• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHO TỚ MƯỢN BÀI TẬP CHÉP VỚI!!! (3 Viewers)

  • Chương 51-2

"Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?"



Tiếng thét này, lập tức làm cho mấy người ngồi chung quanh không để ý trong nháy mắt ngồi thẳng người, xoay cổ nhìn phía sau.



Các cô đều không tin: "Bạn trai vừa đẹp vừa có tiền như vậy..... Quả thực nhân gian khó tìm!"



Giang dịch khải hắc hắc hai tiếng nói: "Các cô đủ rồi đấy, đừng nhìn, bạn trai vừa đẹp vừa có tiền là của người ta, không có quan hệ gì với các cô."



"Dựa vào, tôi đây phát hiện bạn trai của tiểu tỷ tỷ thật sự siêu cấp soái, tôi mới vừa nhìn, dựa vào, tôi thích nha, loại hình này."



Các cô nhìn xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tiết Nhượng ngồi ở trên ghế bên cạnh Tần Thiên, hai tay đan vào nhau, gò má tựa như điêu khắc, các cô lập tức liếm ngón tay nằm sấp xuống ngắm nhìn.



Trương Lam lại răng rắc hai tiếng ăn mấy miếng khoai tây chiên, sau đó nhìn các cô một cái, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy túi khoai tây chiên, vào phòng làm việc của Tần Thiên, một giây kế tiếp.



Cô đem rèm cửa sổ kéo xuống, đem mấy cặp mắt của các cô cũng che lại, cũng hướng các cô le lưỡi.



Các cô sửng sốt một chút, tiểu yêu tinh tức giận nói: "Cái này đúng là không quen, đợi một hồi cậu ấy đi ra, phải cướp đi túi khoai tây của cậu ấy."



Một cô gái khác cười nghiêng ngã: "Cậu sao bây giờ không đi vào lấy khoai tây chiên đi, lấy cái túi làm gì."



"Bày tỏ tâm tình tuyệt giao của tôi."



Đoàn người cười ngã.



Trương Lam đóng kỹ rèm cửa sổ, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, đem cô kéo đến trên đùi ngồi xuống, hỏi: "Làm gì vậy?"



Trương Lam đưa một miếng khoai tây đến bên mép anh, Tiết Nhượng quay đầu, "Không ăn."



Trương Lam hừ hừ: "Các cô ấy nhìn anh."



Tiết Nhượng cười một tiếng, lau vụn khoai tây trên khóe môi cô, dáng vẻ cô làm nũng như vậy, làm anh muốn cưng chiều cả đời.



Tần Thiên treo điện thoại, mang theo ý cười nhìn hai người bọn họ, sau đó đi đến trước mặt Tiết Nhượng, ba năm không gặp, Tần Thiên thành thục rất nhiều, đôi mắt đều thâm rất nhiều, tay hắn đút trong túi, lại cười nói: "Cậu ba năm này, cũng không dễ dàng trải qua đi?"



Tiết Nhượng ôm thắt lưng Trương Lam, gật gật đầu: "Rất khó."



Tần Thiên vỗ vai anh một cái, "Đều đã qua."



Tiết Nhượng không đáp, Trương Lam nhìn hai người họ có chuyện muốn nói, lại ăn một miếng khoai, nói: "Em đi ra ngoài, hai người cứ nói chuyện."



Sau đó, liền đến cửa, đi ra ngoài.



Tần Thiên xoay người, từ bên máy tính lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhận lấy, đốt, hơi hơi thả khói, mới hỏi: "Khi nào thì cùng với cậu ta?"



Tần Thiên theo tầm mắt của Tiết Nhượng, nhìn xuống, nhìn đến người con trai trên trang web trên điện thoại anh, hắn nở nụ cười, "Lúc mấy người thi đại học."



"Ừ." Tiết Nhượng không tiếp tục hỏi.



Tần Thiên lại nói: "Đại khái đi, tôi trời sinh cũng có một chút khuynh hướng này."



"Cậu bị bẻ cong?"



" Không biết, dù sao... Thời điểm cậu ấy chạy tôi liền luống cuống."



"Nha."



Tiết Nhượng không hỏi lại, Tần Thiên ngậm thuốc lá, nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu thì sao? Ba năm không tới tìm tôi, lại nghe nói cậu rất vất vả, cậu thật sự tính đời này không liên lạc với dì sao?"



" Liên lạc, hàng tháng đều gọi điện thoại một lần, tôi đúng giờ sẽ gửi tiền cho bọn họ, ở Bắc Kinh chắc sẽ mua một căn nhà nữa, bọn họ muốn đến tôi sẽ sắp xếp, nhưng là.... " Tiết Nhượng búng tro thuốc lá, đôi mắt sâu thẳm, "Nếu còn cản trở tôi cùng Lam Lam, sinh con liền mang họ của Trương gia."



Tần Thiên: "..."



Sau một lát, hắn nhẹ cười ra tiếng, "Cậu cũng thật là đủ ngoan, Tiết gia chỉ có cậu là độc đinh, nhưng theo như tôi phân tích, dì nhỏ sẽ không lại ngăn cản, lúc trước dì ngăn cản chỉ là vì bà muốn nắm cậu trong tay, sợ cậu cố ý đi con đường của mình, lại sợ cậu thật sự vì Lam Lam mà ảnh hưởng tới việc học, bây giờ cậu đi con đường của mình bà đối với cậu cũng không thể nào khống chế, cậu muốn yêu đương kết hôn cũng là một quá trình cần thiết trong cuộc sống, bà có cái gì phản đối?"



" Chỉ mong vậy." Khóe môi Tiết Nhượng hơi giương lên, một ngụm khói từ khóe môi tràn ra, gò má của anh mông lung, Tần Thiên vỗ xuống bả vai Tiết Nhượng, nói: "Cậu thật là có phúc lớn, người cậu gặp là Lam Lam, cô ấy là một cô gái thiện lương, bằng không hiện tại liền tránh cậu rất xa, cậu có biết bây giờ con gái sợ nhất là cái gì không?"



" Cái gì?"



"Quan hệ với mẹ chồng, quan hệ này đã phá hủy đại đa số gia đình, cũng sẽ phá hủy người con gái cậu yêu."



Tiết Nhượng tay kẹp điếu thuốc hơi run, sau một lát, anh lại hung hăng hít một hơi, "Cậu nói không sai, cho nên tôi rất may mắn."



"Đương nhiên, cho nên, đối với cô ấy tốt một chút."



"Sẽ."



Hai người đàn ông nói chuyện phiếm xong, kéo cửa phòng làm việc ra, đi ra ngoài, bên ngoài nháo thành một đoàn, Giang Dịch Khải tựa vào trên bàn, khóe mắt cười đến chảy nước mắt.



Trương Lam cùng tiểu yêu tinh kia ở trên bàn vật tay, hai người để miếng khoai tây chiên ở hai bên, xem ai ép cho miếng khoai tây bể vụn, kết quả người cũng không muốn đè bể miếng khoai tay kia, vì vậy cái tay còn lại của hai người liều mạng lấy khoai tây chiên trên bàn nhét vào miệng, những người khác thấy vậy, lại liều mạng xê dịch cách xa các cô.



Trương Lam vừa nhìn thấy Tiết Nhượng đi ra, lập tức hô: "Chồng! Giúp em."



Tiểu yêu tinh tức giận: "Cậu chơi trò chơi còn gọi chồng tới hỗ trợ? Giang Dịch Khải, đi tới đây giúp tôi!"



Tần Thiên cười khẽ: "Không được, Giang Dịch Khải không thể giúp cô."



Tiểu yêu tinh: "..." MMP, nam cẩu.



Tiết Nhượng rốt cuộc cũng không có đi qua giúp Trương Lam, bất quá anh giúp Trương Lam ăn khoai tây chiên, còn đút cho Trương Lam, tiểu yêu tinh ở đối diện hâm mộ ghen tị.



Cuối cùng tay buông lỏng một chút: "Không chơi, tôi cũng phải tìm bạn trai!"



Đoàn người cũng cười điên rồi, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một đống đồ ăn thức uống, để lên, Trương Lam nhón chân lau khóe môi giúp Tiết Nhượng, Tiết Nhượng một tay ôm thắt lưng cô, Trương Lam hỏi: "Anh vừa rồi không phải nói không ăn sao?"



Tiết Nhượng cúi đầu hôn cô một cái, "Vì em, ăn."



Trương Lam ôm cổ anh, nhón chân lên hôn, "Thưởng cho anh."



" Cám ơn vợ."



Trương Lam cười cong mi mắt.



Tác giả có lời muốn nói:



Ai yêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom