngay sau đó ―― cô ấy cười lớn thành tiếng.
Cô ấy chưa bao giờ cười như vậy, trong mắt của tất cả cấp dưới, nữ ma đầu này luôn nói năng thận trọng, lạnh lùng vô tình.
Khi cô ấy cười lên, người trợ lý đang trốn ở bên cạnh sợ đến run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Vu Lệnh Long cũng tràn đầy sự thương hại.
Lưng Vu Lệnh Long gồng lên, hỏi: “. . . Chị cười cái gì vậy?”
“Tôi cười cậu nói dối nhiều lần như vậy, có phải ngay cả bản thân cậu cũng tự lừa gạt chính mình không?” Ánh mắt Chu Hội sắc bén, miệng cười như dao: “Cậu nói cậu là vì trung thành mới không rời đi cùng bọn họ sao? . . . Nhưng sao tôi lại nghe nói, trong kế hoạch tìm người của bọn họ, vốn dĩ không có cậu nhỉ?”
Trang Web video muốn cuỗm đi chính là những thành viên nòng cốt của tổ chương trình, bởi vì trình độ làm việc của Vu Lệnh Long bình thường, vẫn không thể chen chân vào nhóm nòng cốt được. Vì vậy khi phía bên kia cuỗm người, tên của hắn ta hoàn toàn không được đưa vào.
Ngày hôm đó, khi tất cả đồng nghiệp cùng lúc trình đơn thôi việc, cùng lúc nghỉ làm, cùng lúc gia nhập vào công ty mới, hắn ta cũng ngạc nhiên như bao người khác.
Sau khi toàn bộ các thành viên nòng cốt rời đi, trong sự hỗn loạn ấy, hắn ta liền trở thành người có kinh nghiệm lâu nhất.
Cũng không biết lời đồn từ đâu dựng lên, mọi người nói Vu Lệnh Long trung thành và tận tâm, không cùng một giuộc với những người đã bỏ đi. Vu Lệnh Long xuất phát từ hư vinh, ngầm thừa nhận những lời này, mà hắn cũng dần dần bị những ý nghĩ này tẩy não, tận sâu trong lòng đắp nặn chính mình thành một người không khom lưng vì tiền tài. . . . . .
Đáng tiếc, lời nói dối này quá yếu ớt. Chu Hội có mạng lưới lớn mạnh như vậy, cô ấy sớm đã biết được chân tướng của sự việc.
Nhưng cô ấy bằng lòng cho Vu Lệnh Long một cơ hội để tôi luyện, vì vậy cô ấy giao cho hắn cơ hội viết phương án mới.
Đáng tiếc A Đẩu* vẫn mãi là A Đẩu (ý nói kẻ bất tài vẫn mãi là kẻ bất tài).
* A Đẩu là tên gọi lúc còn nhỏ của con trai Lưu Bị - Lưu Thiện, tức Hán Hoài Đế, vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Sinh thời, vị Hậu chủ này bị không ít người đánh giá là nhu nhược, vô năng. Thậm chí đã từng có lúc tiểu tự A Đẩu của ông còn được dùng như để thay thế tính từ "thiểu năng".
Vu Lệnh Long chỉ có thể làm chiếc đinh ốc tầm thường, hắn ta không thể tiến xa hơn được, để có thể trở thành một người lãnh đạo giỏi.
“Vu Lệnh Long, thấy cậu làm việc dưới quyền tôi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.” Chu Hội nói.
Vu Lệnh Long ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi.
Chu Hội nói: “Ở lại kênh vệ tinh, làm cấp dưới của Dương Tiếu; hoặc cậu chủ động làm đơn, tôi sẽ điều cậu đến kênh truyền hình mặt đất ―― cậu chọn một cái đi.”
. . . . . .
Nửa tháng sau.
“Có nghe tin gì chưa? !” Từ trước đến nay phòng Pantry là nơi tập hợp thông tin buôn chuyện mách lẻo, ánh mắt của nhân viên PR phát sáng, mách lẻo cùng các chị em: “Vu Lệnh Long trình đơn, xin chuyển sang kênh truyền hình mặt đất rồi!”
“Hả? ?" Mọi người hoàn toàn không tin vào điều này: “Tại sao vậy? Lúc trước người khác bỏ nhiều tiền để mời anh ấy, anh ấy cũng không đi, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn đi vậy. . .”
Vu Lệnh Long phong độ, độc thân lại chưa lập gia đình, là sự lựa chọn bạn đời trăm năm hoàn hảo trong lòng rất nhiều cô gái ở kênh truyền hình vệ tinh, hắn ta bỗng nhiên rời đi, khỏi phải nói mọi người rất buồn.
Nhân viên PR nói: “Nghe nói là sức khỏe không tốt, cường độ công việc ở kênh truyền hình vệ tinh quá lớn, anh ấy nói muốn đổi sang một kênh nhàn hơn chút để dưỡng lão.”
“Hả . . .”
Vậy thì không còn cách nào.
Hàng năm kênh truyền hình vệ tinh đều sẽ có người vì đủ loại lí do mà rời đi, mặc dù trong mắt rất nhiều người, việc chuyển từ kênh truyền hình vệ tinh sang kênh truyền hình mặt đất giống như “giáng chức”, nhưng đối với đương sự mà nói, đây chẳng phải là một loại giải thoát ư.
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên, cánh cửa phòng trà bị đẩy ra.
Dương Tiếu đi vào phòng trà, tung một mẻ lưới tóm gọn đám trốn việc, ngồi chơi xơi nước.
“Quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi.” Cô dựa vào khung cửa, bất đắc dĩ gõ gõ vào cửa: “Xin hỏi mọi người, slogan mới đã quyết định chưa? Lịch trình PR có chưa? Quản lý nghệ thuật bên kia giải quyết chưa? Vật liệu chuẩn bị xong chưa? Xác định nhà tài trợ chưa? Còn có. . .”
Mọi người lập tức giải tán, thật giống như là một đám gà rừng bị lửa đốt đến ʍôиɠ.
“Chết tiệt . . . ” Không biết là ai nói thầm một câu: “Dương Tiếu quả thực chính là bản sao của Chu Hội mà, đã có đại ma đầu lại còn có thêm tiểu ma đầu, một người tham công tiếc việc già lại thêm một người tham công tiếc việc trẻ, quả là địa ngục trần gian, sống không dễ dàng gì. ”
Cuộc sống quả thực không dễ dàng, nhưng tiền lương đáng giá với những gì đã bỏ ra.
Bình luận facebook