Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-1
"Ai, nha, đây là như thế nào? Sữa bò không đủ ngọt hay sao?" Dì Lưu vào cửa, liền nhìn một bàn sữa màu trắng, sữa văng khắp nơi.
Trương Lam đờ đẫn lấy lại tinh thần, cô cầm lấy điện thoại di động, đỏ mặt, ánh mắt lóe lóe: "Dì Lưu, do cháu không cẩn thận."
"Không có việc gì, đứng lên đi, ăn không ngon thì nói với dì, dì làm cái khác cho cháu." Bà kéo Trương Lam kéo lên, lại thấy cô như đang chơi, lấy khăn giấy trên bàn, giúp cô lau tay, lại muốn giúp cô lau điện thoại di động, Trương Lam thấy khăn sắp lau tới, khoát tay nói: "Cháu không sao, điện thoại di động để cháu lau, còn ở trên bàn phiền dì Lưu giúp cháu."
" Nha đầu ngốc, cái này có là gì, ngồi xuống đi, chờ môt chút dì đưa phần bữa ăn sáng tới!" Dì Thẩm thu tay, mỉm cười, xoay người sửa sang lại bừa bãi trên bàn.
Trương Lam ngồi ở mép giường, nắm điện thoại di động.
Một lát sau, gửi một tin nhắn ngắn cho Tiết Nhượng.
【 Cậu tối qua nghe lén bao lâu? 】
Rất nhanh, đầu bên kia đáp lại.
【 Một tiếng đồng hồ đi, chậc. 】
Trương Lam nghiến răng nghiến lợi.
【 Không biết xấu hổ! 】
Tiết Nhượng: 【 Kéo tôi từ trong danh sách đen ra. 】
Trương Lam: 【 Không kéo, cậu bắt nạt tớ, cậu kéo tớ vào danh sách đen một lần, tớ kéo cậu một lần, rất công bằng. 】
Tiết Nhượng: 【 Được, không kéo, vậy tôi sẽ đem đoạn ghi âm này phát trong vòng bạn bè. 】
Trương Lam: 【 Cậu dám! 】
Tiết Nhượng: 【 Tôi có gì mà không dám, cậu cứ thử xem. 】
"Chán ghét!" Trương Lam không nhịn được kêu lên.
Dì Lưu đang dọn dẹp sửng sốt, nhìn cô: "Sao thế?"
"Không, không." Trương Lam lắc đầu, xoay người nằm sấp ở trên giường, ôm gối, chân lộ ra bên ngoài, dì Lưu dọn dẹp xong, kéo chăn lên cho cô, nói: "Thời tiết lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, nhiệt độ trong phòng hình như không đủ."
Bà ngẩng đầu nhìn điều hòa, đứng dậy, tăng nhiệt độ cao thêm một chút, mới đi ra ngoài.
Trương Lam nằm trong ổ chăn, nhìn chằm chằm di động.
Tiết Nhượng: 【 Ừ? 】
Tiết Nhượng: 【 Tiểu tỷ tỷ hẹp hòi như vậy sao? Ngay cả lòng khoan dung tha thứ người ta cũng không có? 】
Trương Lam: 【 Đi!!! Tớ mới không hẹp hòi. 】
Vì thế lẩm bẩm bấm vào wechat, đem XR từ trong danh sách đen kéo ra, sau khi kéo, Trương Lam gửi đến một icon.
【 Tiểu tỷ tỷ: Ngoài miệng cười hì hì, trong lòng MMP. 】
【 XR: Ngoan, ôn tập một chút, thứ hai có kỳ thi khảo sát giữa kỳ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cái gì? Lại thi tiếp? 】
【 XR: Ừ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ đang định chơi game...】
【XR: Kỳ thi này sẽ không cho cậu chép.】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không cho tớ chép thì không chép, lúc thi cậu ngồi cách xa tớ chút! 】
【 XR: Bao nhiêu?】
【 Tiểu tỷ tỷ: Một km đi. 】
【 XR: Cậu có biết một km là bao nhiêu không? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Chắc là từ phòng học ra đến cổng trường? 】
【 XR: Phốc! 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cười cái gì mà cười! Đùng. JPG】
【 XR: Hình ảnh. 】
【 XR: Phần ôn tập trọng điểm đấy, cậu theo như tôi nói, ôn tập đi. 】
Trương Lam mở hình ảnh ra.
Phía trên là chữ của Tiết Nhượng, chữ của cậu thật sạch sẽ, có lực, hơn nữa lúc cậu chụp rất có tâm, cổ tay cùng đồng hồ đều chụp phải.
Tay con trai, thật đẹp.
Cô nhìn đến thất thần.
Chờ đến khi cô quay đầu lại xem điện thoại, wechat có mấy tin nhắn gửi đến.
【 XR: Đang xem sao? 】
【 XR: Ừ? 】
【 XR: Trả lời tôi. 】
【 XR: Không phải đang nhìn tay của tôi đi? Chảy nước miếng? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu đang nằm mơ sao? 】
【 XR: A, đừng quên, cậu còn len lén sờ tay tôi nhiều lần. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Mời cậu ra khỏi wechat của tớ, gặp lại! 】
"Cháu vừa nãy cái gì cũng chưa ăn, dì làm cho cháu một cái bánh mì." Dì Lưu mở cửa đi vào nói, liền thấy Trương Lam ngồi ở mép giường rung chân, cúi đầu cười vui vẻ.
Bà đem mâm để trên bàn, hơi khom người nhìn Trương Lam: "Cười cái gì vậy? Tiểu công chúa?"
Trương Lam sợ hết hồn, lập tức che điện thoại di động, ngẩng đầu: "Dì Lưu!"
Dì Lưu cười một tiếng.
"Đang xem cái gì vậy?"
Trương Lam lắc đầu: "Không xem cái gì cả, chỉ là cùng bạn học nói chuyện, thứ hai bọn cháu có kỳ thi, cháu, cháu phải ôn tập."
"Ôn tập?" Dì Lưu như nghe phải chuyện gì đó không thể tượng tưởng nổi: "Ôn tập sao?"
Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ôn tập tốt, ôn tập, cháu ôn tập đi, dì không làm phiền cháu, dì bây giờ ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cháu, trưa nay cháu muốn ăn gì? Hầm cho cháu bát canh gà ác được không? Thời tiết lạnh, uống bổ máu, còn có hình như kinh nguyệt cháu sắp tới, mấy ngày nay không thể ăn lạnh." Dì Lưu nghe cô muốn ôn tập, mừng tít mắt, không giống như lúc học trung học.
"Vâng ạ." Trương Lam nhớ tối hôm qua ăn nhiều đồ lạnh như vậy, không nhịn được le lưỡi.
Dì Lưu lại dặn dò tiếp, bảo cô đừng học quá mệt, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Trương Lam: "...."
Học tập quá mệt?
... Cô cũng không có ý định ôn tập.
Điều hòa mở một hồi, ấm áp hơn, Trương Lam đi chân trần xuống giường đi đến trên bàn, đem bánh mì cùng sữa ăn, ăn xong lại ngồi xuống giường, ngồi một hồi, lại đứng dậy, chạy đến bàn học, mở tin nhắn ra, dựa theo những phần trọng điểm mà Tiết Nhượng nói, xem, bắt đầu làm.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Ba mươi phút.
Trương Lam có chút mệt nhọc.
Trương Lam đờ đẫn lấy lại tinh thần, cô cầm lấy điện thoại di động, đỏ mặt, ánh mắt lóe lóe: "Dì Lưu, do cháu không cẩn thận."
"Không có việc gì, đứng lên đi, ăn không ngon thì nói với dì, dì làm cái khác cho cháu." Bà kéo Trương Lam kéo lên, lại thấy cô như đang chơi, lấy khăn giấy trên bàn, giúp cô lau tay, lại muốn giúp cô lau điện thoại di động, Trương Lam thấy khăn sắp lau tới, khoát tay nói: "Cháu không sao, điện thoại di động để cháu lau, còn ở trên bàn phiền dì Lưu giúp cháu."
" Nha đầu ngốc, cái này có là gì, ngồi xuống đi, chờ môt chút dì đưa phần bữa ăn sáng tới!" Dì Thẩm thu tay, mỉm cười, xoay người sửa sang lại bừa bãi trên bàn.
Trương Lam ngồi ở mép giường, nắm điện thoại di động.
Một lát sau, gửi một tin nhắn ngắn cho Tiết Nhượng.
【 Cậu tối qua nghe lén bao lâu? 】
Rất nhanh, đầu bên kia đáp lại.
【 Một tiếng đồng hồ đi, chậc. 】
Trương Lam nghiến răng nghiến lợi.
【 Không biết xấu hổ! 】
Tiết Nhượng: 【 Kéo tôi từ trong danh sách đen ra. 】
Trương Lam: 【 Không kéo, cậu bắt nạt tớ, cậu kéo tớ vào danh sách đen một lần, tớ kéo cậu một lần, rất công bằng. 】
Tiết Nhượng: 【 Được, không kéo, vậy tôi sẽ đem đoạn ghi âm này phát trong vòng bạn bè. 】
Trương Lam: 【 Cậu dám! 】
Tiết Nhượng: 【 Tôi có gì mà không dám, cậu cứ thử xem. 】
"Chán ghét!" Trương Lam không nhịn được kêu lên.
Dì Lưu đang dọn dẹp sửng sốt, nhìn cô: "Sao thế?"
"Không, không." Trương Lam lắc đầu, xoay người nằm sấp ở trên giường, ôm gối, chân lộ ra bên ngoài, dì Lưu dọn dẹp xong, kéo chăn lên cho cô, nói: "Thời tiết lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, nhiệt độ trong phòng hình như không đủ."
Bà ngẩng đầu nhìn điều hòa, đứng dậy, tăng nhiệt độ cao thêm một chút, mới đi ra ngoài.
Trương Lam nằm trong ổ chăn, nhìn chằm chằm di động.
Tiết Nhượng: 【 Ừ? 】
Tiết Nhượng: 【 Tiểu tỷ tỷ hẹp hòi như vậy sao? Ngay cả lòng khoan dung tha thứ người ta cũng không có? 】
Trương Lam: 【 Đi!!! Tớ mới không hẹp hòi. 】
Vì thế lẩm bẩm bấm vào wechat, đem XR từ trong danh sách đen kéo ra, sau khi kéo, Trương Lam gửi đến một icon.
【 Tiểu tỷ tỷ: Ngoài miệng cười hì hì, trong lòng MMP. 】
【 XR: Ngoan, ôn tập một chút, thứ hai có kỳ thi khảo sát giữa kỳ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cái gì? Lại thi tiếp? 】
【 XR: Ừ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ đang định chơi game...】
【XR: Kỳ thi này sẽ không cho cậu chép.】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không cho tớ chép thì không chép, lúc thi cậu ngồi cách xa tớ chút! 】
【 XR: Bao nhiêu?】
【 Tiểu tỷ tỷ: Một km đi. 】
【 XR: Cậu có biết một km là bao nhiêu không? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Chắc là từ phòng học ra đến cổng trường? 】
【 XR: Phốc! 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cười cái gì mà cười! Đùng. JPG】
【 XR: Hình ảnh. 】
【 XR: Phần ôn tập trọng điểm đấy, cậu theo như tôi nói, ôn tập đi. 】
Trương Lam mở hình ảnh ra.
Phía trên là chữ của Tiết Nhượng, chữ của cậu thật sạch sẽ, có lực, hơn nữa lúc cậu chụp rất có tâm, cổ tay cùng đồng hồ đều chụp phải.
Tay con trai, thật đẹp.
Cô nhìn đến thất thần.
Chờ đến khi cô quay đầu lại xem điện thoại, wechat có mấy tin nhắn gửi đến.
【 XR: Đang xem sao? 】
【 XR: Ừ? 】
【 XR: Trả lời tôi. 】
【 XR: Không phải đang nhìn tay của tôi đi? Chảy nước miếng? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu đang nằm mơ sao? 】
【 XR: A, đừng quên, cậu còn len lén sờ tay tôi nhiều lần. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Mời cậu ra khỏi wechat của tớ, gặp lại! 】
"Cháu vừa nãy cái gì cũng chưa ăn, dì làm cho cháu một cái bánh mì." Dì Lưu mở cửa đi vào nói, liền thấy Trương Lam ngồi ở mép giường rung chân, cúi đầu cười vui vẻ.
Bà đem mâm để trên bàn, hơi khom người nhìn Trương Lam: "Cười cái gì vậy? Tiểu công chúa?"
Trương Lam sợ hết hồn, lập tức che điện thoại di động, ngẩng đầu: "Dì Lưu!"
Dì Lưu cười một tiếng.
"Đang xem cái gì vậy?"
Trương Lam lắc đầu: "Không xem cái gì cả, chỉ là cùng bạn học nói chuyện, thứ hai bọn cháu có kỳ thi, cháu, cháu phải ôn tập."
"Ôn tập?" Dì Lưu như nghe phải chuyện gì đó không thể tượng tưởng nổi: "Ôn tập sao?"
Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ôn tập tốt, ôn tập, cháu ôn tập đi, dì không làm phiền cháu, dì bây giờ ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cháu, trưa nay cháu muốn ăn gì? Hầm cho cháu bát canh gà ác được không? Thời tiết lạnh, uống bổ máu, còn có hình như kinh nguyệt cháu sắp tới, mấy ngày nay không thể ăn lạnh." Dì Lưu nghe cô muốn ôn tập, mừng tít mắt, không giống như lúc học trung học.
"Vâng ạ." Trương Lam nhớ tối hôm qua ăn nhiều đồ lạnh như vậy, không nhịn được le lưỡi.
Dì Lưu lại dặn dò tiếp, bảo cô đừng học quá mệt, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Trương Lam: "...."
Học tập quá mệt?
... Cô cũng không có ý định ôn tập.
Điều hòa mở một hồi, ấm áp hơn, Trương Lam đi chân trần xuống giường đi đến trên bàn, đem bánh mì cùng sữa ăn, ăn xong lại ngồi xuống giường, ngồi một hồi, lại đứng dậy, chạy đến bàn học, mở tin nhắn ra, dựa theo những phần trọng điểm mà Tiết Nhượng nói, xem, bắt đầu làm.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Ba mươi phút.
Trương Lam có chút mệt nhọc.
Bình luận facebook