• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cho tới bây giờ tùy em (2 Viewers)

  • Chương 1:

Buổi sáng như vừa có động đất, Lâm Khả Uy nằm ở trên giường, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy không có sức lực.

Trải qua một đêm ho khan, âm thanh của cô trở nên rời rạc , trong miệng giống như bị đặt một miếng gỗ cứng, toàn bộ câu chữ giống như được kết hợp từ những tiếng “rắc rắc”. Thật là đáng sợ, vừa mở miệng, cả người cô đều cảm thấy sợ hãi.

Nằm ở trên giường đờ đẫn thật lâu, trong đầu rỗng thành một mảnh, mấy phút sau, cô giãy dụa bò lên lấy điện thoại bên cạnh, nhấn mấy dãy số ——

"Này, tớ là biến thái, mang quần lót giao ra đây——"

"Rắc Rắc " , a. . . . . . Âm thanh lần này thay đổi giống như là con vịt. . . . . .

"Này, bệnh cảm của cậu lại thành nghiêm trọng rồi sao?" Tiếng nói của Bạch Vân từ trong microphone truyền ra ! Giọng nói mang theo ý cười.

Ai, thật là không dễ chơi.

Trừng mắt nhìn mấy nghìn bức ảnh hợp thành bức tranh San Francisco hình tròn, cô liên tục ho khan.

"Cậu ổn đấy chứ? Có cần đi bác sĩ không?"

"Ôi." Cô yếu đuối đáp một tiếng, không chút sức lực lật người, nằm thẳng ở trên giường.

"Ôi là có hay không ?"

"Xem qua rồi." Âm thanh khàn khàn rung động qua cổ họng, như chiếc xe tải cũ kĩ đang phí sức để khởi động động cơ.

"Trời ạ, âm thanh của cậu thật đáng sợ." Bạch Vân cười khẽ một tiếng, hỏi tiếp: "Hình Lỗi đâu? Còn chưa trở về sao?"

"Ừ." Ôm cái gối của anh, cô dùng sức ho khan hai tiếng như để hả giận rồi mới nói: "Anh ấy đi Hồng Kông, hai ngày nữa mới có thể trở về."

"Cậu có muốn mình mang đồ ăn qua không?"

"Tớ ăn không vào."

"Vậy chờ đóng cửa rồi tớ sẽ qua, nếu cậu không muốn ăn thì cứ để đấy đã.”

“ Được.”

“OK, bây giờ cậu tốt nhất nên đi ngủ.”

"Ừ, Bye." Cô vốn muốn cúp điện thoại, nhưng đúng lúc lại nhớ ra chuyện, nói: "Đúng rồi, Tiểu Vân, bọn mình ở sát vách đó."

"Thế cậu lại định chạy tới phòng ngủ của người ta à?" Bạch Vân buồn cười hỏi.

"Tại giường của anh ấy tương đối lớn chứ sao.” Cô giải thích qua loa.

"Vâng vâng vâng, vậy là tớ không thể không đi a.... Ha ha. Tốt lắm, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi, tối nay tớ sẽ qua, Bye."

Nghe Bạch Vân trêu chọc tựa như cười nói, mặt của cô tự dưng đỏ lên, phẫn nộ cúp điện thoại, cả người lùi vào bên trong chăn ấm, lầu bầu nói: "Cái giường này chính là tương đối lớn mà. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

Đáng chết, cô thật sự ghét bị cảm, cô là thể loại bình thường sẽ rất ít khi bị bệnh, mà một khi đã bị thì giống như muốn mạng người, một chút cảm nho nhỏ, liền khiến cô chết dí ở chỗ này, may mà gần đây tương đối không bận rộn, nếu muốn cô ôm bệnh làm việc, cô nhất định sẽ bất tỉnh ngay trong phòng trang điểm. —— ắt xì!

Chợt hắt hơi một cái thật to làm cắt đứt suy nghĩ trong đầu cô.

Rút hai tờ giấy ở đầu giường lau lau hỉ mũi, cô nhìn thấy trên giấy ghi chép bên cạnh điện thoại có để lại số điện thoại liên lạc khẩn cấp, không hiểu vì sao vành mắt tự dưng lại hồng hồng.

Ghét, cô thật sự muốn gọi anh trở về ngay lập tức.

Ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cô yên lặng nằm trên giường, biết việc đấy cũng chỉ có thể để suy nghĩ một chút mà thôi. Cô cũng không phải người nào đó của anh, gọi bảo anh hủy bỏ thông báo để chạy về Đài Loan vì một người bạn nho nhỏ là cô, thật sự là căng rồi.

Khẽ thở dài, cô ôm lấy gối đầu của anh một lần nữa, hai mắt nhắm nghiền, thử một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Tút…Tút…Tút….

Không người nào nghe điện thoại khiến Hình Lỗi cau chặt mày lại. Sau lưng là những tiếng cười nói ồn ào, anh nghe mà như không nghe thấy, thử một lần nữa nhấn số điện thoại của cô, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.

"Thế nào, điện thoại vẫn không có người nhận sao?" Tiểu Uông thấy anh lại nhấn số điện thoại của một người , không nhịn được đi tới hỏi: "Có phải là đi ra ngoài hẹn hò rồi không?"

Anh đưa tay bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng lúc này điện thoại lại kết nối được.

"Này Bạch Vân, cà phê."

"Bạch Vân?"

"Hình Lỗi?" Nghe thật lâu chưa phát ra âm thanh, Bạch Vân có chút kinh ngạc.

"Đúng. Uy Uy đang ở cùng với cô sao?" Anh lần thứ hai bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng, nghiêng người sang hỏi.

"Không có, anh chờ một chút. Tiểu thư, cà phê 150 đồng, cám ơn." Bạch Vân bên này vừa thu tiền khách, vừa nói: "Cô ấy không có ở nhà đúng không?"

"Nhà cô ấy không ai nhận điện thoại.”

"A, đúng rồi, tôi quên mất, con bé ấy chạy đến nhà anh ngủ rồi." Cô khẽ mỉm cười, nhận tiền rồi nói: "Cậu ấy nói giường anh tương đối lớn."

Anh nhếch một bên lông mày, "Tôi cũng vừa mới gọi qua, cũng không ai nhận."

"Có lẽ đi ngủ rồi. Buổi chiều tôi vẫn còn nhận được điện thoại của cậu ấy, tới buổi tối sẽ mang đồ ăn qua."

"Cô ấy khá hơn chút nào không?" Một tay chống lên trên tường, Hình Lỗi nhíu mày, yên lặng lo lắng, người phụ nữ kia luôn ngủ không sâu, chưa bao giờ ngủ thẳng không nhận điện thoại.

"Cậu ấy có đi bác sĩ, chỉ là âm thanh trở nên rất đáng sợ, giống như con vịt."

"Cô cùng đi với cô ấy sao?"

"Không có, là cô ấy tự đi."

Mím chặt môi, anh nhìn chằm chằm vách tường, biết người phụ nữ kia nhất định sẽ không đi.

"OK, cám ơn, không sao, chờ tôi về có thời gian rảnh rỗi sẽ mời cô đi ăn cơm, Bye."

"Không khách khí, Bye.”

Nhấn phím tắt kết nối, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Uông mặt tò mò giống chú chó nhỏ.

"Như thế nào? Cô ấy đã chạy đi đâu? Hẹn hò sao?"

Lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Hình Lỗi bỏ qua Tiểu Uông đang ồn ào bên cạnh, trở lại chỗ ngồi mặc áo khoác vào, giải thích một chút với người đại diện, liền xoay người ra khỏi PUB.

Thấy anh ra khỏi cửa, Tiểu Uông sửng sốt một chút, vội chạy đến người đại diện bên cạnh nói: "Này, anh Trương, sao A Lỗi lại đi rồi?"

"Cậu ấy nói trong nhà có chuyện, muốn quay trở về Đài Loan." Anh Trương ứng phó gọi phục vụ, "Đưa tới một két bia."

"Cậu ấy chỉ có một mình, trong nhà sẽ có chuyện gì chứ, anh ngu à?" Tiểu Uông trừng lớn mắt nhắc nhở.

"Đúng nha..." Anh Trương nghe vậy sửng sốt một chút, thông minh cười hai tiếng nói: "Ha ha. . . . . . Dù sao chúng ta ngày mai cũng phải đi về, cậu ấy về sớm một ngày cũng tốt, tránh cho việc đến lúc đó sân bay lại chen chúc thành một đống.

"Vâng, thế ngày mai nhóm phóng viên kia phải làm thế nào? Anh giải thích với bọn họ như thế nào?" Tiểu Uông đặt mông ngồi vào trên ghế, hai chân vắt chéo lành lạnh nói.

" À. . . . . . Cứ nói thật thôi." Anh Trương cười nói.

"Nói bạn gái cậu ấy bị cảm, cho nên mới chạy về Đài Loan sao?"

"Cậu không muốn sống nữa hả!" Anh Trương đưa tay gõ một cái lên đầu hắn, nói: "Đương nhiên là nói cậu ấy có việc gấp nên phải trở về Đài Loan, cậu cứ tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn, ngày nào đó để đám chó săn nghe thấy được, làm dư luận ầm ĩ xôn xao thì cẩn thận không bị A Lỗi đạp đến chân trời."

"Oa oa, rất đau, em không có sai mà." Tiểu Uông mặt vô tội phủ nhận, "Khắp thiên hạ đều biết hai người bọn họ là người yêu, có mình cậu ấy không biết, thật là, nếu cậu ấy không sớm nhận ra, anh xem một ngày nào đó cậu ấy nhất định sẽ phải đuổi theo người ta."

"Vậy thì cậu cứ chờ đi" Trước khi tới ngày đó thì miệng của cậu tốt nhất là… cho tôi ——" Trương ca dùng sức làm động tác kéo kéo trên bờ môi.

"Ngậm miệng đúng không." Tiểu Uông cười hì hì một tiếng, giống như tên nhóc chào theo kiểu nghi thức quân đội, nhận lấy bia từ phục vụ đưa tới."Hiểu rõ, em sẽ không nói, em uống được chưa?"

"Được, chỉ cần cậu nhắm mắt ngậm miệng, cậu uống gì đều được." Bên cạnh đó A Thành cũng tiến lại gần, cười vỗ vỗ vào lưng anh Trương , ồn ào nói: "Dù sao cũng là anh Trương mời khách, đúng không?"

"Đúng đúng, tôi mời." Anh Trương chấp nhận cười đáp.

Nghe vậy, xung quanh bốn phía nổi lên tiếng huýt gió, trong khoảng thời gian ngắn gọi rượu với chút thức ăn, đoàn người ở trong PUB chơi thẳng tới nửa đêm canh ba mới dừng lại.

Đáp chuyến máy bay cuối cùng trở về, lại qua nhiều phi trường trở về cao ốc Đạm Thủy, khi Hình Lỗi trở về nhà của mình, đã gần tới đêm khuya. Lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà để hành lý xuống rồi cởi áo khoác ra, anh đi vào trong phòng ngủ, quả nhiên thấy trên giường có một ổ chăn ấm nhô lên .

Anh đi lên phía trước, thấy cả người cô núp vào bên trong ổ chăn, chỉ có cái trán xinh xắn cùng vài lọn tóc mai ngắn lộ ra ngoài.

Anh đến bên giường ngồi xuống, kéo chăn ấm xuống đến cổ cô, đã lập tức nhìn thấy đầu cô đầy mồ hôi, cả gương mặt nhỏ nhắn màu hồng, giống như ngột ngạt nằm trong chăn đến mấy giờ liền.

Thật là, người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân.

Đưa tay sờ nhẹ lên trán cô, chỉ cảm thấy nóng rát, anh nhăn mày, đến phòng tắm cầm khăn lông ướt, thay cô lau đi những giọt mồ hôi. Uy Uy đang ngủ khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau chặt lại cũng vì thế mà buông lỏng.

Anh trở lại phòng tắm giặt khăn lông, lúc đi ra, nhìn thấy trên bàn có túi thuốc, anh mở ra xem, thấy cô đã uống hai viên. Anh biết cô nhất định sẽ không đi bác sĩ. Anh nghiêng người ngắm Uy Uy vẫn còn đang mê man ngủ, đột nhiên ở rất muốn bắt cô đứng lên để mắng một chút.d.d.l.q.d

Người phụ nữ ngốc nghếch.

Mím chặt môi ném cả túi thuốc vào trong thùng rác, xoay người đi tới sát vách cầm chìa khóa mở cửa nhà cô, ở trong phòng tìm tòi nửa ngày mới thấy được thẻ căn cước của cô. Đang giúp cô khóa cửa thì đột nhiên thang máy mở ra.

"A? Hình Lỗi, không phải hai ngày nữa anh mới trở về sao?" Bạch Vân vừa ra thang máy đã nhìn thấy anh, sửng sốt một chút.

"Họp báo bên Hồng Kông đã xong rồi, tôi ngại việc xã giao với người khác nên trở về trước." Anh nhẹ giữ khoảng cách, nhìn thấy trên tay Bạch Vân xách theo hộp giữ ấm, chân mày lại nhíu lại, "Cô ấy còn chưa ăn?"

Thấy vẻ mặt anh không vui, Bạch Vân cười cười: "Ừ, mọi thứ đều ăn không vào. Tôi nghĩ cứ mang tới trước, đợi bao giờ cậu ấy muốn ăn thì hâm nóng lại là được."

"Đưa cho tôi là được rồi, cô về nghỉ ngơi đi." Hình Lỗi đưa tay cầm lấy hộp giữ ấm, xoay người rời đi.

Nhìn anh tự giác chuyên cần, Bạch Vân sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt xuất hiện vài vạch đen. Người này thật là, luckygirl_co cũng đã 30 rồi không hiểu một chút lễ phép nào, cũng không thèm bảo cô trước hết đi vào nhà ngồi một lát, dù gì cô cũng là tới thăm bệnh , để cho cô nhìn một chút không phải là điều cơ bản hay sao?

Cô đang yên lặng càu nhàu trong lòng thì đột nhiên anh xoay người lại hỏi: "Cô tới đây bằng cách nào?"

"Lái xe tới." Bạch Vân tức giận trả lời.

"Vậy thì tốt, không tiễn." Nói xong anh làm bộ phải đóng cửa. Bạch Vân thấy thế, vội vàng đưa tay ngăn cản, cười cười nói: "Thật xin lỗi, tôi có thể nhìn qua Uy Uy một chút hay không?"

"Cô ấy đang ngủ." Mặt anh không chút thay đổi nói nói.

Bạch Vân trừng mắt nhìn, không hiểu.

Anh không nhúc nhích cũng trừng mắt nhìn lại, giải thích: "Sẽ đánh thức cô ấy."

Đó. . . . . . Thì ra là như vậy.

Bạch Vân bừng tỉnh hiểu ra.

"Đã hiểu? OK, đi thong thả." Nói xong anh lại muốn đóng cửa.

Bạch Vân thấy mình thật đúng là ngu ngốc, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy anh đóng cửa, ban đầu cho rằng anh rốt cuộc cũng định mở cửa, thế nhưng ai ngờ anh lại nói: "Lúc về đến nhà, gọi điện thoại tới đây."

"Vì sao?"

"Khuya lắm rồi." Mặt anh lãnh khốc.

"Gì cơ?" Cô ngơ ngác nhìn anh, đầu hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của người này.

"Thông báo bình an." Anh vừa nói vừa lần nữa đóng cửa lại, sau đó cách cửa sắt nói thêm một câu: "Uy Uy sẽ lo lắng."

Bạch Vân sững sờ ở hành lang, nhìn cửa bị đóng lại, nghe thấy tiếng bước chân của anh từ từ đi xa, thần trí của cô thật lâu mới quay trở về, xoay người đi vào trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Trời ạ, hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Uy Uy thích hợp với anh.

Anh nhìn bề ngoài lạnh lùng, trên thực tế lại đàn ông cực kì hiệp sĩ, kết quả nói nửa ngày, anh hỏi cô tới bằng cách nào vì sợ cô một thân một mình đi đêm không an toàn, cho nên định đưa cô về.ddlqd

Nhưng mà vẻ mặt quan tâm người khác của anh cũng thật lạnh, nếu không biết thì còn tưởng anh do bị ép buộc nên mới làm như thế.

Mở mắt ra, bên cạnh có một hình bóng ấm áp.

Là mơ sao?

Có lẽ thế.

Tiến sát vào trong ngực anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhàn nhạt.

Lần nữa nhắm mắt lại, cô mơ thấy ngày đầu tiên gặp anh. . . . . .

Đài Loan vào mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, mặt trời không ló dạng, đêm qua vì đọc sách tới khuya nên cô ngủ quá muộn, mặc dù đã cố hết sức chạy tới, nhưng lúc cô hổn hển cầm hộp trang điểm chạy vào đài truyền hình, vừa vào phòng trang điểm đã bị chị Hứa quát.

"Hiện tại là mấy giờ rồi mà cô mới đến, người cũng đã lên sân khấu rồi, cô còn tới làm gì? Xem trò vui sao? Tôi nói cho cô biết, nơi này người ít cũng không ít, nhiều cũng không nhiều, nếu cô không muốn làm thì nói sớm một chút, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi!"

Sắc mặt cô tái nhợt cúi thấp đầu nói xin lỗi.

"Chị Hứa, được rồi, mắng cũng mắng rồi, Tiểu Uy cũng không phải cố ý, cô ấy mới lần đầu tiên, chị mắng một chút rồi coi như xong đi." Nữ diễn viên bên cạnh thấy thế cũng không đành lòng, vội tới đây khuyên bảo.

"Chuyện như này nếu có một lần tức sẽ có lần thư hai, hiện tại nếu không mắng, cô ta sẽ cho rằng việc này không sao, về sau thì càng tới càng muộn! Trong chúng ta không ai là không phải bò dậy từ sáng sớm để bắt đầu làm việc, cô ta chỉ là một trợ lý trang điểm nho nhỏ mà còn tới muộn hơn diễn viên, nếu mỗi người đều giống như cô ta, có phải sẽ không cần chụp hình nữa hay không?"

"Được rồi được rồi, chị mắng cũng đã mắng, em nghĩ cô ấy cũng biết sai rồi, chị trước uống một ngụm trà cho bớt giận. Đợi lát nữa đổi cảnh thì mọi người còn phải trang điểm lại đấy."

Chị Hứa thấy cảnh đầu tiên đùa giỡn nhanh chóng được chụp xong, cũng không tiện mắng tiếp, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người chuẩn bị đồ.

Uy Uy cứng nhắc đứng đó, không biết nên như thế nào cho phải.

"Còn đứng sững ở đấy làm gì, không nhanh đến đây giúp đỡ!" Chị Hứa quay đầu lại hung hăng nói.

Uy Uy thấy thế, vội để hộp trang điểm xuống, cầm đồ đạc đi ra ngoài chuẩn bị. Kết quả ngày hôm đó, cơn tức của chị Hứa cũng không hoàn toàn tan hết, khiến không khí rất căng thẳng, cô cũng không dám nói nhiều một câu.

Buổi trưa nghỉ ngơi lúc ăn cơm, cô chỉ mua một chiếc bánh bao đậu đỏ cùng với sữa tươi, liền trốn ở cầu thang ít người ngồi ăn.

Tựa vào bên cửa sổ, nhìn các tòa nhà tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, cô một ngụm cắn bánh banh đậu đỏ, tâm tình yên lặng buồn bực. Buổi sáng khi bị chị Hứa mắng thì chỉ trong nháy mắt, cô thật sự muốn thốt ra không làm nữa, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dù sao ban đầu nói muốn đi làm công việc này cũng là mình, nếu như vì bị mắng mà nghỉ việc, bảo cô làm thế nào đối mặt với mẹ, người ban đầu ủng hộ cô đi làm công việc này? Chứ đừng nói là cha, nếu biết nhất định sẽ đi tìm mẹ của La Lan nhờ giúp cô mai mối.

Cô mới có hai mươi tuổi, hai mươi tuổi cô sẽ phải lập gia đình, có lầm hay không đó?

Cô không hiểu cha gấp gáp cái gì, hiện tại cũng đã là thời đại nào rồi, suy nghĩ cổ hủ của cha thật làm cho cô không kịp đối phó.

Chỉ là, nếu như cô ở đây vài năm mà vẫn không có kết quả gì, nhất định sẽ không thoát được ma chưởng xem mắt.

Ai. . . . . . Thật phiền. . . . . .

Chán nản uống sữa tươi, cô thở dài ở tận đáy lòng.

Ăn hết đến miếng cuối cùng của cái bánh, thu rác lại, vốn định đi về bắt đầu làm việc, ai ngờ lại nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng đàn ghi-ta.

Người nào nha?

Rụt chân đang bước tới cửa lại, cô không nhịn được dò theo tay vịn bước lên cầu thang nhìn.

Không thấy bóng người, hình như là ở tầng cao nhất.

Giai điệu lúc này thay đổi, từ êm ái đã biến thành hợp âm mạnh mẽ.

Oa, như vậy cũng rất dễ nghe nha, không biết là người nào?

Cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi chỉ có hai mươi phút, thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lòng tràn đầy tò mò không khống chế được đi lên trên.

Đẩy cửa sắt ra, nắng ấm mùa đông chiếu tới, đuổi đi những khoảng lạnh lẽo bên trong cầu thang.

Mới từ trong bóng tối bước ra thì Uy Uy chớp mắt nhìn thấy một hình dáng bị khuất bóng, mở to cặp mắt để thích ứng với ánh sáng bên ngoài, cô mới nhìn rõ tên gia hỏa đánh đàn ghi-ta này đang ngồi ở trên tường rào.

Tiếng đàn biến tấu hợp âm mạnh mẽ, từ âm thấp lên tới tới âm cao, cô chỉ nhìn thấy tốc độ tay anh ta trên dây đàn ghi-ta tăng vọt, tới mức cô không nhìn rõ ngón tay của anh ta di chuyển như thế nào, cô nhìn không chớp mắt, thấy xem thế là đủ rồi thì đột nhiên dây đàn của anh ta bị đứt.

Tiếng nhạc dừng lại!

Dây đàn ghi-ta bắn lên trên, anh ta nghiêng nhanh mặt đi để tránh, thế nhưng dây thép vẫn cắt qua gương mặt của anh ta, anh ta bị đau nên khẽ nguyền rủa một câu.

"Anh không sao chứ?" Cô sợ hết hồn, theo bản năng đi lên phía trước.

Anh ta chợt ngẩng đầu lên, không ngờ tới việc lúc này sẽ có người ở đây.

"Hỏng bét, anh chảy máu, đợi chút, tôi nhớ trên người có mang giấy ăn." Cô cúi đầu lục trong túi, rút hai tờ giấy đưa cho anh ta, chỉ chỉ gương mặt của anh ta, "Cầm lấy, lau đi."

Mặc dù vẫn còn một chút nghi ngờ sự tồn tại của cô, nhưng anh ta vẫn cầm lấy giấy ăn, lau đi tia máu đang rỉ ra trên mặt.

“Đàn ghi-ta đàn không tồi, anh tới tham gia tiết mục ghi hình sao?"

Liếc cô một cái, anh ta vẫn yên lặng lau vết máu trên mặt, không có trả lời.

Oa, đùa giỡn quá lố, thật không có lễ phép!

Thấy anh ta không để ý tới cô, Uy Uy nhăn lông mày, có chút cảm thấy tự mình tìm đến mất mặt, ấn tượng của cô đối với người này giảm đi rất nhiều. Nhìn anh ta tự mình nhặt lên dây đàn ghi-ta bị đứt, cô cũng không nói gì nữa, phẫn nộ xoay người rời đi, trở về bắt đầu làm việc.

Đã sửa bởi TâmTâm lúc 18.11.2015, 00:54.

Vốn tưởng rằng việc đó cũng không có gì, cùng lắm chỉ là một đoạn nhạc đệm, ai ngờ buổi tối thật vất vả mới hoàn thành xong công việc để về nhà, đi qua phòng hóa trang đang chuẩn bị cho tiết mục giải trí thứ sáu, lại nghe được âm thanh cãi vã từ bên trong truyền ra.

"Cùng lắm chỉ là một tên người mới, anh cho rằng anh có gì đặc biệt hơn người! Nói cho anh biết, bản tiểu thư đây không làm nữa!"

Cô tò mò ghé đầu, lại kém may mắn đụng phải Tiểu Mỹ đang nổi giận đùng đùng tí nữa thì ngã.

Nhìn Tiểu Mỹ vội vã chạy đi, bên trong cánh cửa chỉ thấy mấy người đàn ông mặt đắng ngắt đang tụ tập cùng một chỗ.

Cô nhận ra một người trong số đó là người tuyên truyền của Công ty Đĩa Nhạc, tất cả mọi người gọi anh ta là Tiểu Tề, người này cũng không tệ lắm, lần trước vừa mời cô ăn cơm xong."Tiểu Tề, có chuyện gì xảy ra?"

"Uy Uy? Thật tốt quá!" Tiểu Tề vừa nhìn thấy cô là cặp mắt sáng lên, lập tức xông tới lôi cô đi vào."Cô tới vừa đúng lúc, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cầu xin cô giúp một tay, Hình Lỗi làm Tiểu Mỹ tức giận mà chạy, cô có thể giúp cậu ấy trang điểm hay không?

"Tức chạy?" Cô có chút lảo đảo bị kéo vào cửa, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy tên đàn ông ngồi trên ghế, cô sửng sốt một chút, "A, là anh nha!"

"Trang điểm có cái gì tốt ——" Hình Lỗi nghe vậy liền thốt ra một câu, kết quả quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cứu binh Tiểu Tề kéo tới là người phụ nữ trưa nay giúp anh, ngừng nói những lời không tốt từ trong miệng, lập tức ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt vẫn rất khó coi.

"Thật tốt quá, mọi người đều biết nhau sao? Uy Uy, vậy cậu ấy liền nhờ cô giúp. Được rồi được rồi, mau mau, A Thành, Tiểu Uông, các cậu trước đi theo tôi, chúng tôi đi trước đây. A Lỗi, để Uy Uy giúp cậu sau đó hẵng tới đây." Tiểu Tề vừa nói vừa mang theo hai người khác vội vã rời đi.

"Này, Tiểu Tề, Tiểu Tề, cậu làm cái gì vậy hả!" Cô chạy ra đuổi theo, nhưng bọn họ đã sớm không quay đầu mà chạy. Uy Uy nhăn lông mày quay đầu lại, chỉ thấy tên kia vẫn ngồi trên ghế đưa ra vẻ mặt xấu xa cùng đáng ghét trừng mắt nhìn cô, trên má trái còn có một vết thương sưng đỏ.d.d.l.q.d

"Được rồi, bây giờ rốt cuộc là như thế nào?" Cô chống nạnh nhìn anh ta, không tốt bụng trừng mắt nhìn lại.

"Không cần thế nào cả, tôi lên sân khấu như vậy là được rồi." Anh ta bỗng chốc đứng dậy, cầm chiếc đàn ghi-ta bên cạnh.

"Đứng lại!" Cô thấy thế liền ngăn ở trước mặt anh ta, một tay đẩy anh ta ngồi lại trên ghế, mắng: "Anh ngồi xuống cho tôi! Trên mặt anh có vết thương đỏ như vậy còn định đi nơi nào? Bộ dáng đã không ra sao rồi, còn muốn mang vết thương lên trên TV, anh cho rằng người xem dễ lừa đến thế à!"

"Không được đứng dậy!" Cô quát một tiếng trách móc, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh cùng với A Mỹ có xích mích gì, nhưng Tiểu Tề đã cầu xin tôi, nếu anh để bộ dạng này mà đi lên sân khấu, đến lúc đó để cho cấp trên của tôi nhìn thấy, tôi sẽ không thoát khỏi trách nhiệm. Anh lên sân khấu là muốn đánh đàn đúng không? ! Nếu là đánh đàn, sẽ phải đưa ra vẻ mặt tốt nhất cho người ta nhìn, đồng ý?"

Anh ta mím môi nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần phấn thơm."

Cô nhếch một bên lông mày, nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Mặc dù không cam lòng, nhưng dù sao anh ta vẫn gật đầu.

Cô thấy thế liền mở hộp trang điểm ra, lấy kem che khuyết điểm gần giống với màu da của anh ta, bắt đầu thay anh ta che giấu vết đỏ trên gương mặt, nhanh chóng giúp anh ta trang điểm cực nhẹ, rồi sấy tóc, vốn cô còn muốn giúp anh ta chỉnh lại tóc mai có chút dài, nhưng mà anh ta lại kiên quyết từ chối, nên cô chỉ có thể bỏ qua.d-d-l-q-đ

Mấy phút sau, anh ta coi như thuận lợi tiến lên sân khấu biểu diễn.

Uy Uy bởi vì nhàm chán, liền đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy anh ta cực kì cứng nhắc.

Thực ra cô rất tò mò vì sao anh ta vẻ ngoài thật bình thường mà vẫn còn có Công ty Đĩa Nhạc giúp anh ta ra đĩa, mặc dù anh ta đàn ghi-ta không tệ, nhưng đàn tốt có rất nhiều người, cũng không kém anh ta.

Nhưng mà lúc anh ta mở miệng hát khi đang biểu diễn, cô thực sự hoảng sợ, hơn nữa, hiển nhiên không chỉ có mình cô bị kinh hãi, vì từ lúc anh ta vừa bắt đầu hát đến lúc kết thúc, tất cả mọi người không tự chủ mà im lặng.

Bài mà anh ta hát là một bản tình ca, lúc cô nghe được thì cả người đều nổi da gà, nhưng sau khi biết anh ta lâu hơn, tận mắt nhìn thấy anh ta đứng trên sân khấu Hip-Hop, cô mới biết người đàn ông này trời sinh đã là một siêu cấp siêu sao.

Có điều năm ấy khi cả hai đều mới hai mươi tuổi, cũng không có nhiều người cho là như vậy, vì đó là thời đại mà vẻ ngoài còn quan trọng hơn so với bên trong, hơn nữa năm đó thiếu vẻ thịnh hành, tính cách vô cùng dở tệ, cho nên đĩa nhạc thứ nhất với đĩa nhạc thứ hai của anh ta cách nhau tới tận năm năm.

Trong năm năm đó, cô và anh ta từ chỉ quen biết, đến tình cảm không tệ, rồi thẳng tới việc trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.

Đó là một khoảng thời gian có chút nghèo, có chút mệt, có chút khổ cực, có chút vui vẻ, lại hết sức khiến người ta hoài niệm. . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom