Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-2
" Nga." Trương Lam vội vàng rụt tay về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lấy ly của mình, cắn ống hút.
Đầu ngón tay của cô rất nóng.
Của cậu thật lạnh.
Sờ lên giống như cây kem que, thật sự thoải mái.
Bên tai cô bắt đầu đỏ lên.
Đồng thời, kỳ dị, tức giận trong lòng cô, dần dần, tiêu tán.
Lúc nghỉ ngơi, Chung Miêu Miêu trở lại trong lớp hốc mắt có chút đỏ lên, sau khi ngồi xuống, sắc mặt không tốt, Tề Thư hỏi cô ta: "Cậu sao thế?"
Chung Miêu Miêu quay đầu, liếc Trương Lam, lại nằm sấp trở về trên bàn.
Trương Lam mặt đầy mờ mịt, cô còn chưa tức giận đâu, cô ta còn không biết xấu hổ mà liếc cô?
Hừ.
Cô nằm xuống ngủ một hồi, nhưng thật sự không ngủ được, đứng dậy, đi ra lớp, vừa ra cửa, Long Ngọc liền đi qua, cô ấy cười hì hì nhìn vào trong lớp, sau đó chạy lên trước, ôm cánh tay Trương Lam, cười nói: "Lúc tớ mới xuống tầng, cậu đoán xem tớ thấy ai."
"Thấy ai?" Trương Lam quạt quạt, hơi nóng.
"Chung Miêu Miêu, chính là người lúc trưa ở nhà ăn đạp cậu, cậu ta không phải muốn đi lấy nước sao? Sau đó đụng phải Tiết Nhượng, nhờ Tiết Nhượng giúp, Tiết Nhượng quay đầu bước đi, Chung Miêu Miêu mặt đầy ủy khuất, phỏng chừng muốn khóc, thật là hả hê lòng người." Long Ngọc cười giống như mèo.
Trương Lam dừng một chút.
Long Ngọc liền nói: "Cậu ấy là thay cậu ra mặt sao? "
"Không biết?"
Long Ngọc vỗ tay: "Chắc chắn rồi!"
Trương Lam nhìn phía xa, mặt có chút nóng.
Không nên đi —
Buổi chiều hơn hai giờ, lại vang lên 《Đại hội thể thao tiếp tục 》, ngáp, còn có bạn học chưa tỉnh ngủ, rối rít từ đại sảnh, trong lớp chạy ra, đi tới sân trường, tham gia các hạng mục buổi chiều, cơ bản đều là chạy, chạy ngắn, chạy dài, chạy đường dài, chạy tiếp sức.
Trương Lam cũng khẩn trương chuẩn bị chạy 800 mét.
Một bạn học nữ khác, tên là Annie, cô ấy cũng rút được hạng mục này, cũng khẩn trương, chạy tới tìm Trương Lam, nói: "Tớ trước kia chạy đều không quá 200 mét."
"Tớ cũng vậy." Trương Lam gật đầu, Annie kéo cô: "Lớp trưởng nói chúng ta cố gắng là được rồi."
Trương Lam cười nói: "Chỉ có thể cố gắng, nghe nói lớp hai có một nữ sinh chạy dài rất lợi hai?"
"Đúng vậy, cậu xem, là người tóc ngắn kia." Annie chỉ vào nữ sinh dang đứng ở cột bóng rỗ, Trương Lam nhìn thấy, a.
Là một nữ sinh tiểu soái ca, Annie còn nói: "Cậu ấy rất giống con trai đi?"
"Ừ, giống."
Annie: "Rất nhiều bạn gái đều thích cậu ấy, cậu ấy rất khỏe, ba năm trước cậu ấy chạy 800 mét của nữ giành được hạng nhất."
" Lợi hại vậy." Nếu không phải có ngực, liền giống như cách ăn mặc của cậu ấy, còn có tóc ngắn kia, chắc chắn nhìn không ra là con gái.
Phan Vĩ mang nước tới, vỗ vỗ vai Trương Lam: "Cố lên, chúng tớ ở điểm cuối chờ cậu."
Trương Lam cười: "Tiếp được tớ?"
Phan Vĩ mở ra hai tay: "Đến!"
"Mới không cần đâu." Trương Lam làm bộ như kinh hách lui về sau một bước, Phan Vĩ bất đắc dĩ: "Nga nga nga tớ biết cậu muốn ai tiếp được cậu rồi."
Trong lòng Trương Lam nhảy dựng: "Tớ muốn ai?"
Phan Vĩ nhướng nhướng môi, im lặng nói một cái tên.
Trương Lam hiểu.
" Tiết Nhượng ——"
Cô liếc mắt xem thường, kéo Annie, đi trở về, nói: "Tớ không cần các cậu tiếp lấy, chính tớ chạy.!"
Chạy 400 mét hoàn thành, nam sinh lớp ba cũng chưa có thành tích, nữ sinh càng không cần nói, âm thanh từ trong truyền ra: "Chạy 800 mét của nữ sinh, chuẩn bị!"
Trương Lam cùng Annie vội vàng tới điểm xuất phát, mỗi ban hai người, có rất nhiều, toàn bộ tụ tập chung một chỗ, Trương Lam nhìn đường chạy thật dài, đột nhiên khẩn trương.
Cô nhìn vào trong đám người, chỉ thấy Tiết Nhượng tựa vào giảng đài đang lười biếng nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, cậu câu môi cười.
Trương Lam mặt đỏ lên, cô vuốt vuốt quần áo, xoa lòng bàn tay.
Long Ngọc ở trong đám người hô: "Trương Lam cố lên!"
Phan Vĩ cũng cười nói: "Tiểu tỷ tỷ cố lên!"
Quách Vệ Đông giọng khàn khàn cũng nói ra: "Tiểu tỷ tỷ cố lên, chạy tới đích tớ sẽ tiếp được cậu!"
Trong đám người lập tức liền hét ầm lên.
Trương Lam căn bản không quan tâm cậu ta nói cái gì, tiếng súng vang lên, mọi người chạy đi, Trương Lam bị động, tựa như có người đẩy, cất bước chạy ra ngoài.
Đều đã tham gia, cũng không muốn thua quá khó coi, cho nên mới bắt đầu cô không chạy quá nhanh, mà từ từ chạy, tranh thủ giữ sức dù sao ở phía sau cũng còn người.
Annie bắt đầu quá nhanh, lập tức liền không thấy đâu.
Ban đầu khá tốt, từ từ, Trương Lam cảm thấy hô hấp không thoải mái, mẹ nó, 800 mét nha, thật lâu nha, hai vòng nha, bắt đầu đến vòng thứ hai, Annie trực tiếp ngã xuống, Trương Lam sợ hết hồn, muốn tiến lên đỡ cô ấy, lớp trưởng so với cô nhanh hơn, cậu ấy kéo Annie, nói: "Cậu chạy trước, còn 200 mét chạy nước rút, tiểu tỷ tỷ cố gắng lên!"
Cô hít một hơi.
Cũng không nói tiếp, chỉ có thể gật đầu, vùi đầu chạy.
Cô chạy không nhanh, 200 mét cuối cùng, bên tai tiếng vỗ tay lớn hơn, cô thấy Phan Vĩ còn giơ lên lá cờ đỏ của lớp ba.
Cô hít sâu, tăng tốc, hướng dây màu đỏ ở điểm cuối chạy tới.
Chân giống như đổ xi măng, nhưng ít ra vẫn còn nhanh, đuôi ngựa của cô cũng bay lên, mắt thấy càng ngày càng gần đích, cô không nhịn được lộ ra biểu cảm cuối cùng cũng tới, cô khàn giọng nói với Long Ngọc: "Tiếp tớ!"
Một tiếng này quả thực dùng cả sinh mạng để hô lên.
Đầu gối cô run lên, tựa như đến điểm cuối cô có thể trực tiếp quỳ xuống, mắt thấy sợi dây màu đỏ, cô bổ nhào về phía trước.
Một người từ trong đám người đi ra, cậu vươn tay, ôm lấy cô.
Lực của cô quá lớn, lảo đảo hai bước, hai người cùng ngã về sau, Trương Lam ngã ở trong ngực của nam sinh, mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà xen lẫn đập vào mặt.
Trương Lam chống đỡ người lên, cười với cậu: "Tớ cuối cùng đã tới!"
Tiết Nhượng ngước đầu, nhìn cô, lông mi cô đắm chìm trong ánh mặt trời, chớp chớp khóe mặt tựa như hồ ly hơi vểnh lên, ánh nắng chiếu vào gò má cô.
Đẹp như họa.
Một khắc kia, cậu muốn hôn lên ánh mắt của cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm động liền vào giờ khắc này.
Tiểu ca ca, tôi hỏi cậu, sợ sao.
Đầu ngón tay của cô rất nóng.
Của cậu thật lạnh.
Sờ lên giống như cây kem que, thật sự thoải mái.
Bên tai cô bắt đầu đỏ lên.
Đồng thời, kỳ dị, tức giận trong lòng cô, dần dần, tiêu tán.
Lúc nghỉ ngơi, Chung Miêu Miêu trở lại trong lớp hốc mắt có chút đỏ lên, sau khi ngồi xuống, sắc mặt không tốt, Tề Thư hỏi cô ta: "Cậu sao thế?"
Chung Miêu Miêu quay đầu, liếc Trương Lam, lại nằm sấp trở về trên bàn.
Trương Lam mặt đầy mờ mịt, cô còn chưa tức giận đâu, cô ta còn không biết xấu hổ mà liếc cô?
Hừ.
Cô nằm xuống ngủ một hồi, nhưng thật sự không ngủ được, đứng dậy, đi ra lớp, vừa ra cửa, Long Ngọc liền đi qua, cô ấy cười hì hì nhìn vào trong lớp, sau đó chạy lên trước, ôm cánh tay Trương Lam, cười nói: "Lúc tớ mới xuống tầng, cậu đoán xem tớ thấy ai."
"Thấy ai?" Trương Lam quạt quạt, hơi nóng.
"Chung Miêu Miêu, chính là người lúc trưa ở nhà ăn đạp cậu, cậu ta không phải muốn đi lấy nước sao? Sau đó đụng phải Tiết Nhượng, nhờ Tiết Nhượng giúp, Tiết Nhượng quay đầu bước đi, Chung Miêu Miêu mặt đầy ủy khuất, phỏng chừng muốn khóc, thật là hả hê lòng người." Long Ngọc cười giống như mèo.
Trương Lam dừng một chút.
Long Ngọc liền nói: "Cậu ấy là thay cậu ra mặt sao? "
"Không biết?"
Long Ngọc vỗ tay: "Chắc chắn rồi!"
Trương Lam nhìn phía xa, mặt có chút nóng.
Không nên đi —
Buổi chiều hơn hai giờ, lại vang lên 《Đại hội thể thao tiếp tục 》, ngáp, còn có bạn học chưa tỉnh ngủ, rối rít từ đại sảnh, trong lớp chạy ra, đi tới sân trường, tham gia các hạng mục buổi chiều, cơ bản đều là chạy, chạy ngắn, chạy dài, chạy đường dài, chạy tiếp sức.
Trương Lam cũng khẩn trương chuẩn bị chạy 800 mét.
Một bạn học nữ khác, tên là Annie, cô ấy cũng rút được hạng mục này, cũng khẩn trương, chạy tới tìm Trương Lam, nói: "Tớ trước kia chạy đều không quá 200 mét."
"Tớ cũng vậy." Trương Lam gật đầu, Annie kéo cô: "Lớp trưởng nói chúng ta cố gắng là được rồi."
Trương Lam cười nói: "Chỉ có thể cố gắng, nghe nói lớp hai có một nữ sinh chạy dài rất lợi hai?"
"Đúng vậy, cậu xem, là người tóc ngắn kia." Annie chỉ vào nữ sinh dang đứng ở cột bóng rỗ, Trương Lam nhìn thấy, a.
Là một nữ sinh tiểu soái ca, Annie còn nói: "Cậu ấy rất giống con trai đi?"
"Ừ, giống."
Annie: "Rất nhiều bạn gái đều thích cậu ấy, cậu ấy rất khỏe, ba năm trước cậu ấy chạy 800 mét của nữ giành được hạng nhất."
" Lợi hại vậy." Nếu không phải có ngực, liền giống như cách ăn mặc của cậu ấy, còn có tóc ngắn kia, chắc chắn nhìn không ra là con gái.
Phan Vĩ mang nước tới, vỗ vỗ vai Trương Lam: "Cố lên, chúng tớ ở điểm cuối chờ cậu."
Trương Lam cười: "Tiếp được tớ?"
Phan Vĩ mở ra hai tay: "Đến!"
"Mới không cần đâu." Trương Lam làm bộ như kinh hách lui về sau một bước, Phan Vĩ bất đắc dĩ: "Nga nga nga tớ biết cậu muốn ai tiếp được cậu rồi."
Trong lòng Trương Lam nhảy dựng: "Tớ muốn ai?"
Phan Vĩ nhướng nhướng môi, im lặng nói một cái tên.
Trương Lam hiểu.
" Tiết Nhượng ——"
Cô liếc mắt xem thường, kéo Annie, đi trở về, nói: "Tớ không cần các cậu tiếp lấy, chính tớ chạy.!"
Chạy 400 mét hoàn thành, nam sinh lớp ba cũng chưa có thành tích, nữ sinh càng không cần nói, âm thanh từ trong truyền ra: "Chạy 800 mét của nữ sinh, chuẩn bị!"
Trương Lam cùng Annie vội vàng tới điểm xuất phát, mỗi ban hai người, có rất nhiều, toàn bộ tụ tập chung một chỗ, Trương Lam nhìn đường chạy thật dài, đột nhiên khẩn trương.
Cô nhìn vào trong đám người, chỉ thấy Tiết Nhượng tựa vào giảng đài đang lười biếng nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, cậu câu môi cười.
Trương Lam mặt đỏ lên, cô vuốt vuốt quần áo, xoa lòng bàn tay.
Long Ngọc ở trong đám người hô: "Trương Lam cố lên!"
Phan Vĩ cũng cười nói: "Tiểu tỷ tỷ cố lên!"
Quách Vệ Đông giọng khàn khàn cũng nói ra: "Tiểu tỷ tỷ cố lên, chạy tới đích tớ sẽ tiếp được cậu!"
Trong đám người lập tức liền hét ầm lên.
Trương Lam căn bản không quan tâm cậu ta nói cái gì, tiếng súng vang lên, mọi người chạy đi, Trương Lam bị động, tựa như có người đẩy, cất bước chạy ra ngoài.
Đều đã tham gia, cũng không muốn thua quá khó coi, cho nên mới bắt đầu cô không chạy quá nhanh, mà từ từ chạy, tranh thủ giữ sức dù sao ở phía sau cũng còn người.
Annie bắt đầu quá nhanh, lập tức liền không thấy đâu.
Ban đầu khá tốt, từ từ, Trương Lam cảm thấy hô hấp không thoải mái, mẹ nó, 800 mét nha, thật lâu nha, hai vòng nha, bắt đầu đến vòng thứ hai, Annie trực tiếp ngã xuống, Trương Lam sợ hết hồn, muốn tiến lên đỡ cô ấy, lớp trưởng so với cô nhanh hơn, cậu ấy kéo Annie, nói: "Cậu chạy trước, còn 200 mét chạy nước rút, tiểu tỷ tỷ cố gắng lên!"
Cô hít một hơi.
Cũng không nói tiếp, chỉ có thể gật đầu, vùi đầu chạy.
Cô chạy không nhanh, 200 mét cuối cùng, bên tai tiếng vỗ tay lớn hơn, cô thấy Phan Vĩ còn giơ lên lá cờ đỏ của lớp ba.
Cô hít sâu, tăng tốc, hướng dây màu đỏ ở điểm cuối chạy tới.
Chân giống như đổ xi măng, nhưng ít ra vẫn còn nhanh, đuôi ngựa của cô cũng bay lên, mắt thấy càng ngày càng gần đích, cô không nhịn được lộ ra biểu cảm cuối cùng cũng tới, cô khàn giọng nói với Long Ngọc: "Tiếp tớ!"
Một tiếng này quả thực dùng cả sinh mạng để hô lên.
Đầu gối cô run lên, tựa như đến điểm cuối cô có thể trực tiếp quỳ xuống, mắt thấy sợi dây màu đỏ, cô bổ nhào về phía trước.
Một người từ trong đám người đi ra, cậu vươn tay, ôm lấy cô.
Lực của cô quá lớn, lảo đảo hai bước, hai người cùng ngã về sau, Trương Lam ngã ở trong ngực của nam sinh, mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà xen lẫn đập vào mặt.
Trương Lam chống đỡ người lên, cười với cậu: "Tớ cuối cùng đã tới!"
Tiết Nhượng ngước đầu, nhìn cô, lông mi cô đắm chìm trong ánh mặt trời, chớp chớp khóe mặt tựa như hồ ly hơi vểnh lên, ánh nắng chiếu vào gò má cô.
Đẹp như họa.
Một khắc kia, cậu muốn hôn lên ánh mắt của cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm động liền vào giờ khắc này.
Tiểu ca ca, tôi hỏi cậu, sợ sao.
Bình luận facebook