Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-2
Trương Lam một không uống rượu hai không làm gì, vừa nghe bà nhắc tới cô cũng đau đầu, liền không phản ứng, Trương Trọng Cảnh sau khi thấy con gái lên lầu, lập tức phân phó chú Trần cùng dì Lưu, yêu cầu canh trừng nghiêm ngặt, sau này không cho phép cô đi ra ngoài vào buổi tối.
Những điều này, Trương Lam cũng không biết, cô rất mệt, tắm xong liền trực tiếp nằm ở trên giường ngủ.
Ngày tiếp theo.
Trương Lam mang theo vành mắt đen đi xuống lầu.
Trì Bình đưa cho cô miếng bánh mì đã quệt mứt hoa quả, sắc mặt hung dữ: "Mau lên, sau này không cho phép con ngồi xe buýt, để cho lão Trần đưa đi."
Trương Lam theo phản xạ muốn nói.
Nhưng lời vừa đến khóe môi liền nuốt trở lại, dựa vào cái gì vì Tiết Nhượng mà cô phải chen chúc trên xe buýt, lắc lư đã không nói còn nhiều người như vậy, vì vậy cô gật đầu một cái, uống sữa bò cùng ăn bánh mì, đem cặp sách cầm lên cùng chú Trần đi ra cửa.
Cô vừa lên xe liền tê liệt ngồi ở chỗ kế bên tài xế, ngủ gật.
Buổi sáng là giờ cao điểm, Trương Lam ngáp, bên cạnh một chiếc xe buýt chậm rãi lái qua, cô hơi quay đầu, liền thấy Tiết Nhượng đứng ở trên, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cậu, cậu nhẹ nhàng dựa vào chiếc cột ở sau lưng, đeo tai nghe.
Thiếu niên da trắng tuấn mỹ, làm người khác chú ý.
Trương Lam chậc một tiếng, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Xe cô tới trước, Trương Lam xuống xe, vừa đi đến đại sảnh vừa ngáp, lên tầng, ở cầu thang đụng phải Tề Thư, Trương Lam cười với cô ta.
Tề Thư vội vã đem tầm mắt dời đi chỗ khác, làm bộ không thấy cô, cùng Chung Miêu Miêu nói chuyện phiếm, nét mặt của cô ta như mình là người thắng cuộc, cô thu hồi nụ cười, vào phòng học.
Sau khi ngồi xuống, tổ trưởng đến thu bài tập.
Trương Lam khoát tay: "Tớ không có làm."
Tổ trưởng mặt đầy kinh sợ: "Cậu không làm?"
" Không có."
" Tiếng Anh cũng không?"
" Cũng không."
Tổ trưởng: "Cậu chết chắc rồi."
Tiết Nhượng kéo ghế ra ngồi xuống: "Cái gì chết chắc?"
Trương Lam nhìn cậu, cố ý đụng vào đường phân tuyến nhàn nhạt kia, ánh mắt cảnh cáo của cậu quét tới, cô cười một tiếng, tiếp tục chạm vào.
Cậu dùng sách đánh xuống tay cô: "Không cho phép chạm."
"Tớ liền chạm đấy!" Trương Lam cố ý.
Cậu híp mắt, đem nộp bài tập, nói: "Không nghe lời, hửm?"
"Cậu là ai nha, tớ làm gì phải nghe lời cậu?"
Cậu dừng lại, giống như nghĩ đến điều gì, lười biếng cầm điện thoại từ trên bàn lên, mở wechat: "Xem ra cậu rất muốn biết tôi là ai..."
Trương Lam cứ như vậy trơ mắt nhìn cậu kéo cô vào danh sách đen.
Cô không nhịn được lại gần.
" Tiết Nhượng!"
Cậu cười cười một cái: "Làm gì?"
Cậu cười lười biếng, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt giống như nhìn rõ hết thảy.
Lòng Trương Lam chợt động.
Cậu vén mi mắt lên, thần sắc nhàn nhạt, tựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, còn không quên nói: "Không có làm bài tập đi? Cậu khả năng hôm nay muốn phạt đứng."
Tiết một chính là tiết dạy của cô giáo Anh ngữ.
Cô giáo rất không thích Trương Lam, vừa vào cửa tầm mắt như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp nhìn cô, sau đó xoay người, đem đề viết lên bảng, vừa nói: "Trương Lam đứng lên!"
Trương Lam mặt đầy không quan tâm đứng dậy.
"Cầm sách của em lên, đứng xuống dưới."
Trương Lam không lên tiếng, dưới ánh mắt cười lên đau khổ của các bạn học, cầm sách lên, xoay người đứng ở phía sau cửa, cô giáo Anh ngữ còn lãnh đạm nói: "A, tôi đã cùng mấy thầy cô bộ môn khác nói chuyện, bọn họ nói, em hôm nay vẫn đứng mới có thể nhớ lâu."
Cả lớp cười lên.
Chế giễu, cười nhạo, đều có.
Cô giáo Anh ngữ xoay người, nhìn bọn họ một cái, lại lần nữa đem tầm mắt rơi trên mặt Trương Lam: "Cả lớp, chỉ có em không làm bài tập, hơn nữa môn học nào em cũng không làm, thái độ của em bây giờ là gì?"
" Thói quen."
" Cái gì?"
Trương Lam cười khẽ: "Thói quen!"
"Loảng xoảng!" Sách vở bị cô giáo Tiếng Anh hung hãn ném lên bàn, cô chỉ vào Trương Lam: " Tôi đi dạy đã nhiều năm vẫn chưa khi nào gặp một học sinh như em."
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của cô, cô giáo Anh ngữ không nhịn được lại cầm quyển sách vỗ lên bàn, hung hãn nói: "Em đừng ép tôi phải tìm phụ huynh tới, em đi ra ngoài đứng!"
Trương Lam: "..."
Dưới ánh mắt của cả lớp, cô xoay người, đi ra bên ngoài.
Tầng này có ba lớp, lớp một, lớp hai, lớp ba, trên hành lang yên lặng, chỉ có một mình cô đứng bên ngoài, một số thầy cô thấy được, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ở đây đều là những học sinh đứng đầu, cho tới bây giờ chưa bao giờ có ai đứng bên ngoài như vậy.
Lúc Trương Lam bị cô giáo Tiếng Anh mắng đều không xấu hổ, bây giờ bị mấy thầy cô đi ngang qua nhìn mặt có chút nóng lên, nhìn xuống bàn chân.
Chuông tan học vang lên, cô giáo Anh ngữ mang sách vở đi ra, nhìn cô một cái: "Cùng tôi đến phòng làm việc."
Trương Lam đá đá bàn chân có chút tê, đuổi theo.
Đi ngang qua cửa chính, đụng phải Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi ra, Tiết Nhượng hơi cúi đầu, lười biếng táy máy tai nghe.
Trương Lam từ bên người cậu đi qua, nói: "Đem tớ từ danh sách đen kéo ra."
Cậu: "Không."
"Cậu!"
Cậu híp mắt cười: "Cậu còn vượt qua đường phân cách?
Trương Lam: "Cậu thật trẻ con!"
Phan Vĩ cười xấu xa: "Tiểu tỷ tỷ, cậu ta sợ cậu mang thai!"
"Ngu ngốc!"
Trương Lam nói xong những lời này, liền nghe được cô giáo Anh ngữ đang cùng thầy Tề Hoành nói: "Tôi nói hết rồi, chớ đem người nhét vào lớp chúng ta, thầy nhìn lại đi, tôi thật là tức chết mà, tại sao lại có nữ sinh bướng bỉnh như vậy!"
Thầy Tề Hoành vỗ vỗ bả vai của cô giáo: "Đừng nóng giận, thật sự không có biện pháp mà."
"Nghĩ cách đưa em ấy đến lớp bốn đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ca ca: Mặc dù khó chọc, nhưng cũng không thể không làm gì.
Tiểu tỷ tỷ: Tớ bị mù rồi, cách xa cậu.
Tiểu ca ca:... Tác giả tôi muốn đổi vai chính.
Những điều này, Trương Lam cũng không biết, cô rất mệt, tắm xong liền trực tiếp nằm ở trên giường ngủ.
Ngày tiếp theo.
Trương Lam mang theo vành mắt đen đi xuống lầu.
Trì Bình đưa cho cô miếng bánh mì đã quệt mứt hoa quả, sắc mặt hung dữ: "Mau lên, sau này không cho phép con ngồi xe buýt, để cho lão Trần đưa đi."
Trương Lam theo phản xạ muốn nói.
Nhưng lời vừa đến khóe môi liền nuốt trở lại, dựa vào cái gì vì Tiết Nhượng mà cô phải chen chúc trên xe buýt, lắc lư đã không nói còn nhiều người như vậy, vì vậy cô gật đầu một cái, uống sữa bò cùng ăn bánh mì, đem cặp sách cầm lên cùng chú Trần đi ra cửa.
Cô vừa lên xe liền tê liệt ngồi ở chỗ kế bên tài xế, ngủ gật.
Buổi sáng là giờ cao điểm, Trương Lam ngáp, bên cạnh một chiếc xe buýt chậm rãi lái qua, cô hơi quay đầu, liền thấy Tiết Nhượng đứng ở trên, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cậu, cậu nhẹ nhàng dựa vào chiếc cột ở sau lưng, đeo tai nghe.
Thiếu niên da trắng tuấn mỹ, làm người khác chú ý.
Trương Lam chậc một tiếng, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Xe cô tới trước, Trương Lam xuống xe, vừa đi đến đại sảnh vừa ngáp, lên tầng, ở cầu thang đụng phải Tề Thư, Trương Lam cười với cô ta.
Tề Thư vội vã đem tầm mắt dời đi chỗ khác, làm bộ không thấy cô, cùng Chung Miêu Miêu nói chuyện phiếm, nét mặt của cô ta như mình là người thắng cuộc, cô thu hồi nụ cười, vào phòng học.
Sau khi ngồi xuống, tổ trưởng đến thu bài tập.
Trương Lam khoát tay: "Tớ không có làm."
Tổ trưởng mặt đầy kinh sợ: "Cậu không làm?"
" Không có."
" Tiếng Anh cũng không?"
" Cũng không."
Tổ trưởng: "Cậu chết chắc rồi."
Tiết Nhượng kéo ghế ra ngồi xuống: "Cái gì chết chắc?"
Trương Lam nhìn cậu, cố ý đụng vào đường phân tuyến nhàn nhạt kia, ánh mắt cảnh cáo của cậu quét tới, cô cười một tiếng, tiếp tục chạm vào.
Cậu dùng sách đánh xuống tay cô: "Không cho phép chạm."
"Tớ liền chạm đấy!" Trương Lam cố ý.
Cậu híp mắt, đem nộp bài tập, nói: "Không nghe lời, hửm?"
"Cậu là ai nha, tớ làm gì phải nghe lời cậu?"
Cậu dừng lại, giống như nghĩ đến điều gì, lười biếng cầm điện thoại từ trên bàn lên, mở wechat: "Xem ra cậu rất muốn biết tôi là ai..."
Trương Lam cứ như vậy trơ mắt nhìn cậu kéo cô vào danh sách đen.
Cô không nhịn được lại gần.
" Tiết Nhượng!"
Cậu cười cười một cái: "Làm gì?"
Cậu cười lười biếng, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt giống như nhìn rõ hết thảy.
Lòng Trương Lam chợt động.
Cậu vén mi mắt lên, thần sắc nhàn nhạt, tựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, còn không quên nói: "Không có làm bài tập đi? Cậu khả năng hôm nay muốn phạt đứng."
Tiết một chính là tiết dạy của cô giáo Anh ngữ.
Cô giáo rất không thích Trương Lam, vừa vào cửa tầm mắt như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp nhìn cô, sau đó xoay người, đem đề viết lên bảng, vừa nói: "Trương Lam đứng lên!"
Trương Lam mặt đầy không quan tâm đứng dậy.
"Cầm sách của em lên, đứng xuống dưới."
Trương Lam không lên tiếng, dưới ánh mắt cười lên đau khổ của các bạn học, cầm sách lên, xoay người đứng ở phía sau cửa, cô giáo Anh ngữ còn lãnh đạm nói: "A, tôi đã cùng mấy thầy cô bộ môn khác nói chuyện, bọn họ nói, em hôm nay vẫn đứng mới có thể nhớ lâu."
Cả lớp cười lên.
Chế giễu, cười nhạo, đều có.
Cô giáo Anh ngữ xoay người, nhìn bọn họ một cái, lại lần nữa đem tầm mắt rơi trên mặt Trương Lam: "Cả lớp, chỉ có em không làm bài tập, hơn nữa môn học nào em cũng không làm, thái độ của em bây giờ là gì?"
" Thói quen."
" Cái gì?"
Trương Lam cười khẽ: "Thói quen!"
"Loảng xoảng!" Sách vở bị cô giáo Tiếng Anh hung hãn ném lên bàn, cô chỉ vào Trương Lam: " Tôi đi dạy đã nhiều năm vẫn chưa khi nào gặp một học sinh như em."
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của cô, cô giáo Anh ngữ không nhịn được lại cầm quyển sách vỗ lên bàn, hung hãn nói: "Em đừng ép tôi phải tìm phụ huynh tới, em đi ra ngoài đứng!"
Trương Lam: "..."
Dưới ánh mắt của cả lớp, cô xoay người, đi ra bên ngoài.
Tầng này có ba lớp, lớp một, lớp hai, lớp ba, trên hành lang yên lặng, chỉ có một mình cô đứng bên ngoài, một số thầy cô thấy được, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ở đây đều là những học sinh đứng đầu, cho tới bây giờ chưa bao giờ có ai đứng bên ngoài như vậy.
Lúc Trương Lam bị cô giáo Tiếng Anh mắng đều không xấu hổ, bây giờ bị mấy thầy cô đi ngang qua nhìn mặt có chút nóng lên, nhìn xuống bàn chân.
Chuông tan học vang lên, cô giáo Anh ngữ mang sách vở đi ra, nhìn cô một cái: "Cùng tôi đến phòng làm việc."
Trương Lam đá đá bàn chân có chút tê, đuổi theo.
Đi ngang qua cửa chính, đụng phải Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi ra, Tiết Nhượng hơi cúi đầu, lười biếng táy máy tai nghe.
Trương Lam từ bên người cậu đi qua, nói: "Đem tớ từ danh sách đen kéo ra."
Cậu: "Không."
"Cậu!"
Cậu híp mắt cười: "Cậu còn vượt qua đường phân cách?
Trương Lam: "Cậu thật trẻ con!"
Phan Vĩ cười xấu xa: "Tiểu tỷ tỷ, cậu ta sợ cậu mang thai!"
"Ngu ngốc!"
Trương Lam nói xong những lời này, liền nghe được cô giáo Anh ngữ đang cùng thầy Tề Hoành nói: "Tôi nói hết rồi, chớ đem người nhét vào lớp chúng ta, thầy nhìn lại đi, tôi thật là tức chết mà, tại sao lại có nữ sinh bướng bỉnh như vậy!"
Thầy Tề Hoành vỗ vỗ bả vai của cô giáo: "Đừng nóng giận, thật sự không có biện pháp mà."
"Nghĩ cách đưa em ấy đến lớp bốn đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ca ca: Mặc dù khó chọc, nhưng cũng không thể không làm gì.
Tiểu tỷ tỷ: Tớ bị mù rồi, cách xa cậu.
Tiểu ca ca:... Tác giả tôi muốn đổi vai chính.
Bình luận facebook